Chương 379: Nhuộm huyết đao, đông nam hành. (1)
Cửu Đương Gia
17/06/2015
Nhuộm huyết đao, đông nam hành, nơi đó có giai nhân!
Không phải đao khách, là người về.
- Ta phải đi về, ngăn cản đường của ta, trước tiên phải ngăn lại đao của ta.
Phong Phi Vân đi từng bước một, trên chân có vết máu.
Đại địa khí tượng, so với khí tượng của tuyệt thế thiên tài càng thêm đáng sợ, chỉ riêng khí thế đã có thể ép người tới không thở nổi, mặc dù là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn như Mộc Thuyết cũng bị áp bách đến phải rút lui.
Nàng tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng tuổi cũng đã không còn nhỏ, chỉ là có linh khí nơi thân, đúc thành thanh xuân, nàng chính là trưởng bối của Mộc Đàm Thiên, thuộc về bối phận cô c, tu vị còn trên cả Mộc Đàm Thiên.
Nàng là một vị thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, nhưng thể chất lại không có đạt tới cấp bậc nghịch thiên tài tuấn.
- Ta vốn không muốn ngăn trở ngươi, nhưng lại không thể không ra tay.
Mộc Thuyết biết rõ ở phía đông nam, Thiên Mạc xa xa, có một vị mỹ nhân khuynh thế đang đợi Phong Phi Vân.
Lời Tất Ninh Suất nói lúc rời đi đã khiến Phong Phi Vân cảm thấy bất an, trong lòng như bị gai đâm lấy.
La Phù công chúa từng có ân với Mộc gia, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết không thể không ra tay, cũng không thể không ra tay.
- Ta có lời hứa của ta, ngươi có lời hứa của ngươi, nếu đã thế, vậy thì chiến đi!
Nếu đã nhất định, vậy thì nghênh chiến phá địch.
Trên người Mộc Thuyết có một trăm sáu mươi bốn tòa huyệt vị mở rộng, phun ra nuốt vào linh khí giữa thiên địa, so với 144 tòa huyệt vị của Mộc Đàm Thiên lại nhiều hơn hai mươi cái, tu vị cung mạnh mẽ hơn Mộc Đàm Thiên.
Cây Bảo Thụ kia lưu động lấy vâng sáng óng ánh sáng long lanh, chính là một kiện cổ bảo, tuy rằng uy lực không biến thái như Linh Khí, nhưng vẫn thập phần đáng sợ, có thể đơn giản chấn vỡ Bảo Khí.
Tay nàng cầm Bảo Thụ quét ngang mà qua, hoàng quang mang màu vàng bay tứ tung tới, sóng biển một tầng trùng điệp lấy một tầng, có thể thấy được mỗi một tầng đều có bảy đầu kỳ ngưu đang lao nhanh, tổng cộng nhiều đến trên trăm tầng sóng biển.
Một cổ cương phong đáng sợ quét tới, xới tung cả mặt đất, biến thành một vũng lõm.
Ngoan thạch từ trong lòng đát bay ra, bùn đất xen lẫn cỏ, có cây cối tráng kiện bị đánh bay ra.
Ầm ầm!
Phong Phi Vân bước nhanh tới trước, đề đao trảm xuống, đao khí tung hoành giữa sơn nhạc.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
Trên lưng có sơn hà khí tượng, năm tòa tham vân đại sơn đứng vững mà lên, rầm rộ, có thể ép tới khiến kim lãng kia cũng sinh ra rung động.
《 Long Hoàng Đao Quyết 》 đã đạt tới sáu tầng chân tủy, đã lĩnh ngộ hơn nửa phần tinh hoa của chiêu thứ nhất, uy lưc có thể phát huy ra cũng càng thêm cường đại, điểm này đã vượt qua dự đoán của La Phù công chúa, thiên phú Phong Phi Vân đã khiến nàng có chút sợ hãi.
- Mười chiêu đã xong!
Mộc Thuyết thu hồi Bảo Thụ, thối lui sang một bên.
- Mới chỉ một chiêu thôi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nàng.
- Ta nói mười chiêu chính là mười chiêu.
Mộc Thuyết nhìn huyết dịch trên người Phong Phi Vân, có chút không đành lòng.
- Ngươi nếu nói cho ta biết, là người phương nào đang tính toán ta, ta liền xem như đây là mười chiêu.
Hai mắt Phong Phi Vân có thể Vọng Khí, đã nhìn thấy nơi phía chân trời có một mảnh khí tượng "Kim Ô Thập Nhật", trong lòng đã đoán được vài phần.
Khí tượng Kim Ô Thập Nhật hắn từng ở Diễn Võ Chiến Tháp cảm ứng qua, trong lòng có một chút ấn tượng.
- Chúng ta vẫn nên đánh hết mười chiêu đi!
Mộc Thuyết tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ có thể bị buộc phải đánh một trận với Phong Phi Vân.
Chọc đao vào mặt đất, Phong Phi Vân bắt đầu bài diễn Ngũ Hành chi thuật, nếu chủ nhân "Kim Ô Thập Nhật" đã muốn đối phó hắn, vậy thì đêm hôm nay hắn nhất định khó mà thoát thân, hiện giờ chỉ có thể tiết kiệm thể lực, không thể ngã xuống trên nửa đường.
Người có thể cố chấp, lại không thể ngu xuẩn.
Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật, đều đến Đại Thừa, có thể vận dụng tùy tâm sở dục.
Ba loại thuật pháp từ trong tay Phong Phi Vân thay nhau điểm ra, chỉ kiếm hắc sắc, xích sắc, lục sắc phô thiên cái địa, rậm rạp chằng chịt, tựa như kiếm vũ.
Mộc Thuyết tế ra Bảo Thụ, quét ngang thuật pháp đánh tới, thân hình khẽ động, xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, nhánh cây sắc bén đến có thể so với lợi kiếm xẹt qua vai Phong Phi Vân.
Oanh!
Phong Phi Vân thân hình giao thoa, chủ động đánh ra một chưởng, đánh về phía sau lưng Mộc Thuyết, thiếu chút nữa đã đánh gãy cả cột sống của nàng.
Hai người đều ra tay toàn lực, cũng không có nửa phần lưu tình, hơi không lưu ý thì sẽ lập tức chết trong tay đối phương ngay.
Đây cũng không phải là giao phong vô cùng đơn giản mà giống như chém giết sinh tử hơn.
Không phải đại địch, nhưng chiến đấu còn ác liệt hơn cả địch nhân.
Khi mười chiêu giao phong chấm dứt, trên người Phong Phi Vân lại nhiều thêm vài chỗ tổn thương, càng như thế, Phong Phi Vân cảm giác huyết dịch trong thân thể của mình lưu động càng nhanh hơn, bị buộc đến tuyệt địa, tiềm năng thân thể đang không ngừng được kích phát ra.
Nếu lại đánh thêm mấy trận, có lẽ có thể lần nữa đột phá cảnh giới.
- Ngươi vậy mà thật sự tiếp được ta mười chiêu.
Mộc Thuyết có chút không thể tin tưởng mọi chuyện, nàng vốn tưởng rằng, mình toàn lực ra tay, Phong Phi Vân nhiều nhất chỉ tiếp được ba chiêu sẽ bị mất mạng, cho nên nàng mới muốn cố ý phóng nước.
Mười chiêu này nàng đã dùng hết toàn lực, đánh tới đằng sau nàng thậm chí đã đánh ra chân hỏa, nhưng mặc dù nàng dùng hết tất cả vốn liếng cũng căn bản không cách nào đánh bại được Phong Phi Vân.
Nhìn như tùy thời đều ngã xuống, nhưng lại vĩnh viễn không ngã xuống.
Phong Phi Vân tiếp tục đông nam hành, lưu lại Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết đứng nguyên ở đó, bọn hắn trong lòng suy nghĩ phức tạp, vốn mang theo tâm tình nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ mà đến, nhưng sau khi giao thủ với Phong Phi Vân, bọn hắn tuy đều cảm thấy trên người mình có rất nhiều chỗ thiếu sót, cũng chưa phát huy lực lượng đến trình độ hoàn mỹ nhất.
Tâm tình có chút trầm trọng.
- Cửa thứ ba, là ai thủ quan?
Mộc Đàm Thiên nhìn qua màn đêm, đã thấy bên kia khói đặc nổi lên bốn phía, chiến thanh chấn trời cao, từng đạo Long hình đao khí màu trắng có thể xông lên Thiên Mạc.
- Một tu sĩ Đại viên mãn tu luyện ra một trăm tám mươi hai tòa mệnh huyệt, so với ta càng mạnh hơn một phần.
Mộc Thuyết chẳng biết tại sao lại rất hi vọng Phong Phi Vân có thể xông qua bốn cửa trước, nhìn thấy người thủ quan thứ năm kia.
Đó cũng không phải chuyện dễ dàng, coi như là để nàng đến xông, nàng đều không có tin tưởng mười phần.
- Long Hoàng Đao Quyết lại trở nên mạnh mẽ rồi, đã lĩnh ngộ ra bảy thành chân tủy.
Mộc Đàm Thiên trông thấy Bạch Long đao khí trùng thiên kia lại ngưng thực thêm vài phần, dài chừng 30m, trông giống như là Chân Long vậy.
Năng lực lĩnh ngộ với 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 quả thực đáng sợ, một đường giết qua, lĩnh ngộ liền càng ngày càng mạnh.
Không phải đao khách, là người về.
- Ta phải đi về, ngăn cản đường của ta, trước tiên phải ngăn lại đao của ta.
Phong Phi Vân đi từng bước một, trên chân có vết máu.
Đại địa khí tượng, so với khí tượng của tuyệt thế thiên tài càng thêm đáng sợ, chỉ riêng khí thế đã có thể ép người tới không thở nổi, mặc dù là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn như Mộc Thuyết cũng bị áp bách đến phải rút lui.
Nàng tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng tuổi cũng đã không còn nhỏ, chỉ là có linh khí nơi thân, đúc thành thanh xuân, nàng chính là trưởng bối của Mộc Đàm Thiên, thuộc về bối phận cô c, tu vị còn trên cả Mộc Đàm Thiên.
Nàng là một vị thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, nhưng thể chất lại không có đạt tới cấp bậc nghịch thiên tài tuấn.
- Ta vốn không muốn ngăn trở ngươi, nhưng lại không thể không ra tay.
Mộc Thuyết biết rõ ở phía đông nam, Thiên Mạc xa xa, có một vị mỹ nhân khuynh thế đang đợi Phong Phi Vân.
Lời Tất Ninh Suất nói lúc rời đi đã khiến Phong Phi Vân cảm thấy bất an, trong lòng như bị gai đâm lấy.
La Phù công chúa từng có ân với Mộc gia, Mộc Đàm Thiên, Mộc Thuyết không thể không ra tay, cũng không thể không ra tay.
- Ta có lời hứa của ta, ngươi có lời hứa của ngươi, nếu đã thế, vậy thì chiến đi!
Nếu đã nhất định, vậy thì nghênh chiến phá địch.
Trên người Mộc Thuyết có một trăm sáu mươi bốn tòa huyệt vị mở rộng, phun ra nuốt vào linh khí giữa thiên địa, so với 144 tòa huyệt vị của Mộc Đàm Thiên lại nhiều hơn hai mươi cái, tu vị cung mạnh mẽ hơn Mộc Đàm Thiên.
Cây Bảo Thụ kia lưu động lấy vâng sáng óng ánh sáng long lanh, chính là một kiện cổ bảo, tuy rằng uy lực không biến thái như Linh Khí, nhưng vẫn thập phần đáng sợ, có thể đơn giản chấn vỡ Bảo Khí.
Tay nàng cầm Bảo Thụ quét ngang mà qua, hoàng quang mang màu vàng bay tứ tung tới, sóng biển một tầng trùng điệp lấy một tầng, có thể thấy được mỗi một tầng đều có bảy đầu kỳ ngưu đang lao nhanh, tổng cộng nhiều đến trên trăm tầng sóng biển.
Một cổ cương phong đáng sợ quét tới, xới tung cả mặt đất, biến thành một vũng lõm.
Ngoan thạch từ trong lòng đát bay ra, bùn đất xen lẫn cỏ, có cây cối tráng kiện bị đánh bay ra.
Ầm ầm!
Phong Phi Vân bước nhanh tới trước, đề đao trảm xuống, đao khí tung hoành giữa sơn nhạc.
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
- Long Hoàng Nhất Đao Sát!
Trên lưng có sơn hà khí tượng, năm tòa tham vân đại sơn đứng vững mà lên, rầm rộ, có thể ép tới khiến kim lãng kia cũng sinh ra rung động.
《 Long Hoàng Đao Quyết 》 đã đạt tới sáu tầng chân tủy, đã lĩnh ngộ hơn nửa phần tinh hoa của chiêu thứ nhất, uy lưc có thể phát huy ra cũng càng thêm cường đại, điểm này đã vượt qua dự đoán của La Phù công chúa, thiên phú Phong Phi Vân đã khiến nàng có chút sợ hãi.
- Mười chiêu đã xong!
Mộc Thuyết thu hồi Bảo Thụ, thối lui sang một bên.
- Mới chỉ một chiêu thôi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm nàng.
- Ta nói mười chiêu chính là mười chiêu.
Mộc Thuyết nhìn huyết dịch trên người Phong Phi Vân, có chút không đành lòng.
- Ngươi nếu nói cho ta biết, là người phương nào đang tính toán ta, ta liền xem như đây là mười chiêu.
Hai mắt Phong Phi Vân có thể Vọng Khí, đã nhìn thấy nơi phía chân trời có một mảnh khí tượng "Kim Ô Thập Nhật", trong lòng đã đoán được vài phần.
Khí tượng Kim Ô Thập Nhật hắn từng ở Diễn Võ Chiến Tháp cảm ứng qua, trong lòng có một chút ấn tượng.
- Chúng ta vẫn nên đánh hết mười chiêu đi!
Mộc Thuyết tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ có thể bị buộc phải đánh một trận với Phong Phi Vân.
Chọc đao vào mặt đất, Phong Phi Vân bắt đầu bài diễn Ngũ Hành chi thuật, nếu chủ nhân "Kim Ô Thập Nhật" đã muốn đối phó hắn, vậy thì đêm hôm nay hắn nhất định khó mà thoát thân, hiện giờ chỉ có thể tiết kiệm thể lực, không thể ngã xuống trên nửa đường.
Người có thể cố chấp, lại không thể ngu xuẩn.
Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật, đều đến Đại Thừa, có thể vận dụng tùy tâm sở dục.
Ba loại thuật pháp từ trong tay Phong Phi Vân thay nhau điểm ra, chỉ kiếm hắc sắc, xích sắc, lục sắc phô thiên cái địa, rậm rạp chằng chịt, tựa như kiếm vũ.
Mộc Thuyết tế ra Bảo Thụ, quét ngang thuật pháp đánh tới, thân hình khẽ động, xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, nhánh cây sắc bén đến có thể so với lợi kiếm xẹt qua vai Phong Phi Vân.
Oanh!
Phong Phi Vân thân hình giao thoa, chủ động đánh ra một chưởng, đánh về phía sau lưng Mộc Thuyết, thiếu chút nữa đã đánh gãy cả cột sống của nàng.
Hai người đều ra tay toàn lực, cũng không có nửa phần lưu tình, hơi không lưu ý thì sẽ lập tức chết trong tay đối phương ngay.
Đây cũng không phải là giao phong vô cùng đơn giản mà giống như chém giết sinh tử hơn.
Không phải đại địch, nhưng chiến đấu còn ác liệt hơn cả địch nhân.
Khi mười chiêu giao phong chấm dứt, trên người Phong Phi Vân lại nhiều thêm vài chỗ tổn thương, càng như thế, Phong Phi Vân cảm giác huyết dịch trong thân thể của mình lưu động càng nhanh hơn, bị buộc đến tuyệt địa, tiềm năng thân thể đang không ngừng được kích phát ra.
Nếu lại đánh thêm mấy trận, có lẽ có thể lần nữa đột phá cảnh giới.
- Ngươi vậy mà thật sự tiếp được ta mười chiêu.
Mộc Thuyết có chút không thể tin tưởng mọi chuyện, nàng vốn tưởng rằng, mình toàn lực ra tay, Phong Phi Vân nhiều nhất chỉ tiếp được ba chiêu sẽ bị mất mạng, cho nên nàng mới muốn cố ý phóng nước.
Mười chiêu này nàng đã dùng hết toàn lực, đánh tới đằng sau nàng thậm chí đã đánh ra chân hỏa, nhưng mặc dù nàng dùng hết tất cả vốn liếng cũng căn bản không cách nào đánh bại được Phong Phi Vân.
Nhìn như tùy thời đều ngã xuống, nhưng lại vĩnh viễn không ngã xuống.
Phong Phi Vân tiếp tục đông nam hành, lưu lại Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết đứng nguyên ở đó, bọn hắn trong lòng suy nghĩ phức tạp, vốn mang theo tâm tình nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ mà đến, nhưng sau khi giao thủ với Phong Phi Vân, bọn hắn tuy đều cảm thấy trên người mình có rất nhiều chỗ thiếu sót, cũng chưa phát huy lực lượng đến trình độ hoàn mỹ nhất.
Tâm tình có chút trầm trọng.
- Cửa thứ ba, là ai thủ quan?
Mộc Đàm Thiên nhìn qua màn đêm, đã thấy bên kia khói đặc nổi lên bốn phía, chiến thanh chấn trời cao, từng đạo Long hình đao khí màu trắng có thể xông lên Thiên Mạc.
- Một tu sĩ Đại viên mãn tu luyện ra một trăm tám mươi hai tòa mệnh huyệt, so với ta càng mạnh hơn một phần.
Mộc Thuyết chẳng biết tại sao lại rất hi vọng Phong Phi Vân có thể xông qua bốn cửa trước, nhìn thấy người thủ quan thứ năm kia.
Đó cũng không phải chuyện dễ dàng, coi như là để nàng đến xông, nàng đều không có tin tưởng mười phần.
- Long Hoàng Đao Quyết lại trở nên mạnh mẽ rồi, đã lĩnh ngộ ra bảy thành chân tủy.
Mộc Đàm Thiên trông thấy Bạch Long đao khí trùng thiên kia lại ngưng thực thêm vài phần, dài chừng 30m, trông giống như là Chân Long vậy.
Năng lực lĩnh ngộ với 《 Long Hoàng Đao Quyết 》 quả thực đáng sợ, một đường giết qua, lĩnh ngộ liền càng ngày càng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.