Chương 23:
An Ngọc
04/01/2021
Nghiêm Phong đợi cô bước vào nhà mới từ từ đi đến trước mặt Lưu Cảnh Nghi. Đôi mắt sắc lạnh của anh chiếu thẳng vào mặt của Lưu Cảnh Nghi.
"Cảnh Nghi, cậu giày vò cô ấy như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Lưu Cảnh Nghi nhếch mày nhìn anh, tay đút vào túi.
"Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu? Cậu thích cô ấy sao?"
Nghiêm Phong không hề chần chừ, hai tay nắm thành quyền, giọng chắc nịch :
"Đúng, tôi thích cô ấy thì sao chứ? Cũng đâu còn liên quan tới cậu."
Đôi mắt hai người chạm vào nhau, tóe lửa. Cả hai như hổ dữ, lao vào điên cuồng xâu xé nhau, không ai chịu lùi bước.
"Cảnh Nghi, nếu đã không yêu nữa thì đừng làm cô ấy đau lòng. Coi như là nể nang tình cảm trước đây đi."
Nói rồi Nghiêm Phong xoay lưng bước đi. Lưu Cảnh Nghi đưa tay xoa xoa thái dương, ngồi vào xe, phóng thẳng ra một nơi thật yên tĩnh.
Nghiêm Phong nhấc máy gọi cho Lý Nhã Tịnh, cố tìm lại sự bình tĩnh vốn có trong giọng nói mà cất lời :
"Nhã Tịnh, cậu về rồi chứ? Tớ sang nhà cậu ăn ké nhé. Chờ tớ!"
Cô ngao ngán thở dài, nói với Trần Xuân đang chuẩn bị cơm tối :
"Mẹ, tối nay Nghiêm Phong sang nhà mình ăn đấy ạ. Thật hết nói nổi cậu ấy."
Bà cười hiền từ, bảo :
"Có thêm cậu ấy thì càng vui chứ sao?"
Cô đi tắm rửa, vừa bước ra đã nghe tiếng trò chuyện rôm rả giữa Trần Xuân và Nghiêm Phong.
"Cậu tới rồi sao? Mấy hôm nay cửa tiệm vẫn tốt chứ?"
Nghiêm Phong ngẩng mặt nhìn cô, cười đến híp cả mắt.
"Đương nhiên là tốt rồi. Tớ rất có tài quản lí đó. Hôm nào cháu mời bác ăn nhé!"
"Cảm ơn cháu, Tiểu Phong."
Lý Nhã Tịnh ngồi xuống, gắp cho mẹ một miếng cá. Nghiêm Phong lên tiếng :
"Bác gái, dạo này sức khỏe của bác vẫn tốt chứ?"
"Rất tốt, rất tốt! Nào, cháu mau ăn đi."
Trần Xuân gắp đầy cả bát cho Nghiêm Phong làm cô có chút ganh tị. Lý Nhã Tịnh nhăn mặt, làm nũng với mẹ :
"Sao mẹ lại chỉ gắp cho cậu ấy thế? Còn con nữa!"
Bà cười xòa, gõ nhẹ vào trán cô một cái.
"Con bé này. Đây, ăn đi nhé!"
Nghiêm Phong ngồi bên cạnh mỉm cười, đưa miếng cá qua cho cô, dịu dàng nói :
"Nhường cho cậu."
Cả ba ngồi ăn rất vui vẻ, trò chuyện đến quên cả thời gian.
"Mẹ, con với Nghiêm Phong đi dạo một chút nhé. Mẹ cứ để chén đĩa đấy, tí về con rửa cho ạ."
Trần Xuân ở trong nhà nói vọng ra :
"Được rồi, đi đi. Để mẹ rửa cũng được."
Cô cười cười rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Hai người cùng nhau rảo bước, dáng vẻ thư thái.
"Chiều nay... là anh ta đưa cậu về sao?"
Đột nhiên Nghiêm Phong lên tiếng làm cô khựng lại. Khỏi cần nói cô cũng biết "anh ta" mà anh đang muốn nói là ai. Cô im lặng, lấy mũi chân vẽ vài vòng tròn dưới đất rồi mới ngập ngừng nói :
"Ừm...Thật ra là có một số chuyện nên mới phải để anh ta đưa về..."
"Nhã Tịnh, cậu có thích tớ không?"
Câu hỏi này làm cô bất ngờ. Lý Nhã Tịnh ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt sâu thẫm kia, tâm hồn có chút xao động. Cổ họng cô khô khốc, chẳng biết phải nói gì. Nghiêm Phong đánh liều, cầm lấy tay cô, đặt lên trước ngực mình, giọng khản đặc :
"Nhã Tịnh, cậu có thể cảm nhận được không? Tớ thật sự rất thích cậu, thích cậu đến nỗi rất đau đớn rồi. Tớ phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, trong lòng xót xa. Thì ra, không phải chỉ mình cô đau khổ, ngay cả anh cũng khó chịu như vậy...
"Hai chúng ta đừng làm bạn nữa được không?"
Sở dĩ hôm nay Nghiêm Phong thẳng thắn như vậy, chính là vì...anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó tình cảm mà Lý Nhã Tịnh dành cho Lưu Cảnh Nghi ngày càng sâu đậm, sợ rằng sẽ có ngày cô sẽ bị người khác giành lấy. Có cảm giác nào đau đớn hơn việc, người mình yêu đang đứng trước mặt, lại mãi mãi không thể bước đến bên cạnh hay không?
Thấy anh chân thành như vậy, cô có chút cảm động. Đầu óc của Lý Nhã Tịnh bây giờ như ngừng hoạt động, hoàn toàn không nghĩ ra được gì cả.
"Nghiêm Phong, tớ..."
Anh đưa ngón tay thon dài lên đặt trước môi cô, đáy mắt tuyệt vọng.
"Xin lỗi, là tớ quá kích động. Xin lỗi cậu. Xem như... tớ chưa từng nói gì..."
Nhìn bộ dạng của anh như vậy, Lý Nhã Tịnh không kiềm lòng nổi, bèn kiễng chân lên ôm chầm lấy anh. Cô bật khóc nức nở.
"Tại sao phải xin lỗi chứ? Cậu có lỗi gì đâu. Là do tớ, là tớ không tốt, tớ làm cậu đau lòng. Xin lỗi, xin lỗi Nghiêm Phong."
Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào mái tóc thơm thoang thoảng kia, tận hưởng giây phút ngọt ngào ngắn ngủi này. Cô gái bé nhỏ trong vòng tay chính là vật quý giá nhất cả đời này của anh. Nghiêm Phong không muốn làm cô ấy tổn thương, càng không muốn buông tay...
Lý Nhã Tịnh rời khỏi người anh, đưa đôi mắt đầy nước lên nhìn, cất giọng chua xót :
"Nghiêm Phong, cậu đừng thích tớ nữa. Tớ thật sự không thể đem lại hạnh phúc cho cậu đâu. Rồi cậu sẽ tìm được một người khác tốt hơn thôi."
Giọt ánh sáng ngưng đọng lại nơi đáy mắt. Cô đây là trực tiếp từ chối anh sao?
"Cậu vẫn bị vết ố đó níu giữ sao? Tớ không cần có con, tớ chỉ cần cậu thôi!"
"Cảnh Nghi, cậu giày vò cô ấy như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Lưu Cảnh Nghi nhếch mày nhìn anh, tay đút vào túi.
"Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu? Cậu thích cô ấy sao?"
Nghiêm Phong không hề chần chừ, hai tay nắm thành quyền, giọng chắc nịch :
"Đúng, tôi thích cô ấy thì sao chứ? Cũng đâu còn liên quan tới cậu."
Đôi mắt hai người chạm vào nhau, tóe lửa. Cả hai như hổ dữ, lao vào điên cuồng xâu xé nhau, không ai chịu lùi bước.
"Cảnh Nghi, nếu đã không yêu nữa thì đừng làm cô ấy đau lòng. Coi như là nể nang tình cảm trước đây đi."
Nói rồi Nghiêm Phong xoay lưng bước đi. Lưu Cảnh Nghi đưa tay xoa xoa thái dương, ngồi vào xe, phóng thẳng ra một nơi thật yên tĩnh.
Nghiêm Phong nhấc máy gọi cho Lý Nhã Tịnh, cố tìm lại sự bình tĩnh vốn có trong giọng nói mà cất lời :
"Nhã Tịnh, cậu về rồi chứ? Tớ sang nhà cậu ăn ké nhé. Chờ tớ!"
Cô ngao ngán thở dài, nói với Trần Xuân đang chuẩn bị cơm tối :
"Mẹ, tối nay Nghiêm Phong sang nhà mình ăn đấy ạ. Thật hết nói nổi cậu ấy."
Bà cười hiền từ, bảo :
"Có thêm cậu ấy thì càng vui chứ sao?"
Cô đi tắm rửa, vừa bước ra đã nghe tiếng trò chuyện rôm rả giữa Trần Xuân và Nghiêm Phong.
"Cậu tới rồi sao? Mấy hôm nay cửa tiệm vẫn tốt chứ?"
Nghiêm Phong ngẩng mặt nhìn cô, cười đến híp cả mắt.
"Đương nhiên là tốt rồi. Tớ rất có tài quản lí đó. Hôm nào cháu mời bác ăn nhé!"
"Cảm ơn cháu, Tiểu Phong."
Lý Nhã Tịnh ngồi xuống, gắp cho mẹ một miếng cá. Nghiêm Phong lên tiếng :
"Bác gái, dạo này sức khỏe của bác vẫn tốt chứ?"
"Rất tốt, rất tốt! Nào, cháu mau ăn đi."
Trần Xuân gắp đầy cả bát cho Nghiêm Phong làm cô có chút ganh tị. Lý Nhã Tịnh nhăn mặt, làm nũng với mẹ :
"Sao mẹ lại chỉ gắp cho cậu ấy thế? Còn con nữa!"
Bà cười xòa, gõ nhẹ vào trán cô một cái.
"Con bé này. Đây, ăn đi nhé!"
Nghiêm Phong ngồi bên cạnh mỉm cười, đưa miếng cá qua cho cô, dịu dàng nói :
"Nhường cho cậu."
Cả ba ngồi ăn rất vui vẻ, trò chuyện đến quên cả thời gian.
"Mẹ, con với Nghiêm Phong đi dạo một chút nhé. Mẹ cứ để chén đĩa đấy, tí về con rửa cho ạ."
Trần Xuân ở trong nhà nói vọng ra :
"Được rồi, đi đi. Để mẹ rửa cũng được."
Cô cười cười rồi nhanh chân chạy ra ngoài. Hai người cùng nhau rảo bước, dáng vẻ thư thái.
"Chiều nay... là anh ta đưa cậu về sao?"
Đột nhiên Nghiêm Phong lên tiếng làm cô khựng lại. Khỏi cần nói cô cũng biết "anh ta" mà anh đang muốn nói là ai. Cô im lặng, lấy mũi chân vẽ vài vòng tròn dưới đất rồi mới ngập ngừng nói :
"Ừm...Thật ra là có một số chuyện nên mới phải để anh ta đưa về..."
"Nhã Tịnh, cậu có thích tớ không?"
Câu hỏi này làm cô bất ngờ. Lý Nhã Tịnh ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt sâu thẫm kia, tâm hồn có chút xao động. Cổ họng cô khô khốc, chẳng biết phải nói gì. Nghiêm Phong đánh liều, cầm lấy tay cô, đặt lên trước ngực mình, giọng khản đặc :
"Nhã Tịnh, cậu có thể cảm nhận được không? Tớ thật sự rất thích cậu, thích cậu đến nỗi rất đau đớn rồi. Tớ phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, trong lòng xót xa. Thì ra, không phải chỉ mình cô đau khổ, ngay cả anh cũng khó chịu như vậy...
"Hai chúng ta đừng làm bạn nữa được không?"
Sở dĩ hôm nay Nghiêm Phong thẳng thắn như vậy, chính là vì...anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó tình cảm mà Lý Nhã Tịnh dành cho Lưu Cảnh Nghi ngày càng sâu đậm, sợ rằng sẽ có ngày cô sẽ bị người khác giành lấy. Có cảm giác nào đau đớn hơn việc, người mình yêu đang đứng trước mặt, lại mãi mãi không thể bước đến bên cạnh hay không?
Thấy anh chân thành như vậy, cô có chút cảm động. Đầu óc của Lý Nhã Tịnh bây giờ như ngừng hoạt động, hoàn toàn không nghĩ ra được gì cả.
"Nghiêm Phong, tớ..."
Anh đưa ngón tay thon dài lên đặt trước môi cô, đáy mắt tuyệt vọng.
"Xin lỗi, là tớ quá kích động. Xin lỗi cậu. Xem như... tớ chưa từng nói gì..."
Nhìn bộ dạng của anh như vậy, Lý Nhã Tịnh không kiềm lòng nổi, bèn kiễng chân lên ôm chầm lấy anh. Cô bật khóc nức nở.
"Tại sao phải xin lỗi chứ? Cậu có lỗi gì đâu. Là do tớ, là tớ không tốt, tớ làm cậu đau lòng. Xin lỗi, xin lỗi Nghiêm Phong."
Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào mái tóc thơm thoang thoảng kia, tận hưởng giây phút ngọt ngào ngắn ngủi này. Cô gái bé nhỏ trong vòng tay chính là vật quý giá nhất cả đời này của anh. Nghiêm Phong không muốn làm cô ấy tổn thương, càng không muốn buông tay...
Lý Nhã Tịnh rời khỏi người anh, đưa đôi mắt đầy nước lên nhìn, cất giọng chua xót :
"Nghiêm Phong, cậu đừng thích tớ nữa. Tớ thật sự không thể đem lại hạnh phúc cho cậu đâu. Rồi cậu sẽ tìm được một người khác tốt hơn thôi."
Giọt ánh sáng ngưng đọng lại nơi đáy mắt. Cô đây là trực tiếp từ chối anh sao?
"Cậu vẫn bị vết ố đó níu giữ sao? Tớ không cần có con, tớ chỉ cần cậu thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.