Chương 4: BÀ GIÀ KHÓ ƯA
Linh nhi
07/03/2017
" Cốc cốc". Tiếng gõ cửa phát ra nhẹ nhàng , và êm ái
" Vào đi ".
Giọng nói lạnh lùng và đầy uy lực phát ra nhưng trong lời nói có thể hiểu rõ người nói không hề chú tâm vào việc người đang gõ cửa làm gì .
" Minh Phong à , mình nói cậu nghe nè Thanh Nhi về nước rồi đấy "
Tử Thanh hớn hở nói chuyện với Minh Phong.
" Cậu vào đây chỉ để nói chuyện này thôi sao "
Ánh mắt Minh Phong nhìn Tử Thanh đằng đằng sát khí . Anh đang làm việc mà dám tới phá rối chắc Vương Tử Thanh chán sống rồi đây mà.
" Mà cậu có biết không cô gái mà hôm qua chúng ta ở ngã 3 gặp là bạn cùng phòng với Thanh nhi đấy "
Tử Thanh vẫn cố kể và bờ ơ bơ đi ánh mắt của bạn .
" Tôi biết nếu không còn gì cậu ra ngoài đi "
Minh Phong tiếp tục làm việc mặc kệ Tử Thanh đứng nhìn .
" Hay tối nay chúng ta gọi Thanh nhi đi chơi được không Minh Phong "
Hóa ra nãy giờ Vương Tử Thanh nói vòng vo tam quốc với Minh Phong chính là vì mục đích rủ Minh Phong cùng cậu ta tới rủ Liễu Thanh Nhi đi chơi .
" Cô ấy muốn tự tới, không cần mời "
Tử Thanh á khẩu . Mà nói ra thì cũng đúng Thanh Nhi đã về được gần 1 tháng rồi nếu muốn thì cô ta cũng đi gặp Minh Phong và Tử Thanh rồi chứ cần gì họ đến rủ chứ . Chưa gặp 2 người cũng chỉ là do cô ta chưa muốn gặp thôi .
" Vậy..."
" Cậu không còn việc gì để làm nữa sao? "
Chưa để Tử Thanh nói hết câu Minh Phong đã đuổi người rồi . Tử Thanh chỉ biết đi ra ngoài thôi chứ biết sao bây giờ , ai bảo cậu ta không quan tâm cơ chứ . Nếu Tử Thanh còn ở đó nữa thì chắc có cả tấn công việc Minh Phong sẽ giao cho anh mất, nếu không giao thì đã chẳng phải là ác ma Hàn Minh Phong.
------
Trước quán CaFe " Ắt xì ..."
Thanh Nhi cứ vài lần bị như vậy .
" Thanh nhi cậu có sao không vậy "
Linh Linh lo lắng hỏi thăm bạn .
" Mình không sao đâu cậu mau vào làm đi , mình chắc chỉ bị cảm nhẹ thôi uống thuốc vào là không sao hết ".
Thanh nhi bỏ mũ bảo hiểm đang đội trên đầu của Linh Linh ra đẩy nhẹ cô vào quán CaFe.
" Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , mình đi đây". Linh Linh vẫy tay tỏ ý tạm biệt cô bạn rồi tiến vào trong quán CaFe .
Thấy Linh Linh khuất Thanh nhi mới lẩm bẩm:
" Không biết giờ này ai đang ch*i mình chứ ... Hắt xì ... Chắc do mình cảm thôi không nên suy nghĩ nhiều quá mà."
Thanh nhi tự lẩm bẩm rồi vòng xe quay đi.
----Thật ra Thanh nhi đi nước ngoài từ hồi cô lên lớp 3 , cha mẹ cô cũng muốn cô sống ở đó định cư luôn vì ở đó mọi thứ đều tốt hơn trong nước nhiều lần nhưng cô nhất quyết đòi về nước .
Lý do đơn giản để hiểu cho việc này là vì Minh Phong cũng có thể coi 2 người là Thanh Mai Trúc Mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ . Cô luôn muốn về nước để được ở bên Minh Phong . Nhưng về được mấy tháng rồi mà cô không báo cho anh là vì muốn tạo điều bất ngờ cho anh.-----
Trong quán CaFe
" Xin chào quý khách , quý khách muốn dùng gì ạ ???".
Linh Linh nhiệt tình hỏi một vị khác nữ cũng chạc tuổi cô đồng thời cô cũng quen người này nhưng không mấy gần gũi mà còn có khi thù hằn .
"Một Espresso Romano".
Cô ta cất giọng chảnh chọe y như một tiểu thư đang ra lệnh vậy . Cô ta chỉ cất giọng và không thèm nhìn đến người phục vụ mà cứ chăm chú vào cái điện thoại đang cầm . Cô ta mặc một chiếc váy bó sát cơ thể và có thể nói rõ hơn là khá thiếu vải , vắt chéo chân . ( Nhìn chả ưa )
" Dạ xin lỗi quý khách hôm nay quán đã hết Espresso Romano rồi ạ . Quý khách có thể gọi thức uống khác".
" Tôi nói là tôi muốn uống Espresso Romano không có thì cô đi mua về cho tôi".
Cô ta bây giờ mới đưa mắt lên nhìn Linh Linh với cái vẻ Khinh bỉ.
Chưa để Linh Linh nói gì cô ta nói tiếp với giọng mỉa mai:
" Ồ đây chẳng phải là Châu Linh Linh bạn thân của Hoa Khôi Liễu Thanh Nhi đây sao??? ".
Xong hơi nhếch môi thể hiện một nụ cười đầy ác ý
Mặc dù biết rằng cô nàng Tố Tâm đối diện đang khiêu khích sự nhẫn nhịn cô nhưng cô sẽ không làm điều gì dại dột vì cô biết động vào cô ta những ngày tháng sau này của cô sẽ không được bình yên .
Mẹ cô thường dạy rằng " Ở thành phố , nơi đất khách quê người chúng ta phải biết nhịn nghe con .. Một điều nhịn là chín điều lành " điều này cô luôn khắc ghi nên cô chỉ biết đứng đấy nghe người con gái đối diện nói gì thì nói thôi và đặc biệt cô cũng không muốn làm mất khách của cửa hàng .
Cô nàng Tố Tâm nói 1 tràng rồi kêu Linh Linh phải đi mua cho cô ta 1 cốc Espresso Romano bằng mọi giá làm cho Linh Linh phải tìm hết quán CaFe của toàn thành phố mới mua được .
Linh Linh cứ tưởng mọi thứ thế là chấm dứt rồi ai ngờ khi Linh Linh về đưa cốc Espresso cho ta thì cô ta liền hất ngay cả cốc vào chân Linh Linh rồi quát tháo:
" Cô có mắt nhìn không thế , chút nữa cà phê bắn hết vào giày của tôi rồi . Cô có biết đôi giày đó mắt lắm không cái đồ nghèo ngu ngốc kia ".
Thấy tình hình gay gắt Ông chủ của cửa hàng vội ra xin lỗi rối rít cô ả Tố Tâm rồi dẫn Linh Linh vào phòng .
P/s: Tác giả thù ả Tố Tâm
"Linh Linh à chú biết cháu không sai nhưng cháu cũng đừng động vào những loại người như cô ta sau này cháu chỉ có thiệt thôi".
Ông chủ nhắc nhở nhẹ nhàng Linh Linh . Ông cũng vì muốn tốt cho cô nên mới nhắc nhở cô như vậy.
" Vâng cháu biết rồi ạ".
Linh Linh tươi cười và tiếp thu tất cả những gì ông chủ đã dạy cho cô và cô cũng rất biết ơn ông vì luôn lo lắng cho cô , yêu thương cô . Ông chủ xoa nhẹ đầu của cô cười:
" Cháu biết vậy là tốt rồi , muộn rồi cháu mau về nghỉ sớm đi " .Ông dặn dò tỉ mỉ Linh Linh .
" Dạ " Linh Linh nở nụ cười ngây thơ rồi sắp cặp bước ra khỏi cửa quán trở về kí túc xá.
" Thanh nhi mình trở về rồi đây".
Từ xa Linh Linh đã chạy vào phòng nở nụ cười vui vẻ trên môi . Cô chẳng hề để ý những gì xảy ra ở quán Cafe và điều bận tâm nhất bây giờ của cô chính là cái bụng đang kêu đói của mình.
Thanh nhi bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ và cô đang cầm chiếc khăn trắng và lau cái đầu ẩm ướt của mình .
" Cậu về rồi à ". Cô vừa xoa tóc vừa nhìn về phía cửa .
" Ừ , Thanh nhi ơi mình đói ".
Linh Linh vừa xoa bụng vừa nũng nịu như đứa trẻ con nhìn về Thanh Nhi .
" Giày của cậu sao vậy ".
Bất ngờ Thanh nhi thấy giày của Linh Linh sẫm lại 1 vùng nên hỏi Linh Linh.
" Mình bị Cafe bắn trúng".
Linh Linh vẫn tươi cười , nãy ở quán Cafe cô không để ý lắm bây giờ cô mới thấy giày mình bị bẩn cả 1 vùng . Cô xót lắm chứ đôi giày của cô mua cũng gần 500k mà.
" Sao cậu lại bất cẩn vậy chứ".
Thanh nhi có vẻ bực tức vì cái tính hậu đậu của cô bạn thân
" Đâu có là bị người ta đổ lên mà".
Linh Linh phụng phịu trả lời , làm ra vẻ cô rất oan ức .
" Ai dám đổ vào cậu chứ ??? Cậu nói đi mình xử đẹp cho cậu".
Thanh nhi tay vỗ ngực ( nhẹ ) vênh lên ra oai nhìn Linh Linh.
Còn Linh Linh cô đang phân vân không biết có nên nói chuyện Tố Tâm hại cô cho Thanh Nhi biết không .
Cô bối rối , nếu nói với Thanh nhi liệu cô ấy có mắng mình vì mình không nghe lời cậu ấy dạy không nhỉ ( Thanh nhi từng dạy Linh Linh rằng bị người khác bắt nạt thì phải đứng lên đánh lại kẻ đó ) ??? Hay cậu ấy sẽ đi tìm Tố Tâm tính sổ ???
Nhưng mình không muốn nói dối cậu ấy.. Hazzz khó chịu quá thôi mình đành thú thật vậy biết đâu sẽ được khoan hồng . Linh Linh quyết định nói hết sự thật cho Thanh Nhi .
" Thanh nhi cậu phải hứa không được làm bừa nhé , nếu không thì mình sẽ không nói cho cậu biết đâu".
Linh Linh giơ ngón tay út ra đòi Thanh Nhi móc kèo .
' Thôi thì mình cứ móc kèo vậy , lúc sau có gì thì mình phá kèo sau lo gì '
Thanh nhi thầm nghĩ rồi đưa ngón tay của mình lên móc kèo với Linh Linh.
" Thôi chúng ta ra bàn ngồi rồi nói " .Thanh nhi đẩy Linh Linh ra bàn ngồi.
Linh Linh lên tiếng:
" Thanh nhi chuyện thật ra là ...@...#........$.....%.....* "
" Thật là quá đáng mà ". Thanh nhi bực tức đập bàn .
" Thôi tiểu thư hạ hỏa mà, hạ hỏa". Linh Linh cười xuề xòa giơ tay ra vờ quạt cho Thanh nhi bớt nóng .
" Lưu Tố Tâm , tôi sẽ cho cô biết như thế nào khi động vào bạn thân của Liễu Thanh Nhi này".
Thanh nhi bực tức nói lên từng lời một như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
" Á..cậu bảo sẽ không làm càn rồi mà Thanh nhi ". Linh Linh ngây người vào giây .
Thanh nhi nhìn sang Linh Linh rồi nói :
" Mình bảo không làm càn nhưng mình đâu có bảo rằng mình sẽ không động đến cô ta".
Thanh nhi đã bớt tức giận nét mặt cô bây giờ đang có vẻ trêu trọc cô bạn ngốc ngếch đang ngây người kia .
" Liễu Thanh Nhi cậu dám lừa mình ...mình đánh chết cậu". Linh Linh cũng hơi tức giận rồi lấy tay đánh nhè nhẹ vào lưng Thanh nhi
....................
Tại nhà Minh Phong , 2 anh chàng đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách , mỗi người 1 chiếc laptop không ai nói với ai lời nào. Họ rất chú tâm vào chiếc laptop của mình.
"Minh Phong , sắp đến sinh nhật chú Lâm rồi chúng ta tặng gì ??".
Tử Thanh ngồi nghịch chiếc laptop hướng mặt lên nhìn phía đối diện Minh Phong đang rất chăm chú nhìn vào màn hình máy tính .
" Cậu biết ông ấy thích gì đúng không ???"
" Đồ cổ ". Tử Thanh lên tiếng nở nụ cười quyến rũ .
" Mai cậu đến cửa hàng mua cho ông ấy chiếc bình cổ nhà Thanh đi".
Anh cất giọng lạnh lùng nhìn về phía Tử Thanh nhưng trong lòng anh thì khá là quan tâm tới sự kiện này vì thầy Lâm - hiệu trưởng trường đại học XXX là bạn thân của ba Phong , ông rất quan tâm tới anh khi ba mẹ anh qua đời.
" Được thôi chiều mai 2h sẽ có ". Tử Thanh nói rồi quay vào phòng liên hệ với người bán đồ cổ .
" Vào đi ".
Giọng nói lạnh lùng và đầy uy lực phát ra nhưng trong lời nói có thể hiểu rõ người nói không hề chú tâm vào việc người đang gõ cửa làm gì .
" Minh Phong à , mình nói cậu nghe nè Thanh Nhi về nước rồi đấy "
Tử Thanh hớn hở nói chuyện với Minh Phong.
" Cậu vào đây chỉ để nói chuyện này thôi sao "
Ánh mắt Minh Phong nhìn Tử Thanh đằng đằng sát khí . Anh đang làm việc mà dám tới phá rối chắc Vương Tử Thanh chán sống rồi đây mà.
" Mà cậu có biết không cô gái mà hôm qua chúng ta ở ngã 3 gặp là bạn cùng phòng với Thanh nhi đấy "
Tử Thanh vẫn cố kể và bờ ơ bơ đi ánh mắt của bạn .
" Tôi biết nếu không còn gì cậu ra ngoài đi "
Minh Phong tiếp tục làm việc mặc kệ Tử Thanh đứng nhìn .
" Hay tối nay chúng ta gọi Thanh nhi đi chơi được không Minh Phong "
Hóa ra nãy giờ Vương Tử Thanh nói vòng vo tam quốc với Minh Phong chính là vì mục đích rủ Minh Phong cùng cậu ta tới rủ Liễu Thanh Nhi đi chơi .
" Cô ấy muốn tự tới, không cần mời "
Tử Thanh á khẩu . Mà nói ra thì cũng đúng Thanh Nhi đã về được gần 1 tháng rồi nếu muốn thì cô ta cũng đi gặp Minh Phong và Tử Thanh rồi chứ cần gì họ đến rủ chứ . Chưa gặp 2 người cũng chỉ là do cô ta chưa muốn gặp thôi .
" Vậy..."
" Cậu không còn việc gì để làm nữa sao? "
Chưa để Tử Thanh nói hết câu Minh Phong đã đuổi người rồi . Tử Thanh chỉ biết đi ra ngoài thôi chứ biết sao bây giờ , ai bảo cậu ta không quan tâm cơ chứ . Nếu Tử Thanh còn ở đó nữa thì chắc có cả tấn công việc Minh Phong sẽ giao cho anh mất, nếu không giao thì đã chẳng phải là ác ma Hàn Minh Phong.
------
Trước quán CaFe " Ắt xì ..."
Thanh Nhi cứ vài lần bị như vậy .
" Thanh nhi cậu có sao không vậy "
Linh Linh lo lắng hỏi thăm bạn .
" Mình không sao đâu cậu mau vào làm đi , mình chắc chỉ bị cảm nhẹ thôi uống thuốc vào là không sao hết ".
Thanh nhi bỏ mũ bảo hiểm đang đội trên đầu của Linh Linh ra đẩy nhẹ cô vào quán CaFe.
" Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , mình đi đây". Linh Linh vẫy tay tỏ ý tạm biệt cô bạn rồi tiến vào trong quán CaFe .
Thấy Linh Linh khuất Thanh nhi mới lẩm bẩm:
" Không biết giờ này ai đang ch*i mình chứ ... Hắt xì ... Chắc do mình cảm thôi không nên suy nghĩ nhiều quá mà."
Thanh nhi tự lẩm bẩm rồi vòng xe quay đi.
----Thật ra Thanh nhi đi nước ngoài từ hồi cô lên lớp 3 , cha mẹ cô cũng muốn cô sống ở đó định cư luôn vì ở đó mọi thứ đều tốt hơn trong nước nhiều lần nhưng cô nhất quyết đòi về nước .
Lý do đơn giản để hiểu cho việc này là vì Minh Phong cũng có thể coi 2 người là Thanh Mai Trúc Mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ . Cô luôn muốn về nước để được ở bên Minh Phong . Nhưng về được mấy tháng rồi mà cô không báo cho anh là vì muốn tạo điều bất ngờ cho anh.-----
Trong quán CaFe
" Xin chào quý khách , quý khách muốn dùng gì ạ ???".
Linh Linh nhiệt tình hỏi một vị khác nữ cũng chạc tuổi cô đồng thời cô cũng quen người này nhưng không mấy gần gũi mà còn có khi thù hằn .
"Một Espresso Romano".
Cô ta cất giọng chảnh chọe y như một tiểu thư đang ra lệnh vậy . Cô ta chỉ cất giọng và không thèm nhìn đến người phục vụ mà cứ chăm chú vào cái điện thoại đang cầm . Cô ta mặc một chiếc váy bó sát cơ thể và có thể nói rõ hơn là khá thiếu vải , vắt chéo chân . ( Nhìn chả ưa )
" Dạ xin lỗi quý khách hôm nay quán đã hết Espresso Romano rồi ạ . Quý khách có thể gọi thức uống khác".
" Tôi nói là tôi muốn uống Espresso Romano không có thì cô đi mua về cho tôi".
Cô ta bây giờ mới đưa mắt lên nhìn Linh Linh với cái vẻ Khinh bỉ.
Chưa để Linh Linh nói gì cô ta nói tiếp với giọng mỉa mai:
" Ồ đây chẳng phải là Châu Linh Linh bạn thân của Hoa Khôi Liễu Thanh Nhi đây sao??? ".
Xong hơi nhếch môi thể hiện một nụ cười đầy ác ý
Mặc dù biết rằng cô nàng Tố Tâm đối diện đang khiêu khích sự nhẫn nhịn cô nhưng cô sẽ không làm điều gì dại dột vì cô biết động vào cô ta những ngày tháng sau này của cô sẽ không được bình yên .
Mẹ cô thường dạy rằng " Ở thành phố , nơi đất khách quê người chúng ta phải biết nhịn nghe con .. Một điều nhịn là chín điều lành " điều này cô luôn khắc ghi nên cô chỉ biết đứng đấy nghe người con gái đối diện nói gì thì nói thôi và đặc biệt cô cũng không muốn làm mất khách của cửa hàng .
Cô nàng Tố Tâm nói 1 tràng rồi kêu Linh Linh phải đi mua cho cô ta 1 cốc Espresso Romano bằng mọi giá làm cho Linh Linh phải tìm hết quán CaFe của toàn thành phố mới mua được .
Linh Linh cứ tưởng mọi thứ thế là chấm dứt rồi ai ngờ khi Linh Linh về đưa cốc Espresso cho ta thì cô ta liền hất ngay cả cốc vào chân Linh Linh rồi quát tháo:
" Cô có mắt nhìn không thế , chút nữa cà phê bắn hết vào giày của tôi rồi . Cô có biết đôi giày đó mắt lắm không cái đồ nghèo ngu ngốc kia ".
Thấy tình hình gay gắt Ông chủ của cửa hàng vội ra xin lỗi rối rít cô ả Tố Tâm rồi dẫn Linh Linh vào phòng .
P/s: Tác giả thù ả Tố Tâm
"Linh Linh à chú biết cháu không sai nhưng cháu cũng đừng động vào những loại người như cô ta sau này cháu chỉ có thiệt thôi".
Ông chủ nhắc nhở nhẹ nhàng Linh Linh . Ông cũng vì muốn tốt cho cô nên mới nhắc nhở cô như vậy.
" Vâng cháu biết rồi ạ".
Linh Linh tươi cười và tiếp thu tất cả những gì ông chủ đã dạy cho cô và cô cũng rất biết ơn ông vì luôn lo lắng cho cô , yêu thương cô . Ông chủ xoa nhẹ đầu của cô cười:
" Cháu biết vậy là tốt rồi , muộn rồi cháu mau về nghỉ sớm đi " .Ông dặn dò tỉ mỉ Linh Linh .
" Dạ " Linh Linh nở nụ cười ngây thơ rồi sắp cặp bước ra khỏi cửa quán trở về kí túc xá.
" Thanh nhi mình trở về rồi đây".
Từ xa Linh Linh đã chạy vào phòng nở nụ cười vui vẻ trên môi . Cô chẳng hề để ý những gì xảy ra ở quán Cafe và điều bận tâm nhất bây giờ của cô chính là cái bụng đang kêu đói của mình.
Thanh nhi bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ và cô đang cầm chiếc khăn trắng và lau cái đầu ẩm ướt của mình .
" Cậu về rồi à ". Cô vừa xoa tóc vừa nhìn về phía cửa .
" Ừ , Thanh nhi ơi mình đói ".
Linh Linh vừa xoa bụng vừa nũng nịu như đứa trẻ con nhìn về Thanh Nhi .
" Giày của cậu sao vậy ".
Bất ngờ Thanh nhi thấy giày của Linh Linh sẫm lại 1 vùng nên hỏi Linh Linh.
" Mình bị Cafe bắn trúng".
Linh Linh vẫn tươi cười , nãy ở quán Cafe cô không để ý lắm bây giờ cô mới thấy giày mình bị bẩn cả 1 vùng . Cô xót lắm chứ đôi giày của cô mua cũng gần 500k mà.
" Sao cậu lại bất cẩn vậy chứ".
Thanh nhi có vẻ bực tức vì cái tính hậu đậu của cô bạn thân
" Đâu có là bị người ta đổ lên mà".
Linh Linh phụng phịu trả lời , làm ra vẻ cô rất oan ức .
" Ai dám đổ vào cậu chứ ??? Cậu nói đi mình xử đẹp cho cậu".
Thanh nhi tay vỗ ngực ( nhẹ ) vênh lên ra oai nhìn Linh Linh.
Còn Linh Linh cô đang phân vân không biết có nên nói chuyện Tố Tâm hại cô cho Thanh Nhi biết không .
Cô bối rối , nếu nói với Thanh nhi liệu cô ấy có mắng mình vì mình không nghe lời cậu ấy dạy không nhỉ ( Thanh nhi từng dạy Linh Linh rằng bị người khác bắt nạt thì phải đứng lên đánh lại kẻ đó ) ??? Hay cậu ấy sẽ đi tìm Tố Tâm tính sổ ???
Nhưng mình không muốn nói dối cậu ấy.. Hazzz khó chịu quá thôi mình đành thú thật vậy biết đâu sẽ được khoan hồng . Linh Linh quyết định nói hết sự thật cho Thanh Nhi .
" Thanh nhi cậu phải hứa không được làm bừa nhé , nếu không thì mình sẽ không nói cho cậu biết đâu".
Linh Linh giơ ngón tay út ra đòi Thanh Nhi móc kèo .
' Thôi thì mình cứ móc kèo vậy , lúc sau có gì thì mình phá kèo sau lo gì '
Thanh nhi thầm nghĩ rồi đưa ngón tay của mình lên móc kèo với Linh Linh.
" Thôi chúng ta ra bàn ngồi rồi nói " .Thanh nhi đẩy Linh Linh ra bàn ngồi.
Linh Linh lên tiếng:
" Thanh nhi chuyện thật ra là ...@...#........$.....%.....* "
" Thật là quá đáng mà ". Thanh nhi bực tức đập bàn .
" Thôi tiểu thư hạ hỏa mà, hạ hỏa". Linh Linh cười xuề xòa giơ tay ra vờ quạt cho Thanh nhi bớt nóng .
" Lưu Tố Tâm , tôi sẽ cho cô biết như thế nào khi động vào bạn thân của Liễu Thanh Nhi này".
Thanh nhi bực tức nói lên từng lời một như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
" Á..cậu bảo sẽ không làm càn rồi mà Thanh nhi ". Linh Linh ngây người vào giây .
Thanh nhi nhìn sang Linh Linh rồi nói :
" Mình bảo không làm càn nhưng mình đâu có bảo rằng mình sẽ không động đến cô ta".
Thanh nhi đã bớt tức giận nét mặt cô bây giờ đang có vẻ trêu trọc cô bạn ngốc ngếch đang ngây người kia .
" Liễu Thanh Nhi cậu dám lừa mình ...mình đánh chết cậu". Linh Linh cũng hơi tức giận rồi lấy tay đánh nhè nhẹ vào lưng Thanh nhi
....................
Tại nhà Minh Phong , 2 anh chàng đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách , mỗi người 1 chiếc laptop không ai nói với ai lời nào. Họ rất chú tâm vào chiếc laptop của mình.
"Minh Phong , sắp đến sinh nhật chú Lâm rồi chúng ta tặng gì ??".
Tử Thanh ngồi nghịch chiếc laptop hướng mặt lên nhìn phía đối diện Minh Phong đang rất chăm chú nhìn vào màn hình máy tính .
" Cậu biết ông ấy thích gì đúng không ???"
" Đồ cổ ". Tử Thanh lên tiếng nở nụ cười quyến rũ .
" Mai cậu đến cửa hàng mua cho ông ấy chiếc bình cổ nhà Thanh đi".
Anh cất giọng lạnh lùng nhìn về phía Tử Thanh nhưng trong lòng anh thì khá là quan tâm tới sự kiện này vì thầy Lâm - hiệu trưởng trường đại học XXX là bạn thân của ba Phong , ông rất quan tâm tới anh khi ba mẹ anh qua đời.
" Được thôi chiều mai 2h sẽ có ". Tử Thanh nói rồi quay vào phòng liên hệ với người bán đồ cổ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.