Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 24: Hắn Cưỡi Tật Phong Lang Đến Tìm Vị Hôn Thê Của Hắn.
Mai Mai Tang
28/05/2023
Nàng đã được nhìn thấy vị nam tử trong sáng như ngọc này cởi chuồng.
Trên đài là tình hữu nghị giữa người đứng đầu và người thứ hai, dưới đài lại một tràng pháo tay vang dội, các trưởng bối cũng hết lời khen ngợi.
Âu Dương thiếu chủ nhiệt tình nói: “Cảm tạ các bằng hữu kiên trì đến cuối quan sát trận đấu của ta, Âu Dương gia ta hôm nay bày một bữa tiệc rượu trên Túy Uyên Lâu, hi vọng mọi người có thể nể mặt mà ở lại.”
Túy Uyên Lâu cách đây không xa lắm, chỉ chừng một khắc đồng hồ đi xe. Một bữa tiệc rượu chiêu đãi hơn năm sáu trăm người, Âu Dương thế gia đúng là lắm tiền nhiều của, bao một lúc hết cả Túy Uyên Lâu.
Mộ Dung Tỏa Đồng vui vẻ mời: “Thanh Tuyết, ta nghe nói Túy Uyên Lâu là nơi tuyệt nhất Loan thành, còn có rượu Điêu Mai hai mươi năm, được coi như là mỹ vị nhân gian. Ban đêm cũng rảnh rỗi, hay là chúng ta đến đó một chút đi!”
Thanh Tuyết thấy Ngọc Giới đang sờ sờ cái bụng nhỏ của mình liền bật cười: “Lát nữa sẽ cho đệ no bụng, chú mèo ham ăn.”
Ngọc Giới lập tức đỏ bừng mặt.
“Ngươi cũng đi cùng bọn ta chứ?” Thanh Tuyết hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt ghét bỏ của Tỏa Đồng, cực lực mời Hồ Cơ.
Hồ Cơ do dự: “Hiểu Hàn còn chưa trở về.”
“Ta về rồi đây!” Đúng lúc này, Gia Cát Hiểu Hàn khoác tay lên vai của một nam tử lục y, kề vai sát cánh trở về: “Giáng Vân muốn mời chúng ta một bữa, đi thôi!”
“Âu Dương Giáng Vân?” Thanh Tuyết lẩm bẩm, tiến lên hai bước, lúc này mới nhìn rõ nam nhân trước mặt. Người này sở hữu dung mạo tuấn tú, trúc vận ung dung, mang theo khí chất thư sinh tao nhã, không hề để lộ vẻ sắc bén như trong lúc thi đấu.
Âu Dương Giáng Vân cười nhạt, chắp tay: “Bái kiến Thất tiểu thư Mộ Dung.”
Thanh Tuyết nhớ đến cái mông của hắn liền không nín được cười. Nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, chắc sẽ không nhớ nổi là ai tụt quần mình, nàng chỉ cần không thừa nhận là được.
Mộ Dung Tỏa Đồng thấy một đám nam nhân vây quanh Thanh Tuyết liền sinh lòng bất mãn. Rõ ràng nàng mới là người đẹp nhất ở đây, đáng lẽ ra nàng phải là tiêu điểm mới đúng! Thế là nàng dậm bước chân đi lên chào hỏi Âu Dương thiếu chủ, nhưng còn chưa đi đến thì một nữ tử tử y xinh đẹp đã lướt ngang qua, chặn trước mặt nàng.
Tỏa Đồng còn chưa thấy rõ dáng dấp của nàng ta, nữ tử kia đã mắng chửi: “Mộ Dung Tỏa Đồng, Âu Dương gia ta mời ngươi khi nào vậy? Sao ngươi không tự soi ngươi xem lại bản thân mình đi? Ăn cơm thì khỏi, bản cô nương cũng không muốn ngồi cùng bàn với ngươi, chỉ cần nhìn gương mặt ngươi là ta đã buồn nôn rồi!”
Giống như còn chưa hả giận, nữ tử áo tím liền mắng như liên thanh: “Đừng tưởng rằng leo lên cành cao là Duệ vương thì ngươi chính là Vương phi. Ta nói cho ngươi biết, khắp Loan thành này đều biết ngươi nhờ leo lên giường Duệ vương mới được tiến vào vương phủ!”
Phù…Quần chúng xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hít một ngụm khí lạnh!
“Ngươi, ngươi!” Mộ Dung Tỏa Đồng cảm giác như khuôn mặt mình đang nóng bừng bừng, người xung quanh thì đều chỉ trỏ về phía nàng: “Âu Dương Quân Ninh, ngươi nói láo!”
Mắt Thanh Tuyết lập tức sáng lên, mồm mép nữ tử này thật lợi hại.
“Ba năm trước, Duệ Vương phi đã được chọn, vậy thì tại sao ba năm sau lại đổi vương phi khác là ngươi? Nếu không phải ngươi dùng thuật mê hoặc, leo lên trên giường Duệ vương thì còn có thể là gì khác? Để cái thứ hồ ly tinh như ngươi đến nhà ta, đúng là dơ bẩn mà!”
Mộ Dung Tỏa Đồng rất tức giận, không ngừng nói “ngươi ngươi ngươi!”, nhưng lại không biết nên cãi lại như nào. Một nữ hài chưa lập gia thất bị nói là quyến rũ Duệ vương, cho dù da mặt nàng ta dày đến mức nào cũng không thể chịu được lời đàm tiếu của mọi người xung quanh, gương mặt nóng bừng bừng.
Âu Dương Giáng Vân vội đứng ra hòa giải, khách sáo nói với Tỏa Đồng: “Xá muội không hiểu chuyện, xin Tứ tiểu thư tha thứ. Giáng Vân đứng ra nhận lỗi. Quân Ninh, còn không mau xin lỗi Tỏa Đồng tiểu thư?”
Bị ca ca nhìn chằm chằm, Âu Dương Quân Ninh bất mãn nói: “Tỏa Đồng tiểu thư đại lượng sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này với ta đâu.”
Chuyện nhỏ? Mộ Dung Tỏa Đồng tức đến mức phát run.
Nhưng đây là Âu Dương gia, thiếu chủ đã nói như vậy, nàng ta cũng chỉ nghiến răng, qua loa cười nói: “Không sao đâu.”
Âu Dương Giáng Vân kết thúc trọng trách hòa giải của mình liền dẫn ba tỷ đệ Mộ Dung, Hiểu Hàn, Hồ Cơ và Quân Ninh đi đến Túy Uyên Lâu.
Thanh Tuyết và hai người kia đi xe ngựa ở giữa, Gia Cát và Hồ Cơ ngồi chung xa chuế đi cuối cùng, còn Âu Dương huynh muội thì đi trước dẫn đường.
Lúc gần đến Túy Uyên Lâu, có một cơn gió thổi vút qua, một con Tật Phong Lang đen nhánh vụt qua như tên bắn. Âu Dương Giáng Vân vội kéo rèm lên, nhưng không thấy rõ người đang cưỡi con sói kia là ai, chỉ thấy người này toàn thân mặc một bộ đồ đen, hai chân kẹp chặt bụng con sói, lao nhanh về phía trước rồi bất ngờ chặn trước đầu xe ngựa Mộ Dung gia.
Trong bóng đêm đen kịt, xa phu bị con mắt chim ưng kia dọa sợ run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.
Cách tấm màn xen, Mộ Dung Tỏa Đồng gan dạ quát: “Ai ở bên ngoài?”
Ngoài xe không ai đáp lại, lúc này, Âu Dương Giáng Vân và Gia Cát Hiểu Hàn đều đã xuống xe, chia nhau quan sát xung quanh.
Ngọc Giới định vén rèm xe lên xem thì bỗng nhiên bị Thanh Tuyết kéo lại.
Thanh Tuyết dùng ánh mắt ngăn cản hắn.
Đám người trông thấy, dưới ánh trăng sáng, một cái cổ tay trắng như tuyết, thon dài mềm mại đang nhấc tấm màn xe in đầy những hoa văn phức tạp.
Hô hấp mọi người bắt đầu chậm dần.
Âu Dương Giáng Vân và Gia Cát Hiểu Hàn đồng thời nhìn thấy cảnh tượng kinh diễm đó.
Chỉ là một cái tay đã có thể khiến người ta hô hấp dồn dập, bản thân nàng sẽ phải tuyệt mỹ đến mức nào?
Chỉ đáng tiếc, chủ nhân của cái tay kia không sở hữu một vẻ đẹp tựa tiên nữ.
Có lẽ nàng từng có, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, dung nhan của nàng đã không còn, chỉ còn lại một vẻ mặt xấu xí.
“Tìm ta?” Nàng giống như đã sớm biết người kia là ai, giọng nói đơn giản như hôm nay thời tiết như nào vậy.
Nam tử áo đen đội theo chiếc mũ rộng vành, che khuất nửa gương mặt, trông vô cùng quỷ dị, giọng nói của hắn cũng giống y như nàng: “Tìm nàng.”
Thanh Tuyết đã ngửi được mùi của hắn, xác định chắc chắn hắn là Hiên Viên Thương Ca: “Chuyện gì?”
Hắn nói: “Nói riêng.”
“Đi thôi.” Thanh Tuyết rời khỏi xe ngựa.
Hiên Viên Thương Ca ngồi trên lưng Tật Phong Lang, giơ bàn tay ra.
Thanh Tuyết sững sờ, nắm lấy đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, mượn lực nhảy lên, vững vàng ngồi trước người hắn.
Ngọc Giới cảm giác trong lòng rất khó chịu. Tại sao lại có nhiều nam nhân muốn cướp tỷ tỷ của hắn đi như vậy? Nàng chỉ là của một mình hắn thôi.
Mộ Dung Thanh Tuyết cúi đầu, nói: “Hiểu Hàn, Giáng Vân, không phải lo lắng. Đây là người quen của ta, các ngươi đến Túy Uyên Lâu trước đi, ta sẽ đến sau.”
Cách nam tử áo đen chỉ có mười bước, Gia Cát Hiểu Hàn và Âu Dương Giáng Vân đương nhiên biết người đó là ai. Hai người đồng thời liếc nhau, đều nhìn thấy hai chữ Chiến Vương trong mắt đối phương.
Hai người chắp tay hành lễ, thể hiện sự tôn kính.
“Bám chặt, chúng ta đi!” Giọng nói trầm thấp của nam nhân kia vang lên bên tai Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết chợt thấy choáng váng, nhanh như chớp nàng đã đi xa cả ngàn dặm, đến mức không biết bản thân đamg ở chỗ nào.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta liền biết là tình địch của ngươi vừa đến.” Trở lại xe ngựa, Gia Cát Hiểu Hàn đương nhiên lại bị Hồ Ca giễu cợt.
Thấy hắn không lộ ra phản ứng mà mình mong muốn, Hồ Cơ tiếp tục kích thích: “Chiến Vương và nàng ta có hôn ước, ngươi không thể vượt qua được rào cản này. Nhưng ngươi có thể để nàng hồng hạnh xuất tường*. Trong Hồ tộc chúng ta, một con hồ ly cái có thể kết hôn với rất nhiều hồ ly đực, các ngươi cũng có thể cùng nhau thưởng thức một nữ nhân.”
(* ngoại tình)
Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Câm miệng.”
Trong khi đó, trên xe ngựa của Âu Dương gia, Âu Dương Quân Ninh tò mò hỏi: “Ca ca, nam nhân đẹp trai cưỡi Tật Phong Lang kia là ai vậy?”
“Chiến Vương.”
“Chiến…Chiến Vương gia?” Âu Dương Quân Ninh há mồm kinh ngạc: “Hắn giỏi thật đấy! Vậy hắn đến tìm ai?”
“Vị hôn thê.”
“Ở chỗ chúng ta có ai là vị hôn thê của hắn?” Âu Dương Quân Ninh đột nhiên ngưng lại, khiếp sợ hỏi: “Á, chắc là…Thất tiểu thư Mộ Dung. Vậy…vậy thì nữ nhân đó là Mộ Dung Thanh Tuyết?”
Trên đài là tình hữu nghị giữa người đứng đầu và người thứ hai, dưới đài lại một tràng pháo tay vang dội, các trưởng bối cũng hết lời khen ngợi.
Âu Dương thiếu chủ nhiệt tình nói: “Cảm tạ các bằng hữu kiên trì đến cuối quan sát trận đấu của ta, Âu Dương gia ta hôm nay bày một bữa tiệc rượu trên Túy Uyên Lâu, hi vọng mọi người có thể nể mặt mà ở lại.”
Túy Uyên Lâu cách đây không xa lắm, chỉ chừng một khắc đồng hồ đi xe. Một bữa tiệc rượu chiêu đãi hơn năm sáu trăm người, Âu Dương thế gia đúng là lắm tiền nhiều của, bao một lúc hết cả Túy Uyên Lâu.
Mộ Dung Tỏa Đồng vui vẻ mời: “Thanh Tuyết, ta nghe nói Túy Uyên Lâu là nơi tuyệt nhất Loan thành, còn có rượu Điêu Mai hai mươi năm, được coi như là mỹ vị nhân gian. Ban đêm cũng rảnh rỗi, hay là chúng ta đến đó một chút đi!”
Thanh Tuyết thấy Ngọc Giới đang sờ sờ cái bụng nhỏ của mình liền bật cười: “Lát nữa sẽ cho đệ no bụng, chú mèo ham ăn.”
Ngọc Giới lập tức đỏ bừng mặt.
“Ngươi cũng đi cùng bọn ta chứ?” Thanh Tuyết hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt ghét bỏ của Tỏa Đồng, cực lực mời Hồ Cơ.
Hồ Cơ do dự: “Hiểu Hàn còn chưa trở về.”
“Ta về rồi đây!” Đúng lúc này, Gia Cát Hiểu Hàn khoác tay lên vai của một nam tử lục y, kề vai sát cánh trở về: “Giáng Vân muốn mời chúng ta một bữa, đi thôi!”
“Âu Dương Giáng Vân?” Thanh Tuyết lẩm bẩm, tiến lên hai bước, lúc này mới nhìn rõ nam nhân trước mặt. Người này sở hữu dung mạo tuấn tú, trúc vận ung dung, mang theo khí chất thư sinh tao nhã, không hề để lộ vẻ sắc bén như trong lúc thi đấu.
Âu Dương Giáng Vân cười nhạt, chắp tay: “Bái kiến Thất tiểu thư Mộ Dung.”
Thanh Tuyết nhớ đến cái mông của hắn liền không nín được cười. Nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, chắc sẽ không nhớ nổi là ai tụt quần mình, nàng chỉ cần không thừa nhận là được.
Mộ Dung Tỏa Đồng thấy một đám nam nhân vây quanh Thanh Tuyết liền sinh lòng bất mãn. Rõ ràng nàng mới là người đẹp nhất ở đây, đáng lẽ ra nàng phải là tiêu điểm mới đúng! Thế là nàng dậm bước chân đi lên chào hỏi Âu Dương thiếu chủ, nhưng còn chưa đi đến thì một nữ tử tử y xinh đẹp đã lướt ngang qua, chặn trước mặt nàng.
Tỏa Đồng còn chưa thấy rõ dáng dấp của nàng ta, nữ tử kia đã mắng chửi: “Mộ Dung Tỏa Đồng, Âu Dương gia ta mời ngươi khi nào vậy? Sao ngươi không tự soi ngươi xem lại bản thân mình đi? Ăn cơm thì khỏi, bản cô nương cũng không muốn ngồi cùng bàn với ngươi, chỉ cần nhìn gương mặt ngươi là ta đã buồn nôn rồi!”
Giống như còn chưa hả giận, nữ tử áo tím liền mắng như liên thanh: “Đừng tưởng rằng leo lên cành cao là Duệ vương thì ngươi chính là Vương phi. Ta nói cho ngươi biết, khắp Loan thành này đều biết ngươi nhờ leo lên giường Duệ vương mới được tiến vào vương phủ!”
Phù…Quần chúng xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hít một ngụm khí lạnh!
“Ngươi, ngươi!” Mộ Dung Tỏa Đồng cảm giác như khuôn mặt mình đang nóng bừng bừng, người xung quanh thì đều chỉ trỏ về phía nàng: “Âu Dương Quân Ninh, ngươi nói láo!”
Mắt Thanh Tuyết lập tức sáng lên, mồm mép nữ tử này thật lợi hại.
“Ba năm trước, Duệ Vương phi đã được chọn, vậy thì tại sao ba năm sau lại đổi vương phi khác là ngươi? Nếu không phải ngươi dùng thuật mê hoặc, leo lên trên giường Duệ vương thì còn có thể là gì khác? Để cái thứ hồ ly tinh như ngươi đến nhà ta, đúng là dơ bẩn mà!”
Mộ Dung Tỏa Đồng rất tức giận, không ngừng nói “ngươi ngươi ngươi!”, nhưng lại không biết nên cãi lại như nào. Một nữ hài chưa lập gia thất bị nói là quyến rũ Duệ vương, cho dù da mặt nàng ta dày đến mức nào cũng không thể chịu được lời đàm tiếu của mọi người xung quanh, gương mặt nóng bừng bừng.
Âu Dương Giáng Vân vội đứng ra hòa giải, khách sáo nói với Tỏa Đồng: “Xá muội không hiểu chuyện, xin Tứ tiểu thư tha thứ. Giáng Vân đứng ra nhận lỗi. Quân Ninh, còn không mau xin lỗi Tỏa Đồng tiểu thư?”
Bị ca ca nhìn chằm chằm, Âu Dương Quân Ninh bất mãn nói: “Tỏa Đồng tiểu thư đại lượng sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này với ta đâu.”
Chuyện nhỏ? Mộ Dung Tỏa Đồng tức đến mức phát run.
Nhưng đây là Âu Dương gia, thiếu chủ đã nói như vậy, nàng ta cũng chỉ nghiến răng, qua loa cười nói: “Không sao đâu.”
Âu Dương Giáng Vân kết thúc trọng trách hòa giải của mình liền dẫn ba tỷ đệ Mộ Dung, Hiểu Hàn, Hồ Cơ và Quân Ninh đi đến Túy Uyên Lâu.
Thanh Tuyết và hai người kia đi xe ngựa ở giữa, Gia Cát và Hồ Cơ ngồi chung xa chuế đi cuối cùng, còn Âu Dương huynh muội thì đi trước dẫn đường.
Lúc gần đến Túy Uyên Lâu, có một cơn gió thổi vút qua, một con Tật Phong Lang đen nhánh vụt qua như tên bắn. Âu Dương Giáng Vân vội kéo rèm lên, nhưng không thấy rõ người đang cưỡi con sói kia là ai, chỉ thấy người này toàn thân mặc một bộ đồ đen, hai chân kẹp chặt bụng con sói, lao nhanh về phía trước rồi bất ngờ chặn trước đầu xe ngựa Mộ Dung gia.
Trong bóng đêm đen kịt, xa phu bị con mắt chim ưng kia dọa sợ run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.
Cách tấm màn xen, Mộ Dung Tỏa Đồng gan dạ quát: “Ai ở bên ngoài?”
Ngoài xe không ai đáp lại, lúc này, Âu Dương Giáng Vân và Gia Cát Hiểu Hàn đều đã xuống xe, chia nhau quan sát xung quanh.
Ngọc Giới định vén rèm xe lên xem thì bỗng nhiên bị Thanh Tuyết kéo lại.
Thanh Tuyết dùng ánh mắt ngăn cản hắn.
Đám người trông thấy, dưới ánh trăng sáng, một cái cổ tay trắng như tuyết, thon dài mềm mại đang nhấc tấm màn xe in đầy những hoa văn phức tạp.
Hô hấp mọi người bắt đầu chậm dần.
Âu Dương Giáng Vân và Gia Cát Hiểu Hàn đồng thời nhìn thấy cảnh tượng kinh diễm đó.
Chỉ là một cái tay đã có thể khiến người ta hô hấp dồn dập, bản thân nàng sẽ phải tuyệt mỹ đến mức nào?
Chỉ đáng tiếc, chủ nhân của cái tay kia không sở hữu một vẻ đẹp tựa tiên nữ.
Có lẽ nàng từng có, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, dung nhan của nàng đã không còn, chỉ còn lại một vẻ mặt xấu xí.
“Tìm ta?” Nàng giống như đã sớm biết người kia là ai, giọng nói đơn giản như hôm nay thời tiết như nào vậy.
Nam tử áo đen đội theo chiếc mũ rộng vành, che khuất nửa gương mặt, trông vô cùng quỷ dị, giọng nói của hắn cũng giống y như nàng: “Tìm nàng.”
Thanh Tuyết đã ngửi được mùi của hắn, xác định chắc chắn hắn là Hiên Viên Thương Ca: “Chuyện gì?”
Hắn nói: “Nói riêng.”
“Đi thôi.” Thanh Tuyết rời khỏi xe ngựa.
Hiên Viên Thương Ca ngồi trên lưng Tật Phong Lang, giơ bàn tay ra.
Thanh Tuyết sững sờ, nắm lấy đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, mượn lực nhảy lên, vững vàng ngồi trước người hắn.
Ngọc Giới cảm giác trong lòng rất khó chịu. Tại sao lại có nhiều nam nhân muốn cướp tỷ tỷ của hắn đi như vậy? Nàng chỉ là của một mình hắn thôi.
Mộ Dung Thanh Tuyết cúi đầu, nói: “Hiểu Hàn, Giáng Vân, không phải lo lắng. Đây là người quen của ta, các ngươi đến Túy Uyên Lâu trước đi, ta sẽ đến sau.”
Cách nam tử áo đen chỉ có mười bước, Gia Cát Hiểu Hàn và Âu Dương Giáng Vân đương nhiên biết người đó là ai. Hai người đồng thời liếc nhau, đều nhìn thấy hai chữ Chiến Vương trong mắt đối phương.
Hai người chắp tay hành lễ, thể hiện sự tôn kính.
“Bám chặt, chúng ta đi!” Giọng nói trầm thấp của nam nhân kia vang lên bên tai Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết chợt thấy choáng váng, nhanh như chớp nàng đã đi xa cả ngàn dặm, đến mức không biết bản thân đamg ở chỗ nào.
“Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta liền biết là tình địch của ngươi vừa đến.” Trở lại xe ngựa, Gia Cát Hiểu Hàn đương nhiên lại bị Hồ Ca giễu cợt.
Thấy hắn không lộ ra phản ứng mà mình mong muốn, Hồ Cơ tiếp tục kích thích: “Chiến Vương và nàng ta có hôn ước, ngươi không thể vượt qua được rào cản này. Nhưng ngươi có thể để nàng hồng hạnh xuất tường*. Trong Hồ tộc chúng ta, một con hồ ly cái có thể kết hôn với rất nhiều hồ ly đực, các ngươi cũng có thể cùng nhau thưởng thức một nữ nhân.”
(* ngoại tình)
Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Câm miệng.”
Trong khi đó, trên xe ngựa của Âu Dương gia, Âu Dương Quân Ninh tò mò hỏi: “Ca ca, nam nhân đẹp trai cưỡi Tật Phong Lang kia là ai vậy?”
“Chiến Vương.”
“Chiến…Chiến Vương gia?” Âu Dương Quân Ninh há mồm kinh ngạc: “Hắn giỏi thật đấy! Vậy hắn đến tìm ai?”
“Vị hôn thê.”
“Ở chỗ chúng ta có ai là vị hôn thê của hắn?” Âu Dương Quân Ninh đột nhiên ngưng lại, khiếp sợ hỏi: “Á, chắc là…Thất tiểu thư Mộ Dung. Vậy…vậy thì nữ nhân đó là Mộ Dung Thanh Tuyết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.