Chương 205: Xuống núi. (2)
Cửu Đương Gia
04/06/2015
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là gia gia của gia gia ngươi ( kị tổ), ngươi có tin hay không?
Tam đương gia cười nói.
Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, biết lão gia hỏa này đang chơi xỏ hắn, liền nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ta là gia gia của ngươi!
Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân xoay người liền đi!
Nếu Tam đương gia đã nói cho hắn nhiều như vậy, thế thì hiển nhiên là sẽ không gây tổn thương hay lấy mạng Quý gia tỷ muội. Do vậy tạm thời không cần lo lắng cho an toàn sinh mệnh bọn họ. Mặc dù không biết vì sao lão ta phải trợ giúp chính mình, nhưng mà có khả năng khẳng định lão gia hỏa này tất nhiên có nguồn gốc cùng Phong gia.
Chín ngày trời!
Thời gian thật sự rất cập rập !
Hoàng Phong Lĩnh quả nhiên không hổ là chốn của hạng người tàng long ngọa hổ. Ba nghìn đạo tặc hợp lực lại triển khai Minh Nha Đại Trận không ngờ đã đánh lui cấp bậc Cự Kình như Sát Hành Vân. Đến khi Phong Phi Vân từ chỗ Tam đương gia quay về, Minh Nha Đại Trận đã chìm vào dưới mặt đất, đại chiến đã kết thúc.
Bầu trời lại khôi phục sự trong sáng, có một vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời.
Mặc dù đã đánh lui Sát Hành Vân, nhưng mà Hoàng Phong Lĩnh cũng là tổn thương nguyên khí nặng nề, rất nhiều đạo tặc đều bị thương không nhẹ, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.
Một đêm này tất cả mọi người không sao ngủ được, sợ Sát Hành Vân lại đánh tới lần nữa.
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên!
Phanh! Phanh! Phanh!
- Đại Ngưu, mở cửa!
Tên đầu trọc ở bên ngoài ra sức gõ cửa.
Phong Phi Vân vừa mặc trang phục, vừa mở cửa ra, mắt kèm nhèm ngái ngủ hỏi:
- Vu Cửu, ngươi không ngủ được?
Lão đầu trọc Vu Cửu cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một phen mà cảm giác rất là buồn bực. Lão giơ ngón tay sờ sờ cái đầu trọc lốc, kinh ngạc hỏi:
- Đại Ngưu, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ngươi còn có thể ngủ được ?
- Tại sao không ngủ được?
Phong Phi Vân hỏi.
- Vợ của ngươi bị người đoạt đi, ngươi liền tuyệt không đau lòng?
Vu Cửu hỏi.
- Đoạt thì đoạt mất rồi. Cùng lắm thì hôm nay lại cướp một người khác mang về.
Phong Phi Vân ưỡn lưng một cái, lộ rõ sự mệt mỏi.
Vu Cửu phá lên cười:
- Nhị đương gia vẫn còn đang lo lắng trong lòng ngươi không chịu đựng được, liền đặc biệt gọi ta đến an ủi ngươi, xem ra là dư thừa.
Thành thật mà nói với Kỷ Thương Nguyệt mặc dù hắn không tính là có kết giao tình cảm, nhưng mà cũng coi như có quan hệ xác thịt. Nàng bị bắt đi, trong lòng Phong Phi Vân vẫn có một chút chút lo lắng như vậy. Nhưng chuyện như vậy tự có cao thủ Kỷ gia đi mà quản, cho dù hắn có muốn quản cũng không đánh lại Sát Hành Vân.
Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia chính là rất cao, Kỷ gia không có khả năng ngồi nhìn mà mặc kệ.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc đến để làm chi?
Vu Cửu vỗ vỗ cái đầu trọc lóc, cười to đáp:
- Tam đương gia nói, tối hôm qua đánh một trận làm Minh Nha Đại Trận tổn thương khá nhiều, cần phải có đại lượng Linh Thạch để chữa trị trận pháp. Nay bảo ngươi mang mấy người huynh đệ cùng nhau xuống núi thu mua. Lão nhân gia ông ta chính là chỉ đích danh ngươi, muốn ngươi tự mình đi.
- Như vậy a!
Vẻ mệt mỏi trên mặt Phong Phi Vân lập tức biến mất, trong lòng tự nhiên rõ ràng ý định của Tam đương gia. Đây là lão tạo ra cơ hội xuống núi cho mình, đi đến Phong Hỏa Liên Thành tìm Tả Thiên Thủ và Phật Môn Nghiệp Hỏa.
Cơ hội như thế tự nhiên khó được, Phong Phi Vân đương nhiên phải tận dụng.
Đến sau khi tin tức thứ nhất này truyền ra, chợt liền có mấy người tìm tới cửa, mặt dày mày dạn muốn đi theo đi.
- Đại Ngưu, vào lúc đuổi giết tiểu tử Kỷ gia, chính là ngươi đã đồng ý muốn mời ta đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu) ba ngày.
- Đại Ngưu, làm người thật phúc hậu, nói chuyện rất có nghĩa.
- Muốn đi thì đi Tuyệt Sắc Lâu, đây chính là đệ nhất thanh lâu ở Phong Hỏa Liên Thành. Nghe nói đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều từng gảy đàn ca hát ở nơi này.
...
Ba người này đều là một trong số những người giết chết Kỷ Phong Lãnh, mọi người đều là hung nhân. Bên ngoài là đi theo Phong Phi Vân xuống núi thu mua, trên thực tế là tính toán để cho Phong Phi Vân mời bọn họ đi Tuyệt Sắc Lâu uống Hoa Tửu.
Phong Phi Vân đúng là đích xác đã từng nói lời này, giờ phút này cũng không tiện cự tuyệt. Hắn không thể làm gì khác hơn là mang theo ba người bọn họ và Vu Cửu, một nhóm năm người đi xuống Hoàng Phong Lĩnh, hướng về tòa thành biên cương hiểm yếu trong lời đồn đại, chạy đến Phong Hỏa Liên Thành hắc ám nhất, hỗn loạn nhất.
- Nói chúng ta xuống núi thu mua Linh Thạch, các ngươi có mang theo kinh phí?
Đi tới nửa đường, Phong Phi Vân mới nghĩ tới vấn đề này.
Vu Cửu sửng sốt, hỏi:
- Đạo tặc Hoàng Phong chúng ta thu mua Linh Thạch, cần phải kinh phí sao?
- Ú ú ớ ớ...
Trong lòng Phong Phi Vân quay cuồng. Đúng vậy! Làm thế nào hắn lại quên đi chuyện này. Đạo tặc chỉ giựt, nào có đạo lý đưa tiền.
Xem ra lần này thu mua Linh Thạch, không phải dễ xử lý như vậy.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Trên cánh đồng bát ngát xảy ra một hồi đất rung núi chuyển, chấn động làm cho chim chóc trong bụi cỏ kinh sợ bay lên !
- Chà, tình huống gì đây!
Vương Mãnh thu cánh tay để trần to như cây cột, bị dọa đến thân thể rụt co lại.
Vương Mãnh chính là một trong bốn tên đạo tặc mà Phong Phi Vân mang theo lần này. Gia hỏa này mặc một cái khố lớn, lưng quấn một sợi dây thừng to như cánh tay, trên bả vai khoác một cái áo dài trắng khiến cho cánh tay ngăm đen mà vững chắc càng nổi bật. Cánh tay kia quả thực so sánh Phong Phi Vân thì to gấp ba.
Vóc người quả là hợp với tên hắn, tuyệt đối là Mãnh Nam, mọi nơi toàn thân đều là từng khối từng khối cơ bắp to như bàn tay lớn. Chỉ cần hắn trừng hai mắt là có thể hù dọa đám trẻ con khóc mếu.
Đúng là tiêu chuẩn của kẻ xấu !
Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc đồng thời ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Từ đường chân trời bụi mù cuồn cuộn, có hơn mười con Kỳ Ngưu đang chạy tới, mỗi một con Kỳ Ngưu đều cao vài thước, thân hình so sánh voi lớn đều phải khổng lồ hơn, trên người mọc đầy lân phiến.
Đây là Kỳ Ngưu đích thực, mà không phải Kỳ Ngưu do kình khí đánh ra.
Một đội chiến tướng người mặc chiến giáp, cầm trong tay trường mâu cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu đang chạy như bay mà đến.
Không ngờ lấy Kỳ Ngưu làm tọa kỵ, đây chính là thú vật của chiến tranh, không có tu vi Tiên Căn đỉnh cao thì căn bản không thể khống chế được bọn chúng. Hiển nhiên đội chiến tướng này có lai lịch phi phàm, sức chiến đấu vô cùng kinh người.
- Đó là lá cờ đại kỳ của Thần Vũ Quân, đây chính là người của kị binh Kỳ Ngưu Chiến, là tinh nhuệ của Thần Vũ đoàn.
Lưu Thân Sinh sờ sờ chòm râu dê dưới cằm mà nói.
Lưu Thân Sinh cũng là một trong bốn tên đạo tặc, cũng là kẻ duy nhất được coi như một người nhã nhặn. Hắn khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu xanh có ghim một cái đuôi lớn, chân đi dép cỏ.
Tam đương gia cười nói.
Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, biết lão gia hỏa này đang chơi xỏ hắn, liền nói với âm thanh lạnh lùng:
- Ta là gia gia của ngươi!
Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân xoay người liền đi!
Nếu Tam đương gia đã nói cho hắn nhiều như vậy, thế thì hiển nhiên là sẽ không gây tổn thương hay lấy mạng Quý gia tỷ muội. Do vậy tạm thời không cần lo lắng cho an toàn sinh mệnh bọn họ. Mặc dù không biết vì sao lão ta phải trợ giúp chính mình, nhưng mà có khả năng khẳng định lão gia hỏa này tất nhiên có nguồn gốc cùng Phong gia.
Chín ngày trời!
Thời gian thật sự rất cập rập !
Hoàng Phong Lĩnh quả nhiên không hổ là chốn của hạng người tàng long ngọa hổ. Ba nghìn đạo tặc hợp lực lại triển khai Minh Nha Đại Trận không ngờ đã đánh lui cấp bậc Cự Kình như Sát Hành Vân. Đến khi Phong Phi Vân từ chỗ Tam đương gia quay về, Minh Nha Đại Trận đã chìm vào dưới mặt đất, đại chiến đã kết thúc.
Bầu trời lại khôi phục sự trong sáng, có một vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời.
Mặc dù đã đánh lui Sát Hành Vân, nhưng mà Hoàng Phong Lĩnh cũng là tổn thương nguyên khí nặng nề, rất nhiều đạo tặc đều bị thương không nhẹ, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu.
Một đêm này tất cả mọi người không sao ngủ được, sợ Sát Hành Vân lại đánh tới lần nữa.
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên!
Phanh! Phanh! Phanh!
- Đại Ngưu, mở cửa!
Tên đầu trọc ở bên ngoài ra sức gõ cửa.
Phong Phi Vân vừa mặc trang phục, vừa mở cửa ra, mắt kèm nhèm ngái ngủ hỏi:
- Vu Cửu, ngươi không ngủ được?
Lão đầu trọc Vu Cửu cẩn thận đánh giá Phong Phi Vân một phen mà cảm giác rất là buồn bực. Lão giơ ngón tay sờ sờ cái đầu trọc lốc, kinh ngạc hỏi:
- Đại Ngưu, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ngươi còn có thể ngủ được ?
- Tại sao không ngủ được?
Phong Phi Vân hỏi.
- Vợ của ngươi bị người đoạt đi, ngươi liền tuyệt không đau lòng?
Vu Cửu hỏi.
- Đoạt thì đoạt mất rồi. Cùng lắm thì hôm nay lại cướp một người khác mang về.
Phong Phi Vân ưỡn lưng một cái, lộ rõ sự mệt mỏi.
Vu Cửu phá lên cười:
- Nhị đương gia vẫn còn đang lo lắng trong lòng ngươi không chịu đựng được, liền đặc biệt gọi ta đến an ủi ngươi, xem ra là dư thừa.
Thành thật mà nói với Kỷ Thương Nguyệt mặc dù hắn không tính là có kết giao tình cảm, nhưng mà cũng coi như có quan hệ xác thịt. Nàng bị bắt đi, trong lòng Phong Phi Vân vẫn có một chút chút lo lắng như vậy. Nhưng chuyện như vậy tự có cao thủ Kỷ gia đi mà quản, cho dù hắn có muốn quản cũng không đánh lại Sát Hành Vân.
Địa vị Tử Linh Tử tại Kỷ gia chính là rất cao, Kỷ gia không có khả năng ngồi nhìn mà mặc kệ.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc đến để làm chi?
Vu Cửu vỗ vỗ cái đầu trọc lóc, cười to đáp:
- Tam đương gia nói, tối hôm qua đánh một trận làm Minh Nha Đại Trận tổn thương khá nhiều, cần phải có đại lượng Linh Thạch để chữa trị trận pháp. Nay bảo ngươi mang mấy người huynh đệ cùng nhau xuống núi thu mua. Lão nhân gia ông ta chính là chỉ đích danh ngươi, muốn ngươi tự mình đi.
- Như vậy a!
Vẻ mệt mỏi trên mặt Phong Phi Vân lập tức biến mất, trong lòng tự nhiên rõ ràng ý định của Tam đương gia. Đây là lão tạo ra cơ hội xuống núi cho mình, đi đến Phong Hỏa Liên Thành tìm Tả Thiên Thủ và Phật Môn Nghiệp Hỏa.
Cơ hội như thế tự nhiên khó được, Phong Phi Vân đương nhiên phải tận dụng.
Đến sau khi tin tức thứ nhất này truyền ra, chợt liền có mấy người tìm tới cửa, mặt dày mày dạn muốn đi theo đi.
- Đại Ngưu, vào lúc đuổi giết tiểu tử Kỷ gia, chính là ngươi đã đồng ý muốn mời ta đến Phong Hỏa Liên Thành uống Hoa Tửu ( uống rượu có kỹ nữ hầu) ba ngày.
- Đại Ngưu, làm người thật phúc hậu, nói chuyện rất có nghĩa.
- Muốn đi thì đi Tuyệt Sắc Lâu, đây chính là đệ nhất thanh lâu ở Phong Hỏa Liên Thành. Nghe nói đệ lục mỹ nhân Thần Tấn Vương Triều từng gảy đàn ca hát ở nơi này.
...
Ba người này đều là một trong số những người giết chết Kỷ Phong Lãnh, mọi người đều là hung nhân. Bên ngoài là đi theo Phong Phi Vân xuống núi thu mua, trên thực tế là tính toán để cho Phong Phi Vân mời bọn họ đi Tuyệt Sắc Lâu uống Hoa Tửu.
Phong Phi Vân đúng là đích xác đã từng nói lời này, giờ phút này cũng không tiện cự tuyệt. Hắn không thể làm gì khác hơn là mang theo ba người bọn họ và Vu Cửu, một nhóm năm người đi xuống Hoàng Phong Lĩnh, hướng về tòa thành biên cương hiểm yếu trong lời đồn đại, chạy đến Phong Hỏa Liên Thành hắc ám nhất, hỗn loạn nhất.
- Nói chúng ta xuống núi thu mua Linh Thạch, các ngươi có mang theo kinh phí?
Đi tới nửa đường, Phong Phi Vân mới nghĩ tới vấn đề này.
Vu Cửu sửng sốt, hỏi:
- Đạo tặc Hoàng Phong chúng ta thu mua Linh Thạch, cần phải kinh phí sao?
- Ú ú ớ ớ...
Trong lòng Phong Phi Vân quay cuồng. Đúng vậy! Làm thế nào hắn lại quên đi chuyện này. Đạo tặc chỉ giựt, nào có đạo lý đưa tiền.
Xem ra lần này thu mua Linh Thạch, không phải dễ xử lý như vậy.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Trên cánh đồng bát ngát xảy ra một hồi đất rung núi chuyển, chấn động làm cho chim chóc trong bụi cỏ kinh sợ bay lên !
- Chà, tình huống gì đây!
Vương Mãnh thu cánh tay để trần to như cây cột, bị dọa đến thân thể rụt co lại.
Vương Mãnh chính là một trong bốn tên đạo tặc mà Phong Phi Vân mang theo lần này. Gia hỏa này mặc một cái khố lớn, lưng quấn một sợi dây thừng to như cánh tay, trên bả vai khoác một cái áo dài trắng khiến cho cánh tay ngăm đen mà vững chắc càng nổi bật. Cánh tay kia quả thực so sánh Phong Phi Vân thì to gấp ba.
Vóc người quả là hợp với tên hắn, tuyệt đối là Mãnh Nam, mọi nơi toàn thân đều là từng khối từng khối cơ bắp to như bàn tay lớn. Chỉ cần hắn trừng hai mắt là có thể hù dọa đám trẻ con khóc mếu.
Đúng là tiêu chuẩn của kẻ xấu !
Phong Phi Vân và bốn tên đạo tặc đồng thời ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Từ đường chân trời bụi mù cuồn cuộn, có hơn mười con Kỳ Ngưu đang chạy tới, mỗi một con Kỳ Ngưu đều cao vài thước, thân hình so sánh voi lớn đều phải khổng lồ hơn, trên người mọc đầy lân phiến.
Đây là Kỳ Ngưu đích thực, mà không phải Kỳ Ngưu do kình khí đánh ra.
Một đội chiến tướng người mặc chiến giáp, cầm trong tay trường mâu cưỡi trên lưng Kỳ Ngưu đang chạy như bay mà đến.
Không ngờ lấy Kỳ Ngưu làm tọa kỵ, đây chính là thú vật của chiến tranh, không có tu vi Tiên Căn đỉnh cao thì căn bản không thể khống chế được bọn chúng. Hiển nhiên đội chiến tướng này có lai lịch phi phàm, sức chiến đấu vô cùng kinh người.
- Đó là lá cờ đại kỳ của Thần Vũ Quân, đây chính là người của kị binh Kỳ Ngưu Chiến, là tinh nhuệ của Thần Vũ đoàn.
Lưu Thân Sinh sờ sờ chòm râu dê dưới cằm mà nói.
Lưu Thân Sinh cũng là một trong bốn tên đạo tặc, cũng là kẻ duy nhất được coi như một người nhã nhặn. Hắn khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu xanh có ghim một cái đuôi lớn, chân đi dép cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.