Quyển 7 - Chương 5: Vụng trộm vào nhà lao chữa trị cho Ninh phi 2
Ân Tầm
05/12/2016
Mệnh phù dưới ánh mặt trời dịu nhẹ tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Bọn thị vệ kinh hãi, lập tức biết rõ được người tới là ai, vội vàng quỳ xuống:
“Thỉnh an Tần cô nương.”
Vì bọn họ quanh năm chỉ gác ở chỗ này nên chưa từng trông thấy Tần Lạc Y, nhưng bọn họ đã nghe nói rằng Vương thượng đem mệnh phù giao cho vị cô nương này, cũng bắt đầu sửa chữa mái hiên biệt uyển ở phía Tây.
Vậy nên có thể thấy mức độ quan trọng của vị cô nương này trong lòng Vương thượng.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ được, vị cô nương đang đứng trước mặt bọn họ chính là Tần cô nương trong truyền thuyết.
“Các ngươi đứng lên đi.”
Tần Lạc Y nhàn nhạt nói.
“Tạ ơn Tần cô nương.”
Bọn thị vệ lập tức đứng lên.
Bọn họ cẩn thận nhìn thật kĩ dung nhan của nàng, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn dĩ toàn bộ người trong Đông Lâm vương phủ đều biết Tần cô nương là một mỹ nhân tuyệt sắc của thế gian này, quả nhiên là sự thật.
Trông nàng khoác trên mình một bộ y phục trắng, giống như đang ở trong sương mù, xem ra thì chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ngoài ra mái tóc đen, da thịt trắng hơn cả tuyết, lại vô cùng nõn nã, khuôn mặt thì xinh đẹp tuyệt trần như thể không phải người trần.
“Ta có thể vào trong được không?”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nói.
“Cô nương, bên trong vừa u ám lại ẩm ưới, để thuộc hạ dẫn đường cho cô nương.”
Một người thị vệ bước lên, nói.
Tần Lạc Y khẽ gật đầu.
Trước khi đi, nàng hít thở thật sâu, không biết bên trong như thế nào nữa.
Thị vệ xoay cơ quan, cửa đá từ từ mở ra.
Cửa đá vừa mở ra, một thứ mùi vô cùng nồng và hương vị ẩm ướt bốc lên.
Trong thâm tâm, Tần Lạc Y thoáng kinh hãi, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Ninh phi.
Đi theo sau Tần Lạc Y là Thái Nam.
Khi hai nàng vừa đi theo thị vệ trong thủy lao thì cửa đá sau lưng liền đóng lại.
Lập tức, ánh mặt trời bị cửa đá sau lưng che khuất, trước mắt chỉ còn lại những đốm nhỏ của ngọn đèn.
“A… chủ tử!”
Thị giác đột nhiên biến hóa khiến Thái Nam lại càng hoảng sợ, vô thức kêu lên.
Mà trong lòng Tần Lạc Y cũng hơi hoảng sợ, dù sao nơi này cũng là nhà lao, hơn nữa hoàn cảnh vẫn buồn nôn như vậy.
Thị vệ dẫn đường ở phía trước thấy vẻ mặt của Tần Lạc Y thì lập tức dừng bước, giải thích:
“Tần cô nương đừng chê, bởi vì nơi này là nơi quan trọng nhất của nhà lao, cho nên việc ra vào tương đối nghiêm khắc, bên trong từng nhà lao đều có thị vệ canh gác, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho cô nương, tí nữa cô nương mà đi ra thì chỉ cần chọc nhẹ vào miếng sắt bên cạnh cửa đá, cửa đá sẽ mở ra.
Tần Lạc Y hơi yên tâm, nàng khẽ gật đầu.
Đi qua thông đạo u ám của nhà lao, thì cuối cùng đã đi vào nhà lao, người thị vệ nhắn nhủ với thị vệ bên cạnh vài rồi sau đó chào Tần Lạc Y và đi ra ngoài.
Cửa nhà lao mở ra, ánh mắt hoảng sợ của Tần Lạc Y càng trừng lớn hơn.
Đầu ngón tay trắng như ngọc, tựa như trong suốt che kín đôi môi của mình.
Vì nếu không làm thế thì nàng chỉ sợ mình sẽ bật lên tiếng thét chói tai.
Ở sau lưng, Thái Nam cũng sợ tới mức suýt hồn phi phách tán, kinh ngạc đến nỗi không kêu lên được.
Nàng thật sự đã nếm được cảm giác sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.
Tần Lạc Y dường như đang nhìn thấy địa ngục ở trần gian.
Vốn Ninh phi và Na Hi đã bị thương rất nặng, bây giờ tới đây thì tất nhiên sẽ không được chữa trị, hiện tại vết thương trên người đã dần chuyển biến xấu, hơn nữa ở nơi này ẩm ướt vô cùng, cả ngày không thấy được ánh nắng mặt trời, miệng vết thương của các nàng vẫn như cũ không ngừng chảy máu.
Đôi môi tái nhợt nứt ra, trên mặt có rất nhiều vết thương rõ ràng, khuôn mặt tiều tụy cùng đầu tóc rối tung, nghiễm nhiên đã mất đi ánh hào quang của ngày xưa.
Trong phòng giam này không có chỗ để nằm xuống, chỉ có một tấm ván gỗ nho nhỏ, mặt đất thì ẩm ướt, vốn đang là mùa giá lạnh thì ở trong này lại càng lạnh như băng.
Hai nàng nằm sát nhau ở trên mặt đất ẩm ướt, giống như hai thi thể.
Trong lòng Tần Lạc Y, mọi cảm xúc đều vụt mất, nàng lạnh nhạt liếc nhìn, trong mắt đã ngân ngấn nước.
“Các ngươi… sao có thể đối xử với các nàng ấy như vậy?”
Giọng nói của Tần Lạc Y đông cứng lại, tắc nghẽn.
Không sai, nàng vốn rất chán ghét bộ dạng vênh váo hung hăng và tâm cơ của Ninh phi, thế nhưng giờ phút này, nhìn các nàng bất lực như vậy thì lòng cũng khẽ đau.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Lạc Y, người thị vệ kia cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
“Bẩm Tần cô nương, chỉ cần là trọng phạm (1) bị áp giải đến nơi này… thì đều sẽ như thế này.”
(1) trọng phạm: phạm tội lần hai, tái phạm tội.
Rõ ràng hắn cũng biết vị cô nương trước mặt mình này là người được Vương thượng sủng ái vô cùng, cho nên từ lời nói đến cách làm việc cũng đều không dám thờ ơ.
Ngực Tần Lạc Y tưởng chừng như thít chặt lại, phập phòng lên xuống, trong lòng cố nén bi thương mà nhẹ nhàng đi đến chỗ hai người kia.
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Ninh phi, nàng không khỏi đau xót.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cánh tay nõn nà, trắng mịn của Ninh phi đã trở nên nhăn nheo, tựa như không có chút hơi thở sinh mệnh nào.
Ngón tay Tần Lạc Y khẽ dò mạch đập bên trong, sau đó lại nhìn mí mắt.
Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thương thế của nàng ta nặng lên không ít.
Nếu còn chậm trễ thời gian, không chữa trị thì mạng sẽ không còn nữa.
Sau đó, nàng nhìn sang Na Hi, cũng giống như Ninh phi, chỉ là Ninh phi nghiêm trọng hơn thôi.
Tần Lạc Y cảm thấy hô hấp thật khó khăn, Da Luật Ngạn Thác thật sự ra tay quá độc ác!
Có lẽ do tình trạng vết thương của Na Hi không nặng như Ninh phi nên lúc Tần Lạc Y dò xét mạch đập của nàng ta thì nàng ta đã có chút ý thức.
Nàng ta cố gắng mở mắt ra, lúc thấy người trước mặt mình là Tần Lạc Y thì lập tức gồng toàn bộ sức lực của cơ thể tiến lại gần Tần Lạc Y.
Bọn thị vệ kinh hãi, lập tức biết rõ được người tới là ai, vội vàng quỳ xuống:
“Thỉnh an Tần cô nương.”
Vì bọn họ quanh năm chỉ gác ở chỗ này nên chưa từng trông thấy Tần Lạc Y, nhưng bọn họ đã nghe nói rằng Vương thượng đem mệnh phù giao cho vị cô nương này, cũng bắt đầu sửa chữa mái hiên biệt uyển ở phía Tây.
Vậy nên có thể thấy mức độ quan trọng của vị cô nương này trong lòng Vương thượng.
Chỉ là bọn họ thật không ngờ được, vị cô nương đang đứng trước mặt bọn họ chính là Tần cô nương trong truyền thuyết.
“Các ngươi đứng lên đi.”
Tần Lạc Y nhàn nhạt nói.
“Tạ ơn Tần cô nương.”
Bọn thị vệ lập tức đứng lên.
Bọn họ cẩn thận nhìn thật kĩ dung nhan của nàng, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Vốn dĩ toàn bộ người trong Đông Lâm vương phủ đều biết Tần cô nương là một mỹ nhân tuyệt sắc của thế gian này, quả nhiên là sự thật.
Trông nàng khoác trên mình một bộ y phục trắng, giống như đang ở trong sương mù, xem ra thì chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ngoài ra mái tóc đen, da thịt trắng hơn cả tuyết, lại vô cùng nõn nã, khuôn mặt thì xinh đẹp tuyệt trần như thể không phải người trần.
“Ta có thể vào trong được không?”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng nói.
“Cô nương, bên trong vừa u ám lại ẩm ưới, để thuộc hạ dẫn đường cho cô nương.”
Một người thị vệ bước lên, nói.
Tần Lạc Y khẽ gật đầu.
Trước khi đi, nàng hít thở thật sâu, không biết bên trong như thế nào nữa.
Thị vệ xoay cơ quan, cửa đá từ từ mở ra.
Cửa đá vừa mở ra, một thứ mùi vô cùng nồng và hương vị ẩm ướt bốc lên.
Trong thâm tâm, Tần Lạc Y thoáng kinh hãi, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Ninh phi.
Đi theo sau Tần Lạc Y là Thái Nam.
Khi hai nàng vừa đi theo thị vệ trong thủy lao thì cửa đá sau lưng liền đóng lại.
Lập tức, ánh mặt trời bị cửa đá sau lưng che khuất, trước mắt chỉ còn lại những đốm nhỏ của ngọn đèn.
“A… chủ tử!”
Thị giác đột nhiên biến hóa khiến Thái Nam lại càng hoảng sợ, vô thức kêu lên.
Mà trong lòng Tần Lạc Y cũng hơi hoảng sợ, dù sao nơi này cũng là nhà lao, hơn nữa hoàn cảnh vẫn buồn nôn như vậy.
Thị vệ dẫn đường ở phía trước thấy vẻ mặt của Tần Lạc Y thì lập tức dừng bước, giải thích:
“Tần cô nương đừng chê, bởi vì nơi này là nơi quan trọng nhất của nhà lao, cho nên việc ra vào tương đối nghiêm khắc, bên trong từng nhà lao đều có thị vệ canh gác, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho cô nương, tí nữa cô nương mà đi ra thì chỉ cần chọc nhẹ vào miếng sắt bên cạnh cửa đá, cửa đá sẽ mở ra.
Tần Lạc Y hơi yên tâm, nàng khẽ gật đầu.
Đi qua thông đạo u ám của nhà lao, thì cuối cùng đã đi vào nhà lao, người thị vệ nhắn nhủ với thị vệ bên cạnh vài rồi sau đó chào Tần Lạc Y và đi ra ngoài.
Cửa nhà lao mở ra, ánh mắt hoảng sợ của Tần Lạc Y càng trừng lớn hơn.
Đầu ngón tay trắng như ngọc, tựa như trong suốt che kín đôi môi của mình.
Vì nếu không làm thế thì nàng chỉ sợ mình sẽ bật lên tiếng thét chói tai.
Ở sau lưng, Thái Nam cũng sợ tới mức suýt hồn phi phách tán, kinh ngạc đến nỗi không kêu lên được.
Nàng thật sự đã nếm được cảm giác sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.
Tần Lạc Y dường như đang nhìn thấy địa ngục ở trần gian.
Vốn Ninh phi và Na Hi đã bị thương rất nặng, bây giờ tới đây thì tất nhiên sẽ không được chữa trị, hiện tại vết thương trên người đã dần chuyển biến xấu, hơn nữa ở nơi này ẩm ướt vô cùng, cả ngày không thấy được ánh nắng mặt trời, miệng vết thương của các nàng vẫn như cũ không ngừng chảy máu.
Đôi môi tái nhợt nứt ra, trên mặt có rất nhiều vết thương rõ ràng, khuôn mặt tiều tụy cùng đầu tóc rối tung, nghiễm nhiên đã mất đi ánh hào quang của ngày xưa.
Trong phòng giam này không có chỗ để nằm xuống, chỉ có một tấm ván gỗ nho nhỏ, mặt đất thì ẩm ướt, vốn đang là mùa giá lạnh thì ở trong này lại càng lạnh như băng.
Hai nàng nằm sát nhau ở trên mặt đất ẩm ướt, giống như hai thi thể.
Trong lòng Tần Lạc Y, mọi cảm xúc đều vụt mất, nàng lạnh nhạt liếc nhìn, trong mắt đã ngân ngấn nước.
“Các ngươi… sao có thể đối xử với các nàng ấy như vậy?”
Giọng nói của Tần Lạc Y đông cứng lại, tắc nghẽn.
Không sai, nàng vốn rất chán ghét bộ dạng vênh váo hung hăng và tâm cơ của Ninh phi, thế nhưng giờ phút này, nhìn các nàng bất lực như vậy thì lòng cũng khẽ đau.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Lạc Y, người thị vệ kia cả kinh, vội vàng quỳ xuống:
“Bẩm Tần cô nương, chỉ cần là trọng phạm (1) bị áp giải đến nơi này… thì đều sẽ như thế này.”
(1) trọng phạm: phạm tội lần hai, tái phạm tội.
Rõ ràng hắn cũng biết vị cô nương trước mặt mình này là người được Vương thượng sủng ái vô cùng, cho nên từ lời nói đến cách làm việc cũng đều không dám thờ ơ.
Ngực Tần Lạc Y tưởng chừng như thít chặt lại, phập phòng lên xuống, trong lòng cố nén bi thương mà nhẹ nhàng đi đến chỗ hai người kia.
Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Ninh phi, nàng không khỏi đau xót.
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cánh tay nõn nà, trắng mịn của Ninh phi đã trở nên nhăn nheo, tựa như không có chút hơi thở sinh mệnh nào.
Ngón tay Tần Lạc Y khẽ dò mạch đập bên trong, sau đó lại nhìn mí mắt.
Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thương thế của nàng ta nặng lên không ít.
Nếu còn chậm trễ thời gian, không chữa trị thì mạng sẽ không còn nữa.
Sau đó, nàng nhìn sang Na Hi, cũng giống như Ninh phi, chỉ là Ninh phi nghiêm trọng hơn thôi.
Tần Lạc Y cảm thấy hô hấp thật khó khăn, Da Luật Ngạn Thác thật sự ra tay quá độc ác!
Có lẽ do tình trạng vết thương của Na Hi không nặng như Ninh phi nên lúc Tần Lạc Y dò xét mạch đập của nàng ta thì nàng ta đã có chút ý thức.
Nàng ta cố gắng mở mắt ra, lúc thấy người trước mặt mình là Tần Lạc Y thì lập tức gồng toàn bộ sức lực của cơ thể tiến lại gần Tần Lạc Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.