Quyển 7 - Chương 6: Vụng trộm vào thủy lao chữa trị cho Ninh phi 3
Ân Tầm
05/12/2016
Editor: Mạc Y PhiBeta: NiệmNa Hi bỗng dưng cử động làm Thái Nam vô cùng sợ hãi.
Nàng lập tức bước lên một bước, dùng sức đẩy tay Na Hi ra:
“Này, ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó nàng lại dùng sức đẩy Na Hi ra một lần nữa.
Thân thể suy yếu của Na Hi không chống lại được khí lực của Thái Nam nên thoáng cái đã bị Thái Nam đẩy sang một bên, sau đó liền nằm sấp một chổ không đứng dậy nổi.
“Thái Nam, không được làm thế.”
Tần Lạc Y kinh ngạc, nàng vội bước lên phía trước đỡ Na Hi.
Bởi vì vừa rồi nàng thấy được tia sáng cầu cứu trong mắt Na Hi.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng tới gần Na Hi:
“Ngươi muốn nói điều gì?”
Nàng nhìn ra được ý muốn của Na Hi.
Na Hi cố nén đau đớn trong người mà đưa bàn tay lạnh buốt kéo ống tay áo của Tần Lạc Y.
“Tần cô nương, van cầu người…cứu…cứu Ninh phi và nô tì…”
Một câu nói không tốn chút sức lực nào lại được nói ra một cách rất khó khăn.
Tần Lạc Y biết rõ đây là sức lực lớn nhất của nàng ta.
Lúc này, đôi mắt Na Hi nhìn Tần Lạc Y tràn ngập cầu xin và khát vọng sống sót.
Tần Lạc Y rất sợ Na Hi sẽ kích động mà ảnh hưởng đến miệng vết thương nên vội vàng nói:
“Ngươi không cần nói nữa, đầu tiên ta sẽ giúp ngươi xử lí miệng vết thương.”
Nói xong, nàng quay sang Thái Nam:
“Thái Nam, mau đưa hòm thuốc cho ta.”
Thái Nam vội bước đến đưa hòm thuốc.
Thực ra khi nàng nhìn thấy bộ dạng này của Ninh phi và Na Hi thì trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu.
Tuy rằng Thái Nam rất không thích một Ninh phi luôn hung hăng càn quấy, một Na Hi cáo mượn oai hùm, nhưng nếu thật sự các nàng chết, thì mình cũng sẽ khổ sở lắm đây.
Giờ phút này, khi nàng nhìn dáng vẻ này của Ninh phi và Na Hi thì không nhịn được mà thầm cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể tìm được một chủ tử lương thiện như Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y đặt từng loại dược không biết tên lên trên mặt đất, sau đó đỡ Na Hi ngồi dậy.
Nàng bắt đầu tỉ mỉ làm sạch vết thương trên người Na Hi rồi nhẹ giọng nói với nàng ta:
“Bởi vì miệng vết thương của ngươi không xử lý đúng lúc nên ta sẽ tăng một lượng dược lớn lên, loại cỏ này nếu đắp lên thì sẽ hơi đau, ngươi phải chịu đựng đấy.”
Giọng nói trong vắt nhẹ dao động như mặt nước nói với Na Hi
Mũi Na Hi khẽ chua xót, liên tục gật đầu.
Miệng vết thương của Na Hi dần dần được Tần Lạc Y xử lý tốt, nàng cũng sử dụng vải để cố định.
“Tần cô nương, cảm ơn người…”
Na Hi không nghĩ tới Tần Lạc Y sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không làm như vậy.
Không chỉ vì suy xét cho tính mạng của mình mà quan trọng hơn là Tần Lạc Y lương thiện và rộng lượng làm bản thân áy náy không thôi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ là ôn nhu cười với Na Hi, nụ cười ấm áp đó làm Na Hi cảm động.
“Mấy ngày nay chủ tử của ngươi như thế nào rồi?”
Tần Lạc Y nhìn Ninh phi tựa như đang hấp hối mà lo lắng hỏi thăm.
Nàng ta yên lặng nằm đó, yên tĩnh tới mức làm Tần Lạc Y có chút sợ hãi.
Nàng ( Tần Lạc Y ) sợ bản thân sẽ không cứu được nàng ( Ninh phi ), cũng sợ sẽ tận mắt chứng kiến nàng ta chết trước mặt mình.
Na Hi khó khăn mở miệng:
“Chủ tử… tình trạng bệnh của chủ tử hình như càng ngày càng chuyển biến xấu đi… Hơn nữa… hơn nữa… điều kiện ở nơi này lại kém như vậy, chủ tử…lúc chủ tử tỉnh lại dường như còn nặng hơn nhiều!”
Tần Lạc Y cắn môi một cái rồi lập tức gọi Thái Nam tới giúp nàng chuyển Ninh phi qua tấm ván gỗ ở cạnh Na Hi.
“Chủ tử… chủ tử…”
Na Hi dùng giọng nói yếu ớt gọi Ninh phi.
Mí mắt Ninh phi run nhè nhẹ…
Ninh phi miễn cưỡng dùng sức mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp trở nên đục ngầu không chịu nổi.
Nàng khó khăn thở hổn hển nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng trước mắt.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xổm trước mặt mình.
Mái tóc đen dài xỏa trên vai, có vài sợi theo thân thể nghiêng mà rủ xuống phía trước, nàng cảm thấy dường như xung quanh nữ tử này có làn sương khói nhẹ thổi, như thể không phải người trần vậy.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đã từng quen biết.
Tần Lạc Y thấy Ninh phi đã có chút ý thức, ống tay áo trắng của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
“Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải cơ thể rất đau không?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiều hơn một phần quan tâm.
Ninh phi cố gắng mở to mắt, đến khi nàng ta nhìn rõ ràng được người đến chính là Tần Lạc Y thì cố nén đau nhức ở khóe môi mà nhếch mép cười lạnh:
“Sao… ngươi… lại tới… Xem kết cục ta sụp đổ …”
Giọng nói khàn khàn không có chút khí lực, dường như là dùng một hơi cuối để nói.
“Chủ tử… Tần cô nương tới để…chữa trị cho chúng ta…”
Na Hi nói với Ninh phi.
Nàng tin tưởng Tần Lạc Y đối với mình và chủ tử không hề có chút ác ý nào.
Nếu như không phải nhờ có Tần cô nương thì bản thân đã sớm chết rồi.
Tần Lạc Y không để ý đến lời nói của Ninh phi, trên gương mặt xinh đẹp cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào, nàng chỉ vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên người Ninh phi.
“Không cần… ngươi không phải giả mù sa mưa…bây giờ ngươi…thấy ta nhu vậy…nhất định có hả hê…”
Ninh phi đem hết sức lực của bản thân, định đẩy bàn tay Tần Lạc Y đang vươn về phía mình ra.
Nàng biết rõ Tần Lạc Y tinh thông y thuật, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tin Tần Lạc Y sẽ cứu mình.
Tần Lạc Y giỏi về dùng dược, cũng có thể dùng độc, thậm chí nàng có chút sợ Tần Lạc Y sẽ hạ độc mình.
Nàng lập tức bước lên một bước, dùng sức đẩy tay Na Hi ra:
“Này, ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó nàng lại dùng sức đẩy Na Hi ra một lần nữa.
Thân thể suy yếu của Na Hi không chống lại được khí lực của Thái Nam nên thoáng cái đã bị Thái Nam đẩy sang một bên, sau đó liền nằm sấp một chổ không đứng dậy nổi.
“Thái Nam, không được làm thế.”
Tần Lạc Y kinh ngạc, nàng vội bước lên phía trước đỡ Na Hi.
Bởi vì vừa rồi nàng thấy được tia sáng cầu cứu trong mắt Na Hi.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng tới gần Na Hi:
“Ngươi muốn nói điều gì?”
Nàng nhìn ra được ý muốn của Na Hi.
Na Hi cố nén đau đớn trong người mà đưa bàn tay lạnh buốt kéo ống tay áo của Tần Lạc Y.
“Tần cô nương, van cầu người…cứu…cứu Ninh phi và nô tì…”
Một câu nói không tốn chút sức lực nào lại được nói ra một cách rất khó khăn.
Tần Lạc Y biết rõ đây là sức lực lớn nhất của nàng ta.
Lúc này, đôi mắt Na Hi nhìn Tần Lạc Y tràn ngập cầu xin và khát vọng sống sót.
Tần Lạc Y rất sợ Na Hi sẽ kích động mà ảnh hưởng đến miệng vết thương nên vội vàng nói:
“Ngươi không cần nói nữa, đầu tiên ta sẽ giúp ngươi xử lí miệng vết thương.”
Nói xong, nàng quay sang Thái Nam:
“Thái Nam, mau đưa hòm thuốc cho ta.”
Thái Nam vội bước đến đưa hòm thuốc.
Thực ra khi nàng nhìn thấy bộ dạng này của Ninh phi và Na Hi thì trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu.
Tuy rằng Thái Nam rất không thích một Ninh phi luôn hung hăng càn quấy, một Na Hi cáo mượn oai hùm, nhưng nếu thật sự các nàng chết, thì mình cũng sẽ khổ sở lắm đây.
Giờ phút này, khi nàng nhìn dáng vẻ này của Ninh phi và Na Hi thì không nhịn được mà thầm cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể tìm được một chủ tử lương thiện như Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y đặt từng loại dược không biết tên lên trên mặt đất, sau đó đỡ Na Hi ngồi dậy.
Nàng bắt đầu tỉ mỉ làm sạch vết thương trên người Na Hi rồi nhẹ giọng nói với nàng ta:
“Bởi vì miệng vết thương của ngươi không xử lý đúng lúc nên ta sẽ tăng một lượng dược lớn lên, loại cỏ này nếu đắp lên thì sẽ hơi đau, ngươi phải chịu đựng đấy.”
Giọng nói trong vắt nhẹ dao động như mặt nước nói với Na Hi
Mũi Na Hi khẽ chua xót, liên tục gật đầu.
Miệng vết thương của Na Hi dần dần được Tần Lạc Y xử lý tốt, nàng cũng sử dụng vải để cố định.
“Tần cô nương, cảm ơn người…”
Na Hi không nghĩ tới Tần Lạc Y sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không làm như vậy.
Không chỉ vì suy xét cho tính mạng của mình mà quan trọng hơn là Tần Lạc Y lương thiện và rộng lượng làm bản thân áy náy không thôi.
Tần Lạc Y không nói gì, chỉ là ôn nhu cười với Na Hi, nụ cười ấm áp đó làm Na Hi cảm động.
“Mấy ngày nay chủ tử của ngươi như thế nào rồi?”
Tần Lạc Y nhìn Ninh phi tựa như đang hấp hối mà lo lắng hỏi thăm.
Nàng ta yên lặng nằm đó, yên tĩnh tới mức làm Tần Lạc Y có chút sợ hãi.
Nàng ( Tần Lạc Y ) sợ bản thân sẽ không cứu được nàng ( Ninh phi ), cũng sợ sẽ tận mắt chứng kiến nàng ta chết trước mặt mình.
Na Hi khó khăn mở miệng:
“Chủ tử… tình trạng bệnh của chủ tử hình như càng ngày càng chuyển biến xấu đi… Hơn nữa… hơn nữa… điều kiện ở nơi này lại kém như vậy, chủ tử…lúc chủ tử tỉnh lại dường như còn nặng hơn nhiều!”
Tần Lạc Y cắn môi một cái rồi lập tức gọi Thái Nam tới giúp nàng chuyển Ninh phi qua tấm ván gỗ ở cạnh Na Hi.
“Chủ tử… chủ tử…”
Na Hi dùng giọng nói yếu ớt gọi Ninh phi.
Mí mắt Ninh phi run nhè nhẹ…
Ninh phi miễn cưỡng dùng sức mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp trở nên đục ngầu không chịu nổi.
Nàng khó khăn thở hổn hển nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng trước mắt.
Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xổm trước mặt mình.
Mái tóc đen dài xỏa trên vai, có vài sợi theo thân thể nghiêng mà rủ xuống phía trước, nàng cảm thấy dường như xung quanh nữ tử này có làn sương khói nhẹ thổi, như thể không phải người trần vậy.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đã từng quen biết.
Tần Lạc Y thấy Ninh phi đã có chút ý thức, ống tay áo trắng của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
“Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào? Có phải cơ thể rất đau không?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nhiều hơn một phần quan tâm.
Ninh phi cố gắng mở to mắt, đến khi nàng ta nhìn rõ ràng được người đến chính là Tần Lạc Y thì cố nén đau nhức ở khóe môi mà nhếch mép cười lạnh:
“Sao… ngươi… lại tới… Xem kết cục ta sụp đổ …”
Giọng nói khàn khàn không có chút khí lực, dường như là dùng một hơi cuối để nói.
“Chủ tử… Tần cô nương tới để…chữa trị cho chúng ta…”
Na Hi nói với Ninh phi.
Nàng tin tưởng Tần Lạc Y đối với mình và chủ tử không hề có chút ác ý nào.
Nếu như không phải nhờ có Tần cô nương thì bản thân đã sớm chết rồi.
Tần Lạc Y không để ý đến lời nói của Ninh phi, trên gương mặt xinh đẹp cũng không nhìn ra được chút cảm xúc nào, nàng chỉ vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên người Ninh phi.
“Không cần… ngươi không phải giả mù sa mưa…bây giờ ngươi…thấy ta nhu vậy…nhất định có hả hê…”
Ninh phi đem hết sức lực của bản thân, định đẩy bàn tay Tần Lạc Y đang vươn về phía mình ra.
Nàng biết rõ Tần Lạc Y tinh thông y thuật, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tin Tần Lạc Y sẽ cứu mình.
Tần Lạc Y giỏi về dùng dược, cũng có thể dùng độc, thậm chí nàng có chút sợ Tần Lạc Y sẽ hạ độc mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.