Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày
Chương 13: Hệ thống 2.0
Giang Hồ Thái Yêu Sinh
20/08/2023
Lúc này Ninh Phỉ mới phát hiện ra người mà anh cho là đàn em thì ra là địa chủ!!!
Theo lời miêu tả của Ninh Chinh, khu vực mấy trăm dặm quanh đây cơ bản đều là của hắn, hắn thường xuyên đi tuần tra địa bàn của mình để đánh đuổi những kẻ săn mồi muốn đến để săn thú. Bao gồm cả thú nhân.
Ninh Phỉ vốn muốn hỏi hắn tại sao không đuổi mình đi, nhưng nghĩ lại thì linh miêu và hổ có thức ăn trùng nhau rất ít, đoán chừng lúc đầu hắn cũng chẳng quá coi trọng mình.
“Đại gia...” Anh thở ra một hơi thật dài: “Chỉ với một con hổ như mày mà lãnh địa đã lớn như vậy rồi, vậy chẳng phải lãnh địa của tộc mày trước kia còn lớn hơn nữa sao?”
Ninh Chinh gật đầu.
Ninh Phỉ cố gắng để tưởng tượng ra khung cảnh đó, nhưng tiếc là cái nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của anh.
“Vậy lâu rồi mày chưa ra ngoài tuần tra như vậy thì có ổn không?” Ninh Phỉ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, từ khi Ninh Chinh đến đây ở, hình như hắn rất ít khi ra ngoài, cho dù là anh ra ngoài một mình, thì hắn cũng sẽ ở lại canh nhà.
Ninh Chinh suy nghĩ một chút, nói: “Dã thú săn mồi xung quanh đây đều đã bị ta đuổi đi rồi, ta...” Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mất tự nhiên mà run run râu: “Nhưng mà cho dù như vậy, ta cũng nên đi kiểm tra lại xem.”
Sáng mai phải đi ngay, hắn không muốn đánh răng!!!
“Đáng tiếc tao không đi được...” Ninh Phỉ nhìn giá trị tài sản của Động Y Sơn mà tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra sau này có cơ hội tao nhất định phải nhận một đàn em thực thụ.”
Ninh Chinh ngẩn người mà hắn cũng không phát hiện, có chút bực bội nói: “Ngươi còn muốn nhận đàn em? Một mình ta không được sao?”
“Tất nhiên là không được.” Ninh Phỉ cúi đầu tết bím tóc, không nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Ninh Chinh, anh nói: “Về chuyện tìm đàn em là để bọn họ trông nhà còn chúng ta thì ra ngoài chơi, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, chúng ta phải đi ngắm nhìn một chút, đúng không?”
Thì ra... là như vậy sao?
Thân thể Ninh Chinh mềm xuống, chút tức giận lúc trước giống như pháo hoa, vừa lóe lên thì biến mất.
“Vậy thì nhận nhiều một chút, có cần ta giúp ngươi bắt không?” Hắn nhớ trong lãnh địa của mình có vài bộ tộc nhỏ, đều là vài con hồ ly và báo không đáng sợ, đúng rồi, còn có một bộ lạc linh miêu nhỏ, không biết có phải tộc đàn trước kia của ca ca không, nhưng hắn không muốn nói chuyện này cho ca ca biết. Nếu ca ca có người nhà, liệu ca ca sẽ còn thích hắn không?
“Bắt? Thôi khỏi đi...” Trong lòng Ninh Phỉ vẫn còn khái niệm mỗi người đều bình đẳng, tuy rằng luôn miệng gọi Ninh Chinh là đàn em, nhưng đã đối xử với hắn như người thân trong gia đình.
Ninh Chinh cũng gật đầu nói: “Ta cũng chướng mắt bọn nó, quá yếu, con mồi do nguyên một bộ lạc nhỏ đi săn còn không nhiều bằng ta tự mình săn.” Hắn cũng không biết sao mấy tên đó lại yếu đến như vậy, may mắn là sinh sôi nảy nở nhiều chứ nếu không đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Ninh Phỉ bối rối nhìn con hổ trắng to lớn trước mặt.
Cho dù anh có ngốc cũng biết sư tử và hổ có thể được coi là những kẻ săn mồi bậc cao ở thế giới này, xuống chút nữa thì có báo đốm với gấu nâu, chúng cũng là những kẻ săn mồi hung dữ và xảo quyệt. Nên việc một con hổ to chướng mắt một đám hồ ly cùng với đám báo suốt ngày kêu gào là chuyện quá bình thường.
Hồ ly và báo so sánh ra còn kém với bầy sói mà anh cùng Bé Chinh luyện tập săn mồi, coi bọn nó như đàn em sao? Sợ là còn phải cực khổ đi săn mồi nuôi chúng nó, hoặc là ra cửa đi săn một chuyến thì cái hang này cũng bị đổi chủ.
Nhưng mà nếu anh có thể thành lập một bộ lạc thì hay biết mấy, mãnh thú to lớn thì đi săn, thú nhân nhỏ hơn thì ở nhà sản xuất, chẳng hạn như trồng trọt và chăn nuôi,...
Nói đến trồng trọt chăn nuôi, Ninh Phỉ lập tức cảm thấy địa bàn này của mình quá nhỏ.
“Bé Chinh, bên địa bàn của mày có chỗ nào… Giống giống với chỗ này không? Vừa cản gió, vừa khô ráo, lại có đồng bằng và đồng cỏ lớn hơn chỗ này...” Hang động này nhìn qua cũng rất tốt, nhưng chỉ thích hợp sống một mình, hoặc là chỉ thích hợp cho bộ lạc nhỏ cư trú. Nếu về sau anh có thể triển khai việc trồng trọt và chăn nuôi, thì chắc chắn cần phải có thêm nhân lực, vì vậy nơi này không còn thích hợp nữa.
“Muốn lớn hơn nữa sao?” Mèo bự không hiểu: “Nơi này không tốt sao? Ta thấy nơi này rất tốt mà.”
Ninh Phỉ giơ tay sờ sờ tai mèo bự, nói: “Nơi này rất tốt, nhưng quá nhỏ. Mày biết không? Cháo lúa mì, cháo bắp với khoai môn mà hằng ngày mày ăn là do trồng ra được. Mày xem, nếu mày học được cách trồng các loại thực phẩm này thì mày có thể sống sót qua mùa đông mà không cần ra cửa săn mồi nữa đúng không?”
Ninh Chinh kinh ngạc há to miệng, hắn nghĩ đến những hạt giống với xác rùa biển trong kho chứa, tuy ăn sống không được ngon, nhưng khi nấu chín lại cũng không tồi. Những thứ này... vậy mà có thể trồng được sao??
“Có... một nơi như vậy, nhưng mà...” Ninh Chinh dùng móng vuốt lau mặt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà... ta không muốn ngươi dạy cho Hổ tộc.”
Chỉ vì hắn một thân lông màu trắng mà bị bộ lạc ghét bỏ, cha mẹ vì hắn mà rời khỏi bộ lạc, sau đó lần lượt chết đi. Hắn hận Hổ tộc!
Ninh Phỉ cười, anh nói: “Thật ra, những bộ lạc nhỏ yếu chỉ cần chịu động não suy nghĩ, có thể sẽ không thua kém các bộ lạc hùng mạnh khác. Tao đồng ý với mày, hay là chúng ta… Đi tìm những thú nhân bị bộ lạc trục xuất giống mày, hoặc là giống như tao, một thú nhân đã đến bước đường cùng, chúng ta có thể hợp tác và cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Thật không?” Ninh Chinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Ninh Phỉ gật đầu nói: “Thật, chúng ta có lẽ phải tốn rất nhiều năm, mười năm, hai mươi năm... Trong lòng tao có một quốc gia lý tưởng, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng sẽ không sợ sự xâm lược của những thú nhân hung ác, bởi vì chúng ta sẽ tự cầm vũ khí tự vệ bản thân.”
“Mạnh như ca ca sao?” Đôi mắt Ninh Chinh càng thêm sự sùng bái .
Ninh Phỉ kiêu ngạo gật đầu: “Đúng, lợi hại giống như tao vậy!”
Đêm về khuya, Ninh Phỉ nghe Ninh Chinh kể về những điều khác biệt ở thế giới này.
Ở phía nam xa xôi, có sư tử là bá chủ của thảo nguyên, nghe đồn là rất hung mãnh và lợi hại. Về phía bắc thì có Lang tộc, nghe nói tộc sói là tộc đàn rất lớn, từ trước đến nay họ đều đi săn theo bầy đàn, mỗi lần đi săn đều thu hoạch được rất nhiều. Phía tây thì có Hùng tộc, nghe nói tộc gấu người người đều rất cao lớn, thậm chí còn cao hơn Hổ tộc. Còn có rất nhiều Vũ tộc, mấy kẻ có cánh đó rất thích cướp đồ của người khác, bởi vì bọn họ có thể bay, nên người bị cướp chỉ có thể nhìn con mồi mà thở dài.
Nghe người ta nói rằng có một số dòng sông còn có Nhân Ngư tộc, nam nữ tộc người cá này ai ai cũng xinh đẹp, nhưng vì bọn họ quá thần bí nên đến bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp qua.
Còn có một chủng tộc không được xem là thú nhân, bởi vì bọn nó coi thú nhân chúng ta là con mồi, đương nhiên là thú nhân chúng ta cũng xem bọn nó là con mồi. Mối đe dọa lớn nhất đối với thú nhân là những thứ đặc biệt lớn lên trông xấu xí giống thằn lằn, những thứ xấu xí đó với thằn lằn đều được gọi chung là người thằn lằn.
Người thằn lằn có kích thước cơ thể nhỏ, nhưng chủng loại và số lượng nhiều, da sần sùi, thịt dày ăn không ngon, rất ít thú nhân chọn săn người thằn lằn. Hơn nữa, người thằn lằn cái gì cũng có thể ăn được, chúng thích xuất hiện theo nhóm vào ban đêm, chúng có thể xuất hiện ở đất liền, cũng có thể xuất hiện ở đầm lầy, làm người ta khó lòng phòng bị. Đến cả Sư tộc và Hổ tộc khi nghe nói đến người thằn lằn cũng sẽ có chút sợ hãi. Bởi vì bọn ghê tởm đó có hàm răng rất lợi hại, bị chúng nó cắn thì miệng vết thương sẽ không khép lại được, chỉ có thể nằm chờ chết.
Ninh Phỉ bắt đầu đã cảm thấy nhớ Phật, anh đến đây đã được vài tháng, những gì mà anh thấy hung dữ nhất chính là mấy con sói và linh cẩu đã đuổi theo anh rất lâu kia. Nếu anh thật sự gặp phải người thằn lằn mà mèo lớn đang nói đến, thì cái mạng nhỏ của anh có lẽ sẽ không giữ được mất.
“Vậy trong lãnh địa của mày có người thằn lằn không?” Ninh Phỉ lo lắng cho mạng nhỏ của mình, hỏi cho rõ ràng sẽ tốt hơn.
Ninh Chinh lắc đầu nói: “Chắc là không có, dù sao ta cũng chưa thấy bao giờ, nhưng nghe nói một số đầm lầy ở phía nam xa xôi có rất nhiều người thằn lằn, nơi đó được gọi là đầm lầy tử vong, chỗ đó dù cho là thú nhân hay không phải là thú nhân đi chăng nữa cũng đều rất ít đến.”
Ninh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Người thằn lằn là giống loài anh chưa bao giờ nghe nói đến, anh không biết họ có điểm yếu hay tập tính gì. Nếu gặp phải họ thì biết làm sao đây?
Người thằn lằn... Họ là cái quái gì vậy?
Anh không ngờ vài năm sau, anh gặp một người thằn lằn, trận chiến đó vô cùng thảm khốc, Ninh Chinh vì bảo vệ anh mà suýt chút nữa chết trong miệng người thằn lằn!
Ninh Chinh nói rằng trong lãnh địa của hắn có những nơi tương tự nơi này, hơn nữa rất rộng lớn. Có nhiều nước và cỏ, hắn rất thích săn thú ở đó.
“Nhưng mà, chỗ đó không có sơn động, chúng ta sẽ ở đâu đây?” Mèo bự có chút lo lắng.
Ninh Phỉ cười: “Không cần lo, chúng ta có thể xây nhà, là nhà có mái che, mùa đông có thể đốt củi, cả phòng đều sẽ ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu.”
“Nhà... Là cái gì?”Ninh Chinh tò mò.
“Nhà cũng giống như hang động của chúng ta vậy, nhưng nó thoải mái hơn hang động. Đến lúc đó, chúng ta tìm thật nhiều gỗ và đá để xây nhà, xây vách tường thật dày, thật rắn chắc, chúng ta muốn xây bao nhiêu phòng thì xây bấy nhiêu. Vừa rộng rãi vừa sáng sủa.” Ninh Phỉ hình dung nhà ở cho hắn: “Còn có thể làm một cái sân lớn thiệt lớn, trong sân trồng rau, cây ăn quả, nuôi gà nuôi vịt. Tốt nhất là trồng một ít nho, đến buổi tối có thể ngồi dưới giàn nho, vừa ăn nho vừa trò chuyện, rất thoải mái.”
Với số tiền ở kiếp trước, anh chỉ có thể mua một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng mà đó chỉ là loại trả góp. Đến lúc hy sinh, anh thậm chí còn chưa trả hết khoản vay, nghĩ đến chuyện này thấy hơi bi ai một chút.
Nhưng thời điểm hiện tại, anh đã có thể tự mình xây một ngôi nhà! Muốn xây to bao nhiêu tùy thích, muốn rộng rãi như một ngôi nhà tứ hợp viện... Không, không, không, muốn rộng như lâm viên ấy!! Trong sân lớn đào một cái ao, nuôi cá và buông cần, dựng thêm một cái núi giả... aida, mới nghĩ thôi mà thấy vui rồi!!
Ninh Chinh không tưởng tượng ra nhà là như thế nào, sân là cái gì, nhưng nghe Ninh Phỉ miêu tả hắn cũng thấy rất vui vẻ.
Ca ca thật lợi hại!!
Mùa thu dường như chỉ còn hai tháng ngắn ngủi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, Ninh Phỉ đã làm đôi bốt da cao cổ, đế bằng rơm và mũi giày bằng da sói, nhưng anh vẫn lười ra ngoài. Anh ngồi co ro bên đống lửa, co lại như chim cút.
Anh nhớ trước đây mình đã được huấn luyện chống lạnh, nhưng bây giờ chỉ khi anh biến thành linh miêu mới có thể chịu lạnh được chút ít, còn hình người thì khỏi nói, là run cầm cập. Hơn nữa nơi này không có thuốc trị tê cóng (bỏng lạnh), nếu bị thương sẽ gặp rắc rối lớn.
Hiện giờ, mỗi ngày anh đều sống thật cẩn thận, sợ bản thân bị bệnh bị thương. Anh cẩn thận lấy ra lọ bột tam thất mà anh dùng điểm đổi lấy, ngày thường anh tiếc của nên không dám dùng. Không chỉ như thế, mùa thu lúc lên núi, anh tìm được một ít củ tam thất, phơi khô rồi cất giữ phòng cho bất cứ tình huống nào.
Mất nửa tháng để nâng cấp hệ thống, khi lá trên cây đã rụng hết Ninh Phỉ mới nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống.
[Xin chào ký chủ, bởi vì hệ thống không gian trước đây chỉ là phiên bản thử nghiệm, vì vậy đã nhận được rất nhiều lời khiếu nại, nên phiên bản này đã được cải thiện. Bây giờ ngài đang sử dụng hệ thống không gian phiên bản 2.0, có bổ sung hướng dẫn người mới, truy vấn điểm, hướng dẫn nhiệm vụ và các chức năng khác có thể giúp cho ký chủ dễ hiểu hơn và thực dụng hơn. Tôi là tinh linh của hệ thống không gian 02333. Nếu ngài có bất kỳ thắc mắc gì, xin vui lòng liên hệ trực tiếp cho số 02333, tôi sẽ kịp thời giải đáp thắc mắc cho ngài. Cảm ơn đã sử dụng, tạm biệt.]
Theo lời miêu tả của Ninh Chinh, khu vực mấy trăm dặm quanh đây cơ bản đều là của hắn, hắn thường xuyên đi tuần tra địa bàn của mình để đánh đuổi những kẻ săn mồi muốn đến để săn thú. Bao gồm cả thú nhân.
Ninh Phỉ vốn muốn hỏi hắn tại sao không đuổi mình đi, nhưng nghĩ lại thì linh miêu và hổ có thức ăn trùng nhau rất ít, đoán chừng lúc đầu hắn cũng chẳng quá coi trọng mình.
“Đại gia...” Anh thở ra một hơi thật dài: “Chỉ với một con hổ như mày mà lãnh địa đã lớn như vậy rồi, vậy chẳng phải lãnh địa của tộc mày trước kia còn lớn hơn nữa sao?”
Ninh Chinh gật đầu.
Ninh Phỉ cố gắng để tưởng tượng ra khung cảnh đó, nhưng tiếc là cái nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của anh.
“Vậy lâu rồi mày chưa ra ngoài tuần tra như vậy thì có ổn không?” Ninh Phỉ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, từ khi Ninh Chinh đến đây ở, hình như hắn rất ít khi ra ngoài, cho dù là anh ra ngoài một mình, thì hắn cũng sẽ ở lại canh nhà.
Ninh Chinh suy nghĩ một chút, nói: “Dã thú săn mồi xung quanh đây đều đã bị ta đuổi đi rồi, ta...” Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mất tự nhiên mà run run râu: “Nhưng mà cho dù như vậy, ta cũng nên đi kiểm tra lại xem.”
Sáng mai phải đi ngay, hắn không muốn đánh răng!!!
“Đáng tiếc tao không đi được...” Ninh Phỉ nhìn giá trị tài sản của Động Y Sơn mà tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra sau này có cơ hội tao nhất định phải nhận một đàn em thực thụ.”
Ninh Chinh ngẩn người mà hắn cũng không phát hiện, có chút bực bội nói: “Ngươi còn muốn nhận đàn em? Một mình ta không được sao?”
“Tất nhiên là không được.” Ninh Phỉ cúi đầu tết bím tóc, không nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Ninh Chinh, anh nói: “Về chuyện tìm đàn em là để bọn họ trông nhà còn chúng ta thì ra ngoài chơi, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, chúng ta phải đi ngắm nhìn một chút, đúng không?”
Thì ra... là như vậy sao?
Thân thể Ninh Chinh mềm xuống, chút tức giận lúc trước giống như pháo hoa, vừa lóe lên thì biến mất.
“Vậy thì nhận nhiều một chút, có cần ta giúp ngươi bắt không?” Hắn nhớ trong lãnh địa của mình có vài bộ tộc nhỏ, đều là vài con hồ ly và báo không đáng sợ, đúng rồi, còn có một bộ lạc linh miêu nhỏ, không biết có phải tộc đàn trước kia của ca ca không, nhưng hắn không muốn nói chuyện này cho ca ca biết. Nếu ca ca có người nhà, liệu ca ca sẽ còn thích hắn không?
“Bắt? Thôi khỏi đi...” Trong lòng Ninh Phỉ vẫn còn khái niệm mỗi người đều bình đẳng, tuy rằng luôn miệng gọi Ninh Chinh là đàn em, nhưng đã đối xử với hắn như người thân trong gia đình.
Ninh Chinh cũng gật đầu nói: “Ta cũng chướng mắt bọn nó, quá yếu, con mồi do nguyên một bộ lạc nhỏ đi săn còn không nhiều bằng ta tự mình săn.” Hắn cũng không biết sao mấy tên đó lại yếu đến như vậy, may mắn là sinh sôi nảy nở nhiều chứ nếu không đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Ninh Phỉ bối rối nhìn con hổ trắng to lớn trước mặt.
Cho dù anh có ngốc cũng biết sư tử và hổ có thể được coi là những kẻ săn mồi bậc cao ở thế giới này, xuống chút nữa thì có báo đốm với gấu nâu, chúng cũng là những kẻ săn mồi hung dữ và xảo quyệt. Nên việc một con hổ to chướng mắt một đám hồ ly cùng với đám báo suốt ngày kêu gào là chuyện quá bình thường.
Hồ ly và báo so sánh ra còn kém với bầy sói mà anh cùng Bé Chinh luyện tập săn mồi, coi bọn nó như đàn em sao? Sợ là còn phải cực khổ đi săn mồi nuôi chúng nó, hoặc là ra cửa đi săn một chuyến thì cái hang này cũng bị đổi chủ.
Nhưng mà nếu anh có thể thành lập một bộ lạc thì hay biết mấy, mãnh thú to lớn thì đi săn, thú nhân nhỏ hơn thì ở nhà sản xuất, chẳng hạn như trồng trọt và chăn nuôi,...
Nói đến trồng trọt chăn nuôi, Ninh Phỉ lập tức cảm thấy địa bàn này của mình quá nhỏ.
“Bé Chinh, bên địa bàn của mày có chỗ nào… Giống giống với chỗ này không? Vừa cản gió, vừa khô ráo, lại có đồng bằng và đồng cỏ lớn hơn chỗ này...” Hang động này nhìn qua cũng rất tốt, nhưng chỉ thích hợp sống một mình, hoặc là chỉ thích hợp cho bộ lạc nhỏ cư trú. Nếu về sau anh có thể triển khai việc trồng trọt và chăn nuôi, thì chắc chắn cần phải có thêm nhân lực, vì vậy nơi này không còn thích hợp nữa.
“Muốn lớn hơn nữa sao?” Mèo bự không hiểu: “Nơi này không tốt sao? Ta thấy nơi này rất tốt mà.”
Ninh Phỉ giơ tay sờ sờ tai mèo bự, nói: “Nơi này rất tốt, nhưng quá nhỏ. Mày biết không? Cháo lúa mì, cháo bắp với khoai môn mà hằng ngày mày ăn là do trồng ra được. Mày xem, nếu mày học được cách trồng các loại thực phẩm này thì mày có thể sống sót qua mùa đông mà không cần ra cửa săn mồi nữa đúng không?”
Ninh Chinh kinh ngạc há to miệng, hắn nghĩ đến những hạt giống với xác rùa biển trong kho chứa, tuy ăn sống không được ngon, nhưng khi nấu chín lại cũng không tồi. Những thứ này... vậy mà có thể trồng được sao??
“Có... một nơi như vậy, nhưng mà...” Ninh Chinh dùng móng vuốt lau mặt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà... ta không muốn ngươi dạy cho Hổ tộc.”
Chỉ vì hắn một thân lông màu trắng mà bị bộ lạc ghét bỏ, cha mẹ vì hắn mà rời khỏi bộ lạc, sau đó lần lượt chết đi. Hắn hận Hổ tộc!
Ninh Phỉ cười, anh nói: “Thật ra, những bộ lạc nhỏ yếu chỉ cần chịu động não suy nghĩ, có thể sẽ không thua kém các bộ lạc hùng mạnh khác. Tao đồng ý với mày, hay là chúng ta… Đi tìm những thú nhân bị bộ lạc trục xuất giống mày, hoặc là giống như tao, một thú nhân đã đến bước đường cùng, chúng ta có thể hợp tác và cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Thật không?” Ninh Chinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Ninh Phỉ gật đầu nói: “Thật, chúng ta có lẽ phải tốn rất nhiều năm, mười năm, hai mươi năm... Trong lòng tao có một quốc gia lý tưởng, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng sẽ không sợ sự xâm lược của những thú nhân hung ác, bởi vì chúng ta sẽ tự cầm vũ khí tự vệ bản thân.”
“Mạnh như ca ca sao?” Đôi mắt Ninh Chinh càng thêm sự sùng bái .
Ninh Phỉ kiêu ngạo gật đầu: “Đúng, lợi hại giống như tao vậy!”
Đêm về khuya, Ninh Phỉ nghe Ninh Chinh kể về những điều khác biệt ở thế giới này.
Ở phía nam xa xôi, có sư tử là bá chủ của thảo nguyên, nghe đồn là rất hung mãnh và lợi hại. Về phía bắc thì có Lang tộc, nghe nói tộc sói là tộc đàn rất lớn, từ trước đến nay họ đều đi săn theo bầy đàn, mỗi lần đi săn đều thu hoạch được rất nhiều. Phía tây thì có Hùng tộc, nghe nói tộc gấu người người đều rất cao lớn, thậm chí còn cao hơn Hổ tộc. Còn có rất nhiều Vũ tộc, mấy kẻ có cánh đó rất thích cướp đồ của người khác, bởi vì bọn họ có thể bay, nên người bị cướp chỉ có thể nhìn con mồi mà thở dài.
Nghe người ta nói rằng có một số dòng sông còn có Nhân Ngư tộc, nam nữ tộc người cá này ai ai cũng xinh đẹp, nhưng vì bọn họ quá thần bí nên đến bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp qua.
Còn có một chủng tộc không được xem là thú nhân, bởi vì bọn nó coi thú nhân chúng ta là con mồi, đương nhiên là thú nhân chúng ta cũng xem bọn nó là con mồi. Mối đe dọa lớn nhất đối với thú nhân là những thứ đặc biệt lớn lên trông xấu xí giống thằn lằn, những thứ xấu xí đó với thằn lằn đều được gọi chung là người thằn lằn.
Người thằn lằn có kích thước cơ thể nhỏ, nhưng chủng loại và số lượng nhiều, da sần sùi, thịt dày ăn không ngon, rất ít thú nhân chọn săn người thằn lằn. Hơn nữa, người thằn lằn cái gì cũng có thể ăn được, chúng thích xuất hiện theo nhóm vào ban đêm, chúng có thể xuất hiện ở đất liền, cũng có thể xuất hiện ở đầm lầy, làm người ta khó lòng phòng bị. Đến cả Sư tộc và Hổ tộc khi nghe nói đến người thằn lằn cũng sẽ có chút sợ hãi. Bởi vì bọn ghê tởm đó có hàm răng rất lợi hại, bị chúng nó cắn thì miệng vết thương sẽ không khép lại được, chỉ có thể nằm chờ chết.
Ninh Phỉ bắt đầu đã cảm thấy nhớ Phật, anh đến đây đã được vài tháng, những gì mà anh thấy hung dữ nhất chính là mấy con sói và linh cẩu đã đuổi theo anh rất lâu kia. Nếu anh thật sự gặp phải người thằn lằn mà mèo lớn đang nói đến, thì cái mạng nhỏ của anh có lẽ sẽ không giữ được mất.
“Vậy trong lãnh địa của mày có người thằn lằn không?” Ninh Phỉ lo lắng cho mạng nhỏ của mình, hỏi cho rõ ràng sẽ tốt hơn.
Ninh Chinh lắc đầu nói: “Chắc là không có, dù sao ta cũng chưa thấy bao giờ, nhưng nghe nói một số đầm lầy ở phía nam xa xôi có rất nhiều người thằn lằn, nơi đó được gọi là đầm lầy tử vong, chỗ đó dù cho là thú nhân hay không phải là thú nhân đi chăng nữa cũng đều rất ít đến.”
Ninh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Người thằn lằn là giống loài anh chưa bao giờ nghe nói đến, anh không biết họ có điểm yếu hay tập tính gì. Nếu gặp phải họ thì biết làm sao đây?
Người thằn lằn... Họ là cái quái gì vậy?
Anh không ngờ vài năm sau, anh gặp một người thằn lằn, trận chiến đó vô cùng thảm khốc, Ninh Chinh vì bảo vệ anh mà suýt chút nữa chết trong miệng người thằn lằn!
Ninh Chinh nói rằng trong lãnh địa của hắn có những nơi tương tự nơi này, hơn nữa rất rộng lớn. Có nhiều nước và cỏ, hắn rất thích săn thú ở đó.
“Nhưng mà, chỗ đó không có sơn động, chúng ta sẽ ở đâu đây?” Mèo bự có chút lo lắng.
Ninh Phỉ cười: “Không cần lo, chúng ta có thể xây nhà, là nhà có mái che, mùa đông có thể đốt củi, cả phòng đều sẽ ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu.”
“Nhà... Là cái gì?”Ninh Chinh tò mò.
“Nhà cũng giống như hang động của chúng ta vậy, nhưng nó thoải mái hơn hang động. Đến lúc đó, chúng ta tìm thật nhiều gỗ và đá để xây nhà, xây vách tường thật dày, thật rắn chắc, chúng ta muốn xây bao nhiêu phòng thì xây bấy nhiêu. Vừa rộng rãi vừa sáng sủa.” Ninh Phỉ hình dung nhà ở cho hắn: “Còn có thể làm một cái sân lớn thiệt lớn, trong sân trồng rau, cây ăn quả, nuôi gà nuôi vịt. Tốt nhất là trồng một ít nho, đến buổi tối có thể ngồi dưới giàn nho, vừa ăn nho vừa trò chuyện, rất thoải mái.”
Với số tiền ở kiếp trước, anh chỉ có thể mua một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng mà đó chỉ là loại trả góp. Đến lúc hy sinh, anh thậm chí còn chưa trả hết khoản vay, nghĩ đến chuyện này thấy hơi bi ai một chút.
Nhưng thời điểm hiện tại, anh đã có thể tự mình xây một ngôi nhà! Muốn xây to bao nhiêu tùy thích, muốn rộng rãi như một ngôi nhà tứ hợp viện... Không, không, không, muốn rộng như lâm viên ấy!! Trong sân lớn đào một cái ao, nuôi cá và buông cần, dựng thêm một cái núi giả... aida, mới nghĩ thôi mà thấy vui rồi!!
Ninh Chinh không tưởng tượng ra nhà là như thế nào, sân là cái gì, nhưng nghe Ninh Phỉ miêu tả hắn cũng thấy rất vui vẻ.
Ca ca thật lợi hại!!
Mùa thu dường như chỉ còn hai tháng ngắn ngủi, thời tiết ngày càng lạnh hơn, Ninh Phỉ đã làm đôi bốt da cao cổ, đế bằng rơm và mũi giày bằng da sói, nhưng anh vẫn lười ra ngoài. Anh ngồi co ro bên đống lửa, co lại như chim cút.
Anh nhớ trước đây mình đã được huấn luyện chống lạnh, nhưng bây giờ chỉ khi anh biến thành linh miêu mới có thể chịu lạnh được chút ít, còn hình người thì khỏi nói, là run cầm cập. Hơn nữa nơi này không có thuốc trị tê cóng (bỏng lạnh), nếu bị thương sẽ gặp rắc rối lớn.
Hiện giờ, mỗi ngày anh đều sống thật cẩn thận, sợ bản thân bị bệnh bị thương. Anh cẩn thận lấy ra lọ bột tam thất mà anh dùng điểm đổi lấy, ngày thường anh tiếc của nên không dám dùng. Không chỉ như thế, mùa thu lúc lên núi, anh tìm được một ít củ tam thất, phơi khô rồi cất giữ phòng cho bất cứ tình huống nào.
Mất nửa tháng để nâng cấp hệ thống, khi lá trên cây đã rụng hết Ninh Phỉ mới nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống.
[Xin chào ký chủ, bởi vì hệ thống không gian trước đây chỉ là phiên bản thử nghiệm, vì vậy đã nhận được rất nhiều lời khiếu nại, nên phiên bản này đã được cải thiện. Bây giờ ngài đang sử dụng hệ thống không gian phiên bản 2.0, có bổ sung hướng dẫn người mới, truy vấn điểm, hướng dẫn nhiệm vụ và các chức năng khác có thể giúp cho ký chủ dễ hiểu hơn và thực dụng hơn. Tôi là tinh linh của hệ thống không gian 02333. Nếu ngài có bất kỳ thắc mắc gì, xin vui lòng liên hệ trực tiếp cho số 02333, tôi sẽ kịp thời giải đáp thắc mắc cho ngài. Cảm ơn đã sử dụng, tạm biệt.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.