Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 7: Nàng Đang Tìm Con Mồi Tiếp Theo.
Mai Mai Tang
27/05/2023
“Ừm, đệ thích cái gì thì lấy cái đó đi.” Thanh Tuyết hào phóng nói.
“Nha đầu, mau tìm những loại dược liệu trong phương thuốc mà ta đưa cho ngươi hôm qua.”
Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên giọng nói kiêu ngạo của Bạch Hổ. Thanh Tuyết vội đáp lại trong lòng: “Ta nhớ rồi, ta cũng không muốn cả đời này bị ngươi mắng là sửu nữ.”
Hôm qua, Bạch Hổ đưa cho nàng một phương thuốc, tên là: Quỳnh Tương Ngọc Dịch Đan.
Nghe nói có thể cải thiện thể chất của nàng.
Muốn đẹp hơn sao? Bạch Hổ đáp: Nằm mơ!
Trước tiên là tôi luyện thân thể cho tốt, mới có thể chống đỡ được huyết mạch hung bạo trong người.
Đan dược chỉ có thể từng cấp gia tăng dược tính, đây là phương thuốc cơ bản nhất của Trương gia, tổng cộng có mười hai vị thuốc, tất cả đều trên ngàn năm tuổi.
Ngẫm lại, nàng cũng đã sống một ngàn năm, cứ nghĩ trên thế giới này chắc cũng chẳng có loại thực vật nào sống được lâu như vậy.
“Ta muốn xem dược liệu ngàn năm.” Thanh Tuyết tùy ý nói, nhưng quản gia lập tức đồng ý: “Xin theo ta đến Chử Bảo Các ở lầu sáu.”
Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới nhìn nhau đều nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Lời nói tiếp theo của quản gia càng khiến cho bọn họ nghi ngờ.
“Bảo vật trong Chử Bảo Các chỉ có Vương gia và Vương phi mới có quyền mang đi. Nhưng Vương gia cố ý dặn dò lão nô, nếu cô nương cần thì cứ đến lấy.”
Thanh Tuyết gật đầu. Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, đi đến khu dược liệu của Chử Bảo Các. Gia Cát Hiểu Hàn bỗng nhiên hô lên: “Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa!”
“Nhãn lực của Gia Cát thiếu gia thật tốt, đây đúng là Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa tuổi thọ ba ngàn năm.” Quản gia nhìn món đồ dùng băng tằm bọc trong hộp gấm, trong lòng đau xót.
“Thanh Tuyết, thương lượng chút không?”
Gia Cát Hiểu Hàn bày ra vẻ mặt lấy lòng, hoàn toàn khác với hình tượng cao ngạo xưa nay của hắn. Khóe miệng Thanh Tuyết giật giật: “Ngươi lấy đi.”
“Tạ ơn ngươi, Thanh Tuyết.”
Nàng nhìn qua một lượt, vẫn không tìm được thứ mình muốn. Trong lúc đang tìm kiếm cẩn thận thì có một tờ giấy niêm phong từ trên giá đỡ cao nhất rơi xuống.
“Bồ Đề Hoa, năm ngàn năm.” Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên, đây chẳng phải là loại dược liệu có trong phương thuốc đó sao? Nàng đưa mắt nhìn lên, nhưng không thấy đồ đâu: “Quản gia, Bồ Đề Hoa đâu rồi?”
“Cái này, cái này…” Vẻ mặt quản gia vô cùng khó xử: “Nửa tháng trước, Vương gia đã đưa nó cho quốc sư rồi.”
Thanh Tuyết nhíu mày: “Đông Phương Quốc Sư?”
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”
Gia Cát Hiểu Hàn biết nàng thực sự muốn có nó, bèn nói: “Ngươi cho ta Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa, ta nợ ngươi một ân tình. Về cái hoa kia, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách.”
“Không cần đâu. Đồ đã rơi vào tay quốc sư, chỉ sợ một đi không trở lại.” Theo Thanh Tuyết biết, quốc sư giống như cao lĩnh chi hoa, cho dù đế vương có triệu kiến cũng phải xem tâm tình của hắn. Hoàng đế còn không làm gì được, huống chi là bọn họ.”
“Liễu gia có thể, nhưng chưa chắc hắn đã chịu lấy ra.” Gia Cát Hiểu Hàn mở to mắt: “Ta có quen biết người trong hội lính đánh thuê, ta sẽ phái người đi xem nhiệm vụ của bọn họ, sau đó đến thương hội Tề gia hỏi giúp ngươi.”
Thanh Tuyết chắp tay đáp: “Vậy thì đa tạ Gia Cát huynh.”
“Nhưng những thứ không có ở Trân Phẩm Các thì rất khó có trên thị trường. Ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.” Gia Cát Hiểu Hàn nhắc nhở.
Ba người vơ vét trắng trợn ở Trân Phẩm Các khiến cho quản gia vô cùng đau lòng.
Sau khi ba cái rương được chất đầy, quản gia bỏ chúng vào trong vô chủ không gian giới chỉ, đưa cho Thanh Tuyết: “Trong này có năm mươi vạn lượng ngân phiếu và ba cái rương trân bảo. Về phần một trăm khỏa tinh hạch, ngày sau lão nô sẽ tự mình mang đến cho tiểu thư.”
Mộ Dung Thanh Tuyết vô cùng hài lòng, bữa tối lại ăn ba bàn thịt ba chỉ. Ngọc Giới thấy mà đau đầu, hắn sợ tỷ tỷ sẽ béo đến mức không gả cho ai được mất.
Mộ Dung Tỏa Đồng rất tức giận.
Móng tay cắm vào da thịt, máu chảy ròng ròng.
Sau khi nghe nói Chử Báo Các bị càn quét hết sạch, trong lòng nàng ta thống hận vô cùng. Những thứ kia rõ ràng là dành cho nàng ta, vậy mà lại để cho một người ngoài lấy sạch! Duệ ca ca, rốt cuộc huynh có ý gì? Chẳng lẽ tình cũ chưa dứt? Chắc là không đâu!
Nhưng tại sao nàng ta vẫn cảm thấy không an tâm?
Lúc trước, khi nàng ta đẩy tiện nhân kia xuống Tử Vong Cốc, nàng ta khẳng định ả không trông thấy mặt mình, nếu không ả tiện nhân kia đã sớm tố cáo nàng ta với phụ thân.
Tốt, tốt lắm.
“Người đâu, mau chuẩn bị cho ta một phòng luyện đan! Ta muốn luyện đan!”
Tiểu thư Mộ Dung thế gia giỏi nhất cái gì?
Tranh đấu tỷ muội?
Sai!
Chính là luyện đan!
Đây chính là kỹ năng nhất định phải học của một thế gia luyện gia, cũng là vốn liếng giúp tiểu thư Mộ Dung gia đứng vững ở Loan thành. Nàng ta cũng không giống như đồ vô dụng Mộ Dung Thanh Tuyết kia.
Đan là độc dược, cũng là đơn thuốc tốt, tùy thuộc vào người luyện đan muốn luyện ra loại đan nào.
Trong gia tộc, tuy có số lượng lớn đan dược, nhưng tất cả đều được quản chế rất nghiêm, nhất là năm loại cấm dược. Cho nên, nàng ta chỉ có thể tự luyện chế.
Na Lan nhìn đống dược liệu mà tiểu thư muốn dùng, trái tim khẽ nhảy lên: “Tiểu thư, đồ mà ngài muốn, trong nhà không có.”
“Đi mua.” Ánh mắt Tỏa Đồng hung dữ.
Na Lan rụt người về sau: “Chỉ sợ chỉ có Liễu gia bán nó, nhưng lỡ như bọn họ biết ngài mua thì làm sao đây?”
Là đại nha hoàn của Mộ Dung gia, nàng ta đương nhiên biết phương thuốc này dùng để chế tạo cái gì? Đó chính là Thăng Tiên Đàn! Bình thường ăn thì không sao, chỉ khi cho vào rượu thì có thể thần không biết, quỷ không hay đưa người ta vào chỗ chết. Cho dù là luyện đan sư và trị liệu sư lợi hại nhất của Loan thành cũng không thể tra ra được sự tồn tại của Thăng Tiên Đan.
“Vậy thì đừng để bọn họ biết.” Ánh mắt Mộ Dung Tỏa Đông lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm.
…
Hai ngày sau, quản gia đúng hẹn mà tới, mang theo một trăm viên tinh hạch đến quý phủ, Thanh Tuyết nhận được liền ném tinh hạch cho Bạch Hổ.
Trong không gian Linh Lung, thiếu niên mặc áo đen mở miệng nhai rộp rộp, nhìn trông như ăn kẹo. Chỉ nửa khắc đồng hồ đã ăn sạch đống tinh hạch, bụng tròn vo. Thanh Tuyết định sờ bụng hắn thì lại bị hắn lạnh lùng hất ra,
Trong chớp mắt, thiếu niên liền biến thành một tiểu lão hổ.
Nó có một cái lông trắng thật dài, sờ vào có cảm giác rất thích. Cái đuôi đung đưa qua lại, rồi co lại thành một quả bóng nhỏ, móng vuốt giấu vào trong đệm thịt, gầm gừ vài tiếng, trông như một con mèo.
Thanh Tuyết ôm lấy nó, sờ cái râu hùm của nó, cười đùa: “Bản thể của ngươi trông thật giống một con mèo, ngay cả tiếng kêu cũng giống. Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Miêu.”
“Không được!”
“Kháng nghị không hợp lệ!”
Ôm nó xong, dạ dày Thanh Tuyết lại bắt đầu sôi lên. Bản năng khát máu bị ức chế suốt mấy ngày cuối cùng không khống chế nổi nữa, răng nanh chậm rãi mọc ra.
Bạch Hổ trông thấy nàng như vậy liền biết hôm nay không thể thoát được rồi. Nó nhớ lại cảm giác trước đó, tinh thần chấn động.
Nó tìm được một chỗ tốt, thoải mái nép vào trong ngực nàng, sau đó hơi nghiêng đầu, đưa cổ đến trước mặt nàng, kiêu ngạo nói: “Vì mấy viên tinh hạch mà ngươi cho bản đại gia, ta sẽ miễn cưỡng cho ngươi hút máu, nhưng không được hút hết….Á!”
Lời còn chưa dứt, ở cổ đã truyền đến một cảm giác tê dại!
Nàng tuyệt đối là quý tộc thuần huyết. Nếu không, Bạch Hổ sở hữu huyết thống lợi hại như vậy, sao lại bị khoái cảm cướp lấy tâm trí như vậy được!
Cảm giác vô cùng thoải mái truyền từ xương sống tiến thẳng lên não, tín hiệu vui vẻ tràn ngập khắp thân thể, cảm giác đau đớn khi bị hút máu không thể bằng được cảm giác hưng phấn mà nó mang lại.
Đầu ngón chân nó cuộn cong lại, run lên vì sợ.
Nghiện, đã nghiện như vậy rồi thì phải làm sao?
Thanh Tuyết hút máu xong, chữa khỏi vết thương cho nó, sau đó phát hiện trên miệng toàn là lông. Bạch Hổ đắc ý cười nàng, mặc dù toàn thân vô lực nhưng vẫn chê cười nàng miệng đầy lông hổ.
“Lần sau biến thành người cho ta.” Thanh Tuyết ra lệnh.
“Giờ đang thay đổi, ta sẽ không quay về đâu.” Bạch Hổ không vui.
“Uống máu của ngươi nhất định là không đủ!” Thanh Tuyết ngã xuống bãi cỏ được biến hóa tinh xảo trong không gian Linh Lung, buồn rầu nhìn lên trời: “Cho dù, mỗi bữa ta ăn ba bàn thịt ba chỉ, cũng cảm thấy không đủ no.” Còn trở thành trò cười của Ngọc Giới nữa!
“Nha đầu, mau tìm những loại dược liệu trong phương thuốc mà ta đưa cho ngươi hôm qua.”
Đột nhiên, trong đầu nàng vang lên giọng nói kiêu ngạo của Bạch Hổ. Thanh Tuyết vội đáp lại trong lòng: “Ta nhớ rồi, ta cũng không muốn cả đời này bị ngươi mắng là sửu nữ.”
Hôm qua, Bạch Hổ đưa cho nàng một phương thuốc, tên là: Quỳnh Tương Ngọc Dịch Đan.
Nghe nói có thể cải thiện thể chất của nàng.
Muốn đẹp hơn sao? Bạch Hổ đáp: Nằm mơ!
Trước tiên là tôi luyện thân thể cho tốt, mới có thể chống đỡ được huyết mạch hung bạo trong người.
Đan dược chỉ có thể từng cấp gia tăng dược tính, đây là phương thuốc cơ bản nhất của Trương gia, tổng cộng có mười hai vị thuốc, tất cả đều trên ngàn năm tuổi.
Ngẫm lại, nàng cũng đã sống một ngàn năm, cứ nghĩ trên thế giới này chắc cũng chẳng có loại thực vật nào sống được lâu như vậy.
“Ta muốn xem dược liệu ngàn năm.” Thanh Tuyết tùy ý nói, nhưng quản gia lập tức đồng ý: “Xin theo ta đến Chử Bảo Các ở lầu sáu.”
Gia Cát Hiểu Hàn và Ngọc Giới nhìn nhau đều nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Lời nói tiếp theo của quản gia càng khiến cho bọn họ nghi ngờ.
“Bảo vật trong Chử Bảo Các chỉ có Vương gia và Vương phi mới có quyền mang đi. Nhưng Vương gia cố ý dặn dò lão nô, nếu cô nương cần thì cứ đến lấy.”
Thanh Tuyết gật đầu. Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, đi đến khu dược liệu của Chử Bảo Các. Gia Cát Hiểu Hàn bỗng nhiên hô lên: “Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa!”
“Nhãn lực của Gia Cát thiếu gia thật tốt, đây đúng là Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa tuổi thọ ba ngàn năm.” Quản gia nhìn món đồ dùng băng tằm bọc trong hộp gấm, trong lòng đau xót.
“Thanh Tuyết, thương lượng chút không?”
Gia Cát Hiểu Hàn bày ra vẻ mặt lấy lòng, hoàn toàn khác với hình tượng cao ngạo xưa nay của hắn. Khóe miệng Thanh Tuyết giật giật: “Ngươi lấy đi.”
“Tạ ơn ngươi, Thanh Tuyết.”
Nàng nhìn qua một lượt, vẫn không tìm được thứ mình muốn. Trong lúc đang tìm kiếm cẩn thận thì có một tờ giấy niêm phong từ trên giá đỡ cao nhất rơi xuống.
“Bồ Đề Hoa, năm ngàn năm.” Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên, đây chẳng phải là loại dược liệu có trong phương thuốc đó sao? Nàng đưa mắt nhìn lên, nhưng không thấy đồ đâu: “Quản gia, Bồ Đề Hoa đâu rồi?”
“Cái này, cái này…” Vẻ mặt quản gia vô cùng khó xử: “Nửa tháng trước, Vương gia đã đưa nó cho quốc sư rồi.”
Thanh Tuyết nhíu mày: “Đông Phương Quốc Sư?”
Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”
Gia Cát Hiểu Hàn biết nàng thực sự muốn có nó, bèn nói: “Ngươi cho ta Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa, ta nợ ngươi một ân tình. Về cái hoa kia, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách.”
“Không cần đâu. Đồ đã rơi vào tay quốc sư, chỉ sợ một đi không trở lại.” Theo Thanh Tuyết biết, quốc sư giống như cao lĩnh chi hoa, cho dù đế vương có triệu kiến cũng phải xem tâm tình của hắn. Hoàng đế còn không làm gì được, huống chi là bọn họ.”
“Liễu gia có thể, nhưng chưa chắc hắn đã chịu lấy ra.” Gia Cát Hiểu Hàn mở to mắt: “Ta có quen biết người trong hội lính đánh thuê, ta sẽ phái người đi xem nhiệm vụ của bọn họ, sau đó đến thương hội Tề gia hỏi giúp ngươi.”
Thanh Tuyết chắp tay đáp: “Vậy thì đa tạ Gia Cát huynh.”
“Nhưng những thứ không có ở Trân Phẩm Các thì rất khó có trên thị trường. Ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn.” Gia Cát Hiểu Hàn nhắc nhở.
Ba người vơ vét trắng trợn ở Trân Phẩm Các khiến cho quản gia vô cùng đau lòng.
Sau khi ba cái rương được chất đầy, quản gia bỏ chúng vào trong vô chủ không gian giới chỉ, đưa cho Thanh Tuyết: “Trong này có năm mươi vạn lượng ngân phiếu và ba cái rương trân bảo. Về phần một trăm khỏa tinh hạch, ngày sau lão nô sẽ tự mình mang đến cho tiểu thư.”
Mộ Dung Thanh Tuyết vô cùng hài lòng, bữa tối lại ăn ba bàn thịt ba chỉ. Ngọc Giới thấy mà đau đầu, hắn sợ tỷ tỷ sẽ béo đến mức không gả cho ai được mất.
Mộ Dung Tỏa Đồng rất tức giận.
Móng tay cắm vào da thịt, máu chảy ròng ròng.
Sau khi nghe nói Chử Báo Các bị càn quét hết sạch, trong lòng nàng ta thống hận vô cùng. Những thứ kia rõ ràng là dành cho nàng ta, vậy mà lại để cho một người ngoài lấy sạch! Duệ ca ca, rốt cuộc huynh có ý gì? Chẳng lẽ tình cũ chưa dứt? Chắc là không đâu!
Nhưng tại sao nàng ta vẫn cảm thấy không an tâm?
Lúc trước, khi nàng ta đẩy tiện nhân kia xuống Tử Vong Cốc, nàng ta khẳng định ả không trông thấy mặt mình, nếu không ả tiện nhân kia đã sớm tố cáo nàng ta với phụ thân.
Tốt, tốt lắm.
“Người đâu, mau chuẩn bị cho ta một phòng luyện đan! Ta muốn luyện đan!”
Tiểu thư Mộ Dung thế gia giỏi nhất cái gì?
Tranh đấu tỷ muội?
Sai!
Chính là luyện đan!
Đây chính là kỹ năng nhất định phải học của một thế gia luyện gia, cũng là vốn liếng giúp tiểu thư Mộ Dung gia đứng vững ở Loan thành. Nàng ta cũng không giống như đồ vô dụng Mộ Dung Thanh Tuyết kia.
Đan là độc dược, cũng là đơn thuốc tốt, tùy thuộc vào người luyện đan muốn luyện ra loại đan nào.
Trong gia tộc, tuy có số lượng lớn đan dược, nhưng tất cả đều được quản chế rất nghiêm, nhất là năm loại cấm dược. Cho nên, nàng ta chỉ có thể tự luyện chế.
Na Lan nhìn đống dược liệu mà tiểu thư muốn dùng, trái tim khẽ nhảy lên: “Tiểu thư, đồ mà ngài muốn, trong nhà không có.”
“Đi mua.” Ánh mắt Tỏa Đồng hung dữ.
Na Lan rụt người về sau: “Chỉ sợ chỉ có Liễu gia bán nó, nhưng lỡ như bọn họ biết ngài mua thì làm sao đây?”
Là đại nha hoàn của Mộ Dung gia, nàng ta đương nhiên biết phương thuốc này dùng để chế tạo cái gì? Đó chính là Thăng Tiên Đàn! Bình thường ăn thì không sao, chỉ khi cho vào rượu thì có thể thần không biết, quỷ không hay đưa người ta vào chỗ chết. Cho dù là luyện đan sư và trị liệu sư lợi hại nhất của Loan thành cũng không thể tra ra được sự tồn tại của Thăng Tiên Đan.
“Vậy thì đừng để bọn họ biết.” Ánh mắt Mộ Dung Tỏa Đông lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm.
…
Hai ngày sau, quản gia đúng hẹn mà tới, mang theo một trăm viên tinh hạch đến quý phủ, Thanh Tuyết nhận được liền ném tinh hạch cho Bạch Hổ.
Trong không gian Linh Lung, thiếu niên mặc áo đen mở miệng nhai rộp rộp, nhìn trông như ăn kẹo. Chỉ nửa khắc đồng hồ đã ăn sạch đống tinh hạch, bụng tròn vo. Thanh Tuyết định sờ bụng hắn thì lại bị hắn lạnh lùng hất ra,
Trong chớp mắt, thiếu niên liền biến thành một tiểu lão hổ.
Nó có một cái lông trắng thật dài, sờ vào có cảm giác rất thích. Cái đuôi đung đưa qua lại, rồi co lại thành một quả bóng nhỏ, móng vuốt giấu vào trong đệm thịt, gầm gừ vài tiếng, trông như một con mèo.
Thanh Tuyết ôm lấy nó, sờ cái râu hùm của nó, cười đùa: “Bản thể của ngươi trông thật giống một con mèo, ngay cả tiếng kêu cũng giống. Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Miêu.”
“Không được!”
“Kháng nghị không hợp lệ!”
Ôm nó xong, dạ dày Thanh Tuyết lại bắt đầu sôi lên. Bản năng khát máu bị ức chế suốt mấy ngày cuối cùng không khống chế nổi nữa, răng nanh chậm rãi mọc ra.
Bạch Hổ trông thấy nàng như vậy liền biết hôm nay không thể thoát được rồi. Nó nhớ lại cảm giác trước đó, tinh thần chấn động.
Nó tìm được một chỗ tốt, thoải mái nép vào trong ngực nàng, sau đó hơi nghiêng đầu, đưa cổ đến trước mặt nàng, kiêu ngạo nói: “Vì mấy viên tinh hạch mà ngươi cho bản đại gia, ta sẽ miễn cưỡng cho ngươi hút máu, nhưng không được hút hết….Á!”
Lời còn chưa dứt, ở cổ đã truyền đến một cảm giác tê dại!
Nàng tuyệt đối là quý tộc thuần huyết. Nếu không, Bạch Hổ sở hữu huyết thống lợi hại như vậy, sao lại bị khoái cảm cướp lấy tâm trí như vậy được!
Cảm giác vô cùng thoải mái truyền từ xương sống tiến thẳng lên não, tín hiệu vui vẻ tràn ngập khắp thân thể, cảm giác đau đớn khi bị hút máu không thể bằng được cảm giác hưng phấn mà nó mang lại.
Đầu ngón chân nó cuộn cong lại, run lên vì sợ.
Nghiện, đã nghiện như vậy rồi thì phải làm sao?
Thanh Tuyết hút máu xong, chữa khỏi vết thương cho nó, sau đó phát hiện trên miệng toàn là lông. Bạch Hổ đắc ý cười nàng, mặc dù toàn thân vô lực nhưng vẫn chê cười nàng miệng đầy lông hổ.
“Lần sau biến thành người cho ta.” Thanh Tuyết ra lệnh.
“Giờ đang thay đổi, ta sẽ không quay về đâu.” Bạch Hổ không vui.
“Uống máu của ngươi nhất định là không đủ!” Thanh Tuyết ngã xuống bãi cỏ được biến hóa tinh xảo trong không gian Linh Lung, buồn rầu nhìn lên trời: “Cho dù, mỗi bữa ta ăn ba bàn thịt ba chỉ, cũng cảm thấy không đủ no.” Còn trở thành trò cười của Ngọc Giới nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.