Chương 431: Ca con em ngươi a! (2)
Cửu Đương Gia
20/06/2015
Đánh ra một quyền, thiên băng địa liệt.
Phong Phi Vân điểm ngón tay nghênh tiếp nắm đấm.
Ngón tay Phong Phi Vân có năm loại hào quang xoay tròn, sau lưng ngưng tụ vô số ngũ hành chi lực tụ tập vào ngón tay
Bành!
Cánh tay thi tà vỡ nát, lực lượng ngũ hành rót vào người của nó, trực tiếp phân giải nó thành huyết vụ.
Một cái thi cung màu trắng rơi xuống đất, đây là thi cung của thi tà nhị biến, có thể hối đoái một ngàn điểm tích lũy, tương đương với đánh chết một ngàn thi tà biến đổi.
Phong Phi Vân thu thi cung của thi tà nhị biến vào giới linh thạch, xoay người nhìn qua tiểu tà ma.
- Như thế nào?
- Ca, ngươi thật là đẹp trai!
Tiểu tà ma cười ha hả, theo sau lưng Phong Phi Vân.
Trên trán Phong Phi Vân sinh ra hắc tuyến, xoay người rời đi, tiểu tà ma vẫn theo sát sau lưng hắn, tiểu bất điểm này tốc độ cũng không chậm.
- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn sao?
Tiểu tà ma đi nhanh vài bước, cầm ống tay áo của Phong Phi Vân.
- Ân!
Bộ pháp Phong Phi Vân nhanh hơn, một bước đi xa mười mét, một hô hấp có thể bước đi mười bước.
- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn làm gì vậy? Là đi tìm tế đàn cổ xưa sao?
Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải Phong Phi Vân.
- Ân!
Phong Phi Vân hai chân nhanh như gió, một bước có thể bước xa hai mươi mét, một hô hấp bước đi hai mươi bước.
- Ca, ngươi muốn ngộ đạo trên tế đàn sao? Thế nhưng mà ta nghe nói mấy trăm năm qua, cho tới bây giờ không ai ngộ ra nửa phần đạo tắc gì đó, chỗ đó sớm đã hoang vu rồi.
Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải của hắn, còn nháy mắt nhìn qua hắn.
Rốt cuộc Phong Phi Vân vẫn phải dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào nàng, nói:
- Ta chỉ đi xem không được sao?
- Không được, chỗ đó có thi tà tụ tập, quá nguy hiểm a!
Tiểu tà ma cố chấp nói.
Phong Phi Vân kinh ngạc, nói:
- Chẳng phải ngươi ước gì ta chết sao? Đúng rồi, ngươi đi theo ta như thế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Tiểu tà ma đứng ở nơi đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói câu nào.
Tuổi của nàng thật không lớn, bộ dáng này cũng thập phần đáng thương, thập phần ủy khuất, ủy khuất không nói được một câu nào cả.
- Đừng giả bộ đáng thương, chúng ta không quen, mỗi người đi một ngả.
Phong Phi Vân phất ống tay áo, bước đi trong tuyết như bạch long, cấp tốc chạy đi, trong lòng thoải mái, cuối cùng vẫn vứt bỏ được quả bom không ổn định, nhưng mà khi cúi đầu xuống nhìn qua ống tay áo, tiểu tà ma vẫn cầm ống tay áo của hắn.
- Ngươi có đi hay không?
Phong Phi Vân thiếu chút nữa chửi mười tám đời tổ tông của nàng, nhưng mà vừa muốn trách mắng lại cảm thấy một tia không đúng, vì vậy vội vàng nuốt lời mắng chửi trở về.
Tiểu tà ma vẫn không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu lên, ngẩng cằm lên tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.
Meo meo!
Con mèo trắng trong ngực của nàng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, còn hai móng vuốt chộp tới dò xét Phong Phi Vân.
- Meow con em ngươi ah!
Phong Phi Vân chộp con mèo trong ngực tiểu tà ma, ném con mèo bay vào trong đống tuyết, con mèo càng gấp, không ngừng kêu lên.
- Đạm đạm!
Tiểu tà ma vội vàng chạy xuống sườn dốc, ôm con mèo đầy tuyết vào ngực, dùng tay phủi bột tuyết trên người của nó, một bên trấn an nó:
- Đạm đạm đừng nóng giận, đều là ca ca không tốt, hắn là quỷ hẹp hòi, hắn là đại ác nhân...
Phong Phi Vân tự nhiên là nhân cơ hội này trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh, xông thẳng vào trong rừng hoang, thoáng cái bay qua bốn ngọn núi
Tiểu tà ma thật sự là đại phiền toái, tính cách rất khó cân nhắc, ai cũng không biết nàng ra tay với hắn lúc nào, tự nhiên là càng sớm vứt bỏ nàng càng tốt.
Ách!
Phong Phi Vân đã bay qua mười bảy ngọn núi, nhưng mà hắn vừa cúi đầu, phát hiện ống tay áo lại bị cầm, hơn nữa không biết nàng theo kịp lúc nào, nhưng mà nàng vẫn đứng bên tay phải của hắn.
- Tại sao ngươi theo ta?
Phong Phi Vân nhụt chí.
- Ha ha, ngươi là ca ta ah!
Tiểu tà ma nghiêng đầu qua, nói đương nhiên.
- Ca con em ngươi ah!
Phong Phi Vân nhịn không được nói tục.
Tiểu tà ma hơi sững sờ, hơi khó hiểu, ngón tay gãi gãi cái trán, nói:
- Ca con em ngươi là ta mà!
Gió lạnh thổi qua xoáy tuyết đọng bay lên, qua sông núi cao, làm cho vùng đất lạnh này càng tăng thêm vài phần khắc nghiệt.
Gió thổi càng gấp, một chiếc xe từ phương xa bay tới, trên mặt đất có lưu lại dấu bánh xe thật sâu, không chỉ nghiền nát tuyết trên đất, càng nghiền nát một phần không thể xa rời trong nội tâm của nàng.
- Thế nhân đều nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lại không biết, mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng!
Nam Cung Hồng Nhan lại u thán một tiếng, nàng chưa từng có thở dài qua, cũng chán ghét thở dài, bởi vì một nữ nhân thở dài nhiều sẽ nhanh nhà hơn, nhưng mà gần đây nàng lại luôn thở dài.
Một nữ nhân nếu thở dài thì khẳng định đã tịch mịch!
Trên đời này nam nhân có thể làm cho Nam Cung Hồng Nhan tịch mịch, cũng chỉ có một, nàng muốn gặp nam nhân này, nhưng mà mỗi lần lại trốn tránh hắn.
Nàng cho tới bây giờ cũng không tin tịch mịch sẽ đáng sợ như thế, nhưng mà hiện tại nàng lại sợ hãi muốn chết, thời điểm nàng sợ hãi thì nàng chỉ biết ca hát một mình, cho nên nàng lại đặt bàn tay lên đàn tranh đàn.
Huyết Vũ lái xe, xua đuổi dị điểu màu vàng, nghe trong xe có tiếng ca buồn, cũng thở dài theo.
- Thì ra cho dù là nữ nhân tàn nhẫn lãnh khốc thế nào, đều có thời điểm yếu ớt như thế, chỉ sợ nam nhân trong thiên hạ còn chưa chết hết.
Tiếng ca rất hay, đàn tranh càng có một không hai!
Nạp Lan Tuyết Tiên ăn mặc phật y màu vàng, tay niết một quả phật châu phỉ thúy, chân cưỡi thanh liễn ngăn cản đường đi của chiếc xe này, nghe được tiếng ca trong xe thì nghe được thâm tình ẩn chứa trong đó.
Chiếc xe này cuối cùng vẫn dừng lại, bởi vì Huyết Vũ ghìm chặt khóa sắt!
Tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan cũng ngừng, ngón tay dừng bên đàn tranh.
- Ngươi chính là Nam Cung Hồng Nhan?
Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ mặc áo bào đỏ đơn bạc, cô gái này đúng là rất đẹp, da thịt còn trắng hơn tuyết, còn tỉ mỉ hơn cả tuyết, giống như tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác.
Huyết Vũ tự nhiên là một tiểu mỹ nhân, nhưng lại gợi cảm đến cực điểm, áo đỏ tuyết trắng, rất mê người.
- Ha ha, ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!
Huyết Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương này, đúng là nói Nạp Lan Tuyết Tiên đã không phải là một tiểu cô nương, duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy, bộ ngực sữa hơi đứng thẳng, vòng eo uyển mị, tuy không bằng Huyết Vũ vũ mị xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Thời điểm ở Tuyệt Sắc Lâu, Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng gặp qua Huyết Vũ, cho nên cũng không có nhận ra nàng, cho rằng nàng thật sự là Nam Cung Hồng Nhan.
- Mặc đơn bạc như thế, chẳng lẻ không lạnh không?
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
Huyết Vũ sờ sờ áo đỏ bên ngoài, vuốt bờ vai tuyết trắng, ngón tay thon dài trực tiếp sờ vào trong vạt áo, dường như đang sờ lên bộ ngực mê người của nàng, hình ảnh này nếu nam nhân nhìn thấy sẽ phun máu.
Phong Phi Vân điểm ngón tay nghênh tiếp nắm đấm.
Ngón tay Phong Phi Vân có năm loại hào quang xoay tròn, sau lưng ngưng tụ vô số ngũ hành chi lực tụ tập vào ngón tay
Bành!
Cánh tay thi tà vỡ nát, lực lượng ngũ hành rót vào người của nó, trực tiếp phân giải nó thành huyết vụ.
Một cái thi cung màu trắng rơi xuống đất, đây là thi cung của thi tà nhị biến, có thể hối đoái một ngàn điểm tích lũy, tương đương với đánh chết một ngàn thi tà biến đổi.
Phong Phi Vân thu thi cung của thi tà nhị biến vào giới linh thạch, xoay người nhìn qua tiểu tà ma.
- Như thế nào?
- Ca, ngươi thật là đẹp trai!
Tiểu tà ma cười ha hả, theo sau lưng Phong Phi Vân.
Trên trán Phong Phi Vân sinh ra hắc tuyến, xoay người rời đi, tiểu tà ma vẫn theo sát sau lưng hắn, tiểu bất điểm này tốc độ cũng không chậm.
- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn sao?
Tiểu tà ma đi nhanh vài bước, cầm ống tay áo của Phong Phi Vân.
- Ân!
Bộ pháp Phong Phi Vân nhanh hơn, một bước đi xa mười mét, một hô hấp có thể bước đi mười bước.
- Ca, chúng ta đi Bán Đạp Sơn làm gì vậy? Là đi tìm tế đàn cổ xưa sao?
Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải Phong Phi Vân.
- Ân!
Phong Phi Vân hai chân nhanh như gió, một bước có thể bước xa hai mươi mét, một hô hấp bước đi hai mươi bước.
- Ca, ngươi muốn ngộ đạo trên tế đàn sao? Thế nhưng mà ta nghe nói mấy trăm năm qua, cho tới bây giờ không ai ngộ ra nửa phần đạo tắc gì đó, chỗ đó sớm đã hoang vu rồi.
Tiểu tà ma vẫn đi theo bên tay phải của hắn, còn nháy mắt nhìn qua hắn.
Rốt cuộc Phong Phi Vân vẫn phải dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào nàng, nói:
- Ta chỉ đi xem không được sao?
- Không được, chỗ đó có thi tà tụ tập, quá nguy hiểm a!
Tiểu tà ma cố chấp nói.
Phong Phi Vân kinh ngạc, nói:
- Chẳng phải ngươi ước gì ta chết sao? Đúng rồi, ngươi đi theo ta như thế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Tiểu tà ma đứng ở nơi đó, đôi mắt trắng đen rõ ràng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói câu nào.
Tuổi của nàng thật không lớn, bộ dáng này cũng thập phần đáng thương, thập phần ủy khuất, ủy khuất không nói được một câu nào cả.
- Đừng giả bộ đáng thương, chúng ta không quen, mỗi người đi một ngả.
Phong Phi Vân phất ống tay áo, bước đi trong tuyết như bạch long, cấp tốc chạy đi, trong lòng thoải mái, cuối cùng vẫn vứt bỏ được quả bom không ổn định, nhưng mà khi cúi đầu xuống nhìn qua ống tay áo, tiểu tà ma vẫn cầm ống tay áo của hắn.
- Ngươi có đi hay không?
Phong Phi Vân thiếu chút nữa chửi mười tám đời tổ tông của nàng, nhưng mà vừa muốn trách mắng lại cảm thấy một tia không đúng, vì vậy vội vàng nuốt lời mắng chửi trở về.
Tiểu tà ma vẫn không nói câu nào, chỉ ngẩng đầu lên, ngẩng cằm lên tội nghiệp nhìn qua Phong Phi Vân.
Meo meo!
Con mèo trắng trong ngực của nàng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, còn hai móng vuốt chộp tới dò xét Phong Phi Vân.
- Meow con em ngươi ah!
Phong Phi Vân chộp con mèo trong ngực tiểu tà ma, ném con mèo bay vào trong đống tuyết, con mèo càng gấp, không ngừng kêu lên.
- Đạm đạm!
Tiểu tà ma vội vàng chạy xuống sườn dốc, ôm con mèo đầy tuyết vào ngực, dùng tay phủi bột tuyết trên người của nó, một bên trấn an nó:
- Đạm đạm đừng nóng giận, đều là ca ca không tốt, hắn là quỷ hẹp hòi, hắn là đại ác nhân...
Phong Phi Vân tự nhiên là nhân cơ hội này trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh, xông thẳng vào trong rừng hoang, thoáng cái bay qua bốn ngọn núi
Tiểu tà ma thật sự là đại phiền toái, tính cách rất khó cân nhắc, ai cũng không biết nàng ra tay với hắn lúc nào, tự nhiên là càng sớm vứt bỏ nàng càng tốt.
Ách!
Phong Phi Vân đã bay qua mười bảy ngọn núi, nhưng mà hắn vừa cúi đầu, phát hiện ống tay áo lại bị cầm, hơn nữa không biết nàng theo kịp lúc nào, nhưng mà nàng vẫn đứng bên tay phải của hắn.
- Tại sao ngươi theo ta?
Phong Phi Vân nhụt chí.
- Ha ha, ngươi là ca ta ah!
Tiểu tà ma nghiêng đầu qua, nói đương nhiên.
- Ca con em ngươi ah!
Phong Phi Vân nhịn không được nói tục.
Tiểu tà ma hơi sững sờ, hơi khó hiểu, ngón tay gãi gãi cái trán, nói:
- Ca con em ngươi là ta mà!
Gió lạnh thổi qua xoáy tuyết đọng bay lên, qua sông núi cao, làm cho vùng đất lạnh này càng tăng thêm vài phần khắc nghiệt.
Gió thổi càng gấp, một chiếc xe từ phương xa bay tới, trên mặt đất có lưu lại dấu bánh xe thật sâu, không chỉ nghiền nát tuyết trên đất, càng nghiền nát một phần không thể xa rời trong nội tâm của nàng.
- Thế nhân đều nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lại không biết, mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng!
Nam Cung Hồng Nhan lại u thán một tiếng, nàng chưa từng có thở dài qua, cũng chán ghét thở dài, bởi vì một nữ nhân thở dài nhiều sẽ nhanh nhà hơn, nhưng mà gần đây nàng lại luôn thở dài.
Một nữ nhân nếu thở dài thì khẳng định đã tịch mịch!
Trên đời này nam nhân có thể làm cho Nam Cung Hồng Nhan tịch mịch, cũng chỉ có một, nàng muốn gặp nam nhân này, nhưng mà mỗi lần lại trốn tránh hắn.
Nàng cho tới bây giờ cũng không tin tịch mịch sẽ đáng sợ như thế, nhưng mà hiện tại nàng lại sợ hãi muốn chết, thời điểm nàng sợ hãi thì nàng chỉ biết ca hát một mình, cho nên nàng lại đặt bàn tay lên đàn tranh đàn.
Huyết Vũ lái xe, xua đuổi dị điểu màu vàng, nghe trong xe có tiếng ca buồn, cũng thở dài theo.
- Thì ra cho dù là nữ nhân tàn nhẫn lãnh khốc thế nào, đều có thời điểm yếu ớt như thế, chỉ sợ nam nhân trong thiên hạ còn chưa chết hết.
Tiếng ca rất hay, đàn tranh càng có một không hai!
Nạp Lan Tuyết Tiên ăn mặc phật y màu vàng, tay niết một quả phật châu phỉ thúy, chân cưỡi thanh liễn ngăn cản đường đi của chiếc xe này, nghe được tiếng ca trong xe thì nghe được thâm tình ẩn chứa trong đó.
Chiếc xe này cuối cùng vẫn dừng lại, bởi vì Huyết Vũ ghìm chặt khóa sắt!
Tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan cũng ngừng, ngón tay dừng bên đàn tranh.
- Ngươi chính là Nam Cung Hồng Nhan?
Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ mặc áo bào đỏ đơn bạc, cô gái này đúng là rất đẹp, da thịt còn trắng hơn tuyết, còn tỉ mỉ hơn cả tuyết, giống như tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác.
Huyết Vũ tự nhiên là một tiểu mỹ nhân, nhưng lại gợi cảm đến cực điểm, áo đỏ tuyết trắng, rất mê người.
- Ha ha, ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!
Huyết Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương này, đúng là nói Nạp Lan Tuyết Tiên đã không phải là một tiểu cô nương, duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy, bộ ngực sữa hơi đứng thẳng, vòng eo uyển mị, tuy không bằng Huyết Vũ vũ mị xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không nhỏ.
Thời điểm ở Tuyệt Sắc Lâu, Nạp Lan Tuyết Tiên chưa từng gặp qua Huyết Vũ, cho nên cũng không có nhận ra nàng, cho rằng nàng thật sự là Nam Cung Hồng Nhan.
- Mặc đơn bạc như thế, chẳng lẻ không lạnh không?
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
Huyết Vũ sờ sờ áo đỏ bên ngoài, vuốt bờ vai tuyết trắng, ngón tay thon dài trực tiếp sờ vào trong vạt áo, dường như đang sờ lên bộ ngực mê người của nàng, hình ảnh này nếu nam nhân nhìn thấy sẽ phun máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.