Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 12: Có Phải Con Thích Liễu Lam Anh Rồi Không?

Mai Mai Tang

28/05/2023

Hiểu được điểm ấy, Thanh Tuyết đã có thêm sức mạnh.

Lúc này, có mấy chục mũi tên phá không bay đến. Sau khi ngăn hai mũi tên, Thanh Tuyết mới kinh ngạc phát hiện, mục tiêu lần này không phải là nàng.

Nàng nhìn về phía mũi tên phóng đến.

Hả…Là Hiên Viên Thương Ca!

Mục tiêu hôm nay chính là hắn?

Vậy thì chỉ cần nàng giả chết thì mũi tên sẽ không công kích nàng nữa.

Nhưng nàng không thể mặc kệ Chiến Vương, dù gì hắn cũng là tướng quân.

Nàng đã từng trải qua vài chục lần đại chiến, hơn ngàn lần tiểu chiến.

Nàng từ một tiểu binh rèn luyện thành thống soái của Huyết tộc, chứng kiến Huyết tộc vinh quang nổi dậy và suy sụp, cũng đã trở thành một vị công chúa xứng danh kỳ thực, nên nàng hiểu được cảm giác làm một tướng quân là như thế nào.

“Leng keng!” Lưỡi hái đen như mực ngăn mũi tên ngâm độc phá không lao đến, tiếng động đó đã đánh thức Hiên Viên Thương Ca. Hắn gắng gượng mở mắt ra, thấy được cảnh tượng khiến hắn ghi nhớ suốt đời.

Một bóng hình màu xanh chắn trước mặt hắn, nàng nhỏ gầy như vậy, một chút huyền lực cũng không có, vậy mà dám đối đầu trực diện với mưa tên dồn dập.

Chính nàng đã cứu hắn.

Chưa từng có người nào mới gặp hắn lần đầu mà sẵn sàng dùng tính mạng mình ra để bảo vệ cho hắn.

“Ngươi tỉnh rồi hả?” Giọng nói của nàng hơi gấp gáp, mang theo chút kinh ngạc.

Sau khi cảm giác được Hiên Viên Thương Ca đã tỉnh lại, Thanh Tuyết lập tức thay đổi sách lược. Nàng phóng lưỡi hái ra để nó làm thành một cái vòng phòng hộ trên không trung.

Vòng phòng hộ chỉ có thể duy trì nửa khắc đồng hồ, cho nên động tác tiếp theo của nàng có thể nói là cực kì thô lỗ.

Nàng ôm hắn lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng dùng răng nanh cắn nát động mạch cổ ở cổ hắn, truyền máu cho hắn.

Hiên Viên Thương Ca vốn nên kháng cự, nhưng do không cảm nhận được sát ý của nàng nên hắn mặc cho nàng ôm, mặc cho nàng cắn vào cổ mình. Khi hắn tỉnh táo lại, trong giây lát cảm nhận được những dư vị khác nhau khiến hắn không thể nào tưởng tượng được.

Hắn đại khái đã bị trúng độc rồi.

Lúc này, Hiên Viên Thương Ca chấn động toàn thân, một luồng sức mạnh thâm thúy từ xa xưa xâm nhập vào huyết dịch. Nó rất kì lạ, tỏa ra hương thơm trường cửu.

Dần dần, hắn phát hiện mình có thể nhúc nhích. Bên tai chợt vang lên giọng nói mê hoặc của nàng: “Hiên Viên Thương Ca, giết bọn chúng.”

Bởi vì mất máu mà bờ môi nàng tái nhợt. Sau khi truyền máu xong, nàng rơi vào trạng thái như say xỉn. Tinh thần hắn rung động, có lẽ là do bị âm luật mê hoặc, có lẽ là bị huyết dịch khống chế, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên băng ghế đá.

Vòng phòng hộ nhanh chóng bị đột phá, mấy trăm mũi tên lao tới, toàn bộ đều nhắm vào người Hiên Viên Thương Ca.



Thanh Tuyết ý thức rõ ràng, nhìn hắn đại sát tứ phương.

Trước tiên, hắn tạo ra một cái vòng phòng hộ cực dày bao phủ lục đình, sau đó bay lên không trung, tung ra vài đại chiêu khiến mũi tên bắn ngược trở lại, ngay lập tức có mấy chục tiếng người ngã xuống đất vang lên.

Sau đó, hắn bay về phía đài cao, đối kháng với Hoa Ti Tú. Trong đám mũi tên xen kẽ nhau, bóng hình của hắn giống như du long, sau khi miễn dịch với âm luật, hắn rất nhanh đã dành được thắng lợi.

Trong đao quang kiếm ảnh, nàng hơi hoảng hốt. Nàng không tin mình lại có thể thấy được bóng hình của Ma La thân vương trên người hắn. Nơi này không có hắn, không có nam nhân ép nàng trở nên khát máu, ép nàng gọi hắn là phụ thân, ép nàng rời xa nhân tộc.

Dị năng hệ Âm đã không còn tác dụng, Hoa Ti Tú sửng sốt hơn bất cứ kẻ nào. Nàng ta dứt khoát thu Cửu Tiêu Hoàn Cầm lại, rút kiếm đối kháng.

Nhưng luận bàn về đấu kiếm thương đao thì nàng ta lấy gì đòi so với Hiên Viên Thương Ca, chỉ vài giây đã bị tóm gọn.

Hiên Viên Thương Ca cầm kiếm nhắm thẳng vào cổ họng nàng: “Làm bọn họ tỉnh lại.”

Hoa Ti Tú yếu ớt, ngã gục trên đài cao, ánh mắt vẫn không dám tin.

“Tại sao dị năng của ta lại không có tác dụng với ngươi? Không, ngay từ đầu đã có hiệu quả. Là…là nữ nhân kia!”

Ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo: “Làm bọn họ tỉnh lại.”

“Ta không phải là loại người lạm sát người vô tội, chỉ sau một khắc đồng hồ, những người kia sẽ tỉnh lại thôi.”

Hoa Ti Tú nói xong liền nhìn về phía Thanh Tuyết, ánh mắt như dòng nước ngầm từ từ di chuyển. Thanh Tuyết ngơ ngác, nàng nổi trội quá, lại tự rước lấy phiền phức rồi.

“Nữ nhi! Nữ nhi, con không sao chứ?”

Bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Thanh Tuyết bất chấp mê mang đứng dậy. Có một người từ đằng xa vội vàng chạy đến, ôm nàng vào lòng: “Hù chết ta rồi, nếu con xảy ra chuyện thì cha làm sao ăn nói với mẫu thân con đây!”

Mẫu thân…Thanh Tuyết ngây người: “Cha, mẫu thân của con là ai?”

Mộ Dung Trọng Hoa khẽ giật mình, mới nhận ra trong lúc xúc động nhất thời đã lỡ nhắc đến mẫu thân của nàng. Ông vội nói sang chuyện khác: “Ngọc Giới đâu?”

Thanh Tuyết đưa phụ thân đi đón Ngọc Giới.

Khi họ đến gần, kết giới huyết vụ bao quanh thanh đình lập tức sụp đổ.

Ngọc Giới đã tỉnh lại, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Thanh Tuyết an ủi hắn một hồi lâu.

Rất không may, Mộ Dung Ánh Hà đã bị mũi tên bắn trúng.

Nhìn mũi tên đâm trên ngực Ánh Hà, ánh mắt Mộ Dung Trọng Hoa trầm xuống. Đây rõ ràng không phải mũi tên bắn ra từ trăm mét mà là có người đứng gần cắm thẳng vào tim, một kích mất mạng. Ở đây chỉ có Ngọc Giới và Gia Cát Hiểu Hàn, tiểu tử Gia Cát kia còn đang ngủ, vậy chỉ có thể là Ngọc Giới.



Dị thuật sư thực lực càng cao thì tỉnh lại càng sớm, Duệ Vương cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái.

Mấy ngàn tân khách như vừa chìm vào một giấc mộng dài, khi tỉnh lại, xung quanh đã bị bao vây bởi một đám Ngự Lâm Quân uy vũ.

Hầu hết mọi người đều có dị năng bên người cho nên rất bình tĩnh. Chỉ có đám vũ cơ và ca cơ, trong lúc nhất thời không thể tin được phường chủ băng thanh ngọc khiết của mình lại là thích khách, còn tranh cãi với nhau, cho rằng bọn họ bắt lộn người.

Thậm chí còn có một đệ tử quý tộc tuyên bố: “Dám bắt Hoa Phường chủ vào Đình Úy Ti, ta sẽ liều mạng với các ngươi!”

Kết quả hắn bị Chiến Vương tóm lấy, sau đó cũng không dám lên tiếng vì Hoa Phường chủ nữa.

Duệ Vương và Chiến Vương dẫn đầu, chỉ huy đám Ngự Lâm Quân mà Mộ Dung tướng quân mang đến, khống chế cục diện.

Chỉ sau một khắc đồng hồ, Duệ Vương đi vào thanh đình, chắp tay nói: “Nhờ có Mộ Dung tướng quân kịp thời mang Ngự Lâm Quân đến nghĩ cách cứu viện, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

Mộ Dung Trọng Hoa rời ánh mắt khỏi nữ nhi, nhìn thẳng vào tên tiểu tử dám từ hôn nữ nhi của mình: “Thương vong nhiều hay ít?”

Duệ Vương bình thản nói: “Bên ta tổn thương mười hai người, chết ba người. Đám người của Liễu gia và Thiên Âm phường đều đang bị truy nã, tiểu vương sẽ đưa chúng vào Đình Úy Ti để thẩm vấn.

Mộ Dung Trọng Hoa nói: “Thả hai tên tiểu tử nhà Liễu gia ra đi.”

Duệ Vương nhíu mày: “Như vậy chỉ sợ không ổn, vẫn chưa thẩm vấn, không thể tự ý thả người. Cho dù Liễu gia không biết chuyện gì thì bọn họ cũng phụ trách bảo vệ Hồ Tâm Đảo, khó tránh khỏi liên can.”

“Liễu gia chính là trọng thần trong triều, lại nắm trong tay một nửa dược liệu buôn bán trên toàn quốc. Ngươi bắt Liễu công tử rồi, lão tử nhà hắn lại làm ầm lên, cuối cùng chẳng phải vẫn phải thả người sao?”

Duệ Vương hơi dừng lại, nói: “Cho dù tiểu vương đồng ý, Hoàng thúc chỉ sợ cũng sẽ không…”

Giọng nói trêu tức của Tiêu Dao vương từ xa vọng lại, ngắt lời Duệ Vương.

“Tam hoàng huynh, Hoàng thúc nói, mọi chuyện đều giao cho tướng quân làm chủ.”

Sắc mặt Duệ Vương lập tức tái đi.

Thanh Tuyết ở bên nghe thấy, thầm nghĩ lỗ tai của Chiến Vương tốt thật đấy, cách xa như vậy mà cũng có thể nghe được.

Duệ Vương đưa cả nhà Mộ Dung lên thuyền, thi thể của Mộ Dung Ánh Hà cũng phải mang đến Đình Úy Tí, phải qua mấy ngày mới có thể chở về.

Thanh Tuyết thấy phụ thân nhìn Ánh Hà thêm một lúc lâu, sau đó mới lên thuyền.

“Cha…” Thanh Tuyết kêu lên.

Mộ Dung Trọng Hoa kéo tay nàng: “Thật may, người xảy ra chuyện không phải là con.”

“Chuyện của Liễu Lam Anh, tạ ơn cha.”

“Đừng nói là chuyện đó, dù con có muốn hái sao trên trời, cha cũng hái cho con!” Mộ Dung Trọng Hoa lần đầu thấy nàng có hứng thú với một nam nhân, còn cố ý cứu hắn ra, tâm trạng cũng hơi rung động: “Nữ nhi, có phải con thích Liễu Lam Anh rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook