Chương 3: BÃO TỚI
Linh nhi
07/03/2017
Linh Linh vội chạy vào phòng.
" Phù may quá kịp giờ , tưởng bị nhốt ngoài rồi chứ". Linh Linh thở dốc vì phải chạy tốc độ âm thanh mới về được đến phòng. Cô rất mệt nhưng cũng đang cảm thấy mình rất may mắn .
"Linh Linh sao người cậu ướt hết vậy nè ???".
Thanh nhi lấy Linh Linh vừa vội vã , vừa thở rất nhọc, mà người cô lại ẩm ướt nên cô lo lắng hỏi thăm bạn mình.
" Mình đang đi trên đường về thì trời đổ mưa lại không mang theo dù nên mới bị ướt ".
Linh Linh nhìn cô bạn đang lo lắng cho mình , vội xã giải thích không lại làm Thanh nhi mất công lo lắng.
" Sao cậu lại hậu đậu vậy chứ ra ngoài mà không chịu mang theo dù gì cả".
Thanh nhi ngoài miệng thì quát Linh Linh nhưng trong lòng cô bây giờ chắc hẳn đang lo lắng cho Linh Linh sợ cô sẽ bị cảm nên vội lấy chiếc khăn để lau khô tóc cho Linh Linh .
" Nhưng tại nếu không về kí túc xá đóng cửa mất cậu biết mà ..".
Linh Linh nhìn bạn giải thích, mặt cô phụng phịu như một đứa trẻ con đang bị mami quát nhầm vậy .
" Thôi được rồi cậu mau đi thay đồ đi nếu để bị cảm mình không lo được cho cậu đâu ".
Nói rồi Thanh nhi kéo Linh Linh vào phòng tắm và lấy cho cô bộ quần áo ngủ .
Lúc sau , Linh Linh vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Thanh nhi đẩy vào bàn ăn
"Linh Linh cậu mau ăn cơm đi... cái bụng cậu đánh trống nãy giờ rồi kìa ".
Thanh nhi vui vẻ kéo ghế cho Linh Linh rồi tươi cười ngồi chiếc ghế đối diện với Linh Linh
" Được rồi mình ăn liền nè , bụng mình sắp không chịu nổi nữa rồi ".
Linh Linh vui vẻ cầm đũa lên gắp thức ăn ngon lành.
Cô gắp hết món này đến món nọ vào bát, ăn như chưa từng được ăn vậy . Chắc là Linh Linh đói quá rồi .
Còn ở phía đối diện khuôn mặt Thanh nhi đang lộ rõ vẻ bất ngờ. Cô ở với Linh Linh được mấy tháng rồi nhưng chưa hề thấy Linh Linh ăn như hôm nay
Căn phòng yên tĩnh đến bất ngờ có khi chỉ thấy tiếng gắp và ăn thức ăn của Linh Linh.
" Mà Linh này cậu nói quên mang theo dù mà sao có chiếc dù đen ở kia vậy? Của anh nào thế???".
Thanh Nhi chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Rồi cô chỉ về phía chiếc ô màu đen ở đầu cửa phòng ... nãy nghe Linh Linh nói là để quên dù nhưng cô không để ý sự hiện diện của chiếc ô đó là vì cô đang lo cho bạn mình sợ Linh Linh bị cảm. Nhưng khi Linh Linh vào thay đồ cô dảnh dỗi nên mới đi lau vũng nước ở chỗ Linh Linh đứng cho nên mới nhận ra sự có mặt của chiếc ô .
Linh Linh nghe Thanh nhi nói cô ngạc nhiên vô cùng.
" Sao cậu biết ô là của đàn ông vậy ???".
Linh Linh không hiểu vì sao Thanh nhi biết chứ ??? Thanh nhi đâu có đi cùng cô - Linh Linh suy nghĩ.
Nhìn sắc mặt bạn ngạc nhiên cô bật cười nói :
" Lộ rồi nhé. Anh nào tặng khai mau" rồi Thanh nhi chọc Linh Linh.
Linh Linh thấy vậy thì đỏ mặt không nói gì nhưng vì Thanh nhi dồn cô vào góc rồi nên đành kể cho Thanh nhi chuyện xảy ra trên đường về.
Thanh nhi nghe xong khuôn mặt cô hiện đầy nét nghi hoặc. Còn Linh Linh thì lại tiếp tục công việc của mình chính là ăn cơm .
" Này Linh Linh cậu bỏ cơm xuống mình nói cho cái này không ăn 1 miếng cậu chết được sao ???".
Thanh nhi nhìn Linh Linh vẫn ăn cơm như bình thường , cô cảm thấy không vui cho lắm .
" Cậu nói gì vậy chứ mình mà nhân từ với thức ăn thì tức là mình đang ngược đãi cái bụng mình đấy".
Linh Linh vẫn gắp thức ăn , cô vừa ăn vừa nhìn Thanh nhi nói.
" Thôi được rồi cậu nói xem , liệu có phải anh ta cố ý lợi dụng cậu không??? Anh ta theo dõi cậu, cố tình gây ra vụ này để ôm eo cậu".
Thanh nhi khuôn mặt lúc này thật nghiêm túc làm sao. Giống y trang một thám tử đang ra kết luận để phá án vậy. Nhưng Linh Linh vừa nghe xong câu này cô không kìm nổi nên đã bật cười làm mưa xuân cùng với mưa cơm tung tóe ra ngoài ..1 vài hạt bay vào mặt Thanh nhi
" Cậu mất Vệ sinh quá đấy ". Thanh nhi quát lên vì thấy mấy hạt cơm bắn trên mặt mình
" Mình xin lỗi ... tại mình thấy cậu xem phim nhiều quá nên sinh ảo tưởng rồi".
Linh Linh che miệng cười nói. Còn Thanh nhi thì lấy chiếc khăn tay ra lau mặt .
" Mình nói nghiêm túc đấy . Tại cậu ngây thơ không biết nên mình chỉ cho mà nghe".
Thanh nhi khẳng định lại lời nói của cô là đúng. Bở vì cô nghĩ rằng làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ Linh Linh sắp ngã anh ta ôm eo, Linh Linh không có dù anh ta cho mượn mà trong khi đó anh ta lại không mang theo dù.. Làm sao có người tốt như vậy được chứ.
" Mình nói cậu nghe ai thèm theo dõi loại người như mình chứ: IQ thì thấp , lại còn mập nữa chứ "
Linh Linh lên tiếng bác bỏ khẳng định của Thanh nhi. Thanh nhi suy nghĩ một hồi cũng thấy đúng chắc chỉ là do trùng hợp mà thôi đâu có ai dảnh để làm chuyện đó chứ .
Nghe Linh Linh nói Thanh nhi bắt đầu cũng tò mò không biết anh chàng đó như thế nào cô liền lên tiếng hỏi Linh Linh:
" Mà này cậu nói xem Anh ta có đẹp trai không , như thế nào , cao mét bao nhiêu "
Thanh nhi áp sát mặt mình vào mặt Linh linh hỏi dồn dập .
"Cái đó thì.. mình cũng không nhớ nữa ".
Linh Linh cười ngây thơ.
" Hazzz.. mình bó tay với cậu " .Thanh nhi tụt hứng .
Cô đang tò mò không biết chàng trai kia như thế nào nhưng lại bị câu trả lời của Linh Linh làm cô mất hết cả cảm xúc. Còn Linh Linh thì chỉ gãi đầu cười trừ .
-------------------Sáng hôm sau
Linh Linh dậy từ sớm mở cánh cửa sổ đón nắng mới, cô vui vẻ hát líu lo rồi ngồi bên cửa sổ nhìn thành phố lúc sáng sớm. Còn ở phía bên kia không biết ai đang say giấc nồng thì bị ánh sáng gọi dậy.
Thanh nhi thấy Linh Linh đang ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên cô rối rít hỏi:
" Linh Linh mấy giờ rồi chúng ta muộn học rồi sao ???"
Thanh nhi rồi rít bước ra khỏi chăn .
" Đâu có mới 5h30 thui mà , chúng ta chưa muộn học đâu " Linh Linh tươi cười trả lời.
"Hả ... vậy sắp có bão à không lốc xoáy đang đổ bộ vào thành phố của chúng ta hay sao ??? "
Thanh nhi thay đổi giọng 180 độ bây giờ là giọng trêu đùa của Thanh nhi đối với Linh Linh
"Ủa mình có thấy dự báo thời tiết nói gì đâu ??? " Linh Linh gãi đầu ngây thơ hỏi Thanh nhi
Nhìn thấy cái mặt đáng yêu của Linh Linh, Thanh nhi không giấu được liền bật cười tiến tới tới chỗ Linh Linh ngồi cốc nhẹ vào đầu cô:
"Mình nói cậu đó đồ ngốc, hôm nay cậu dậy sớm như vậy chắc mặt trời mọc hướng tây mất"
" Mọi hôm mình cũng dậy sớm mà chỉ là muộn hơn mọi người 1 chút thôi".
Linh Linh bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi hơi cúi đầu nói.
"Thôi được rồi , mình biết lỗi rồi mọi hôm cậu dậy sớm được chưa . Mình chuộc lỗi bằng cách mời cậu đi ăn , chịu không ???".
Thanh nhi thấy vẻ mặt giận dỗi của Linh Linh cô liền nhanh chóng làm hòa.
"Được".
Linh Linh ngẩng đầu lên tương cười như vừa mới bắt gặp điều gì cực kì may mắn vậy .
Đúng là 1 cô gái có tâm hồn đơn giản mà .
Nói rồi 2 người cùng đi chuẩn bị đồ .
" Phù may quá kịp giờ , tưởng bị nhốt ngoài rồi chứ". Linh Linh thở dốc vì phải chạy tốc độ âm thanh mới về được đến phòng. Cô rất mệt nhưng cũng đang cảm thấy mình rất may mắn .
"Linh Linh sao người cậu ướt hết vậy nè ???".
Thanh nhi lấy Linh Linh vừa vội vã , vừa thở rất nhọc, mà người cô lại ẩm ướt nên cô lo lắng hỏi thăm bạn mình.
" Mình đang đi trên đường về thì trời đổ mưa lại không mang theo dù nên mới bị ướt ".
Linh Linh nhìn cô bạn đang lo lắng cho mình , vội xã giải thích không lại làm Thanh nhi mất công lo lắng.
" Sao cậu lại hậu đậu vậy chứ ra ngoài mà không chịu mang theo dù gì cả".
Thanh nhi ngoài miệng thì quát Linh Linh nhưng trong lòng cô bây giờ chắc hẳn đang lo lắng cho Linh Linh sợ cô sẽ bị cảm nên vội lấy chiếc khăn để lau khô tóc cho Linh Linh .
" Nhưng tại nếu không về kí túc xá đóng cửa mất cậu biết mà ..".
Linh Linh nhìn bạn giải thích, mặt cô phụng phịu như một đứa trẻ con đang bị mami quát nhầm vậy .
" Thôi được rồi cậu mau đi thay đồ đi nếu để bị cảm mình không lo được cho cậu đâu ".
Nói rồi Thanh nhi kéo Linh Linh vào phòng tắm và lấy cho cô bộ quần áo ngủ .
Lúc sau , Linh Linh vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Thanh nhi đẩy vào bàn ăn
"Linh Linh cậu mau ăn cơm đi... cái bụng cậu đánh trống nãy giờ rồi kìa ".
Thanh nhi vui vẻ kéo ghế cho Linh Linh rồi tươi cười ngồi chiếc ghế đối diện với Linh Linh
" Được rồi mình ăn liền nè , bụng mình sắp không chịu nổi nữa rồi ".
Linh Linh vui vẻ cầm đũa lên gắp thức ăn ngon lành.
Cô gắp hết món này đến món nọ vào bát, ăn như chưa từng được ăn vậy . Chắc là Linh Linh đói quá rồi .
Còn ở phía đối diện khuôn mặt Thanh nhi đang lộ rõ vẻ bất ngờ. Cô ở với Linh Linh được mấy tháng rồi nhưng chưa hề thấy Linh Linh ăn như hôm nay
Căn phòng yên tĩnh đến bất ngờ có khi chỉ thấy tiếng gắp và ăn thức ăn của Linh Linh.
" Mà Linh này cậu nói quên mang theo dù mà sao có chiếc dù đen ở kia vậy? Của anh nào thế???".
Thanh Nhi chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Rồi cô chỉ về phía chiếc ô màu đen ở đầu cửa phòng ... nãy nghe Linh Linh nói là để quên dù nhưng cô không để ý sự hiện diện của chiếc ô đó là vì cô đang lo cho bạn mình sợ Linh Linh bị cảm. Nhưng khi Linh Linh vào thay đồ cô dảnh dỗi nên mới đi lau vũng nước ở chỗ Linh Linh đứng cho nên mới nhận ra sự có mặt của chiếc ô .
Linh Linh nghe Thanh nhi nói cô ngạc nhiên vô cùng.
" Sao cậu biết ô là của đàn ông vậy ???".
Linh Linh không hiểu vì sao Thanh nhi biết chứ ??? Thanh nhi đâu có đi cùng cô - Linh Linh suy nghĩ.
Nhìn sắc mặt bạn ngạc nhiên cô bật cười nói :
" Lộ rồi nhé. Anh nào tặng khai mau" rồi Thanh nhi chọc Linh Linh.
Linh Linh thấy vậy thì đỏ mặt không nói gì nhưng vì Thanh nhi dồn cô vào góc rồi nên đành kể cho Thanh nhi chuyện xảy ra trên đường về.
Thanh nhi nghe xong khuôn mặt cô hiện đầy nét nghi hoặc. Còn Linh Linh thì lại tiếp tục công việc của mình chính là ăn cơm .
" Này Linh Linh cậu bỏ cơm xuống mình nói cho cái này không ăn 1 miếng cậu chết được sao ???".
Thanh nhi nhìn Linh Linh vẫn ăn cơm như bình thường , cô cảm thấy không vui cho lắm .
" Cậu nói gì vậy chứ mình mà nhân từ với thức ăn thì tức là mình đang ngược đãi cái bụng mình đấy".
Linh Linh vẫn gắp thức ăn , cô vừa ăn vừa nhìn Thanh nhi nói.
" Thôi được rồi cậu nói xem , liệu có phải anh ta cố ý lợi dụng cậu không??? Anh ta theo dõi cậu, cố tình gây ra vụ này để ôm eo cậu".
Thanh nhi khuôn mặt lúc này thật nghiêm túc làm sao. Giống y trang một thám tử đang ra kết luận để phá án vậy. Nhưng Linh Linh vừa nghe xong câu này cô không kìm nổi nên đã bật cười làm mưa xuân cùng với mưa cơm tung tóe ra ngoài ..1 vài hạt bay vào mặt Thanh nhi
" Cậu mất Vệ sinh quá đấy ". Thanh nhi quát lên vì thấy mấy hạt cơm bắn trên mặt mình
" Mình xin lỗi ... tại mình thấy cậu xem phim nhiều quá nên sinh ảo tưởng rồi".
Linh Linh che miệng cười nói. Còn Thanh nhi thì lấy chiếc khăn tay ra lau mặt .
" Mình nói nghiêm túc đấy . Tại cậu ngây thơ không biết nên mình chỉ cho mà nghe".
Thanh nhi khẳng định lại lời nói của cô là đúng. Bở vì cô nghĩ rằng làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ Linh Linh sắp ngã anh ta ôm eo, Linh Linh không có dù anh ta cho mượn mà trong khi đó anh ta lại không mang theo dù.. Làm sao có người tốt như vậy được chứ.
" Mình nói cậu nghe ai thèm theo dõi loại người như mình chứ: IQ thì thấp , lại còn mập nữa chứ "
Linh Linh lên tiếng bác bỏ khẳng định của Thanh nhi. Thanh nhi suy nghĩ một hồi cũng thấy đúng chắc chỉ là do trùng hợp mà thôi đâu có ai dảnh để làm chuyện đó chứ .
Nghe Linh Linh nói Thanh nhi bắt đầu cũng tò mò không biết anh chàng đó như thế nào cô liền lên tiếng hỏi Linh Linh:
" Mà này cậu nói xem Anh ta có đẹp trai không , như thế nào , cao mét bao nhiêu "
Thanh nhi áp sát mặt mình vào mặt Linh linh hỏi dồn dập .
"Cái đó thì.. mình cũng không nhớ nữa ".
Linh Linh cười ngây thơ.
" Hazzz.. mình bó tay với cậu " .Thanh nhi tụt hứng .
Cô đang tò mò không biết chàng trai kia như thế nào nhưng lại bị câu trả lời của Linh Linh làm cô mất hết cả cảm xúc. Còn Linh Linh thì chỉ gãi đầu cười trừ .
-------------------Sáng hôm sau
Linh Linh dậy từ sớm mở cánh cửa sổ đón nắng mới, cô vui vẻ hát líu lo rồi ngồi bên cửa sổ nhìn thành phố lúc sáng sớm. Còn ở phía bên kia không biết ai đang say giấc nồng thì bị ánh sáng gọi dậy.
Thanh nhi thấy Linh Linh đang ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên cô rối rít hỏi:
" Linh Linh mấy giờ rồi chúng ta muộn học rồi sao ???"
Thanh nhi rồi rít bước ra khỏi chăn .
" Đâu có mới 5h30 thui mà , chúng ta chưa muộn học đâu " Linh Linh tươi cười trả lời.
"Hả ... vậy sắp có bão à không lốc xoáy đang đổ bộ vào thành phố của chúng ta hay sao ??? "
Thanh nhi thay đổi giọng 180 độ bây giờ là giọng trêu đùa của Thanh nhi đối với Linh Linh
"Ủa mình có thấy dự báo thời tiết nói gì đâu ??? " Linh Linh gãi đầu ngây thơ hỏi Thanh nhi
Nhìn thấy cái mặt đáng yêu của Linh Linh, Thanh nhi không giấu được liền bật cười tiến tới tới chỗ Linh Linh ngồi cốc nhẹ vào đầu cô:
"Mình nói cậu đó đồ ngốc, hôm nay cậu dậy sớm như vậy chắc mặt trời mọc hướng tây mất"
" Mọi hôm mình cũng dậy sớm mà chỉ là muộn hơn mọi người 1 chút thôi".
Linh Linh bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi hơi cúi đầu nói.
"Thôi được rồi , mình biết lỗi rồi mọi hôm cậu dậy sớm được chưa . Mình chuộc lỗi bằng cách mời cậu đi ăn , chịu không ???".
Thanh nhi thấy vẻ mặt giận dỗi của Linh Linh cô liền nhanh chóng làm hòa.
"Được".
Linh Linh ngẩng đầu lên tương cười như vừa mới bắt gặp điều gì cực kì may mắn vậy .
Đúng là 1 cô gái có tâm hồn đơn giản mà .
Nói rồi 2 người cùng đi chuẩn bị đồ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.