Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 11: Nàng Muốn Bao Nuôi Cửu Điện Hạ.
Mai Mai Tang
28/05/2023
Hít…Nàng không muốn sống nữa sao? Dám gọi Hoàng thúc là đồ khốn nạn? Người vô tội bị vạ lây là Liễu Lam Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi thay nàng, âm thầm than khóc. Đây chính là chiến thần Vương gia sát phạt vô tình, sao nàng có thể mắng hắn ngay trước mặt hắn chứ?
Ánh mắt Hiên Viên Thương Ca lạnh lẽo, giọng nói khinh miệt: “Xem ra đạo đức của Mộ Dung tiểu thư cũng kém cỏi y như ngoại hình của mình vậy.”
Thanh Tuyết không những không giận mà còn cười đáp lại: “Như nhau!”. Ngụ ý chính là: Đạo đức của ngươi cũng khó coi y như ngoại hình của ngươi vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thương Ca càng thêm sắc lạnh, tựa như muốn giết chết nàng.
Liễu Lam Anh gần như không thể thở nổi, cảm giác áp lực chưa từng có. Hắn đã là dị thuật sư cấp bốn nhưng vẫn không thể nào bình thản được trước áp lực đến từ Chiến Vương. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là người yếu đuối như Thanh Tuyết lại không có gì bất thường.
Sau khi hiểu được ý của Thanh Tuyết, Hiên Viên Cửu Khanh sửng sốt một chút, rồi bắt đầu cười không ra hơi, càng vui hơn khi nhìn thấy Hoàng thúc tức giận!
Thanh Tuyết cảm nhận được, trong bốn người ở đây, Hiên Viên Thương Ca là mạnh nhất, nàng còn không thể phán đoán ra được thực lực của đối phương.
Nhưng cũng không ngăn được nàng tranh chấp với Hiên Viên Cửu Khanh: “Cửu điện hạ, ta là người nhìn thấy Hồ Cơ trước, ngài nên nghĩ đến phải trái trước sau đi.”
“Nhưng bản điện hạ thích nhất là đoạt người đấy! Ngươi làm gì được ta?” Hiên Viên Cửu Khanh nở một nụ cười vô cùng lưu manh.
“Không còn cách nào khác, đành phải quyết đấu thôi. Người nào thắng thì nàng ấy sẽ thuộc về người đó.” Thanh Tuyết bất lực.
Hiên Viên Cửu Khanh tức giận cười: “Ta là một dị thuật sư cấp bốn, ta sẽ không bao giờ đánh nhau với thứ phế vật nhà ngươi!” Rõ ràng là xem thường hắn! Khiêu khích tôn nghiêm của hắn.
Tất cả mọi người giống như đang xem kịch, tự hỏi nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Những gì nàng nói sau đây càng khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Hiên Viên Cửu Khanh, chỉ cần ta thu phục được ngươi thì tất cả mọi thứ của ta đều là của ngươi, một Hồ Cơ cũng không thành vấn đề.” Nàng cúi người xuống, dựa sát vào hắn, mê hoặc nói: “Vấn đề là ở đó. Vậy ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
Ngang nhiên dụ dỗ con trai nhà lành?!
Mộ Dung Thanh Tuyết dù hống hách đến cỡ nào cũng chưa dám động đến người của Hoàng gia!
Rốt cuộc nàng có để vị hôn phu hiện tại và trước kia của mình vào mắt hay không? Mà lại dám đùa giỡn Cửu điện hạ ngay trước mặt Chiến Vương gia chứ?
Liễu Lam Anh đứng bên quan sát, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trong lòng Hiên Viên Cửu Khanh đột nhiên nảy sinh dục vọng, loại suy nghĩ quái gở này khiến hắn muốn tới gần nàng.
Nàng rất quyến rũ, khiến cho người ta không tự chủ được mà gật đầu đồng ý. Thế nhưng đồng ý đồng nghĩa với việc bán đi bản thân mình.
Ngay khi hắn vừa định mở miệng, Hiên Viên Minh Hiện đã vội ngắt lời: “Quên đi, không phải chỉ là một vũ công thôi sao? Về nhà, Tam ca mua cho đệ mười người nữa.”
“Thế nhưng có mười vũ công cũng không thể nhảy Hồ Toàn Vũ đẹp bằng nàng ấy.” Hiên Viên Cửu Khanh giãy dụa không chịu.
Duệ vương nói: “Vừa rồi không phải Liễu Lam Anh đã nói rồi sao? Thiên Âm phường chỉ cho Hồ Cơ ở tạm Mộ Dung phủ ba tháng, sau ba tháng ngươi có thể lấy lại nàng.”
Mặc dù Hiên Viên Cửu Khanh vẫn còn tức giận, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận, đây là nữ nhân đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác thất bại.
Nhưng…tại sao Tam hoàng huynh lại muốn biện hộ cho nàng?
“Hoa Phường chủ đến!” Không biết là ai hô lên, cả khán đài lập tức sôi trào, mọi người chỉ ước gì có thể cao hơn trời cao để có thể lấp kín hình dáng của Hoa Phường chủ.
Thanh Tuyết nhìn về phía đài cao, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Một cái cổ tay nhỏ trắng như băng tuyết lộ ra bên ngoài tấm lụa mỏng, chỉ riêng làn da trắng loáng đó thôi cũng đã khiến cho người ta mất tập trung.
Ngay sau đó, trên tấm nệm gấm thêu hoa xuất hiện một đôi ủng bạc đáng yêu như ngọc tuyết, chuông ở thắt lưng rung rinh, bờ eo thon mảnh vô cùng uyển chuyển.
Lại ngẩng đầu lên nhìn, một đôi thỏ ngọc mũm mĩm nhảy ra.
Cuối cùng là ngũ quan của nàng. Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, phù dung như diện liễu như mi.
Yên lặng.
Hoa Ti Tú vừa đi ra, toàn bộ Hồ Tâm Đảo chìm vào im ắng.
Mọi người đều chết đứng vì vẻ đẹp của nàng.
Hiên Viên Cửu Khanh ngơ ngác nói: “Đây mới chính là mỹ nữ!”
Vừa rồi hắn bị cái quỷ gì mà lại bị một cô gái xấu xí như Mộ Dung Thanh Tuyết hấp dẫn chứ?
“Đúng là một mỹ nữ hiếm gặp. Nếu có thể ôm nữ nhân này trong vòng tay, yêu thương nàng ấy thì quả thật tiêu hồn.”
Lời nói của Thanh Tuyết khiến Hiên Viên Cửu Khanh giật nảy mình. Tâm trạng ngắm Hoa Ti Tú của hắn cũng bị phá hỏng: “Này! Không phải là ngươi thích nữ nhân đó chứ?”
“Ta thích ngắm mỹ nữ, thật ra nếu so với Hoa Phường chủ thì ta thích ngươi hơn. Cửu điện hạ, đi theo ta đi. Ta sẽ nuôi ngươi.”
Thanh Tuyết tiếp tục dụ dỗ. Lần này, Hiên Viên Cửu Khanh hiển nhiên đã có miễn dịch, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Hoa Phường chủ.
Một chiếc đàn đen nhánh đặt trên kệ: “Đinh đông…”
Đôi tay gảy dây đàn, tiếng đàn tuôn ra như tiếng nước chảy róc rách.
Cả người Thanh Tuyết run lên, thì thào: “Đây là…”
“Sức mạnh của âm luật.” Liễu Lam Anh giải thích: “Nàng ấy là dị thuật sư hệ Âm, dùng âm để chống địch, dùng âm để giết người, dùng âm để mê hoặc người, đồng thời cũng dùng âm để cứu người.”
Thanh Tuyết sửng sốt. Đến cả Huyết tộc cũng không có được sức mạnh lợi hại đến như vậy.
Chỉ cần Hoa Ti Tú muốn thì tất cả âm thanh chung quanh, thậm chí là lời nói của bọn họ, nàng cũng có thể sử dụng.
Tiếng đàn cổ điển khoan thai khiến cho người ta cảm thấy linh hồn như được gột rửa, huyền lực sóng chấn động, không gian đã bị tiếng đàn chiếm giữ. Phàm là người nghe được tiếng đàn đều sẽ bị nàng mê hoặc. Chuyện này kinh tâm động phách đến mức nào chứ?
“Vậy chẳng phải những gì ta vừa nói đều bị nàng ấy nghe thấy rồi sao?” Thanh Tuyết hỏi.
Hiên Viên Cửu Khanh thừa cơ hãm hại: “Vừa rồi ngươi đã nói là sẽ yêu thương nàng thật tốt.”
Thanh Tuyết giật mình. Hiện tại, nàng không muốn chọc giận một người mạnh như vậy. May mắn là nàng không có cố ý nên đối phương cũng không công kích nàng.
Thưởng thức mỹ nhân là một chuyện hết sức bình thường. Nàng chăm chú ngắm nhìn nữ tử trên đài kia, đôi tay đánh đàn kia trông thật là tinh tế.
Liễu Lam Anh nói: “Đàn của nàng tên là Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, là bảo vật trấn tộc của Hoa gia, nghe nói là Thần khí từ thời Thượng cổ để lại.”
“Nếu nàng ám sát người ở đây thì chẳng phải rất thuận tiện sao?” Thanh Tuyết chớp chớp mắt.
Lam Anh bật cười: “Sao có thể được? Thiên Âm phường sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Bọn họ tự xưng là danh môn chính phái, lần này đến Loan thành là có chuyện quan trọng khác phải làm. Ngươi phải tin tưởng thực lực của Liễu gia chúng ta chứ, ta phụ trách bảo vệ đại hội này, nếu thật sự có ám sát thì Liễu gia chúng ta coi như…”
Liễu Lam Anh định nói gì đó thì đột nhiên ngã xuống: “Chạy mau…”
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Người trong đình cũng đều ngã xuống.
Nhìn ra xa hơn, mấy ngàn người đã mất đi ý thức.
Tiếng đàn vẫn không ngừng vang lên, Hoa Ti Tú vẫn đang chơi đàn trên bục cao. Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm sao? Thần khí cái gì chứ, rõ ràng là Ma Cầm!
“Vèo!” Đột nhiên có một mũi tên từ không trung nhắm thẳng vào tim nàng, ánh mắt Thanh Tuyết trầm lại, không tránh không né. Sau khi tính toán thời gian và tốc độ, trước khi cái mũi tên kia bắn trúng mình, một cái lưỡi hái màu đen bỗng nhiên xuất hiện.
“Leng keng!”
Lưỡi hái đập nát mũi tên.
“Vù! Vù vù!” Lại có thêm ba mũi tên nữa.
“Leng keng, leng keng, leng keng!” Tất cả đều bị Thanh Tuyết tiêu diệt. Nàng đứng trong lục đình, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng cắn ngón tay, vẽ ra một phù chú vô cùng phức tạp mà đến cả những vị cấp cao của Huyết tộc cũng phải suy nghĩ hết nửa thế kỷ.
Nàng đẩy phù chú sang Thanh đình bên cạnh.
Trong thoáng chốc, phù chú bay lên không trung, một màn sương máu bao phủ xuống, bảo vệ Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới. Mũi tên có lợi hại đến mức nào cũng không thể tấn công được vào Thanh đình.
Nhưng mà nàng đã không còn sức lực để vẽ ra một cái khác cho mình.
Tiếng đàn của Hoa Ti Tú không ngừng vang lên, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng. Đối phương cũng chỉ dám bắn tên bên ngoài chứ không dám xông vào, Thanh Tuyết hoài nghi những tiết tấu này là những đòn tấn công hỗn loạn, chỉ cần bước vào phạm vi thì sẽ bị đánh gục.
Ánh mắt Hiên Viên Thương Ca lạnh lẽo, giọng nói khinh miệt: “Xem ra đạo đức của Mộ Dung tiểu thư cũng kém cỏi y như ngoại hình của mình vậy.”
Thanh Tuyết không những không giận mà còn cười đáp lại: “Như nhau!”. Ngụ ý chính là: Đạo đức của ngươi cũng khó coi y như ngoại hình của ngươi vậy.
Ánh mắt Hiên Viên Thương Ca càng thêm sắc lạnh, tựa như muốn giết chết nàng.
Liễu Lam Anh gần như không thể thở nổi, cảm giác áp lực chưa từng có. Hắn đã là dị thuật sư cấp bốn nhưng vẫn không thể nào bình thản được trước áp lực đến từ Chiến Vương. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là người yếu đuối như Thanh Tuyết lại không có gì bất thường.
Sau khi hiểu được ý của Thanh Tuyết, Hiên Viên Cửu Khanh sửng sốt một chút, rồi bắt đầu cười không ra hơi, càng vui hơn khi nhìn thấy Hoàng thúc tức giận!
Thanh Tuyết cảm nhận được, trong bốn người ở đây, Hiên Viên Thương Ca là mạnh nhất, nàng còn không thể phán đoán ra được thực lực của đối phương.
Nhưng cũng không ngăn được nàng tranh chấp với Hiên Viên Cửu Khanh: “Cửu điện hạ, ta là người nhìn thấy Hồ Cơ trước, ngài nên nghĩ đến phải trái trước sau đi.”
“Nhưng bản điện hạ thích nhất là đoạt người đấy! Ngươi làm gì được ta?” Hiên Viên Cửu Khanh nở một nụ cười vô cùng lưu manh.
“Không còn cách nào khác, đành phải quyết đấu thôi. Người nào thắng thì nàng ấy sẽ thuộc về người đó.” Thanh Tuyết bất lực.
Hiên Viên Cửu Khanh tức giận cười: “Ta là một dị thuật sư cấp bốn, ta sẽ không bao giờ đánh nhau với thứ phế vật nhà ngươi!” Rõ ràng là xem thường hắn! Khiêu khích tôn nghiêm của hắn.
Tất cả mọi người giống như đang xem kịch, tự hỏi nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Những gì nàng nói sau đây càng khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Hiên Viên Cửu Khanh, chỉ cần ta thu phục được ngươi thì tất cả mọi thứ của ta đều là của ngươi, một Hồ Cơ cũng không thành vấn đề.” Nàng cúi người xuống, dựa sát vào hắn, mê hoặc nói: “Vấn đề là ở đó. Vậy ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
Ngang nhiên dụ dỗ con trai nhà lành?!
Mộ Dung Thanh Tuyết dù hống hách đến cỡ nào cũng chưa dám động đến người của Hoàng gia!
Rốt cuộc nàng có để vị hôn phu hiện tại và trước kia của mình vào mắt hay không? Mà lại dám đùa giỡn Cửu điện hạ ngay trước mặt Chiến Vương gia chứ?
Liễu Lam Anh đứng bên quan sát, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trong lòng Hiên Viên Cửu Khanh đột nhiên nảy sinh dục vọng, loại suy nghĩ quái gở này khiến hắn muốn tới gần nàng.
Nàng rất quyến rũ, khiến cho người ta không tự chủ được mà gật đầu đồng ý. Thế nhưng đồng ý đồng nghĩa với việc bán đi bản thân mình.
Ngay khi hắn vừa định mở miệng, Hiên Viên Minh Hiện đã vội ngắt lời: “Quên đi, không phải chỉ là một vũ công thôi sao? Về nhà, Tam ca mua cho đệ mười người nữa.”
“Thế nhưng có mười vũ công cũng không thể nhảy Hồ Toàn Vũ đẹp bằng nàng ấy.” Hiên Viên Cửu Khanh giãy dụa không chịu.
Duệ vương nói: “Vừa rồi không phải Liễu Lam Anh đã nói rồi sao? Thiên Âm phường chỉ cho Hồ Cơ ở tạm Mộ Dung phủ ba tháng, sau ba tháng ngươi có thể lấy lại nàng.”
Mặc dù Hiên Viên Cửu Khanh vẫn còn tức giận, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận, đây là nữ nhân đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác thất bại.
Nhưng…tại sao Tam hoàng huynh lại muốn biện hộ cho nàng?
“Hoa Phường chủ đến!” Không biết là ai hô lên, cả khán đài lập tức sôi trào, mọi người chỉ ước gì có thể cao hơn trời cao để có thể lấp kín hình dáng của Hoa Phường chủ.
Thanh Tuyết nhìn về phía đài cao, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Một cái cổ tay nhỏ trắng như băng tuyết lộ ra bên ngoài tấm lụa mỏng, chỉ riêng làn da trắng loáng đó thôi cũng đã khiến cho người ta mất tập trung.
Ngay sau đó, trên tấm nệm gấm thêu hoa xuất hiện một đôi ủng bạc đáng yêu như ngọc tuyết, chuông ở thắt lưng rung rinh, bờ eo thon mảnh vô cùng uyển chuyển.
Lại ngẩng đầu lên nhìn, một đôi thỏ ngọc mũm mĩm nhảy ra.
Cuối cùng là ngũ quan của nàng. Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, phù dung như diện liễu như mi.
Yên lặng.
Hoa Ti Tú vừa đi ra, toàn bộ Hồ Tâm Đảo chìm vào im ắng.
Mọi người đều chết đứng vì vẻ đẹp của nàng.
Hiên Viên Cửu Khanh ngơ ngác nói: “Đây mới chính là mỹ nữ!”
Vừa rồi hắn bị cái quỷ gì mà lại bị một cô gái xấu xí như Mộ Dung Thanh Tuyết hấp dẫn chứ?
“Đúng là một mỹ nữ hiếm gặp. Nếu có thể ôm nữ nhân này trong vòng tay, yêu thương nàng ấy thì quả thật tiêu hồn.”
Lời nói của Thanh Tuyết khiến Hiên Viên Cửu Khanh giật nảy mình. Tâm trạng ngắm Hoa Ti Tú của hắn cũng bị phá hỏng: “Này! Không phải là ngươi thích nữ nhân đó chứ?”
“Ta thích ngắm mỹ nữ, thật ra nếu so với Hoa Phường chủ thì ta thích ngươi hơn. Cửu điện hạ, đi theo ta đi. Ta sẽ nuôi ngươi.”
Thanh Tuyết tiếp tục dụ dỗ. Lần này, Hiên Viên Cửu Khanh hiển nhiên đã có miễn dịch, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Hoa Phường chủ.
Một chiếc đàn đen nhánh đặt trên kệ: “Đinh đông…”
Đôi tay gảy dây đàn, tiếng đàn tuôn ra như tiếng nước chảy róc rách.
Cả người Thanh Tuyết run lên, thì thào: “Đây là…”
“Sức mạnh của âm luật.” Liễu Lam Anh giải thích: “Nàng ấy là dị thuật sư hệ Âm, dùng âm để chống địch, dùng âm để giết người, dùng âm để mê hoặc người, đồng thời cũng dùng âm để cứu người.”
Thanh Tuyết sửng sốt. Đến cả Huyết tộc cũng không có được sức mạnh lợi hại đến như vậy.
Chỉ cần Hoa Ti Tú muốn thì tất cả âm thanh chung quanh, thậm chí là lời nói của bọn họ, nàng cũng có thể sử dụng.
Tiếng đàn cổ điển khoan thai khiến cho người ta cảm thấy linh hồn như được gột rửa, huyền lực sóng chấn động, không gian đã bị tiếng đàn chiếm giữ. Phàm là người nghe được tiếng đàn đều sẽ bị nàng mê hoặc. Chuyện này kinh tâm động phách đến mức nào chứ?
“Vậy chẳng phải những gì ta vừa nói đều bị nàng ấy nghe thấy rồi sao?” Thanh Tuyết hỏi.
Hiên Viên Cửu Khanh thừa cơ hãm hại: “Vừa rồi ngươi đã nói là sẽ yêu thương nàng thật tốt.”
Thanh Tuyết giật mình. Hiện tại, nàng không muốn chọc giận một người mạnh như vậy. May mắn là nàng không có cố ý nên đối phương cũng không công kích nàng.
Thưởng thức mỹ nhân là một chuyện hết sức bình thường. Nàng chăm chú ngắm nhìn nữ tử trên đài kia, đôi tay đánh đàn kia trông thật là tinh tế.
Liễu Lam Anh nói: “Đàn của nàng tên là Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, là bảo vật trấn tộc của Hoa gia, nghe nói là Thần khí từ thời Thượng cổ để lại.”
“Nếu nàng ám sát người ở đây thì chẳng phải rất thuận tiện sao?” Thanh Tuyết chớp chớp mắt.
Lam Anh bật cười: “Sao có thể được? Thiên Âm phường sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Bọn họ tự xưng là danh môn chính phái, lần này đến Loan thành là có chuyện quan trọng khác phải làm. Ngươi phải tin tưởng thực lực của Liễu gia chúng ta chứ, ta phụ trách bảo vệ đại hội này, nếu thật sự có ám sát thì Liễu gia chúng ta coi như…”
Liễu Lam Anh định nói gì đó thì đột nhiên ngã xuống: “Chạy mau…”
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Người trong đình cũng đều ngã xuống.
Nhìn ra xa hơn, mấy ngàn người đã mất đi ý thức.
Tiếng đàn vẫn không ngừng vang lên, Hoa Ti Tú vẫn đang chơi đàn trên bục cao. Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm sao? Thần khí cái gì chứ, rõ ràng là Ma Cầm!
“Vèo!” Đột nhiên có một mũi tên từ không trung nhắm thẳng vào tim nàng, ánh mắt Thanh Tuyết trầm lại, không tránh không né. Sau khi tính toán thời gian và tốc độ, trước khi cái mũi tên kia bắn trúng mình, một cái lưỡi hái màu đen bỗng nhiên xuất hiện.
“Leng keng!”
Lưỡi hái đập nát mũi tên.
“Vù! Vù vù!” Lại có thêm ba mũi tên nữa.
“Leng keng, leng keng, leng keng!” Tất cả đều bị Thanh Tuyết tiêu diệt. Nàng đứng trong lục đình, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng cắn ngón tay, vẽ ra một phù chú vô cùng phức tạp mà đến cả những vị cấp cao của Huyết tộc cũng phải suy nghĩ hết nửa thế kỷ.
Nàng đẩy phù chú sang Thanh đình bên cạnh.
Trong thoáng chốc, phù chú bay lên không trung, một màn sương máu bao phủ xuống, bảo vệ Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới. Mũi tên có lợi hại đến mức nào cũng không thể tấn công được vào Thanh đình.
Nhưng mà nàng đã không còn sức lực để vẽ ra một cái khác cho mình.
Tiếng đàn của Hoa Ti Tú không ngừng vang lên, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng. Đối phương cũng chỉ dám bắn tên bên ngoài chứ không dám xông vào, Thanh Tuyết hoài nghi những tiết tấu này là những đòn tấn công hỗn loạn, chỉ cần bước vào phạm vi thì sẽ bị đánh gục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.