Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu
Chương 203: Cá cược trước lúc chết
Hắc Vân
15/11/2018
Nhìn đan đơn diệu dược trước mắt Thu Lãm cũng là động lòng không thôi,
cứ y nguyên là gã thích thú Tiểu U nhưng bấy giờ vật trước mắt làm hắn
khó lòng kìm chế, vì những thứ này có thể khiến hắn thêm dễ dàng tiến
cảnh. Đến khi đó Vương Lăng chết rồi, tiểu nữ hài kia cũng là chạy không thoát bàn tay gã, thế nhưng gã vẫn nén kích động nhìn Vương Lăng.
- Thế nếu ta thua thì thế nào.
- Ngoài cái mạng ngươi ra, thì danh ngạnh trên Địa bảng là của ta, như thế nào.
- Chuyện này...
Thu Lãm chần chờ một lát, vì nếu đem danh ngạnh này ra đặt cược thì dù sau khi xong trận này thì hắn sẽ chịu phạt diện bích 3 năm là ít, nhưng so với đống tài bảo trước mắt như vậy có là gì, mà điều này xảy ra chỉ là có khi hắn thắng mà thôi. Thu Lãm gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
- Như vậy thì mời sư huynh ra tay trước.
Vương Lăng nhếch môi, cũng coi như đối phương để lại thứ có ích cho hắn trước lúc chết vậy, hắn linh mẫn nhận thấy cách này dễ dàng giúp hắn tiến vào Địa bảng.
Nhìn thái độ như chắc ăn của Vương Lăng, Thu Lãm tức giận, giơ cao vuốt trảo, trên hai tay xuất hiện những đường sáng hình cong như móng vuốt dã thú. Cứ y nguyên chụp tới thân người Vương Lăng, tốc độ ra tay quá nhanh lại khiến Vương Lăng có chút ngoài ý muốn, mau lẹ thoái lui, nhưng hắn khá bất ngờ khi nhìn kỹ trước ngực y phục để lại mấy vết cào, xuyên qua cả y phục lằn trên da hắn tạo ra vết hằn.
Vương Lăng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, bản thân coi như quá khinh địch, lại không nghĩ đối phương ra tay nhanh như vậy, kình phong vù vù tạo tiếng xé gió bên tai, Thu Lãm hai tay đánh ra mấy đường trảo kình uy lực không lớn nhưng lại vô cùng sắc bén, tốc độ lại nhanh, dần dần để lại xung quanh những vết hằn sâu của trảo vuốt.
Vương Lăng giương cao mũi kiếm vung tay chém một đường, cứ xem như không có lực nhưng mấy đường kiếm khí như ẩn hình nhắm ngay yếu điểm của Thu Lãm, gã linh cơ nhất động nhận ra nguy hiểm né sang một bên. Vương Lăng nhìn thấy cơ hội, một cơn băng lưu nhằm ngay hướng Thu Lãm.
Thu Lãm cả giận, hai tay đan chéo trước người, trảo hình vô số, chỉ thấy sáng loáng vô số những tia sáng đỏ rực lóe lên rồi tắt, hơi sương lạnh tỏa ra hai bên, để trên mặt đất mấy hình bông tuyết. Thu Lãm có chút e sợ nhìn Vương Lăng, không nghĩ đối phương tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh thật khó đoán, hai mắt gã phát rực, quanh người mấy đường xích tuyến ẩn hiện như làn sương đỏ. Thu Lãm trong chốc lát liền biến mất, tốc độ vô cùng nhanh, phía dưới đài nhìn lên chỉ thấy vô số thân ảnh của Thu Lãm khắp lôi đài không phân ra thật giả, mà xung quanh trên sàn để lại mấy vết cắt ghê rợn sâu hắm, trong gió cũng nghe tiếng cắt ghê rợn.
Vương Lăng ngoài ý muốn nhìn vào mấy vết cắt trên cánh tay mình, dù không sâu nhưng cũng đủ làm hắn ngứa rát, đảo mắt nhìn quanh trường, thần sắc vẫn bình lặng, đang lúc Thu Lãm nhìn vào Vương Lăng chỉ thấy hắn sơ hở trăm bề, liền âm thầm vui mừng, đối phương có hộ thể linh khí đặc dị nên gã không gây ra tổn thương đối phương bao nhiêu, giờ gã thấy có cơ hội liền toàn lực mà dồn vào một kích này.
Ánh sáng xung quanh Thu Lãm càng đỏ rực, nhoáng cái như tên lửa hướng người Vương Lăng, chỉ trong một giây, gã đã xuất ra một trảo quyền toàn lực, một chiêu “Phi Oải Thiên Hành” này làm cho xung quanh mấy tiếng nổ vang, sàn đấu tạo ra vết nứt sâu mấy mét, càng vào trung tâm đứng của Vương Lăng càng thêm dữ dội.
Mấy người phía dưới nhìn vào đều cảm thấy phấn khích, nhưng chỉ một lát sau tất cả đều há hốc mồm kinh hãi, Thu Lãm vừa dời ra khỏi người Vương Lăng, đầu gã cũng bay lên không trung, ngay phía cổ máu chưa kịp phun ra thì đã tán loạn trên đất, trên lưỡi kiếm Vương Lăng chỉ để lại một điểm tiên huyết. Đôi mắt Vương Lăng hiện lên tia tà dị rấ nhanh biến mất, hắn nhếch môi phủi bụi bặm quanh quần áo nhảy xuống phía đài, Tiểu U liền hí hửng chạy tới vui vẻ, hắn chẳng bận tâm mấy ánh mắt xung quanh lại thong dong sải bước.
Biểu hiện của hắn càng làm mấy đệ tử thêm mở rộng tầm mắt, dần dà trong tông môn hắn lại được mọi người tôn xưng “Nhất Huyết Kiếm Thiên“, kiếm chưa chém ra đã thấy máu chảy, chẳng qua hắn cũng chả biết mấy việc này. Minh Lộ Lộ ngoài ý muốn nhìn hắn một chút, lại âm thầm bỏ đi, Tào Châu bộ mặt không dễ coi vung tay Lỗ Tế cùng Lương Sán bên cạnh rời đi. Một chiến thắng này của hắn nhìn như đơn giản nhưng lại tạo ra nhiều sóng gió trong tông môn, đó là hắn chưa rõ ràng mà thôi.
Nhìn vào thủy tinh cầu, Hoàng Diệp thở dài một hơi, xem như tâm tư đã rõ ràng, lão liền gọi một đệ tử vào dặn dò:
- Ngươi mau đem Vương Lăng đến Tòa Vân Phong gặp ta.
- Đệ tử rõ rồi.
Hoàng Diệp khoát tay, đệ tử kia liền vâng mệnh đi ra.
Vương Lăng thần thái sảng khoái, xem như co giãn tay chân thật tốt, mặc dù nhìn vào mấy vết xước trên người xem như đối phương cũng không dễ đối phó, nếu không phải kiếm pháp hắn nhanh thì cũng không dễ dàng thắng. Tốn nhiều thời gian như vậy ở trong Tháp Thí Luyện, hắn có chút nhớ nhung thân thể mềm mại của Lãnh Thiên Tố, không biết nàng có còn ở tại Tịnh Hương Lâu. Hắn đang định đi xem thử thì đã có người chặn lại, nhìn sơ qua trông giống trang phục đệ tử chấp pháp, cả người hắc y bịt kín mặt, người này vừa nhìn thấy Vương Lăng thái độ nhã nhặn nói.
- Sư phụ đang có việc tìm sư đệ, mong đệ đến Tòa Vân Phong gặp người.
- Vị sư huynh đệ này, không biết sư phụ huynh là ai.
- Cái này khi đệ đến thì sẽ rõ ràng, còn giờ cứ để ta dẫn đường.
- Vậy làm phiền sư huynh rồi.
Vương Lăng tuy có nhiều ngờ vực nhưng nhìn vào thân phận đệ tử chấp pháp hắn không thể không nể mặt, trong tông môn có một tương truyền rằng đội chấp pháp của tông môn thực lực đều không thua kém trưởng lão, đây mới là những đệ tử xuất sắc nhất nhưng mà vẫn chưa có ai tận mắt chứng thực rõ ràng, chỉ là đồn đại mà thôi. Nhưng mà hắn xem ra vị đệ tử này sâu kín khó thấy, ngay cả bản thân hắn cũng nhìn không ra, như vậy xem ra Minh Lam Tông quả thật ẩn giấu đủ sâu.
Tòa Vân Phong là nơi cư trú của các đời tông chủ Minh Lam Tông, nơi đây là chỗ chôn cất, cũng là cấm địa với hầu hết tất cả đệ tử trong tông môn, ngoại trừ mấy vị đệ tử nòng cốt ra là nhân tuyển cho vị trí tông chủ đời tiếp. Hắn không cần đoán cũng biết người muốn gặp hắn thân phận chắc chắn không đơn giản. Vị đệ tử kia đưa hắn đến một đoạn thì dừng lại, ngó qua Tiểu U bên cạnh hai mắt nhíu lại, rất nhanh bình thường trở lại nói:
- Sư phụ nhân gia ở bên trong, phiền sư đệ tiến vào một mình.
- Được rồi sư huynh. Tiểu U, ngươi đợi ở đây.
Tiểu U phân vân nhìn vào bên trong, sợ rằng sẽ có nguy hiểm rình rập nhưng thấy Vương Lăng bình tĩnh như vậy lại nghĩ cả hai còn có khế ước giao liên, nàng cũng yên tâm gật đầu đứng tại chỗ. Vương Lăng bước lên hàng bậc thang dài hơn ngàn bậc, tiện đường ngắm phong cảnh hai bên, không uổng là nơi ở của tông chủ, cảnh sắc cũng khác xa đệ tử bên trong tông môn có thể nhìn, đúng chữ tiên cảnh.
Trước mặt là một đình viện rộng lớn, hắn theo bản năng dò xét xung quanh không cảm thấy khác thường, liền đi vào căn phòng tỏa ra khí tức mạnh mẽ kia. Nhìn thấy trước mắt hắn là một trung niên nhân đã hơn tứ tuần, khuôn mặt vững chắc, mắt kiếm, mũi cao, thần sắc kiên định, không giận không vui tỏa ra một cỗ uy thế tự uy, không khỏi khiến người khác phải kính nể, cứ như rằng hắn chưa từng gặp tông chủ Minh Lam Tông, nhưng bây giờ gặp mặt hắn không khỏi tự nhận thức, cúi đầu khom mình tỏ vẻ cung kính:
- Đệ tử Vương Lăng bái kiến tông chủ.
- Không cần phức tạp, ngươi cứ ngồi đi.
- Nếu tông chủ đã nói vậy đệ tử cũng không khách khí.
Hắn ngay lưng ngồi xuống một bên ghế, Hoàng Diệp không khỏi ngoài ý muốn liếc nhìn hắn, không ngờ lão kêu Vương Lăng ngồi hắn không do dự một chút ngồi ngay đối diện lão, so với mấy đệ tử khác thật khác biệt, tuy vậy lão cũng rất ưa thích vẻ không cố kỵ này của hắn.
Mà đến khi Vương Lăng ngồi xuống liền bất ngờ ngửi thấy một mùi thơm như oải hương làm thần trí hắn mê mẫn, giật mình quay đầu hắn mới phát hiện bên cạnh bản thân còn có một mỹ nhân khác đang ngồi, hai mắt tinh động nhìn chằm chằm hắn. Hoàng Diệp thấy Vương Lăng ngây người liền hiểu hắn đang nghĩ gì, hằn giọng:
- Ngươi có lẽ không biết nàng, vì nàng không phải là đệ tử Minh Lam Tông mà là chất nữ của ta.
Vị thiếu nữ kia bờ môi hồng hào, ướt át mở ra tỏa ra hương thơm làm hắn thấy khá quen quen.
- Tiểu nữ Hoàng Liễu Thư, đã nghe phương danh công tử từ lâu, rất vui hôm nay được gặp mặt.
- Tiểu thư quá lời rồi, tại hạ cũng là từng nghe danh tiếng tiểu thư văn võ song toàn, xinh đẹp đua vạn hoa, hôm nay được gặp không ngờ vượt xa lời đồn.
- Công tử quá khen.
Hoàng Liễu Thư cười khẽ, tư thế ưu nhã không khỏi làm hắn cảm khái mỹ nhân đâu ra lắm thế.
- Thế nếu ta thua thì thế nào.
- Ngoài cái mạng ngươi ra, thì danh ngạnh trên Địa bảng là của ta, như thế nào.
- Chuyện này...
Thu Lãm chần chờ một lát, vì nếu đem danh ngạnh này ra đặt cược thì dù sau khi xong trận này thì hắn sẽ chịu phạt diện bích 3 năm là ít, nhưng so với đống tài bảo trước mắt như vậy có là gì, mà điều này xảy ra chỉ là có khi hắn thắng mà thôi. Thu Lãm gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
- Như vậy thì mời sư huynh ra tay trước.
Vương Lăng nhếch môi, cũng coi như đối phương để lại thứ có ích cho hắn trước lúc chết vậy, hắn linh mẫn nhận thấy cách này dễ dàng giúp hắn tiến vào Địa bảng.
Nhìn thái độ như chắc ăn của Vương Lăng, Thu Lãm tức giận, giơ cao vuốt trảo, trên hai tay xuất hiện những đường sáng hình cong như móng vuốt dã thú. Cứ y nguyên chụp tới thân người Vương Lăng, tốc độ ra tay quá nhanh lại khiến Vương Lăng có chút ngoài ý muốn, mau lẹ thoái lui, nhưng hắn khá bất ngờ khi nhìn kỹ trước ngực y phục để lại mấy vết cào, xuyên qua cả y phục lằn trên da hắn tạo ra vết hằn.
Vương Lăng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, bản thân coi như quá khinh địch, lại không nghĩ đối phương ra tay nhanh như vậy, kình phong vù vù tạo tiếng xé gió bên tai, Thu Lãm hai tay đánh ra mấy đường trảo kình uy lực không lớn nhưng lại vô cùng sắc bén, tốc độ lại nhanh, dần dần để lại xung quanh những vết hằn sâu của trảo vuốt.
Vương Lăng giương cao mũi kiếm vung tay chém một đường, cứ xem như không có lực nhưng mấy đường kiếm khí như ẩn hình nhắm ngay yếu điểm của Thu Lãm, gã linh cơ nhất động nhận ra nguy hiểm né sang một bên. Vương Lăng nhìn thấy cơ hội, một cơn băng lưu nhằm ngay hướng Thu Lãm.
Thu Lãm cả giận, hai tay đan chéo trước người, trảo hình vô số, chỉ thấy sáng loáng vô số những tia sáng đỏ rực lóe lên rồi tắt, hơi sương lạnh tỏa ra hai bên, để trên mặt đất mấy hình bông tuyết. Thu Lãm có chút e sợ nhìn Vương Lăng, không nghĩ đối phương tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh thật khó đoán, hai mắt gã phát rực, quanh người mấy đường xích tuyến ẩn hiện như làn sương đỏ. Thu Lãm trong chốc lát liền biến mất, tốc độ vô cùng nhanh, phía dưới đài nhìn lên chỉ thấy vô số thân ảnh của Thu Lãm khắp lôi đài không phân ra thật giả, mà xung quanh trên sàn để lại mấy vết cắt ghê rợn sâu hắm, trong gió cũng nghe tiếng cắt ghê rợn.
Vương Lăng ngoài ý muốn nhìn vào mấy vết cắt trên cánh tay mình, dù không sâu nhưng cũng đủ làm hắn ngứa rát, đảo mắt nhìn quanh trường, thần sắc vẫn bình lặng, đang lúc Thu Lãm nhìn vào Vương Lăng chỉ thấy hắn sơ hở trăm bề, liền âm thầm vui mừng, đối phương có hộ thể linh khí đặc dị nên gã không gây ra tổn thương đối phương bao nhiêu, giờ gã thấy có cơ hội liền toàn lực mà dồn vào một kích này.
Ánh sáng xung quanh Thu Lãm càng đỏ rực, nhoáng cái như tên lửa hướng người Vương Lăng, chỉ trong một giây, gã đã xuất ra một trảo quyền toàn lực, một chiêu “Phi Oải Thiên Hành” này làm cho xung quanh mấy tiếng nổ vang, sàn đấu tạo ra vết nứt sâu mấy mét, càng vào trung tâm đứng của Vương Lăng càng thêm dữ dội.
Mấy người phía dưới nhìn vào đều cảm thấy phấn khích, nhưng chỉ một lát sau tất cả đều há hốc mồm kinh hãi, Thu Lãm vừa dời ra khỏi người Vương Lăng, đầu gã cũng bay lên không trung, ngay phía cổ máu chưa kịp phun ra thì đã tán loạn trên đất, trên lưỡi kiếm Vương Lăng chỉ để lại một điểm tiên huyết. Đôi mắt Vương Lăng hiện lên tia tà dị rấ nhanh biến mất, hắn nhếch môi phủi bụi bặm quanh quần áo nhảy xuống phía đài, Tiểu U liền hí hửng chạy tới vui vẻ, hắn chẳng bận tâm mấy ánh mắt xung quanh lại thong dong sải bước.
Biểu hiện của hắn càng làm mấy đệ tử thêm mở rộng tầm mắt, dần dà trong tông môn hắn lại được mọi người tôn xưng “Nhất Huyết Kiếm Thiên“, kiếm chưa chém ra đã thấy máu chảy, chẳng qua hắn cũng chả biết mấy việc này. Minh Lộ Lộ ngoài ý muốn nhìn hắn một chút, lại âm thầm bỏ đi, Tào Châu bộ mặt không dễ coi vung tay Lỗ Tế cùng Lương Sán bên cạnh rời đi. Một chiến thắng này của hắn nhìn như đơn giản nhưng lại tạo ra nhiều sóng gió trong tông môn, đó là hắn chưa rõ ràng mà thôi.
Nhìn vào thủy tinh cầu, Hoàng Diệp thở dài một hơi, xem như tâm tư đã rõ ràng, lão liền gọi một đệ tử vào dặn dò:
- Ngươi mau đem Vương Lăng đến Tòa Vân Phong gặp ta.
- Đệ tử rõ rồi.
Hoàng Diệp khoát tay, đệ tử kia liền vâng mệnh đi ra.
Vương Lăng thần thái sảng khoái, xem như co giãn tay chân thật tốt, mặc dù nhìn vào mấy vết xước trên người xem như đối phương cũng không dễ đối phó, nếu không phải kiếm pháp hắn nhanh thì cũng không dễ dàng thắng. Tốn nhiều thời gian như vậy ở trong Tháp Thí Luyện, hắn có chút nhớ nhung thân thể mềm mại của Lãnh Thiên Tố, không biết nàng có còn ở tại Tịnh Hương Lâu. Hắn đang định đi xem thử thì đã có người chặn lại, nhìn sơ qua trông giống trang phục đệ tử chấp pháp, cả người hắc y bịt kín mặt, người này vừa nhìn thấy Vương Lăng thái độ nhã nhặn nói.
- Sư phụ đang có việc tìm sư đệ, mong đệ đến Tòa Vân Phong gặp người.
- Vị sư huynh đệ này, không biết sư phụ huynh là ai.
- Cái này khi đệ đến thì sẽ rõ ràng, còn giờ cứ để ta dẫn đường.
- Vậy làm phiền sư huynh rồi.
Vương Lăng tuy có nhiều ngờ vực nhưng nhìn vào thân phận đệ tử chấp pháp hắn không thể không nể mặt, trong tông môn có một tương truyền rằng đội chấp pháp của tông môn thực lực đều không thua kém trưởng lão, đây mới là những đệ tử xuất sắc nhất nhưng mà vẫn chưa có ai tận mắt chứng thực rõ ràng, chỉ là đồn đại mà thôi. Nhưng mà hắn xem ra vị đệ tử này sâu kín khó thấy, ngay cả bản thân hắn cũng nhìn không ra, như vậy xem ra Minh Lam Tông quả thật ẩn giấu đủ sâu.
Tòa Vân Phong là nơi cư trú của các đời tông chủ Minh Lam Tông, nơi đây là chỗ chôn cất, cũng là cấm địa với hầu hết tất cả đệ tử trong tông môn, ngoại trừ mấy vị đệ tử nòng cốt ra là nhân tuyển cho vị trí tông chủ đời tiếp. Hắn không cần đoán cũng biết người muốn gặp hắn thân phận chắc chắn không đơn giản. Vị đệ tử kia đưa hắn đến một đoạn thì dừng lại, ngó qua Tiểu U bên cạnh hai mắt nhíu lại, rất nhanh bình thường trở lại nói:
- Sư phụ nhân gia ở bên trong, phiền sư đệ tiến vào một mình.
- Được rồi sư huynh. Tiểu U, ngươi đợi ở đây.
Tiểu U phân vân nhìn vào bên trong, sợ rằng sẽ có nguy hiểm rình rập nhưng thấy Vương Lăng bình tĩnh như vậy lại nghĩ cả hai còn có khế ước giao liên, nàng cũng yên tâm gật đầu đứng tại chỗ. Vương Lăng bước lên hàng bậc thang dài hơn ngàn bậc, tiện đường ngắm phong cảnh hai bên, không uổng là nơi ở của tông chủ, cảnh sắc cũng khác xa đệ tử bên trong tông môn có thể nhìn, đúng chữ tiên cảnh.
Trước mặt là một đình viện rộng lớn, hắn theo bản năng dò xét xung quanh không cảm thấy khác thường, liền đi vào căn phòng tỏa ra khí tức mạnh mẽ kia. Nhìn thấy trước mắt hắn là một trung niên nhân đã hơn tứ tuần, khuôn mặt vững chắc, mắt kiếm, mũi cao, thần sắc kiên định, không giận không vui tỏa ra một cỗ uy thế tự uy, không khỏi khiến người khác phải kính nể, cứ như rằng hắn chưa từng gặp tông chủ Minh Lam Tông, nhưng bây giờ gặp mặt hắn không khỏi tự nhận thức, cúi đầu khom mình tỏ vẻ cung kính:
- Đệ tử Vương Lăng bái kiến tông chủ.
- Không cần phức tạp, ngươi cứ ngồi đi.
- Nếu tông chủ đã nói vậy đệ tử cũng không khách khí.
Hắn ngay lưng ngồi xuống một bên ghế, Hoàng Diệp không khỏi ngoài ý muốn liếc nhìn hắn, không ngờ lão kêu Vương Lăng ngồi hắn không do dự một chút ngồi ngay đối diện lão, so với mấy đệ tử khác thật khác biệt, tuy vậy lão cũng rất ưa thích vẻ không cố kỵ này của hắn.
Mà đến khi Vương Lăng ngồi xuống liền bất ngờ ngửi thấy một mùi thơm như oải hương làm thần trí hắn mê mẫn, giật mình quay đầu hắn mới phát hiện bên cạnh bản thân còn có một mỹ nhân khác đang ngồi, hai mắt tinh động nhìn chằm chằm hắn. Hoàng Diệp thấy Vương Lăng ngây người liền hiểu hắn đang nghĩ gì, hằn giọng:
- Ngươi có lẽ không biết nàng, vì nàng không phải là đệ tử Minh Lam Tông mà là chất nữ của ta.
Vị thiếu nữ kia bờ môi hồng hào, ướt át mở ra tỏa ra hương thơm làm hắn thấy khá quen quen.
- Tiểu nữ Hoàng Liễu Thư, đã nghe phương danh công tử từ lâu, rất vui hôm nay được gặp mặt.
- Tiểu thư quá lời rồi, tại hạ cũng là từng nghe danh tiếng tiểu thư văn võ song toàn, xinh đẹp đua vạn hoa, hôm nay được gặp không ngờ vượt xa lời đồn.
- Công tử quá khen.
Hoàng Liễu Thư cười khẽ, tư thế ưu nhã không khỏi làm hắn cảm khái mỹ nhân đâu ra lắm thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.