Liên Hoa Bảo Giám

Chương 317: Tử lao dạ yến, vô ảnh vô tung

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



- Tiểu tử không vội vàng bắt Steven, ngược lại muốn bắt giữ hai nha đầu. Điều này làm cho ta hiểu được... hắn là bằng hữu của Steven! Mà ngươi xuất hiện sau lại quát to một tiếng “Nữ nhi”, sau đó hung hăng báo thù, cũng đặt Steven ở vị trí thứ hai. A a, tựa hồ nói rằng các ngươi không phải tới đối phó Steven, đúng không?

Tiếng cười của lão Fuye sang sảng, lực lượng sung túc, không giống lão già ngày thường một câu nói đều thở hổn hển.

Đỗ Trần sờ cái mũi, nói:

- Các hạ ra tay trợ giúp ta, cho thấy ngươi không phải địch nhân của Steven.

Lão Fuye có chút gật đầu, giơ tay cười nói:

- Nếu mọi người cùng mục đích, vậy còn đánh làm gì? Chúng ta có cùng bằng hữu là Steven, vậy cũng nên có cùng địch nhân.

Mọi người đồng thời liếc nhìn bốn hồng y lăng vệ đang bị Dịch Cốt bức vào hiểm cảnh, còn có Hawkin đang gục trên mặt đất...

Hawkin đã hôn mê bất tỉnh, đang chờ bị bắt làm tù binh, tựa như không nghe được những lời này, nhưng bốn hồng y lăng vệ lại nghe được rõ ràng, bọn họ đều toát ra một ý nghĩ - hôm nay khó thoát chết, chỉ là không muốn bại lộ thân phận mới tốt.

Ted đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn thầm nghĩ, thế tục hôm nay, an nguy của Steven nhất định vô ưu. Nhưng nữ nhi của ta thì sao? Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Helen trong lòng Susan, trang phục thôn nữ, nhưng vẫn là nữ tử xinh đẹp tuyệt luân đang nhắm chặt hai mắt, cắn răng chịu đau, bụng vẫn có một vết cháy xém, là do hỏa quang của Đỗ Trần gây thương tích.

Ái thê chết thê thảm, mình bỏ qua địa vị tôn quý “dưới một người trên vạn người”, quyền bính hô hét thiên quân vạn mã, chẳng phải là vì hạnh phúc cùng bình an của nữ nhi sao? Nhưng Helen hôm nay đương nhiên bị một tiểu tử chẳng biết từ đâu chui ra đả thương... Ted nắm chặt tay, tiếng rắc rắc phát ra, nếu Steven bình an, vậy thanh toán huyết trái của nữ nhi…

- Không phải địch nhân, nhưng cũng không nhất định là bằng hữu, tiểu tử, ngươi đả thương nữ nhi của ta, trước tiên cho ta một cái công đạo.

Nói xong hắn lại đánh tới Đỗ Trần.

Lão Fuye động thủ ngăn Ted lại, miệng cười nói:

- Cần gì chứ? Nữ nhi của ngươi thụ thương không nguy hiểm đến tính mạng, sao không để tiểu tử này bồi chút dược phí, hơn nữa, ngươi xem cao thủ chống lại bốn quái nhân kia, hắn tựa hồ so với ngươi và ta đều mạnh hơn một chút, các hạ cần thêm cường địch làm gì?

Ted không nghe, vẫn cường công.

Đỗ Trần liếc mắt nhìn Helen, chắp tay với Ted đang chiến đầu:

- Vị tiên sinh này, tình hình mới rồi ngươi cũng rõ rồi chứ, lúc ấy dưới loại tình huống này ta cũng là bất đắc dĩ! Không bằng thế này, ta có thể lập tức trị lành thương thế cho nữ nhi của ngươi, mặt khác bồi tội với các hạ, chỉ cần ta có thể.

Lúc này, từ chỗ khác truyền đến tiếng “Rầm, rầm”, tiếng người ngã xuống đất, Dịch Cốt đã giết một hồng y lăng vệ, phá trận pháp Auerbach, sẽ hoàn toàn chiến thắng trong chốc lát.

- Tuyệt lắm.

Ted cùng lão Fuye tuy đang đối chiến, nhưng cũng không thể không nói mấy câu khen công phu phá trận của Dịch Cốt. Hắn thu tay, hừ lạnh nói:

- Ngươi có thể lập tức trị lành thương thế cho nữ nhi của ta? Tốt lắm, lập tức trị liệu, sau đó bồi lễ xin lỗi nữ nhi của ta, chuyện này cho qua.

Đỗ Trần mỉm cười, người này thật hiểu tình thế. Mặc dù ngoài mặt mình chiếm ưu thế, nhưng bọn hắn tới bảo vệ đại ca, tính ra cũng có ân với mình, vậy xin lỗi có là sao, lão lục từ tay bay ra, Liên Hoa thánh quang bao phủ Helen, miệng nói:

- Hôm nay phía trên thẩm phán sở Lanning còn chưa có bị kinh động, ta nghĩ các vị đều không muốn để Steven rời tử lao, lưng đeo một mạ danh đào phạm cả đời, không thể trở về tổ quốc?

- Đúng vậy, chúng ta hết sức giúp hắn thoát tội.

Ted đáp.

- Chúng ta đã nhất trí.

Đỗ Trần trở tay giết một người, chỉ còn hai hồng y lăng vệ, sâm nghiêm nói:

- Vậy hai vị mau giải quyết chiến đấu, chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện, sao? Nếu hai tên kia tự bạo, kinh động thủ vệ, vậy sợ rằng ngày mai mọi người sẽ nói, đường đường ba cao thủ cấp bậc phong hào đấu thần, đương nhiên để cho mấy bát cửu cấp đấu thần nhất kích lâm tử.

- Ai cần bọn họ ra tay.

Dịch Cốt nhẹ nhàng thu loan đao tiến tới, sau lưng, “Đông, đông”! Hai cỗ thi thể ầm ầm ngã quỵ.

- Tốt! Chúng ta nói mấy câu, các hạ đã phá siêu cấp trận pháp của thú tộc - trận pháp Auerbach, quả nhiên công phu rất tuyệt.

Lão Fuye cười ha ha, nhưng mọi người lại kinh hãi.



Người này đương nhiên nhận ra bí pháp bất truyền Auerbach của thú nhân?

Ted nhìn chằm chằm hắn nói:

- Những người này là thú tộc?

Lão Fuye nở nụ cười:

- Quả thật là thú tộc, hơn nữa là hồng y lăng vệ trưởng lão của thú nhân, không tin ngươi lột mặt nạ của bọn họ ra, người thứ nhất ngã quỵ, chính là đại tế tự hồng y lăng vệ, viên nhân, Smiry! Mà người mặc trọng giáp vừa rồi dụng Thú Hoàng Tuyệt Bích, hẳn là một cao thủ hàng đầu của hoàng thất Mc Allen hoặc gia tộc St. Barton.

Đồng tử Ted co rút lại, nhưng không nói gì. Mà Đỗ Trần kinh ngạc không thôi, hắc y bịt mặt này là ai? Hắn đương nhiên có thể xuất ra nhiều thứ như thế, Vậy... hắn nhất định phi thường hiểu rõ thú tộc.

- Thương thế của tiểu thư đã lành rồi, tiểu thư không có việc gì.

Susan kinh hãi nhìn, Helen trong lòng chậm rãi đứng lên, vui vẻ nắm chặt tay, nhảy dựng lên:

- Đây là quang mang gì vậy? Thật lợi hại, trị lành tiểu thư nhanh như vậy.

Ted thấy nữ nhi thật sự khỏi hẳn, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhưng Helen sau khi đứng lên, một đôi mắt đã cải trang thành màu xanh biếc nhìn chằm chằm Đỗ Trần.

- Vị tiểu thư này, mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Đỗ Trần khiếm ý cười, chỉ chỉ Hawkin hôn mê:

- Tử lao không phải là nơi nói chuyện, chúng ta dẫn theo người sống ra ngoài trước!

Helen hừ một tiếng, nhưng tiếng hừ của nàng bị một tiếng kêu to làm át che đi.

- A!

Lúc này thì, Steven đột nhiên lớn tiếng gào lên:

- Là ta! Không phải ta!

Hắn đột ngột nhảy dựng lên, điên cuồng đánh mạnh vào song sắt, trạng thái điên cuồng, một đầu rối bời không ngừng lắc lư. “Đông, đông, đông”, hắn liên tục đấm mạnh vào song sắt.

- Steven.

Đỗ Trần thần sắc biến đổi, lão Fuye giữ chặt tay cản Đỗ Trần, vội la lên:

- Đi mau, vì phòng ngừa tù phạm đào thoát, song sắt phòng giam kéo dài từ dưới đất tới giám thị thất của thẩm phán sở, Steven cứ đánh vào song sắt như vậy... bây giờ bọn hộ vệ nhất định toàn tốc chạy tới! Hơn nữa, cơ quan trong tử lao của Lanning cực kỳ lợi hại, nếu chúng ta không thể ra ngoài trước khi cơ quan hạ xuống, sợ rằng phải liều mạng, sẽ gặp phải chiến tranh thánh khí cỡ lớn.

Tựa hồ ấn chứng lời lão Fuye, dát chi, dát chi. Vách tường bốn phía tử lao chậm rãi hạ xuống mấy tầng bản tử tử màu đen, thạch bản đỉnh đầu cùng dưới chân cũng hiển lộ ra vô số lỗ nhỏ.

Đỗ Trần vội la lên:

- Nhưng Steven bây giờ đến tột cùng làm sao?

- Yên tâm, chờ lát nữa hộ vệ sẽ xuống bảo vệ Steven, chúng ta đi.

Đỗ Trần kinh ngạc lo lắng liếc mắt nhìn bộ dáng điên cuồng của Steven, cắn răng:

- Tốt, chờ khi tử lao Lanning đại loạn, chúng ta tự dùng phương pháp của mình rời đi, hội hợp tại đường thứ ba ở thành nam, được không?

Mọi người gật đầu, chỉ có Helen nói:

- Vậy người sống duy nhất ai mang ra ngoài?

Đỗ Trần phất tay, một đóa Liên Hoa bay ra, thu Hawkin cùng thi thể bốn hồng y lăng vệ.

- Giao cho ta.

Nói xong, hắn cùng Dịch Cốt thân hình thu nhỏ lại, trống rỗng tiêu thất.



- Ô?

Tình hình này khiến Helen, Susan cùng sửng sốt, nhưng cơ quan tử lao đã phát động, nàng không vội suy nghĩ, cúi mình chui xuống đất. Lão Fuye thật ra không có gì - lão chưa bao giờ gặp qua Liên Hoa của Đỗ Trần...

- Oanh!

Theo cơ quan hạ xuống, tầng thứ chín tử lao hoàn toàn trở thành không gian phong bế.

Rất nhanh, hộ vệ Lanning vây quanh tầng tử lao sâu nhất, hơn mười hộ vệ mang trọng thuẫn từ thông đạo tầng tám và chín, đằng sau không ngừng có người tới tiếp ứng.

Ngoài địa lao bị bịt kín, có hộ vệ hô to:

- Bên trong còn huynh đệ mình không? Đáng chết, xem ra là chết sạch rồi. Người bên trong nghe đây, các nguơi đã bị vây, giờ phút này cảnh vệ đế đô cùng vệ sĩ cung Verne tại Cảnh Ti Lệnh bộ đế đô đã xuất động, hai nơi này đều đã có trọng hình chiến tranh thánh khí, các ngươi tuyệt đối không chạy thoát được đâu. Lập tức đầu hàng.

Thật lâu sau, không ai trả lời.

- Đông, đông, đông.

Tiếng bước chân trầm trọng, vệ sĩ cung Verne nhảy vào tử lao, hộ vệ nhường đường, thống lĩnh hộ vệ vội la lên:

- Đại nhân, cơ quan tầng thứ chín đã hoàn toàn phát huy tác dụng toàn diện, địch nhân dám chắc bị vây bên trong.

Tướng đầu lĩnh quát:

- Tốt, mở thông đạo vận binh, trước tiên dụng thần nỏ mở đường, sau đó chúng ta đánh vào. Chú ý không nên thương tổn Steven, đó là trọng phạm của bệ hạ.

Hơn trăm đạo quang mang xẹt lên, vệ sĩ Verne trùng kích vào tầng tử lao thứ chín. Khắp nơi là thi thể hộ vệ cùng máu tươi, một người có thể đứng thẳng đều không có.

Khoảnh khắc sau...

Chuông báo động cung Verne.

Thành St. John rối loạn.

Quảng trường thánh Bowen rối loạn.

Vệ sĩ Verne xuất binh phong tỏa sân, tướng lĩnh tại đế đô Cảnh Ti Lệnh bộ lớn tiếng hò hét:

- Tất cả mọi người trên quảng trường không được nhúc nhích, phải qua kiểm tra của thành vệ đội mới có thể rời đi, người tự ý động đậy sẽ bị giết chết bất luận ra sao...

Trong cung Verne, Baergena phẫn nộ vỗ bàn:

- Đương nhiên có người dám xông vào tử lao? Tra cho ta, đế đô toàn thành giới nghiêm, thống lĩnh Verne, ta giao ngươi toàn quyền, mặc cho ngươi lục soát khắp các ngõ ngách trong đế đô.

Đang cùng công sứ thú nhân Christian đối thoại, giáo phụ Ferdinan vội la lên:

- Ta lập tức chạy về đại giáo đường.

Christian mỉm cười điềm đạm, nhưng trong lòng cũng thầm lo cho Hawkin.

Mà lúc này, nghe tử lao xảy ra chuyện, thân đệ đệ của Steven là Francis nhất định không có khả năng không có động tĩnh, hắn vội vã, thần tình lo lắng từ nội đường đại giáo đường vọt đến, tiểu Bối Bối, Ariza, Harry... ngoại trừ giáo chủ Brook mới “ra khỏi thành” làm việc thì tất cả đều đến.

Nhưng lúc này “Francis” thở ra mùi khó chịu, hình như.. vừa mới ăn xong rất nhiều ô mai.

Đi tới trước cửa thẩm phán sở “Francis” còn cười trộm tên ngốc kia đã kinh động thủ vệ, bất quá xem tình hình lùng bắt toàn thành, hắn dám chắc là đã bình an rời đi. Tốt mà.

Nhưng vừa nghe tình huống vệ sĩ Verne báo cáo, “Francis” thần sắc đột biến:

- Ngươi nói gì? Các ngươi tiến vào tử lao, bên trong không một bóng người? Vậy tù phạm Steven...

Đáng chết, Francis không có khả năng cứu đi đại ca hắn! Sự thật đích xác như thế.

Nhưng vệ sĩ Verne đáp:

- Đúng vậy đại nhân! Bên trong không một bóng người... kể cả trọng phạm Steven.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook