Chương 24:
An Ngọc
04/01/2021
Nhiều năm trước. Lý Nhã Tịnh trong một lần khám sức khỏe thì phát hiện tử cung của mình có vấn đề, gây khó khăn trong việc mang thai. Chính nỗi ám ảnh đó đã đeo bám cô cho đến tận bây giờ. Cô cảm thấy bản thân sẽ chẳng thể nào trở thành một người vợ tốt nếu như không thể sinh được con. Hôm đó, Nghiêm Phong đã đưa cô đi khám nên biết rõ việc này. Có điều, anh lại không bận tâm nhiều đến nó.
Trở lại thực tại. Cô đau đớn nhìn anh, giọng nói run rẩy :
"Không thể đâu. Tớ...tớ không phải là một cô gái tốt."
Nghiêm Phong nắm lấy tay cô, kéo ngã vào lòng mình, vỗ về.
"Nhã Tịnh, đừng lo lắng. Tớ vẫn sẽ bên cạnh cậu. Đừng để điều đó cướp mất hạnh phúc hiện tại. Dù thế nào thì chúng ta vẫn phải sống mà."
"Cậu thật sự không để tâm sao?"
Anh ừ nhẹ một tiếng, giọng điệu ân cần. Lý Nhã Tịnh ở trong vòng tay anh, cảm thấy tâm hồn như được xoa dịu đi ra ấy rất nhiều. Cô không nói gì thêm, chứng tỏ Lý Nhã Tịnh đã ngầm thừa nhận tình cảm của anh, muốn cho anh một cơ hội. Nghiêm Phong hạnh phíc đến tột cùng, ghì chặt lấy cô.
Sáng hôm sau. Lý Nhã Tịnh đến công ty vừa đúng giờ. Tâm trạng của cô đã thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ từ bây giờ, cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới, chỉ toàn là hạnh phúc và niềm vui mà thôi.
Thấy nụ cười nhẹ trên môi cô, chị Hoa ở bên cạnh liền quay sang hỏi :
"Nhã Tịnh, hôm nay có chuyện gì vui sao? Miệng cười rộng đến tận mang tai rồi kìa. Chẳng lẽ là... có tình yêu mới sao?"
Cô đưa mắt nhìn chị Hoa, cười ngượng ngùng.
"Có gì đâu ạ. Chỉ là bộ phận của chúng ta trúng dự án lớn nên em vui thôi."
Đúng là mới hôm qua, bộ phận của cô vừa đấu thầu được dự án khu vực ven sông, đem lại vô số lợi nhuận.
"À, nhắc tới dự án chị mới nhớ. Giám đốc của chúng ta chiều nay sẽ đãi một bữa lớn đấy. Nghĩ tới là đã thấy phấn khích rồi. Em cũng đi chứ?"
Cô ngẩn người. Thật ra là do cả ngày hôm qua cô không đến công ty nên không biết chuyện gì, bây giờ mới nghe nói. Cô tùy tiện gật đầu một cái rồi lại quay sang làm việc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lập tức nhấc máy :
"Alo, Nhã Tịnh. Em đến công ty rồi chứ?"
Cô mỉm cười ngọt ngào, đáp lại :
"Em đến được mười phút rồi. Sao thế?"
Nghiêm Phong cười ngại ngùng, cất giọng :
"Không có gì, chỉ là... có chút nhớ em. Làm việc chăm chỉ nhé!"
Cô mỉm cười, dịu giọng đáp lại :
"Anh cũng vậy nhé. Buổi sáng tốt lành, Nghiêm Phong!"
Nói rồi, hai người tắt máy. Lý Nhã Tịnh cười ngẩn ngơ. Nếu không có tình cảm thì từ từ bồi đắp cũng được vậy. Đã đến lúc bắt đầu một đoạn tình cảm khác rồi.
Lưu Cảnh Nghi đúng lúc đi tới, nhìn thấy cô vừa nghe điện thoại vừa mỉm cười thì có chút giận dữ, hai tay nắm thành quyền. Anh gọi cô :
"Mau chuẩn bị phòng họp cho tôi!"
Cô giật mình, gật đầu lia lịa.
Trong phòng họp, những ý kiến được nêu ra đều bị anh bác bỏ. Gương mặt của giám đốc Lưu hôm nay quả thực rất khó coi. Thường ngày đã rất hung dữ rồi, hôm nay lại càng xa cách hơn.
"Mau làm lại hết đi. Các người làm ăn thế sao? Cút!"
Lý Nhã Tịnh ở bên cạnh có chút sợ, cúi đầu không nói gì. Mấy vị trưởng phòng lập tức đi ra ngoài.
Anh quay về văn phòng, ném tập tài liệu xuống bàn rồi day day mi tâm, tâm trạng cực kì tồi tệ. Nụ cười đó, không phải là đang yêu sao?
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu anh mãi. Rốt cuộc anh phát điên là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ, Lưu Cảnh Nghi anh vẫn còn tình cảm với cô sao?
"Cốc, cốc!"
Có tiếng gõ cửa, anh ngửa mặt lên nhìn rồi lãnh đạm nói :
"Vào đi."
Tống Mỹ Kỳ liền mở cửa bước vào, dáng đi uyển chuyển, đứng trước mặt anh. Lưu Cảnh Nghi vẻ mặt ngao ngán, hỏi :
"Có chuyện gì nữa sao?"
Cô ta mỉm cười, giọng nói giả vờ trong trẻo :
"Tuần tới là sinh nhật của em rồi. Muốn mời anh dự cũng không được sao? Tối thứ bảy lúc 6 giờ 30 nhé! Em chờ anh."
Nói rồi cô ta chớp mắt một cái. Lưu Cảnh Nghi tập trung vào màn hình, không thèm để ý đến.
"Lưu tổng, có tài liệu quan trọng cần anh ký ạ!"
Lý Nhã Tịnh thấy cửa mở thì gõ nhẹ để báo cho anh biết. Lưu Cảnh Nghi ừ một tiếng. Cô bước tới trước mặt, đặt tài liệu lên bàn rồi toan bước đi. Tống Mỹ Kỳ liếc nhìn, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, cao giọng nói :
"Nếu cô đã ở đây thì chi bằng...tuần tới đến dự sinh nhật tôi được chứ? Không phải ai cũng được mời đâu, cô Lý."
Ả ta chắc chắn đang bày mưu tính kế để hãm hại cô đây mà. Lý Nhã Tịnh liền đề cao cảnh giác, cẩn trọng nói :
"Thật ngại quá, chỗ cao sang như vậy, e là tôi không tiện lui tới."
Cô ta cười lớn, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói :
"Cô Lý đây không phải cũng muốn được cao sang như vậy sao? Nếu không có gì hổ thẹn với lòng thì cứ tự nhiên mà tới thôi."
Nghe ả ta khiêu khích, Lý Nhã Tịnh im lặng. Anh nhếch mày nhìn cô, nói :
"Được rồi. Nếu Mỹ Kỳ đã có ý mời thì sao cô lại từ chối chứ?"
Anh rõ ràng là muốn chọc tức cô. Ai bảo sáng nay cô làm anh tức giận như vậy. Tình yêu quả thực là khó hiểu.
Cô cắn răng, khẽ gật đầu rồi xoay lưng đi thẳng một mạch ra ngoài.
Trở lại thực tại. Cô đau đớn nhìn anh, giọng nói run rẩy :
"Không thể đâu. Tớ...tớ không phải là một cô gái tốt."
Nghiêm Phong nắm lấy tay cô, kéo ngã vào lòng mình, vỗ về.
"Nhã Tịnh, đừng lo lắng. Tớ vẫn sẽ bên cạnh cậu. Đừng để điều đó cướp mất hạnh phúc hiện tại. Dù thế nào thì chúng ta vẫn phải sống mà."
"Cậu thật sự không để tâm sao?"
Anh ừ nhẹ một tiếng, giọng điệu ân cần. Lý Nhã Tịnh ở trong vòng tay anh, cảm thấy tâm hồn như được xoa dịu đi ra ấy rất nhiều. Cô không nói gì thêm, chứng tỏ Lý Nhã Tịnh đã ngầm thừa nhận tình cảm của anh, muốn cho anh một cơ hội. Nghiêm Phong hạnh phíc đến tột cùng, ghì chặt lấy cô.
Sáng hôm sau. Lý Nhã Tịnh đến công ty vừa đúng giờ. Tâm trạng của cô đã thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ từ bây giờ, cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới, chỉ toàn là hạnh phúc và niềm vui mà thôi.
Thấy nụ cười nhẹ trên môi cô, chị Hoa ở bên cạnh liền quay sang hỏi :
"Nhã Tịnh, hôm nay có chuyện gì vui sao? Miệng cười rộng đến tận mang tai rồi kìa. Chẳng lẽ là... có tình yêu mới sao?"
Cô đưa mắt nhìn chị Hoa, cười ngượng ngùng.
"Có gì đâu ạ. Chỉ là bộ phận của chúng ta trúng dự án lớn nên em vui thôi."
Đúng là mới hôm qua, bộ phận của cô vừa đấu thầu được dự án khu vực ven sông, đem lại vô số lợi nhuận.
"À, nhắc tới dự án chị mới nhớ. Giám đốc của chúng ta chiều nay sẽ đãi một bữa lớn đấy. Nghĩ tới là đã thấy phấn khích rồi. Em cũng đi chứ?"
Cô ngẩn người. Thật ra là do cả ngày hôm qua cô không đến công ty nên không biết chuyện gì, bây giờ mới nghe nói. Cô tùy tiện gật đầu một cái rồi lại quay sang làm việc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lập tức nhấc máy :
"Alo, Nhã Tịnh. Em đến công ty rồi chứ?"
Cô mỉm cười ngọt ngào, đáp lại :
"Em đến được mười phút rồi. Sao thế?"
Nghiêm Phong cười ngại ngùng, cất giọng :
"Không có gì, chỉ là... có chút nhớ em. Làm việc chăm chỉ nhé!"
Cô mỉm cười, dịu giọng đáp lại :
"Anh cũng vậy nhé. Buổi sáng tốt lành, Nghiêm Phong!"
Nói rồi, hai người tắt máy. Lý Nhã Tịnh cười ngẩn ngơ. Nếu không có tình cảm thì từ từ bồi đắp cũng được vậy. Đã đến lúc bắt đầu một đoạn tình cảm khác rồi.
Lưu Cảnh Nghi đúng lúc đi tới, nhìn thấy cô vừa nghe điện thoại vừa mỉm cười thì có chút giận dữ, hai tay nắm thành quyền. Anh gọi cô :
"Mau chuẩn bị phòng họp cho tôi!"
Cô giật mình, gật đầu lia lịa.
Trong phòng họp, những ý kiến được nêu ra đều bị anh bác bỏ. Gương mặt của giám đốc Lưu hôm nay quả thực rất khó coi. Thường ngày đã rất hung dữ rồi, hôm nay lại càng xa cách hơn.
"Mau làm lại hết đi. Các người làm ăn thế sao? Cút!"
Lý Nhã Tịnh ở bên cạnh có chút sợ, cúi đầu không nói gì. Mấy vị trưởng phòng lập tức đi ra ngoài.
Anh quay về văn phòng, ném tập tài liệu xuống bàn rồi day day mi tâm, tâm trạng cực kì tồi tệ. Nụ cười đó, không phải là đang yêu sao?
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu anh mãi. Rốt cuộc anh phát điên là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ, Lưu Cảnh Nghi anh vẫn còn tình cảm với cô sao?
"Cốc, cốc!"
Có tiếng gõ cửa, anh ngửa mặt lên nhìn rồi lãnh đạm nói :
"Vào đi."
Tống Mỹ Kỳ liền mở cửa bước vào, dáng đi uyển chuyển, đứng trước mặt anh. Lưu Cảnh Nghi vẻ mặt ngao ngán, hỏi :
"Có chuyện gì nữa sao?"
Cô ta mỉm cười, giọng nói giả vờ trong trẻo :
"Tuần tới là sinh nhật của em rồi. Muốn mời anh dự cũng không được sao? Tối thứ bảy lúc 6 giờ 30 nhé! Em chờ anh."
Nói rồi cô ta chớp mắt một cái. Lưu Cảnh Nghi tập trung vào màn hình, không thèm để ý đến.
"Lưu tổng, có tài liệu quan trọng cần anh ký ạ!"
Lý Nhã Tịnh thấy cửa mở thì gõ nhẹ để báo cho anh biết. Lưu Cảnh Nghi ừ một tiếng. Cô bước tới trước mặt, đặt tài liệu lên bàn rồi toan bước đi. Tống Mỹ Kỳ liếc nhìn, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, cao giọng nói :
"Nếu cô đã ở đây thì chi bằng...tuần tới đến dự sinh nhật tôi được chứ? Không phải ai cũng được mời đâu, cô Lý."
Ả ta chắc chắn đang bày mưu tính kế để hãm hại cô đây mà. Lý Nhã Tịnh liền đề cao cảnh giác, cẩn trọng nói :
"Thật ngại quá, chỗ cao sang như vậy, e là tôi không tiện lui tới."
Cô ta cười lớn, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói :
"Cô Lý đây không phải cũng muốn được cao sang như vậy sao? Nếu không có gì hổ thẹn với lòng thì cứ tự nhiên mà tới thôi."
Nghe ả ta khiêu khích, Lý Nhã Tịnh im lặng. Anh nhếch mày nhìn cô, nói :
"Được rồi. Nếu Mỹ Kỳ đã có ý mời thì sao cô lại từ chối chứ?"
Anh rõ ràng là muốn chọc tức cô. Ai bảo sáng nay cô làm anh tức giận như vậy. Tình yêu quả thực là khó hiểu.
Cô cắn răng, khẽ gật đầu rồi xoay lưng đi thẳng một mạch ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.