Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 30: Chiến Vương Bị Bất Lực, Cưới Ai Cũng Vậy.

Mai Mai Tang

28/05/2023

“Nhà bọn họ đời đời luyện đan, sao lại có được….như thế…”

“Một tiểu thư không có chút hiểu biết nào.” Cố Thu Lâm bổ sung cho hắn.

“Sư phụ có một nữ nhi, lúc bản vương ở Bình Châu đã sớm nghe đến việc ông ấy chiều hư đến mức khiến ả tác oai tác quái, đến phiên mình cảm nhận được mới thấy khó quên.”

Hiên Viên Thương Ca sờ lên cái trán bầm tím của mình mà cười gượng, mười sáu năm không gặp, cái nhận được không phải là lão sư xa cách từ lâu mà là một người vô cùng ghét bỏ mình. Hoàng đế buộc hắn cưới nữ nhi của sư phụ, nước cờ này dùng tốt lắm.

Cố Thu Lâm mới đi theo vương gia khi còn ở Bình Châu, hắn chỉ nghe nói qua vương gia là học trò của Mộ Dung tướng quân nào đó, chứ chưa từng nhìn thấy người. Nhưng hắn biết, một người có thể dạy dỗ được vị vương gia anh hùng như vậy, chắc chắn là một lão sư rất nghiêm khắc.

Nhưng so sánh với người có cùng sự dạy dỗ đó là Thanh Tuyết tiểu thư thì sao lại cảm thấy có sự khác biệt lớn như thế. Một người thì mạnh mẽ, văn thao vũ lược, một anh hùng cái thế, còn một người thì vô dụng, bất học vô thuật, là một tiểu thư đài các ngỗ nghịch.

“Vương gia, mùng một tháng năm này chính là ngày giỗ của Tiên Hoàng, Thánh thượng hạ chỉ muốn dẫn đầu quần thần, đích thân đến phúng viếng, ngài cũng phải đi.”

Hiên Viên Thương Ca sững sờ, hỏi: “Mộ Dung tướng quân có đi không?”

“Tướng quân cũng đi.”

Chiến Vương nghiêm túc nói: “Vậy bản vương không đi.”

Cố Thu Lâm đã có biện pháp, biết thừa chủ tử của ngài sợ vị kia.

“Nếu thánh thượng trách tội xuống thì sao?”

“Ngươi không thấy bản vương đánh nhau với người của Thiên Âm phường đã bị trọng thương rồi sao?”

Cố Thu Lâm thành thật đáp: “Từ giờ đến ngày phúng viếng còn những hai mươi ngày, khi đó vết thương của ngài cũng sớm khỏi rồi.”

Chiến Vương gia giận giữ: “Có chút chuyện nhỏ này cũng cần bản vương dạy ngươi sao?”

Cố quản gia nhận lệnh: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngày.”

Báo cáo sai thương thế, hắn đã biết.



Thư phòng gia chủ Liễu gia.

Gia chủ Liễu gia Liễu Xu Thư, Thiếu chủ Liễu Lam Anh, Nhị công tử Liễu Hạ Nguyên đang nói chuyện với nhau.

Liễu Hạ Nguyên quỳ xuống đất: “Cô cô, là do ả tiện nhân kia bêu xấu ta nên ta mới muốn dạy dỗ nàng ta một chút.”

“Dạy dỗ? Chẳng lẽ ngươi không biết một khi Thăng Tiên Thảo được bán đi thì mục đích đều là giết người hay sao? Giáo huấn của Liễu gia mà ngươi học được rốt cuộc đã vứt ở xó nào rồi?” Liễu Xu Thư xoa xoa mi tâm: “Chuyện của Mộ Dung gia đến lượt một kẻ ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào sao?”

“Chất nhi không phải người ngoài, chất nhi là vị hôn phu của Ánh Hà.”



“Ngươi lại giảo biện! Đôi mắt thủ đoạn kia đã bán rẻ ngươi rồi, hai mắt lõm, hốc mắt xanh xao, tướng mạo túng dục!” Liễu Xu Thư chăm sóc dung mạo như một xử nữ, thêm mấy đường nếp nhăn ở khóe mắt. Bà ngồi trên vị trí gia chủ, tức giận bừng bừng: “Liễu Hạ Nguyên! Hôm nay nếu không phải ta ngăn Chiến vương lại, ngươi nghĩ ngươi còn mạng quỳ ở nơi này sao?”

“Chiến…Chiến Vương?” Vẻ mặt Liễu Hạ Nguyên lập tức thay đổi: “Chuyện này…chuyện này có liên quan gì đến hắn?”

“Đồ ngu ngốc! Chiến Vương là vị hôn phu của Mộ Dung Thanh Tuyết!”

Liễu Xu Thư là một nữ tử, độc lập chống đỡ gia tộc suốt hai mươi năm. Vốn bà nghĩ, khi nhi tử của huynh trưởng lớn khôn, bà cũng có thể sớm được nghỉ ngơi. Ai ngờ gần đây Liễu gia liên tục xảy ra chuyện, nếu không có Mộ Dung gia chủ âm thầm giúp đỡ thì Liễu gia có lẽ đã tan nát từ sau vụ việc Thiên Âm phường rồi. Tiểu tử này đã khiến Chiến Vương tức giận rồi, giờ đây còn đụng vào Mộ Dung Thanh Tuyết, lửa cháy còn đổ thêm dầu!

“Chiến Vương là một người như vậy, sao có thể cam tâm cưới một kẻ phế vật?” Liễu Hạ Nguyên nghĩ, nếu là hắn chắc chắn sẽ không cưới: “Hơn nữa, còn là một kẻ phế vật bị hủy dung! Cũng đúng thôi, hắn bị bất lực, cưới ai cũng như vậy.”

Nghe đến đây, Liễu Xu Thư tức đến mức đập bàn cái bộp: “Lam Anh, truyền lệnh của ta, cấm nó ra ngoài cửa để nó suy ngẫm lại!”

“Vâng.” Liễu Lam Anh nói.

“Cút!”

Cô cô lên tiếng, Liễu Hạ Nguyên cút ngay lập tức. Hắn càng hận Mộ Dung Thanh Tuyết hơn, hắn tự nhủ sau khi thoát khỏi cấm túc, chuyện đầu tiên hắn làm đó là giết nàng.

Trong thư phòng, chỉ còn lại hai người, Liễu Lam Anh nói: “Cô cô, là do người ca ca này không làm tròn trọng trách.”

Liễu Xu Thư cười lạnh: “Con thứ chính là con thứ, mẹ nó tâm thuật bất chính, dù như thế nào cũng không dạy được!”

Liễu Lam Anh sững sờ: “Dù gì nó cũng mang dòng máu của phụ thân.”

Không muốn nhiều lời, Liễu Xu Thư đổi đề tài: “Tiên hoàng đi phúng viếng, con và ta cùng đi đi.”

“Vâng.” Liễu Lam Anh đột nhiên hỏi: “Nói đến phúng viếng, vậy người múa tế vũ vẫn là Nhàn công chúa sao?”

Mắt Liễu Xu Thư sáng lên: “Quốc sư còn chưa xác định, còn chuyện của hai ngày này, con muốn đi gặp Nhàn công chúa sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Lam Anh đỏ lên: “Không, con không.”

Hắn làm sao có thể qua được con mắt của Liễu Xu Thư?

“Nhàn công chúa đúng là một lựa chọn tốt.” Dù là chính trị hay tình cảm, Liễu Lam Anh đều có thể chiếm được cả hai. Liễu Xu Thư rất vui vẻ: “Cửu điện hạ và Nhàn công chúa đều là con của Thuần phi nương nương, hai người đó có quan hệ thân thiết, con cũng nên làm thân với hắn một chút.”

“Lần trước vì Hồ Cơ, Cửu điện hạ và con đã có tranh chấp với nhau.” Liễu Lam Anh bất lực lắc đầu.

Liễu Xu Thư khẽ cười: “Chỉ là một vũ cơ thôi mà, trong phủ chúng ta còn nhiều, con tìm mấy người mang đến cho hắn.”

“Cũng bởi vì chuyện mang vũ cơ đến, hắn mới tức giận với con.”

“Chuyện đó như nào?”

“Hôm đó, Thanh Tuyết đòi Hồ Cơ, lúc con đến Đình Úy Ti bảo lãnh thì gặp được Cửu điện hạ cũng muốn mang Hồ Cơ đi. Cả hai đều không thể lấy được người, sau đó con đã mang bốn vũ cơ đến cho Thanh Tuyết, nàng đã thu nhận rồi, nhưng chớp mắt một cái lại mang đến cho Cửu điện hạ.”



Liễu Xu Thư nhíu mày: “Nàng ta có ý tứ gì?”

“Chất nhi cũng không đoán được, nhưng mọi chuyện diễn ra vô cùng kì diệu. Qua được mấy ngày, Chiến Vương mang Hồ Cơ đến Mộ Dung phủ, sau khi Mộ Dung gia chủ biết Hồ Cơ là nam tử xong liền hạ lệnh trục xuất hắn ra khỏi Mộ Dung phủ.”

“Sau đó thì sao?” Liễu Xu Thư tò mò hỏi.

“Gia Cát Hiểu Hàn cũng đến đó, nên đã đem Hồ Cơ về trong phủ. Người ta nói một là hắn ưa thích Hồ Cơ, hai là hắn trượng nghĩa giúp đỡ Mộ Dung Thanh Tuyết.”

“Nếu là cái trước, Gia Cát Hiểu Hàn há chẳng phải là người đồng tính sao? Vậy thì cha hắn nhất định sẽ tức điên lên.” Vừa nghĩ đến bộ dáng khi tức giận của Gia Cát gia chủ, Liễu Xu Thư liền cười đau cả bụng: “Còn nếu là cái sau thì Chiến Vương rõ ràng đã bị cắm sừng rồi.”

“Cửu điện hạ biết vũ cơ mà Thanh Tuyết tặng là con tặng cho nàng, nếu con lại tặng hắn vũ cơ nữa thì thực sự không ổn.”

Liễu Xu Thư khẽ nhếch môi: “Chuyện này không khó, con nghe ta nói mà làm.”



Bầu trời trôi nổi mấy đám mây xanh.

Hai chiếc xe ngựa đi theo hai hướng trái ngược nhau.

Một chiếc đi từ phía Đông, một chiếc đi từ phía Tây, nhưng đều dừng trước Mộ Dung phủ.

Các tiểu thương bên đường đều ngừng chân ngóng nhìn.

Thôn Vân Thú cúi thấp người xuống, thủ thế chờ đợi, nếu không có xa phu dắt dây cương, bọn chúng nhất định sẽ nhào tới đánh nhau với đồng loại bên kia.

Duệ Vương mặc một bộ cẩm bào có những đám mây màu đỏ tía, mày kiếm mắt sáng, bước xuống xe, đi đến chiếc xe bên kia, xoay người hành lễ: “Minh Duệ bái kiến Thập Tứ hoàng thúc.”

Không biết có phải cố ý hay không mà Chiến Vương ngừng một lúc rồi mới xuống xe.

Thôn Vân Thú lập tức co lại, ánh mắt Hiên Viên Thương Ca lướt qua đỉnh đầu Duệ Vương, khẽ ừ một tiếng, lúc này, Duệ Vương mới ngồi dậy.

Quần chúng vây xem nhận ra, hóa ra Chiến Vương và Duệ Vương đều đến thăm Mộ Dung phủ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy nhỉ?

Lúc này, một nữ tử váy đỏ gót sen uyển chuyển bước ra, khi thấy Hiên Viên Minh Duệ, nàng ta ngạc nhiên hô lên: “Duệ ca ca!”

“Tỏa Đồng.” Trên mặt Hiên Viên Minh Duệ xuất hiện một nụ cười, kéo cánh tay Mộ Dung Tỏa Đồng, động tác thân mật tự nhiên.

“Bái kiến Chiến Vương.” Mộ Dung Tỏa Đồng khẽ cúi đầu, nhưng Chiến Vương chẳng thèm nhìn đến.

“Hoàng thúc, chất nhi định dẫn Tứ tiểu thư đến Thẩm gia chơi, nghe nói bên kia mới nhập về mấy con hươu sao.” Hiên Viên Minh Duệ lễ phép hỏi: “Không biết Hoàng thúc đến Mộ Dung phủ có chuyện gì?”

Hiên Viên Thương Ca sững sờ: “Ngươi dẫn nàng ta đi mua huyễn thú?”

Mua? Hoàng thúc nhấn mạnh vào chữ “mua” là có ý gì? Duệ Vương hơi sửng sốt: “À thì…không phải nữ hài tử đều thích những con huyễn thú đáng yêu sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook