Chương 59:
An Ngọc
04/01/2021
Chiếc xe lao băng băng ra ngoài ngoại ô thành phố, sang cả những thành phố khác. Đi ra những cung đường khác nhau, ta lại thấy những khung cảnh khác, những con người khác. Đinh Họa Y ngồi sau lưng anh, cảm thấy vô cùng an tâm, dang tay tận hưởng cảm giác sảng khoái này. Nghiêm Phong nhìn cô qua kính chiếu hậu, khóe môi nhếch lên mỉm cười. Anh hỏi :
“Thích vậy sao?”
Cô gật gật đầu, vẻ mặt thích thú. Chiếc xe dừng lại ở một ngôi làng nhỏ. Hai người đi cả ngày rồi, đoạn đường khá xa nên định ở lại đây một đêm. Đinh Họa Y là con gái, ăn nói cũng khéo léo hơn anh, nên cô tự mình đi đến, gõ cửa nhà dân. Phía trong bước ra một người phụ nữ lớn tuổi, nét mặt hiền hậu, nheo mắt nhìn hai người, hỏi :
“Hai cháu đến tìm ai vậy?”
Cô cúi người cung kính chào bà rồi nhẹ nhàng nói :
“Dạ bọn cháu đi du lịch, nhỡ đường ghé sang làng mình, không biết bà có thể cho chúng cháu ở lại một đêm không ạ?”
Bà đưa mắt nhìn cô, nhìn cả cậu thanh niên cường tráng đằng sau rồi nói :
“Nếu hai cháu không chê nhà nhỏ thì cứ vào đây.”
Đinh Họa Y mừng rỡ, quay lưng lại vẫy tay gọi anh. Nghiêm Phong bước đến, cúi người chào bà cụ rồi từ từ đi vào trong. Đây chỉ là một căn nhà gạch bình thường nhưng lại không quét vôi, từng mảng gạch lộ ra trông khá thô. Vật dụng trong nhà rất ít, chỉ có độc một chiếc giường đơn bằng tre, một chiếc tủ gỗ bị mòn vài góc, ngoài ra chẳng có gì. Có vẻ bà lão chỉ ở một mình. Bà vừa hun khói thổi cơm, quay sang nói với hai người :
“Tối nay ta ăn cháo đỡ nhé! Nhà bà không có nhiều, hai cháu thông cảm.”
Đinh Họa Y vô cùng đồng cảm với bà bởi chính cô cũng có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Cô đặt chiếc túi đeo vai xuống, xắn tay áo phụ giúp bà. Những việc này cô rất thông thạo, thoáng chốc nhà cửa và cơm nước đã xong xuôi. Nghiêm Phong ra sau hiên phụ bà chẻ củi, cô thấy vậy thì mang một cốc nước ra, đưa cho anh, ân cần nói :
“Anh nghỉ tay vào ăn cơm đi. Em chuẩn bị xong cả rồi.”
Nghiêm Phong mỉm cười, đưa tay nhận cốc nước từ cô, uống hết một hơi. Đinh Họa Y thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh thì đưa tay vào túi, rút một chiếc khăn tay nhỏ ra, lau cho anh. Dáng vẻ của cô vô cùng dịu dàng, cũng rất đẹp. Tuy cô không phải thuộc gia đình khá giả nhưng sắc vóc lại không hề thua kém ai, khuôn mặt không quá sắc sảo nhưng lại rất hài hòa. Nghiêm Phong ngẩng người, đôi mắt nhìn cô chăm chú. Cho đến khi nhận ra, cô liền rụt tay lại, cúi mặt xuống ngại ngùng. Nghiêm Phong cũng vậy, anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lau lau tay.
Cả ba người ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài hiên nhà, quây quần ăn tô cháo hành nóng hổi. Trò chuyện một hồi, anh mới biết chồng của bà từng ra chiến trận nhưng lại không hề có chút tin tức nào. Người vợ già vẫn ở quê nhà mòn mỏi mong chờ nhưng đáp lại cái khắc khoải ấy lại là sự im lặng đến đáng sợ. Cho đến giờ, bà vẫn sống như vậy, không chồng con, không hạnh phúc. Những ngày tháng sau này, mỗi ngày đều trống vắng như vậy. Đinh Họa Y nghe thấy thì có chút mủi lòng, cầm lấy tay bà lão mà vỗ vỗ, đáy mắt ánh lên nỗi xót xa. Nghiêm Phong nhìn cô, nét mặt không thấu suy nghĩ. Chỉ biết, hình ảnh của cô trong lòng anh dường như có chút đổi khác.
Tối đến, bà lão nhìn quanh căn nhà nhỏ, thở dài nói :
“Hai cháu chịu khó ngủ trên giường kia nhé! Bà sang nhà bên cạnh ngủ nhờ cũng được.”
Đinh Họa Y liền xua tay, nói :
“Dạ không, bọn cháu còn trẻ, sức khỏe lại rất tốt. Bà cứ ngủ trên giường đi, cháu ngủ dưới đất cũng được ạ.”
Bà lão nhíu mày nhìn cô, giọng lo lắng, bảo :
“Sao lại thế được? Ban đêm ở đây rất lạnh, trên giường còn rét cóng thì sao hai cháu ở dưới đất được chứ? Lên giường đi.”
Nghiêm Phong đỡ bà cụ ngồi vào giường, lên tiếng trấn an :
“Chúng cháu không sao. Bà mau ngủ đi.”
Bà lão không biết nên nói thế nào, đành theo lời anh mà đi ngủ. Có lẽ do cả ngày mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống bà đã ngủ ngay. Đinh Họa Y lặng lẽ rút trong túi ra một chiếc chăn mỏng, đắp cho bà. Nghiêm Phong trải một tấm bạt mỏng, gấp quần áo gối lên đầu. Anh nhích sang một chút, chừa chỗ cho cô nằm. Dưới ánh đèn dầu le lói, hai bóng người tựa như dính chặt vào nhau. Sàn nhà rất nhỏ lại lạnh, Đinh Họa Y trong vô thức lại tìm kiếm chút hơi ấm, nằm gần anh một chút. Hai người quay lưng lại với nhau nhưng tâm hồn lại không ngừng hướng về phía đôi phương. Càng về khuya, sương rơi xuống càng nhiều, cô nằm co ro người, lâu lâu lại nghe thấy tiếng răng va lập cập vào nhau. Nghiêm Phong rất “tỉnh ngủ”, anh lấy chăn đắp lên cho cô, cố ý xích sát người lại gần cô, tay ngại ngùng đặt ngang eo cô, kéo vào lòng.
Hai vành tai anh bỗng chốc đỏ ửng, đôi mắt nhìn người con gái trong lòng đang thiu thiu ngủ. Đinh Họa Y có đôi mắt rất đẹp, hàng mi lại dài, cong vút. Anh thật muốn động vào một chút. Nhưng khi còn cách cô một khoảng cách rất nhỏ, trái tim anh dường như lại ẩn hiện hình bóng của Lý Nhã Tịnh, anh lập tức rụt tay lại, an phận nhắm mắt, cố chìm vào giấc ngủ...
“Thích vậy sao?”
Cô gật gật đầu, vẻ mặt thích thú. Chiếc xe dừng lại ở một ngôi làng nhỏ. Hai người đi cả ngày rồi, đoạn đường khá xa nên định ở lại đây một đêm. Đinh Họa Y là con gái, ăn nói cũng khéo léo hơn anh, nên cô tự mình đi đến, gõ cửa nhà dân. Phía trong bước ra một người phụ nữ lớn tuổi, nét mặt hiền hậu, nheo mắt nhìn hai người, hỏi :
“Hai cháu đến tìm ai vậy?”
Cô cúi người cung kính chào bà rồi nhẹ nhàng nói :
“Dạ bọn cháu đi du lịch, nhỡ đường ghé sang làng mình, không biết bà có thể cho chúng cháu ở lại một đêm không ạ?”
Bà đưa mắt nhìn cô, nhìn cả cậu thanh niên cường tráng đằng sau rồi nói :
“Nếu hai cháu không chê nhà nhỏ thì cứ vào đây.”
Đinh Họa Y mừng rỡ, quay lưng lại vẫy tay gọi anh. Nghiêm Phong bước đến, cúi người chào bà cụ rồi từ từ đi vào trong. Đây chỉ là một căn nhà gạch bình thường nhưng lại không quét vôi, từng mảng gạch lộ ra trông khá thô. Vật dụng trong nhà rất ít, chỉ có độc một chiếc giường đơn bằng tre, một chiếc tủ gỗ bị mòn vài góc, ngoài ra chẳng có gì. Có vẻ bà lão chỉ ở một mình. Bà vừa hun khói thổi cơm, quay sang nói với hai người :
“Tối nay ta ăn cháo đỡ nhé! Nhà bà không có nhiều, hai cháu thông cảm.”
Đinh Họa Y vô cùng đồng cảm với bà bởi chính cô cũng có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Cô đặt chiếc túi đeo vai xuống, xắn tay áo phụ giúp bà. Những việc này cô rất thông thạo, thoáng chốc nhà cửa và cơm nước đã xong xuôi. Nghiêm Phong ra sau hiên phụ bà chẻ củi, cô thấy vậy thì mang một cốc nước ra, đưa cho anh, ân cần nói :
“Anh nghỉ tay vào ăn cơm đi. Em chuẩn bị xong cả rồi.”
Nghiêm Phong mỉm cười, đưa tay nhận cốc nước từ cô, uống hết một hơi. Đinh Họa Y thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh thì đưa tay vào túi, rút một chiếc khăn tay nhỏ ra, lau cho anh. Dáng vẻ của cô vô cùng dịu dàng, cũng rất đẹp. Tuy cô không phải thuộc gia đình khá giả nhưng sắc vóc lại không hề thua kém ai, khuôn mặt không quá sắc sảo nhưng lại rất hài hòa. Nghiêm Phong ngẩng người, đôi mắt nhìn cô chăm chú. Cho đến khi nhận ra, cô liền rụt tay lại, cúi mặt xuống ngại ngùng. Nghiêm Phong cũng vậy, anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lau lau tay.
Cả ba người ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài hiên nhà, quây quần ăn tô cháo hành nóng hổi. Trò chuyện một hồi, anh mới biết chồng của bà từng ra chiến trận nhưng lại không hề có chút tin tức nào. Người vợ già vẫn ở quê nhà mòn mỏi mong chờ nhưng đáp lại cái khắc khoải ấy lại là sự im lặng đến đáng sợ. Cho đến giờ, bà vẫn sống như vậy, không chồng con, không hạnh phúc. Những ngày tháng sau này, mỗi ngày đều trống vắng như vậy. Đinh Họa Y nghe thấy thì có chút mủi lòng, cầm lấy tay bà lão mà vỗ vỗ, đáy mắt ánh lên nỗi xót xa. Nghiêm Phong nhìn cô, nét mặt không thấu suy nghĩ. Chỉ biết, hình ảnh của cô trong lòng anh dường như có chút đổi khác.
Tối đến, bà lão nhìn quanh căn nhà nhỏ, thở dài nói :
“Hai cháu chịu khó ngủ trên giường kia nhé! Bà sang nhà bên cạnh ngủ nhờ cũng được.”
Đinh Họa Y liền xua tay, nói :
“Dạ không, bọn cháu còn trẻ, sức khỏe lại rất tốt. Bà cứ ngủ trên giường đi, cháu ngủ dưới đất cũng được ạ.”
Bà lão nhíu mày nhìn cô, giọng lo lắng, bảo :
“Sao lại thế được? Ban đêm ở đây rất lạnh, trên giường còn rét cóng thì sao hai cháu ở dưới đất được chứ? Lên giường đi.”
Nghiêm Phong đỡ bà cụ ngồi vào giường, lên tiếng trấn an :
“Chúng cháu không sao. Bà mau ngủ đi.”
Bà lão không biết nên nói thế nào, đành theo lời anh mà đi ngủ. Có lẽ do cả ngày mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống bà đã ngủ ngay. Đinh Họa Y lặng lẽ rút trong túi ra một chiếc chăn mỏng, đắp cho bà. Nghiêm Phong trải một tấm bạt mỏng, gấp quần áo gối lên đầu. Anh nhích sang một chút, chừa chỗ cho cô nằm. Dưới ánh đèn dầu le lói, hai bóng người tựa như dính chặt vào nhau. Sàn nhà rất nhỏ lại lạnh, Đinh Họa Y trong vô thức lại tìm kiếm chút hơi ấm, nằm gần anh một chút. Hai người quay lưng lại với nhau nhưng tâm hồn lại không ngừng hướng về phía đôi phương. Càng về khuya, sương rơi xuống càng nhiều, cô nằm co ro người, lâu lâu lại nghe thấy tiếng răng va lập cập vào nhau. Nghiêm Phong rất “tỉnh ngủ”, anh lấy chăn đắp lên cho cô, cố ý xích sát người lại gần cô, tay ngại ngùng đặt ngang eo cô, kéo vào lòng.
Hai vành tai anh bỗng chốc đỏ ửng, đôi mắt nhìn người con gái trong lòng đang thiu thiu ngủ. Đinh Họa Y có đôi mắt rất đẹp, hàng mi lại dài, cong vút. Anh thật muốn động vào một chút. Nhưng khi còn cách cô một khoảng cách rất nhỏ, trái tim anh dường như lại ẩn hiện hình bóng của Lý Nhã Tịnh, anh lập tức rụt tay lại, an phận nhắm mắt, cố chìm vào giấc ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.