Chương 132: Phóng tiểu ngư, điếu đại ngư. (1) PI
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Trong khi các học sinh đang tập trung chú ý vào biến hóa lớn của cổ bảo, Đỗ Trần lén lút kéo Demis qua một bên, cười nói:
- Lão đổ quỷ, theo kế hoạch đã đồng ý trước của chúng ta, bây giờ là lúc chúng ta chia tay, ngươi cùng lão thần côn dẫn các học sinh đi mê vụ sâm lâm, còn ta thì một mình đến tổ lăng Shigeru để tế bái mẫu thân!
- Đúng vậy, tiểu huynh đệ thân ái, chúng ta cần tạm thời tách ra! Lão ca không nỡ cùng ngươi tách ra a!
Demis cầm tay Đỗ Trần chẳng rời, tha thiết không muốn chia tay.
Đỗ Trần mê hoặc không hiểu, cái lão gia hỏa nầy tại sao mà trở nên tình cảm như thế này, chẳng lẽ ta trước kia đối với hắn chỉ biết một mặt, quả nhiên là nhật cửu kiến nhân tâm (thành ngữ - ở lâu mới biết lòng người) a, nghĩ đến đây lại nghe được lão gia hoả nói thầm:
- Đoạn thời gian tới chúng ta không có biệt thự riêng, đến ngay cả ăn uống cũng không có Tuyết Bỉ nhân hầu hạ…
Nguyên lai ngươi không nỡ chính là lý do này! Đỗ Trần bĩu môi, xem ra ánh mắt của ta vẫn còn đúng, hỗn đản, đáng chết!
Demis lại nói:
- Được rồi, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại, tiểu huynh đệ, ngươi không cùng các học sinh khác nói lời từ biệt sao?
Đỗ Trần cau mày liếc mắt nhìn Anne ở phía xa, thanh âm từ xa khe khẽ vọng lại:
- Ta sợ có người mặt dầy quấn quít, đòi theo ta đi tế bái mẫu thân! Thế thì thật không tốt, phi thường không tốt!
- Ân, ngươi nói thật phi thường chính xác!
Demis chính sắc nói:
- Yên tâm đi, thân là sư phụ. Ta có nghĩa vụ ngăn cản các hành động bất trí của đệ tử… khái, hiện tại giấy vẽ rất quý a, ta lại không có tiền mua giấy vẽ!
- Ngươi lại thừa cơ tống tiền ta à?
- Uy! Ngươi như thế nào mà lại dùng chữ tống tiền dơ dáy này ghép trên người một nghệ thuật gia? Ta chỉ là nói, mời ngươi ủng hộ nghệ thuật sáng tác của ta!
Demis chính trực nói.
- Được, muốn bao nhiêu, nói đi!
Đỗ Trần nhìn Demis vươn một ngón tay.
- Một trăm mai kim tệ?
Demis lắc đầu.
- Một ngàn mai kim tệ!?
Đỗ Trần lên giọng. Hắn vẫn lắc đầu.
- Chẳng lẽ ngươi muốn một vạn mai kim tệ?
- Không, ta muốn mười mai…
Đỗ Trần sửng sờ, mười mai kim tệ là có thể cho ngươi đuổi theo nghệ thuật? Ta lại tưởng nghệ thuật ngươi theo đuổi rất cao.
- Ngân tệ!
Demis ngẩn đầu nói.
Đỗ Trần mở miệng một hồi lâu không nói gì, móc từ trong túi ra một kim tệ, đưa vào tay Demis!
- Lấy tiền lẻ, ta không có tiền lẻ thối lại cho ngươi!
Đỗ Trần tiếp tục sửng sờ nhìn, một hồi sau nói:
- Ta cũng không có tiền lẻ. Nếu có cũng cho ngươi rồi!
Demis dùng sức lắc đầu:
Ta lấy một số ít tiền của ngươi làm gì, ngươi có thể dùng quả xích quả để hối lộ mà, chẳng lẽ ta một nghệ thuật gia cao thượng như vầy lại tham mấy đồng tiền lẻ của ngươi… bất quá ngươi nếu không có tiền lẻ, ta nên trước hết giúp ngươi thu tiền a!
Đỗ Trần đột nhiên nghĩ, lão đổ quỷ nói những lời này làm sao mà như là quen tai vậy?
- Cứ như vậy đi, được rồi, ta có thể lưu lại tại mộ mẫu thân một khoảng thời gian khá lâu. Nếu các ngươi sau khi chấm dứt nhiệm vụ trong mê vụ sâm lâm không đợi được nữa, vậy trực tiếp đến thành St. John tìm chúng ta đi!
Đỗ Trần đưa mắt nhìn lại cổ bảo, Demis đắc ý nở nụ cười, tay mân mê kim tệ như là cầm trân bảo.
- Phát tài rồi, lại phát tài rồi! Lại có thiệt nhiều của để đánh bạc.
Lén lút tránh xa Anne. Đỗ Trần dặn dò Pitt, quản gia của cổ bảo vài câu, sau đó mang thân nhân bên người cùng tay chân thân tín lén lút ra đi.
Đi được một đoạn đường về hướng bắc, Đỗ Trần đến bìa rừng, nơi không có người ở thấy hai cổ xe ngựa thật lớn của mình:
- Lucy tiểu thư, Lily tiểu thư, ta đã tới!
Hắn chủ động tiến lên vén rèm xe ngựa, chỉ vào Dịch Cốt nhất nhất giới thiệu bọn họ. Đương nhiên, hắn sẽ không nói rõ Dịch Cốt vốn là Da Tát thánh đồ.
- Francis, cho ngươi thêm phiền toái rồi!
Lucy tạ lỗi, nàng cùng 101 vị nữ vũ thần ngồi đầy hai cổ xe ngựa lớn, nghĩ đến hai cỗ xe ngựa này phải vượt ngàn dặm ngoài đại thảo nguyên thật là một chuyện phiền toái, huống hồ trên xe còn có rất nhiều vong linh lão tổ mẫu!
Bất quá như thế nào mang theo các lão tổ mẫu này đi Đỗ Trần đã sớm nghĩ ra rồi, hắn cười nói:
- Không, một chút phiền toái cũng không, ta có một biện pháp tiện lợi, chỉ không biết các người có nguyện ý thử một chút hay không. Rất tiện!
Nói xong, Đỗ Trần đưa ra một đoá Liên Hoa, thấy sự hoảng sợ trong ánh mắt mấy lão tổ mẫu hắn thu liễm Liên Hoa khí tức, cười nói:
- Ta có thể khống chế thánh khí này, hơn nữa các người có thể ẩn thân bên trong nó, không biết, các ngươi có nguyện ý thử xem không?
Phương pháp này thật ra là Cuban dẫn ý cho Đỗ Trần, bởi vì khi Đỗ Trần tịnh hóa Ma tộc Nguyên soái phát hiện ra, chính mình khi vừa tiến vào địa lao, Cuban cũng không có cử động gì chứng tỏ hắn đã phát giác thần thánh khí tức xuất hiện - như vậy rõ ràng là Liên Hoa trong trạng thái nguyên trạng, cũng không có vận nội kình đẩy vào thì cũng không có thần thánh khí tức. Mà sau khi Đỗ Trần vận nội kình vào pháp bảo, Cuban trở nên kinh ngạc hơn nữa cuồng tiếu nói thần thánh khí tức không đủ cường đại, sự việc này chứng minh, khí tức trên Liên Hoa pháp bảo là do nội kình cường hay nhược quyết định!
Liên Hoa pháp bảo còn có rất nhiều rất nhiều bí mật chờ đợi mình khai quật a!
Đỗ Trần tận lực dùng ngôn ngữ giải thích để tránh không tiết lộ bí mật:
- Thánh khí này của ta có thể ẩn dấu rất nhiều đồ vật, hơn nữa chỉ khi nào biến thành to hay nhỏ nó mới phát ra khí tức, ngoài ra thì không gì cả! Cho nên các người chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được rồi!
- Nghĩ không ra bỗng nhiên thánh khí thần kỳ như thế!
Lucy sợ hãi than không thôi, lại cùng mấy lão tổ mẫu thương lượng một chút, các nàng đều đồng ý thử.
Hơn nữa các nàng còn rất lịch sự không hỏi lai lịch thánh khí này - mặc dù Đỗ Trần đã chuẩn bị tốt câu nói dối! Đây vốn là nghi thái thích ứng với quý tộc, tinh thần cẩn thận của Đỗ Trần căn bản thói quen khi còn là người của cõi trước.
Đỗ Trần thúc nội kình vào một đóa Liên Hoa để biến được hình thái lớn nhất, sau đó triệt bỏ nội kình, ý bảo nữ vũ thần môn ngồi vào. Hắc, vừa đủ chỗ, lại còn có chỗ để thường dụng phẩm!
- Cẩn thận nhé, trong nháy mắt kế tiếp sẽ có một chút thần thánh khí tức, các ngươi cần nhẫn nại một chút!
Đỗ Trần cho Liên Hoa ra đằng sau người rồi nhanh chóng thu kình.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc thời gian thần thánh khí tức căn bản không đủ làm thương tổn Hồng Loan nữ vũ thần, các lão tổ mẫu đều bị Đỗ Trần dán trên “mông”!
Ách, Đỗ Trần cảm giác vị trí này không lễ độ, vội vàng lấy ra dán vào cánh tay.
- Chủ nhân cường đại và tôn quý, thánh khí của ngài thật quá thần kỳ a!
Tuyết Bỉ nhân hì hục trèo lên xe ngựa, đánh xe trong rừng theo đường lớn đi ra - còn xe ngựa kia làm sao đây? Đỗ Trần trực tiếp ra lệnh vất đi.
Đến một rừng cây to lớn có chút vượt quá sự tưởng tượng.
Đoàn người từ ban ngày đi tới đêm tối, không ngờ vẫn chưa ra khỏi phạm vi rừng cây, Dịch Cốt ngồi trên xe nói:
- Thiếu gia, xem ra tối nay phải qua đêm trong rừng cây rồi!
- Tốt thôi! Qua đêm trong rừng, Bối Bối thích!
Tiểu tử kia nằm trong lòng Đỗ Trần, cặp mắt vốn còn đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo mở thao láo, vỗ tay kêu lên:
- Brook, bắt thú rừng, Bối Bối cho Ba Ba ăn thịt nướng!
Đỗ Trần, Dịch Cốt, Harry, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trần xe, tiểu bảo bối đáng yêu này lại muốn lấy mạng mọi người…
Dịch Cốt cùng Harry muốn lập tức đề nghị chủ nhân triệu hoán ra Alex, nhưng lại sợ người cầm khế ước là Đại tiểu thư không vui, không thể làm gì khác hơn là lại cúi đầu quái dị nhìn Đỗ Trần.
- Sao? Bối Bối nướng thịt, các ngươi không thích sao?
Tiểu gia tử kia cong miệng, mất đi hình dáng hài nhi. Ngay khi Đỗ Trần định trách thì đột nhiên quay đầu lên, vội la:
- Ba Ba, có người đến, rất nhiều nhiều người!
Cơ hồ là cùng một lúc.
- Hừ!
Dịch Cốt đoạt dây cương trong tay Harry rồi ngưng hẳn xe ngựa, nhảy ra trước xe, quát:
- Ai đó? Lăn ra đi!
- A! nhanh chóng phát hiện chúng ta như vậy!
Từ hai bên xe ngựa hiện ra hai đội nhân mã, bọn họ tất cả đều có hắc y che mặt, tay cầm thánh khí sắc bén. Nhanh chóng vây xe ngựa vào giữa.
Đỗ Trần ngấm ngầm thả ra Liên Hoa hộ thuẫn trước người, ôm nữ nhi bước xuống xe ngựa, cất cao giọng nói:
- Chư vị bằng hữu, chắc là nhận lầm người rồi! Nếu cần tiền mời nói ra số lượng, ta sẽ không mặc cả!
Hắc y nhân đầu lĩnh đột ngột vung tay lên, vòng vây từ từ thu nhỏ dần:
- Tiền, chúng ta không có hứng thú. Chúng ta chỉ có hứng thú đối với mạng của ngươi. Yên tâm, sẽ không nhận lầm đâu! Huống chi cho dù có lầm thì đã có sao? Hừ!
- Ngươi muốn chết!
Dịch Cốt vừa quay cổ tay, thiết câu xuất hiện trong tay hắn:
- Thiếu gia, phải lưu lại bao nhiêu người sống để tra tấn?
Đỗ Trần vẫn chưa nói gì, người đầu lĩnh nọ cười ha hả:
- Huynh đệ, ngươi rất cuồng vọng! Ta thừa nhận ngươi là một cao thủ, cấp mấy? Bát cấp, hay là cửu cấp? Đã có thể đoán là ngươi cửu cấp đấu thần, cũng không có tư cách trước mặt nhiều đấu thần của chúng ta mà làm càn!
------------
1. Giống như câu: Thả con săn sắt, bắt con cá rô
- Ngươi có ý là ngươi sẽ ỷ vào nhiều người để khi phụ chúng ta?
Đỗ Trần dùng ánh mắt thích thú nhìn kỹ Hắc y nhân đầu lĩnh.
Hắc y đầu lĩnh không hiểu sao cảm giác trong lòng phát lạnh. Hắn không nói nữa, cước bộ gia tăng, vòng vây càng lúc càng nhỏ.
Dịch Cốt lạnh lùng nhìn bọn chúng, trong lòng tính toán, 101 người, trong đó không ngờ lại có hai mươi mấy nhân vật trên lục cấp - thế này đủ để đấu với một lữ đoàn quân sự của đại lục rồi! Trong nhóm bọn họ mặc dù không có bát hay cửu cấp đấu thần, thậm chí đầu lĩnh mới bất quá đến đỉnh cao của thất cấp, nhưng mà nhân số nhiều lắm, mình còn phải lo lắng cho sự an toàn của thiếu gia, chờ bọn chúng tới gần một xíu nữa mới động thủ! Nếu không, đánh nhau trong phạm vi càng lớn là tự mình làm khó mình!
Đỗ Trần vuốt vuốt mũi, cũng đang đánh giá bọn sát thủ này, cười nói:
- Lần này không muốn có nhân chứng! Được rồi, Bối Bối không nên chứng kiến máu tanh tràng diện, ta vào xe ngựa chờ ngươi!
Đỗ Trần ôm nữ nhi trở lại trong xe, lần lược hạ tất cả màn xe.
- Ha ha!
Tên thủ lĩnh cười mãi không thôi, đột nhiên giơ cao trường đao thánh khí trong tay:
- Xem ra ngươi tưởng là một người có thể đối phó chúng ta 101 người, hừ, các huynh đệ, lên!
- Chờ một chút!
Đỗ Trần trong xe ngựa phát thanh:
- Brook, ngươi cũng quay lại đi! Bây giờ nhiều người có thể khi dễ ít người đó!
Dịch Cốt sửng sờ, nhưng do có khế ước nên không dám vi phạm mệnh lệnh cổ quái này, hắn vội vàng trở về xe ngựa.
Bây giờ, đến phiên Hắc y nhân thủ lĩnh kinh ngạc. “Cái gì? Bọn họ muốn chờ chết sao? Không, nhất định là trong xe ngựa có cơ quan!” Hắn nói:
- Các huynh đệ cẩn thận chút, từ từ tiến tới, chúng ta nhiều người, không cần sợ cao thủ của bọn họ!
- Nhiều người? Ngươi có bao nhiêu người!?
Lucy trong trang phục nữ nhân từ trên xe ngựa nhảy xuống.
- Hừ, khẳng định là nhiều hơn ngươi!
Thủ lĩnh vừa dứt lời, Lily lại nhảy ra.
Hai người, ba người, bốn người…
Thủ lĩnh hoàn toàn sợ ngây người, xe ngựa này quả nhiên là có cơ quan! Nếu không, nhiều nhất xe chỉ có thể chứa hơn mười người, làm thế nào có thể xuống tới cả trăm người? Nhân số so với bên mình cũng không kém a?
Đúng là vào lúc do dự này mà tên thủ lĩnh phạm vào một sai lầm trí mạng!
Lucy nhẹ nhàng cúi đầu, hai con mắt xinh đẹp hiện thoáng sát ý sắc bén - chỉ có từng trải qua Tu La sa trường, hàng trăm chiến trận sống chết như thiết huyết chiến sĩ mới có sát ý dày đặc như thế.
- Các ngươi có bao nhiêu người? Chính là, tỷ muội chúng ta thích nhất quần chiến! Hồng Loan sát trận!
Đỗ Trần một tay che mắt tiểu Bối Bối, một tay vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Lão tổ mẫu mặc dù biến thành vong linh, mặc dù bởi vì thuộc tính bất hợp mà không thể dùng thánh khí trước kia, mặc dù bọn họ đã lâu chưa từng ra sa trường, nhưng dù sao vẫn là Hồng Loan vũ thần của Vẫn Thần thời đại!
Lấy Lily và Lucy làm trung tâm, nữ vũ thần môn đứng quanh xe ngựa nhanh chóng tụ lại thành một vòng tròn vừa xinh đẹp lại vừa sát khí, hơn 100 mỹ nữ tụ lại cùng một chỗ, nhất thời sắc đẹp vô tận, nhưng lại tỏa sát khí bốn phía.
- Đột trận!
Lily quát lạnh một tiếng, vòng tròn giống như một đóa hoa nở ra, tầng tầng lớp lớp hướng ra phía ngoài khuếch tán, cánh hoa kiều diễm nhẹ nhàng nở ra mọi phía, trong rừng liền có mấy đạo huyết quang bắn lên!
- Ngự trận!
- Lâm trận!
- Sát trận!
Theo tiếng quát lạnh của Lily, Hắc y nhân ngã xuống hàng loạt…
- Thật mạnh a!
Khóe miệng Dịch Cốt không tự giác liền co quắp, nhìn Đỗ Trần với ánh mắt nghi hoặc, hắn thấp giọng nói:
- Không hổ là tinh nhuệ chiến tướng thời đại Vẫn Thần! Hai vị thống lĩnh Lucy và Lily bây giờ bất quá chỉ là thất cấp vong linh đấu thần trung giai, còn lại đại đa số đều là lục cấp vong linh đấu thần! Nhưng khi các nàng hợp lại… nếu đó là ta phải đối diện trận pháp, cũng không có bao nhiêu phần thắng, kẻ chết nhất định là ta.
Dừng một chút, Dịch Cốt lại không cam lòng nói:
- Nếu các nàng không có biến thành vong linh, vẫn như trước có thể vận dụng thánh khí, phát huy ra toàn bộ thực lực, trận pháp này, có thể rất dễ dàng giết chết ta, thậm chí có thể giết chết cả Bác Bì!
Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười! “Vác lão tổ mẫu, các ngươi không thể đi được!”
- Dịch Cốt, giao cho ngươi một nhiệm vụ!
Đỗ Trần ghé miệng bên tai Dịch Cốt nói rồi lại xoay qua Harry phân phó vài câu.
Theo đó, Dịch Cốt đột nhiên lắc mình bay ra khỏi xe, thiết câu hàn quang hiện ra, thủ lĩnh Hắc y nhân liền ngã xuống.
- Chư vị tiểu thư, chuyện quét dọn chiến trường hãy giao cho ta, thiếu gia mời các người vào trong xe đàm thoại!
Chỉ trong chốc lát, Dịch Cốt đã giải quyết cuộc chiến, Đỗ Trần bế nữ nhi đặt trong xe, bước xuống qua các tử thi trên mặt đất rồi lạnh nhạt nói:
- Mọi việc được giải quyết xong chưa?
- Không có người nào sống sót!
- Tốt lắm! Hừ, sau này có người dám như thế kiêu ngạo, giết sạch!
Đỗ Trần âm trầm nói.
- Lên xe! Chúng ta đi!
Rục rịch, rục rịch, xe ngựa tại trong bùn đỏ lầy lội dần dần đi xa.
Nhưng không lâu, trong đám tử thi nọ không ngờ nổi lên một bóng người, đúng là tên thủ lĩnh!
- Không, không thể!
Hắn ôm lấy một xác chết, nức nở nói:
- Huynh đệ, ta đáng lý phải nghe lời ngươi a! Ta tại sao không nghe lời ngươi…
Hắn cắn răng, lết thân thể thương tàn nhanh chóng biến mất trong rừng!
Thủ lĩnh vừa đi, cách đó không xa trong rừng rậm hiện ra mấy người.
Đỗ Trần nhìn thoáng qua Harry, Tuyết Bỉ nhân vội vàng nói:
- Thiếu gia, Harry đã nhớ kỹ mùi của hắn. kiếp này sẽ không quên! Chỉ cần hắn tái xuất hiện, ta nhất định có thể nhận ra hắn!
- Tốt lắm!
Đỗ Trần lại quay về Dịch Cốt gật đầu:
- Ngươi không hổ là Da Tát thánh đồ! Thủ đoạn nắm chặt thật là tốt, cứ tha cho hắn một mạng, lại làm cho hắn tưởng rằng tự mình có mạng lớn mới tránh được một kiếp! Bất quá ta thích nhất chính là, ngươi hạ thủ, cho dù là Phillip, L'Griffins các lão này dù quen cũng không có biện pháp từ vết thương mà có thể tra ra là ngươi đã động thủ cước!
- Thiếu gia quá khen! Trong đám thánh đồ thì ta có trình độ đả thương tinh vi nhất!
Dịch Cốt mặc dù miệng nói lời khiêm nhường nhưng trong mắt không nén thần sắc đắc ý - nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, như thế nào chấp hành phức tạp hắc ám thánh hình!?
Hắn không hiểu hỏi:
- Nhưng mà ta không rõ, thiếu gia tại sao thả hắn, mà không bắt hắn để khảo vấn?
Đỗ Trần lắc nhẹ đầu:
- Một người đã được huấn luyện thành sát thủ, thì không có khả năng tiết lộ bí mật. cho dù hắn nói ra, chúng ta có thể tin tưởng mấy phần!? Để cho hắn chạy, hắn mới có thể nói thật!
Âm thầm thở dài, phản ứng của Dịch Cốt vẫn không bằng Bác Bì, Đỗ Trần giải thích chi tiết:
- Hiện những người đang suy nghĩ đối phó với ta, bề ngoài chỉ có Phillip, nhưng ngầm thì có bao nhiêu ai cũng không biết! Cho nên nhóm sát thủ này không thể xác định là do Phillip phái tới!
- Vừa rồi ta cố ý nhấn mạnh không để lại một người sống sót là để hắn tưởng rằng mình may mắn sống sót nên có thể tự tin quang minh chính đại xuất hiện trước mặt ta! Harry đã nhớ kỹ mùi của hắn, chờ hắn lại xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa… a a, thả mạng một con cá nhỏ không sao cả, để xem có thể hay không câu được một con cá lớn mà thôi!
- Thiếu gia. kỳ thật… vừa rồi một mình ta cũng có thể giải quyết bọn họ!
Dịch Cốt lại nói.
- Không, không phải ta không tín nhiệm thực lực của ngươi, ngươi cho là ta tùy ý thả các lão tổ mẫu này ra sao?
Đỗ Trần dùng ngón cái tay phải gãi gãi mũi.
- Thứ nhất, địch nhân biết mấy lão tổ mẫu theo ta đứng chung một bên, như vậy, bất kể lão tổ mẫu có nguyện ý hay không, đều đã bị lên “chiến xa” (kéo vào cùng hội) của ta!
- Thứ hai, giả thiết chủ tử ám sát giả là Phillip, vậy ngươi biết nguyên nhân tại sao Phillip bây giờ không bức bách chúng ta không? Một là bởi vì bọn họ hắn có một kế hoạch rất khổng lồ, chúng ta chỉ là một mắt xích trong đó, thậm chí còn chưa đủ tư cách trở thành một mắt xích, hắn chỉ cần sử dụng một ít nhân lực cũng đủ đối phó chúng ta. Hai là, tại Thiên Vương sơn ta đã cho hắn biết thế gian còn tồn tại một siêu cấp đấu thần, một người có thể dễ dàng hóa giải vong linh tự bạo của đấu thần! Bởi vậy hắn biết bên người ta có một nhân vật mạnh mẽ vô cùng, khiến hắn không dám coi thường vọng động! Ít nhất tạm thời là như thế.
Dịch Cốt gật đầu:
- Nguyên nhân thứ hai này ta hiểu được. Giả thiết chủ của tử sát thủ là Phillip, vậy chúng ta triển khai thực lực càng cường đại, Phillip lại càng không dám coi thường vọng động! Thiếu gia, cái này có đúng là mấy ngày hôm trước ngươi nói qua, bất chiến mà khuất nhân chi binh? (không cần đánh mà có thể khuất phục binh lính)
- Ta rất thích loại sự tình như thế này, đại đạo không dùng vũ khí.
Đỗ Trần cười cười:
- Nguyên nhân thứ ba mà ta thả lão tổ mẫu ra vẫn còn tương đối mơ hồ, chỉ mong có khả năng khởi động tác dụng! Lão tổ đã mẫu hiện thân rồi, nhưng các phong hào đấu thần môn của thời đại Vẫn Thần có thể lưu lại mấy người đây? Nếu nhân loại thủ hộ đấu thần được các lão tổ mẫu dẫn đầu, ngươi nói, bọn họ có dễ dàng tha thứ Phillip có cử động biến nhân loại đấu thần thành vong linh không?
- Ha! Đương nhiên, thế này cũng có khả năng dẫn xuất một chút tà ma ngoại đạo! Bất quá, dù sao đây cũng là một giả thuyết mơ hồ mà thôi, chúng ta đổ một lần được rồi! Ta đổ là để dẫn xuất nhân loại thủ hộ đấu thần, sau đó bọn họ ra tay giết chết tà ma ngoại đạo Phillip! Ta vốn là một người thích cá cược!
Tại một nơi nào đó trên tam đại lục, sau khi Đỗ Trần chính thức ra đi.
Một hán tử tướng mạo thô lỗ lảo đảo chạy vào một đại điện sơn màu đỏ sậm:
- Phillip đại nhân, ta có tội!
Bị hắn gọi toáng lên, Phillip đang ngồi trên ngai trên chính điện trong hình thái vong linh, cánh tay phải do tự bạo mà hủy diệt thì giờ phút này lại một lần nữa mọc ra, đôi mắt bích lục cũng khẽ nhếch lên mở ra như khe hở.
- Fassino, ngươi không đi truy tung số 6 thí nghiệm phẩm, quay lại làm gì?
Phillip nói, thanh âm ong ong điếc tai.
- Phillip đại nhân, ta, ta thấy số 6 thí nghiệm phẩm đã bị mất rồi!
- Cái gì!? Vậy ngươi thật sự đáng chết!
Phillip đột nhiên lắc mình đi tới trước mặt, tả chưởng chụp vào cổ hắn.
- Nói! Nói cho tường tận hết thảy mọi việc!
- Là… Đại nhân! Chỗ nuôi số 6 thí nghiệm phẩm Ngư Nhân vương vốn tại giữa biển, rất bình yên lặng tĩnh. Nhưng mà, nhưng mà đột nhiên có nhiều người giết hại Ngư nhân, hắn bị chọc giận, rời khỏi đấy rồi bị giết, khi ta tìm được hắn thì “Số 6” đã, đã không thấy rồi!
Fancino trước đôi mắt vong linh của Phillip không dám ngẩng đầu, vội la lên:
- Ta cùng các huynh đệ đã tra dược là ai đang cầm số 6, ngay đêm qua đã bố trí ám sát hắn. Nhưng, nhưng chỉ có ta may mắn trốn thoát...
- Ai làm?
Phillip rống giận.
- Là Francis!
- Francis?
Ầm! Phillip một chưởng đánh cho Fancinô miệng phún máu:
- Fancino, ngươi đi chết đi! Tại sao lại chọc giận người không trên trêu chọc.
Fancino liền ngẩn người ra, Phillip muốn động thủ giết hắn, đột nhiên, trên bức tường sau lưng xuất một đoàn quang mang màu trắng, trong nháy mắt tới bên Phillip.
- Phillip các hạ, xảy ra sự tình gì?
- Brockman các hạ, ngươi rốt cục cũng tới.
Phillip có chút cúi mình, nhanh chóng nói một lần chuyện vừa trải qua, lại nói:
- Các hạ có cái ý kiến gì không?
- Fancino đáng chết, mặc dù hắn không biết trên Thiên Vương sơn, trong trận doanh của Francis từng xuất hiện một người cường đại mạnh hơn bất kỳ đấu thần nào! Thậm chí một chiêu dễ dàng đánh bại ngươi. Nhưng, Fancino hắn cũng hẳn không biết mệnh lệnh không được coi thường vọng động đối phó Francis.
Brockman lạnh lẽo hỏi:
- Kế hoạch của tổ chức, không thể vì một mình Francis mà xảy ra biến cố! Đánh thức Fancino dậy, hỏi hắn đã tiết lộ thân phận chưa.
Chờ khi Fancino cam đoan tuyệt không tiết lộ thân phận bản thân, Brockman hài lòng gật đầu.
Nhưng Fancino lại nói:
- Ra tay là hơn một trăm vị nữ tử mặc trang phục hầu gái, hơn nữa các nàng còn có khí tức vong linh vô cùng nồng hậu! Thực lực mỗi người đều vượt quá lục cấp đấu thần.
- Hơn một trăm nữ hầu ngoài lục cấp đấu thần sao? Trời ạ!
Brockman sau nửa ngày không nói gì, để cho Fancino ra ngòai. hắn nói với Phillip:
- Bác Bì, Dịch Cốt, đấu thần trên Thiên Vương sơn đánh bại ngươi... bây giờ lại xuất hiện hơn trăm nữ hầu đấu thần, bên người Francis sao lại có nhiều cao thủ như vậy? Đây là thực lực khổng lồ cỡ nào, may mà Fancino không có tiết lộ thân phận, nếu không kế hoạch của tổ chức sẽ bị ảnh hưởng.
Phillip giọng căm hận nói:
- Đáng tiếc là cao thủ trong tổ chức đều có nhiệm vụ khác, nếu không...
- Nếu không ngươi đã muốn một lần nữa đối phó Francis ư? A… a, ta không hi vọng thấy loại chuyện này! Tưởng tượng thử chút xem, một chiêu phá giải vong linh tự bạo, thực lực kinh khủng mức nào? Cho dù là Roland rút ra bích thủy hàn đàm có thể làm được việc này sao? Huống chi hắn hiện có hơn một trăm vị nữ đấu thần tùy tùng, chúng ta càng không thể dễ dàng cùng hắn chính diện đối địch - như vậy sẽ hao phí tinh lực của tổ chức rất nhiều! Đương nhiên, giám thị động thái của hắn là rất cần thiết.
Bạch quang trên người Brockman vừa thu lại:
- Bất quá trước mắt căn bản Francis cũng không gây trở ngại tới nghiệp lớn của chúng ta. không phải sao?
Phillip rất không tình nguyện gật gật đầu.
Brockman cười nói:
- Không cần ảo não, sau khi nghiệp lớn của chúng ta thành công, ngươi còn quan tâm tới một Francis sao? Phillip các hạ, ngươi có thực nghiệm lớn “Vong linh đấu thần cùng tổ hợp dị thú”, mà Francis bất qua chỉ là một linh loại - một thực nghiệm phẩm hạng nhất trong thực nghiệm “Vong linh đấu thần”, ngươi không cần phải đối nghịch với một người không quan hệ đại cục như vậy! Ngoài ra người không có quan hệ tới đại cục trước mắt còn có thế lực khổng lồ của chính mình!
Trong bạch quang vươn ra một bàn tay khổng lồ. vỗ vỗ vai trái của Phillip:
- Các hạ, nghiệp lớn của tổ chức phải dựa vào trí tuệ của ngươi, chỉ có hai đại thực nghiệm lớn của ngươi thành công, tổ chức mới có đủ binh, cũng đủ dị thú để thực hiện nghiệp lớn của chúng ta.
Phillip nói:
- Nhưng kế hoạch sưu tập tài liệu cho thực nghiệm “Vong linh đấu thần” đã bị L’Griffins làm thất bại, mà số 6 trong “Tổ hợp dị thú” lại rơi vào tay Francis!
Brockman trầm ngâm nói:
- Kế hoạch “Vong linh đấu thần” trong lúc nhất thời rất khó sưu tập lượng lớn nguyên liệu cao cấp đấu thần, nói một cách tương đối, “Tổ hợp dị thú” dễ dàng hơn một chút! Phillip các hạ, nói cho ta biết kế hoạch của ngươi.
- Bây giờ số 1, số 2, số 3 đều đã chuyển tới đại thảo nguyên McAllen, số 4 tại pháo đài băng, số 5 trong vân vụ sâm lâm. Vốn qua một đoạn thời gian, sáu đầu dị thú này đều sẽ được chuyển tới đại thảo nguyên Mc Allen tiến hành tổ hợp cuối cùng, nhưng bây giờ thiếu số 6!
- Tốt, ta biết rồi, ngươi cứ tới đại thảo nguyên Mc Allen tiến hành tổ hợp cuối cùng, ta đi trước, ta sẽ nghĩ biện pháp lấy lại “Số 6”!
- Uhm! Các hạ không phải không muốn cùng Francis đối địch sao? Sao còn muốn từ trong tay hắn cướp lại số 6?
- A a, là “Lấy trở về, không phải “Cướp” trở về!
Brockman mỉm cười:
- Lấy, so với cướp dễ hơn, hơn nữa cũng sẽ không dẫn phát địch ý.
Phillip có chút ngạc nhiên nhìn Brockman.
Brockman cười nói:
- Francino phạm sai lầm lớn, ngươi muốn xử tử hắn sao? Bất quá ta nghĩ thay hắn cầu tình, dù sao, hắn là người duy nhất thấy nhân lực mới bên người Francis, nếu trong mắt Francis hắn đã chết, vậy, để cho hắn là người quen thuộc tình hình nhất đến hiệp trợ ta đi.
- Điểm này đương nhiên có thể.
Phillip đột nhiên có chút cười nói:
- Thân sĩ tôn qúy Brockman tiên sinh, ngươi thật sự muốn dùng phương thức “Lấy” sao?
Brockman cũng cười:
- Tốt lắm, Phillip tiên sinh, không nên giễu cợt ta! Được rồi, ta thừa nhận, vì thực nghiệm của ngươi, ta nguyện ý vứt bỏ phong độ thân sĩ, đi trộm lại “Số 6”.
- Cảm kích ngài, Brockman tiên sinh.
Phillip có chút cúi mình, cười nói:
- Đồng thời, ta hy vọng hai đầu dị thú từ pháo đài băng cùng vân vụ sâm lâm cũng có thể bình an vận chuyển tới đại thảo nguyên.
- Không vấn đề, cho dù bọn họ có tra ra chuyện gì, ta cũng có thể trộm về.
Brockman cười lạnh nói:
- Ngươi hẳn là tin tưởng, trong các đấu thần nhân loại không ai so với ta cùng thủ hạ của ta tinh ranh hơn về môn nghệ thuật thâu đạo…
Trong lúc này, “tặc tổ tông” Đỗ Trần đang ở trong xe ngựa khích lệ nữ nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.