Liệp Quốc

Chương 187: Họ Hàng

Khiêu Vũ

23/03/2013



Giọng Dora trầm thấp mà thong thả. "Căn cứ vào 'Hoàng kim cách' (Qui luật vàng) thì trên thế giới muôn loài này, có nhiều loài là họ hàng gần với nhau. Ai cũng biết hai tộc người lùn và người khổng lồ có họ hàng với nhau. Ở thời xa xưa, hai chủng tộc này có mối quan hệ máu mủ rất gần nhau. Ngoài họ ra còn có nhiều chủng tộc khác như loài rồng chúng ta và Damn...

Damn là phiên âm của bọn loài người các ngươi, còn với loài rồng, Damn chỉ có một nghĩa là 'Răng nanh kịch độc'!

Bọn Damn, cứ theo quan hệ họ hàng xa xưa mà nói thì chúng có thể sánh vai với loài rồng chúng ta, chúng là một loài rất hùng mạnh, từng là một trong những sinh vật hùng mạnh nhất đại lục. Tuy nhiên, dù giữa chúng và chúng ta có quan hệ họ hàng rất khó tả nhưng lại không như bọn người lùn và người khổng lồ mà hoà thuận được với nhau. Hai loài chúng ta, ngược lại, đều có bản tính kiêu ngạo tới cực điểm"

Rồi Dora cười lạnh, hỏi Hạ Á: "Ngươi có biết cả hai đều cực kỳ kiêu ngạo dẫn đến chuyện gì không?"

"Không!"

"Bài xích lẫn nhau!" Dora lạnh lùng buông ra một câu rồi lạnh nhạt nói tiếp:

Một chủng tộc càng kiêu ngạo, cứ cho rằng chính giống nòi mình là đặc biệt nhất, cao quý nhất thì không thể chấp nhận có một chủng tộc khác cũng kiêu ngạo như mình. Nếu không thì hoá ra mình không còn đặc biệt nhất, cao quý nhất nữa sao? Thế nên dù người lùn và người khổng lồ thân nhau như anh em một nhà thì loài rồng và loài Damn từ trước đến nay không hề hoà thuận!!!"

"Thế mà bọn giun Damn, cái lũ trời sinh tính tình giảo hoạt ác độc đó, lại tự tìm đến tử lộ! Hừ!" Dora nói tới đây bỗng hạ giọng. "Giống loài của chúng đã từng rất lớn mạnh, lớn mạnh đến mức cả loài rồng chúng ta cũng không thể tiêu diệt được chúng. Vì cũng là họ hàng với chúng ta nên bọn Damn cũng có ma lực trác tuyệt, thân thể mạnh mẽ. Dù so với rồng thì thân thể chúng có yếu ớt hơn, nhưng bù lại khả năng sinh sản của chúng lại lớn hơn chúng ta nhiều. Do đó tuy thù oán đã lâu nhưng cả hai đều không có cách nào... Nhưng cuối cùng bọn Damn lại phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn được."

Hạ Á trong lòng rung động. Chẳng biết tại sao, hắn luôn có hứng thú với những câu chuyện truyền kỳ của Dora về thời xa xưa đó.

"Sai lầm thế nào?"

"Trong cuộc đại chiến từ hàng vạn năm trước," Giọng Dora trầm hẳn xuống. "Ma tộc đã xâm lấn thế giới này với quy mô lớn. Để chống lại Ma tộc, mọi giống loài trên thế giới đã liên kết với nhau cùng chiến đấu... Nhưng vào thời điểm đó, chỉ mỗi mình bọn Damn lại theo phe Ma tộc."

Hạ Á trợn tròn mắt.

Dora có vẻ như vui sướng khi thấy hoạ giáng xuống đầu kẻ khác: "Cái lũ Damn giảo hoạt đó, chúng cứ ngỡ rằng Ma tộc quá hùng mạnh nên thắng là cái chắc, bèn chọn đứng về phía kẻ thù mà phản bội cả thế giới này, cùng góp sức với Ma tộc. Đáng tiếc là chúng đã sai lầm! Liên minh các chủng tộc cuối cùng đã chiến thắng, đánh đuổi Ma tộc quay về chỗ của chúng là Minh giới. Sau khi chấm dứt chiến tranh là lúc để xét xử hành vi phản bội của bọn Damn, lúc này hầu như tất cả muôn loài đều nổi giận, cho rằng đối với bọn phản bội đó chỉ có một cách là... Giết sạch! Chẳng có lý do nào để chúng tồn tại ở thế giới này!"

"Thật ra lúc chiến tranh chấm dứt, phần lớn bọn Damn, lũ chiến bại, đã theo chủ là Ma tộc lui về Minh giới. Trên thế giới này bọn chúng chỉ còn lại rất ít. Đối mặt với lửa giận của muôn loài, lũ Damn đó không còn cách gì chống lại được, đã nhanh chóng bị tiêu diệt, hầu như không còn tung tích của chúng trên thế giới nữa."

Nói tới đây, giọng Dora dần dần tăng thêm vẻ thần bí: "Hơn nữa ta cũng đã xem qua các ghi chép của bộ tộc ta từ xa xưa ghi lại thì cuộc chiến đó không chỉ có các chủng tộc tranh đấu với nhau mà có cả những vị thần vĩ đại cũng bị lôi kéo vào! Thần linh được Ma tộc thờ phụng là Minh thần ma hoàng cùng với liên minh các vị thần của thế giới này cũng đối kháng lẫn nhau! Khi chấm dứt chiến tranh, để trừng phạt hành vi phản bội của Damn, các thần bèn giáng lửa giận xuống, tước đoạt vĩnh viễn một số năng lực của chúng. Nghe nói Long thần vĩ đại đã tước đi phần lớn trí tuệ của Damn, thần Odin vĩ đại thì tước đi dũng khí còn Nhân thần vĩ đại tước đi năng lực sinh sản của chúng. Khi đã trở nên suy yếu bởi các vị thần, lũ Damn càng không thể kháng cự nổi cuộc truy sát của các bộ tộc, nhanh chóng bị giết sạch!"

"Không ngờ đến giờ vẫn còn một con?" Hạ Á bĩu môi.

Dora cười khổ: "Thế giới này rộng lớn như thế, muốn giết sạch một chủng tộc chỉ trong một thời gian ngắn cũng không phải chuyện dễ, có bị lọt lưới một ít cũng là dễ hiểu." Giọng Dora đến đây lại có vẻ mơ hồ: "Nhưng cứ theo truyền thuyết thì bọn Damn đã bị tước mất khả năng sinh sản thì dù có vài tên lọt lưới từ thưở xa xưa cũng làm sao mà có thể sống sót để truyền lại được đến bây giờ?"

Hạ Á nghe đến đây hơi trầm ngâm rồi than một câu: "Trong bút ký mà cha nuôi ta lưu lại có ghi một câu: 'Sự sống luôn biết cách để tự duy trì!' "

Dora nghe xong những lời này, cũng trầm ngâm một lát, chậm rãi lặp lại mấy lần, rồi thở dài: "'Sự sống luôn biết cách để tự duy trì!' Những lời này thật là chí lý!"

Hạ Á suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Ngươi kể chuyện đời xưa thật hấp dẫn nhưng ta ngạc nhiên là theo như ngươi nói thì rất nhiều chủng tộc có họ hàng với nhau! Chuyện người lùn và người khổng lồ là họ hàng thật đúng là chết cười, rồi loài rồng các ngươi cũng có họ hàng với bọn Damn. Thế con người chúng ta thì sao? Con người có họ hàng với chủng tộc nào?"

Thực ra 'dế nhũi' chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không ngờ hắn vừa đưa chuyện này ra liền khiến Dora như có điều gì ngần ngại.

Hạ Á trong lòng tò mò, hỏi lại hai lần, đều không được Dora đáp lại, không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi không biết sao? Không biết cũng không sao, cần gì phải giả điếc chứ!"

"Ai nói ta không biết." Dora bỗng nhiên mở miệng, giọng nàng có vẻ quái dị: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"

Vừa nghe giọng điệu Dora, Hạ Á giật mình. "Chẳng lẽ có truyền thuyết gì đặc biệt sao?"

"Có, thật ra là có, tuy nhiên truyền thuyết này, bọn con người các ngươi dù có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Sau khi đại chiến kết thúc, các chủng tộc khác đều đã đoán như vậy, nhưng chính bọn con người các ngươi lại không chịu thừa nhận thôi."

"A?"

Hạ Á đảo mắt lia lịa, bỗng nhiên cười khổ hỏi: "Là bọn địa tinh sao? Mẹ kiếp! Chẳng lẽ con người là họ hàng với bọn dơ bẩn đó?"

Dora cười lạnh: "Tất nhiên là không!"

"Không phải địa tinh? Hay tinh linh? Nghe nói bề ngoài thì tinh linh và chúng ta giống nhau mà?" Hạ Á sờ cằm, nói.



"Cũng không phải tinh linh." Dora tiếp tục cười lạnh.

" Ủa, vậy thì là gì? Thú nhân trong truyền thuyết chăng? Đúng rồi, bọn Odin rất thích thú hóa, nói không chừng chính là thú nhân!"

"Cũng không phải thú nhân." Dora tiếp tục phủ nhận.

"Vậy thì là gì?"

Dora cười ra thành tiếng, tiếng cười lạnh lẽo đến sởn gai ốc, cuối cùng, nàng nói ra đáp án: "Ma tộc!"

Ma tộc??

Giọng nàng cực kỳ cay độc: "Kỳ thật mọi chủng tộc đều có một suy đoán là con người các ngươi và Ma tộc có quan hệ họ hàng rất gần gũi! Về việc này cho dù con người ở thời xa xưa ra sức chối bỏ nhưng ngược lại càng làm cho trong lòng các chủng tộc khác tin thêm vào suy đoán này."

Hạ Á há hốc miệng.

"Thời đó, sau đại chiến, trong quá trình Ma tộc bị chiến bại, chúng ta đoạt được rất nhiều thứ từ nền văn minh và kỹ thuật của Ma tộc nhưng đáng tiếc là do khác biệt về chủng tộc, dù nền văn minh của Ma tộc vô cùng hùng mạnh nhưng trừ con người các ngươi, còn tất cả chúng ta cũng không cách nào sử dụng được! Con người gần như là loài đã thu được lợi ích lớn nhất từ cuộc đại chiến đó! Con người đã gặt hái được rất nhiều từ nền văn minh của Ma tộc khiến cho từ một giống loài nhỏ bé đã nổi bật hẳn lên chỉ trong một thời gian ngắn! Theo truyền thuyết, sau khi chiến tranh chấm dứt, con người các ngươi đã gần như trở thành một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất! Con người đã từ Ma tộc học được văn minh, học được trí tuệ, học được võ công, học được ma pháp, học được rất nhiều, nhiều lắm. Những thứ đó các chủng tộc khác đều không ứng dụng được, chỉ duy nhất con người là học được, học đã nhanh lại rất nhanh dung hợp. Do đó, các chủng tộc khác đều cho rằng con người các ngươi và Ma tộc có thể là họ hàng rất gần với nhau. Chỉ là con người thời đó lại tuyệt đối không chịu thừa nhận!"

Hạ Á thừ người ra một lát rồi bỗng cười ha hả: "Ma tộc! Ma tộc sao? Ha ha ha! Thú vị thật! Không ngờ loài người lại có họ hàng với Ma tộc!"

"Ngươi cũng muốn phủ nhận sao?" Dora lạnh nhạt nói: "Con người các ngươi một khi nghe nói như vậy, tự nhiên đều ra sức chối bỏ. Chẳng ai dám nhận mình có mối thân thích với kẻ thù chung của thế giới!"

"Việc gì phải chối bỏ?" 'Dế nhũi' bĩu môi, vẻ mặt như chẳng thèm để ý: "Có một bà con hùng mạnh đến thế cũng không tệ. Ha ha!"

Một lúc sau, Hạ Á thở dài: "Tốt lắm... Đã hiểu được rồi thì tiếp theo ta phải làm gì bây giờ? Bọn cao thủ Zhaku..."

Nghĩ đến con mãng xà Damn của người Zhaku, Hạ Á hơi mất tự nhiên. Dora lại cố kị với con mãng xà kia, thật là một điều phiền toái.

Đã không có được nấm độc (À, phải gọi là Ma Diễm thảo)... thì con đường giao dịch với người Zhaku xem như bị cắt đứt rồi!

"Trước tiên là phải quay về, mẹ nó, lần lặn lội này xem như là công cốc!" Hạ Á nhíu mày: "Nhưng cho dù không phát tài được thì cũng vẫn phải đến bộ lạc Zhaku một chuyến để tìm Ma Vẫn hương dụ."

"Chà!" Dora cười lạnh: "Ngươi còn dám đến bộ lạc bọn Zhaku sao?"

"Sao lại không đi?" Hạ Á hỏi.

"Cái con giun trong bộ lạc địa tinh đó hãy còn nhỏ lắm, chưa trưởng thành! Nó chưa đủ trí khôn nên mới nhận lầm ngươi là đồng loại, không tấn công ngươi. Ngươi nghĩ xem, trong bộ lạc Zhaku nói không chừng còn năm ba con Damn nữa! Mà ngươi bây giờ có dấu ấn của linh hồn ta, của loài rồng! Với cảm giác ma pháp như của chúng ta thì việc nhận biết được dấu ấn của linh hồn kẻ thù là rất rõ ràng. Nếu gặp một con Damn trưởng thành, nó sẽ nhận ra dấu vết của loài rồng trên người ngươi, sẽ xem ngươi là kẻ địch, lập tức tấn công ngươi!"

Hạ Á biến sắc!

Ngay sau đó có tiếng bước chân từ phía bìa rừng truyền vào, Hạ Á ngẩng đầu nhìn về phía đó thì thấy Russell đang dẫn theo hai tên lính đánh thuê chạy nhanh đến. Russell có vẻ khẩn trương và lo lắng, thấy Hạ Á liền chạy ào tới, vừa thở hổn hển vừa nói: "Đại nhân,bọn cao thủ Zhaku muốn gặp ngài!"

Khi cùng Hạ Á chiếm lại bộ lạc, bọn lính đánh thuê đã cầm vũ khí vây quanh toà lầu gỗ khiến những người Zhaku trở nên rất khẩn trương.

Bọn cao thủ Zhaku tụ tập ở lầu một, hơn mười người tay cầm giáo ngắn đứng đối diện với một đám lính đánh thuê với đao kiếm lăm lăm trong tay trông rất căng thẳng, gần như sắp đổ máu đến nơi.

Khi Hạ Á gấp rút chạy đến, Bọn cao thủ Zhaku như muốn động thủ, đã có người cao giọng quát tháo. Dù chẳng hiểu gì nhưng cứ xem vẻ mặt tràn đầy địch ý thì chắc không phải là điều dễ nghe rồi. Còn đám lính đánh thuê cũng chẳng hiền lành gì, cũng có mấy tên ra mặt, lớn tiếng khiêu khích đáp trả.

"Làm gì vậy! Tránh ra!" Hạ Á uy nghiêm quát khẽ. Đám lính đánh thuê thấy hắn đến, lập tức tránh đường. Hạ Á đến trước đám người, lạnh lùng quét mắt nhìn qua. Chung quanh toà lầu đã có không ít địa tinh vây quanh xa xa để xem náo nhiệt với vẻ háo hức.

Hạ Á "Hừ!" một tiếng, lạnh nhạt nói: "Russell, giải tán bọn tọc mạch kia đi!"

Lại nhìn bọn người Zhaku đang hung hăng kia nói: "Các ngươi muốn gì? Gọi thủ lĩnh các ngươi ra đây nói chuyện!"

"Ta ở trong này." Gã cao thủ đã giao đấu với Hạ Á lúc trước từ trong bước ra, vẹt bọn Zhaku sang bên. Hắn đi tay không đến trước mặt Hạ Á, trầm giọng nói: "Người của ta cũng không có địch ý. Chỉ vì người của ngươi đến quá gần toà lầu khiến họ cảnh giác thôi." Ngừng một chút hắn nói tiếp: "Nói thực là chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ thánh xà và xà nữ ở đây nên..."

"Không cần giải thích, ta hiểu mà." Hạ Á khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi quay đầu lại quát: "Mọi người nghe lệnh ta! Lui lại mười bước! Cảnh giới!" Hắn nói ra câu này khiến gã Zhaku lập tức nhẹ nhàng thở ra, y vừa mở miệng: "Đa tạ..." thì Hạ Á lại nói tiếp: "Nếu có kẻ nào dám xông ra. Bắn!" khiến sắc mặt y lại càng khó coi hơn.

Gã cao thủ Zhaku nhìn đăm đăm vào mắt Hạ Á, hắn cũng kiên cường nhìn lại y. Cuối cùng, đối phương nghiến răng, thái độ có vẻ nhân nhượng: "Được, ta cũng không tranh đấu với các ngươi, nhưng ngươi... ngươi... Ta muốn mời ngươi lên lầu trên nói chuyện. Ngươi dám không?"



Hạ Á nghĩ đến con mãng xà ở lầu trên không khỏi chột dạ, nhưng đối phương đã nói thế, đường đường là 'dế nhũi', lẽ nào tự mình làm mất mặt trước mọi người nên cắn răng trả lời: "Hừ! Ông đây dám chứ sao không?!"

Nói xong ngẩng đầu nhìn người kia một cái: "Muốn nói chuyện sao? Vừa lúc ta cũng muốn nói chuyện với các ngươi. Vậy vào đi!"

Gã cao thủ này liền mỉm cười cổ quái, nghiêng người làm một tư thế mời. Bọn chiến sĩ Zhaku bên cạnh liền tránh ra khỏi lối lên cầu thang. Hạ Á ngẩng đầu, ưỡn ngực, nghênh ngang bước lên.

Trên lầu hai, có hai chiến sĩ Zhaku đứng trước cửa vào nhưng chỉ ở xa xa, không dám quá gần. Hạ Á cũng chẳng nói gì, đi thẳng vào trong. Con mãng xà đang nằm trên sạp, vừa thấy Hạ Á bước vào, lập tức ngẩng cao đầu lên. 'Dế nhũi' thấy vậy, chân như nhũn ra, ho khan một tiếng rồi tìm một chiếc ghế gần cửa ngồi ngay xuống. "Có gì muốn nói, ngươi cứ nói đi!"

Gã cao thủ Zhaku thấy Hạ Á ngồi ngay sát cửa, trên mặt không khỏi lộ vẻ cười cổ quái nhưng lập tức dấu đi. Vừa lúc đó cô gái tóc đen trên sạp cũng ló đầu ra.

Cô gái tóc đen này, sắc mặt tái nhợt, tươi cười khi thấy Hạ Á. Hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy thân rắn vuốt ve, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng "Xuỳ xùy" như đang dịu dàng trấn an con rắn. Con mãng xà cuối cùng cũng chậm rãi gục đầu xuống, cuộn tròn lại, như ngoan ngoãn nghe lời cô.

"Dựa theo qui củ của các ngươi, ta tự giới thiệu trước." Gã cao thủ thần sắc trịnh trọng, nói. "Tên ta là Arab, võ sĩ của bộ lạc."

Hạ Á gật gật đầu, chỉ vào mũi mình, nói thực ngắn gọn: "Hạ Á."

"Được. Hạ Á." Gã Arab này nói tiếng Byzantine rất lưu loát. "Ta từng giao dịch với nhiều thương đội của các ngươi nên sẽ nói chuyện với ngươi. Nhưng..." Mắt Arab bỗng linh hoạt và sắc bén hẳn lên. "... ta cũng hiểu rõ bọn con người các ngươi rất tham lam và giảo hoạt. Nên nếu không được xà nữ hết mực yêu cầu, ta tuyệt đối sẽ không mời ngươi đến đây!"

Hạ Á nhún vai. "Thế ngươi nghĩ rằng ta thích ngồi đây nói chuyện với ngươi lắm sao?" Nói rồi, không nhịn được, lại liếc nhìn con mãng xà trên sạp một cái.

Sau khi được Dora giảng cho, lần này hắn ngắm con Damn kia kỹ càng hơn, đã nhìn ra mấy chỗ không bình thường.

Thân con Damn toàn màu vàng kim lại có hoa văn rất đẹp. Vảy trên người cực kỳ dày dặc, cái nào cũng lấp lánh.

"Ngươi thấy thân hình nó không?" Giọng Dora trong đầu truyền tới. "Trên thân nó có mấy chỗ vảy không bình thường, thưa, rộng hơn chung quanh, nguyên là chân của nó. Vì chúng có họ hàng với loài rồng chúng ta nên mới có thứ đó, có điều không mọc dài ra mà chỉ mơ mơ hồ hồ nổi lên vậy thôi."

Hạ Á nhìn chăm chú, quả nhiên thấy được mấy chỗ trên người con rắn có vẻ như vậy thật.

Arab thấy Hạ Á cứ nhìn mãi con rắn đến xuất thần, không khỏi cau mày, cao giọng gọi: "Hạ Á!"

"Cái gì?" Hạ Á quay lại.

"Thánh xà này là thánh thú trong bộ tộc chúng ta, còn xà nữ là người được tuyển chọn ra để chăm sóc cho thánh xà." Arab chậm rãi nói. "Đó là qui củ của người Zhaku chúng ta, con người các ngươi đối việc này hẳn là thấy kì dị và đáng sợ."

"Chuyện kì quái đến cỡ nào ông đây cũng đã gặp qua! Rốt cuộc là ngươi mời ta đến đây để nói chuyện gì?"

"Không phải ta muốn nói chuyện với ngươi mà là xà nữ của chúng ta!" Arab nói tới đây, lộ vẻ cổ quái. "Ngươi hiểu được lời nói của nàng sao? Kì lạ thật!" Hắn lập tức trầm giọng nói: "Thánh xà là bất khả xâm phạm! Trong tộc chúng ta, chỉ có xà nữ mới có thể ở cùng một chỗ với thánh xà. Ngoài ra, những người khác đến gần đều sẽ bị thánh xà công kích. Hôm nay ngươi thấy rồi đó! Vì ngươi lỗ mãng xông vào làm chúng ta mất đi hai chiến sĩ ưu tú!"

Hạ Á nhướng mắt, nhìn này Abraham, bỗng nhiên nói: "Ngươi không phải cũng đang ở đây sao? Sao nó không công kích ngươi?"

Arab xoay đầu nhìn xà nữ, cô gái yếu ớt có sắc mặt tái nhợt kia khẽ gật đầu. Arab thở dài, như không hài lòng, nói: "Được, theo ý xà nữ thì nói cho ngươi nghe cũng được. Thánh xà là thánh thú của chúng ta, là vật bảo hộ cho toàn bộ bộ tộc nên rất uy nghiêm, không ai được mạo phạm! Mọi người trong tộc, không kể xà nữ chăm sóc cho thánh xà thì chỉ có đại tù trưởng và đại vu sư (giống như pháp sư) mới được phép đến gần thánh xà."

Hắn nói xong liền rất nhẹ nhàng móc trên cổ ra một món điêu khắc nhỏ hình bộ xương. Hạ Á thấy ngay có hai điểm đỏ sáng lấp lánh ở hai mắt của bộ xương nhỏ đó.

"Đây là thánh vật, chỉ có mang theo cái này, mới không bị thánh xà công kích. Arab chậm rãi nói: "Trong tộc chúng ta, chỉ có đại tù trưởng và đại vu sư mới có thể đeo vật này, vì lần này ta ra đi bảo hộ xà nữ, cho nên, tù trưởng mới cho ta vật này, để ta có thể tới gần thánh xà, nhưng cũng không thể thân cận quá. Nếu tới gần trong vòng ba bước, là đã mạo phạm đến thánh xà."

Nói tới đây, Abraham nhìn nhìn Hạ Á "Cho nên ta cũng rất ngạc nhiên, tại sao ngươi đã đứng ngay trước thánh xà, nhưng thánh xà lại không giết ngươi, cũng không trừng phạt vì đã mạo phạm ngài. Cũng vì vậy, xà nữ yêu cầu gặp ngươi, ta mới đồng ý đem ngươi tới đây."

Hạ Á quay đầu nhìn nhìn cô gái trên sạp kia.

Cô gái kia da trắng như tuyết, mặt tái nhợt như đang mang bệnh, chỉ mặc một chiếc áo ngực mỏng và một chiếc váy ngắn đều màu trắng. Phần lớn da thịt trắng như tuyết đều lộ cả ra, trông thật mê người. Nhan sắc xinh đẹp này càng làm nổi bật vẻ khủng bố phi thường của con mãng xà xấu xí kinh khủng kia.

Hạ Á còn đang đánh giá nàng thì cô gái đã chậm rãi mở miệng nói chuyện. Nàng nói bằng tiếng loài rắn, phát âm cổ quái nhưng Hạ Á vẫn hiểu được rõ ràng. Giọng nàng mềm mại có vẻ yều ớt:

"Vị tiên sinh này, ta biết ngài hiểu lời ta nói nên xin ngài giúp cho." Giọng cô gái thật nhẹ nhàng, ra vẻ cầu xin. "Ngài cứ yên tâm, Arab nghe không hiểu nên xem như ta chỉ nói chuyện với ngài. Ngài cũng không cần thuật lại cho hắn biết!"

"Hả?" Hạ Á đứng ngây ra.

"Việc này... là có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook