Linh Linh Là Để Yêu

Chương 5: BUỘC LÀM ÔSIN

Linh nhi

13/03/2017

"Thanh Nhi xinh đẹp, nhi yêu dấu , nhi xinh nhất vũ trụ , nhi xinh nhất dải ngân hà".

Tiếng nhè nheo của Linh Linh vang vọng trong căn phòng màu hồng nhạt ấm áp của kí túc xá. Nhìn qua khung cửa sổ , bây giờ đang là lúc mặt trời xuống núi nên khung cảnh hoàn toàn nhuốm màu hoàng hôn .

" Cậu đi đi , mình không đi đâu ".

Thanh nhi cuộn tròn người trong chăn . Còn Linh Linh ngồi kéo chăn ra nhưng chiếc chăn chẳng hề nhúc nhích tẹo nào cả . Hôm nay cô muốn đi ngắm hoàng hôn cùng Thanh Nhi nhưng cô nàng nghe vẻ lại chẳng muốn đi , cái bệnh lười chắc chắn lại tái phát đây mà ..hazzz.

" Thanh nhi cậu đi ngắm hoàng hôn cùng mình đi mà , nha..nha... hoàng hôn hôm nay khác mọi khi lắm , nó đẹp hơn đấy".

Linh Linh vẫn nài nỉ và ra sức thuyết phục Thanh nhi

" Dù cho đẹp hơn thì cũng vẫn là cái quả tròn tròn biến mất dần chứ có gì đâu mà cậu cứ thích đi nhỉ".

Thanh nhi bực tức nói. Cô không thể hiểu nổi Linh Linh nghĩ gì mà cứ suốt ngày đòi đi xem hoàng hôn chứ không những vậy còn suốt ngày bắt cô đi cùng .

Nếu muốn Linh Linh đi mà tìm bạn trai để cùng xem tại sao cứ lúc nào cũng bắt cô đi xem . Thật là quá vô vị mà Thanh nhi thầm nghĩ .

Thấy Thanh nhi nói vậy Linh Linh biết chắc rằng cái đồ con lười đấy sẽ không chịu đi với cô đâu mà nên cô đành lững thững bước đi 1 mình . Nhưng cũng 1 phần tại cô cứ thích đi xem hoàng hôn làm gì chứ.

" Hazzz...". Linh Linh thờ dài .

" Thanh nhi mình đi đây ...Mình đi thật nhé .... mình đi thật đấy... nếu cậu muốn đi thì nói 1 tiếng thôi mình sẽ chờ cậu mà".

Linh Linh cứ đi 1 bước lại nói vọng vào như muốn Thanh nhi đi cùng. Cô cứ nhìn Thanh nhi nhưng cô nàng vẫn không chịu nói gì thậm chí cũng chẳng nhúc nhích vậy nên Linh Linh cúi mặt và đi ra khỏi phòng.

Thấy tiếng bước chân của Linh Linh xa dần Thanh nhi mở chăn , ngồi dậy .

Cô bước ra phía tủ lạnh lấy lon nước ngọt bật lắp uống 1 ngụm .

" Hơ.. mình đâu có ngốc mà đi theo cậu ta chứ mỏi chân mà chẳng được thứ gì thà ngồi nhà xem mấy năm qua Minh Phong sống sao còn hơn".

Thanh nhi dựa đầu vào tủ lạnh vừa nói vừa khẽ cười

.........

Cơn gió cuối mùa thu thổi nhè nhẹ , luồn qua mái tóc đen mượt khẽ đung đưa trong gió của buổi chiều tà.

Một cô gái nhỏ nhắn với chiếc quần bó sát và chiếc áo thun rộng dài ngang nửa đùi , chiếc khăn trắng mỏng đang đứng trên sân thượng của trường học đang thả mình trong gió cuối thu.

Hay nói đúng hơn thì cô gái đó là Linh Linh

"Woaaaaa..............!"

Đôi mắt của Linh Linh tròn xoe , lấp lánh. Cô đang nhìn về mặt trời ở phía xa kia.

Nó đang khuất dần sau dãy núi. Bao trùm chung quanh khung cảnh là màu đo đỏ của hoàng hôn .

" Aaaa....."

Bỗng tiếng kêu hoảng hốt của Linh Linh vang lên phá vỡ khung cảnh lãng mạn của buổi chiều tà.

Chiếc khăn trắng của Linh Linh bị gió cuốn bay lên trên không trung. Vì vậy Linh Linh đang vội vã chạy từ tầng thượng xuống .

.....................

" Alo "

Giọng nói lạnh như băng làm cho người nghe cũng có cảm giác lạnh lẽo vô hạn.

Giọng nói đó đang được 1 chàng trai anh tuấn tay cầm 1 chiếc hộp và tay cầm chiếc điện thoại cất lên.

Hay nói với cách chính xác thì đây là Minh phong đang cầm chiếc bình cổ đi vào trường tặng thầy Lâm và tay kia anh đang nghe điện thoại của Tử Thanh.

"Minh Phong cậu chúc thầy Lâm hộ mình luôn nhé.".

Ở phía bên kia Tử Thanh đang nhàn hạ nghe điện thoại và anh xoay tròn quả bóng rổ ném vào rổ trong phòng ngủ.

" Được thôi với 1 điều kiện".

Minh Phong đáp lại lời của Tử Thanh .

Anh biết trong thời gian qua Tử Thanh cũng đã mệt mỏi vì dự án đấu thầu nên anh cũng không ép buộc Tử Thanh đi nhưng cũng nên tạo chút công việc cho anh ta nếu không chắc chắn không mấy mà Tử Thanh thành con lười mất.

" Gì chứ.. Minh Phong cậu còn là con người không thế? ... À mà cậu đâu phải con người ... Nhưng tôi sắp bị cậu vắt kiệt sức chết rồi cậu tha cho tôi đi".

Tử Thanh than thở , bi thương mong sao ác ma Hàn Minh Phong tha cho anh .



Nhưng anh cũng biết chắc đồ ác ma đó sẽ không chịu tha cho anh đâu vì từ trước tới giờ lời cậu ta nói 1 là 1 nói 2 là 2 không ai có thể thay đổi được.

"Hazzz số tôi lại khổ rồi đây" Tử Thanh thầm nghĩ.

" Đây là mệnh lệnh cậu mau tới sân bóng rổ tối nay chúng ta so tài".

Minh Phong ra lệnh rồi khẽ cười.

" Cậu lúc nào chẳng là người thắng mà bày đặt so tài gì chứ , hành hạ tôi thì đúng hơn đấy".

Tử Thanh giọng đầy sự uất ức . Anh lúc nào chả là người thua , chơi làm gì chứ bây giờ điều anh cần nhất là nghỉ ngơi và thư giãn.

" Tôi không nói lại lần 2".

Minh Phong chỉ đáp lại bằng 1 câu ngắn gọn nhưng đầy uy quyền và sự ra lệnh.

" Minh... Tút Tút Tút .....Cậu được lắm Hàn Minh Phong thù này tôi không báo tôi sẽ không mang họ Vương nữa".

Tử Thanh lập lời thề . Rồi anh chuẩn bị quần áo cầm thìa khóa ô tô rồi đi ra tầng hầm lấy ô tô đi đến sân bóng rổ mà 2 người thường xuyên chơi.

Minh Phong mỉm cười rồi tiếp tục bước đi. Anh ngắm nhìn khung cảnh bầu trời đẹp đẽ này , làn gió phảng phất hương hoa.

Bỗng từ xa anh thấy 1 chiếc khăn trắng tay đến.

" Khoan đã khăn ơi khăn ơi mày đừng đi mà , đừng bỏ tao mà ... tại tao không cho mày ăn chiếc bánh bao sáng nay nên mày bỏ tao sao ???Đừng đi mà tao hứa sau này tao ăn gì cũng cho mày mà".

Cô ngây người suy nghĩ giây lát rồi lại tiếp tục đuổi theo chiếc khăn đang hòa cùng gió bay lượn trên không trung.

Một cơn gió mạnh thổi qua làm chiếc khăn bay nhanh về phía trước thấy vậy Linh Linh liền tăng tốc độ đuổi theo chiếc khăn.

Chiếc khăn bay gần tới phía của Minh Phong , anh giơ tay đón lấy chiếc khăn rồi giơ nó lên trước mặt.

Bất ngờ Linh Linh lao phi tên về phía của Minh Phong làm anh không kịp tránh chính vì vậy cả 2 cùng bổ nhào xuống đất.

" Choang..." tiếng vỡ le lói trong không gian yên tĩnh của ngôi trường .

" Ai zaaa"

Linh Linh nhắm mắt ôm lấy cái trán của cô vừa đập mạnh vào thứ gì đó nhưng ngược lại cô lại rất dễ chịu khi có thứ gì đó mềm mềm ở dưới người cô. Là đệm hay sao ??? Linh Linh suy nghĩ rồi cười , trong lúc này thì vật thể đang bị cô đè lên khẽ nhúc nhích , cô giật mình

"không biết đây phải chiếc đệm ma đó chứ ???". Linh Linh suy nghĩ rồi cảm thấy run sợ.

" Biến ngay khỏi người tôi ".

Giọng nói vang lên khiến Linh Linh giật mình đứng ra nhắm mặt giơ 2 tay lên rồi nói:

" Ma đệm tôi xin lỗi đã mạo phạm tới ông , ông tha cho tôi lần này nhé ".Linh Linh mếu máo cầu xin .

" Ủa không biết con ma này có đẹp trai không nhỉ ???".

Tính háo sắc của cô bắt đầu nổi lên.

Cô khẽ mở 1 mắt ra nhìn :

" Woww.. Hóa ra không phải ma đệm mà là 1 anh chàng, người này cũng quá đẹp zai đấy chứ ..."

Cô thầm nghĩ rồi giơ 2 tay lên cái má ửng hồng của mình mà nhìn cái người có khuôn mặt lạnh lùng , đôi mắt đen lấp lánh và đặc biệt đôi môi quyến rũ .

Cô đứng ngây ra đó vài giây rồi tỉnh dậy vì thấy bàn tay anh đang rỉ máu rồi cô lại nhìn sang đống mảnh vỡ , chắc chắn đây là chiếc bình bị vỡ tạo nên tiếng " choang " đây mà .

" Chết rồi , chết rồi Châu Linh Linh lần này mày thảm rồi , mày không những làm vỡ đồ của người ta mà còn làm người ta bị thương nữa . Mày chết chắc rồi "

Linh Linh đập tay vào đầu tự trách bản thân

" Không được mày phải mau chuộc lỗi với người ta biết đâu sẽ được khoan hồng "

Nghĩ rồi Linh Linh đứng ra đỡ lấy Minh Phong đứng dậy .

Bây giờ Minh Phong mới nhận ra người mà va vào anh và đã bị anh lớn tiếng là Linh Linh .

" Em có sao không ??? "

Anh lo lắng hỏi han cô , không biết cô có bị thương không nữa nếu anh làm cô bị thương anh sẽ ân hận cả đời mất ( là ngta va vào anh mà =_+)

" Tôi....tôi không sao "



Linh Linh ngắc ngứ và cũng rất ngạc nhiên không hiểu vì sao người này lại không trách móc hay mắng chử* cô chứ , nếu bình thường cô đã bị 1 trận té tát vì tội không nhìn đường rồi. Không những thế anh ta còn rất quan tâm cô nữa chứ lạ thật đó . Trả lời xong câu hỏi của anh cô nói tiếp " Anh không sao chứ ??? Còn thứ đã vỡ kia...".

Cô ngập ngừng đề cập tới chuyện cô đã va vào anh và hậu quả sau đó

" Tôi không sao còn cái bình.......".

Trước mặt Linh Linh tất nhiên Minh Phong không muốn cô lo lắng bất kì điều gì và đây cũng là lần thứ 2 anh gặp lại cô sau hơn 10 năm ( 2 người gặp từ hồi bé rồi á chỉ là tg chưa đề cập tới thôi :v ) qua nên anh càng không muốn cô sợ hãi hay lo lắng nhưng cái đầu thông minh bây giờ của anh đã hoạt động , anh chợt lóe lên 1 ý nghĩ thú vị vì vậy anh muốn chọc Linh Linh 1 chút .

Anh cười thầm trong lòng và sửa lại câu nói ban nãy của mình .

" Tôi không sao còn chiếc bình em đã làm vỡ nó vì vậy em phải bồi thường cho tôi . Đây là chiếc bình cổ từ thời nhà Thanh trị giá 5 triệu USD vì vậy em liệu mà bồi thường"

" 5 triệu USD ...."

Linh Linh há hốc miệng cô không thể tin được điều thực tại cô đang trải qua .

Cô lẩm bẩm:

"Đây chắc chắn là mơ Châu Linh Linh mày mau tỉnh lại đi không được mơ tiếp không được mơ tiếp nếu không mày sẽ thảm đó".

Linh Linh mếu máo như sắp khóc:

" 5 triệu USD mày làm cả đời cũng không trả được đâu huhu... mày chết chắc rồi .... ".

Thấy hành động và sắc mặt của Linh Linh đôi mày của Minh Phong chau lại.

Anh không biết mình có quá đáng quá không nữa ??? Nhưng bây giờ nhìn Linh Linh rất dễ thương mà :* .

Sau những suy nghĩ Linh Linh đã ra mặc cả với Minh Phong :

" Hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy anh có thể cho tôi nợ được không ??? Sau này tôi sẽ trả mà tôi hứa".

Cô giơ 3 ngón tay nên trước mắt Minh Phong tỏ ý thề hứa. Anh nhìn cô bằng ánh mắt không bằng lòng.

" Anh cho tôi thời gian nhé 20 năm ....à không phải 30 năm ". Cô thầm dự định.

" Không phải là 50 năm mới đủ....... Tôi hứa sau 50 năm sẽ trả anh đầy đủ".

Cô nói với sự kiên định.

Đôi mày của Minh Phong ngày càng chau lại:

" Đủ rồi , nếu không có tiền vậy thì bắt đầu từ mai em sẽ phải làm Osin cho tôi đến khi nào có đủ tiền trả mới thôi" .

Anh lạnh lùng nói làm cho Linh Linh như đóng băng tại chỗ .

" Hỏng rồi .. hỏng rồi .. Châu Linh Linh ơi vì 1 phút trót dại à không vài phút trót dại cả cuộc đời oanh liệt của mày đã đổ bể ...huhu".

Cô thầm than thở số cô chắc là số con mực mà huhu.

" Alo Tử Thanh à , cậu đặt mua cho mình món đồ khác tặng thầy Lâm và mai cậu đi tặng luôn nhé , tôi cũng không đến sân bóng rổ đâu".

Nói rồi Minh Phong tắt máy luôn để lại cho đầu dây bên kia

" Cái bình... Tút Tút Tút .... tắt máy rồi sao ... thật không hiểu nổi cậu ta tại sao lại thích dày vò người ta đến vậy chứ... Và tại sao người bị giày vò lại là tôi "

Tử Thanh oán trách Minh Phong .

Tại sao Minh Phong bắt anh đi ra sân bóng rổ rồi không ra ??? Rõ ràng Minh Phong tự mình đi tặng Thầy Lâm rồi sao lại bắt anh đi tặng đã thế chiếc bình cổ đâu mà bắt anh đi mua món mới ... TẠI SAO ....Tử Thanh tức giận rồi rời khỏi sân bóng rổ.

Cuộc điện thoại của Minh Phong đã làm Linh Linh thoát khỏi tình trạng đóng băng tại chỗ giờ cô đã phần nào ý thức được việc gì đã xảy ra với mình , cô chấp nhận số phận đen đủi của mình.

Quay sang nhìn Minh Phong thấy tay áo chiếc sơ mi trắng của anh đã nhuộm màu đỏ 1 vùng , Linh Linh vội xé 1 mảnh áo của cô vén tay áo của anh lên rồi băng bó cho anh .

Thấy Linh Linh lo lắng cho mình Minh Phong khẽ cười nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang lo lắng.

Xong mọi chuyện ổn thỏa cô trở về kí túc xá của mình với 1 nỗi buồn man mác và sự lo lắng.

Ngược lại với cô là Minh Phong anh đang rất vui mừng vì gặp lại cô và đã lừa được 1 kẻ ngốc vào chòng hihi.

Lúc rời đi anh còn không quên nhắc nhở Linh Linh:

" Mai em bắt đầu tới nhà tôi làm việc , địa chỉ có hết trong tờ giấy này, còn về chiếc khăn anh chính thức tịch thu".

Nói rồi anh đưa tờ giấy cho Linh Linh quay đi

Hê hê phần sau lãng mạn rùi nghen.. bán vé hóng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Linh Là Để Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook