Linh Chu

Chương 204: Xuống núi. (1)

Cửu Đương Gia

03/06/2015

- Không có khả năng, trong thân thể ngươi chảy xuôi huyết dịch Phong gia, tuyệt không phải giả.

Tam đương gia đi ra từ trong hốc cây. Vẫn là thân thể lưng còng, mái tóc trắng xoá, trên lưng vẫn đeo một thanh Đại Khảm Đao, mặc một chiếc khố đỏ.

Loại tuổi này mà lại ăn mặc phong tao như vậy, quả thực đến mắt người mù cũng phải sáng lên.

Lão tịnh không có ý xuất thủ, một đôi hốc mắt lõm sâu nhìn chăm chú Phong Phi Vân mà hỏi:

- Ngươi đến đây là vì hai nha đầu kia sao?

Lão gia hỏa này cực kì khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ đến đây của Phong Phi Vân, nhưng mà giờ phút này lão lại tịnh không có ý ra tay xuất thủ, một cây quải trượng (cây gậy) kia cũng thu trở về.

Trong lòng Phong Phi Vân khựng lại. Hắn thầm nghĩ lão gia hỏa này mới vừa rồi hiển nhiên là muốn giết ta, nhưng mà sau khi biết được ta là đệ tử của Phong gia thì lại lưu tay đối với ta. Chẳng lẽ lão chính là một vị tiền bối nào đó của Phong gia, hoặc là có cội rễ gì đó cùng Phong gia ?

Bất kể là một loại tình huống nào, ít nhất cũng không có xu hướng phát triển xấu đi.

- Không sai.

Phong Phi Vân tịnh không phủ nhận.

Tam đương gia gật đầu, tay chống quải trượng, lưng còng còng mà nói với vẻ yếu ớt:

- Các ngươi có quan hệ gì?

- Ông lão, ngươi quản lắm chuyện quá.

Phong Phi Vân có hơi không nhịn được, hai tay tạo thành thiết quyền, trên bàn chân ngưng tụ Linh Mang. Chỉ cần phát hiện ra một chút cơ hội thì hắn sẽ ra tay không chút do dự.

- Không nói thì cũng thôi. Nhìn tuổi của ngươi hẳn là đệ tử đời thứ năm của Phong gia rồi! Thiên tư đúng là gượng gạo tiếp cận mức độ mà cũng không coi là mất mặt xấu hổ. Vậy tại Tiềm Long Đại Chiến thế hệ này của Phong gia thì ngươi xếp hạng thứ mấy a?

Tam đương gia xem ra đã khẳng định Phong Phi Vân chính là đệ tử của Phong gia, hơn nữa đối với tất cả mọi thứ của Phong gia đều rõ như lòng bàn tay, biết rất rõ.

Cứ mỗi hai mươi năm Phong gia cử hành một lần Tiềm Long Đại Chiến, năm nay đúng là năm đại chiến.

Phong Phi Vân không cảm giác được sát khí từ trên người đối phương, sự đề phòng trong lòng cũng ít đi vài phần, hắn đáp:

- Ta đã bị Phong gia trục xuất ra khỏi cửa, những Tiềm Long này của Phong gia chỉ sợ hiện tại đều muốn giết ta, kiếm công trở về.

Tam đương gia trố mắt nhìn, sắc mặt có hơi khó coi, rồi nói:

- Phong gia bình thường sẽ không trục xuất đệ tử gia tộc khỏi gia môn, ít nhất hai trăm năm qua cũng không hề phát sinh chuyện như vậy. Xem ra ngươi là phạm vào tội ác tày trời nên mới có thể rơi vào kết quả hiện tại. Đúng là một kẻ bại hoại của Phong gia, tội chết có thừa.



- Hừ! Ông lão không biết cũng đừng nói lung tung. Những đám cao cấp của Phong gia chẳng qua đều là những kẻ trái tim để lợi ích che mờ thôi. Vì tế luyện một kiện báu vật mà lại trục xuất ta khỏi gia môn, lại còn phái người đối phó những ai chí thân của ta. Loại gia tộc chó má, không có cũng được!

Phong Phi Vân cũng không có nói ra yêu ma chiến y, vẻn vẹn chỉ là nói một kiện báu vật. Dù sao ý nghĩa đại diện của yêu ma chiến y, thật sự không phải người bình thường có thể tiếp thu được.

Vốn tưởng rằng ông lão này sẽ tức giận, nhưng mà lần này lại ngoài dự liệu của Phong Phi Vân.

- Lời này... đúng là nói cũng không sai một chút nào. Phong Nhất Ý, Phong Nhất Hổ đích xác đều là những kẻ vô liêm sỉ vì báu vật. Năm đó... Khụ khụ. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là đệ tử đời thứ mấy của Phong gia ?

Tam đương gia hỏi.

Phong Nhất Ý và Phong Nhất Hổ đều là hai vị lão tổ của Phong gia, đã là nhân vật cấp bậc Cự Kình. Tam đương gia lại có thể kêu lên tên của bọn họ, xem ra thật sự là có cội rễ từ Phong gia.

- Đời thứ mười hai.

Phong Phi Vân nói như thế.

Ánh mắt sắc sảo của Tam đương gia chợt lóe, lão hỏi:

- Gia gia của ngươi là ai?

- Phong Dật.

Phong Phi Vân đáp.

Tê!

Tam đương gia lập tức dừng chân, cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân. Trong đôi ánh mắt già nua tràn ngập ánh sáng phức tạp, năm ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng cũng không hề nói ra điều gì, liền xoay người đi vào trong hốc cây.

Lão gia hỏa này rốt cuộc làm sao vậy!

Phong Phi Vân đứng ở ngoài gốc cây, thật lâu không thấy lão đi ra, vì vậy liền cao giọng hỏi:

- Này, rốt cuộc ngươi có tha người hay không ?

- Coi như giao hai nha đầu kia cho ngươi, ngươi cũng không cứu được bọn họ.

Hốc cây yên lặng chỉ chốc lát, Tam đương gia lại nói:

- Một người bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia phong bế, một người bị Ngọc Hàn Khí đóng băng, nhiều nhất còn có thể sống được chín ngày trời.

Thái độ của Tam đương gia so sánh lúc trước khá hơn nhiều.



- Bọn họ không thể chết được.

Phong Phi Vân đáp.

- Không phải chứ? Bọn họ là vợ của ngươi? Nếu như bọn họ là vợ của ngươi, lão đầu tử ta trái lại có khả năng chỉ điểm một con đường sáng cho ngươi, có lẽ có khả năng cứu bọn họ.

Tam đương gia nở nụ cười khùng khục.

Quý gia tỷ muội đối với hắn có ân cứu mạng, tuyệt đối không thể nhìn bọn họ liền chết đi như vậy. Phong Phi Vân có hơi im lặng, âm thanh mềm mỏng đi không ít. Hắn nói:

- Cúi xin tiền bối chỉ điểm con đường sáng.

Vì cứu ân nhân của chính mình, Phong Phi Vân có khả năng ăn nói khép nép nhờ vả người khác. Hắn cảm giác chuyện này không mất mặt.

Tam đương gia cười nói:

- Nếu muốn mở Bát Mạch Long Tỏa thì có hai phương pháp, phương pháp thứ nhất đương nhiên là đi tìm Lão Tổ tông Kỷ gia, để cho lão tự mình ra tay mở Long Toả.

- Lời này đúng là nói vô ích!

Phong Phi Vân quả là cứng họng.

- Hắc hắc, cho nên ngươi chỉ có khả năng chọn con đường thứ hai. Ở Phong Hỏa Liên Thành có một người gọi là Tả Thiên Thủ. Người này chính là khá khó lường, trong thiên hạ không có khóa nào mà hắn không mở nổi, không có trận nào mà không phá được, không có bùa chú nào mà không làm tan đi được. Ngay cả mười Đại Thiên Phong Ma Trận ở Thần Đô Đại Ngục đều bị hắn phá vỡ, khiến cho hắn trốn thoát từ trong Thần Đô Đại Ngục. Nếu như ngươi có thể mời được hắn xuất thủ thì Bát Mạch Long Tỏa với hắn mà nói, chỉ là trò trẻ con.

Phong Phi Vân lại hỏi:

- Vậy lại phải làm như thế nào mới có thể phá vỡ Ngọc Hàn Khí?

- Cái...này... Một người bị đóng băng, lúc trước đã là hẳn phải chết không nghi ngờ. Huống chi vẫn bị Ngọc Hàn Khí đóng băng. Nhưng mà nha đầu kia tựa hồ tịnh không phải nhân loại, cho nên vết thương trong thân thể vẫn có một tia sức sống. Nếu muốn phá vỡ tầng băng này mà lại không gây tổn thương tánh mạng của nàng, chỉ có một loại Hỏa Diễm có khả năng làm được.

- Loại Hỏa Diễm gì ?

Phong Phi Vân hỏi.

- Phật Môn Nghiệp Hỏa! Nghiệp Hỏa chính là Hỏa Diễm êm dịu nhất trong thiên hạ, cũng chỉ có Nghiệp Hỏa mới có thể khiến cho Ngọc Hàn Khí hòa tan.

Tam đương gia đáp.

Trong lòng Phong Phi Vân nghi hoặc, hắn liền hỏi:

- Vì sao lão phải nói cho ta biết những điều này, chúng ta tựa hồ cũng không quen biết gì nhau ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook