Chương 192
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Mỗi ngày đến thời điểm này, cô đều cân phải nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tự pha cho mình một ly cà phê, vừa chuẩn bị thả lỏng thư giãn, thì có một âm thanh vang lên từ phía sau.
“Xem ra cô cũng rất nhàn rỗi!”
Khi nghe âm thanh này không cần quay đầu lại nhìn cô cũng biệt người phía sau mình là ai, Hạ Tử Hy không lên tiếng, lúc này Mục Cảnh Thiên ba bước thành hai bước tiến lên, trực tiếp kéo Hạ Tử Hy đến bên chiếc bàn phía trước. ˆ Hạ Tử Hy kinh ngạc, ly cà phê trên tay suýt chút nữa rơi đồ trên đất.
“Anh muốn làm gì?” lúc này Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiền.
“Là ai tặng hoa cho cô?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy trực tiếp hỏi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy không chút hứng thú tranh luận với anh ta: “Không biêt!”
“Không biết?” sau khi nghe câu trả lời của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Người tặng hoa là ai, cô cũng không biệt sao ?”
“Trên tắm thiệp không đề tên, nên tôi thật sự không biệt người tặng là ai!”
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhắc lại từng chữ một, vô cùng thành khẩn nói.
Biểu cảm của cô ngay lúc này không giông như người đang nói dôi, hơn nữa Hạ Tử Hy cũng không cần thiết dùng lý do này đề lừa gạt hắn; suy nghĩ trong giây lát Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Là do Tống Kỳ tặng sao?”
“Không biết!” Hạ Tử Hy nói, phản ứng nhanh chóng không giông như đang nói dối, tới lúc này Mục Cảnh Thiên mới bỏ qua.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, đổi chủ đề nói: “Tối hôm qua, ai cho phép cô cắt ngang điện thoại của tôi?”
Hạ Tử Hy chớp mắt nói: “Mục tổng, anh tìm tôi chỉ vì chuyện này sao?”
“Nếu không thì sao?”
Nhìn dáng vẻ tích cực của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy suy nghĩ rôi lên tiếng: “Chỉ là tôi thây tôi qua Mục tổng n rộn như vậy, nên mới cúp điện thoại..
Câu nói này của Hạ Tử Hy nghe có vẻ như suy nghĩ cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên vốn dĩ ức giận, nhưng đột nhiên thay ‹ đổi suy nghĩ liền nói: “Hạ Tử Hy, cô không lẽ đã ghen chứ?” trong phút chốc, khóe môi mỏng của Mục Cảnh Thiên lại nhếch lên một nụ cười.
Sau khi nghe câu nói này của hăn, Hạ Tử Hy có chút ngây người: “Việc ghen tuông này cũng không đến phiên tôi đây!”
“Có ý gì?”
“Không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Hơn nữa, tôi bình thường cũng không thích những trò ghen tuông, lời này anh vẫn nên đem đi hỏi Lăng Tiêu Vân thì thích hợp hơn!” Hạ Tử Hy nhắn mạnh nói.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn Hạ Tử Hy đang đứng đối diện mình, anh ta phát hiện răng bản. thân có thể nhìn thâu tâm tư của tất cả những người phụ nữ xung quanh mình chỉ trừ người phụ nữ trước mặt này.
Hắn hiện tại không cách nào biết được người phụ nữ này đang suy nghĩ gì.
“Hạ Tử Hy”
“Không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại Mục Cảnh Thiên.
Tự pha cho mình một ly cà phê, vừa chuẩn bị thả lỏng thư giãn, thì có một âm thanh vang lên từ phía sau.
“Xem ra cô cũng rất nhàn rỗi!”
Khi nghe âm thanh này không cần quay đầu lại nhìn cô cũng biệt người phía sau mình là ai, Hạ Tử Hy không lên tiếng, lúc này Mục Cảnh Thiên ba bước thành hai bước tiến lên, trực tiếp kéo Hạ Tử Hy đến bên chiếc bàn phía trước. ˆ Hạ Tử Hy kinh ngạc, ly cà phê trên tay suýt chút nữa rơi đồ trên đất.
“Anh muốn làm gì?” lúc này Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiền.
“Là ai tặng hoa cho cô?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy trực tiếp hỏi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy không chút hứng thú tranh luận với anh ta: “Không biêt!”
“Không biết?” sau khi nghe câu trả lời của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Người tặng hoa là ai, cô cũng không biệt sao ?”
“Trên tắm thiệp không đề tên, nên tôi thật sự không biệt người tặng là ai!”
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhắc lại từng chữ một, vô cùng thành khẩn nói.
Biểu cảm của cô ngay lúc này không giông như người đang nói dôi, hơn nữa Hạ Tử Hy cũng không cần thiết dùng lý do này đề lừa gạt hắn; suy nghĩ trong giây lát Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Là do Tống Kỳ tặng sao?”
“Không biết!” Hạ Tử Hy nói, phản ứng nhanh chóng không giông như đang nói dối, tới lúc này Mục Cảnh Thiên mới bỏ qua.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, đổi chủ đề nói: “Tối hôm qua, ai cho phép cô cắt ngang điện thoại của tôi?”
Hạ Tử Hy chớp mắt nói: “Mục tổng, anh tìm tôi chỉ vì chuyện này sao?”
“Nếu không thì sao?”
Nhìn dáng vẻ tích cực của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy suy nghĩ rôi lên tiếng: “Chỉ là tôi thây tôi qua Mục tổng n rộn như vậy, nên mới cúp điện thoại..
Câu nói này của Hạ Tử Hy nghe có vẻ như suy nghĩ cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên vốn dĩ ức giận, nhưng đột nhiên thay ‹ đổi suy nghĩ liền nói: “Hạ Tử Hy, cô không lẽ đã ghen chứ?” trong phút chốc, khóe môi mỏng của Mục Cảnh Thiên lại nhếch lên một nụ cười.
Sau khi nghe câu nói này của hăn, Hạ Tử Hy có chút ngây người: “Việc ghen tuông này cũng không đến phiên tôi đây!”
“Có ý gì?”
“Không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Hơn nữa, tôi bình thường cũng không thích những trò ghen tuông, lời này anh vẫn nên đem đi hỏi Lăng Tiêu Vân thì thích hợp hơn!” Hạ Tử Hy nhắn mạnh nói.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn Hạ Tử Hy đang đứng đối diện mình, anh ta phát hiện răng bản. thân có thể nhìn thâu tâm tư của tất cả những người phụ nữ xung quanh mình chỉ trừ người phụ nữ trước mặt này.
Hắn hiện tại không cách nào biết được người phụ nữ này đang suy nghĩ gì.
“Hạ Tử Hy”
“Không phải sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại Mục Cảnh Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.