Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 25: Chiến Vương Không Cảm Thấy Là Ta Cố Ý Gây Khó Dễ Cho Ngươi Sao?

Mai Mai Tang

28/05/2023

Ánh mắt Âu Dương Giáng Vân lộ vẻ cưng chiều: “Muội ngốc thật đấy!”

“Thanh Tuyết xinh đẹp lắm mà. Vậy…vậy nữ nhân kia…Trời ạ! Người ta nói rằng nàng ta bị hủy dung, chẳng lẽ là thật sao?”

“Đúng vậy, không phải muội còn cho rằng cuộc hôn sự này sao lại ầm ĩ đến vậy ư? Hôm nay muội còn nói ngay trước mặt Thanh Tuyết là vị hôn phu của nàng bị Tỏa Đồng cướp đi, hiện tại đã biết vì sao ta bắt muội xin lỗi chưa? Không phải vì ta sợ Mộ Dung Tỏa Đồng, mà nếu muội nói thêm gì nữa, Mộ Dung Thanh Tuyết có thể sẽ lột da muội đấy.”

Nhìn vẻ mặt cười như không cười của huynh trưởng, Âu Dương Quân Ninh hơi run lên vì sợ, chỉ ước gì có thể giết chết bản thân khi nãy: “Đúng là họa từ miệng mà ra! Muội đã vô tình đâm vào trái tim rỉ máu của Mộ Dung Thanh Tuyết rồi!”



Khu vực ngoại thành.

Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên không trung, cỏ dại mọc um tùm, không khí trong lành, có thể nhìn thấy được lờ mờ mấy ngọn đèn đuốc trong thôn trang gần nhất trước mặt.

Hai người cưỡi trên lưng con Tật Phong Lang, Thanh Tuyết ngồi phía trước, Hiên Viên Thương Ca ngồi đằng sau.

Hắn kéo dây cương, để lại một khoảng trống cho nàng. Cho dù trong lúc Tật Phong Lang chạy, bọn họ có lại gần nhau nhưng cũng rất từ tốn, không hề đụng chạm da thịt.

Dù vậy, hô hấp của hai người cũng ngày càng trở nên gấp rút. Không biết là vì chuyển động với cường độ cao, hay là bởi vì y phục dính chặt vào nhau.

Tật Phong Lang dừng lại tại một vùng bỏ hoang, bốn phía là những đám cỏ dại thấp bé.

“Nàng không sợ sao?” Hắn mở miệng nói, không biết vô tình hay cố ý để hơi thở ấm áp phà vào cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Thanh Tuyết nhìn trăng sáng trên trời cao, hỏi lại: “Sợ cái gì?”

“Muộn như vậy còn đi cùng ta, nàng không sợ sao?”

“Ngươi sắp là phu quân của ta rồi, tại sao ta phải sợ chứ?” Thanh Tuyết thu tầm mắt lại, nhìn về phía đám cỏ dại đang sinh sôi nảy nở trên mặt đất.

Phu quân của ta… Hiên Viên Thương Ca đột nhiên căng thẳng: “Tìm nàng muộn như vậy, vì có một số chuyện muốn nói với nàng.”

“Có liên quan đến buổi tiệc hôm nay của ta sao?”

“Sao nàng biết?” Giọng nói trầm thấp của hắn xen lẫn kinh ngạc.

“Nếu không thì ngươi đã không cản ta trên đường đến Túy Uyên Lâu.”

“Nữ nhân thông minh.” Hiên Viên Thương Ca buông dây cương ra, để Tật Phong Lang rời đi.

Cơn gió nhẹ từ phía trước thổi tới, truyền đến một mùi hương hoa linh hoạt chui vào lồng ngực nam tử, làm cho tinh thần người ta có chút xao động.

“Liễu Hạ Nguyên và Mộ Dung Tỏa Đồng cấu kết với nhau hạ độc vào rượu của nàng. Buổi tiệc này do Âu Dương thế gia tổ chức để cổ vũ sĩ khí nên có mời không ít người trẻ tuổi, bọn họ sẽ thừa dịp tối nay ra tay. Ta đoán bọn họ định dùng Âu Dương Quân Ninh làm kẻ chịu tội thay.”



Thanh Tuyết sửng sốt, hèn gì Mộ Dung Tỏa Đồng lại đến xem cuộc tỷ võ của Âu Dương thế gia. Với tính cách của nàng ta thì chỉ sợ có đánh chết, nàng ta cũng không muốn gặp mặt Âu Dương Quân Ninh đâu.

“Dược bình thường sẽ không có tác dụng với ta, ngươi có tra ra được cụ thể là loại dược gì không?” Thanh Tuyết thấp giọng hỏi.

“Lần này có Liễu Hạ Nguyên giúp một tay, Mộ Dung Tỏa Đồng đã luyện ra được Thăng Tiên Đan Huyền giai thượng phẩm.”

Huyền giai thượng phẩm? Thanh Tuyết hiểu rõ, cái này cao hơn hai cấp bậc so với Tụ Khí Đan Huyền giai hạ phẩm mà Ngọc Giới luyện được hôm qua.

“Thăng Tiên Đan là thứ gì?”

“Nghe nói có thể khiến cho người ta bất chợt tử vong, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân. Ở Mộ Dung phủ nó là ngũ cấp cấm dược, không thể tùy tiện sử dụng.” Hắn nói một cách rất đơn giản.

Thanh Tuyết hỏi: “Sao ngươi tra ra được là Thăng Tiên Đan?” Hắn biết rõ đan dược của Mộ Dung thế gia đến vậy sao?

“Cái này là nhờ vào mười hai vị linh dược mà nàng đưa ta đi tìm, trong đó có một vị là Thăng Tiên Thảo, nhưng mà cái nàng muốn là một ngàn năm, còn Liễu gia chỉ có loại ba trăm năm.”

Hiên Viên Thương Ca nhìn vài sợi tóc mềm mượt quấn quanh cổ nàng, đẹp không sao tả xiết.

“Ta rất hiếu kì muốn biết nàng cần những vị linh dược này để làm gì, cho nên ta đã tự mình đi tra xem dược tính của từng vị thuốc. Ta định mua gốc Thăng Tiên Thảo ba trăm năm kia, Liễu gia chủ cũng đã đồng ý bán cho ta nhưng không ngờ lại bị cháu của bà ấy bán đi mất. Sau khi tra xét một hồi, ta đã tra ra được, Liễu Hạ Nguyên đã bán nó cho Mộ Dung Tỏa Đồng.”

“Thì ra là vậy.” Thanh Tuyết gõ nhẹ vào trán, nhíu mày hỏi: “Chuyện thứ hai thì sao?”

Hiên Viên Thương Ca lấy ra một chiếc bình ngọc từ trong trữ vật giới chỉ, đưa đến trước mặt Thanh Tuyết, thản nhiên nói: “Đây là Cửu Chuyển Dung Huyết Đan.”

Thanh Tuyết ngẩn ra, nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Không phải ta nói là ta không nhận sao? Sao ngươi lại mang đến đây?”

“Nàng không cần phải để ý đến chuyện này.” Hắn trầm giọng nói.

Nàng nhận lấy bình ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đưa cho Bạch Hổ kiểm tra.

“Cảm ơn ngươi.”

“Nàng là vương phi của ta, không cần nói lời cảm ơn.” Hiên Viên Thương Ca ngừng lại một chút, trầm thấp nói: “Ta chỉ quan tâm nó có hữu dụng hay không thôi.”

Thanh Tuyết nói với vẻ không chắc chắn: “Tạm thời có thể hữu ích một chút.”

Tiểu Miêu nói đây là Cửu Chuyển Dung Huyết Đan, Thiên giai thượng phẩm hàng thật giá thật.

“Vậy thì tốt rồi.” Hiên Viên Thương Ca rời ánh mắt ra khỏi người Thanh Tuyết, nhìn về phía trước. Ở đó có một thôn trang, nhà nhà đều đang đốt đèn.

“Chuyện thứ ba, ba ngày sau, ta sẽ xử tử ba trăm người của Thiên Âm phường ở Dương Đài, đến lúc đó có thể xảy ra một trận ác chiến, nàng cứ ở yên trong nhà, đừng đi lung tung, bên ngoài rất nguy hiểm.”



Thanh Tuyết vội hỏi: “Thiên Âm phường thật sự muốn ám sát ngươi ư? Mục đích của bọn chúng là gì?”

“Trên thực tế thì Thiên Âm phường đã bị nước Đông La thu mua, bọn chúng không thắng được ta trên chiến trường mới nghĩ đến cách dơ bẩn là ám sát ta.”

“Vậy bản thân ngươi nghĩ sao?”

“Nha đầu, nàng to gan thật đấy, không sợ biết càng nhiều chết càng nhanh sao?”

Thanh Tuyết lắc đầu, nói với vẻ chế nhạo: “Người đời đều nói ngươi không hiểu chuyện, còn ta lại cảm thấy ngươi rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Đáng tiếc phụ thân ta anh minh một đời, sao lại ghét ngươi đến như vậy?”

“Ông ấy là lão sư huấn luyện ta, bọn ta là sư đồ.”

Nhìn thấy con ngươi của hắn bỗng nhiên ngưng lại, Mộ Dung Thanh Tuyết nói: “Ta không biết.”

“Lúc bản vương ra đi, nàng còn chưa chào đời. Lúc ta trở về, được thông báo là sẽ thành thân với nữ nhi quý báu nhất của Mộ Dung tướng quân. Bản vương giống như đang đạp lên lớp băng mỏng.” Môi của hắn kề sát vành tai nàng, giọng điệu nghiêm túc.

Thanh Tuyết không tin chuyện này lại nguy hiểm đến vậy, chẳng lẽ trên đời còn có thứ khiến hắn phải sợ hãi? Cha nàng sao? Không thể nào! Mộ Dung Trọng Hoa là người thương nàng nhất trên đời.

“Chuyện thứ tư thì sao?” Thanh Tuyết không muốn nói quá nhiều về vấn đề này, nàng không còn nhiều thời gian, phải sớm quay lại Túy Uyên Lâu.

Chiến Vương nói: “Đông Phương Sóc Nguyệt ở phủ Quốc sư muốn gặp nàng.”

“Hắn là ai?”

“Hắn là một vị bằng hữu của ta, vốn là đệ tử đầu tiên của Vạn Kính Sơn Tuyền Cơ Các. Về sau vì một số nguyên nhân, mới đến nước Nam Phong tu hành làm quốc sư. Ta đã mang sinh lễ mà Mộ Dung tướng quân cho ta đến để hắn xem qua, hắn nói đây là một phương thuốc thất truyền từ lâu nên rất muốn gặp được người viết phương thuốc này. Ta không từ chối được, chỉ có thể tìm nàng.”

Giọng nói của hắn vô cùng nghiêm túc, Thanh Tuyết chẳng nhận ra chút vẻ khổ sở nào? Hắn giống như đang nói: Đây là chuyện mà nàng gây ra, nàng phải giúp ta giải quyết Đông Phương Sóc Nguyệt.

Nhất định là nàng quá đói mới sinh ra ảo giác. Thanh Tuyết hỏi: “Ngươi biết vị thuốc này là do ta viết sao?”

“Ta vẫn nhận ra được chữ của Mộ Dung tướng quân.” Ngụ ý chính là, tờ sinh lễ kia rõ ràng là do nàng viết.

Thanh Tuyết hỏi như giỡn: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy là ta cố ý gây khó dễ cho ngươi sao?”

“Nếu là phương thuốc, tất nhiên là thứ rất hữu dụng với nàng. Các thế hệ Mộ Dung gia nối tiếp nhau luyện đan, ta tin nàng không cố ý gây khó dễ cho ta, mà là thực sự cần.” Hắn nghiêm túc nói.

Mộ Dung Thanh Tuyết sững sờ. Nếu đổi thành người khác, sau khi cầm tờ sính lễ nàng đưa chỉ sợ sẽ cho rằng nàng đang cố ý gây khó dễ, sau đó thẹn quá hóa giận mà từ hôn, nhưng hắn lại biết đó là thứ mà nàng thực sự muốn.

“Ta cũng có chuyện này muốn nói với người.” Thanh Tuyết nói.

“Nàng nói đi.”

Chiến Vương gia chờ mong vị hôn thê có thể làm cho hắn kinh ngạc hay là vui mừng. Quả nhiên, nàng thực sự đã làm cho hắn kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc này, khiến hắn cảm thấy có hơi vi diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook