Chương 7
Rainy
13/07/2024
Lãnh Bá Ninh bước ra khỏi thang máy khi tới tầng 3, hướng tới căn hộ số 304. Đây là nơi ở của Tần Liễu. Vào khoảnh khắc mà cô bước vào phòng bệnh của Âu Dương Hoa, Lãnh Bá Ninh đã cảm thấy thái độ của Mạc Phi rất lạ. Chắc chắn cả hai có quan hệ gì đó. Giữa một nam và một nữ thì có thể có quan hệ gì cần giấu người khác? Câu trả lời chỉ có thể là họ đang trong mối quan hệ yêu đương bất chính.
Số phận quả là thú vị khi người vợ lại tông phải tình nhân của chồng. Nếu như thật sự không có ai có thù oán với Âu Dương Hoa thì vụ tai nạn này là do lợi ích cá nhân. Mạc Phi ban đầu là kẻ khả nghi nhất, nếu Âu Dương Hoa chết thì anh ta sẽ có được một phần ba tài sản. Tuy anh có chứng cứ ngoại phạm nhưng Mạc Phi hoàn toàn có khả năng thuê người thực hiện. Tường nhà và cửa garage không hề có dấu vết leo trèo hay phá khóa nên giả thuyết là hung thủ có được chìa khóa, và ngoài chính Âu Dương Hoa ra thì Mạc Phi là người giữ chìa khóa. Điều này càng củng cố giả thuyết đó.
Với khám phá mới này, Lãnh Bá Ninh lại có giả thuyết mới. Tần Liễu và Mạc Phi có mối quan hệ bất chính, cô ta tin rằng nếu Âu Dương Hoa chết thì Mạc Phi sẽ lấy cô ta và từ đó đổi đời, đường đường chính chính làm một phu nhân giàu có.
Lãnh Bá Ninh bấm chuông cửa. Âu Dương Hoa mở cửa ra và nói “Anh vẫn chưa chịu đi sao?”
Nhận ra không phải Mạc Phi quay trở lại, cô xấu hổ nói “Xin lỗi, vừa nãy có một người cứ làm phiền tôi. Thanh tra Lãnh, anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi có một số thứ muốn hỏi cô.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Vậy mời anh vào nhà.” Âu Dương Hoa lùi lại cho khách vào nhà.
Rất tự nhiên, Lãnh Bá Ninh ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn giữa phòng khách, tự rót trà cho mình.
“Trà đó có lẽ để lâu ngày rồi. Để tôi tìm thứ khác cho anh uống.” Âu Dương Hoa cản lại và tìm trong tủ lạnh vài lon nước.
“Cảm ơn. Cô quả là người chu đáo. Lúc nãy Mạc Phi tới đây để làm gì vậy?” Lãnh Bá Ninh hỏi. Việc anh bị bắt gặp là không lường trước, thế nên có thể họ vẫn chưa thống nhất lời khai, Lãnh Bá Ninh có thể nắm bắt sự mâu thuẫn giữa họ.
Không ngờ cô lại không giấu giếm gì mà khai nhận luôn “Tôi và anh ta từng có quan hệ ngoài luồng, lừa dối Âu Dương Hoa. Tôi đã nói lời chia tay nhưng anh ta có vẻ vẫn chưa chấp nhận điều đó.”
Lãnh Bá Ninh không nghĩ mọi thứ lại dễ như vậy, anh im lặng ngẫm nghĩ. Âu Dương Hoa thấy người cảnh sát nhìn thẳng về phía trước, không rõ đang nhìn cô hay phía sau cô, có thể là không nhìn gì cả. Tuy cô không làm gì sai nhưng ánh mắt đó vẫn khiến cô căng thẳng.
“Tại sao hai người lại quen nhau nhỉ?” Lãnh Bá Ninh hỏi.
“Chuyện đó quan trọng sao?” Âu Dương Hoa cũng muốn biết điều đó, cô còn chưa biết thì làm sao mà trả lời được.
“Rất quan trọng, cũng có thể là không. Ai biết được, thừa còn hơn thiếu.”
“Tôi không nhớ, vụ tai nạn khiến tôi quên đi nhiều việc.” Hết cách, Âu Dương Hoa đành cố gắng nói dối.
“Vậy là vì cô đã quên mất mối quan hệ này nên mới chia tay với Mạc Phi?” Lãnh Bá Ninh hỏi lại.
“Không, đơn giản vì việc này là sai trái. Tôi không thể hiểu nổi lúc trước tôi đã nghĩ gì mà làm vậy. Bây giờ tôi sẽ sửa sai.” Âu Dương Hoa đáp. “Như đã nói, tôi đã quên nhiều việc rồi. Thế nên có lẽ tôi không thể trả lời được nhiều câu hỏi đâu.”
“Ra vậy.” Lãnh Bá Ninh nhắm mắt lại ngẫm nghĩ “Tôi từng nghe nói người mất trí nhớ có thể thay đổi tâm tính, ra là thật. Có việc này tôi muốn hỏi cô, đêm trước khi xảy ra tai nạn, cô đã ở đâu?”
“Anh đang nghi ngờ tôi là người đã phá hỏng thắng xe à?” Thật ra Âu Dương Hoa cũng nghi ngờ Tần Liễu đã làm việc đó, nhưng nếu như vậy thì người phải ngồi tù sẽ là cô, một viễn cảnh rất tồi tệ.
“Vì cô đã thành thật với tôi nên tôi cũng sẽ thành thật với cô. Đúng vậy, tôi đang nghi ngờ cô, và cả Mạc Phi nữa. Nhưng với tình trạng này của cô, tôi cho rằng dù cô có là thủ phạm thì cũng không thể nhớ ra nhỉ?” Lãnh Bá Ninh cảm thấy cô gái này có gì đó rất kì lạ. Cô có vẻ đang giấu giếm gì đó, nhưng dường như không phải việc phạm tội. Lãnh Bá Ninh tự hỏi có phải mình đang suy nghĩ quá phức tạp không?
“Tôi e là vậy. Xin lỗi vì không giúp được gì. Nếu tôi thật sự là thủ phạm, thì tôi sẽ không làm khó cảnh sát các anh đâu.” Âu Dương Hoa cảm thấy thật bất công nếu mình phải ngồi tù vì tội lỗi của người khác nhưng cô có thể làm gì khác đây? Cô cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Lãnh Bá Ninh đứng dậy cáo từ. Anh ta không thu được gì khác ngoài việc xác nhận mối quan hệ giữa Mạc Phi và Tần Liễu. Tuy nhiên, đó lại là điểm khởi đầu rất thuận lợi cho các suy đoán tiếp theo.
Số phận quả là thú vị khi người vợ lại tông phải tình nhân của chồng. Nếu như thật sự không có ai có thù oán với Âu Dương Hoa thì vụ tai nạn này là do lợi ích cá nhân. Mạc Phi ban đầu là kẻ khả nghi nhất, nếu Âu Dương Hoa chết thì anh ta sẽ có được một phần ba tài sản. Tuy anh có chứng cứ ngoại phạm nhưng Mạc Phi hoàn toàn có khả năng thuê người thực hiện. Tường nhà và cửa garage không hề có dấu vết leo trèo hay phá khóa nên giả thuyết là hung thủ có được chìa khóa, và ngoài chính Âu Dương Hoa ra thì Mạc Phi là người giữ chìa khóa. Điều này càng củng cố giả thuyết đó.
Với khám phá mới này, Lãnh Bá Ninh lại có giả thuyết mới. Tần Liễu và Mạc Phi có mối quan hệ bất chính, cô ta tin rằng nếu Âu Dương Hoa chết thì Mạc Phi sẽ lấy cô ta và từ đó đổi đời, đường đường chính chính làm một phu nhân giàu có.
Lãnh Bá Ninh bấm chuông cửa. Âu Dương Hoa mở cửa ra và nói “Anh vẫn chưa chịu đi sao?”
Nhận ra không phải Mạc Phi quay trở lại, cô xấu hổ nói “Xin lỗi, vừa nãy có một người cứ làm phiền tôi. Thanh tra Lãnh, anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi có một số thứ muốn hỏi cô.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Vậy mời anh vào nhà.” Âu Dương Hoa lùi lại cho khách vào nhà.
Rất tự nhiên, Lãnh Bá Ninh ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn giữa phòng khách, tự rót trà cho mình.
“Trà đó có lẽ để lâu ngày rồi. Để tôi tìm thứ khác cho anh uống.” Âu Dương Hoa cản lại và tìm trong tủ lạnh vài lon nước.
“Cảm ơn. Cô quả là người chu đáo. Lúc nãy Mạc Phi tới đây để làm gì vậy?” Lãnh Bá Ninh hỏi. Việc anh bị bắt gặp là không lường trước, thế nên có thể họ vẫn chưa thống nhất lời khai, Lãnh Bá Ninh có thể nắm bắt sự mâu thuẫn giữa họ.
Không ngờ cô lại không giấu giếm gì mà khai nhận luôn “Tôi và anh ta từng có quan hệ ngoài luồng, lừa dối Âu Dương Hoa. Tôi đã nói lời chia tay nhưng anh ta có vẻ vẫn chưa chấp nhận điều đó.”
Lãnh Bá Ninh không nghĩ mọi thứ lại dễ như vậy, anh im lặng ngẫm nghĩ. Âu Dương Hoa thấy người cảnh sát nhìn thẳng về phía trước, không rõ đang nhìn cô hay phía sau cô, có thể là không nhìn gì cả. Tuy cô không làm gì sai nhưng ánh mắt đó vẫn khiến cô căng thẳng.
“Tại sao hai người lại quen nhau nhỉ?” Lãnh Bá Ninh hỏi.
“Chuyện đó quan trọng sao?” Âu Dương Hoa cũng muốn biết điều đó, cô còn chưa biết thì làm sao mà trả lời được.
“Rất quan trọng, cũng có thể là không. Ai biết được, thừa còn hơn thiếu.”
“Tôi không nhớ, vụ tai nạn khiến tôi quên đi nhiều việc.” Hết cách, Âu Dương Hoa đành cố gắng nói dối.
“Vậy là vì cô đã quên mất mối quan hệ này nên mới chia tay với Mạc Phi?” Lãnh Bá Ninh hỏi lại.
“Không, đơn giản vì việc này là sai trái. Tôi không thể hiểu nổi lúc trước tôi đã nghĩ gì mà làm vậy. Bây giờ tôi sẽ sửa sai.” Âu Dương Hoa đáp. “Như đã nói, tôi đã quên nhiều việc rồi. Thế nên có lẽ tôi không thể trả lời được nhiều câu hỏi đâu.”
“Ra vậy.” Lãnh Bá Ninh nhắm mắt lại ngẫm nghĩ “Tôi từng nghe nói người mất trí nhớ có thể thay đổi tâm tính, ra là thật. Có việc này tôi muốn hỏi cô, đêm trước khi xảy ra tai nạn, cô đã ở đâu?”
“Anh đang nghi ngờ tôi là người đã phá hỏng thắng xe à?” Thật ra Âu Dương Hoa cũng nghi ngờ Tần Liễu đã làm việc đó, nhưng nếu như vậy thì người phải ngồi tù sẽ là cô, một viễn cảnh rất tồi tệ.
“Vì cô đã thành thật với tôi nên tôi cũng sẽ thành thật với cô. Đúng vậy, tôi đang nghi ngờ cô, và cả Mạc Phi nữa. Nhưng với tình trạng này của cô, tôi cho rằng dù cô có là thủ phạm thì cũng không thể nhớ ra nhỉ?” Lãnh Bá Ninh cảm thấy cô gái này có gì đó rất kì lạ. Cô có vẻ đang giấu giếm gì đó, nhưng dường như không phải việc phạm tội. Lãnh Bá Ninh tự hỏi có phải mình đang suy nghĩ quá phức tạp không?
“Tôi e là vậy. Xin lỗi vì không giúp được gì. Nếu tôi thật sự là thủ phạm, thì tôi sẽ không làm khó cảnh sát các anh đâu.” Âu Dương Hoa cảm thấy thật bất công nếu mình phải ngồi tù vì tội lỗi của người khác nhưng cô có thể làm gì khác đây? Cô cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Lãnh Bá Ninh đứng dậy cáo từ. Anh ta không thu được gì khác ngoài việc xác nhận mối quan hệ giữa Mạc Phi và Tần Liễu. Tuy nhiên, đó lại là điểm khởi đầu rất thuận lợi cho các suy đoán tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.