Chương 58:
An Ngọc
04/01/2021
Nói về Nghiêm Phong, sau khi chia tay Lý Nhã Tịnh, anh quyết định đóng cửa tiệm, đi phượt một chuyến bằng xe moto. Đinh Họa Y là một nhân viên trong quán ăn nhỏ của anh, từ lúc mới vào đã có tình cảm với Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong tập hợp nhân viên trong quán lại, nói :
"Xin lỗi mọi người! Thời gian này, bản thân tôi có chút chuyện, chưa thể tập trung vào công việc được. Cho nên, tôi định cho mọi người nghỉ việc 2 tháng, xin mọi người thông cảm."
Mấy nhân viên khác đều nhìn nhau mà thở dài, riêng cô chỉ đăm đăm nhìn anh, đáy mắt thoáng buồn. Mọi người đều tan ca, chỉ còn mình cô đứng đó. Đinh Họa Y đứng ngoài, đợi anh bước ra khóa cửa. Nghiêm Phong thấy cô thì hỏi :
"Họa Y, sao em còn ở đây? Không có ai chở về sao?"
Cô xoa hai tay, ngẩng mặt lên, nói :
"Anh Nghiêm Phong, chúng ta...đi uống chút đồ nóng được không?"
Nghiêm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Hai người đi ra cây cầu phía sau, thong dong dạo bước. Anh để cô ngồi ở một ghế đá, nhìn ra dòng sông rộng, nói :
"Em ở đây đợi một lát, anh đi mua ca cao mang tới."
Cô mỉm cười nhìn anh, gật đầu. Đinh Họa Y nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng rộn ràng. Chưa tới 10 phút sau, Nghiêm Phong đã quay trở lại, trên tay cầm hai lon ca cao nóng, đưa tới cho cô. Đinh Họa Y cầm lấy, đặt vào giữa hai lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa. Nghiêm Phong ngồi xuống bên cạnh cô, mở lon nước ra, đưa lên môi uống. Đinh Họa Y ngập ngừng lên tiếng :
"Nghiêm Phong, anh...còn thích chị Nhã Tịnh sao?"
Động tác của anh khẽ khựng lại, đôi mắt nhìn xa xăm, thoáng chút tiếc nuối. Anh cười khổ, nói :
"Bây giờ chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ cần cô ấy sống tốt là anh vui rồi."
Đinh Họa Y trầm ngâm nhìn anh, trong tim nhói lên một nhịp. Dẫu biết là lòng anh vẫn tương tư người khác, nhưng cô không sao quên được hình bóng đã khắc ghi sâu trong tâm trí mình. Từ ngày đầu gặp gỡ, Đinh Họa Y đã bắt gặp hình ảnh anh dịu dàng làm tâm hồn cô xao xuyến.
"Nhưng sao em lại hỏi chuyện này?"
Nghe anh hỏi, cô giật mình, đưa tay vén lọn tóc ra sau tay, xoay xoay cái lon trong tay, không biết đáp thế nào. Nghiêm Phong nghiêng đầu nhìn cô càng làm Đinh Họa Y thêm hồi hộp. Lúc quay qua thì gương mặt của Nghiêm Phong đập thẳng vào mắt cô. Đinh Họa Y chớp mắt, nhịp tim liền tăng vọt. Nghiêm Phong cũng có chút bất ngờ, hắng giọng, xoay mặt đi nơi khác.
Nghiêm Phong lên tiếng nhằm phá tan bầu không khí gượng gạo này.
"Cũng trễ rồi, chúng ta...về thôi."
Cô gật gật đầu rồi lẽo đẽo theo sau lưng anh. Nghiêm Phong chở cô về tận nhà. Đinh Họa Y đưa mũ cho anh rồi nói :
"Cảm ơn anh…"
Thấy cô còn chần chừ chưa bước vào trong, Nghiêm Phong hỏi :
"Sao thế? Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cô vần vò chiếc tay áo, miệng lắp bắp :
"Nghiêm Phong, em...em có thể đi cùng với anh không?"
Nghiêm Phong ngớ người, hỏi :
"Đi cùng anh? Ý em là...đi phượt sao?"
Cô đỏ mặt, gật gật đầu. Nghiêm Phong có chút khó xử, trong phút chốc liền không biết đáp thế nào. Cô nói tiếp :
"Anh thấy ngại sao? Thật ra, em cũng muốn đi du lịch, chẳng qua là không có bạn đồng hành, vả lại, em một thân một mình, đi tới đâu mà chẳng được, em không ngại ngủ ngoài đường đâu."
Thật ra, hoàn cảnh của Đinh Họa Y cũng rất đáng thương. Ba mẹ cô đều bị mất trong một vụ tai nạn, khi ấy cô mới 12 tuổi. Thời gian sau được một gia đình công nhân nhận nuôi nhưng vì bị ba thường xuyên đánh đập nên cô phải bỏ trốn. Đinh Họa Y lang thang đầu đường xó chợ, mới tí tuổi đầu đã phải tự bôn ba kiếm sống, cho đến khi được anh nhận làm mới có được công việc ổn định. Cho nên, giữa anh và cô không đơn thuần là tình cảm nam nữ nữa mà chính là ân nhân và người chịu ơn.
Nghiêm Phong nhìn vào đôi mắt long lanh kia, thật lòng không nỡ từ chối, bèn gật đầu, nói :
"Em muốn đi anh cũng không ngăn cản nhưng đừng có kêu la vì khổ đấy nhé!"
Đinh Họa Y liền vui mừng, miệng cười rất tươi. Cô rối rít cảm ơn anh, nhảy chân sáo đi vào nhà. Nghiêm Phong thấy thế thì bật cười, quay xe trở về nhà.
Sáng hôm sau, Đinh Họa Y dậy rất sớm, nhét vài bộ quần áo vào túi rồi ra trước cửa đứng đợi. Nghiêm Phong tới nơi, đưa mũ cho cô, hỏi :
"Em đứng đợi lâu chưa? Lên xe đi!"
Cô đội mũ vào, ngoan ngoãn ngồi lên xe của anh. Khoảng cách giữa hai người là rất nhỏ, cô dường như dán hẳn cả người vào lưng anh. Nhịp tim bỗng chốc tăng vọt. Nghiêm Phong cũng cảm nhận rõ ràng hơi thở đằng sau gáp, liền có chút ngượng ngùng, vặn tay ga lao đi thật nhanh. Theo quán tính, cô ngả nhào về phía trước, vòng tay ôm lấy anh. Đinh Họa Y lập tức rời ra, ngập ngừng nói :
"Em xin lỗi, tại…"
"Ừm, không sao, em ngồi cẩn thận nhé!"
Cô ừ nhẹ một tiếng. Chiếc xe xé gió, lao đi vun vút.
Nghiêm Phong tập hợp nhân viên trong quán lại, nói :
"Xin lỗi mọi người! Thời gian này, bản thân tôi có chút chuyện, chưa thể tập trung vào công việc được. Cho nên, tôi định cho mọi người nghỉ việc 2 tháng, xin mọi người thông cảm."
Mấy nhân viên khác đều nhìn nhau mà thở dài, riêng cô chỉ đăm đăm nhìn anh, đáy mắt thoáng buồn. Mọi người đều tan ca, chỉ còn mình cô đứng đó. Đinh Họa Y đứng ngoài, đợi anh bước ra khóa cửa. Nghiêm Phong thấy cô thì hỏi :
"Họa Y, sao em còn ở đây? Không có ai chở về sao?"
Cô xoa hai tay, ngẩng mặt lên, nói :
"Anh Nghiêm Phong, chúng ta...đi uống chút đồ nóng được không?"
Nghiêm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Hai người đi ra cây cầu phía sau, thong dong dạo bước. Anh để cô ngồi ở một ghế đá, nhìn ra dòng sông rộng, nói :
"Em ở đây đợi một lát, anh đi mua ca cao mang tới."
Cô mỉm cười nhìn anh, gật đầu. Đinh Họa Y nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng rộn ràng. Chưa tới 10 phút sau, Nghiêm Phong đã quay trở lại, trên tay cầm hai lon ca cao nóng, đưa tới cho cô. Đinh Họa Y cầm lấy, đặt vào giữa hai lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa. Nghiêm Phong ngồi xuống bên cạnh cô, mở lon nước ra, đưa lên môi uống. Đinh Họa Y ngập ngừng lên tiếng :
"Nghiêm Phong, anh...còn thích chị Nhã Tịnh sao?"
Động tác của anh khẽ khựng lại, đôi mắt nhìn xa xăm, thoáng chút tiếc nuối. Anh cười khổ, nói :
"Bây giờ chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ cần cô ấy sống tốt là anh vui rồi."
Đinh Họa Y trầm ngâm nhìn anh, trong tim nhói lên một nhịp. Dẫu biết là lòng anh vẫn tương tư người khác, nhưng cô không sao quên được hình bóng đã khắc ghi sâu trong tâm trí mình. Từ ngày đầu gặp gỡ, Đinh Họa Y đã bắt gặp hình ảnh anh dịu dàng làm tâm hồn cô xao xuyến.
"Nhưng sao em lại hỏi chuyện này?"
Nghe anh hỏi, cô giật mình, đưa tay vén lọn tóc ra sau tay, xoay xoay cái lon trong tay, không biết đáp thế nào. Nghiêm Phong nghiêng đầu nhìn cô càng làm Đinh Họa Y thêm hồi hộp. Lúc quay qua thì gương mặt của Nghiêm Phong đập thẳng vào mắt cô. Đinh Họa Y chớp mắt, nhịp tim liền tăng vọt. Nghiêm Phong cũng có chút bất ngờ, hắng giọng, xoay mặt đi nơi khác.
Nghiêm Phong lên tiếng nhằm phá tan bầu không khí gượng gạo này.
"Cũng trễ rồi, chúng ta...về thôi."
Cô gật gật đầu rồi lẽo đẽo theo sau lưng anh. Nghiêm Phong chở cô về tận nhà. Đinh Họa Y đưa mũ cho anh rồi nói :
"Cảm ơn anh…"
Thấy cô còn chần chừ chưa bước vào trong, Nghiêm Phong hỏi :
"Sao thế? Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cô vần vò chiếc tay áo, miệng lắp bắp :
"Nghiêm Phong, em...em có thể đi cùng với anh không?"
Nghiêm Phong ngớ người, hỏi :
"Đi cùng anh? Ý em là...đi phượt sao?"
Cô đỏ mặt, gật gật đầu. Nghiêm Phong có chút khó xử, trong phút chốc liền không biết đáp thế nào. Cô nói tiếp :
"Anh thấy ngại sao? Thật ra, em cũng muốn đi du lịch, chẳng qua là không có bạn đồng hành, vả lại, em một thân một mình, đi tới đâu mà chẳng được, em không ngại ngủ ngoài đường đâu."
Thật ra, hoàn cảnh của Đinh Họa Y cũng rất đáng thương. Ba mẹ cô đều bị mất trong một vụ tai nạn, khi ấy cô mới 12 tuổi. Thời gian sau được một gia đình công nhân nhận nuôi nhưng vì bị ba thường xuyên đánh đập nên cô phải bỏ trốn. Đinh Họa Y lang thang đầu đường xó chợ, mới tí tuổi đầu đã phải tự bôn ba kiếm sống, cho đến khi được anh nhận làm mới có được công việc ổn định. Cho nên, giữa anh và cô không đơn thuần là tình cảm nam nữ nữa mà chính là ân nhân và người chịu ơn.
Nghiêm Phong nhìn vào đôi mắt long lanh kia, thật lòng không nỡ từ chối, bèn gật đầu, nói :
"Em muốn đi anh cũng không ngăn cản nhưng đừng có kêu la vì khổ đấy nhé!"
Đinh Họa Y liền vui mừng, miệng cười rất tươi. Cô rối rít cảm ơn anh, nhảy chân sáo đi vào nhà. Nghiêm Phong thấy thế thì bật cười, quay xe trở về nhà.
Sáng hôm sau, Đinh Họa Y dậy rất sớm, nhét vài bộ quần áo vào túi rồi ra trước cửa đứng đợi. Nghiêm Phong tới nơi, đưa mũ cho cô, hỏi :
"Em đứng đợi lâu chưa? Lên xe đi!"
Cô đội mũ vào, ngoan ngoãn ngồi lên xe của anh. Khoảng cách giữa hai người là rất nhỏ, cô dường như dán hẳn cả người vào lưng anh. Nhịp tim bỗng chốc tăng vọt. Nghiêm Phong cũng cảm nhận rõ ràng hơi thở đằng sau gáp, liền có chút ngượng ngùng, vặn tay ga lao đi thật nhanh. Theo quán tính, cô ngả nhào về phía trước, vòng tay ôm lấy anh. Đinh Họa Y lập tức rời ra, ngập ngừng nói :
"Em xin lỗi, tại…"
"Ừm, không sao, em ngồi cẩn thận nhé!"
Cô ừ nhẹ một tiếng. Chiếc xe xé gió, lao đi vun vút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.