Chương 169: Trăm ngàn lỗ hổng
Khiêu Vũ
23/03/2013
Lúc này chính là vụ mùa đầu xuân, khắp nơi trên cánh đồng đều có thể nhìn thấy nông dân đang bận rộn, còn có một ít thiếu nữ nhà nông tráng kiện đang mang theo các giỏ đựng bữa cơm cho người thân đang đi lại bên trên bờ ruộng, khuôn mặt các nàng đều lộ vẻ ửng hồng khỏe mạnh, mặc trên người một bộ váy thô bằng vải đay, nhóm bốn người cưỡi ngựa đi ngang cũng không tránh khỏi phải giảm dần tốc độ, tên to con thô lỗ Shaerba càng dựa theo điệu bộ xưa nay của quan quân trong quân đội, ngồi trên lưng ngựa hướng về các thiếu nữ đang ở ven bờ ruộng huýt một hồi sáo dài.
Hạ Á cười ha ha: "Tên đầu trâu nhà ngươi, xem ra cũng biết 'cua' gái đây. Lần này nhận được quân lương nhớ phải tiết kiệm tích trữ để còn cưới vợ, đừng có mang hết tiền chạy tới phố son phấn sau đó ném hết vào túi của kỹ nữ đấy."
Shaerba chẳng hề để ý, lắc lắc đầu nói: "Chúng ta là lính tại ngũ, trên lưỡi đao luôn dính máu, một năm mười hai tháng thì có tám chín tháng là phải xa nhà, nói không chừng một ngày nào đó trên chiến trường gặp phải một ám tiễn và thế là 'đoàn tụ với chúa'. Làm gì có cô nương nhà lành chịu gả cho những người như chúng ta?"
Dừng một chút, vẻ mặt tên đầu trâu lộ ra một tia buồn bã: "Huống hồ, cho dù trong lòng có yêu thích người ta, cũng không đành mang tới cho người ta đau khổ. Quanh năm phải ngồi trong nhà, ngày chờ đêm đợi, mỗi ngày đều phải lo lắng, chỉ sợ người trở về không phải chồng của mình mà là một lính liên lạc mang tin xấu . . . Ài, ngươi cứ xem Youliya. . ."
Nhắc tới người anh em tốt đã chết trận, sắc mặt của Hạ Á cũng buồn bã, thở dài một hơi, nhìn tên to con như trâu nước, mắt thấy sắc mặt hiện tại của Shaerba không còn mang theo vẻ vô tri vô giác như thường ngày, trong ánh mắt mơ hồ còn có một tia mất mát, Hạ Á thấp giọng hỏi : "Ê, đầu trâu, hình như ngươi . . ."
Shaerba cười khổ một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn về đám người đang đi dọc trên bờ ruộng ở xa xa, trong đó có một thiếu nữ nhà nông vóc người cao gầy, thiếu nữ nhà nông nọ mặc trên người một bộ váy vải đay, trên đầu mang một cái khăn có hoa văn ca-rô, thẳng đường đi tới bọn họ, mấy thiếu nữ xung quanh cũng tràn đầy hiếu kỳ nhìn về bốn người cưỡi ngựa ăn mặc sang trọng, tựa hồ còn vui cười xì xào to nhỏ.
Shaerba thở dài, thu hồi ánh mắt, sắc mặt của hắn hiện lên một tia bi thương, liền sau đó thấp giọng nói: "Trong thôn nhỏ ở quê ta có một cô gái tên là Lorna, năm đó nếu như ta không gia nhập quân đội. . . E rằng ta đã cưới nàng, lúc này con cái của bọn ta cũng đã bò đầy đất."
Hạ Á sửng sốt, bỗng nhiên liền cười lớn một tiếng, an ủi : "Đừng làm bộ dáng mềm yếu như đàn bà, ta nghĩ trong thời gian gần quận Moll cũng sẽ không xảy ra đại chiến, khi giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ sắp xếp cho ngươi, cùng lúc cấp ngươi một số tiền để ngươi về quê cưới cô gái tên Lorna kia làm vợ, ta còn có thể tổ chức một lễ cưới linh đình cho ngươi!"
Hắn vốn tưởng rằng như vậy là có thể trấn an Shaerba, thế nhưng tên to con này lại lắc đầu, sắc mặt thản nhiên: "Không kịp rồi. . . Hai năm trước ta về quê thăm người thân thì phát hiện nàng cũng đã lập gia đình."
Hạ Á không nói gì, nhìn tên to con ngày thường luôn vô tư không lo không nghĩ, bỗng nhiên phát hiện bản thân không biết nên dùng ngôn từ gì để an ủi đối phương, chỉ là âm thầm thở dài.
Vừa vào quận Moll, tốc độ của mọi người đều chậm lại một chút. Đặc biệt là Hạ Á, lần trước đi về phía nam hắn cũng không quá để ý đến cảnh vật xung quanh, nhưng này lần trở về, dọc đường đi hắn nhìn thấy những cánh đồng bãi đất tương lai đều trực thuộc bản thân, hắn không khỏi phát sinh vài phần tâm tư. Hắn đã ở trong quân đội nhiều tháng, tự nhiên dưỡng thành một ít thói quen, huống hồ lần này hắn nhận chức tướng lĩnh phòng giữ, cho nên khi đi qua một ngọn núi hay một con sông, hắn đều nhịn không được phát sinh một vài tư tưởng: nơi này có thể đóng quân, nơi đó thích hợp mai phục, còn có địa thế nơi kia rất tốt cho phòng thủ. . .
Hơn nữa, trong lòng hắn còn có vài phần cảm giác đang "quan sát địa bàn của bản thân", mắt thấy quận Moll là một vùng phì nhiêu, nếu như không phải là một quận ở biên cương, một vùng đất có sản lượng lương thực dồi dào đến như vầy, chỉ sợ cũng không tới lượt bản thân thì đã sớm bị đảng phái quân phiệt chiếm mất.
Dọc theo đường đi, Hạ Á càng xem càng đắc ý trong lòng, nhịn không được phải cười to nói lớn làm ra một vài động tác xúc động.
Chỉ là cách hắn nói "địa bàn của ta" khiến cho ba người đồng bạn ở bên cạnh có chút không cho là đúng. Thật ra cách nói này có vài phần không thích hợp, dù sao nơi này cũng là sở hữu của đế quốc, huống hồ Hạ Á chỉ đảm nhiệm tướng lĩnh phòng giữ, tuy rằng hắn có thể chỉ huy quân vụ ( việc quân) của một quận, thế nhưng thủ lĩnh chính vụ (việc hành chính) không phải là hắn, đế quốc vẫn còn bố trí tại nơi này một chấp chính quan quản lý việc hành chính của quận, chỉ bất quá mắt thấy Hạ Á đang cao hứng, ba người đồng bạn bên cạnh cũng không đành đánh vỡ niềm vui của hắn mà thôi.
Bọn họ đi ngang qua một cái thôn, nơi này vẫn như cũ thực hiện chế độ nông binh hơn trăm năm của đế quốc, tại trước cổng thôn là một bãi đất trống tạo thành một cái thao trường, có lẽ là nơi dùng để huấn luyện nông binh trong thời nhàn, đi vào trong thôn trấn, Hạ Á rốt cục cũng nói ra thân phận của bản thân, đội trưởng quản lý nông binh trong thôn vô cùng cung kính đối với hắn, chỉ là khi Hạ Á đưa ra yêu cầu cần ngựa, đối phương liền bối rối: một cái thôn nhỏ như thế này, thậm chí ngựa tồi dùng để cày ruộng còn không có làm gì có chiến mã cấp cho Hạ Á.
Hạ Á lần đầu tỏ ra làm quan lớn, đương nhiên sẽ có một chút tư tưởng hư vinh như một đứa nhỏ, kiềm chế không được, liền ra lệnh đám nông binh trong thôn làm ra một hồi thao diễn cho hắn quan sát-- thật ra lúc này là mùa xuân cũng là đầu mùa vụ, mọi người trong thôn đều bận rộn việc đồng áng, lấy đâu ra người để thao diễn? Huống hồ chế độ nông binh trong đế quốc đã tiến hành hơn trăm năm, đã tới rồi thời kỳ sụp đổ, không ít địa phương chỉ còn nông binh trên danh nghĩa, thao trường của thôn chỉ sợ một năm cũng chỉ làm ra bảy tám lần thao diễn, đại bộ phận người được gọi là nông binh chỉ bất quá là người thường được phát cho một thanh trường mâu, sau đó xếp thành hàng trong thao trường vừa chạy vừa hét lớn vài tiếng. Về phần ứng phó sĩ quan về thôn kiểm tra, cũng bất quá chỉ là chọn ra vài thanh niên cường tráng, đi vào trong kho vũ khí của thôn lấy ra vài bộ giáp da tương đối hoàn hảo, đứng trước mặt sĩ quan kiểm tra làm ra vài cái tư thế, thét to vài tiếng coi như xong.
Nhưng lần này tướng lĩnh phòng giữ của quận bỗng nhiên yêu cầu "kiểm duyệt", nhất thời khiến cho đội trưởng nông binh trong thôn vô cùng sợ hãi, nhưng mắt thấy khí chất của vị đại nhân này rất cao nên đội trưởng cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể phái người đi triệu tập nông binh. Thương cảm cho người truyền lệnh phải chạy tới từng cánh đồng từng căn nhà ở lân cận để triệu tập nông binh, cuối cùng thật vất vả mới mang về được mười bảy mười tám nông binh.
Mắt thấy những người nông dân mặc đồ vải thô dính đầy bùn đất, thậm chí còn có người còn đang vác cuốc cầm xẻng, chân tay đầy bùn, tụ tập rối loạn ở trên thao trường. Hạ Á đứng ở một bên nhìn đám người này, hai đầu lông mày không khỏi nhíu lại.
Hắn đã có thói quen nhìn các binh sĩ tinh nhuệ trong binh đoàn Luodeliya, thậm chí cho dù các chi quân đội trước đây hắn đã nhìn thấy qua, cũng đều là quân đội chính quy của trung ương, trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một loại quan niệm sai lầm, luôn cho rằng quân đội Byzantine đều có bộ dáng nghiêm chỉnh uy nghiêm, nhưng lúc này nhìn thấy một đám nông dân chân lấm tay bùn đang nhốn nháo ở trước mặt, trong lòng hắn không khỏi tràn trề thất vọng.
Cho dù mấy người trước mặt không thể xếp hàng ngay ngắn thì cũng không sao, nhưng nhìn qua rõ ràng mọi người đều có tuổi tác quá chênh lệch, già thì đủ để Hạ Á gọi bằng cha, mà trẻ thì khuôn mặt có thể búng ra sữa, chỉ sợ là vẫn còn chưa thành niên (Sau này hắn dò la mới biết được, hóa ra nghe được lệnh triệu tập của vị đội trưởng kia, có một vài gia đình không muốn bỏ lỡ việc đồng áng, không chịu phái thanh niên trai tráng trong nhà tới tập trung, chỉ phái ra người già hoặc trẻ nhỏ cho đủ nhân số. )
Đội trưởng nông binh của thôn cũng có chút than thầm trong lòng, trán đổ đầy mồ hôi, kiên trì đứng ở trước mặt Hạ Á : "Đại nhân, cái này, đây là. . ."
Hạ Á lắc đầu, sắc mặt không vui: "Nơi này có tất cả bao nhiêu người?"
"Ách. . . Mười bảy. . . Mười tám người." Đội trưởng lau mồ hôi.
"Ân, ngươi khi dễ ta còn trẻ không biết quân chế hay sao?" Hạ Á lắc đầu, sắc mặt u nghiêm nói: "Thôn của các ngươi có ít nhất là một trăm hộ gia đình, dựa theo tiêu chuẩn chế độ nông binh của đế quốc, hai gia đình phải có một thanh niên nông binh, nông binh trong thôn của các ngươi phải đủ biên chế của một đại đội, tức là 50 người mới đúng. Như thế nào chỉ có nhiêu đây người tập trung tại nơi này?"
"Cái này. . . Đại nhân, hiện tại là lúc làm nông, đại bộ phận người trong thôn đều ra đồng làm việc, trong lúc nhất thời không thể báo tin triệu tập. . ."
Hạ Á gật đầu, hắn thoáng suy nghĩ một chút, vẻ mặt thay đổi thành bộ dáng tươi cười, nhìn đội trưởng nông binh của thôn, ôn hòa cười nói: "Được rồi, ta không phải cái loại quan liêu không hiểu biết lý lẽ, nỗi khổ của dân trong thôn ta cũng thấu hiểu. Ân, ta chỉ hỏi ngươi, trong thôn của ngươi có tất cả bao nhiêu người có thân phận nông binh phù hợp ?"
Nói đến đây, sắc mặt của Hạ Á trầm xuống: "Nói thật đi!"
Đội trưởng thoáng do dự một chút, trong lòng tuy rằng không cam nguyện, thế nhưng hiện tại đang đứng trước mặt quan lớn, vạn nhất đối phương không tin, ngay tại chỗ kêu gọi tập trung kiểm tra như vậy sẽ phát hiện bản thân nói dối, cho nên chỉ có thể cắn răng: "Tổng cộng. . . Tổng cộng có 33 người."
"Ân, như vậy là thiếu một phần ba số người ." Hạ Á cau mày : "Nhân khẩu trong thôn của ngươi cũng không tính là khan hiếm, vì sao lại không đủ biên chế 50 người?"
Trong lòng đội trưởng nông binh rất không cam nguyện, oán thầm hai câu, nhưng vẻ mặt lại càng tỏ ra cung kính, vô cùng cẩn thận hồi đáp: "Đại nhân, chế độ nông binh từ trước đã không quản lý nghiêm ngặt, 6 năm trước ta điều về đây tiếp quản nơi này, ta có thể được như thế này xem như là đã làm tốt, đổi lại là tiền nhiệm của ta, chỉ sợ số người còn không đủ phân nửa biên chế. Trước đây vài tháng chúng ta còn chiến tranh với Odin, chiến khu lâm thời được thiết lập trong quận Moll của chúng ta, phía dưới mới vội vã điều động nông binh cho đủ biên chế, cho nên số người mới nhiều như thế này, nếu như năm trước mà nói. . ."
"Ta biết rồi." Hạ Á gật đầu, vẻ mặt cũng không vui không buồn, chỉ là tùy ý nói: "Mấy cái thôn xung quanh cũng đều như thế sao?"
Đội trưởng nông binh lập tức vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Đại nhân, ta không dám tự cường điệu, ta tốt xấu gì cũng là lão binh xuất thân từ binh đoàn chính quy. Cho nên, ta làm đội trưởng ở nơi này có thể xem như là tốt nhất trong các thôn lân cận, chí ít khi ta chọn nông binh cũng là lựa chọn trai tráng, còn mấy địa phương kia ngay cả lão già bảy tám mươi tuổi cũng bị lôi vào cho đủ quân số đây."
"Nga? Lão binh?" Hạ Á cười cười, nhìn vị đội trưởng nông binh một chút: "Trước đây ngươi trực thuộc binh đoàn nào?"
"Binh đoàn 6!" Đội trưởng ưỡn cao ngực: "Sáu năm trước ta xuất ngũ, nơi này là quê nhà của ta, ta mang theo lương hưu trở về nơi này liền được đảm nhiệm chức vụ đội trưởng nông binh. . ."
"Nga, thuộc hạ cũ của tướng quân Ruhr." Vẻ mặt của Hạ Á tăng thêm vài phần thân cận, nếu là thuộc hạ cũ của thỏ tướng quân, như vậy trong lòng hắn cũng tăng thêm ba phần thiện cảm đối với vị đội trưởng này, hắn phất phất tay cười nói: "Được rồi, ngươi bảo mọi người giải tán đi, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ muốn quan sát một chút, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Đám nông binh phía dưới nghe thấy lệnh giải tán, không khỏi đều ồ lên, tuy rằng trước mặt Hạ Á bọn họ không dám nói gì, thế nhưng cả đám vừa giản tán, những người này vốn không có việc gì phải làm, nghe có quan trên triệu tập kiểm duyệt mới không tình nguyện đi tới đây làm cảnh, mắt thấy vị 'lão gia' này còn trẻ tuổi, hơn nữa chỉ nói vài câu nói, cũng không nhìn tới bản thân bọn họ liền ra lệnh giải tán, cả đám không khỏi mang theo oán khí trong lòng, còn có vài người dùng ngôn ngữ địa phương thấp giọng chửi mắng, sau đó mới chịu giải tán đi xa.
Vị đội trưởng nông binh vừa nghe thấy tiếng chửi mắng nhất thời sắc mặt cũng có chút lo lắng, nhưng sau đó hắn thở dài trong lòng: may là vị tướng lĩnh này mới tới, hy vọng hắn nghe không hiểu những lời này. . .
Nhưng hắn không biết, Hạ Á sinh trưởng trong Dã Hỏa trấn cách quận Moll cũng không xa, cho nên khẩu âm ở nơi này hắn cũng nghe hiểu vài phần, người phía dưới mắng chửi như thế nào hắn đều nghe hiểu rõ ràng, chỉ là hắn cố ý làm ra vẻ không hiểu, cũng không vạch trần. Chính hắn cũng xuất thân từ tầng lớp thấp hèn, cho nên cũng lý giải phần nào tâm tư của những người dân quê mùa thấp bé, hắn cũng biết, đổi lại là hắn, đang có công việc bận rộn bỗng nhiên bị người ta gọi đến sau đó không nói gì lại bị đuổi đi, cũng khó tránh khỏi có chút oán khí, mắng chửi một hai câu cũng là bình thường, cho nên hắn cũng không tức giận.
Chỉ là. . . Chế độ nông binh đổ nát tới rồi hoàn cảnh này, khiến cho kích động vốn có trong lòng của hắn nhất thời nguội lạnh vài phần.
Hắn tuy rằng còn chưa xác định rõ ý muốn trong đầu của bản thân, thế nhưng mơ hồ đã có vài phần định hình. Bình sinh gặp qua những người bản thân thích đương nhiên sẽ tạo nên ảnh hưởng tới tư tưởng của bản thân. Hắn đã từng ở trong kỵ binh đoàn Luodeliya, gặp qua tướng quân Adelike uy nghiêm thâm trọng, kỷ luật nghiêm minh, toàn bộ binh đoàn giống như là sắt thép ! Mà mập mạp Ruhr tuy rằng tính tình khôi hài, thế nhưng có thể dẫn dắt binh đoàn 6 đi mây về gió, Ruhr lại càng thấu hiểu quân tâm, hô một tiếng toàn quân đều ủng.
Hắn đã gặp qua những tướng lĩnh nổi tiếng, đương nhiên trong lòng hắn cũng sinh ra một phần hy vọng, hy vọng bản thân một khi trở thành chỉ huy cũng có thể giống như hai người nọ thống lĩnh một chi quân đội tinh nhuệ với đầy đủ uy phong. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy đám nông binh. . .
Nhưng sau đó Hạ Á đè nén thất vọng trong lòng, thuận tiện nhìn qua kho vũ khí của thôn, kho vũ khí nọ bất quá chỉ là một căn nhà hai gian cũ nát, mùa đông thì lạnh mùa hè thì dột, vách tường chỉ dùng bùn đất tạo thành, mấy ngày nay khí trời khô ráo nhất thời làm cho bùn đứt bị nứt rơi ra, đứng ở trong nhà kho có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua các khe nứt trên tường.
Nhà kho trống không đến mức ngay cả một con chuột cũng không thấy-- Nhà kho sạch sẽ như thế này hiển nhiên là có người chiếm dụng trở thành nơi ở riêng. Nhưng dựa theo quân pháp, nhà kho hẳn là chỉ chứa đựng vũ khí. . .
Trong góc nhà kho trưng ra vài thanh mâu mục nát, còn có ba cái thuẫn bài, mặt ngoài thuẫn bài cũng đã gỉ, gỗ bên trong cũng đã mục nát, về phần cung tiễn. . . Hạ Á tìm nửa ngày, mới tìm thấy một thanh tiễn ở phía sau cánh cửa, nhưng mà là dùng để cài then cửa.
"Chỉ có nhiêu đây?" Sắc mặt của Hạ Á càng lúc càng khó coi, quay đầu nhìn chằm chằm vị đội trưởng, xụ mặt nói: "Nhân số không đủ là do đang mùa đồng áng, ta tiếp thu giải thích này của ngươi. Huấn luyện không tới là do quân kỷ hiện tại không nghiêm, có thể là do một mình ngươi cũng không thể quản hết mọi việc. Thế nhưng. . . Quân bị trong kho vũ khí đã đi đâu! Chẳng lẽ mọc cánh bay mất? ! Hay là do ngươi lén lút âm thầm đem bán, tham ô của công biến thành tiền trong túi riêng !"
Đừng hiểu lầm, việc này không phải thể hiện tinh thần trách nhiệm của Hạ Á, chỉ là nếu như hắn đã làm thống lĩnh quân vụ của một quân, như vậy theo hắn nghĩ, mọi thứ trong các kho vũ khí đều phải thuộc về hắn mới đúng!
Bà nó ! Rõ ràng có người dám tham ô đồ vật của bản thân ? ! Mẹ nó. . . Ông đây còn không kịp tham ô ! ! Thật sự là quá tức giận mà!
Nhưng Hạ Á càng phát cáu, thì vị đội trưởng càng ủy khuất, hắn kêu oan nói: "Đại nhân! Ngài cũng không thể vu oan cho ta ! Ta ở nơi này đảm nhiệm chức vị đội trưởng sáu năm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tham ô kho vũ khí dù chỉ một đồng tệ! Vì sao kho vũ khí trống không, ngài cũng không nên hỏi ta, mà là hỏi bộ phận quân nhu trong quận mới đúng! Hằng năm ta ở nơi này thực sự đều báo cáo tổn hại của vũ khí lên cấp trên, yêu cầu được bổ sung số lượng, thế nhưng một năm rồi lại một năm, làm gì có người để ý tới yêu cầu của ta ? Những thứ mà ngài thấy được trong kho cũng chính là do năm ngoái chúng ta đánh nhau với người Odin, bộ phận quân nhu dưới sức ép của phía trên, mới miễn cưỡng phân phát một chút đồ nhằm lấy lệ!"
Nói xong, đội trưởng nông binh của thôn chỉ vào bộ quần áo đầy chắp vá của bản thân: "Nếu như thực sự ta có tham ô thì bộ dáng của ta làm sao lại thê thảm như thế này?"
Nói tới đây, hai con mắt của hắn thoáng đỏ, hét lên: "Năm đó ta tiếp nhận nơi này, trong kho vũ khí cũng chỉ có một bó tiễn gỗ mục nát, còn có hai thanh đoản mâu với đầu mâu đều đã gỉ sắt ! Đến hiện tại, kho vũ khí so với lúc ta nhậm chức đã nhiều hơn một chút, điều này cũng xem như là hiếm lạ ! Ngài cứ đi tới nơi khác mà xem, nếu có bất kỳ kho vũ khí của thôn nào có nhiều vũ khí hơn nơi này, thì ta sẽ tự chặt đầu làm ghế cho ngài ngồi !"
Càng nói tính khí của hắn càng trổi dậy, hắn lột sạch áo lộ ra một bộ ngực trần, trên ngực là một cái sẹo lớn, hắn lớn tiếng nói: "Ta là người xuất thân từ binh đoàn 6 của đế quốc ! Hận nhất chính là bọn chuột tham ô quân nhu ! Năm đó ta trải qua một trận chiến với người Odin, ta bị trúng vết thương này, nhưng ta cũng tự tay gặt lấy đầu của tên Odin gây ra vết thương ! Nếu như ngài xem ta như người xấu, vậy thì cứ khai trừ ta khỏi quân ngũ! Chức vụ đội trưởng nông binh này ta đã sớm không còn muốn làm ! Hàng năm lo lắng danh sách, đi tới từng nhà thúc dục trai tráng sung quân, ta cũng gặp phải không ít ánh mắt thù ghét !"
Cơn kích động của người này không hổ là lão binh của binh đoàn 6, đỏ mặt tía tai, tuy rằng đứng trước mặt lãnh đạo cấp cao như Hạ Á nhưng hắn không chút nào úy kỵ, ngay cả nước bọt cũng văng tung tóe trúng mặt Hạ Á.
Hạ Á nghe xong, gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm hai mắt của đối phương, trầm giọng nói: "Ngươi thực sự là không tham ô !?"
"Ông đây có thể dùng mạng để thề ! Nếu ta nói dối dù chỉ một từ, thì ông đây sẽ chết không toàn thây, sau khi chết còn bị bọn chó Odin cắn mất 'hai bi'!"
Hạ Á nhìn kỹ hai mắt của đối phương, xác định đối phương không phải đang bịa đặt, lúc này mới gật đầu: "Được, là ta trách oan ngươi. Việc này trở về ta sẽ tiến hành điều tra, ta sẽ bảo bộ quân nhu bổ sung vũ khí chỉnh tề cho ngươi."
Đội trưởng nông binh nghe xong, trong lòng không cho là đúng, nghĩ thầm những lời này đại bộ phận chỉ là lời nói suông của các lão quan liêu, ông đây đã nơi này sáu năm, loại hứa hẹn như thế này bản thân đã nghe ít nhất cũng hơn trăm lần, mà có lần nào thực hiện được đâu?
Trong lòng không tin, loại người nhà quê như hắn cũng không biết ngụy tạo, vẻ mặt liền hiện ra một tia không tin lời của Hạ Á. Hạ Á nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng, liền cau mày nói: "Thế nào, ngươi không tin lời của ta ? Ta là tướng lĩnh phòng giữ của quận, một lệnh của ta đã đưa ra đương nhiên sẽ không thu lại !"
Đội trưởng nông binh nhìn Hạ Á một chút, do dự một hồi, nhưng lại không nói.
Tính tình Hạ Á rất ngay thẳng, mắt thấy đối phương có điều khó nói, trong lòng càng hiếu kỳ: "Ngươi rốt cuộc đắn đo cái gì !? Đừng ngại cứ việc nói ra!"
Nói xong, hắn ưỡn ngực hét lớn : "Không sợ nói cho ngươi biết, ông đây xuất thân từ binh đoàn 13 ! Trước đây là thân binh của tướng quân Adelike! Người của binh đoàn Luodeliya chúng ta, ngươi không được không tin tưởng ! Tướng quân Ruhr của binh đoàn 6 các ngươi cũng là bạn tốt của ta!"
Đội trưởng rốt cục chần chừ một chút, lần này sắc mặt của hắn cung kính hơn nhiều, ánh mắt cũng chân thành hơn một chút, chậm rãi nói: "Đại nhân. . . Nếu ngài xuất thân từ binh đoàn 13, như vậy cũng là một nam tử anh dũng, ta cũng sẽ không ngại nói thẳng đây ! Những lời ngài nói, ta tin ngài thật lòng, thế nhưng ngài muốn cấp khí giới về thôn. . . Ta xem ra, là cực kỳ khó khăn !"
"Di?" Hạ Á cau mày: "Ta là tướng lĩnh phòng giữ, những việc này đều thuộc về quyền hạn của ta, có gì mà khó khăn?"
"Đại nhân, quận Moll có tổng cộng 4 thành 6 trấn 21 thôn, ngoại trừ quân phòng giữ ở trong các thành còn có chút bộ dáng quân đội, có lẽ kho vũ khí tuy rằng có chút thiếu hụt nhưng chí ít ngoài mặt vẫn đạt đủ tiêu chuẩn. . . Thế nhưng kho vũ khí của các trấn các thôn thì. . . Hắc hắc! Đều giống như chỗ của ta, trống không ngay cả chuột cũng không có." Đội trưởng nông binh cười khổ nói: "Ngài phát quân giới cho một chỗ của ta thì dễ, thế nhưng một khi đã phát xuống, nơi của ta được phát, chẳng lẽ các kho vũ khí ở những nơi khác ngài lại không bổ sung? Nếu như toàn bộ đều bổ sung. . . Hắc hắc, biên chế nông binh của toàn quận bình thường cũng có sáu bảy nghìn người, một lần phát liền trang bị cho sáu bảy nghìn người, phần chi phí này chỉ sợ sẽ sử dụng toàn bộ quân phí của một quận trong một năm."
Dừng một chút, vị đội trưởng nhìn khuôn mặt khó coi của Hạ Á, tiếp tục nói: "Sau khi phát trang bị, đương nhiên tiếp theo sẽ là huấn luyện nông binh, nhưng muốn huấn luyện chỉnh đốn những người chân đất này, đại nhân, ngài ở trong quân đội chắc hẳn cũng biết, muốn huấn luyện binh sĩ thì cần phải có tiền ! Ăn mặc ở dùng, đều là tiền !"
Hắn thấp giọng cười nói: "Bản thân ta lúc nhàn rỗi cũng ta tính toán thử một chút, nếu như muốn mang toàn bộ những lỗ thủng này vá lại, dựa theo tiêu chuẩn ba ngân tệ cho trang bị của một nông binh. . . Một bộ giáp da miễn cưỡng xài tốt cùng trường mâu và một thuẫn bài, còn có y phục quân đội, chi phí ăn dùng của sáu bảy nghìn người, thì phải hao tốn bốn nghìn kim tệ mới đại khái xem như là vừa đủ. Nhưng ngài cũng biết, quân phí một năm của quận Moll chúng ta chỉ được cấp bất quá hai nghìn kim tệ, hơn nữa hai ngìn kim tệ này còn phải chi tiêu cho quân lương tiêu dùng các thứ của quân phòng giữ địa phương, còn đâu tiền dư đến lượt những nông binh như bọn ta sử dụng?"
Hạ Á ngây dại.
Ba người đồng bạn nãy giờ vẫn theo sát bên cạnh Hạ Á, Tatara là người ngoài quân ngũ đương nhiên sẽ không chen lời, Shaerba có tính tình thô lỗ, đối với việc này cũng không hiểu biết nhiều lắm. Trái lại Philip ở bên cạnh nghe một hồi lâu, sắc mặt cũng có vài lần biến hóa, nghe đến đây, bỗng nhiên khuôn mặt nở ra một nụ cười: "Hạ Á đại nhân, lời nói của vị đội trưởng này rất có đạo lý, thế nhưng, cách tính chi tiêu không phải được tính như vị đội trưởng này."
"Nga? Ngươi nói tính toán của ta là sai, vậy ngươi thử tính xem !" Ngày hôm nay đội trưởng nông binh đã bộc phát toàn bộ tính tình, thẳng thắn dương cao cổ trừng mắt hét lớn.
"Ân, ta không nói ngươi tính sai, chỉ là chi tiêu không có nhiều đến như vậy." Philip dù sao cũng là một thủ lĩnh đã từng chỉ huy mấy trăm võ sĩ, chi phí ăn xài của mấy trăm võ sĩ đều do hắn thu xếp, đương nhiên là hắn có kinh nghiệm.
"Thật ra trong số chi phí này, vũ khí áo giáp là nhiều nhất, thế nhưng. . . vũ khí áo giáp cũng chỉ cần mua một lần, một bộ trang bị chỉ không cần xảy ra chiến tranh, chỉ là luyện thập bình thường mà nói, chỉ cần thường ngày làm ra một chút động tác bảo dưỡng lao chùi, thì có thể sử dụng hơn ba năm mà không cần hoán đổi bộ mới." Philip chậm rãi giải thích: "Cho nên, chi phí chân chính hằng năm cũng chỉ có ăn uống của binh sĩ mà thôi. Nông binh không có quân lương, chỉ cần gánh chịu ăn uống cho bọn họ là đủ. Cho nên, chỉ cần nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trang bị, như vậy chi phí hằng năm sau đó cũng sẽ không còn lớn."
"Cái đạo lý này." Hạ Á cười khổ: "Ta làm thế nào lại không biết? Nhưng coi như là chi phí dùng một lần cũng phải có tiền mới được. Sợ rằng, quân phí hằng năm của quận căn bản là không thể để dành tiết kiệm, một lần chi mấy nghìn kim tệ. . . Ta xem ra là rất khó !"
Trong bụng hắn còn một câu không nói ra: trừ phi bổn đại gia xuất tiền túi của mình.
Nhưng những lời này trăm triệu lần dế nhũi cũng sẽ không nói ra, hiện tại làm quan, hắn không tham ô rốt cuộc cũng xem như là có lỗi với bản thân, lúc này còn bảo hắn xuất tiền túi phụ với nước nhà ? Đùa giỡn cái gì thế này? ! Dế nhũi cũng biết tiếc của a!
"A, cũng không quá khó." Philip chậm rãi nói: "Làm việc thì không nên vội vàng hấp tấp, đại nhân đã có ý định này, như vậy chậm rãi từng bước thực hiện, đầu tiên xem thử quân phí còn thừa bao nhiêu, sau đó chọn ra một nhóm nông binh tinh nhuệ, phân phát trang bị cho họ, dù sao hiện tại cũng không có đánh nhau, năm nay bổ sung khu này, sang năm lại bổ sung khu khác."
Hạ Á im lặng không lên tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sau đó mọi người quay lại thao trường, đội trưởng nông binh phái người dắt ngựa của đám người Hạ Á tới, đám ngựa đã được ăn no, Hạ Á cáo biệt vị đội trưởng này, cũng không nói gì nhiều, chỉ là xoay người lên ngựa, dẫn theo đồng bọn rời khỏi thôn, một đường đi về phía bắc.
Chờ cho đám người Hạ Á rời đi, vị đội trưởng này mới đứng từ xa nhìn theo bóng lưng của bọn họ, hắn thở dài : "Đáng tiếc. . . Nói thật dễ nghe, xem ra vừa rồi vua nói dối ông đây đã đi ngược với lương tâm, ai, hôm nay chắc ta bị ma ám, như thế nào lại nói ra nhiều lời thật lòng đến như vậy!"
※※※
Một đường rời khỏi thôn, đang lúc đi trên đường, đám ba người Tatara đều nhìn ra Hạ Á đang có tâm sự, chỉ là trong lúc nhất thời cả bọn không biết nên dùng lời nói gì để an ủi vị lão gia này.
Trái lại Hạ Á ngồi trên ngưa, một đường vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu, chạy được gần nửa ngày, bỗng nhiên hắn ghìm cương một cái, trực tiếp đứng ở giữa đường, ba người bên cạnh thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, cả bọn đều ghìm cương quay đầu lại nhìn hắn.
"Cài này. . . Hạ Á lão gia, ngài. . ." Tatara thử dò xét.
Sắc mặt của Hạ Á cổ quái, ánh mắt chớp động, phảng phất như đã hạ được một cái quyết tâm, ngẩng đầu nhìn ba người, do dự một chút: "Chi phí này ta tính thế nào cũng không đủ! Đám nông binh sau khi được phân phát trang bị thì sẽ có được tác dụng gì? Các ngươi cũng đã thấy đám người chân đất này, già thì quá già, trẻ thì quá trẻ, những người này ném cuốc cầm kiếm thì làm sao có khả năng trở thành binh sĩ tốt? Chế độ nông binh đã tới bờ vực sụp đổ, cho dù ta cắn răng bỏ tiền túi phát trang bị, cũng sẽ là để trong nhà kho chờ mục nát, còn nếu như gặp phải một ít tên gia hỏa tham lam, sợ rằng sẽ âm thầm tham ô trang bị!"
"..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Hạ Á đang có ý gì.
Rốt cục, dế nhũi ngẩng đầu, sắc mặt quỷ dị: "Các người nói xem, nếu như ta thẳng thắng phế bỏ chế độ nông binh của quận Moll, thì sẽ thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.