Chương 5
Rainy
13/07/2024
Âu Dương Hoa đã có thể xuất viện và trở về nhà. Chính xác thì đó là nhà Tần Liễu, cô cảm thấy rất hụt hẫng khi không thể trở về nhà của chính mình.
Tại sao Tần Liễu lại biết rõ về mình như vậy? Âu Dương Hoa vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi đó. Tần Liễu đã bảo cô sẽ sớm biết mà thôi, liệu ở nhà cô ta có đáp án chăng?
Chìa khóa căn hộ được trao trả khi cô xuất viện, Mạc Phi đã thanh toán toàn bộ viện phí và còn đưa cho cô thêm một khoản bồi thường. Âu Dương Hoa cảm thấy may mắn khi chồng mình là một người tốt. Tần Liễu là một người thất nghiệp, khả năng cao sẽ không trả nổi số tiền viện phí.
Một điều nữa khiến cô không ngủ yên là thái độ của Lãnh Bá Ninh, anh ta đang suy nghĩ điều gì trong đầu. Anh ta liệu có đoán ra được việc cô và Tần Liễu bị hoán đổi cho nhau hay không? Một người cảnh sát có thể tin vào điều đó chứ? Ngộ nhỡ anh ta có những suy đoán khác không đúng thì sao? Có thể sẽ xảy ra rắc rối rất lớn.
Đã tới khu nhà của Tần Liễu, cô gật đầu chào người hàng xóm phòng bên vừa mới bước ra khỏi nhà. Đó là một bà cô trung niên béo mập, bà tròn mắt ngạc nhiên khi được cô chào, như thể là một chuyện rất lạ.
“Tần Liễu, cô nằm viện xong thay đổi tâm tính rồi à? Bình thường toàn nhìn tôi bằng nửa con mắt cơ mà?” Bà cô hàng xóm hỏi, nhìn chằm chằm cô như sinh vật lạ.
“Bình thường cháu như thế ạ? Xin lỗi cô rất nhiều.” Âu Dương Hoa đã được nghe Tần Liễu bảo cô ta không thân thiết với hàng xóm, không ngờ là lại đến mức láo toét như vậy.
“Thay đổi được thì tốt. Chào cô, tôi đi siêu thị đây.” Bà cô hàng xóm chào lại cô rồi rời đi.
Âu Dương Hoa tra chìa vào ổ đi vào phòng. Căn hộ này có vẻ từ lâu chưa được sửa chữa hay sơn sửa. Về tài khoản ngân hàng, cô và Tần Liễu đã trao đổi mật khẩu cho nhau, dù gì thì cũng chỉ cần lấy cớ tổn thương trí nhớ để ra ngân hàng là cũng lấy lại được mật khẩu nên không cần thiết phải giấu. Tài khoản của Tần Liễu đúng là một số 0 tròn trĩnh, Thời gian tới cô chỉ có thể sống nhờ khoản bồi thường từ Mạc Phi.
Tuy cô không phải dạng tiểu thư chỉ biết hưởng thụ, nhưng cuộc đời cô vốn cũng không gặp khó khăn gì khi có ba mẹ giàu có, chỉ việc an tâm học hành và sau đó có ngay chức chủ tịch công ty. Nay rơi vào hoàn cảnh thế này khiến cô cũng thấy nản lòng.
Ít nhất thì căn hộ này cũng đầy đủ tiện nghi, không đến nỗi quá thiếu thốn. Cô nhìn quanh căn hộ một lượt, ban đầu cô cứ nghĩ sẽ có rất nhiều giấy tờ, hình ảnh tìm hiểu về cô. Nhưng không, không hề có dấu hiệu nào của việc đó.
“Lạ thật, với tình hình tài chính của Tần Liễu, cô ta không thể thuê người khác tìm hiểu được. Vụ tai nạn cũng diễn ra rất bất ngờ, chẳng có lý nào cô ta kịp thủ tiêu chứng cứ. Hơn nữa Tần Liễu cũng đã bảo mình sẽ sớm biết được thôi cơ mà.” Âu Dương Hoa không nghĩ cô ta có lý do gì để nói dối cô điều đó.
Mở tủ quần áo ra, Âu Dương Hoa hơi bất ngờ khi thấy nhiều bộ quần áo và túi xách hàng hiệu, còn có trang sức đắt tiền.
“Sao cô ta lại mua được những thứ này? Phải rồi, có thể bạn trai cô ta đã mua cho. Mình cứ lo về Mạc Phi mà không nghĩ đến việc này? Phải làm sao đây, nếu bạn trai cô ta tới thì nên nói sao cho phải đây.” Âu Dương Hoa suy nghĩ, dù đang trong thân xác của Tần Liễu nhưng cô không thể cứ thế mà sống cuộc sống của cô ta, đặc biệt là với bạn trai cô ta.
Nhưng anh ta là kiểu bạn trai gì thế nhỉ? Tần Liễu nhập viện một thời gian mà không hề thấy tới thăm một lần.
“Đúng vậy, mình có thể dùng cớ này để nói chia tay.” Âu Dương Hoa cảm thấy nhẹ nhõm khi đã có cách giải quyết. Cũng có thể hai người họ đã chia tay từ trước rồi, đây chỉ những món quà Tần Liễu còn giữ, như thế càng tốt.
Việc đầu tiên cô cần làm là lau dọn lại nhà cửa, thông thường người giúp việc sẽ làm việc đó giúp cô, nhưng Âu Dương Hoa vẫn biết cách tự chăm sóc bản thân.
Có tiếng chuông cửa, Âu Dương Hoa thấy lạ bởi vì Tần Liễu đã bảo cô ta không có giao thiệp với hàng xóm, cũng không bảo mình có người bạn nào. Có thể cô ta vẫn có người quen, chỉ là không cảm thấy cần thiết để kể ra.
Nhìn qua mắt mèo, Âu Dương Hoa nhìn thấy Mạc Phi đang đứng trước cửa. Cô đoán có lẽ anh muốn ghé qua xem Tần Liễu có cần giúp gì nữa không. Mạc Phi luôn là người rất nhiệt tình, lúc cùng hoạt động tình nguyện, cô đã ấn tượng với tính cách này của anh.
“Anh ấy quả là một người quá tốt. Tiếc là giờ mình không thể ở bên Mạc Phi được nữa.” Nghĩ tới chuyện Tần Liễu đang trong thân phận của cô, làm vợ của Mạc Phi, Âu Dương Hoa bỗng thấy ghen tức. Liệu cô có nên nói ra với Mạc Phi không? Có lẽ anh sẽ phản ứng lại, nhưng cô sẽ cố chứng minh cho anh thấy.
Cô mở cửa ra, Mạc Phi vừa nhìn thấy cô liền tiến tới và trao một nụ hôn bất ngờ.
Tại sao Tần Liễu lại biết rõ về mình như vậy? Âu Dương Hoa vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi đó. Tần Liễu đã bảo cô sẽ sớm biết mà thôi, liệu ở nhà cô ta có đáp án chăng?
Chìa khóa căn hộ được trao trả khi cô xuất viện, Mạc Phi đã thanh toán toàn bộ viện phí và còn đưa cho cô thêm một khoản bồi thường. Âu Dương Hoa cảm thấy may mắn khi chồng mình là một người tốt. Tần Liễu là một người thất nghiệp, khả năng cao sẽ không trả nổi số tiền viện phí.
Một điều nữa khiến cô không ngủ yên là thái độ của Lãnh Bá Ninh, anh ta đang suy nghĩ điều gì trong đầu. Anh ta liệu có đoán ra được việc cô và Tần Liễu bị hoán đổi cho nhau hay không? Một người cảnh sát có thể tin vào điều đó chứ? Ngộ nhỡ anh ta có những suy đoán khác không đúng thì sao? Có thể sẽ xảy ra rắc rối rất lớn.
Đã tới khu nhà của Tần Liễu, cô gật đầu chào người hàng xóm phòng bên vừa mới bước ra khỏi nhà. Đó là một bà cô trung niên béo mập, bà tròn mắt ngạc nhiên khi được cô chào, như thể là một chuyện rất lạ.
“Tần Liễu, cô nằm viện xong thay đổi tâm tính rồi à? Bình thường toàn nhìn tôi bằng nửa con mắt cơ mà?” Bà cô hàng xóm hỏi, nhìn chằm chằm cô như sinh vật lạ.
“Bình thường cháu như thế ạ? Xin lỗi cô rất nhiều.” Âu Dương Hoa đã được nghe Tần Liễu bảo cô ta không thân thiết với hàng xóm, không ngờ là lại đến mức láo toét như vậy.
“Thay đổi được thì tốt. Chào cô, tôi đi siêu thị đây.” Bà cô hàng xóm chào lại cô rồi rời đi.
Âu Dương Hoa tra chìa vào ổ đi vào phòng. Căn hộ này có vẻ từ lâu chưa được sửa chữa hay sơn sửa. Về tài khoản ngân hàng, cô và Tần Liễu đã trao đổi mật khẩu cho nhau, dù gì thì cũng chỉ cần lấy cớ tổn thương trí nhớ để ra ngân hàng là cũng lấy lại được mật khẩu nên không cần thiết phải giấu. Tài khoản của Tần Liễu đúng là một số 0 tròn trĩnh, Thời gian tới cô chỉ có thể sống nhờ khoản bồi thường từ Mạc Phi.
Tuy cô không phải dạng tiểu thư chỉ biết hưởng thụ, nhưng cuộc đời cô vốn cũng không gặp khó khăn gì khi có ba mẹ giàu có, chỉ việc an tâm học hành và sau đó có ngay chức chủ tịch công ty. Nay rơi vào hoàn cảnh thế này khiến cô cũng thấy nản lòng.
Ít nhất thì căn hộ này cũng đầy đủ tiện nghi, không đến nỗi quá thiếu thốn. Cô nhìn quanh căn hộ một lượt, ban đầu cô cứ nghĩ sẽ có rất nhiều giấy tờ, hình ảnh tìm hiểu về cô. Nhưng không, không hề có dấu hiệu nào của việc đó.
“Lạ thật, với tình hình tài chính của Tần Liễu, cô ta không thể thuê người khác tìm hiểu được. Vụ tai nạn cũng diễn ra rất bất ngờ, chẳng có lý nào cô ta kịp thủ tiêu chứng cứ. Hơn nữa Tần Liễu cũng đã bảo mình sẽ sớm biết được thôi cơ mà.” Âu Dương Hoa không nghĩ cô ta có lý do gì để nói dối cô điều đó.
Mở tủ quần áo ra, Âu Dương Hoa hơi bất ngờ khi thấy nhiều bộ quần áo và túi xách hàng hiệu, còn có trang sức đắt tiền.
“Sao cô ta lại mua được những thứ này? Phải rồi, có thể bạn trai cô ta đã mua cho. Mình cứ lo về Mạc Phi mà không nghĩ đến việc này? Phải làm sao đây, nếu bạn trai cô ta tới thì nên nói sao cho phải đây.” Âu Dương Hoa suy nghĩ, dù đang trong thân xác của Tần Liễu nhưng cô không thể cứ thế mà sống cuộc sống của cô ta, đặc biệt là với bạn trai cô ta.
Nhưng anh ta là kiểu bạn trai gì thế nhỉ? Tần Liễu nhập viện một thời gian mà không hề thấy tới thăm một lần.
“Đúng vậy, mình có thể dùng cớ này để nói chia tay.” Âu Dương Hoa cảm thấy nhẹ nhõm khi đã có cách giải quyết. Cũng có thể hai người họ đã chia tay từ trước rồi, đây chỉ những món quà Tần Liễu còn giữ, như thế càng tốt.
Việc đầu tiên cô cần làm là lau dọn lại nhà cửa, thông thường người giúp việc sẽ làm việc đó giúp cô, nhưng Âu Dương Hoa vẫn biết cách tự chăm sóc bản thân.
Có tiếng chuông cửa, Âu Dương Hoa thấy lạ bởi vì Tần Liễu đã bảo cô ta không có giao thiệp với hàng xóm, cũng không bảo mình có người bạn nào. Có thể cô ta vẫn có người quen, chỉ là không cảm thấy cần thiết để kể ra.
Nhìn qua mắt mèo, Âu Dương Hoa nhìn thấy Mạc Phi đang đứng trước cửa. Cô đoán có lẽ anh muốn ghé qua xem Tần Liễu có cần giúp gì nữa không. Mạc Phi luôn là người rất nhiệt tình, lúc cùng hoạt động tình nguyện, cô đã ấn tượng với tính cách này của anh.
“Anh ấy quả là một người quá tốt. Tiếc là giờ mình không thể ở bên Mạc Phi được nữa.” Nghĩ tới chuyện Tần Liễu đang trong thân phận của cô, làm vợ của Mạc Phi, Âu Dương Hoa bỗng thấy ghen tức. Liệu cô có nên nói ra với Mạc Phi không? Có lẽ anh sẽ phản ứng lại, nhưng cô sẽ cố chứng minh cho anh thấy.
Cô mở cửa ra, Mạc Phi vừa nhìn thấy cô liền tiến tới và trao một nụ hôn bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.