Liên Hoa Bảo Giám

Chương 124: Tác dụng bí ẩn của Lão Ngũ

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần ra khỏi đấu thần đại điện tìm một nơi bí mật rồi ẩn thân vào Liên Hoa bay trở về túc xá.

Không đợi về đến túc xá Đỗ Trần đã thấy được chỗ tốt, một đường bay đi. Trước kia hắn căn bản không cách nào làm được động ác bay lượn khó khăn, tỷ như trực tiếp bẻ góc, bay cực nhanh trong không trung, giờ hắn muốn làm gì thì Liên Hoa dưới chân đều đắc tâm ứng thủ (theo tâm mà động), làm được như trong truyền thuyết “tĩnh như xử tử, động như thoát thỏ”.

Bên trong phòng ngủ, Đỗ Trần kiểm tra tiến độ. Hôm trước, đoá Liên Hoa thứ năm đã nở một chút, bây giờ thì đã nở hoàn toàn, ngay cả đoá liên hoa thứ sáu cũng mở ra hơn phân nửa.

Nói cách khác, ba trăm chín mươi bảy nhân mạng này hoán đổi được một phần năm đoá Liên Hoa thứ sáu nở ra.

Hoa đã nở năm đoá, Đỗ Trần cũng tính toán một chút. Nếu dùng nhân mạng để tính vậy ba đoá đệ nhất quái, hắn đại khái cứu hơn mười nhân mạng có thể cho nở một đoá, mà đệ nhị quái - cũng chính là giai đoạn này, đại khái cứu mấy trăm nhân mạng mới có thể nở ra một đoá.

Vậy đệ tam quái có phải cần gia tăng gấp mười, phải cứu ngàn người sao? Đỗ Trần thầm nghĩ, nếu thật sự là quan hệ bội số, vậy thì tới đệ bát quái hắn phải cứu số nhân mạng cũng là số ức người (1 ức = 10 triệu).

Xem ra “Bồ Đào” kia, đệ bát quái phải cứu cả thế giới mới có thể mở ra toàn bộ không phải dọa người chứ, Đỗ Trần tính toán một chút.

Tất cả trí tuệ chủng tộc của đấu thần thế giới hợp lại tuyệt đối có hơn mười triệu, vậy tư nguyên việc thiện cho đệ bát quái của hắn cũng đủ, nhưng cơ hội không nhất định gặp được. Tai nạn có thể nguy hại tới hơn ức người dễ dàng có thể phát sinh sao?

Trừ phi có đại chiến thế giới. Còn phải vài lần là khác! Hoặc là có cái gì đại ma đầu trong truyền thuyết hiện thế, muốn tiêu diệt cả thế giới, tiêu diệt mọi sinh linh. Chính mình tiêu diệt hắn cũng nên tìm kiếm.

Đây đều là sau này, Đỗ Trần dừng suy nghĩ, tiếp tục kiểm tra thân thể mình.

Liên hoa nội kình lần này không có thô hơn mà là thuần tịnh hơn, hơn nữa tốc độ vận chuyển nhanh hơn rất nhiều, tốc độ cơ hồ có thể bằng tốc độ tư duy của Đỗ Trần, hắn vừa nghĩ tới, vận nội kình trong nháy mắt là có thể xuất hiện nơi tay.

Tiếp đó, trong đầu có một cỗ cảm giác huyền diệu khó hiểu, lại mãnh liệt, cũng rõ ràng, loại cảm giác này Đỗ Trần có thể ví dụ như một lão hòa thượng đang tụng kinh trong đầu hắn. Tiếng niệm kinh thần thánh mà trang nghiêm, lại lộ ra vẻ thần bí vô cùng, tựa như một dòng suối trong suốt vô thời vô khắc tẩy uế đại não Đỗ Trần, để cho hắn thần thanh khí sảng, tinh thần lực vô cùng dư thừa, đối với câu thông thủy nguyên tố cũng thuận sướng hơn rất nhiều. Kỳ quái nhất chính là, tổng yếu có người niệm kinh, hẳn là rất phiền não nhưng Đỗ Trần lại không có cảm giác này.

Đỗ Trần thầm nghĩ, cảm giác huyền diệu này là thế nào? Nó dám chắc có thể tăng cường tinh thần lực, trợ giúp ma đấu sĩ nhanh chóng tuy luyện, tác dụng của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng là cụ thể còn có cái tác dụng gì, chính mình phải chậm rãi tìm hiểu.

Ngoại trừ điểm này, cơ năng của các bộ phận trên thân thể Đỗ Trần cũng đều đạt được trình độ cường hóa nhất định. Nhưng trọng yếu nhất là, đóa Liên Hoa thứ năm từ trên người tróc ra….

Đặt trên bàn đóa thứ năm, Đỗ Trần cười sung sướng, ba đóa đầu coi như bình thường, mặc dù có thể biến lớn nhỏ, nhưng chính là hình liên hoa. Mà lão tứ là tấm chắn ẩn hình, mặc dù hắn có kì hình đại biến nhưng lại có thật dụng - trên Thiên Vương sơn đã thực nghiệm qua trên thân thể Philip.

Còn đóa thứ năm…

“Mẹ nó, lão ngũ ngươi là đồ vật gì?”

Đỗ Trần hiểu được liên hoa của mình càng ngày càng có hướng kì hình dị dạng phát triển! Đóa này rời thân thể nhưng thật ra không phải hình hoa sen mà là như một nắm cơm. Nhưng nhìn qua nó mềm, hơn nữa còn trong suốt, tựa như là cái loại đồ vật mà kiếp trước Đỗ Trần đã chơi, bên trong là nươc, bên ngoài thì mềm mềm.

Đỗ Trần tiện tay vỗ “phóc” một chút, “lão ngũ” đã biến. Đỗ Trần lại xoa xoa nắn nắn, lão ngũ rất nhanh bị nắn thành một cái gậy tròn, an tĩnh nằm trên bàn… vẫn không nhúc nhích.

Bắn đạn, không có phản ứng. Ném lên mặt đất, ngoại trừ một tiếng phốc thì đều không có gì xảy ra… tóm lại cái này tựa như là một món đò chơi tùy ngộ nhi an, tùy ý Đỗ Trần muốn thế nào biến thế đây, nó không triển hiện một chút kỳ dị nào của bản thân.

Nghiên cứu nửa ngày, Đỗ Trần suýt nữa đã cho rằng lão ngũ là Bồ Đào đóng kịch, kỳ thật không có tác dụng thực tế. Nhưng hắn cũng đối đãi với nó giống mấy huynh đệ trước kia, cũng quán chú vào nội kính, lão ngũ có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ. Điều này làm cho Đỗ Trần trong lòng còn có vài phần hy vọng.

“Ai, trước cứ giữ lại món đồ chơi này.”

Đỗ Trần biến lão ngũ thành một quả cầu, tựa như là đạn lực mà bọn trẻ con hay chơi, tiện tay dắt lên sau lưng mình.

Kế tiếp Đỗ Trần cũng không vội vã đi tìm Bác Bì, Dịch Cốt, mà đơn giản là làm một cái trắc định với thực lực của chính mình. Trên phương diện đấu sỹ, hắn là tam cấp sơ kỳ ma đấu sĩ, nhưng nhờ “Thệ Tuyết kiếm” cùng độc môn bí pháp do hắn sáng chế cũng có thể quyết chiến với tam cấp trung kỳ, thậm chí tam cấp đỉnh phong. Mà vận dụng liên hoa nội kình cùng pháp bảo, hắn có thể giết chết ngũ cấp đấu sĩ.

Bất quá bởi vi lục cấp đấu sĩ chính là đấu thần, tiếp cần lực lượng đấu hồn nên Đỗ Trần tạm thời còn chưa phải là đối thủ của bọn họ. Đương nhiên, kể cả cửu cấp cùng các vong linh đấu thần đều không có trong nhóm này.

Đỗ Trần về tới đấu thần đại điện, trong lúc này các đấu thần đã tản ra, L’G thất thểu mang ngạc ngư thánh khí về thuyền của mình, sau đó vội vàng rời khỏi Đấu Thần đảo.

Cùng Ziege nói chuyện vài câu, hắn lại dẫn mấy tiểu đệ trong Đệ Tử Hội thu dọn hội trường, sau đó Đỗ Trần, Bác Bì cùng Dịch Cốt đi tới bờ biển.

Nhìn biển rộng vô cùng, Bác Bì cười nói:

“Helen nha đầu đã đi rồi, nàng tưởng rằng L’G trúng độc chắc chắn phải chết nên trong khi đi thật sư rất vui vẻ.”

Hắn cười cười:

“Nha đầu kia kỳ thật rất đẹp, người thật để nàng đi sao?”

Đỗ Trần chu miệng, không chút tức giận nói:



“Ta hy vọng đời này đừng gặp lại nàng!”

Đáy lòng hắn bỏ thêm câu: “Cho dù có nhìn thấy nàng cũng đợi Liên Hoa thần công đại thành, khi đó… hắc hắc!”

“Ta cũng nên đi thôi!”

Bác Bì đột nhiên thở dài, lúc này một làn gió biển thổi qua, ngữ khí của hắn có vẻ cô đơn.

Đỗ Trần kinh ngạc vội hỏi:

“Ngươi không đi theo ta tìm kiếm mẫu thân sao?”

Bác Bì lắc đầu:

“Ta còn có một chút chuyện, ngươi cùng Dịch Cốt đi đi! Chờ khi ngươi trở lại Đấu thần học viện chúng ta sẽ gặp lại.”

Nói xong, hắn chỉ chiến thuyền màu đen bên cạnh Beieralex nói:

“Con thuyền này ngươi tạm thời không dùng, cho ta mượn được không?”

Đỗ Trần sảng khoái đáp ứng, hắn tiếp tục nói:

“Ngươi hiểu được bây giờ muốn làm gì chứ?”

“Hiểu, L’G và Phillip cùng tham gia một tổ chức, mà mẫu thân, ngoại công, nữ nhi của ta đều có thể có liên hệ với tổ chức này. Bây giờ, tổ chức này nhất định đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, mặc dù ta tạm thời thành công dời tầm mắt bọn họ đi chỗ khác, nhưng về lâu dài sớm hay muộn cũng phải tra ra hết thảy về tổ chức này.”

Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần lại nói:

“Chúng ta không thể cùng bọn chúng đường hoàng chiến đấu - vậy là muốn chết, cho nên ngầm truy tra tin tức. Nhưng tin tức lại là từ mộ của mẫu thân ta.”

Bác Bì gật đầu đồng ý thuyết pháp của Đỗ Trần, đột nhiên thanh âm hắn lạnh lùng:

“Dịch Cốt, an toàn của thiếu gia giao cho ngươi!”

………

Rất thuận lợi, Đỗ Trần thông qua đại khảo trong năm của học viện sau đó chuẩn bị du học. Chuyến đi ra ngoài lần này lão Demis là sư phụ hướng dẫn, Bowen không có giáo chức nhưng chẳng biết từ đâu hắn kiếm được thân phận cố vấn cao cấp đấu thần nên cũng tham gia vào tiểu đội du học.

Về phần thành viên trong tiểu đội tương đối khiến Đỗ Trần đau đầu, vốn hắn muốn hỏi đại ca có đi không. Steven sau khi nhập học, tâm tư đều để vào cuộc sống riêng tư của các vị học tỷ nên thực lực của hắn chẳng tăng lên chút nào, vẫn là nhị cấp đấu sĩ, còn không có tư cách đi du học.

Mà bằng hữu của Đỗ Trần - Cem Sino đã đạt tới tam cấp đỉnh phong, hắn nghe nói Đỗ Trần muốn đi du học nên chủ động gia nhập tiểu đội của Đỗ Trần. Đỗ Trần tuyển người này rất hài lòng nhưng mấy người khác lại không hài lòng.

Bọn họ là: Có hiềm nghi gián điệp - Jason mập mạp, Poster kính mắt to thiếu tình thương khiến Đỗ Trần không nói được gì. Còn có người khổ sở dây dưa với Đỗ Trần - Anne.

Ngoài ra, nhờ Demis làm công tác nên Tuyết Bỉ Nhân Harry, tiểu bối bối, còn bổ sung thêm đấu thần tùy tùng Dịch Cốt cũng theo giáo quy đi bên Đỗ Trần.

Gió tháng sáu rất nóng nhưng người trên Beieralex lại hưng phấn đón nhận gió biển, bắt đầu lữ hành của mình.

"Con thuyền này quá tuyệt vời! Ta nhất định phải tạo một con thuyền đồng dạng a!"

Cem Sino đứng ở đầu thuyền, hai tay giơ lên cao, hắn thích thú hô lớn. Mà Dịch Cốt lúc này đang ở trong thuyền cười lạnh lùng.

“Hừ, Da Tát thánh thuyền mà các ngươi có khả năng tạo ra sao?”

"Các học sinh thân ái, tới đây, Demis giáo thụ có một số việc cần tuyên bố."

Lão đổ quỷ đứng trên lan can vỗ tay kêu to, bên người hắn, lão thầy bói đang thoải mái nằm trên ghế phơi nắng.

"Mọi người thấy rồi, đây là sách du học cầm tay được học viện phát."

Demis chớp lên một quyển sách nhỏ trong tay.

"Quy định trong này các ngươi khi du học cần chú ý, còn phải thông qua nhiệm vụ nào để thỏa mãn học phần. Nhiệm vụ này ta đã ghi nhớ, sự chú ý còn lại vào việc... hắc hắc."

Hắn tiện tay ném quyển sách nhỏ xuống biển:

"Để cho hắn gặp quỷ đi!"

"A, Demis giáo thụ thân ái, ngài nói sáng tỏ như vậy, do ngài làm sư phụ dẫn đội thật sự là một chuyện vô cùng vui sướng!"



Jason cười tươi như hoa.

"Không, phải nói cùng Francis đồng học du học mới là chuyện hạnh phúc nhất. Xem xem, tiểu đội vừa xuất phát đã ngồi trên một thuyền khách lớn. Chúng ta có du thuyền của mình sao? Đồng học khác đang vì kiếm ăn mà phát sầu, nhưng, Francis tại duyên hải của đại lục Beins lại có hơn mười cái biệt thự đang đợi chúng ta đến ở."

Demis cười hắc hắc, không có chút nào phong thái của sư phụ:

"Cho nên, chúng ta lần này đi du học được trở thành bạn lữ hành của Francis đồng học thật là tuyệt!"

Đỗ Trần nhìn thoáng qua Anne đang cùng nữ nhi chơi đùa, lặng lẽ tạo một đoạn khoảng cách với nàng, hắn đứng bên Poster, cười nói:

"Lão đổ quỷ, nhiệm vụ học viện giao cho chúng ta vẫn phải làm, nếu không, ngươi không có được chứng cớ chứng minh ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta không có biện pháp giao lại lúc trở về."

"Cứ như vậy!" - Demis gật đầu – “Bây giờ nói một chút hành trình của chúng ta. Đầu tiên, chúng ta sẽ tới cảng New Zeland của Lanning đế quốc, Francis ở đó có một tòa biện thự cùng hai bãi tắm, chúng ta trước tiên sẽ ở đây chơi mười ngày! Tiếp theo, chúng ta tạm thời tách ra, Francis đi tế bái mẫu thân, mà những người khác theo ta chấp hành một nhiệm vụ quy định của học viện - chính là đi sương mù rừng rậm bắt một con ngũ cấp dị thú. Chứng minh thực lực chiến đấu của toàn đội các ngươi!”

“Sau đó, ta ngẫm lại… Đáng chết, sớm biết đã không nên ném quyển sách cầm tay đó thì tốt! A, được rồi, kế tiếp chúng ta tới hội họp tại thành St.John rồi đi tới quốc đô của thú nhân, McAllen!”

Hắn nhíu mày:

"Về phần làm cái gì, hắc hắc, tạm thời giữ bí mật!"

Trong lúc này, Harry mang lên đồ uống, Demis cũng không nói xong cùng mọi người hưởng thụ niềm vui thú của chuyến du lịch tư gia.

Đỗ Trần tay vịn hành lang, một mặt uống đồ uống, một mặt tính toán chuyện của mình. Ariza thì đã mời Tuyết Ny a di chiếu cố, cam đoan là Roland sẽ không thương tổn hắn. Phương pháp huấn luyện của Arthur đã viết thành quyển sách nhỏ, giao cho Lee. Đại ca... chính mình lưu lại cho hắn năm mươi kim tệ, cũng đủ cho hắn lấy lòng rất nhiều học tỷ.

Ân, mọi chuyện bên trong học viện đã được an bài thỏa đáng, chính mình có thể an tâm truy tra hạ lạc của mẫu thân.

Trải qua ba ngày hải hành, Beieralex đã đi tới cảng New Zeland, Đỗ Trần với thân phận là thuần duệ Shigeru, huân tước của đế quốc, yêu cầu hải quân của Lanning tại cảng McAllen bảo vệ cao cấp du thuyền, sau đó ngồi xe ngựa đi tới biệt thự cách thành năm mươi dặm.

Giờ phút này sắc trời hôn ám, đúng là lúc mặt trời xuống núi, trong lúc trăng sắp lên cát trắng chiếu rọi, một tòa biệt thự cô liêu đứng bên bờ biển yên tĩnh. Nói là biệt thự nhưng nhìn qua lại là một tiểu cổ bảo đúng theo phong cách điểm hình của giáo hội.

Bóng đêm hạ xuống, gió biển thổi qua, cổ bảo nọ chỉ lộ ra một ngọn đèn leo lét, từ xa nhìn lại có vài phần âm trầm đáng sợ.

"Đây là biệt thự của ngươi sao? Thoạt nhìn thật quái dị!" - Anne nhìn Đỗ Trần ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

"Biệt thự gì, đây không phải là một tòa quỷ bảo chứ?" -cDemis cười hì hì hà hà hù dọa đệ tử của hắn.

Đỗ Trần liếc mắt đánh giá tòa cổ bảo này tựa hồ như từ trong hư không mọc lên trên bờ biển, hắn nói:

“Harry, cầm khế ước của ta đi tiếp nhận tòa cổ bảo!"

Không bao lâu, Tuyết Bỉ Nhân mang theo một đầu mồ hôi lạnh trở về, phía sau còn có một trung niêm nam tử tầm bốn-năm mươi tuổi.

"Ngài chính là tân chủ nhân của ta sao?”

Thanh âm của hắn trầm thấp, nghe lạnh như băng, mà khuôn mặt trắng bêch của hắn trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn nhìn càng âm trầm, cực giống một cái tử thi từ trong quan tài bước ra.

"Đúng vậy, ta chính là chủ nhân của ngươi - Francis! Dẫn chúng ta vào!"

Quản gia nọ một câu cũng không nói, chỉ yên lặng xoay người mở cửa lớn u ám cao bốn năm thước của cổ bảo.

Két.

"Nha!"

Poster sợ hãi kêu lên một tiếng, dựa vào người Đỗ Trần.

Sau cánh cửa là một tòa nhà màu đen âm u, vách tường chỉ có hơn mười cây nến cung cấp ánh sáng, nhưng ánh sáng lại màu xanh biếc.

Màu sáng như quỷ hỏa. Mọi người nhìn thấy bức họa các nhân vật trên vách tường, ngay khi cửa lớn mở ra, trong nháy mắt Đỗ Trần cảm thấy người trong bức họa tựa hồ như sống lại, trong phút chốc tập trung ánh mắt lên người hắn.

"Ha ha, thật sự là có cảm giác của quỷ bảo!”

Demis cười, đột nhiên, người hầu âm trầm nọ phiêu nhiên xuất hiện trước mặt hắn:

"Giáo thụ tiên sinh tôn quý, nhãn lực của ngài tinh tường lắm, đây là một tòa quỷ bảo, quỷ, nữ quỷ…"

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook