Linh Điền Có Manh Thú : Nghịch Thiên Luyện Đan Sư
Chương 8: Vậy Sau Đó Biến Hắn Thành Huyết Nô Của Ta.
Mai Mai Tang
27/05/2023
Bạch Hổ nói: “Ta còn nhỏ, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ có thể cho người hút ba lần.”
Ánh mắt Thanh Tuyết lóe lên tia sáng: “Phải tìm con mồi tiếp theo thôi. Gần đây, ta khá để ý đến Gia Cát Hiểu Hàn, hắn là một dị thuật sư hệ Thủy, trông thấy khuôn mặt bị hủy hoại của ta cũng không có phản ứng gì, có thể thấy là một người chính trực. Nếu hắn bị ta sơ ủng, ta có thể lấy được dị năng của hắn.”
“Đừng bởi vì ham muốn cá nhân mà phá hủy tình bằng hữu của các ngươi. Ngươi đã căm hận việc trở thành Huyết tộc, vậy nếu ngươi biến bằng hữu ngươi trở thành Huyết tộc thì ngươi có khác gì kẻ kia? Hơn nữa, nếu hắn biến thành sinh vật giống ngươi, ngươi vẫn phải tìm nguồn máu mới, chỉ có nhân loại mới là đồ ăn của ngươi.”
Thanh Tuyết không để ý lắm: “Vậy ta sẽ biến hắn thành Huyết Nô của ta.”
“Một mình ta không đủ sao, mà ngươi còn phải tìm người khác?” Bạch Hổ xù lông.
Thanh Tuyết vuốt lông nó: “Ba ngày ta phải ăn rồi, ngươi không thỏa mãn được ta.”
Bạch Hổ khuyên bảo: “Vậy ngươi cắn hắn đi, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm. Việc này sẽ gây nghiện, tính tự chủ của ngươi khá tốt, nếu là người bình thường, chỉ sợ…”
“Sẽ khó bỏ giống như hút Heroin vậy.”
“Heroin là cái gì?”
“Nói ngươi cũng không hiểu đâu! Được rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đừng đổ bệnh. Nếu không ta sẽ không cắn ngươi nữa đâu, Tiểu Miêu.”
Mặc kệ lời kháng nghị của Bạch Hổ, Thanh Tuyết rời khỏi không gian Linh Lung.
Mỗi ngày, Mộ Dung gia chủ đều đi sớm về trễ, nhưng buổi tối vẫn ăn cơm cùng Thanh Tuyết.
Theo lời ông nói, ông đi ra ngoài để tìm Chiến Vương gia, nhưng đối phương luôn trốn ông, ngày nào cũng lấy cớ không gặp!
“Cha, người là người trăm trận trăm thắng, càng đánh càng hăng.”
“Nữ nhi, ta tuyệt đối sẽ không gả con cho tên khốn nạn đó. Con yên tâm!”
Khốn nạn? Thanh Tuyết không biết phải làm sao, lần trước không phải chỉ gọi hắn là tiểu tử hư hỏng thôi sao? Xem ra thành kiến của phụ thân dành cho vị Hoàng thúc này càng ngày càng lớn.
…
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Thanh Tuyết vô cùng sảng khoái, gọi Ngọc Giới tỉnh dậy: “Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, còn không chịu dậy?”
Thân thể trong chăn bắt đầu chuyển động, Ngọc Giới uể oải nói: “Để cho đệ ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Thanh Tuyết muốn kéo chăn hắn ra, nhưng hắn gắt gao không thả: “Tỷ không biết là nam nữ thụ thụ bất thân à?”
“Đệ có chỗ nào ta chưa nhìn thấy chứ?” Thanh Tuyết cãi lại hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thị nữ trình báo: “Tiểu thư, Lục tiểu thư đến tìm ngài.”
Lục tiểu thư? Đang suy nghĩ, Ngọc Giới đã nhắc nhở nàng: “Chính là cái người bị tỷ sai người tát đó, nhất định là không có ý tốt đâu, tỷ mau đuổi nàng ta đi đi!”
Trông thấy hắn vén chăn đặt chân trần xuống đất, Thanh Tuyết vội ngăn hắn lại, dặn dò thị nữ: “Hầu hạ đệ ấy thay quần áo.”
Trong khách sảnh, Mộ Dung Ánh Hà đang uống trà, trông thấy Thanh Tuyết, vội vàng đứng lên: “Thất muội, ta còn tưởng rằng muội sẽ không đến gặp ta.”
Thanh Tuyết thẳng thừng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện trước kia là tỷ tỷ có lỗi với muội, muội chớ để trong lòng.” Khuôn mặt Ánh Hà lộ ra vẻ nịnh nọt.
Thanh Tuyết cũng thường thấy vẻ mặt như vậy, quay đi chỗ khác không nhìn nàng: “Có chuyện gì mau nói đi.”
“Ở chỗ ta có hai tấm vé tàu, vào ngày hai mươi tháng ba, Hoa Phường chủ muốn tổ chức đại hội Linh Âm trên Hoa Tâm Đảo ở Thất Huyền Hồ, ta muốn mời muội và Cửu đệ cùng đến đấy chơi đùa.”
“Vé tàu, ta nhận.” Thanh Tuyết đảo mắt một cái: “Nhưng mà…”
Trái tim Ánh Hà hẫng một nhịp, đột nhiên hỏi: “Nhưng mà cái gì…?”
“Hoa Phường chủ? Ý ngươi là phường chủ Hoa Ti Tú của Thiên Âm phường?”
Mặt Ánh Hà lộ vẻ hâm mộ: “Chính là nàng, nàng là một dị thuật sự hệ Âm trăm năm khó gặp. Nghe nói hiện tại trình độ của nàng đã vượt qua các bậc tiền bối đi trước.”
“Mới mười lăm tuổi, thiên phú tốt thật đấy.” Thanh Tuyết nhớ khi xưa khi mình còn là Đường Thanh Tuyết, cũng là một thiếu nữ thiên tài được người người ca tụng.
Không biết Hoa Ti Tú kia có thể lọt vào mắt của nàng không?
Thấy dáng vẻ như cười mà không cười của nàng, tim Ánh Hà đập thình thịch. Không phải nàng nhìn ra rồi chứ? Hẳn là không đâu: “Thất muội, ba ngày sau ta đến đón muội.”
Sau khi Mộ Dung Ánh Hà rời đi, Ngọc Giới nhanh chân chạy đến, ném hai tấm vé tàu xanh xanh đỏ đỏ xuống đất, còn đạp lên nó: “Phi! Chồn chúc tết gà! Tỷ tỷ, chúng ta không đi!”’
“Đương nhiên là ta biết nàng ta không có ý tốt!” Nàng đã sớm nhận ra, Ánh Hà là một người lòng dạ hẹp hòi. Nhưng nàng cảm thấy rất buồn bực, nếu không làm một ít chuyện gì đó thì thật phí cho lần sống lại này: “Bên ngoài không an toàn, đệ đừng đi.”
Ngọc Giới nghe xong, nhăn mặt: “Nếu tỷ muốn đi, đệ sẽ đi cùng tỷ!” Hắn tức giận, nhặt hai tấm vé tàu lên.
…
Ba ngày sau,
Ánh Hà, Thanh Tuyết và Ngọc Giới đi tứ thú mã xa tiến về phía Thất Huyền Hồ.
Thất Huyền Hồ mênh mông hun hút, những bãi cát trắng lấp ló bên bờ, khung cảnh mùa xuân làm say đắm lòng người.
Du khách đông như mắc cửi, ai nấy đều diện những bộ trang phục lộng lẫy, có những vị phu nhân kiều diễm, có yểu điệu thục nữ, tài tử tuấn lãng.
Bên ngoài là mấy chục chiếc thuyền tinh xảo đang neo đậu.
Ba người đi vào một chiếc du thuyền nhìn như Thanh Điểu.
Không gian trong thuyền tựa chốn bồng lai tiên cảnh, thuyền được thiết kế ba tầng, bố trí thêm những gian phòng nhỏ cung cấp cho du khách nghỉ ngơi.
Thuyền đi rất ổn định, Ngọc Giới kéo Thanh Tuyết lên đầu thuyền, chỉ về một chấm màu xanh cách đó không xa, mắt lộ vẻ ngóng trông: “Tỷ tỷ nhìn xem, đó chính là Hoa Tâm Đảo mà chúng ta sẽ đi ra, là nơi chúng ta sẽ được gặp Hoa Phường chủ sao? Nghe nói nàng sở hữu thiên phú siêu nhiên, mười năm tuổi đã là dị thuật sư cấp năm rồi đấy.”
Nhìn thấy sự hâm mộ trong ánh mắt của hắn, Thanh Tuyết an ủi: “Đệ mới mười ba tuổi đã là dị thuật sư cấp ba, thiên phú không hề chênh lệch so với nàng ấy.”
“Cấp bậc càng cao càng khó đột phá, đến cả hàng rào cấp thấp giữa bậc ba và bậc bốn đệ còn chưa bước qua, nhưng mà nàng ấy khi bằng tuổi đệ đã đạt được cấp bốn rồi.”
Nhìn đáy mắt hắn hiện lên vẻ ảm đạm, Thanh Tuyết vỗ vai hắn: “Chờ thân thể đệ tốt lên, nhất định sẽ lợi hại được như Hoa Phường chủ.”
Nàng cổ vũ cho hắn khiến sắc mặt của Ngọc Giới đỏ ứng lên.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng thuyền cũng đi đến nơi.
Cây cối um tùm, trúc trên đảo xanh mướt khắp nơi, những căn tiểu lâu thấp bé đan xen vào nhau trông rất tinh tế và phong cách.
Vừa bước lên đảo, những luồng huyền khí nồng đậm chen chúc xông đến. Vẻ mặt mọi người đều rất sảng khoái, nhưng những năng lượng này lại chẳng có tác dụng gì với Thanh Tuyết cả.
“Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Một nam tử trẻ tuổi bước ra chào đón.
Mộ Dung Ánh Hà thẹn thùng cười: “Thất muội, Cửu đệ, đây chính là Nhị công tử của Liễu gia, Liễu Hạ Nguyên, còn là…là vị hôn phu của ta.”
“Bái kiến.” Thanh Tuyết gật đầu, vừa nhìn là biết đối phương là một kẻ dục vọng quá độ.
Liễu Hạ Nguyên mời bọn họ vào trong một tiểu đình: “Nơi này là Thanh Đình.”
Nơi này rất cao. Ngồi ở trong đình, có thể quan sát hết thảy những cảnh tượng hùng vĩ.
Phía trên bãi cỏ rộng lớn là một dòng suối nhỏ, trên dòng suối là những cánh hoa đào bay lả tả. Phía trước là một bục cao hình tròn, có mười mấy vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Người ở Loan thành được mời đến đều là những người có máu mặt. Bọn họ đều mang theo nha hoàn ngồi dưới đài cao, thưởng trà xem kịch.
“Sao Hoa Phường chủ vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ gạt chúng ta à?”
“Thiên Âm phường rất biết giữ chữ tín, không đến mức vậy đâu.”
“Chỉ cần được nghe một khúc đàn của Hoa Phường chủ, dù có chờ đợi mười năm, bọn ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Du khách đến càng ngày càng nhiều, người đến trước thì có chỗ ngồi, đến sau chỉ có thể đứng.
Thanh Tuyết ngắm các vũ cơ múa điệu Hồ Xuân trên đài đến mức xuất thần.
Vòng eo kia thật là mảnh mai, nếu được cắn một cái thì có sống ít đi trăm năm, nàng cũng mãn nguyện.
Bỗng nhiên có một người ngăn cản tầm mắt của nàng, Thanh Tuyết nhíu mày, giương mắt lên nhìn. Là hắn? Đại công tử Liễu gia, Liễu Lam Anh.
“Ngươi đang cản trở ta ngắm nhìn mỹ nhân đấy.” Thanh Tuyết lườm hắn một cái.
Liễu Lam Anh khẽ cười, một vòng sáng che kín hai má của hắn: “Đó là Hồ Cơ của Thiên Âm phường. Nếu là người ngoài, ta sẽ mang người đến cho ngươi.”
Ánh mắt Thanh Tuyết lóe lên tia sáng: “Phải tìm con mồi tiếp theo thôi. Gần đây, ta khá để ý đến Gia Cát Hiểu Hàn, hắn là một dị thuật sư hệ Thủy, trông thấy khuôn mặt bị hủy hoại của ta cũng không có phản ứng gì, có thể thấy là một người chính trực. Nếu hắn bị ta sơ ủng, ta có thể lấy được dị năng của hắn.”
“Đừng bởi vì ham muốn cá nhân mà phá hủy tình bằng hữu của các ngươi. Ngươi đã căm hận việc trở thành Huyết tộc, vậy nếu ngươi biến bằng hữu ngươi trở thành Huyết tộc thì ngươi có khác gì kẻ kia? Hơn nữa, nếu hắn biến thành sinh vật giống ngươi, ngươi vẫn phải tìm nguồn máu mới, chỉ có nhân loại mới là đồ ăn của ngươi.”
Thanh Tuyết không để ý lắm: “Vậy ta sẽ biến hắn thành Huyết Nô của ta.”
“Một mình ta không đủ sao, mà ngươi còn phải tìm người khác?” Bạch Hổ xù lông.
Thanh Tuyết vuốt lông nó: “Ba ngày ta phải ăn rồi, ngươi không thỏa mãn được ta.”
Bạch Hổ khuyên bảo: “Vậy ngươi cắn hắn đi, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm. Việc này sẽ gây nghiện, tính tự chủ của ngươi khá tốt, nếu là người bình thường, chỉ sợ…”
“Sẽ khó bỏ giống như hút Heroin vậy.”
“Heroin là cái gì?”
“Nói ngươi cũng không hiểu đâu! Được rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đừng đổ bệnh. Nếu không ta sẽ không cắn ngươi nữa đâu, Tiểu Miêu.”
Mặc kệ lời kháng nghị của Bạch Hổ, Thanh Tuyết rời khỏi không gian Linh Lung.
Mỗi ngày, Mộ Dung gia chủ đều đi sớm về trễ, nhưng buổi tối vẫn ăn cơm cùng Thanh Tuyết.
Theo lời ông nói, ông đi ra ngoài để tìm Chiến Vương gia, nhưng đối phương luôn trốn ông, ngày nào cũng lấy cớ không gặp!
“Cha, người là người trăm trận trăm thắng, càng đánh càng hăng.”
“Nữ nhi, ta tuyệt đối sẽ không gả con cho tên khốn nạn đó. Con yên tâm!”
Khốn nạn? Thanh Tuyết không biết phải làm sao, lần trước không phải chỉ gọi hắn là tiểu tử hư hỏng thôi sao? Xem ra thành kiến của phụ thân dành cho vị Hoàng thúc này càng ngày càng lớn.
…
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Thanh Tuyết vô cùng sảng khoái, gọi Ngọc Giới tỉnh dậy: “Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, còn không chịu dậy?”
Thân thể trong chăn bắt đầu chuyển động, Ngọc Giới uể oải nói: “Để cho đệ ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Thanh Tuyết muốn kéo chăn hắn ra, nhưng hắn gắt gao không thả: “Tỷ không biết là nam nữ thụ thụ bất thân à?”
“Đệ có chỗ nào ta chưa nhìn thấy chứ?” Thanh Tuyết cãi lại hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thị nữ trình báo: “Tiểu thư, Lục tiểu thư đến tìm ngài.”
Lục tiểu thư? Đang suy nghĩ, Ngọc Giới đã nhắc nhở nàng: “Chính là cái người bị tỷ sai người tát đó, nhất định là không có ý tốt đâu, tỷ mau đuổi nàng ta đi đi!”
Trông thấy hắn vén chăn đặt chân trần xuống đất, Thanh Tuyết vội ngăn hắn lại, dặn dò thị nữ: “Hầu hạ đệ ấy thay quần áo.”
Trong khách sảnh, Mộ Dung Ánh Hà đang uống trà, trông thấy Thanh Tuyết, vội vàng đứng lên: “Thất muội, ta còn tưởng rằng muội sẽ không đến gặp ta.”
Thanh Tuyết thẳng thừng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện trước kia là tỷ tỷ có lỗi với muội, muội chớ để trong lòng.” Khuôn mặt Ánh Hà lộ ra vẻ nịnh nọt.
Thanh Tuyết cũng thường thấy vẻ mặt như vậy, quay đi chỗ khác không nhìn nàng: “Có chuyện gì mau nói đi.”
“Ở chỗ ta có hai tấm vé tàu, vào ngày hai mươi tháng ba, Hoa Phường chủ muốn tổ chức đại hội Linh Âm trên Hoa Tâm Đảo ở Thất Huyền Hồ, ta muốn mời muội và Cửu đệ cùng đến đấy chơi đùa.”
“Vé tàu, ta nhận.” Thanh Tuyết đảo mắt một cái: “Nhưng mà…”
Trái tim Ánh Hà hẫng một nhịp, đột nhiên hỏi: “Nhưng mà cái gì…?”
“Hoa Phường chủ? Ý ngươi là phường chủ Hoa Ti Tú của Thiên Âm phường?”
Mặt Ánh Hà lộ vẻ hâm mộ: “Chính là nàng, nàng là một dị thuật sự hệ Âm trăm năm khó gặp. Nghe nói hiện tại trình độ của nàng đã vượt qua các bậc tiền bối đi trước.”
“Mới mười lăm tuổi, thiên phú tốt thật đấy.” Thanh Tuyết nhớ khi xưa khi mình còn là Đường Thanh Tuyết, cũng là một thiếu nữ thiên tài được người người ca tụng.
Không biết Hoa Ti Tú kia có thể lọt vào mắt của nàng không?
Thấy dáng vẻ như cười mà không cười của nàng, tim Ánh Hà đập thình thịch. Không phải nàng nhìn ra rồi chứ? Hẳn là không đâu: “Thất muội, ba ngày sau ta đến đón muội.”
Sau khi Mộ Dung Ánh Hà rời đi, Ngọc Giới nhanh chân chạy đến, ném hai tấm vé tàu xanh xanh đỏ đỏ xuống đất, còn đạp lên nó: “Phi! Chồn chúc tết gà! Tỷ tỷ, chúng ta không đi!”’
“Đương nhiên là ta biết nàng ta không có ý tốt!” Nàng đã sớm nhận ra, Ánh Hà là một người lòng dạ hẹp hòi. Nhưng nàng cảm thấy rất buồn bực, nếu không làm một ít chuyện gì đó thì thật phí cho lần sống lại này: “Bên ngoài không an toàn, đệ đừng đi.”
Ngọc Giới nghe xong, nhăn mặt: “Nếu tỷ muốn đi, đệ sẽ đi cùng tỷ!” Hắn tức giận, nhặt hai tấm vé tàu lên.
…
Ba ngày sau,
Ánh Hà, Thanh Tuyết và Ngọc Giới đi tứ thú mã xa tiến về phía Thất Huyền Hồ.
Thất Huyền Hồ mênh mông hun hút, những bãi cát trắng lấp ló bên bờ, khung cảnh mùa xuân làm say đắm lòng người.
Du khách đông như mắc cửi, ai nấy đều diện những bộ trang phục lộng lẫy, có những vị phu nhân kiều diễm, có yểu điệu thục nữ, tài tử tuấn lãng.
Bên ngoài là mấy chục chiếc thuyền tinh xảo đang neo đậu.
Ba người đi vào một chiếc du thuyền nhìn như Thanh Điểu.
Không gian trong thuyền tựa chốn bồng lai tiên cảnh, thuyền được thiết kế ba tầng, bố trí thêm những gian phòng nhỏ cung cấp cho du khách nghỉ ngơi.
Thuyền đi rất ổn định, Ngọc Giới kéo Thanh Tuyết lên đầu thuyền, chỉ về một chấm màu xanh cách đó không xa, mắt lộ vẻ ngóng trông: “Tỷ tỷ nhìn xem, đó chính là Hoa Tâm Đảo mà chúng ta sẽ đi ra, là nơi chúng ta sẽ được gặp Hoa Phường chủ sao? Nghe nói nàng sở hữu thiên phú siêu nhiên, mười năm tuổi đã là dị thuật sư cấp năm rồi đấy.”
Nhìn thấy sự hâm mộ trong ánh mắt của hắn, Thanh Tuyết an ủi: “Đệ mới mười ba tuổi đã là dị thuật sư cấp ba, thiên phú không hề chênh lệch so với nàng ấy.”
“Cấp bậc càng cao càng khó đột phá, đến cả hàng rào cấp thấp giữa bậc ba và bậc bốn đệ còn chưa bước qua, nhưng mà nàng ấy khi bằng tuổi đệ đã đạt được cấp bốn rồi.”
Nhìn đáy mắt hắn hiện lên vẻ ảm đạm, Thanh Tuyết vỗ vai hắn: “Chờ thân thể đệ tốt lên, nhất định sẽ lợi hại được như Hoa Phường chủ.”
Nàng cổ vũ cho hắn khiến sắc mặt của Ngọc Giới đỏ ứng lên.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng thuyền cũng đi đến nơi.
Cây cối um tùm, trúc trên đảo xanh mướt khắp nơi, những căn tiểu lâu thấp bé đan xen vào nhau trông rất tinh tế và phong cách.
Vừa bước lên đảo, những luồng huyền khí nồng đậm chen chúc xông đến. Vẻ mặt mọi người đều rất sảng khoái, nhưng những năng lượng này lại chẳng có tác dụng gì với Thanh Tuyết cả.
“Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Một nam tử trẻ tuổi bước ra chào đón.
Mộ Dung Ánh Hà thẹn thùng cười: “Thất muội, Cửu đệ, đây chính là Nhị công tử của Liễu gia, Liễu Hạ Nguyên, còn là…là vị hôn phu của ta.”
“Bái kiến.” Thanh Tuyết gật đầu, vừa nhìn là biết đối phương là một kẻ dục vọng quá độ.
Liễu Hạ Nguyên mời bọn họ vào trong một tiểu đình: “Nơi này là Thanh Đình.”
Nơi này rất cao. Ngồi ở trong đình, có thể quan sát hết thảy những cảnh tượng hùng vĩ.
Phía trên bãi cỏ rộng lớn là một dòng suối nhỏ, trên dòng suối là những cánh hoa đào bay lả tả. Phía trước là một bục cao hình tròn, có mười mấy vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Người ở Loan thành được mời đến đều là những người có máu mặt. Bọn họ đều mang theo nha hoàn ngồi dưới đài cao, thưởng trà xem kịch.
“Sao Hoa Phường chủ vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ gạt chúng ta à?”
“Thiên Âm phường rất biết giữ chữ tín, không đến mức vậy đâu.”
“Chỉ cần được nghe một khúc đàn của Hoa Phường chủ, dù có chờ đợi mười năm, bọn ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Du khách đến càng ngày càng nhiều, người đến trước thì có chỗ ngồi, đến sau chỉ có thể đứng.
Thanh Tuyết ngắm các vũ cơ múa điệu Hồ Xuân trên đài đến mức xuất thần.
Vòng eo kia thật là mảnh mai, nếu được cắn một cái thì có sống ít đi trăm năm, nàng cũng mãn nguyện.
Bỗng nhiên có một người ngăn cản tầm mắt của nàng, Thanh Tuyết nhíu mày, giương mắt lên nhìn. Là hắn? Đại công tử Liễu gia, Liễu Lam Anh.
“Ngươi đang cản trở ta ngắm nhìn mỹ nhân đấy.” Thanh Tuyết lườm hắn một cái.
Liễu Lam Anh khẽ cười, một vòng sáng che kín hai má của hắn: “Đó là Hồ Cơ của Thiên Âm phường. Nếu là người ngoài, ta sẽ mang người đến cho ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.