Live Stream Hiện Trường Án Mạng
Chương 7: Nghèo túng
Thối Qua
02/04/2021
Edit: Cải Trắng
Tác giả có lời muốn nói: Trước khi tiến vào trò chơi, ký ức liên quan sẽ bị che. Đây là phó bản nữ chính tự chọn. Chương 1 tôi có nhắc đến vấn đề này nhưng vẫn nhắc mọi người thêm lần nữa.
*
Hạng Thanh Khê.
Khung Thương cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, trong lòng chợt sinh ra cảm xúc khác thường.
Khác thường ở đây không phải do cái tên giả đem lại mà là tạo hình nhân vật.
Cốt truyện của phó bản này là cải biên dựa trên một câu chuyện có thật xảy ra từ nhiều năm về trước. Tuy nhân vật dùng tên giả, tạo hình được vẽ lại bằng đồ họa, một số bối cảnh được làm mờ và thay mới nhưng vẫn có thể đoán ra được địa điểm và năm xảy ra. Dù sao thì mỗi một năm, mỗi một khu vực đều có địa điểm thi đại học khác nhau, điểm nóng tình hình chính trị địa phương cũng khác.
Thế giới giả tưởng này tái diễn câu chuyện ba mươi năm về trước.
Dựa theo độ tuổi và hoàn cảnh của Hạng Thanh Khê, dù Tam Yêu có vì công bằng mà che mất ký ức liên quan, Khung Thương vẫn dễ dàng đoán ra được nguyên mẫu của “Hạng Thanh Khê” như thế nào.
Tiềm thức Khung Thương không muốn tra ra được chút góc khuất tăm tối nào trong quá khứ của cô gái xinh đẹp kia nhưng cô cũng tự cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức ngây thơ, dễ gây ảnh hưởng đến tư duy và khả năng giữ tỉnh táo của bản thân. Dù gì thì đối với cô, cô gái này là một người xa lạ, không nên có quá nhiều phỏng đoán.
Khung Thương rất hiếm khi nảy sinh mâu thuẫn trong suy nghĩ và có những ý nghĩ vô dụng. Cơ mà, sự xuất hiện tích tắc của nhân vật ấy lại đủ khiến cô phải suy ngẫm sâu xa, đeo bám lấy sinh mạng cô suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Thậm chí, lối tư duy đó còn ăn sâu vào người cô, làm cô không thay đổi được.
Cô có thông minh đến đâu thì trong mình vẫn mang thói hư tật xấu của con người.
Cho nên, lần đầu tiên trông thấy Hạng Thanh Khê, trực giác đã mách bảo cô, đây là NPC then chốt. Sau đó, cô trốn cô ta theo bản năng.
Và chính vì thế, khi đụng phải nhân vật luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của mình ngoài cửa ký túc xá, Khung Thương hơi mất tự nhiên.
Hạng Thanh Khê cũng nhìn thấy cô, chạy tới hỏi: “Đông Nhan, cậu không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên Khung Thương nghe thấy tiếng của cô ta trong trò chơi. Trong sáng mềm mại, cực hợp với hình tượng. Lúc cô ta hỏi thăm giọng điệu nghe rất gấp gáp, khiến đối phương cảm nhận rõ sự quan tâm.
Trông có vẻ là một người dịu dàng.
Khung Thương ngẩn ngơ, lắc đầu.
Hạng Thanh Khê nhìn chằm chằm cô một lúc mới hỏi tiếp: “Sao hôm nay cậu không đi học?”
Khung Thương nói: “Không muốn đi học.”
Hạng Thanh Khê: “Đêm qua xảy ra chuyện gì thế? Tớ nghe tiếng động lớn vang lên ở phòng bên cạnh.”
Khung Thương: “Không có gì.”
Hạng Thanh Khê lưỡng lự: “Bạn cùng phòng cậu không sao chứ? Hôm nay phát hiện cậu không đi học, tớ hỏi thử bạn cùng phòng cậu, bọn họ phản ứng kỳ quái lắm.”
Khung Thương vẫn lắc đầu.
Hạng Thanh Khê cau mày, khuôn mặt thanh tú vương nét u sầu: “Cậu ổn thật không đó?”
Khung Thương nhìn lướt qua bả vai cô ta, trông thấy tờ áp phích đáng yêu dán trên cửa chống trộm, hỏi: “Hôm nay phòng ký túc xá cậu có người không?”
Hạng Thanh Khê: “Không.”
Khung Thương: “Tớ có thể sang phòng cậu ngủ một lát không?”
“Được chứ được chứ…” Hạng Thanh Khê nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều cậu cũng định không đi học à?”
Khung Thương nói: “Tớ mệt lắm.”
Vẻ lo lắng của Hạng Thanh Khê không giống giả vờ, mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hình như cô ta nhớ ra cái gì đó, sờ sờ trong túi áo, lấy ra một viên kẹo cứng vị cam.
Cô ta cầm lấy tay Khung Thương, truyền đồ sang tay cô.
Hạng Thanh Khê và người trong trí nhớ của Khung Thương hoàn toàn khác nhau. Không biết là do Tam Yêu đã thiết lập nhân vật khác quá đà hay nguyên mẫu vốn thế này đây.
Dù vậy, cô vẫn khó lòng tìm được mối liên hệ giữa hai người. Đối phương vẫn luôn dùng phương thức ấy để an ủi hoặc khen người khác, khiến cô có cảm giác vừa qua loa cho có vừa ấu trĩ.
Khung Thương cúi đầu nhìn viên kẹo cam trong tay, hỏi: “Cậu thích ăn kẹo vị này lắm hả?”
“Ừm.” Hạng Thanh Khê cười: “Cậu không thấy ngon à? Ăn kẹo làm tâm trạng mình tốt lên, trong trường có bán đấy, không đắt đâu.”
Khung Thương nắm nó lại trong tay, đút vào túi, nói: “Cảm ơn nhé.”
Hạng Thanh Khê nói: “Giờ tớ phải đi học, cậu về nghỉ ngơi đi. Nếu buổi tối cậu không muốn về phòng thì ở lại phòng tớ ngủ cũng được.”
Cô ta đưa chìa khóa cho Khung Thương, phất tay nói: “Tớ đi đây, Yên Tử đang đợi tớ ở ngoài.”
Hạng Thanh Khê chạy chậm rời đi. Sự xuất hiện của cô ta khiến phòng live stream bỗng chốc tràn ngập bong bóng hồng nhạt xinh đẹp.
“Thiên thần từ đâu bước tới đây? Thoạt nhìn cô ấy không giống người xấu.”
“Chỉ cần đi ngược lại lối suy nghĩ của cư dân mạng, tôi nghĩ mình đúng. Hung thủ chính là cô ấy!”
“Thiết lập hình tượng đẹp thế! Thiên vị quá rồi đấy! Những người khác không đáng được đẹp như vậy sao? Ông chú ban nãy thì được nhân viên Tam Yêu thiết lập cho vẻ ngoài rõ qua loa.”
“Chắc chắn cô ấy là nhân vật quan trọng và biết hơn 50% câu chuyện đang diễn ra. Chưa chắc đã là hung thủ, nhưng cũng không dám khẳng định là người tốt.”
*
Khung Thương tra chìa khóa, đặt chân vào ký túc xá của Hạng Thanh Khê.
Cô kéo ghế dựa, ngồi xuống trước bàn học, nhìn lướt qua một lượt những đồ vật được người kia đặt bên trên.
Cô tới đây để tìm manh mối. Bất ngờ thay, ký túc xá của Hạng Thanh Khê vô cùng “sạch sẽ”, dường như không chút dính dáng tới cốt truyện.
Số lượng sách vở và bài tập để lại phòng không nhiều, chữ viết rõ ràng, thành tích ổn định. Đồ dùng được xếp ngay ngắn, toàn là vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt. Quần áo trong tủ thì là đồ đại trà, thoang thoảng hương thơm của bột giặt. Ở ngăn kéo chỉ có dây buộc tóc bình thường, không có món trang sức quý giá nào.
Mọi chi tiết đều phù hợp với thiết lập học sinh nhà nghèo, không có bất kỳ điểm bất thường nào.
Khung Thương sờ vào túi, nghiêm túc ngồi xuống trước bàn học ăn quà.
Kết quả điều tra khiến cô không khỏi hoài nghi, Hạng Thanh Khê chỉ là một NPC bình thường.
Khung Thương lấy di động ra xem giờ. Cô lật tìm rất nhanh nhưng hiện tại thời gian trong trò chơi đã là ba giờ chiều.
Muốn kiếm được manh mối tiếp theo ở ký túc xá chắc hẳn phải chờ đến tối. Khung Thương đang nghĩ xem mình có nên lượn qua lớp một vòng không thì ổ khóa vang lên tiếng lạch cạch. Ngay sau đó, sau cánh cửa xuất hiện một nữ sinh.
Đối phương thấy cô trong phòng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Một hàng chữ nhỏ di chuyển quanh cô.
“Từ Man Yên, học sinh lớp A2, trước khi chia lớp là bạn cùng lớp, gia cảnh nghèo khó.”
Khung Thương liếm sạch vụn bánh quy quanh mép, gật đầu thay lời chào.
Từ Man Yên hỏi: “Đông Nhan, sao cậu lại ở đây? Tớ nghe Tiểu Khê nói, sáng nay cậu trốn học?”
Khung Thương chậm chạp nói: “Không muốn đi học.”
“Có phải vì Hứa Do không?” Từ Man Yên trừng mắt, cười khẩy: “Cậu ta dám nổi điên, tớ sẽ tìm người dạy dỗ cậu ta giúp cậu. Cậu ta chết chắc rồi!”
Khung Thương nói: “Không cần. Đơn giản là tớ chán học thôi. Cậu thì sao? Giờ vẫn chưa đến giờ tan học mà.”
Từ Man Yên: “Tớ đang học thể dục nên tự do hoạt động.”
Cô nàng đặt một chiếc túi trong tay xuống mặt bàn Hạng Thanh Khê. Khung Thương nhìn theo, hỏi: “Cái gì thế?”
“Tiền trợ cấp học sinh nghèo tháng này. Tớ tiện đường lấy giúp cậu ấy.” Từ Man Yên quan sát cô bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cậu không sao thật chứ?”
Khung Thương: “Không sao.”
Từ Man Yên tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Nghĩ thoáng lên. Nó không liên quan gì đến cậu hết. Mặc kệ mấy cậu ấy.”
Khung Thương ngẩng đầu chăm chú nhìn cô nàng, nói: “Cứ để bọn họ thỏa sức nói là được đúng không?”
“Được cái gì mà được? Tớ nói nhé…” Câu cô vừa nói dường như đã chọc giận Từ Man Yên. Cô nàng nhanh chóng bị kích động nhưng nói được nửa thì phanh lại.
Cô nàng mím môi, điều chỉnh cảm xúc xong mới nói: “Tớ đi đây. Chút nữa giáo viên còn điểm danh.”
Khung Thương: “Ừ.”
Từ Man Yên ra tới cửa, quay đầu nhìn cô một cái rồi mới đóng cửa rời đi.
Khung Thương mở túi ra, rà soát đồ bên trong.
Có phong bì tiền.
Khung Thương mở ra đếm, bên trong có một nghìn đồng tiền mặt. (~ 3tr6)
Một tấm thẻ dùng để mua sắm ở trung tâm thương mại. Nhìn giá trị trên thẻ, 500 đồng. (~ 1tr8)
Một tấm thẻ dùng để ăn ở canteen trường, tính sơ sơ khoảng 600 đến 700 đồng. (~ 2tr1 – 2tr5)
Hai bộ quần áo theo mùa đều từ các nhãn hiệu bình dân, không phải loại quá đắt nhưng chất vải dệt thoải mái.
Bên trong có mấy quyển sách nữa. Tuy đồ cũ nhưng giữ gìn rất khá, không rách nát hỏng hóc gì.
Khung Thương xoay di động trong tay hai vòng, nhấn mở màn hình, gửi tin nhắn cho Hạ Quyết Vân.
Khung Thương: Tiền trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn cao ghê.
Hạ Quyết Vân: Cao lắm hả? Hình như tiền trợ cấp chỉ đủ để sinh hoạt bình thường, không thể tích tiền làm giàu?
Khung Thương chụp lại đồ trong túi gửi qua.
Hạ Quyết Vân xem xong, ngạc nhiên.
Sinh hoạt phí này cao hơn mức bình thường dành cho một học sinh cấp ba nhiều.
Hạ Quyết Vân: Đây có phải tiền dành cho cả học kỳ không? Nhớ không nhầm thì tiền chính quyền thành phố A trích ra trợ cấp cho học sinh cấp ba có hoàn cảnh khó khăn là 1500 đồng/năm (~ 5tr4)
Khung Thương: Người đưa tới bảo đây là tiền cho một tháng. Trong ngăn tủ ký túc xá có mấy loại túi này liền, có vẻ phát theo tháng.
Hạ Quyết Vân: Sao có thể?
Hạ Quyết Vân: Ông chủ tiệm tạp hóa kể rằng, vì tiết kiệm tiền, Điền Vận thường xuyên đến cửa hàng ông ấy mua mấy món đồ sắp hết hạn được giảm giá. Đôi khi cô ấy còn phải ăn cơm Chu Nam Tùng mời. Nếu tiền trợ cấp cho học sinh nghèo của cô ấy cũng nhiều như vậy thì đâu cần phải khổ sở thế.
Khung Thương: Vậy tiền tài trợ cho học sinh nghèo cũng phân cấp bậc à? Đến mức chênh lệch lớn thế sao? Tiêu chuẩn phân bậc là gì? Thành tích? Hay sự quý mến?
Hạ Quyết Vân im lặng mất mấy phút.
Hạ Quyết Vân: Vừa nhận một cuộc gọi.
Hạ Quyết Vân: Vì trước đó cô bảo Điền Vận và Hạng Thanh Khê đều là học sinh nghèo nên sau khi về tôi đã tra một số tin tức liên quan.
Khung Thương: Trong trường có nhiều học sinh nghèo không?
Hạ Quyết Vân: Nhiều. Để hưởng ứng lời kêu gọi, Nhất Trung đặc biệt chiêu mộ nhiều học sinh nghèo, nhà trường cũng lấy đó làm tuyên truyền quảng bá hình ảnh. Sở giáo dục lấy họ làm tấm gương, để họ hưởng rất nhiều ưu đãi [hình ảnh * tin tức]
Hạ Quyết Vân: Nhất Trung là trường cấp ba khá có tiếng ở thành phố A, có quan hệ hợp tác với một số trường đại học. Mấy năm nay có rất nhiều học sinh nghèo phấn đấu giành ghế tuyển thẳng(1) vào trường đại học. Năm ngoái và cả năm trước nữa đều có học sinh nghèo được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng. Điều này hấp dẫn không ít các mạnh thường quân quyên tiền.
Khung Thương: Năm nay thì sao? Danh sách học sinh được tuyển thẳng có chưa?
Hạ Quyết Vân: Tôi vừa mới liên hệ với người của sở giáo dục, chút nữa tra ra kết quả sẽ nói cho cô.
(1)Danh sách tuyển thẳng ở đây hay còn gọi với cụm từ Hán-Việt sát nghĩa hơn là “bảo tống sinh”: Cụm từ này dùng để chỉ những học sinh cấp ba ở Trung Quốc vượt qua điều tra thực tế của các trường đại học, miễn tham gia kỳ thi THPT QG bình thường. Hay chúng ta có thể hiểu dễ hơn bằng cụm từ “tuyển thẳng”.
Tác giả có lời muốn nói: Trước khi tiến vào trò chơi, ký ức liên quan sẽ bị che. Đây là phó bản nữ chính tự chọn. Chương 1 tôi có nhắc đến vấn đề này nhưng vẫn nhắc mọi người thêm lần nữa.
*
Hạng Thanh Khê.
Khung Thương cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, trong lòng chợt sinh ra cảm xúc khác thường.
Khác thường ở đây không phải do cái tên giả đem lại mà là tạo hình nhân vật.
Cốt truyện của phó bản này là cải biên dựa trên một câu chuyện có thật xảy ra từ nhiều năm về trước. Tuy nhân vật dùng tên giả, tạo hình được vẽ lại bằng đồ họa, một số bối cảnh được làm mờ và thay mới nhưng vẫn có thể đoán ra được địa điểm và năm xảy ra. Dù sao thì mỗi một năm, mỗi một khu vực đều có địa điểm thi đại học khác nhau, điểm nóng tình hình chính trị địa phương cũng khác.
Thế giới giả tưởng này tái diễn câu chuyện ba mươi năm về trước.
Dựa theo độ tuổi và hoàn cảnh của Hạng Thanh Khê, dù Tam Yêu có vì công bằng mà che mất ký ức liên quan, Khung Thương vẫn dễ dàng đoán ra được nguyên mẫu của “Hạng Thanh Khê” như thế nào.
Tiềm thức Khung Thương không muốn tra ra được chút góc khuất tăm tối nào trong quá khứ của cô gái xinh đẹp kia nhưng cô cũng tự cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức ngây thơ, dễ gây ảnh hưởng đến tư duy và khả năng giữ tỉnh táo của bản thân. Dù gì thì đối với cô, cô gái này là một người xa lạ, không nên có quá nhiều phỏng đoán.
Khung Thương rất hiếm khi nảy sinh mâu thuẫn trong suy nghĩ và có những ý nghĩ vô dụng. Cơ mà, sự xuất hiện tích tắc của nhân vật ấy lại đủ khiến cô phải suy ngẫm sâu xa, đeo bám lấy sinh mạng cô suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Thậm chí, lối tư duy đó còn ăn sâu vào người cô, làm cô không thay đổi được.
Cô có thông minh đến đâu thì trong mình vẫn mang thói hư tật xấu của con người.
Cho nên, lần đầu tiên trông thấy Hạng Thanh Khê, trực giác đã mách bảo cô, đây là NPC then chốt. Sau đó, cô trốn cô ta theo bản năng.
Và chính vì thế, khi đụng phải nhân vật luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của mình ngoài cửa ký túc xá, Khung Thương hơi mất tự nhiên.
Hạng Thanh Khê cũng nhìn thấy cô, chạy tới hỏi: “Đông Nhan, cậu không sao chứ?”
Đây là lần đầu tiên Khung Thương nghe thấy tiếng của cô ta trong trò chơi. Trong sáng mềm mại, cực hợp với hình tượng. Lúc cô ta hỏi thăm giọng điệu nghe rất gấp gáp, khiến đối phương cảm nhận rõ sự quan tâm.
Trông có vẻ là một người dịu dàng.
Khung Thương ngẩn ngơ, lắc đầu.
Hạng Thanh Khê nhìn chằm chằm cô một lúc mới hỏi tiếp: “Sao hôm nay cậu không đi học?”
Khung Thương nói: “Không muốn đi học.”
Hạng Thanh Khê: “Đêm qua xảy ra chuyện gì thế? Tớ nghe tiếng động lớn vang lên ở phòng bên cạnh.”
Khung Thương: “Không có gì.”
Hạng Thanh Khê lưỡng lự: “Bạn cùng phòng cậu không sao chứ? Hôm nay phát hiện cậu không đi học, tớ hỏi thử bạn cùng phòng cậu, bọn họ phản ứng kỳ quái lắm.”
Khung Thương vẫn lắc đầu.
Hạng Thanh Khê cau mày, khuôn mặt thanh tú vương nét u sầu: “Cậu ổn thật không đó?”
Khung Thương nhìn lướt qua bả vai cô ta, trông thấy tờ áp phích đáng yêu dán trên cửa chống trộm, hỏi: “Hôm nay phòng ký túc xá cậu có người không?”
Hạng Thanh Khê: “Không.”
Khung Thương: “Tớ có thể sang phòng cậu ngủ một lát không?”
“Được chứ được chứ…” Hạng Thanh Khê nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều cậu cũng định không đi học à?”
Khung Thương nói: “Tớ mệt lắm.”
Vẻ lo lắng của Hạng Thanh Khê không giống giả vờ, mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hình như cô ta nhớ ra cái gì đó, sờ sờ trong túi áo, lấy ra một viên kẹo cứng vị cam.
Cô ta cầm lấy tay Khung Thương, truyền đồ sang tay cô.
Hạng Thanh Khê và người trong trí nhớ của Khung Thương hoàn toàn khác nhau. Không biết là do Tam Yêu đã thiết lập nhân vật khác quá đà hay nguyên mẫu vốn thế này đây.
Dù vậy, cô vẫn khó lòng tìm được mối liên hệ giữa hai người. Đối phương vẫn luôn dùng phương thức ấy để an ủi hoặc khen người khác, khiến cô có cảm giác vừa qua loa cho có vừa ấu trĩ.
Khung Thương cúi đầu nhìn viên kẹo cam trong tay, hỏi: “Cậu thích ăn kẹo vị này lắm hả?”
“Ừm.” Hạng Thanh Khê cười: “Cậu không thấy ngon à? Ăn kẹo làm tâm trạng mình tốt lên, trong trường có bán đấy, không đắt đâu.”
Khung Thương nắm nó lại trong tay, đút vào túi, nói: “Cảm ơn nhé.”
Hạng Thanh Khê nói: “Giờ tớ phải đi học, cậu về nghỉ ngơi đi. Nếu buổi tối cậu không muốn về phòng thì ở lại phòng tớ ngủ cũng được.”
Cô ta đưa chìa khóa cho Khung Thương, phất tay nói: “Tớ đi đây, Yên Tử đang đợi tớ ở ngoài.”
Hạng Thanh Khê chạy chậm rời đi. Sự xuất hiện của cô ta khiến phòng live stream bỗng chốc tràn ngập bong bóng hồng nhạt xinh đẹp.
“Thiên thần từ đâu bước tới đây? Thoạt nhìn cô ấy không giống người xấu.”
“Chỉ cần đi ngược lại lối suy nghĩ của cư dân mạng, tôi nghĩ mình đúng. Hung thủ chính là cô ấy!”
“Thiết lập hình tượng đẹp thế! Thiên vị quá rồi đấy! Những người khác không đáng được đẹp như vậy sao? Ông chú ban nãy thì được nhân viên Tam Yêu thiết lập cho vẻ ngoài rõ qua loa.”
“Chắc chắn cô ấy là nhân vật quan trọng và biết hơn 50% câu chuyện đang diễn ra. Chưa chắc đã là hung thủ, nhưng cũng không dám khẳng định là người tốt.”
*
Khung Thương tra chìa khóa, đặt chân vào ký túc xá của Hạng Thanh Khê.
Cô kéo ghế dựa, ngồi xuống trước bàn học, nhìn lướt qua một lượt những đồ vật được người kia đặt bên trên.
Cô tới đây để tìm manh mối. Bất ngờ thay, ký túc xá của Hạng Thanh Khê vô cùng “sạch sẽ”, dường như không chút dính dáng tới cốt truyện.
Số lượng sách vở và bài tập để lại phòng không nhiều, chữ viết rõ ràng, thành tích ổn định. Đồ dùng được xếp ngay ngắn, toàn là vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt. Quần áo trong tủ thì là đồ đại trà, thoang thoảng hương thơm của bột giặt. Ở ngăn kéo chỉ có dây buộc tóc bình thường, không có món trang sức quý giá nào.
Mọi chi tiết đều phù hợp với thiết lập học sinh nhà nghèo, không có bất kỳ điểm bất thường nào.
Khung Thương sờ vào túi, nghiêm túc ngồi xuống trước bàn học ăn quà.
Kết quả điều tra khiến cô không khỏi hoài nghi, Hạng Thanh Khê chỉ là một NPC bình thường.
Khung Thương lấy di động ra xem giờ. Cô lật tìm rất nhanh nhưng hiện tại thời gian trong trò chơi đã là ba giờ chiều.
Muốn kiếm được manh mối tiếp theo ở ký túc xá chắc hẳn phải chờ đến tối. Khung Thương đang nghĩ xem mình có nên lượn qua lớp một vòng không thì ổ khóa vang lên tiếng lạch cạch. Ngay sau đó, sau cánh cửa xuất hiện một nữ sinh.
Đối phương thấy cô trong phòng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Một hàng chữ nhỏ di chuyển quanh cô.
“Từ Man Yên, học sinh lớp A2, trước khi chia lớp là bạn cùng lớp, gia cảnh nghèo khó.”
Khung Thương liếm sạch vụn bánh quy quanh mép, gật đầu thay lời chào.
Từ Man Yên hỏi: “Đông Nhan, sao cậu lại ở đây? Tớ nghe Tiểu Khê nói, sáng nay cậu trốn học?”
Khung Thương chậm chạp nói: “Không muốn đi học.”
“Có phải vì Hứa Do không?” Từ Man Yên trừng mắt, cười khẩy: “Cậu ta dám nổi điên, tớ sẽ tìm người dạy dỗ cậu ta giúp cậu. Cậu ta chết chắc rồi!”
Khung Thương nói: “Không cần. Đơn giản là tớ chán học thôi. Cậu thì sao? Giờ vẫn chưa đến giờ tan học mà.”
Từ Man Yên: “Tớ đang học thể dục nên tự do hoạt động.”
Cô nàng đặt một chiếc túi trong tay xuống mặt bàn Hạng Thanh Khê. Khung Thương nhìn theo, hỏi: “Cái gì thế?”
“Tiền trợ cấp học sinh nghèo tháng này. Tớ tiện đường lấy giúp cậu ấy.” Từ Man Yên quan sát cô bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cậu không sao thật chứ?”
Khung Thương: “Không sao.”
Từ Man Yên tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Nghĩ thoáng lên. Nó không liên quan gì đến cậu hết. Mặc kệ mấy cậu ấy.”
Khung Thương ngẩng đầu chăm chú nhìn cô nàng, nói: “Cứ để bọn họ thỏa sức nói là được đúng không?”
“Được cái gì mà được? Tớ nói nhé…” Câu cô vừa nói dường như đã chọc giận Từ Man Yên. Cô nàng nhanh chóng bị kích động nhưng nói được nửa thì phanh lại.
Cô nàng mím môi, điều chỉnh cảm xúc xong mới nói: “Tớ đi đây. Chút nữa giáo viên còn điểm danh.”
Khung Thương: “Ừ.”
Từ Man Yên ra tới cửa, quay đầu nhìn cô một cái rồi mới đóng cửa rời đi.
Khung Thương mở túi ra, rà soát đồ bên trong.
Có phong bì tiền.
Khung Thương mở ra đếm, bên trong có một nghìn đồng tiền mặt. (~ 3tr6)
Một tấm thẻ dùng để mua sắm ở trung tâm thương mại. Nhìn giá trị trên thẻ, 500 đồng. (~ 1tr8)
Một tấm thẻ dùng để ăn ở canteen trường, tính sơ sơ khoảng 600 đến 700 đồng. (~ 2tr1 – 2tr5)
Hai bộ quần áo theo mùa đều từ các nhãn hiệu bình dân, không phải loại quá đắt nhưng chất vải dệt thoải mái.
Bên trong có mấy quyển sách nữa. Tuy đồ cũ nhưng giữ gìn rất khá, không rách nát hỏng hóc gì.
Khung Thương xoay di động trong tay hai vòng, nhấn mở màn hình, gửi tin nhắn cho Hạ Quyết Vân.
Khung Thương: Tiền trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn cao ghê.
Hạ Quyết Vân: Cao lắm hả? Hình như tiền trợ cấp chỉ đủ để sinh hoạt bình thường, không thể tích tiền làm giàu?
Khung Thương chụp lại đồ trong túi gửi qua.
Hạ Quyết Vân xem xong, ngạc nhiên.
Sinh hoạt phí này cao hơn mức bình thường dành cho một học sinh cấp ba nhiều.
Hạ Quyết Vân: Đây có phải tiền dành cho cả học kỳ không? Nhớ không nhầm thì tiền chính quyền thành phố A trích ra trợ cấp cho học sinh cấp ba có hoàn cảnh khó khăn là 1500 đồng/năm (~ 5tr4)
Khung Thương: Người đưa tới bảo đây là tiền cho một tháng. Trong ngăn tủ ký túc xá có mấy loại túi này liền, có vẻ phát theo tháng.
Hạ Quyết Vân: Sao có thể?
Hạ Quyết Vân: Ông chủ tiệm tạp hóa kể rằng, vì tiết kiệm tiền, Điền Vận thường xuyên đến cửa hàng ông ấy mua mấy món đồ sắp hết hạn được giảm giá. Đôi khi cô ấy còn phải ăn cơm Chu Nam Tùng mời. Nếu tiền trợ cấp cho học sinh nghèo của cô ấy cũng nhiều như vậy thì đâu cần phải khổ sở thế.
Khung Thương: Vậy tiền tài trợ cho học sinh nghèo cũng phân cấp bậc à? Đến mức chênh lệch lớn thế sao? Tiêu chuẩn phân bậc là gì? Thành tích? Hay sự quý mến?
Hạ Quyết Vân im lặng mất mấy phút.
Hạ Quyết Vân: Vừa nhận một cuộc gọi.
Hạ Quyết Vân: Vì trước đó cô bảo Điền Vận và Hạng Thanh Khê đều là học sinh nghèo nên sau khi về tôi đã tra một số tin tức liên quan.
Khung Thương: Trong trường có nhiều học sinh nghèo không?
Hạ Quyết Vân: Nhiều. Để hưởng ứng lời kêu gọi, Nhất Trung đặc biệt chiêu mộ nhiều học sinh nghèo, nhà trường cũng lấy đó làm tuyên truyền quảng bá hình ảnh. Sở giáo dục lấy họ làm tấm gương, để họ hưởng rất nhiều ưu đãi [hình ảnh * tin tức]
Hạ Quyết Vân: Nhất Trung là trường cấp ba khá có tiếng ở thành phố A, có quan hệ hợp tác với một số trường đại học. Mấy năm nay có rất nhiều học sinh nghèo phấn đấu giành ghế tuyển thẳng(1) vào trường đại học. Năm ngoái và cả năm trước nữa đều có học sinh nghèo được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng. Điều này hấp dẫn không ít các mạnh thường quân quyên tiền.
Khung Thương: Năm nay thì sao? Danh sách học sinh được tuyển thẳng có chưa?
Hạ Quyết Vân: Tôi vừa mới liên hệ với người của sở giáo dục, chút nữa tra ra kết quả sẽ nói cho cô.
(1)Danh sách tuyển thẳng ở đây hay còn gọi với cụm từ Hán-Việt sát nghĩa hơn là “bảo tống sinh”: Cụm từ này dùng để chỉ những học sinh cấp ba ở Trung Quốc vượt qua điều tra thực tế của các trường đại học, miễn tham gia kỳ thi THPT QG bình thường. Hay chúng ta có thể hiểu dễ hơn bằng cụm từ “tuyển thẳng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.