Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày
Chương 12: Đánh răng
Giang Hồ Thái Yêu Sinh
20/08/2023
Một cơn mưa mùa thu se lạnh.
Cơn mưa thu rơi tí tách tí tách vừa qua đi, chỉ sau một đêm khu rừng đã được nhuộm đầy sắc thu.
Ninh Phỉ chưa bao giờ hiểu vĩ độ nơi anh đang sống, thực vật có lẽ nằm ở vĩ độ cận nhiệt đới, nhưng thực vật vùng lạnh như cây thông và cây tuyết tùng cũng có, hơn nữa mùa đông có tuyết rơi rất dày. Nơi này gần biển, lẽ ra khí hậu đại dương sẽ tương đối rõ ràng, nhưng không biết có phải do gần nhiều núi không, trong thung lũng cũng không ẩm ướt.
Thật là một nơi kỳ lạ.
Anh vừa dệt thân cây ngô, vừa suy nghĩ về vấn đề này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt khi ở hình người sẽ cảm nhận được độ ấm trên làn da. Anh dùng một số tấm da thỏ tốt làm áo choàng cho bản thân, làm cái quần đùi đũng lớn, cuối cùng cũng ấm áp hơn. Nhưng bây giờ anh có một dụng cụ sưởi ấm chân!
Đó chính là nhóc mèo lớn họ Ninh!
Ninh Chinh lười biếng ngủ gà ngủ gật dưới ánh mặt trời, cái đuôi lắc qua lắc lại. Trên bếp lửa là những nồi đất hầm thịt heo cùng khoai sọ, mùi thơm ngào ngạt.
Ninh Phỉ nhét hai chân mình vào dưới cái bụng mềm mại của Ninh Chinh, lại rút ra một cành ngô. Anh đã từ bỏ việc dùng rơm rạ để dệt màn, thật sự quá khó với kỹ năng thực tiễn vốn có của anh, vẫn là dùng thân cây ngô sẽ thuận tiện hơn. Chỉ cần cắt nhỏ thân cây ngô thành kích cỡ giống nhau, sau đó dùng dây thừng buộc từng khúc một, thường thì một tấm màn rơm chỉ cần buộc chặt năm chỗ là đủ chắc chắn. Chẳng qua màn làm bằng thân cây ngô không bền bằng màn rơm rạ, nhưng anh cũng không còn biện pháp khác.
Thắt xong nút cuối cùng, Ninh Phỉ cuốn màn lên đặt sang một bên, nghiêng người nằm lên người Ninh Chinh. Ánh nắng mùa thu ấm áp, chiếu đến cả người đều mềm nhũn. Anh giơ tay vuốt lông mèo lớn, vuốt đến mức bản thân cũng bắt đầu lim dim rơi vào giấc ngủ.
Ninh Chinh mở miệng rộng ngáp một cái, nó lắc lắc cái đuôi đuổi đi một ít côn trùng nhỏ, ánh mắt dừng lại tại nồi đất.
Thật muốn, từ sau khi gặp được ca ca, mỗi ngày hắn đều được ăn đồ ăn ngon. So với những thứ hắn ăn trước kia, quả thật khác một trời một vực.
"... Bé Chinh..." Ninh Phỉ đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi.
Ninh Chinh nâng móng vuốt lên, giữ lại Ninh Phỉ trên bụng mình, nằm mà bốn chân hướng lên trời, "Hả?"
Ninh Phỉ dứt khoát ngồi trên người hắn, miệng nói: "Mày há miệng ra."
Ninh Chinh không hiểu mở to chiếc miệng đầy máu ra.
Ninh Phỉ ghé sát vào ngửi ngửi, cả mặt đều tái xanh, "Miệng mày thối vãi!!"
Ninh Chinh: ???
"Hôi chết mất!!" Anh trượt xuống từ trên người Ninh Chinh, đi tìm sợi lông tơ của lợn mà mình cất giữ lúc trước, "Tao quên mất, mày không có thói quen đánh răng, không nghĩ tới lại hôi như vậy!"
Ninh Chinh ngẩn ra, hắn nâng móng vuốt lên sờ miệng mình, "Vẫn, vẫn ổn mà?"
"Hôi!!" Giọng nói của Ninh Phỉ từ trong sơn động truyền ra, còn mang theo tiếng vang.
Ninh Chinh lần đầu tiên bị ghét bỏ tới thế, hắn run rẩy bò dậy, nghiêng đầu bắt đầu liếm bộ lông mềm mại trơn bóng của mình. Hôi ở đâu chứ? Rõ ràng rất thơm, có mùi hương cá hầm ngày hôm qua...
Cá hầm ăn ngon thật, vì những con cá hắn ăn trước kia đều có rất nhiều xương, nhưng cá của ca ca không hề có một chiếc xương nào.
Ninh Phỉ tìm được lông tơ của lợn, cắt từ đầu của một số con lợn rừng nhỏ, độ mềm cứng vừa phải. Anh vốn đã tự làm cho mình một cái bàn chải đánh răng, "kem đánh răng" dùng bạc hà nghiền cùng muối ăn thành keo sau đó phơi khô mỗi ngày để đánh răng, nhưng chắc hẳn là anh quên mất nên đánh răng cho con mèo lớn kia rồi!
Chải chuốt lại mấy sợi lông, dùng sợi dây thừng buộc chặt ở giữa, gập đôi lại, sau đó buộc chặt thành một bó nhỏ, cuối cùng cột vào một đoạn trúc lớn một thước. Anh xách theo hũ kem đánh răng đi ra sân, vẫy tay với mèo lớn đang liếm lông, "Lại đây, đánh răng!!"
Ninh Chinh thường xuyên nhìn Ninh Phỉ dùng một cây gỗ nhỏ mân mê miệng mình, lúc đầu hắn còn tưởng rằng ca ca ăn vụng đồ gì ngon, nhưng bởi vì "quá khó ăn" nên đều phun ra, hắn bắt đầu lo lắng không biết tại sao tối nào đối phương cũng nôn sau khi ăn món ăn không ngon miệng đó, có lẽ anh ấy bị ốm. Nhìn thấy Ninh Phỉ xách theo cái "mỗi buổi tối đều ăn" lại đây, hắn có một dự cảm không lành.
"Đánh răng!" Ninh Phỉ vung bàn chải lông, "Nằm xuống, há miệng!"
Ninh Chinh vẻ mặt đau khổ nằm bên chân Ninh Phỉ, mở miệng mình ra.
Ninh Phỉ nín thở cẩn thận xem hàm răng hắn, còn may là không có bị sâu răng, nếu không chỉ có thể ngồi khóc! Anh cầm bàn chải lông đã được bôi kem đánh răng, mạnh mẽ đánh răng cho Ninh Chinh.
Ninh Chinh giật giật đầu lưỡi, cả cái thân mèo đều thấy không khỏe. Hắn nâng chân muốn đánh Ninh Phỉ, nhưng lý trí nói cho hắn biết nếu làm như vậy có khả năng hậu quả phải gánh chịu sẽ rất nghiêm trọng. Móng vuốt lớn đặt ở trên vai Ninh Phỉ, hắn đau khổ rụt đầu.
"Không được nhúc nhích!" Ninh Phỉ kéo lỗ tai Ninh Chinh, "Buổi tối có muốn ăn cơm không? Mày không biết miệng thối sẽ ảnh hưởng tới hương vị món ăn sao? Lúc trước bận quá tao quên mất mày... Há miệng, dám cắn tay của tao tao sẽ bụp chết mày!"
Ninh Chinh sống không còn gì luyến tiếc há to miệng, hắn nhìn nơi núi xa, nơi cây xa, nơi bầu trời xanh xa xa, nước mắt chậm rãi tràn ra, biến mất trong lông đầu.
Đau quá!!!
Đây là cái mùi quái gì thế!!
Thảo nào lần nào ca ca ăn xong cũng đều phải nôn ra, hắn cũng muốn nôn!
Cố gắng nửa ngày rốt cuộc mèo lớn cũng có một hàm răng sạch sẽ, Ninh Phỉ mệt ra mồ hôi hột. Anh đổ nước suối rót vào trong một cái chậu gốm, đẩy đến trước mặt Ninh Chinh, "Súc miệng."
Ninh Chinh mặt không biểu tình nhìn anh trong chốc lát, sau đó vùi đầu ừng ực ừng ực uống hết một chậu nước.
Mèo, à không! Hổ sao có thể biết súc miệng!
Mặn quá!!!
Ninh Phỉ nhớ tới mèo không biết súc miệng, chờ Ninh Chinh uống nước xong, anh liền mở miệng hổ miệng ra ngó trái ngó phải, không sao không sao, hàm răng Bé Chinh trắng tinh lại sắc bén, hiện giờ vẫn còn vị bạc hà nhàn nhạt, tuyệt!
"Về sau mỗi ngày hai lần, sáng sớm một lần, buổi tối một lần." Ninh Phỉ nhìn hũ kem đánh răng, "Tao sẽ hái thêm một ít bạc hà."
Ninh Chinh đau khổ quấn lấy eo anh nói: "Vì sao phải đánh răng? Trước nay ta chưa từng đánh răng, cha mẹ ta cũng không đánh răng!" Đánh răng thật khó chịu!
Ninh Phỉ dùng bàn chải gõ đầu hắn một cái, chỉ vào nồi đất đang tỏa ra hương thơm cách đó không xa nói: "Trước kia mày đã từng ăn được đồ tốt như vậy sao?"
Ninh Chinh lắc đầu.
Ninh Phỉ nói: "Hiện tại mày đã học được rồi. Trước kia không đánh răng cũng không sao, về sau có thể làm."
Ninh Chinh không nghĩ tới ăn ngon còn phải trả giá lớn như vậy, hắn trợn tròn mắt, "Vậy nếu ta không đánh răng thì sao?"
Ninh Phỉ cười lạnh nói: "Không đánh răng tao liền cho mày ra ngoài ở, tao mặc kệ mày!"
Ninh Chinh không nghĩ tới hậu quả khi không đánh răng thật sự lại nghiêm trọng tới vậy, hắn khó hiểu nói: "Nhưng trước đó ta không đánh răng ngươi không phải cũng cho ta ăn sao?"
"Lúc trước bởi vì bận, tao không chú ý, hôm nay mới phát hiện mày thúi như vậy." Ninh Phỉ đẩy móng vuốt hổ ra, chậm rãi đi vào hang động, "Chờ sau khi mày biến thành người sẽ biết thôi, đánh răng là một niềm vui sướng cỡ nào, ba điều tuyệt vời nhất đời người là đánh răng, tắm rửa, ăn thịt hầm."
Ninh Chinh cảm thấy, chỉ có ăn thịt hầm mới là chuyện vui, mấy món khác đều là cái quỷ gì á!
1
Tất cả ngô trong không gian đã được thu hoạch, bóc hết ra rồi ném cùi vào mai rùa phơi khô, sau đó nghiền thành bột, bỏ vào trong bình gốm cất giữ.
Hôm nay Ninh Phỉ ở trong không gian chọn đồ ăn, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh hệ thống đã biến mất từ lâu.
【Ký chủ thân mến, không gian hệ thống phải tiến hành thăng cấp, xin ký chủ vui lòng rời khỏi không gian trước thời gian đếm ngược kết thúc. Thời gian thăng cấp không chắc chắn, đếm ngược bắt đầu: Mười, chín, tám...】
Cái quỷ gì vậy?? Ninh Chinh tay trái ôm tôm biển lớn, tay phải xách theo con cua lớn, còn chưa kịp lấy đã bị không gian cho ra ngoài.
"Buổi tối ăn cua sao?" Ninh Chinh háo hức tiến tới, hắn có hứng thú to lớn đối con cua, tuy rằng lúc đầu bị càng cua kẹp rất đau, nhưng con cua ăn ngon thật!!
"Không gian thăng cấp." Ninh Phỉ thử thử, quả nhiên không vào không gian được, anh oán trách nói: "Đây không phải là phiên bản dùng thử ư? Ta vừa mới tới cấp ba nó đã thăng cấp hệ thống, thời gian còn không chắc chắn... Thật đúng là lừa đảo."
Điều tệ nhất chính là đồ ăn ngon anh đặt trong không gian! Tuy rằng trong đó một số đã được chuyển ra ngoài và phơi khô đặt vào kho, nhưng bây giờ anh đang lo lắng thăng cấp xong rồi, đồ vật trong không gian có còn được giữ lại hay không.
"May mắn tao không hề ỷ lại vào cái kho hàng kia, nếu không hai ta sẽ đói chết." Ninh Phỉ lòng xúc động nhìn nhà kho đã đầy, lại vui vẻ.
Nhà kho rộng 50 mét vuông, bên trong chất đầy các loại thức ăn, mỗi lần đi vào sắp xếp lại đều có cảm giác thành tựu. Hơn nữa gần đây rất ít khi ăn đồ trong kho, cũng may mình thông minh, nếu không thật sự lúng túng lắm.
Ninh Chinh vừa nghe không gian không còn chỗ trống, lập tức lo lắng, "Ngày mai ta ra ngoài đi săn." Hắn khắc sâu vào trong tâm trí việc đói bụng, tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều có thể ăn đến no, cũng béo lên, nhưng hắn vẫn sẽ lo lắng đồ ăn hết rồi đói bụng thì phải làm sao.
"Không cần, chúng ta tích trữ nhiều đồ ăn như vậy, cũng đủ ăn một mùa đông. Chờ mùa xuân tới, khắp núi rừng đều là đồ ăn, sợ cái gì!" Ninh Phỉ nhưng thật ra không lo lắng, nhưng nhìn thấy trong mắt Ninh Chinh đầy lo âu lại an ủi nói: "Có muốn đi săn thì trễ một hai ngày này cũng chẳng sao, đợi hệ thống thăng cấp xong rồi tính. Nếu đồ trong túi không gian thật sự hết thì chúng ta đi săn cũng không muộn."
Ninh Chinh nghe hắn nói như vậy, cuối cùng yên tâm.
Ninh Phỉ xử lý chỉ tôm, con tôm lớn với con cua đầy đặn được đặt cùng nhau trên lửa nướng, anh cầm một nắm rơm rạ lên bắt đầu bện nhỏ, thuận miệng hỏi: "Tao nghe nói hổ các ngươi đều sẽ có lãnh thổ của mình, đúng không?"
Ninh Chinh ừ một tiếng.
Ninh Phỉ lại nói: "Lãnh thổ của ngươi ở nơi nào thế?"
Ninh Chinh tò mò nhìn anh một cái, nói: "Chính là nơi này."
"Hả?" Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Ở đây?"
Ninh Chinh gật gật đầu, nói: "Ngươi ở đây đó giờ chẳng lẽ không biết?"
Ninh Phỉ: ...
"Biết gì cơ?"
Ninh Chinh gãi gãi lỗ tai, nói: "Khu vực này, mấy cái đỉnh núi này, đều là địa bàn của ta. Lúc trước ngươi xông tới ta đã nhận ra, nhưng bởi vì ngươi là một con linh miêu, ta không hề để ý. Sau đó lại có một bầy sói xông vào, ta đi theo một con... Kết quả phát hiện chúng nó cố ý muốn tìm ngươi gây phiền toái."
"Cho nên mày đã ra mặt cứu tao?" Ninh Phỉ vui vẻ gãi cằm mèo lớn.
Ninh Chinh thầm nghĩ, lúc trước hắn chỉ muốn chờ hai bên thua thiệt để lợi dụng tình hình kiếm lợi. Nhưng chuyện này không thể nói với ca ca, ca ca sẽ tức giận!
Cơn mưa thu rơi tí tách tí tách vừa qua đi, chỉ sau một đêm khu rừng đã được nhuộm đầy sắc thu.
Ninh Phỉ chưa bao giờ hiểu vĩ độ nơi anh đang sống, thực vật có lẽ nằm ở vĩ độ cận nhiệt đới, nhưng thực vật vùng lạnh như cây thông và cây tuyết tùng cũng có, hơn nữa mùa đông có tuyết rơi rất dày. Nơi này gần biển, lẽ ra khí hậu đại dương sẽ tương đối rõ ràng, nhưng không biết có phải do gần nhiều núi không, trong thung lũng cũng không ẩm ướt.
Thật là một nơi kỳ lạ.
Anh vừa dệt thân cây ngô, vừa suy nghĩ về vấn đề này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt khi ở hình người sẽ cảm nhận được độ ấm trên làn da. Anh dùng một số tấm da thỏ tốt làm áo choàng cho bản thân, làm cái quần đùi đũng lớn, cuối cùng cũng ấm áp hơn. Nhưng bây giờ anh có một dụng cụ sưởi ấm chân!
Đó chính là nhóc mèo lớn họ Ninh!
Ninh Chinh lười biếng ngủ gà ngủ gật dưới ánh mặt trời, cái đuôi lắc qua lắc lại. Trên bếp lửa là những nồi đất hầm thịt heo cùng khoai sọ, mùi thơm ngào ngạt.
Ninh Phỉ nhét hai chân mình vào dưới cái bụng mềm mại của Ninh Chinh, lại rút ra một cành ngô. Anh đã từ bỏ việc dùng rơm rạ để dệt màn, thật sự quá khó với kỹ năng thực tiễn vốn có của anh, vẫn là dùng thân cây ngô sẽ thuận tiện hơn. Chỉ cần cắt nhỏ thân cây ngô thành kích cỡ giống nhau, sau đó dùng dây thừng buộc từng khúc một, thường thì một tấm màn rơm chỉ cần buộc chặt năm chỗ là đủ chắc chắn. Chẳng qua màn làm bằng thân cây ngô không bền bằng màn rơm rạ, nhưng anh cũng không còn biện pháp khác.
Thắt xong nút cuối cùng, Ninh Phỉ cuốn màn lên đặt sang một bên, nghiêng người nằm lên người Ninh Chinh. Ánh nắng mùa thu ấm áp, chiếu đến cả người đều mềm nhũn. Anh giơ tay vuốt lông mèo lớn, vuốt đến mức bản thân cũng bắt đầu lim dim rơi vào giấc ngủ.
Ninh Chinh mở miệng rộng ngáp một cái, nó lắc lắc cái đuôi đuổi đi một ít côn trùng nhỏ, ánh mắt dừng lại tại nồi đất.
Thật muốn, từ sau khi gặp được ca ca, mỗi ngày hắn đều được ăn đồ ăn ngon. So với những thứ hắn ăn trước kia, quả thật khác một trời một vực.
"... Bé Chinh..." Ninh Phỉ đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi.
Ninh Chinh nâng móng vuốt lên, giữ lại Ninh Phỉ trên bụng mình, nằm mà bốn chân hướng lên trời, "Hả?"
Ninh Phỉ dứt khoát ngồi trên người hắn, miệng nói: "Mày há miệng ra."
Ninh Chinh không hiểu mở to chiếc miệng đầy máu ra.
Ninh Phỉ ghé sát vào ngửi ngửi, cả mặt đều tái xanh, "Miệng mày thối vãi!!"
Ninh Chinh: ???
"Hôi chết mất!!" Anh trượt xuống từ trên người Ninh Chinh, đi tìm sợi lông tơ của lợn mà mình cất giữ lúc trước, "Tao quên mất, mày không có thói quen đánh răng, không nghĩ tới lại hôi như vậy!"
Ninh Chinh ngẩn ra, hắn nâng móng vuốt lên sờ miệng mình, "Vẫn, vẫn ổn mà?"
"Hôi!!" Giọng nói của Ninh Phỉ từ trong sơn động truyền ra, còn mang theo tiếng vang.
Ninh Chinh lần đầu tiên bị ghét bỏ tới thế, hắn run rẩy bò dậy, nghiêng đầu bắt đầu liếm bộ lông mềm mại trơn bóng của mình. Hôi ở đâu chứ? Rõ ràng rất thơm, có mùi hương cá hầm ngày hôm qua...
Cá hầm ăn ngon thật, vì những con cá hắn ăn trước kia đều có rất nhiều xương, nhưng cá của ca ca không hề có một chiếc xương nào.
Ninh Phỉ tìm được lông tơ của lợn, cắt từ đầu của một số con lợn rừng nhỏ, độ mềm cứng vừa phải. Anh vốn đã tự làm cho mình một cái bàn chải đánh răng, "kem đánh răng" dùng bạc hà nghiền cùng muối ăn thành keo sau đó phơi khô mỗi ngày để đánh răng, nhưng chắc hẳn là anh quên mất nên đánh răng cho con mèo lớn kia rồi!
Chải chuốt lại mấy sợi lông, dùng sợi dây thừng buộc chặt ở giữa, gập đôi lại, sau đó buộc chặt thành một bó nhỏ, cuối cùng cột vào một đoạn trúc lớn một thước. Anh xách theo hũ kem đánh răng đi ra sân, vẫy tay với mèo lớn đang liếm lông, "Lại đây, đánh răng!!"
Ninh Chinh thường xuyên nhìn Ninh Phỉ dùng một cây gỗ nhỏ mân mê miệng mình, lúc đầu hắn còn tưởng rằng ca ca ăn vụng đồ gì ngon, nhưng bởi vì "quá khó ăn" nên đều phun ra, hắn bắt đầu lo lắng không biết tại sao tối nào đối phương cũng nôn sau khi ăn món ăn không ngon miệng đó, có lẽ anh ấy bị ốm. Nhìn thấy Ninh Phỉ xách theo cái "mỗi buổi tối đều ăn" lại đây, hắn có một dự cảm không lành.
"Đánh răng!" Ninh Phỉ vung bàn chải lông, "Nằm xuống, há miệng!"
Ninh Chinh vẻ mặt đau khổ nằm bên chân Ninh Phỉ, mở miệng mình ra.
Ninh Phỉ nín thở cẩn thận xem hàm răng hắn, còn may là không có bị sâu răng, nếu không chỉ có thể ngồi khóc! Anh cầm bàn chải lông đã được bôi kem đánh răng, mạnh mẽ đánh răng cho Ninh Chinh.
Ninh Chinh giật giật đầu lưỡi, cả cái thân mèo đều thấy không khỏe. Hắn nâng chân muốn đánh Ninh Phỉ, nhưng lý trí nói cho hắn biết nếu làm như vậy có khả năng hậu quả phải gánh chịu sẽ rất nghiêm trọng. Móng vuốt lớn đặt ở trên vai Ninh Phỉ, hắn đau khổ rụt đầu.
"Không được nhúc nhích!" Ninh Phỉ kéo lỗ tai Ninh Chinh, "Buổi tối có muốn ăn cơm không? Mày không biết miệng thối sẽ ảnh hưởng tới hương vị món ăn sao? Lúc trước bận quá tao quên mất mày... Há miệng, dám cắn tay của tao tao sẽ bụp chết mày!"
Ninh Chinh sống không còn gì luyến tiếc há to miệng, hắn nhìn nơi núi xa, nơi cây xa, nơi bầu trời xanh xa xa, nước mắt chậm rãi tràn ra, biến mất trong lông đầu.
Đau quá!!!
Đây là cái mùi quái gì thế!!
Thảo nào lần nào ca ca ăn xong cũng đều phải nôn ra, hắn cũng muốn nôn!
Cố gắng nửa ngày rốt cuộc mèo lớn cũng có một hàm răng sạch sẽ, Ninh Phỉ mệt ra mồ hôi hột. Anh đổ nước suối rót vào trong một cái chậu gốm, đẩy đến trước mặt Ninh Chinh, "Súc miệng."
Ninh Chinh mặt không biểu tình nhìn anh trong chốc lát, sau đó vùi đầu ừng ực ừng ực uống hết một chậu nước.
Mèo, à không! Hổ sao có thể biết súc miệng!
Mặn quá!!!
Ninh Phỉ nhớ tới mèo không biết súc miệng, chờ Ninh Chinh uống nước xong, anh liền mở miệng hổ miệng ra ngó trái ngó phải, không sao không sao, hàm răng Bé Chinh trắng tinh lại sắc bén, hiện giờ vẫn còn vị bạc hà nhàn nhạt, tuyệt!
"Về sau mỗi ngày hai lần, sáng sớm một lần, buổi tối một lần." Ninh Phỉ nhìn hũ kem đánh răng, "Tao sẽ hái thêm một ít bạc hà."
Ninh Chinh đau khổ quấn lấy eo anh nói: "Vì sao phải đánh răng? Trước nay ta chưa từng đánh răng, cha mẹ ta cũng không đánh răng!" Đánh răng thật khó chịu!
Ninh Phỉ dùng bàn chải gõ đầu hắn một cái, chỉ vào nồi đất đang tỏa ra hương thơm cách đó không xa nói: "Trước kia mày đã từng ăn được đồ tốt như vậy sao?"
Ninh Chinh lắc đầu.
Ninh Phỉ nói: "Hiện tại mày đã học được rồi. Trước kia không đánh răng cũng không sao, về sau có thể làm."
Ninh Chinh không nghĩ tới ăn ngon còn phải trả giá lớn như vậy, hắn trợn tròn mắt, "Vậy nếu ta không đánh răng thì sao?"
Ninh Phỉ cười lạnh nói: "Không đánh răng tao liền cho mày ra ngoài ở, tao mặc kệ mày!"
Ninh Chinh không nghĩ tới hậu quả khi không đánh răng thật sự lại nghiêm trọng tới vậy, hắn khó hiểu nói: "Nhưng trước đó ta không đánh răng ngươi không phải cũng cho ta ăn sao?"
"Lúc trước bởi vì bận, tao không chú ý, hôm nay mới phát hiện mày thúi như vậy." Ninh Phỉ đẩy móng vuốt hổ ra, chậm rãi đi vào hang động, "Chờ sau khi mày biến thành người sẽ biết thôi, đánh răng là một niềm vui sướng cỡ nào, ba điều tuyệt vời nhất đời người là đánh răng, tắm rửa, ăn thịt hầm."
Ninh Chinh cảm thấy, chỉ có ăn thịt hầm mới là chuyện vui, mấy món khác đều là cái quỷ gì á!
1
Tất cả ngô trong không gian đã được thu hoạch, bóc hết ra rồi ném cùi vào mai rùa phơi khô, sau đó nghiền thành bột, bỏ vào trong bình gốm cất giữ.
Hôm nay Ninh Phỉ ở trong không gian chọn đồ ăn, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh hệ thống đã biến mất từ lâu.
【Ký chủ thân mến, không gian hệ thống phải tiến hành thăng cấp, xin ký chủ vui lòng rời khỏi không gian trước thời gian đếm ngược kết thúc. Thời gian thăng cấp không chắc chắn, đếm ngược bắt đầu: Mười, chín, tám...】
Cái quỷ gì vậy?? Ninh Chinh tay trái ôm tôm biển lớn, tay phải xách theo con cua lớn, còn chưa kịp lấy đã bị không gian cho ra ngoài.
"Buổi tối ăn cua sao?" Ninh Chinh háo hức tiến tới, hắn có hứng thú to lớn đối con cua, tuy rằng lúc đầu bị càng cua kẹp rất đau, nhưng con cua ăn ngon thật!!
"Không gian thăng cấp." Ninh Phỉ thử thử, quả nhiên không vào không gian được, anh oán trách nói: "Đây không phải là phiên bản dùng thử ư? Ta vừa mới tới cấp ba nó đã thăng cấp hệ thống, thời gian còn không chắc chắn... Thật đúng là lừa đảo."
Điều tệ nhất chính là đồ ăn ngon anh đặt trong không gian! Tuy rằng trong đó một số đã được chuyển ra ngoài và phơi khô đặt vào kho, nhưng bây giờ anh đang lo lắng thăng cấp xong rồi, đồ vật trong không gian có còn được giữ lại hay không.
"May mắn tao không hề ỷ lại vào cái kho hàng kia, nếu không hai ta sẽ đói chết." Ninh Phỉ lòng xúc động nhìn nhà kho đã đầy, lại vui vẻ.
Nhà kho rộng 50 mét vuông, bên trong chất đầy các loại thức ăn, mỗi lần đi vào sắp xếp lại đều có cảm giác thành tựu. Hơn nữa gần đây rất ít khi ăn đồ trong kho, cũng may mình thông minh, nếu không thật sự lúng túng lắm.
Ninh Chinh vừa nghe không gian không còn chỗ trống, lập tức lo lắng, "Ngày mai ta ra ngoài đi săn." Hắn khắc sâu vào trong tâm trí việc đói bụng, tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều có thể ăn đến no, cũng béo lên, nhưng hắn vẫn sẽ lo lắng đồ ăn hết rồi đói bụng thì phải làm sao.
"Không cần, chúng ta tích trữ nhiều đồ ăn như vậy, cũng đủ ăn một mùa đông. Chờ mùa xuân tới, khắp núi rừng đều là đồ ăn, sợ cái gì!" Ninh Phỉ nhưng thật ra không lo lắng, nhưng nhìn thấy trong mắt Ninh Chinh đầy lo âu lại an ủi nói: "Có muốn đi săn thì trễ một hai ngày này cũng chẳng sao, đợi hệ thống thăng cấp xong rồi tính. Nếu đồ trong túi không gian thật sự hết thì chúng ta đi săn cũng không muộn."
Ninh Chinh nghe hắn nói như vậy, cuối cùng yên tâm.
Ninh Phỉ xử lý chỉ tôm, con tôm lớn với con cua đầy đặn được đặt cùng nhau trên lửa nướng, anh cầm một nắm rơm rạ lên bắt đầu bện nhỏ, thuận miệng hỏi: "Tao nghe nói hổ các ngươi đều sẽ có lãnh thổ của mình, đúng không?"
Ninh Chinh ừ một tiếng.
Ninh Phỉ lại nói: "Lãnh thổ của ngươi ở nơi nào thế?"
Ninh Chinh tò mò nhìn anh một cái, nói: "Chính là nơi này."
"Hả?" Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Ở đây?"
Ninh Chinh gật gật đầu, nói: "Ngươi ở đây đó giờ chẳng lẽ không biết?"
Ninh Phỉ: ...
"Biết gì cơ?"
Ninh Chinh gãi gãi lỗ tai, nói: "Khu vực này, mấy cái đỉnh núi này, đều là địa bàn của ta. Lúc trước ngươi xông tới ta đã nhận ra, nhưng bởi vì ngươi là một con linh miêu, ta không hề để ý. Sau đó lại có một bầy sói xông vào, ta đi theo một con... Kết quả phát hiện chúng nó cố ý muốn tìm ngươi gây phiền toái."
"Cho nên mày đã ra mặt cứu tao?" Ninh Phỉ vui vẻ gãi cằm mèo lớn.
Ninh Chinh thầm nghĩ, lúc trước hắn chỉ muốn chờ hai bên thua thiệt để lợi dụng tình hình kiếm lợi. Nhưng chuyện này không thể nói với ca ca, ca ca sẽ tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.