Chương 165: Người đáng sợ nhất trên thế giới
Khiêu Vũ
23/03/2013
Quá, quá quá mức ly kỳ! !
Hạ Á cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Tatara ở bên cạnh rốt cục cũng nhịn không được, cười lạnh nói: "Loại cổ tích này mà ngươi cũng dám lấy ra làm cớ. Hừ, ngươi cho rằng bọn ta là con nít lên ba đang nghe kể chuyện cổ tích hay sao? Mấy chuyện như thế này ở trong bất kỳ quán rượu nào của bất kỳ thành trấn nào, cũng chỉ cần một đồng tệ là có thể nghe được tám đoạn."
Vị đại tỷ kia tức giận, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tatara, bộ dáng uy thế lẫm lẫm nhất thời khiến cho ma pháp sư khiếp sợ rút đầu núp ra phía sau lưng Hạ Á.
"Ta biết các ngươi không tin!" Bộ dáng của nàng có chút bi phẫn: "Thế nhưng ta có chứng cứ!"
Nói xong, nàng giơ ngang cánh tay trái của bản thân, tháo giáp tay bằng da trâu xuống, sau đó đem lớp băng quấn xung quanh cổ tay tháo ra, vung cổ tay lên nói: "Nhìn đi ! Đây là chứng cứ chứng minh lời nói của ta là sự thật !"
Trên cổ tay tráng kiện nọ bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng tay màu tím nhàn nhạt. Vòng tay này nhìn qua giống như làm từ một loại pha lê, tuy rằng màu tím có chút bán trong suốt, mơ hồ tản ra ánh sáng đẹp đẻ của ngọc, bên trên còn khắc loang lỗ các hoa văn không hề có quy tắc, càng lộ ra vài phần mùi vị thần bí.
"Bất quá chỉ là một vòng tay mà thôi." Hạ Á lắc đầu.
"Xin ngài nhìn tỉ mỉ một chút." Vị mãnh nam đại tỷ kia lắc đầu, giọng nói thê lương.
Hạ Á thoáng giật mình, sắc mặt của đối phương không giống như là ngụy tạo, liền quyết định nhìn kỹ, rất nhanh hắn đã nhìn ra chỗ vi diệu của vòng tay này.
Vòng tay này rất nhỏ, hầu như là bám chặt vào cổ tay của đối phương, cùng da ở cổ tay của đối phương bám sát vào nhau, phảng phất như một khe hở nhỏ cũng không có. Phải biết rằng, mấy cái vòng tay thông thường phải rộng hơn cổ tay một chút, như vậy mới có thể đeo vào hoặc tháo ra. Nhưng một vòng tay nhỏ như vậy, gắt gao bám chặt vào cổ tay, liếc mắt liền có thể xác định, vòng tay nhỏ như thế này căn bản là không thể tháo ra khỏi cánh tay ! !
Nhưng lại xuất hiện một vấn đề kèm theo... một cái vòng tay nhỏ như vậy không có cách nào tháo ra-- như vậy, trước đây nàng làm cách nào để mang vào? !
"Chẳng lẽ loại vòng tay này có thiết bị để vặn nhỏ lại?" Hạ Á nhịn không được đưa mắt lại gần quan sát, vị đại tỷ kia cũng phối hợp xoay chuyển cổ tay, để cho Hạ Á có thể tỉ mỉ nhìn rõ diện mạo của cái vòng tay, nhìn kỹ một hồi, Hạ Á mới xác định, cái vòng tay này chắc chắn là một mảnh, bên trên không hề có khe nứt nào, chắc chắn không phải là loại có thể mở ra làm hai.
"Vòng tay như thế này, bên tay phải của ta vẫn còn có một cái." Đôi mắt của vị đại tỷ này bao hàm một cổ bi phẫn cùng nước mắt, âm thanh bắt đầu có chút khàn, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: "Năm đó ta 10 tuổi, ta bị người ta ép buộc phải đeo đôi vòng tay này, sau đó cũng không thể nào tháo ra, những năm sau đó, cho dù ta ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ, đều phải mang hai thứ này trên người, nó thực sự quá nhỏ, căn bản là không cách nào tháo ra. Hơn nữa... Bên trên hai vòng tay này còn mang theo một loại lời nguyền, chỉ cần một ngày không tháo được vòng tay, một ngày đó ta sẽ không cách nào khôi phục lại bộ dạng vốn có."
"Ngươi... Lúc trước vì sao ngươi lại mang nó vào?" Trong lòng Hạ Á rốt cục cũng dao động, nhịn không được bắt đầu có ba phần tin tưởng.
Biểu tình của đối phương có chút xúc động, có chút bi phẫn, ánh mắt dần dần có chút mông lung, bắt đầu chậm rãi tự thuật lại ...
※※※
"Trước năm ta 10 tuổi, ta vẫn xinh đẹp đáng yêu, lúc đó ta rất hoạt bát hiếu động, bởi vì cha ta là một quân nhân, mẹ ta lại chết từ sớm, chỉ có một mình cha ta nuôi lớn ta, mà bên cạnh cha ta đều là nam quân nhân hào phóng, từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng như là một đứa con trai, cho nên tính tình của ta có chút lỗ mãng.
Lúc đó, cha ta mang theo đám thủ hạ di chuyển tới núi Đồng Sơn phụ cận trấn Giáp Giác, thành lập căn cứ cùng bộ lạc, bọn ta vốn sống rất yên ổn tại nơi này.
Có một ngày, trong rừng núi ta gặp phải một nữ nhân cổ quái, bộ dáng của nữ nhân kia rất kỳ quái, nàng mặc một trường bào màu đen, vạt trường bào kéo dài trên mặt đất, mà đầu thì đội một cái nón có chóp cao. Ta đang ở trên núi đào hang sóc thì nữ nhân kia hầu như chỉ trong nháy mắt công phu liền xuất hiện bên cạnh ta, lúc ta nhìn thấy nàng, vành nón của nàng đã che mất khuôn mặt, căn bản là ta không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng, chỉ nhớ rõ giọng nói không lưu loát của nàng, có chút khàn khàn, lại rất bén nhọn, thật giống như tiếng chuột mài răng trên đồng ruộng trong buổi tối mùa hè.
Lúc đó ta có chút sợ, nàng đi tới trước mặt ta, cất lên một tiếng cười rất đáng sợ, nàng hướng về ta và nói "Một tiểu cô nương thật xinh đẹp, ngươi rất có thiên phú, có muốn làm đồ đệ đi theo ta không?" Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, tuy rằng sợ hãi, nhưng đối với những thứ quái dị cũng có chút hiếu kỳ, ta liền hỏi nàng nói vậy là có ý gì, nàng nói nàng là một ma pháp sư phi thường lợi hại, chỉ cần ta đi theo nàng, như vậy sau này ta có thể trở thành bất kỳ nhân vật lợi hại nào mà ta có thể nghĩ ra.
Sau đó nàng biểu diễn vài cái ma pháp nhỏ cho ta xem, nàng bắt lấy một con sóc trực tiếp biến nó thành một con thỏ, sau đó lại biến con thỏ thành một con gà núi, cuối cùng chạm một ngón tay vào con gà núi, con gà núi nọ liền biến thành một khối đá.
Ta nhìn thấy ngón tay của nàng, vừa mỏng vừa dài, còn để móng tay rất dài, trên móng tay vẻ rất nhiều hoa văn màu đen.
Khi đó dù sao ta còn rất nhỏ, vừa nhìn thấy điều kỳ lạ liền rất kích động, nhịn không được đã muốn đáp ứng, sau đó ta mang nàng về bộ lạc, gặp mặt cha của ta.
Cha của ta vừa nhìn thấy người này, bộ dáng của cha ta phi thường khẩn trương cùng kiêng kỵ, nữ pháp sư hướng về cha ta nói ra ý đồ của nàng, nói muốn nhận ta làm đồ đệ sau đó mang ta đi. Cha ta làm sao có thể để ta rời đi? Lúc ấy cha ta đã mở miệng cự tuyệt.
Tính tình của nữ nhân kia hình như rất cổ quái bướng bỉnh, vừa nghe cha ta cự tuyệt nàng liền tức giận phát hỏa, ta nhớ rất rõ âm thanh nàng cười lúc đó rất giống cú mèo kêu to trong đêm khuya, nàng hướng về cha ta chất vấn "Ngươi cũng biết ta là ai, thế giới này có bao nhiêu ngươi đập đầu cầu xin làm đệ tử của ta nhưng không được !?"
Bộ dáng của cha ta khi đó có vẻ rất sợ hãi, thế nhưng dù sao cha ta cũng rất yêu thương ta, không chịu hi sinh ta, cho nên vẫn kiên trì hướng về người nọ nói "Ta biết thân phận của các hạ, nhân vật như ngài đều là cao cao tại thượng, những con kiến hôi như bọn ta nào dám chống cự lại ngài, thế nhưng đây là con gái duy nhất của ta, ta không muốn nó trở thành cường giả, chỉ hy vọng nó sống một cuộc đời bình yên, dù cho trải qua những ngày tháng bình thường, tương lai còn dài, sau này nó gặp được một nam nhân yêu nó thật lòng và gả cho người đó, làm tốt bản thân của một người vợ một người mẹ, yên ổn sống một cuộc đời hạnh phúc."
Nữ nhân kia nghe xong liền phảng phất như rất khinh thường, nàng nói "Con gái của ngươi hiện tại đã xinh đẹp như vậy, tới lúc trưởng thành thì nàng còn xinh đẹp tới mức nào !? Muốn tìm một nam nhân yêu nàng thật lòng dễ dàng đến như vậy sao? Nam nhân trong thế giới này đa số đều là bọn háo sắc, chỉ sợ bọn chúng yêu thích không phải là con gái của ngươi, mà là sắc đẹp của nàng, cuộc sống yên ổn hạnh phúc mà ngươi nói căn bản là không có khả năng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng chính là mầm móng tai họa."
Cha ta vẫn như cũ không chịu đồng ý, nữ nhân kia phi thường phẫn nộ, nàng cùng cha ta tranh chấp vài câu, cuối cùng nàng trở mặt "Ngươi cho rằng ta nhìn trúng con gái của ngươi thì ta sẽ không dám hạ thủ hay sao? Tên gia hỏa như ngươi, ta muốn giết ngươi cũng bất quá chỉ cần giơ một ngón tay mà thôi." Cha ta vẫn miễn cưỡng chống cự "Ta biết thực lực của ngươi, thế nhưng ta chỉ có một đứa con gái, cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không thể ngồi nhìn ngươi mang con gái của ta đi ! Nếu như nó làm một ma pháp sư, sau này cả đời nó cũng không thể kết hôn lập gia đình!"
Bọn họ đấu khẩu một hồi, ta ở bên cạnh đều nghe được tất cả, trong lòng ta rất sợ hãi, bởi vì ta cảm giác được cha ta cũng rất sợ nữ nhân kia, nhưng mà vì ta, cha ta mới ương ngạnh chống đỡ. Thân mình của nữ nhân kia không cao cũng không tráng, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác phi thường nguy hiểm.
Nói đến cuối cùng, nữ nhân kia bỗng nhiên cười dài một tiếng, dùng móng tay dài đen đen chỉ vào cha ta nói "Tốt, xem như ngươi gặp may, nếu đổi lại là người khác dám làm trái ý ta, ta đã sớm giết chết. Bất quá thân phận của ngươi đặc biệt, nể tình tổ tiên trong gia tộc nhà ngươi, ta cũng sẽ không hạ độc thủ, bất quá ta phải làm ra một cái khiển trách nho nhỏ mới được ! Hừ."
Nói xong, nàng lấy ra hai cái vòng tay từ trong áo choàng rộng thùng thình, ta nhớ rất kỹ lúc đó nàng hướng về ta nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ta liền giống như là bị mộng du, mơ mơ màng màng mất đi ý thức, cứ như thế mơ mơ hồ hồ đi tới bên cạnh nàng, nàng đem hai cái vòng tay này mạnh mẽ đeo vào trong cổ tay ta, sau đó ta cảm giác được toàn thân cứng đờ, liền sau đó ngã xuống đất, toàn thân không thể động đậy.
Ta nằm trên mặt đất, ngay cả con ngươi cũng không thể cử động, chỉ cảm thấy cơ thể của ta mơ hồ đau đớn, ta nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của cha ta, còn có lời nói ác độc của nữ nhân kia để lại khi rời đi "Ngươi không tin những gì ta nói, vậy thì thử chờ xem! Nhìn con gái của ngươi đã thay đổi hình dạng, tương lai làm thế nào nó có thể lập gia đình sống hạnh phúc! Vòng tay này có pháp thuật của ta, không ai có thể phá giải, cho dù có người biết được ma pháp này, cũng không ai dám giúp ngươi giải trừ lời nguyền của ta! ! Nhớ kỹ, trong vòng mười năm nếu như con gái của ngươi có thể tìm được người yêu nàng thật lòng sẳn sàng cưới nàng làm vợ, như vậy pháp thuật của ta sẽ bị phá giải, coi như là ta thua cuộc ! Nhưng sau thời hạn mười năm, như vậy pháp thuật sẽ mang tính vĩnh cửu, coi như là bản thân ta cũng không có cách nào phá giải!"
Nói xong câu nói kia, nữ nhân nọ cũng lóe lên rồi biến mất, từ đó về sau ta cũng không còn gặp lại nàng.
Sau đó ta cũng hôn mê bất tỉnh, mãi đến lúc ta tỉnh lại, lúc tỉnh lại, ta, ta đã..."
Nàng kể đến đây, vẻ mặt có chút oán giận, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, hàm răng nghiến chặt vào nhau kêu 'cách cách', nắm chặt song quyền: "... Ta đã biến thành bộ dạng này! Từ một tiểu cô nương đáng yêu biến thành một người có cơ thể hùng tráng như một nam nhân ! Từ sau năm 10 tuổi, ta không còn xinh đẹp như trước, theo tuổi đời càng lớn, vóc người của ta lại càng cao to, bộ dáng cũng trở nên xấu xí, khí lực cũng càng lúc càng lớn, năm ta 13 tuổi, ngay cả cha ta cũng không còn là đối thủ của ta !"
Hạ Á nghe tới đây, rốt cục cũng thở dài, hai mắt nhìn chằm chằm vòng tay trên cổ tay đối phương, cau mày nói: "Nếu vòng tay này không thể tháo ra... Ân, có hay không có thể chém đứt nó?"
"Ngài cho rằng ta chưa từng thử qua sao?" Vị đại tỷ này u oán nói: "Đao chém búa bổ, mọi biện pháp ta đều đã thử qua! Cho dù vũ khí có sắc bén hơn nữa cũng không thể cắt đứt vòng tay này, coi như là dùng lửa đốt dùng nước bôi trơn dùng băng đống, cũng không có tác dụng. Hơn nữa vòng tay này rất cổ quái, lúc 10 tuổi ta đã mang nó, lúc đó nó rất nhỏ cũng gắt gao bám vào cổ tay ta, một khe nhỏ cũng không xuất hiện, nhưng hiện tại ta đã trưởng thành, cổ tay to hơn nhiều so với lúc 10 tuổi, thế nhưng nó vẫn gắt gao bám vào cổ tay ta, mỗi lúc ta lớn hơn một chút vòng tay cũng lớn theo, phảng phất như nó cũng trưởng thành theo năm tháng, gần như không quá chặt khiến cho ta cảm thấy khó chịu, cũng sẽ không quá lớn để cho ta có thể tháo ra."
Nga? Có chuyện thần kỳ đến thế sao.
Hạ Á cũng có chút hiếu kỳ: "Đao chém búa bổ cũng không có tác dụng? Thứ này rắn chắc đến thế sao? Ta không tin, để ta thử xem !"
Nói xong, hắn trực tiếp rút hỏa xoa ra, hướng về nữ nhân trước mặt lớn tiếng nói: "Giơ cao tay một chút, cũng đừng có cử động, vũ khí của ta cực kỳ sắc bén, cẩn thận coi chừng chém trúng tay ngươi."
Đối phương nghe theo liền giơ cao cổ tay, nhưng cười khổ nói: "Đại nhân, vô ích thôi, nhưng nếu ngài muốn thử thì cứ thử một lần cho biết."
Hạ Á cười 'hắc' một tiếng, trong lòng đương nhiên không tin, từ lúc hắn có được hỏa xoa cũng chưa từng gặp qua thứ mà hỏa xoa không thể chém đứt !
"Cẩn thận đấy!" Hạ Á hét một tiếng, sau đó rất nhanh bổ thẳng hỏa xoa xuống, hỏa xoa chính xác chém thẳng vào vòng tay, 'keng' một tiếng...
Liền sao đó 'cách cách'!
Vòng tay nát bấy, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống đất!
Hạ Á nhất thời vui vẻ, hô to nói: "Ha ha! Nhìn đi, không phải nó vỡ thành nhiều mảnh sao! Ngươi không cần phải bịa chuyện gạt ta ! Cái vòng tay này đâu có gì thần kỳ, không phải vừa bổ một cái đã bễ nát sao!?"
Nhưng sau đó vị đại tỷ kia cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Đại nhân, ngài xem tiếp đi..."
Chỉ thấy vòng tay nọ hóa thành vô số mảnh vụn, các mảnh vụn cũng rất nhanh biến thành bột phấn, nhưng cuối cùng bỗng nhiên toát ra một đoàn ánh sáng màu tím, kết thành một vòng ánh sáng màu tím, liền sau đó bám lại vào cổ tay của nàng, trên cổ tay của nàng lại lần nữa xuất hiện một cái vòng tay, cùng cái trước đây giống nhau như đúc !
Hạ Á ngây dại, sau đó hắn hoảng hốt nhìn nữ nhân trước mặt: "A! Những gì ngươi nói đều là sự thật? ! Cái vòng tay này quả nhiên có ma pháp! !"
Ở sâu trong đầu hắn bỗng nhiên truyền tới âm thanh khẩn trương của Dora.
"Phát thuật nguyền rủa mạnh thật ! !"
( ân? )
Hạ Á bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Dora, sửng sốt một chút, liền sau đó lại nghe thấy âm thanh của Dora tiếp tục vang lên trong đầu, giọng nói của Dora rất khẩn trương cùng tràn ngập kiêng kỵ: "Ma lực thật khó tưởng tượng ! Có thể đem hắc ma pháp nguyền rủa cùng thuật biến hình hai loại ma pháp hoàn toàn khác nhau dung hợp cùng một chỗ, lại còn hoàn mỹ tới như vậy, trình độ ma pháp của người kia thật sự rất cường đại ! Xem ra người kia chắc chắn phải là cường giả ma pháp hàng đầu của nhân loại các ngươi ! Ngươi tốt nhất là đừng tiếp tục dùng hỏa xoa chém đứt vòng tay nọ ! Phàm là các trang bị ma pháp do cường giả tạo nên, đều tự động mang theo ma pháp ấn ký, cho dù là người kia đang ở thiên nam địa bắc, một khi có người phá hỏng trang bị ma pháp của bản thân, đối phương liền có thể biết được thông qua ma pháp ấn ký ! Hơn nữa vừa rồi ta nghe cô nương trước mặt kể lại chuyện xưa, tính tình của người hạ lời nguyền rất hẹp hòi ích kỉ, loại kiến hôi gà mờ như ngươi một khi chọc giận loại nhân vật cường giả như thế, người ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nghiền ngươi ra thành bột !"
Nghe thấy giọng nói đầy nghiêm trọng của Dora, Hạ Á hít vài ngụm khí lạnh, đứng yên một chỗ một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn vị đại tỷ trước mặt: "Ách... Ngươi nói cho ta biết, người đã hạ lời nguyền này lên người ngươi là ai không? Ngươi có biết không !?"
Vị đại tỷ kia gật đầu, sắc mặt có chút phức tạp: "Ta biết tên của nàng... Những năm gần đây, ta cùng cha ta đã dùng mọi biện pháp, cũng từng tìm kiếm một ít ma pháp sư hỗ trợ giải trừ lời nguyền, nhưng bọn ta làm gì có thể mời được ma pháp sư lợi hại chân chính? Chỉ là có thể mời tới một vài ma pháp sư thực lực cao cấp, nhưng đối phương vừa nhìn thấy vòng tay của ta, thì liền nhận ra lai lịch của nó, ngay sau đó sợ tới mức phải quay đầu bỏ chạy, đừng nói bọn họ không thể giải được lời nguyền này, cho dù có giải được lời nguyền này, bọn họ trăm triệu lần cũng không dám! Nếu không, tính tình của nữ nhân kia rất cổ quái, có thù tất báo, một khi chọc giận nữ nhân kia, bọn họ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo !"
Ngừng lại một chút, ánh mắt của nàng cổ quái, biểu tình phức tạp, rốt cục cũng nói ra thân phận của nữ nhân kia: "Nữ pháp sư năm đó đã hạ lời nguyền lên người ta... Tên của nàng gọi là... Meilin."
...
"Meilin! ! !" Người kinh hô chính là Tatara, Tatara nghe được tên này, vẻ mặt kích động đến mức tỏa ra ánh sáng.
"Meilin! ! !" Lần này kinh hô chính là Philip, sắc mặt Philip cuồng biến, trong ánh mắt mang theo trần đầy vẻ kinh úy (kinh sợ úy kỵ).
"Meilin! ! !" Cuối cùng là một tiếng hét sợ hãi do Shaerba phát sinh!
Hạ Á vô cùng kinh ngạc, nhìn Shaerba: "Ngay cả ngươi cũng biết tên này? !"
Shaerba gật đầu vẻ mặt rõ ràng rất nghiêm túc: "Biết, thân là người Byzantine, nhất là ở trong quân đội, không ai không biết cái tên đầy đáng sợ này."
Hạ Á gãi gãi đầu : "Di? Thực sự khó hiểu, nữ nhân tên là Meilin rất có danh tiếng? Vì sao các ngươi vừa nghe thấy tên của nàng, cả đám liền giống như là gặp quỷ run như gà bị cắt cổ vậy?"
Lần này trả lời vấn đề của Hạ Á chính là Philip, dù sao hiện tại Philip cũng là người có kiến thức nhiều nhất trong bọn, nói đến cùng hắn cũng là thủ lĩnh võ sĩ đoàn 'rắn bạc', kiến thức đương nhiên không bình thường, khuôn mặt của hắn vặn vẹo một chút, rốt cục cũng cố gắng tạo ra một nụ cười gượng: "Đại nhân, vị đại pháp sư Meilin này..." Nói tới đây, vẻ mặt của hắn đầy sợ hãi nhìn trái phải xung quanh một chút, phảng phất như khi nhắc tới cái tên này hắn cũng rất kiêng kỵ, rất sợ Meilin bỗng nhiên từ bên cạnh nhảy ra.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Vị đại pháp sư Meilin này, nàng không phải người Byzantine, mà là cường giả người Landisi. Thế nhưng nói đến thực lực của nàng... Ân, nàng xem như là được thế giới công nhận như một vị ma đạo sư, nhưng lại là loại cường giả đứng đầu trong giới ma đạo sư !"
Tatara nhịn không được bồi thêm một câu: "Nếu như nhắc tới cường giả hiện tại trên đại lục, hỏi rằng ai là người mạnh nhất, mọi người đương nhiên sẽ có lối suy nghĩ khác nhau, mạnh nhất về phương diện nào, còn có tuyệt kỹ như thế nào, rất khó có thể xác định ai là người mạnh nhất thế giới, thế nhưng... thế nhưng nếu như hỏi vị nào đáng kiêng kỵ nhất, đáng sợ nhất, khiến người ta nghe thấy liền phải biến sắc... Sợ rằng ngoại trừ ma đạo sư Meilin, sẽ không có người thứ hai !"
Người đáng sợ nhất trên thế giới? !
"Lão gia, do ngài không biết, nhất là tại đế quốc Byzantine chúng ta, trong ma pháp công hội, tên Meilin này đã trở thành một điều cấm kỵ, đơn giản là không ai dám nhắc tới !"
"Vì sao?"
"Bởi vì ..." Tatara cũng như Philip, rụt cái cổ của hắn lại nhìn xung quanh bốn phía một chút, mới cười khổ nói: "Bởi vì, đây là một điều sỉ nhục to lớn đối với ma pháp công hội Byzantine chúng ta."
Sắc mặt của Tatara có chút cổ quái: "Cho nên, vị ma đạo sư Meilin này, nàng tổng cộng có hai cái biệt hiệu, một là 'người đáng sợ nhất trên thế giới', một cái còn lại chính là 'sỉ nhục của Byzantine'."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.