Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 31: Hoàng Thúc Trách Hắn Gọi Thẳng Tên Mộ Dung Thanh Tuyết.
Mai Mai Tang
28/05/2023
Chiến Vương hơi nhíu mày, nhìn về phía Cố Thu Lâm tỏ vẻ tức giận, đối phương lại tỏ ra rất vô tội: “Vương gia, thật ra ở trường đấu thú cũng có bán huyễn thú…”
Hiên Viên Minh Duệ là người như thế nào? Đương nhiên có thể nhanh chóng hiểu ra đôi chủ tớ này đang có gì đó bí hiểm, mới lễ phép mời: “Hoàng thúc, thiên kim của Mộ Dung phủ, sao lại thích mấy nơi tối tăm rối loạn như trường đấu thú rồi nhìn mấy con huyễn thú tranh đấu chứ? Hay là bốn người chúng ta cũng đi đến Thẩm gia, lựa chọn những con huyễn thú thích hợp cho các nàng?”
Sắc mặt Tỏa Đồng lập tức thay đổi. Rõ ràng là thế giới của hai người, Duệ ca ca lại muốn dẫn theo hai người kia. Tất cả là tại con tiện nha đầu đó!
Mộ Dung Thanh Tuyết đi ra.
Nàng dường như đẹp hơn một chút, chỉ là một chút thôi. Hiên Viên Thương Ca cũng cảm thấy điều đó, mở miệng hỏi: “Đan dược có hiệu quả rồi à?”
“Có một chút.” Thanh Tuyết nắm tay Ngọc Giới, nhìn về phía Chiến Vương: “Không phải ngươi bảo sẽ mang ta đi xem đấu thú sao? Đi thôi!”
Hiên Viên Thương Ca hỏi nàng: “Nàng thực sự muốn đi sao?”
Mộ Dung Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, giống như không rõ vì sao hắn lại hỏi thế: “Đương nhiên là muốn.”
Đi tìm những món đồ ăn ngon miệng, đương nhiên là nàng sẽ không từ chối. Hơn nữa, nàng vừa đột phá lên cấp ba, còn có Cửu Chuyển Dung Huyết Đan mà hắn tặng, tâm tình đang rất tốt.”
“Thanh…Quận chúa…Hoàng thẩm…” Hiên Viên Minh Duệ dứt khoát gọi: “Mộ Dung Thanh Tuyết, chờ một chút!”
Đang định nhấc chân rời đi, bỗng nghe thấy ai gọi tên mình, Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mặt lộ vẻ ngờ vực.
Duệ Vương bị nhìn chằm chằm, bất giác ngây người, nháy mắt với Mộ Dung Tỏa Đồng. Đối phương hơi do dự, nhưng vẫn đi lên nắm lấy tay Thanh Tuyết, lại bị người kia né tránh.
Nụ cười trên môi Tỏa Đồng hơi ngưng lại nhưng vẫn còn giữ được: “Thanh Tuyết muội muội, Duệ ca ca nói dẫn ta đi đến Thẩm gia mua huyễn thú, muội sẽ đi cùng chúng ta chứ? Trường đấu thú không thích hợp với nữ hài đâu, nơi đó chỉ có mấy tên nam nhân thô kệch, cho dù có nữ hài tử thì cũng đều là kỹ nữ.”
Kỹ nữ? Nghe đến đây, ánh mắt Ngọc Giới liền trở nên lạnh lẽo.
“Nữ hài của thế gia đại tộc cũng đến Thẩm gia chọn lựa huyễn thú mà mình thích, bên kia còn cung cấp hàng theo yêu cầu, nhất định muội muội sẽ hài lòng.” Giọng nữ mềm mại của Tỏa Đồng vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Thanh Tuyết cảm thấy sắc mặt Ngọc Giới rất khó coi, bèn đáp: “Không đi.”
Tỏa Đồng còn muốn khuyên nhủ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen khiến nàng ta vô cùng sợ hãi. Chiến Vương gia xuất hiện trước mặt, lạnh giọng nói: “Đa tạ ý tốt của Duệ Vương, nhưng thứ cho bản vương không thể phụng bồi.”
Đối mặt với hắn chỉ một khoảnh khắc, Mộ Dung Tỏa Đồng đã cảm giác được có một luồng sức mạnh khủng khiếp đè ép lên người mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Khí thế của Chiến Vương quá khủng khiếp, vẻ ngoài lại xấu, lúc nhìn chằm chằm vào người khác cảm giác như hung thần ác sát! May mắn nàng không phải là Chiến Vương phi! Vẫn chỉ có Duệ ca ca là đẹp mắt, nàng vô thức lui về sau, nắm chặt lấy tay Hiên Viên Minh Duệ.
Bị Tỏa Đồng kéo, Duệ Vương đột nhiên cảm giác khó chịu, nói với Chiến Vương: “Hoàng thúc, nếu người đã muốn đến Thẩm gia, vậy thì cho phép chất nhi được bồi người đi trường đấu thú được không? Con rất quen đường ở Loan thành, có thể dẫn đường cho người.”
Thanh Tuyết giật mình. Chẳng lẽ Hiên Viên Thương Ca không lớn lên ở Loan thành? Nàng nhìn thấy sắc mặt Cố Thu Lâm hơi thay đổi.
“Cũng được thôi.” Hiên Viên Thương Ca không từ chối: “Nhớ gọi là Chiến Vương phi.”
Duệ Vương sững sờ, một lúc lâu mới nhận ra. Thì ra Hoàng thúc đang trách hắn gọi thẳng tên của Mộ Dung Thanh Tuyết. Không phải Hoàng thúc không thích nữ giới sao? Sao lại bảo bọc nàng ta như vậy? Nữ nhân mà hắn không muốn, lại thành bảo vật của người khác.
Mộ Dung Tỏa Đồng đung đưa cánh tay nũng nịu: “Duệ ca ca, ta không đi trường đấu thú có được không? Không phải ngài muốn dẫn ta đi xem hươu sao sao?” Muốn bắt nàng đến nơi mà chỉ kỹ nữ mới đến, chẳng phải là đánh vào mặt nàng sao?
Hiên Viên Minh Duệ lườm Tỏa Đồng một cái, đối phương đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Sau đó, có một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Chuyện này đã khiến người trong Loan thanh đều ngoác mồm rơi cả cằm.
Về sau, nó đã trở thành đề tài để mọi người nói chuyện những lúc trà dư tửu hậu.
Chuyện là thế này, Chiến Vương mời Thanh Tuyết tiểu thư lên xe trước. Việc này cũng không có gì lạ, dù sao thì Duệ Vương cũng rất phong độ mời Tỏa Đồng tiểu thư lên xe.
Nhưng mà chuyện phía sau, Mộ Dung Thanh Tuyết làm mấy việc kì lạ cũng không phải là vấn đề gì to tát, đáng sợ chính là Chiến Vương lại thực sự tiếp chiêu!
Thanh Tuyết tiểu thư khẽ nâng cằm, để con thứ Mộ Dung gia lên trước, nàng đi theo phía sau, Chiến Vương là người cuối cùng đi lên.
Đến chỗ này, mọi người có hơi nghi ngờ, vì sao một đứa con thứ không có danh tiếng gì của Mộ Dung phủ lại có thể đi trước Chiến Vương.
Nhưng mà, ai có thể ngờ được.
Thanh Tuyết tiểu thư thật sự đã chặn Chiến Vương lại trước xe.
Mọi người trông thấy, nàng xoay người thì thầm với Chiến Vương vài câu, thái độ thân mật.
Chiến Vương dẫm lên trên cái ghế nhỏ, cảm nhận được hơi thở của nàng. Sau khi nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, hắn chẳng những không vui vẻ, mà sắc mặt còn thay đổi, mãi đến khi hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng, hắn trầm mặt, nhìn nàng một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn nói một chữ.
“Được.”
Sau đó chuyện tiếp theo có thể xưng là một trong những thập đại kỳ quan của Loan thành.
Chiến Vương đi xuống đạp vào cái ghế nhỏ, đi đến trước mặt xa phu: “Xuống.”
Xa phu trợn mắt há mồm: “Vương gia?” Không phải là ngài ấy muốn…?
“Đi xuống.”
Thấy chủ tử có ý nổi giận, xa phu vội nhảy xuống xe, bởi vì vội quá còn lăn trên mặt đất mấy vòng.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Thu Lâm, chủ tử của hắn vậy mà lại ngồi lên trên ghế đánh xe, kéo dây cương, lái xe.
Mãi đến khi xe chạy được mười mét, Cố Thu Lâm mới phản ứng lại mà hét lớn: “Vương gia! Tuyệt đối không thể! Thân thể vàng ngọc của ngài sao có thể lái xe được?”
Hiển nhiên vương gia không nghe hắn, trước kia đã không nghe, bây giờ càng không!
Chủ tử của hắn chắc là bị điên rồi! Cố Thu Lâm tức giận cắn răng, giậm chân một cái. Dưới con mắt xem kịch hay của mọi người, hắn phóng nhanh vượt lên Thôn Vân Thú, gào thét với đám thị vệ: “Còn ngơ ngác cái gì? Không mau đuổi theo đi!”
Sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.
Đúng lúc này, Hiên Viên Minh Duệ đứng ở bên quan sát toàn bộ quá trình, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Phụ hoàng tận tâm chỉ bảo hắn coi chừng Hoàng thúc, vậy mà ở trước mặt bao nhiêu người người lại muốn làm một xa phu, chỉ vì muốn đánh xe cho nữ nhân kia.
Mộ Dung Tỏa Đồng rất hâm mộ, nhưng lại không muốn trở thành góa phụ. Duệ Vương đối xử với nàng tốt là vì mỹ mạo của nàng, thực lực gia tộc nàng, còn Chiến Vương đối với Thanh Tuyết thì như tình cảm mà phụ thân đối với Thanh Tuyết, thứ mà mẫu thân vẫn luôn ghen tỵ. Có thể khiến cho một nam nhân điên cuồng vì mình, cuối cùng không thấy nhìn thấy bóng dáng của những người khác nữa.
Từ Mộ Dung phủ đến trường đấu thú phải lượn quanh hơn nửa Loan thành. Trên đường đi, một vị vương gia nào đó bị chỉ trỏ, nhưng vẫn không động tâm, làm tốt thân phận xa phu của mình.
Cố Thu Lâm cưỡi Thôn Vân Thú đi bên cạnh, che đi khuôn mặt tuấn tú của mình, không muốn ai đó nhận ra. Trời ơi, sao hôm nay trên đường có nhiều Ngự Lâm Quân như vậy chứ, bình thường muốn còn không thấy bọn họ đâu. Chủ tử, nếu ngài còn tiếp tục làm như vậy thì hình tượng anh hùng vô địch của ngài nhất định sẽ sụp đổ đấy.
Trường đấu thú đã sớm nhận được thông báo, Thẩm Bích Tiêu người mặc áo gấm vội vã đứng ở cửa ra vào nghênh đón. Khuôn mặt hắn tuấn tú, phong thần tuấn lãng, khi nhìn thấy hai chiếc xe ngựa nổi bật lao qua dòng người liền cảm thấy rất nhức đầu.
“Bái kiến Chiến Vương, Duệ Vương, Mộ Dung Tứ tiểu thư, Thất tiểu thư.” Thẩm Bích Tiêu lén nhìn Mộ Dung Thanh Tuyết, cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều.
Hiên Viên Minh Duệ là người như thế nào? Đương nhiên có thể nhanh chóng hiểu ra đôi chủ tớ này đang có gì đó bí hiểm, mới lễ phép mời: “Hoàng thúc, thiên kim của Mộ Dung phủ, sao lại thích mấy nơi tối tăm rối loạn như trường đấu thú rồi nhìn mấy con huyễn thú tranh đấu chứ? Hay là bốn người chúng ta cũng đi đến Thẩm gia, lựa chọn những con huyễn thú thích hợp cho các nàng?”
Sắc mặt Tỏa Đồng lập tức thay đổi. Rõ ràng là thế giới của hai người, Duệ ca ca lại muốn dẫn theo hai người kia. Tất cả là tại con tiện nha đầu đó!
Mộ Dung Thanh Tuyết đi ra.
Nàng dường như đẹp hơn một chút, chỉ là một chút thôi. Hiên Viên Thương Ca cũng cảm thấy điều đó, mở miệng hỏi: “Đan dược có hiệu quả rồi à?”
“Có một chút.” Thanh Tuyết nắm tay Ngọc Giới, nhìn về phía Chiến Vương: “Không phải ngươi bảo sẽ mang ta đi xem đấu thú sao? Đi thôi!”
Hiên Viên Thương Ca hỏi nàng: “Nàng thực sự muốn đi sao?”
Mộ Dung Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, giống như không rõ vì sao hắn lại hỏi thế: “Đương nhiên là muốn.”
Đi tìm những món đồ ăn ngon miệng, đương nhiên là nàng sẽ không từ chối. Hơn nữa, nàng vừa đột phá lên cấp ba, còn có Cửu Chuyển Dung Huyết Đan mà hắn tặng, tâm tình đang rất tốt.”
“Thanh…Quận chúa…Hoàng thẩm…” Hiên Viên Minh Duệ dứt khoát gọi: “Mộ Dung Thanh Tuyết, chờ một chút!”
Đang định nhấc chân rời đi, bỗng nghe thấy ai gọi tên mình, Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía hắn, mặt lộ vẻ ngờ vực.
Duệ Vương bị nhìn chằm chằm, bất giác ngây người, nháy mắt với Mộ Dung Tỏa Đồng. Đối phương hơi do dự, nhưng vẫn đi lên nắm lấy tay Thanh Tuyết, lại bị người kia né tránh.
Nụ cười trên môi Tỏa Đồng hơi ngưng lại nhưng vẫn còn giữ được: “Thanh Tuyết muội muội, Duệ ca ca nói dẫn ta đi đến Thẩm gia mua huyễn thú, muội sẽ đi cùng chúng ta chứ? Trường đấu thú không thích hợp với nữ hài đâu, nơi đó chỉ có mấy tên nam nhân thô kệch, cho dù có nữ hài tử thì cũng đều là kỹ nữ.”
Kỹ nữ? Nghe đến đây, ánh mắt Ngọc Giới liền trở nên lạnh lẽo.
“Nữ hài của thế gia đại tộc cũng đến Thẩm gia chọn lựa huyễn thú mà mình thích, bên kia còn cung cấp hàng theo yêu cầu, nhất định muội muội sẽ hài lòng.” Giọng nữ mềm mại của Tỏa Đồng vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Thanh Tuyết cảm thấy sắc mặt Ngọc Giới rất khó coi, bèn đáp: “Không đi.”
Tỏa Đồng còn muốn khuyên nhủ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen khiến nàng ta vô cùng sợ hãi. Chiến Vương gia xuất hiện trước mặt, lạnh giọng nói: “Đa tạ ý tốt của Duệ Vương, nhưng thứ cho bản vương không thể phụng bồi.”
Đối mặt với hắn chỉ một khoảnh khắc, Mộ Dung Tỏa Đồng đã cảm giác được có một luồng sức mạnh khủng khiếp đè ép lên người mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Khí thế của Chiến Vương quá khủng khiếp, vẻ ngoài lại xấu, lúc nhìn chằm chằm vào người khác cảm giác như hung thần ác sát! May mắn nàng không phải là Chiến Vương phi! Vẫn chỉ có Duệ ca ca là đẹp mắt, nàng vô thức lui về sau, nắm chặt lấy tay Hiên Viên Minh Duệ.
Bị Tỏa Đồng kéo, Duệ Vương đột nhiên cảm giác khó chịu, nói với Chiến Vương: “Hoàng thúc, nếu người đã muốn đến Thẩm gia, vậy thì cho phép chất nhi được bồi người đi trường đấu thú được không? Con rất quen đường ở Loan thành, có thể dẫn đường cho người.”
Thanh Tuyết giật mình. Chẳng lẽ Hiên Viên Thương Ca không lớn lên ở Loan thành? Nàng nhìn thấy sắc mặt Cố Thu Lâm hơi thay đổi.
“Cũng được thôi.” Hiên Viên Thương Ca không từ chối: “Nhớ gọi là Chiến Vương phi.”
Duệ Vương sững sờ, một lúc lâu mới nhận ra. Thì ra Hoàng thúc đang trách hắn gọi thẳng tên của Mộ Dung Thanh Tuyết. Không phải Hoàng thúc không thích nữ giới sao? Sao lại bảo bọc nàng ta như vậy? Nữ nhân mà hắn không muốn, lại thành bảo vật của người khác.
Mộ Dung Tỏa Đồng đung đưa cánh tay nũng nịu: “Duệ ca ca, ta không đi trường đấu thú có được không? Không phải ngài muốn dẫn ta đi xem hươu sao sao?” Muốn bắt nàng đến nơi mà chỉ kỹ nữ mới đến, chẳng phải là đánh vào mặt nàng sao?
Hiên Viên Minh Duệ lườm Tỏa Đồng một cái, đối phương đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Sau đó, có một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Chuyện này đã khiến người trong Loan thanh đều ngoác mồm rơi cả cằm.
Về sau, nó đã trở thành đề tài để mọi người nói chuyện những lúc trà dư tửu hậu.
Chuyện là thế này, Chiến Vương mời Thanh Tuyết tiểu thư lên xe trước. Việc này cũng không có gì lạ, dù sao thì Duệ Vương cũng rất phong độ mời Tỏa Đồng tiểu thư lên xe.
Nhưng mà chuyện phía sau, Mộ Dung Thanh Tuyết làm mấy việc kì lạ cũng không phải là vấn đề gì to tát, đáng sợ chính là Chiến Vương lại thực sự tiếp chiêu!
Thanh Tuyết tiểu thư khẽ nâng cằm, để con thứ Mộ Dung gia lên trước, nàng đi theo phía sau, Chiến Vương là người cuối cùng đi lên.
Đến chỗ này, mọi người có hơi nghi ngờ, vì sao một đứa con thứ không có danh tiếng gì của Mộ Dung phủ lại có thể đi trước Chiến Vương.
Nhưng mà, ai có thể ngờ được.
Thanh Tuyết tiểu thư thật sự đã chặn Chiến Vương lại trước xe.
Mọi người trông thấy, nàng xoay người thì thầm với Chiến Vương vài câu, thái độ thân mật.
Chiến Vương dẫm lên trên cái ghế nhỏ, cảm nhận được hơi thở của nàng. Sau khi nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, hắn chẳng những không vui vẻ, mà sắc mặt còn thay đổi, mãi đến khi hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng, hắn trầm mặt, nhìn nàng một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn nói một chữ.
“Được.”
Sau đó chuyện tiếp theo có thể xưng là một trong những thập đại kỳ quan của Loan thành.
Chiến Vương đi xuống đạp vào cái ghế nhỏ, đi đến trước mặt xa phu: “Xuống.”
Xa phu trợn mắt há mồm: “Vương gia?” Không phải là ngài ấy muốn…?
“Đi xuống.”
Thấy chủ tử có ý nổi giận, xa phu vội nhảy xuống xe, bởi vì vội quá còn lăn trên mặt đất mấy vòng.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Thu Lâm, chủ tử của hắn vậy mà lại ngồi lên trên ghế đánh xe, kéo dây cương, lái xe.
Mãi đến khi xe chạy được mười mét, Cố Thu Lâm mới phản ứng lại mà hét lớn: “Vương gia! Tuyệt đối không thể! Thân thể vàng ngọc của ngài sao có thể lái xe được?”
Hiển nhiên vương gia không nghe hắn, trước kia đã không nghe, bây giờ càng không!
Chủ tử của hắn chắc là bị điên rồi! Cố Thu Lâm tức giận cắn răng, giậm chân một cái. Dưới con mắt xem kịch hay của mọi người, hắn phóng nhanh vượt lên Thôn Vân Thú, gào thét với đám thị vệ: “Còn ngơ ngác cái gì? Không mau đuổi theo đi!”
Sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.
Đúng lúc này, Hiên Viên Minh Duệ đứng ở bên quan sát toàn bộ quá trình, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Phụ hoàng tận tâm chỉ bảo hắn coi chừng Hoàng thúc, vậy mà ở trước mặt bao nhiêu người người lại muốn làm một xa phu, chỉ vì muốn đánh xe cho nữ nhân kia.
Mộ Dung Tỏa Đồng rất hâm mộ, nhưng lại không muốn trở thành góa phụ. Duệ Vương đối xử với nàng tốt là vì mỹ mạo của nàng, thực lực gia tộc nàng, còn Chiến Vương đối với Thanh Tuyết thì như tình cảm mà phụ thân đối với Thanh Tuyết, thứ mà mẫu thân vẫn luôn ghen tỵ. Có thể khiến cho một nam nhân điên cuồng vì mình, cuối cùng không thấy nhìn thấy bóng dáng của những người khác nữa.
Từ Mộ Dung phủ đến trường đấu thú phải lượn quanh hơn nửa Loan thành. Trên đường đi, một vị vương gia nào đó bị chỉ trỏ, nhưng vẫn không động tâm, làm tốt thân phận xa phu của mình.
Cố Thu Lâm cưỡi Thôn Vân Thú đi bên cạnh, che đi khuôn mặt tuấn tú của mình, không muốn ai đó nhận ra. Trời ơi, sao hôm nay trên đường có nhiều Ngự Lâm Quân như vậy chứ, bình thường muốn còn không thấy bọn họ đâu. Chủ tử, nếu ngài còn tiếp tục làm như vậy thì hình tượng anh hùng vô địch của ngài nhất định sẽ sụp đổ đấy.
Trường đấu thú đã sớm nhận được thông báo, Thẩm Bích Tiêu người mặc áo gấm vội vã đứng ở cửa ra vào nghênh đón. Khuôn mặt hắn tuấn tú, phong thần tuấn lãng, khi nhìn thấy hai chiếc xe ngựa nổi bật lao qua dòng người liền cảm thấy rất nhức đầu.
“Bái kiến Chiến Vương, Duệ Vương, Mộ Dung Tứ tiểu thư, Thất tiểu thư.” Thẩm Bích Tiêu lén nhìn Mộ Dung Thanh Tuyết, cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.