Liên Hoa Bảo Giám

Chương 44: Thí Cổ Sanh Hoa

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



“Ziege, tiểu thư có tâm địa lương thiện, chưa bao giờ sát sinh, vì sao ngươi lại vô cớ nhốt nàng? Ta không muốn giết ngươi, đừng bắt ta đem cả tòa thành này bồi táng cùng ngươi.”

Steven nói thầm trong miệng ‘na ca môn nhân’.

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải ra ngoài hỗ trợ thủ thành.” - Steven khuyên Đỗ Trần vài câu rồi đi ra ngoài.

“Đại ca, bên ngoài rất nguy hiểm!” - Đỗ Trần giữ tay Steven.

“Không sao đâu, ta chỉ lên tường thành bảo vệ pho tượng Shigeru tổ tiên, không cần biết như thế nào, ta thân là gia tộc trưởng tử phải đích thân bảo vệ tượng tổ tiên.”

Đỗ Trần cười khổ nhưng rất nhanh trở lại bình thường, thiết nghĩ chẳng lẽ có thể không bảo vệ bài vị của tổ tông, Steven liều mạng là có lý do, chẳng lẽ việc bảo vệ bài vị tổ tông cũng để người khác đi làm?

“Huynh nên cẩn thận một chút, huynh đã từng nói, so với cái mạng nhỏ thì mọi thứ đều không quan trọng.”

“Hắc, ta biết, ta còn muốn giữ cái mạng này để đi gặp các cô nương xinh đẹp trong đấu thần học viện.”

Nói xong hắn xoay người ra khỏi phòng.

Steven vừa ra đến cửa thì thấy Ziege đang từ trong viện đi nhanh ra ngoài, Norton an bài huynh đệ hai người ở cùng một khu với viện trưởng, như vậy có chút bất hợp lí, nhưng Norton làm vậy cũng có lí do, để Steven thiếu gia có cơ hội tiếp cận viện trưởng thì việc học hành trong tương lai có lợi hơn các đệ tử khác.

Norton lúc này đang ngăn trở Ziege.

Steven vội hỏi:

“Viện trưởng, ngài có việc gì phải ra ngoài vậy?”

Norton cười khổ nói:

“Steven thiếu gia, giúp ta khuyên viện trưởng đi, ông ấy muốn nghênh chiến, nhưng thân thể của lão nhân gia lúc này...”

Ziege kiên định nói:

“Sự việc này do ta mà ra, ta không thể mang đến tai họa cho cảng Antwerp. Ai, là ta sơ suất, không thể tưởng tượng được độc dịch bên trong cơ thể ta còn có tác dụng truy tung.”

“Miện hạ, hôm qua, sau khi ngài phân phó, ta đã rải kín hải lam thảo ở trong thành, hắn chỉ có thể ngửi được mùi của ngài lưu lại ở ngoài thành, tuyệt đối sẽ không phát hiện được vị trí cụ thể.”

“Đúng là vì hắn không thể phát hiện vị trí cụ thể của ta nên mới đứng ngoài thành bức ta ra ngoài, ngươi không cần nói nhiều nữa...” - Ziege đẩy tay Norton ra rồi đi tiếp.

Norton bước nhanh về phía trước nhưng lại không dám dùng sức mạnh nên đành phải dang hai tay ra ngăn cản,

“Miện hạ, ta đã phái một vị vũ đấu thần cấp sáu đến đấu thần học viện cầu cứu, năm trăm hải lí người đó có thể đi trong một ngày, có lẽ hiện tại các sư phụ trong học viện đã biết tin tức, hơn nữa quân đoàn của đế quốc tại nam phương cũng đang trên đường đến tăng viện, chúng ta chỉ cần thủ vững một ngày, một ngày thôi!”

“Nếu hắn công thành trong một ngày sẽ có bao nhiêu người chết?”



Ziege chắp tay quát:

“Ta sẽ không tuân theo mệnh lệnh của ngươi, yêu cầu ngươi tránh ra!”

Ziege tức giận nhìn Norton, khí thế hiện tại của ông hay thân phận của ông đều khiến Norton không dám ngăn cản nên hắn đành khuyên nhủ:

“Miện hạ, nếu ngài muốn đi, ít nhất cũng phải mang theo thánh khí.”

“Thánh khí của ta đang dùng để giam ma nữ kia, ta không thể mang đi!”

Ziege đi ra khỏi phủ thành chủ, Norton và Steven đành đi theo sau.

Ở trong phòng, Đỗ Trần sau khi nghe hết cuộc nói chuyện bên ngoài, trong lòng chợt động.

Cảng Antwerp gặp phải trận chiến này, nếu ta có thể ngăn cản nó thì ta có thêm được bao nhiêu việc thiện đây? Đỗ Trần nhớ đến một câu nói trong tiền thế, “Chỉ kiền qua, thượng thiện vô toán!” (chấm dứt chiến tranh, công đức vô lượng)

Đang nghĩ về thiện sự này, hắn giật mình nhớ lại, trước khi hắn hôn mê, bông sen thứ ba đã nở hoàn toàn.

Nghĩ vậy, hắn mặc kệ thân thể đang mệt mỏi nằm trên giường, lập tức cởi hạ khố ra, quay đầu lại nhìn mông. Vừa mới chuyển động, Đỗ Trần phát hiện một bất ngờ kinh nhân.

Trước kia, hắn quay đầu lại nhìn mông đều rất khó khăn, vài lần tí nữa thì gãy cổ, nhưng bây giờ, hắn rất dễ dàng quay cổ về phía sau, mặc dù chưa đến mức quay được 180o để dọa người nhưng hiện tại cũng rất dễ dàng nhìn thấy hoa sen trên mông.

Có vẻ độ linh hoạt của xương cốt hắn đột nhiên tăng lên.

Trong lúc đó, liên hoa nội kình của hắn cũng tăng lên rất nhiều, phảng phất như cổ tay trẻ con.

Khí lực dần dần hồi phục, Đỗ Trần xuống giường sau đó kinh hãi đến há mồm.

Thân thể nhẹ hơn...

Tốc độ nhanh hơn...

Thị lực tốt hơn...

Khứu giác càng mạnh hơn...

Thân thể hắn lúc này tựa hồ như hoàn toàn bị cường hóa một lần.

Hắn giật mình hiểu được nguyên nhân Liên Hoa Bảo Giám tầng thứ nhất giúp hắn cải tạo thân thể. Cơn đau nhức lúc trước là dấu hiệu của việc hắn thoát thai hoán cốt.

Sự thật là vậy, Liên Hoa Bảo Giám có tất cả tám tầng, tầng thứ nhất, chính là sau khi ba bông ở quẻ càn toàn bộ khai hoa, Đỗ Trần được thoát thai hoán cốt, vô số xú uế, tạp chất của phàm nhân bị loại bỏ, cơ thể của hắn hiện tại đã được cải tạo thích hợp để tu tiên.

Có thể nói, giai đoạn này là để hắn về sau có căn cơ tối thâm hậu để tu tiên!

Cái này cũng chỉ là căn cơ mà thôi, tu tiên hết sức rộng lớn, Bồ Đào lão tổ kiêm tu phật đạo hai nhà, sở hữu vô thượng bí pháp, lão vừa mở một khe hở đối với Đỗ Trần đã giúp hắn thấy được một chút ánh sáng rạng đông.



“Hắc hắc, sư phụ, đồ đệ vừa mới hoàn thành một trong tám phần của công pháp rồi!” - Đỗ Trần sau cơn sung sướng lúc này mới bắt đầu chăm chú nhìn hoa sen trên mông.

Quẻ càn toàn bộ khai hoa, hơn nữa bông đầu tiên ở quẻ đoài, ở góc trên bên phải, cũng nở được một chút, hiện tại Đỗ Trần chính thức bước vào tu luyện tầng thứ hai.

Quẻ đoài tổng cộng có bốn bông sen, phân bố làm bốn cảnh giới, theo lời của Bồ Đào lão tổ về Liên Hoa Bảo Giám thì càng về sau tu luyện càng khó, không biết lúc nào ta mới có thể hoàn thành công pháp này.

Vỗ vỗ mông, Đỗ Trần nở nụ cười, nhưng hắn không cười được lâu, đột nhiên, hắn cảm thấy mông bắt đầu nóng lên, hiện tại trên tay hắn có cái quái gì đó.

Hắn vừa nhìn.

Lão thiên à, ba bông sen ở quẻ càn hoàn toàn rời khỏi thân thể, biến thành hoa sen thật trên tay hắn, cánh lớn cánh nhỏ, trên đài hoa màu vàng còn có một viên thủy châu trong suốt dập dờn tinh quang! Không biết có linh cảm gì, Đỗ Trần đột nhiên thốt lên:

“Tiên gia pháp bảo, tiên gia pháp bảo!”

Tâm trí chợt động, Đỗ Trần quán chú liên hoa nội kình, cầm bông sen ở giữa tiện tay ném ra, ‘oanh’ một tiếng, ở phía dưới bị đục một lỗ thủng lớn.

Đúng vậy, đây là tiên gia pháp bảo, bảo giám không ngờ lại còn khiến Đỗ Trần có thể nhận được pháp bảo.

Nhưng không biết được liên hoa pháp bảo này có diệu dụng gì, Đỗ Trần phải từ từ tìm hiểu.

“Francis thiếu gia, có chuyện gì vậy?” - Người hầu ở ngoài cửa nghe được tiếng động, lập tức hỏi.

“Không có việc gì, ta đang mặc đồ, đừng có vào, mọi chuyện ta đã thu thập rồi!”

Đỗ Trần nghĩ thầm làm sao để giấu liên hoa pháp bảo này đây, vừa nghĩ, ba bông sen đã quay trở lại thành hoa văn trên mông hắn.

Thấy tình hình thế này, Đỗ Trần chỉ có thể cười thầm, liên hoa pháp bảo quả nhiên bất phàm!

Trong lúc này, trên bầu trời cảng Antwerp vang lên tiếng quát:

“Ziege, chẳng lẽ ngươi không phân biệt được thị phi, ngoan cố cổ hủ, bức ta vào thành đại khai sát giới ư?”

“Có ta ở đây ngươi dám tiến lên à?” - Thanh âm của Ziege có chút trung khí không đủ, dù sao ông cũng chỉ là một người bị trúng độc trọng thương.

Bên ngoài đã bắt đầu đánh nhau, ta có khả năng ngăn cản trận đấu này không đây? Đỗ Trần thầm nghĩ, biện pháp thì có, chỉ cần cứu ma nữ ở dưới pho tượng, mọi chuyện đều được giải quyết, chính mình cũng hoàn thành một đại thiện sự ‘chỉ kiền qua’.

Làm sao để cứu ma nữ kia đây? Địa lao của phủ thành chủ có bao nhiêu lính gác?

Có thể mạo hiểm nhưng tuyệt đối không thể liều mạng.

Đỗ Trần vừa mới quyết định, bên ngoài có người lớn tiếng hô:

“Francis thiếu gia, ngoài thành bắt đầu đánh nhau, Ziege miện hạ vừa ra tay đã là băng thiên địa liệt, ngài nhanh thu thập một chút, mang theo thân tín cùng chúng ta xuống mật thất dưới đất để trốn, nơi đó có thánh khí của Ziege miện hạ nên có thể bảo vệ ngài.”

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook