Chương 188: Vào núi
Khiêu Vũ
23/03/2013
"Đáng chết!"
Miệng than thở mắng một câu, Shaerba miễn cưỡng dùng sức rút chân trái lên.
Trong vùng rừng núi chết tiệt này, mặt đất khắp nơi đều được phủ một lớp lá rụng thật dày, chồng chất từ năm này sang năm khác. Không kể lớp trên cùng, phía dưới đều đã mục nát, hư thối. Khi bước chân lên, một cảm giác nhớp nháp và ghê tởm nổi lên từ hỗn hợp lá mục mềm mủn và bùn nước nhem nhép bên dưới bị ép vào nhau, thụt xuống ngập ngang mắt cá chân.
Shaerba ra sức rút chân lên, cũng cố không lau đi lớp bùn bám trên giày, chỉ liếc mắt ra phía trước.
Cách hắn không xa, Hạ Á vẻ mặt bình tĩnh, chân dẫm lên lớp bùn trên mặt đất đi tới, bước chân nhẹ nhàng, có vẻ ung dung lắm.
Nếu chưa từng bước chân vào vùng rừng sâu núi thẳm như thế này thì tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi có một nơi nào như thế! Việc trước tiên phải làm khi đặt chân đến là phải nói lời tạm biệt với thế giới văn minh!
Đi trong rừng, ngẩng đầu nhìn những tán cây to lớn liên tiếp giao nhau che kín bầu trời khiến cho dù đang lúc giữa trưa nhưng trong rừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng loé lên vài tia nắng. Sự yên lặng trong khu rừng này thật đáng sợ, ngoại trừ tiếng chim kêu đâu đó thì đây là một thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Không khí ẩm ướt đến khó chịu, chỉ cần đi hơi nhanh một lúc đã thấy khó thở trong ngực, mồ hôi nhớp nháp đầy người khiến cho cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa như bám chặt vào người họ, không thể tách rời. Trong không khí ngập mùi hôi thối của lá cây mục rữa, cho dù đã qua một lớp vải ướt che mặt vẫn xộc thẳng vào mũi, chậm rãi ăn mòn thân thể họ...
Khu rừng mênh mông này, hùng mạnh mà trầm tĩnh như một ngươi khổng lồ thời xa xưa, che khuất tất cả khiến người ta chỉ cần đặt bước tiến vào đã lập tức khẳng định sự tồn tại của nó.
Từ mùi vị, độ ẩm dến các giác quan như thị giác, vị giác, xúc giác... tất cả đều nhắc nhở ta đang ở một nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Shaerba cũng không phải chưa từng tiến vào rừng núi, đi vào rừng được hai ngày, hắn đã không còn cảm giác gì đặc biệt, lại trở nên như cũ: Lúc nghỉ ngơi thì kiếm củi nhóm lửa, lại cẩn thận duy trì mồi lửa, luôn luôn đi trước, vung búa mở đường. Nhưng ở phía sau, nơi không có Shaerba thì không kể đến 'dế nhũi', mọi người đều cảm thấy họ như bị lạc trong vùng rừng núi thâm u này. À không, chính xác mà nói thì họ cảm thấy như bị khu rừng này nuốt gọn.
Cây cối chung quanh cũng ngày càng xa lạ. Trong tầm mắt, đại đa số hoa cỏ thực vật đều là loại họ chưa thấy bao giờ: Từ những loài hoa vô cùng xinh đẹp, chỉ muốn chạm vào đến những bụi gai um tùm sắc nhọn đến mức nếu có ai dám xông vào thì chắc chỉ trong ba bốn bước chân đã rạch mất trên người hắn vài khối thịt lớn.
Đối với đám lính đánh thuê mà nói, nơi này hiển nhiên là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Trên đường đi, bọn người Zhaku dường như chỉ dùng một ánh mắt háo hức nhìn chằm chặp vào đám lính đánh thuê, như chờ xem bọn này sẽ nếm khổ ra sao. Trên thực tế thì bọn lính đánh thuê cũng ăn không ít đau khổ.
Côn trùng trong rừng lớn hơn rất nhiều lần so với bên ngoài. Đám muỗi đêm thì đúng là kinh khủng, nhìn chúng xoay quanh người y hệt một đám chim ruồi! Con nào con nấy cây kim ở miệng đều dài ngoẵng, bén ngót. Lần đầu tiên thấy loại muỗi to lớn đến thế, đám lính đánh thuê đều e sợ rằng nếu mình bị bọn này đốt phải, dù chỉ một nhát chắc rằng nhũn cả cánh tay.
Trên thực tế nỗi sợ này hoàn toàn sai! Sự thật cũng rất nhanh được kiểm chứng: Một tên lính đánh thuê say ngủ, lăn ra khỏi cái túi ngủ bằng da dày cộp thì lập tức rống lên thảm thiết! Cánh tay hắn sưng vù lên vì muỗi cắn, to bằng cái đùi heo! Còn mỗi ngón tay nhìn như cây củ cải!
Nguy hiểm không chỉ từ bọn muỗi đáng ghét đó. Trong khu rừng này, gần như chỗ nào cũng có thể làm cho người ta mất mạng: Như mớ dây leo xanh mượt mềm mại kia đang quấn quít trên một thân cây nhưng khi có người đi ngang qua, có thể sẽ đột nhiên vọt ra một con rắn xanh biếc! Con rắn không lớn lắm, thân chỉ cỡ quả trứng gà nhưng khí lực không nhỏ! Một tên lính đánh thuê không cẩn thận bị con rắn cuốn lấy, xiết chặt đến nỗi bộ giáp da trâu trên người hắn cũng phải biến dạng! Nếu không nhờ Hạ Á lập tức ứng cứu thì xương cốt hắn chắc cũng đã nát vụn.
So với lũ lính đánh thuê lớ ngớ này, khi ở trong rừng, biểu hiện của Hạ Á so với người Zhaku còn muốn cao siêu hơn!
Thân hình cao lớn uy dũng của hắn, bước đi trong rừng nhẹ nhàng như báo. Khi hắn tiến lên dùng búa mở đường thì trông 'dế nhũi' như không phải người thường. Biểu hiện của hắn còn hơn một cao thủ mà là như một phần của khu rừng. Uyển chuyển như một con mèo rừng phía trước bọn lính đánh thuê, hắn chỉ như ngẫu nhiên, chỉ xoay người nhấc tay đã có thể tóm được một con rắn trong bụi cây trước mặt. Con rắn này hoàn toàn hoà cùng với cây cối chung quanh, từ làn da xanh biếc cho đến vẻ bất động như một cành cây, gần như không thể phát hiện nhưng chẳng biết mắt của 'dế nhũi' tinh anh đến thế nào, tiện tay chộp tới đã nắm được đuôi của con rắn đang âm thầm ẩn núp, khẽ vung tay nhẹ nhàng đập chết nó lại dùng hai ngón tay cấu vào bụng rắn xé ra rồi nhẹ nhàng thò vào trong móc luôn túi mật rắn còn đang đầm đìa máu bỏ luôn vào miệng, rồi còn chóp chép miệng đầy vẻ thưởng thức hương vị của nó.
Hương vị mật rắn này, gã lính đánh thuê nào cũng đều được nếm qua! Mấy ngày nay, Hạ Á bắt rắn trên đường nhiều đến nỗi hầu như mỗi tên lính đánh thuê đều ăn qua một cái, mùi vị chua đắng bám chặt trên đầu lưỡi kéo dài đến mấy ngày, thật như một cơn ác mộng. Có điều thần kỳ là từ sau khi nuốt mật rắn thì khi đi ngủ, muỗi không bám theo nữa, lại càng không đốt.
Đi sâu vào rừng, Hạ Á còn ra lệnh cho mọi người không được đốt lửa nữa, ngày nào cũng phải ăn lương khô cứng quèo. Cũng không biết hắn học theo ai, rút trong lùm cây ra một đống lá hình dạng quái dị, vừa dài vừa rộng, dùng tay vò nát ra thành một thứ nước xanh, mùi nồng gắt còn hơn cả nước cà rốt mấy lần rồi bắt đám lính đánh thuê phải dùng thứ nước này bôi lên khắp mặt mũi, chân tay, bất cứ chỗ nào lộ ra ngoài là phải bôi tuốt!
Kết quả là đám lính đánh thuê tên nào cũng bị cái mùi ấy kích thích đến đỏ mắt, chảy mũi. Mặc dù khó chịu thật nhưng từ sau khi bôi đám nước lá cổ quái ấy vào thì chẳng những muỗi không chích nữa mà rắn cũng không thèm tấn công!
Mới vừa tối qua Hạ Á đã chửi cho một tên lính đánh thuê dám đi lung tung một trận. Đại khái tên nọ ham đi đường bằng nên định rẽ ra khỏi đoàn định đi chệch sang bên khoảng chục bước, nơi có một khoảnh đất bằng phẳng lại có vẻ chắc chắn, khiến Hạ Á phải vọt tới, túm lấy hắn ném ra sau rồi nghiêm mặt quát mọi người nhìn xem chuyện sắp xảy ra trước mắt. Hắn rút luôn kiếm của tên lính này rồi ném đến một tổ kiến nhỏ trên khoảnh đất bằng kia. Lập tức đám lính đánh thuê chung quanh đều lớn tiếng la hoảng vì một đàn kiến lớn đã từ trong tổ kiến ùa ra như nước triều dâng.
Đám kiến màu đỏ lập tức bu đầy trên kiếm, chỉ trong chốc lát, thanh kiếm sắc bén, sáng choang đã bị ăn mòn loang lổ, lại cỏn thủng không ít lỗ!
"Khi nãy nếu ngươi mà bước vào đó thì bây giờ chỉ còn là bộ xương!" Hạ Á lạnh lùng cảnh cáo tên lính đánh thuê. "Nếu không muốn chết thì phải cứ theo ta mà làm, không được cãi! Nhớ cho kỹ, nơi này nguy hiểm hơn các ngươi tưởng tượng nhiều lắm!"
Lời cảnh cáo này có tác dụng ngay lập tức, bọn lính đánh thuê sợ phát khiếp, nghe lời răm rắp, nhất mực đi theo phía sau Hạ Á, chỉ hận không thể bước đúng theo dấu chân hắn mà thôi! Nhất là Tatara, hắn gần như bám sát Hạ Á mà tiến.
Nhất cử nhất động của Hạ Á đều không qua khỏi mắt của người Zhaku, dần dần vẻ háo hức chờ xem bọn Hạ Á gặp hoạ cũng biến mất, thay vào đó họ đều có chung một cái nhìn với hắn:
Tên thủ lĩnh nhân loại này nghe nói là quan lớn trong quân đội, đúng là không giống với những tên thương gia họ thường gặp nhưng cũng chẳng có vẻ gì là một quan lớn của loài người. Hắn so với những tay cao thủ cả đời lăn lộn trong rừng còn muốn lão luyện hơn!
"Ngươi thật chẳng giống con người!" Cái gã Zhaku tên Arab thừa lúc nghỉ ngơi bèn nói với Hạ Á, vẻ cảm khái. "Cho ngươi khoác một bộ áo da thú, bôi lên mặt mấy vệt màu thì đúng là người Zhaku rồi!" Lời này nghe cứ như khen ngợi nhưng Hạ Á lại nghiêm sắc mặt, lạnh lùng nhìn Arab. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến Arab thấy sởn cả gai ốc.
Cái nhìn của Hạ Á khiến Arab nhớ tới hồi còn trẻ, lần đầu tiên đi săn một mình đã không cẩn thận để rơi vào lưới của một con nhện độc to lớn. Khi con nhện khổng lồ đó từ trên tấm lưới bò dần về phía y, ánh mắt của nó cũng gần như của Hạ Á bây giờ!
Cho đến bây giờ, y vẫn nhớ như in con quái vật độc địa, to bằng cả một người lớn đang nhìn y với ánh mắt hung tợn. Lúc đó y đã cố sống cố chết giãy dụa cuối cùng mới thoát khỏi tấm mạng nhện đó nhưng cũng bị hàm răng to lớn của con nhện cắn xuyên qua người, để lại trên bụng hắn một vết sẹo đến giờ. Lần đó y phải nằm liệt giường mất khoảng hai tháng mới khỏi.
Mắt Hạ Á nhìn hắn bây giờ rõ ràng đang có thứ sát khí như vậy! Bị ánh mắt sắc nhọn đó nhìn chằm chặp, Arab không nói nên lời, dường như bụng dạ hắn đang bị phơi ra hết!.
"Ta không phải thằng ngốc." Hạ Á bỗng nhiên buông ra một câu. "Nhưng để thể hiện thành ý hợp tác nên ta mới nhịn tới bây giờ!" 'Dế nhũi' nói với ánh mắt tàn nhẫn. "Ta biết ngay khi chúng ta tiến vào vùng rừng núi, ngươi đã âm thầm cử hai tên thuộc hạ về trước để báo tin cho bộ lạc. Nên mấy ngày nay tuy chúng ta ngày nào cũng đi tới nhưng vì ngươi đã cố ý bày trò nên theo ta tính toán thì trong bốn ngày chúng ta đi thì đã đến hơn một ngày rưỡi là vòng vèo uổng phí!"
Arab nghẹn họng, xấu hổ nhìn Hạ Á.
Hạ Á lại cười lạnh: "Ta cũng không tức giận. Dĩ nhiên các ngươi cũng phải phòng bị, phải báo trước cho thủ lĩnh bộ tộc. Nếu là ta, ta cũng phải làm thế. Nhưng... Hai ngày." Hạ Á đưa hai ngón tay lên. "Ta nhịn hai ngày là tối đa rồi. Nếu ngươi còn muốn dẫn ta đi lòng vòng thì... Mẹ kiếp, ta nói thật, khỏi cần nhé! Hai ngày là đủ để cho bọn ngươi được báo trước rồi!"
Arab tiếp tục bị nghẹn họng!
"Có điều hiện giờ chúng ta đang có quan hệ hợp tác nên phải thẳng thắn với nhau. Ngươi và người của ngươi bỏ ngay cái thái độ chờ xem người của ta mắc hoạ để chê cười!" Hạ Á vẻ bất mãn, chậm rãi lắc đầu: "Ta không thích kiểu này, cực kỳ không thích! Nếu các ngươi cứ khoanh tay đứng nhìn bọn ta loay hoay trong đám rừng tồi tệ này thì ta báo trước cho ngươi biết: Ta sẽ mang người của ta quay về ngay. Chuyện hợp tác xem như chấm dứt! Còn nếu các ngươi thực có thành ý thì hãy làm cho chúng ta xem!" Hạ Á cười lạnh, làu bàu: "Đừng giấu diếm nữa! Hừ!"
"Giấu... Giấu diếm gì?" Arab miễn cưỡng cười cười.
"Ngươi thực xem ta là thằng ngốc sao?" Hạ Á lắc đầu. "Từ Dã Hoả nguyên đến bộ lạc của các ngươi phải vượt qua cả một vùng hoang mạc mênh mông như vậy lại thêm một vùng rừng núi thâm u rộng lớn. Ngươi tưởng ta tin là các ngươi đi bộ tới sao? Nếu đi bộ, các ngươi phải tốn ít nhất hai tháng! Ngươi tưởng ta tin là mỗi lần giao dịch với bọn địa tinh, các ngươi phải tốn hai tháng đi bộ sao? Nhất định là các ngươi phải có cách đi nhanh hơn! Cho nên ta cảnh cáo trước là ta nhẫn nhịn đến hôm nay là quá lắm rồi, nếu như các ngươi không thể hiện thành ý thì..."
Arab nhìn Hạ Á một lúc lâu. Nhận thấy vẻ kiên quyết trong mắt Hạ Á, hắn rốt cục thở dài, gật đầu: "Thôi được, ta đồng ý!"
Bọn người Zhaku lập tức hành động.
Arab nói gì đó với đám người của mình, bọn này liền lấy bên hông ra mỗi tên một chiếc còi hiệu nhỏ. Hơn mười tên dùng còi hiệu thổi tên một tiếng chói tai, âm thanh này nhanh chóng vang xa.
Gần như tức thì, từ xa xa truyền đến tiếng đáp lại. Nghe thấy tiếng đáp lại này, Hạ Á trong lòng chấn động, thứ tiếng này nghe như tiếng tru thê lương, rền rỉ của một loài động vật nào đó... Từ xa trong rừng tiếng tru ngày càng gần lại. Mọi người đứng tại chỗ chờ một lúc thì từ trong rừng vọt ra một đám đen xì. Khi nhìn rõ được thì ra là một bầy sói!
Một bầy sói con nào con nấy to đùng lông đen kịt! Bọn sói này to hơn gấp đôi sói thường, trông rất mạnh mẽ và rắn chắc. Đám súc sinh này rõ ràng là bị người Zhaku thu phục. Lúc bầy sói phóng ra, bọn lính đánh thuê lập tức khẩn trương nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra đám sói này, từng con một đều tự động chạy đến đứng bên một người Zhaku, vẫy đuôi, gật gù có vẻ vô cùng thân thiết.
"Bọn chúng là thú cưỡi của chúng ta!" Lúc Arab giới thiệu, giọng rất kiêu ngạo. "Thuộc hạ của ta đều là những chiến sĩ cưỡi sói xuất sắc trong bộ lạc!"
Hạ Á tập trung đánh giá bầy sói, quả nhiên thấy trên lưng con nào cũng có vết lông bị bẹp do người cưỡi lâu ngày. Hắn ngẩng đầu nhìn Arab, thấy gã cao thủ Zhaku này không có con sói nào đứng bên liền hỏi: "Của ngươi đâu?"
Arab cười thần bí: "Vật cưỡi của ta không phải là sói!" Nói rồi hắn thổi còi hiệu của chính mình.
Thật nhanh chóng, vật cưỡi của hắn được gọi về! Cây cối trong rừng lay động dữ dội, rồi trong tiếng la hoảng của bọn lính đánh thuê, một con vật to gấp đôi con mèo rừng từ hướng tây vọt ra.
Con thú này thân hình thon dài, tốc độ nhanh nhẹn, cứ như bay trên mặt đất, toàn thân phủ một lớp da trông rất cứng rắn, trên cái cổ thô ngắn còn có một dãy những túi khí nhô cao, phập phồng theo hơi thở.
Con vật này rõ ràng là một con kỳ đà! Một con Tiêm khiếu tích dịch! (Kì đà khổng lồ với tiếng rít chói tai!)
Hạ Á đã từng nghe nói về loài thú này. Đây là một loại ma thú ngoài thân thể to lớn, khí lực kinh người còn có tiếng rít đáng sợ, như tiếng huýt gió với âm thanh sắc nhọn gây tổn thương đến đối phương, có thể làm kẻ địch hôn mê hoặc rối loạn cả tâm trí.
Con kỳ đà vừa xuất hiện này có bộ da dày như da trâu, trên có đầy những nốt sừng cứng rắn, có nhiều chỗ nhọn hoắt, sắc bén chìa ra. Arab với dáng vẻ thoải mái, nhanh chóng bước đến xoa đầu kỳ đà rồi xoay người ngồi lên.
"Trong rừng nếu không kể loại Bí bàng có thể bay thì vật cưỡi của ta có tốc độ nhanh nhất đó."
Arab nói xong liền chỉ vào một bầy sói còn chưa có người cưỡi ở chung quanh, không biết người Zhaku đã thu phục lũ súc sinh này như thế nào.
"Hạ Á, người của ngươi mỗi người cứ chọn một con sói mà cưỡi, lúc đầu còn chưa quen, có thể thấy hơi điên điên nhưng cứ tin ta đi, cưỡi nó không khó hơn cưỡi ngựa đâu!" Nói xong Arab quát một tiếng, vỗ vào con kỳ đà đang cưỡi một cái. Con kỳ đà lập tức nhanh chóng vọt lên một cành cây rồi nhảy một cú xa đến mấy thước!
Chuyện này thế là xong.
Nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện từ mấy ngày trước trên căn lầu gỗ trong bộ lạc địa tinh khiến Hạ Á trong lòng chấn động, đến mấy ngày sau vẫn thấy bàng hoàng!
Cô gái kia, xà nữ, vẫn nói tiếng loài rắn nghe muốn sởn tóc gáy nhưng nội dung khiến Hạ Á còn không tin nổi tai mình khi vừa nghe được!
Cuộc đối thoại như thế này:
"Ta không rõ ngươi mời ta tới làm gì?"
Xà nữ có vẻ hơi sợ hãi, khẩn trương nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Nàng dùng tiếng loài rắn, không phải vì nàng không nói được tiếng Zhaku nhưng hình như cố ý nói tiếng rắn để che giấu nội dung câu chuyện với Arab.
Nàng phải giấu vì một nguyên nhân đặc biệt.
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Á, mắt xà nữ đỏ lên, sau đó nhỏ nhẹ hạ giọng nói: "Mời ngươi giúp chúng ta, diệt trừ mối tai hoạ cho toàn bộ tộc!"
Tai họa? Diệt trừ? Hạ Á lúc ấy nhất thời không hiểu được, hiểu lầm ý xà nữ, vì hắn chỉ có thể nghe không thể nói được tiếng rắn, trong lòng lại nghi hoặc, liền không tự chủ được lập tức nhìn sang Arab, đánh giá y.
"Không, không phải Arab, không phải hắn." Xà nữ nói một câu, gần như khiến Hạ Á hoá đá ngay tại chỗ!!
Xà nữ chỉ vào con Damn màu vàng óng bên người: "Là nó! Mời ngươi trợ giúp chúng ta diệt mối tai hoạ này!"
Giết... con Damn! Diệt trừ thánh xà của chính họ?! Hạ Á thất kinh đến mắt trợn tròn xoe.
"Ngươi không rõ!" Giọng xà nữ có vẻ lo lắng, lại có vẻ thê lương khó tả. "Con mãng xà này, tiếng là thánh thú của chúng ta nhưng trên thực tế lại là tai hoạ, là gông xiềng của bộ tộc chúng ta. Chúng ta gần như là nô lệ chỉ để phụng dưỡng cho nó!"
Nô lệ!
Xà nữ thần sắc rất bi thảm nhưng lại nhớ không thể quá kích động mà làm kinh động đến con mãng xà bên người nên lại cố gắng chậm rãi kể cho Hạ Á:
"Ngươi có lẽ không biết thế nào là thánh xà, phù hộ cho bộ tộc chúng ta ra sao?!!" Xà nữ bèn giải thích cho Hạ Á vài điều.
Trước tiên Hạ Á được biết tại sao con Damn lại xuất hiện ở bộ lạc người Zhaku:
Nghe nói từ ngày xửa này xưa, bộ lạc Zhaku cũng đã từng tồn tại nhưng chẳng hề có cái gọi là thánh xà, thánh thú gì cả. Nhưng theo truyền thuyết, ở phía nam của bộ tộc lúc ấy bỗng xuất hiện một đám quái vật vô cùng lợi hại và đáng sợ. Bọn này thường tập kích người của bộ tộc, gây cho họ không ít tổn thất và đau khổ.
Sau đó, cũng chẳng biết vào lúc nào, một con Damn khổng lồ lại xuất hiện trên lãnh địa của người Zhaku, sự hùng mạnh của con mãng xà này liền khiến người Zhaku kính sợ. Rồi sau cùng con Damn lại trợ giúp người Zhaku chống lại đám quái vật lợi hại ở phương nam, đánh đuổi hoàn toàn bọn này. Thế là con Damn trở thành thần thú bảo hộ của bộ lạc Zhaku.
Nhưng nỗi vui mừng đó đã sớm trở thành ác mộng.
Sau khi đám quái vật kia bị đuổi đi, người Zhaku đã nhanh chóng nhận ra con Damn này đối với họ còn nguy hiểm hơn nhiều!
"Ta là Xà nữ, người được tuyển ra để chăm sóc thánh xà." Khi cô gái kia nói đến đây, giọng điệu liền có vẻ sầu thảm: "Nhưng ngươi có biết cách tuyển xà nữ là như thế nào không?" Hạ Á tỏ vẻ không biết.
"Cứ cách một thời gian, bộ tộc lại phải tuyển ra một đám thiếu nữ trẻ, từ vài chục đến một trăm không chừng. Sau đó tất cả những thiếu nữ này được đưa đến trước mặt thánh xà để nó chọn ra người thích hợp. Các cô bị xua vào huyệt động của thánh xà và nó dùng một cách đặc biệt nào đó để kết nối tâm linh với người được tuyển. Chỉ có người nào kết nối được tâm linh với nó mới được chọn, những cô nào không cảm nhận được lời kêu gọi tâm linh của thánh xà sẽ bị loại và trở thành thức ăn cho nó ở ngay trong huyệt động!! Ngươi biết không, mỗi đợt tuyển chọn như vậy, chỉ trúng tuyển khoảng ba bốn người trong số vài chục, thậm chí cả trăm thiếu nữ. Đôi khi không tuyển được ai thì tất cả đều bị thánh xà ăn sạch!"
Nghe đến đây, Hạ Á liền biến sắc. Đồng thời giọng lạnh lùng của Dora cũng vang lên trong đầu hắn:
"Hiển nhiên là con Damn này dùng ma pháp kết nối tâm linh để tuyển ra các cô gái có tinh thần lực thiên phú, có khả năng thông qua kết nối tâm linh để học được tiếng loài rắn. Nhưng sao lại cứ cách một thời gian lại tuyển một nhóm mới nhỉ?" Dora nói đến đây, hơi suy tư rồi kêu lên: "Ta hiểu rồi! Con Damn ở bộ tộc Zhaku này là một con cái!! Nhất định là cứ cách một thời gian là nó đẻ một lứa trứng! Cứ đến lúc đẻ trứng, nó cần phải chọn một số xà nữ đến để chăm sóc nó trong khi sinh sản và ấp trứng ra đám Damn con!"
Quả nhiên những lời tiếp đó của xà nữ chứng tỏ Dora đã đoán đúng.
"... Thánh xà sau mỗi lần tuyển xà nữ sẽ đẻ trứng rồi bất ngờ ngủ thiếp đi. Trong thời gian này các xà nữ phải chăm sóc trứng... phải bảo đảm cho trứng nở ra thánh xà con. Thí dụ như thánh xà bên người ta đây là do chính ta tự tay chăm sóc và ấp nở ra."
"Chẳng qua, không biết vì sao, mỗi lần trứng nở ra thánh xà con, nhưng cuối cùng trong quá trình lớn lên đều không thể trở thành hùng mạnh như mẹ." Xà nữ nói tới đây, thân mình run lên "Chỉ tội cho bọn xà nữ chúng ta, vận mệnh trở nên vô cùng bi thảm!"
"Dù được chúng ta tự tay chăm sóc từ lúc còn là quả trứng đến khi nở thành con thì khi trưởng thành, việc đầu tiên chúng làm là ăn thịt chúng ta luôn! Dường như xem chúng ta là món bồi bổ cho chúng vậy!"
Dora thở dài: "Đúng là thuốc bổ loại hảo hạng. Bọn xà nữ này khi đã được chọn đều là có tinh thần lực hùng mạnh bẩm sinh. Bọn Damn này trời sinh cũng có khả năng thông qua việc ăn thịt bọn xà nữ này để tẩm bổ cho chúng!" Ngừng một chút Dora nói tiếp: "Ta đã hiểu được tương đối rõ ràng rồi. Trong bộ tộc của bọn họ có một con Damn cái đã trưởng thành hoàn toàn. Khi nó đẻ trứng sẽ bị tổn hao rất nhiều ma lực nên cần phải bổ sung ma lực bằng Ma Diễm thảo có ở bộ lạc địa tinh!"
Giọng xà nữ có vẻ run rẩy, sợ hãi: "Đáng sợ nhất là thánh xà kia, sau mỗi lần sanh đều cắn chết hết đám con vừa trưởng thành của mình! Dường như nó không hài lòng với năng lực của chúng, do chúng chưa đạt đủ tiêu chuẩn của con mẹ. Theo bọn xà nữ chúng ta, những người trực tiếp chăm sóc bọn thánh xà con thì trí tuệ của chúng không thể được như mẹ. Trí tuệ của chúng chỉ cỡ một con rắn bình thường mà thôi, có điều chúng lớn hơn nhiều, cũng mạnh mẽ hơn nhiều, lại có thêm một ít bản lĩnh đặc biệt nhưng chưa bao giờ có được trí tuệ chân chính như thánh xà. Do đó thánh xà cứ phải cách một thời gian lại đẻ trứng và tuyển chọn xà nữ giúp nó ấp trứng. Con quái vật này cứ ở trong bộ lạc chúng ta, biến người Zhaku thành nô lệ, phải chăm sóc nuôi dưỡng nó. Để có được nấm độc, chúng ta phải vất vả sản xuất lương thực để mang đổi với bọn địa tinh... Người trong tộc chúng ta, không biết đã qua bao thế hệ, biết bao cô gái như ta đã táng mạng dưới miệng chúng nó! Con quái vật này, căn bản không phải là người bảo hộ chúng ta mà là một tên chủ nô, ăn thịt uống máu những người nô lệ chúng ta! Đồ quái vật!"
Nói xong xà nữ rơi lệ, nhỏ giọng nức nở, con mãng xà bên cạnh quả nhiên không có trí tuệ, chỉ không ngừng cuộn mình qua lại, hình như đang bực mình với những giọng nói của xà nữ, người đang chăm sóc cho nó!
Hạ Á nhíu mày, chỉ chỉ vào chính mình, thần tình nghi hoặc, ý là: Tại sao lại mời ta hỗ trợ?
Sau đó lại chỉ chỉ Arab, ý là: Các ngươi trong tộc hẳn là cũng có dũng sĩ cường đại, tỷ như Arab đây, thực lực của hắn rất mạnh. Tụ tập dũng sĩ trong tộc các ngươi để xử thánh xà là được chứ gì?
"Đánh không lại nó." Xà nữ khuôn mặt, tái nhợt, tràn đầy sợ hãi, né tránh ánh mắt Hạ Á: "Tổ tiên chúng ta không phải không tìm cách chống lại, có điều chỉ như chọc giận nó được hai lần, bị nó giết mất một số dũng sĩ. Thánh xà uy lực vô cùng, chúng ta không phải là đối thủ của nó. Chúng ta cùng từng tìm cách khác nhưng nó thật quá mạnh! Chúng ta chỉ biết nó có một nhược điểm duy nhất là sau mỗi lần đẻ trứng đều phải ngủ say một thời gian. Nhưng cho dù trong lúc ngủ mê, nó cũng rất cảnh giác, người của tộc ta chỉ cần đến gần huyệt động của nó thôi là nó sẽ tỉnh lại ngay! Chỉ có đám xà nữ chúng ta là có thể đến gần thánh xà mà không bị nó tấn công. Nhưng chúng ta quá yếu đuối, dù có thể thừa dịp nó ngủ say mà đến gần cũng không làm gì thương tổn đến nó được. Còn đại tù trưởng của chúng ta, tuy được nó ban cho bảo vật, không bị nó tấn công nhưng chỉ cần đến gần nó, bất cứ khi nào cũng sẽ bị phát hiện! Khi nó tỉnh, chúng ta không thể làm gì được, biện pháp duy nhất là... ám toán!"
Xà nữ nhìn Hạ Á, lòng kỳ vọng, mắt khẩn cầu: "Ngài không dè lại hiểu được xà ngữ, càng lạ hơn là con thánh xà con này cũng nhận lầm ngài là đồng loại! Do đó ta nghĩ nếu có cơ hội, thừa dịp thánh xà ngủ say, ngài có thể đến gần nó mà không bị phát hiện, vậy..."
"Hiểu rồi!"
Hạ Á thở dài, cười khổ nghĩ thầm: Cô gái đáng thương này cứ cho là ta có thể thoát được sự cảnh giác của con quái vật đó, nên mới cố mời ta giúp cho bộ tộc nàng, thừa lúc nó ngủ say đi đánh lén hòng giết được nó cho họ!
Arab đứng cạnh đó hoàn toàn không hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người vì xà nữ chỉ dùng tiếng rắn để nói còn Hạ Á thì hoa tay múa chân, chỉ trỏ loạn lên khiến hắn tỏ ý nghi ngại.
"Tiên sinh tôn kính, chuyện này, ta không thể nói cho những người khác trong tộc, bởi vì thánh xà phi thường lợi hại, những năm gần đây, nhiều người trong chúng ta đối với nó đã sinh ra nỗi sợ hãi và khuất phục thâm căn cố đế. Do trước đây đã vài lần khiêu chiến nó thất bại, tất cả đều dẫn đến những cuộc trả thù đẫm máu, dần dần hiện tại chẳng ai dám phản kháng nữa, cho nên, chuyện này, ta không thể cho họ biết. Một khi bọn họ biết được, có thể... có thể gây ra khủng hoảng và nội chiến! Mà quyết tâm muốn diệt trừ mối tai họa này, cũng chỉ còn có đại tù trưởng. Vì vậy tiên sinh tôn kính, ta thỉnh cầu ngài, có thể đến bộ tộc chúng ta gặp đại tù trưởng..."
Hạ Á cau mày, sau đó bỗng nhiên mở miệng: " Ma vẫn hương dụ..." Hắn nói bằng tiếng Byzantine nên lập tức xoay qua Arab. "Ngươi nói lại với nàng nhé."
Arab ở bên cạnh vẫn còn mơ hồ, chỉ biết nói lại cho xà nữ bằng tiếng Zhaku, nàng nghe xong lập tức gật đầu: "Điều ngài cần không thành vấn đề! Nếu ngài giúp chúng ta báo thù thì toàn thể bộ tộc từ trên xuống dưới đều vô cùng biết ơn ngài, nhất định sẽ có đền đáp!" Xà nữ ngay lập tức còn thêm vào một câu nữa: "Ta biết loài người các ngươi rất thích vàng, ở chỗ chúng ta có rất nhiều vàng. Đại tù trưởng của chúng ta sẵn sàng đổi vàng lấy tự do cho bộ tộc chúng ta!"
Vàng! Có vàng!
Nghe xong câu cuối cùng. Hạ Á ban đầu còn hơi do dự thì nay đã hạ quyết tâm!
"Đi đánh nhau với một con Damn hoàn toàn trưởng thành?" Giọng Dora vang lên trong đầu hắn, vẻ vô cùng tức giận. "Ngươi muốn tự sát sao? Ngu xuẩn thật! Ta không quan tâm đến chuyện chết sống của ngươi nhưng việc của ta ngươi còn chưa làm! Ta cần ngươi đưa ta về khu mộ táng của hồn rồng. Hiện giờ ngươi không được đi để chịu chết!"
Hạ Á "Hừ!" một tiếng: "Làm ơn đi! Lúc trước ta cũng đi giết ngươi đó! Kết quả ra sao? Không thử làm sao biết có cơ hội hay không?" Ngừng một lúc Hạ Á lại lộ ra tính giảo hoạt của hắn: "Hơn nữa... nếu như quả không làm được. Ông đây đã đánh không lại thì không biết chạy trốn chắc? Mà cho dù không vì đi giết con Dam thì cũng phải vì Ma vẫn hương dụ mà đến đó một chuyến!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.