Live Stream Hiện Trường Án Mạng
Chương 6: Phân tích
Thối Qua
02/04/2021
Edit: Cải Trắng
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay, tóc hơi dài, thoạt nhìn trông khá lôi thôi. Tay ông ta bưng bát cơm, mắt thì dán chặt lấy màn hình máy tính coi kịch.
Hạ Quyết Vân đi dạo cửa hàng một vòng, sau đó dừng lại ở trước quầy thu ngân. Anh khom lưng, giơ tay chỉ vào phía trên cửa cuốn: “Ông chủ, dạo này làm ăn tốt chứ?”
Miệng chủ tiệm bận nhai thức ăn, nói không thèm quay đầu lại: “Cũng bình thường.”
Hạ Quyết Vân: “Lúc đông khách ông xoay sở thế nào? Chỗ này nhiều học sinh tới mua đồ lắm. Việc quản lý có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Cuối cùng ông chủ cửa hàng cũng chịu buông bát nhìn anh: “Nhưng mà, cậu là ai thế?”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy ông.” Hạ Quyết Vân lấy từ trong túi trước ngực ra giấy chứng nhận: “Tôi là cảnh sát. Tôi chỉ định hỏi thăm chút thôi.”
Tuy anh nói mình chỉ định hỏi qua vài câu nhưng người bình thường nào ai dám đối đáp tùy tiện với cảnh sát.
“À tôi hiểu rồi.” Người đàn ông đứng lên khỏi ghế sofa, hắng giọng, nói: “Cậu đến để điều tra vụ hai nữ sinh tự tử đúng không?”
Hạ Quyết Vân cất thẻ đi: “Đúng. Tuy vụ án được kết luận là tự sát nhưng người nhà các em ấy khó lòng chấp nhận được kết quả này. Bọn họ cầu xin chúng tôi tiếp tục điều tra, bọn họ muốn biết điều gì đã đẩy con gái họ đến bờ vực của cái chết. Tôi đến đây không phải để tra khảo, chỉ hỏi thăm chút chuyện thôi.”
Người đàn ông trung niên ra chiều mình rất thấu hiểu, gật đầu: “Thật tốt khi cảnh sát các cậu có trách nhiệm như vậy. Đang yên đang lành, một đứa trẻ ngoan ngoãn lại cứ thế mà bỏ đi, đúng là nên cho cha mẹ chúng một lời giải thích thỏa đáng.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Ông có manh mối gì không?”
Ông chủ ngượng ngùng nói: “Thật ra, chỗ tôi chẳng có manh mối nào hữu dụng cả. Trước các đồng chí cảnh sát có đến chỗ tôi lấy khẩu cung một lần nhưng lúc đó tôi quá khẩn trương, một vài chi tiết nói chưa rõ ràng. Sau khi họ rời đi, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn nên lưu lại một bản camera theo dõi. Tuy tôi không nhìn ra được chỗ nào bất ổn nhưng chắc là các cậu có thể nhỉ? Nếu cậu muốn, giờ tôi đi lấy nó luôn cho cậu.”
Để phòng ngừa trộm cắp, đảm bảo có thể quan sát kỹ diện mạo của các học sinh ra vào nơi này, ông đã lắp camera ở cả bên trong lẫn ngoài cửa cuốn. Căn cứ vào vị trí lắp, camera có thể quay được phạm vi nửa con phố.
Từ cửa hàng tạp hóa muốn về ký túc xá, nhất định người di chuyển phải băng qua con đường này. Lúc mới phát hiện ra thi thể, ông ta rất tự giác lưu lại camera ghi hình ngày đó. Sau đó, ông ta cứ để tồn nó trong máy tính, không xóa.
Ông chủ bật cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, trông vẻ mặt khá hiền lành chất phác: “Tuy camera của tôi không quay được tới địa điểm các cậu muốn nhưng camera tôi dùng là loại xịn nhất đấy! Chắc chắn xịn hơn nhiều so với loại trường học dùng.”
Hạ Quyết Vân ngây người, không ngờ mọi chuyện còn có thể đi theo hướng này.
“Chu Nam Tùng… à, là cô nữ sinh thứ hai tự tử ấy, ông còn giữ băng ghi hình hôm em ấy tự tử không? Băng ghi hình mấy ngày trước khi xảy ra vụ việc thì sao?”
“Băng ghi hình dính đến khoảng thời gian hai nữ sinh tự tử, tôi giữ băng cả tuần trước khi xảy ra vụ án. Tôi chưa từng tận mắt thấy việc nào lớn hơn việc này. Đùng phát hai nữ sinh tự tử. Quá kỳ lạ! Mới đầu, tôi còn tưởng có âm mưu sâu xa nào ở đây chứ.” Ông chú kích động đến phun cả nước miếng. Ông ta rút khăn giấy lau miệng, tiếp tục nói: “Rất ít người chọn tòa ký túc xá ấy làm địa điểm tự sát. Thế mà lần này có tới hai người nhảy từ đó xuống. Đã thế, cả hai nạn nhân tôi đều có ấn tượng sâu sắc. Quá trùng hợp luôn!”
Hạ Quyết Vân chăm chú lắng nghe: “Học sinh trong trường tới đây mua đồ có vẻ khá đông, sao ông nhớ mặt được hai cô bé ấy?”
Ông chú nói: “Thật ra tôi không biết tên hai cô bé đó là gì nhưng tôi quen mặt. Nữ sinh nhảy lầu đầu tiên là người ở trong tòa ký túc xá đó. Có vẻ điều kiện kinh tế của cô bé không được tốt, là một học sinh nghèo. Vì tiết kiệm tiền, cô bé thường xuyên tới chỗ tôi mua chút đồ sắp hết hạn sử dụng. Tôi thấy cô bé đáng thương nên chủ động giữ lại vài món đồ như thế.”
Hạ Quyết Vân gật đầu, thỉnh thoảng “ừm ừm” một tiếng xem như đáp lời.
“Cô bé sau thì hoàn cảnh gia đình có vẻ khá khẩm hơn. Con gái ấy mà, ai chả thích mấy thứ đồ bé bé xinh xinh. Tôi hay nhập mấy món văn phòng phẩm có hình thù khá đẹp mắt, cô bé chính là khách hàng lớn của tôi đấy. Nào là sách, bút, băng ghi âm, thiệp, cô bé đều rất thích!” Ông chủ nói: “Hai người họ chắc là bạn thân. Cô nữ sinh tóc dài khá hào phóng, thỉnh thoảng lại mời cô bạn mình ăn cơm.”
Hạ Quyết Vân: “Thế trước ngày bọn họ tự sát, ông có thấy họ có gì bất thường không?”
“Người muốn tự tử, nào có ai bình thường? Cái em nữ sinh thứ hai ấy, trước khi nhảy lầu tự tử cũng không ghé qua cửa hàng của tôi mua đồ nữa. Tôi từng bắt gặp cô bé đi trên đường, trông như người mất hồn vậy, rõ ràng có vấn đề.” Ông chủ lắc đầu, cảm thán: “Haiz, học sinh lớp 12 áp lực quá lớn. Tôi nghe họ nói em nữ sinh đầu tiên nhảy lầu hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ đặt áp lực quá lớn. Vì vậy, thành tích mới tụt có tí đã sụp đổ. Em thứ hai thì bị ảnh hưởng từ em trước. Thảm lắm! Nghe nói giờ có rất nhiều học sinh mắc bệnh trầm cảm. Không cẩn thận có khi mất mạng như chơi.”
Hạ Quyết Vân: “Ông thấy sao? Mọi chuyện có giống như bọn họ nói không?”
“Tôi không biết. Nếu tôi thấy có gì bất thường tôi đã báo cảnh sát rồi.” Ông chủ hơi nghiêng người về phía trước, chân thành nhìn vào mắt anh, nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu muốn hỏi gì nữa không?”
Quả là một quần chúng nhiệt tình.
Hạ Quyết Vân cười nhẹ, hỏi: “Vậy còn em học sinh nào để lại ấn tượng sâu sắc cho ông không?”
“Có đấy! Là cô bé mới ra khỏi đây này.” Ông chủ hạ giọng, nhìn ra phía ngoài cửa kính, trỏ tay vào Khung Thương: “Chính là nữ sinh đó! Cô bé hay đến chỗ tôi mua mấy món đồ chơi kỳ quái, hoặc mấy thứ na ná vậy. Có lần tôi còn trông thấy cô bé cãi nhau với bạn… à, là nữ sinh thứ hai nhảy lầu ấy. Hai người họ cãi nhau to, cãi đến mức mặt mũi đỏ bừng, suýt chút nữa là lao vào đánh nhau rồi. May mà lúc đó có một nữ sinh xinh đẹp can ngăn. Ai da, nữ sinh đó xinh lắm, nói năng cũng nhỏ nhẹ.”
Hạ Quyết Vân: “Ông có biết hai người đó cãi nhau về vấn đề gì không?”
“Nữ sinh cãi nhau còn có thể vì gì nữa?” Ông chủ bóp giọng, bắt chước y hệt tình cảnh cãi vã lúc đó: “Mày là đồ không biết xấu hổ! Mày không biết ngượng à? Mày mới là đồ không biết xấu hổ đấy! Chẳng ai mặt dày như mày cả. Mày làm thế để làm gì? Mày quản được tao chắc?”
Hạ Quyết Vân bị ông ta chọc cười.
Ông chủ biểu diễn xong, lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, thở dài: “Chẳng ai là dễ dàng cả. Tôi thấy gần đây tinh thần cô bé đang đứng bên ngoài kia cũng suy sụp chả kém. Trong trường có rất nhiều lời khó nghe nhằm vào cô bé. Nếu có thể điều tra rõ ràng thì tốt. Nhất Trung nên đẩy mạnh việc giáo dục tư tưởng cho học sinh thôi, không thì sẽ còn người gặp chuyện mất.”
Hạ Quyết Vân nghe xong cảm khái một câu: “Hi vọng sẽ có kết quả tốt.”
Ông ta nói: “Cậu đứng đây coi cửa hàng cho tôi một lúc, tôi vào trong lấy tài liệu đưa cậu.”
“Được.” Hạ Quyết Vân phất tay: “Cảm ơn ông.”
Năm phút sau, ông chủ cầm theo ổ cứng ra. Đi được nửa đường, ông ta ngừng bước, mím môi, ngẩng đầu quan sát Hạ Quyết Vân. Trông sắc mặt có vẻ đang lưỡng lự.
Hạ Quyết Vân cười: “Ông nói đi. Muốn nói gì thì nói cái đó, không phải ngại. Không biết chừng tôi còn lần ra được chút manh mối.”
Nghe vậy, ông chủ nói: “Cô bé xinh đẹp mà ban nãy tôi nhắc ấy. Cái người mà tóc dài, giọng nói nhỏ nhẹ ấy. Lần nào nữ sinh đó ra đây, mấy đứa con trai đi ngang qua cũng lén nhìn, cho nên tôi rất ấn tượng. Tôi nhớ nữ sinh đó có quan hệ khá tốt với một vài người. Cậu thử đến tìm cô bé đó xem. Chắc chắn cô bé đó biết nhiều hơn tôi.”
Hạ Quyết Vân: “Với ai thế?”
“Có quan hệ tốt với cả cô bé đang đứng ngoài kia và em nữ sinh thứ hai nhảy lầu.” Ông ta nói: “Trước khi xảy ra cãi vã, hai người họ đi cùng cô bé xinh đẹp kia. Cơ mà nghe nói ba người đó là bạn cùng lớp. Vậy thì đi cùng nhau cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Hạ Quyết Vân nhướng mày, cảm giác như mình đã chạm được tới điểm mấu chốt, nghiêm túc nói: “Có đặc điểm nào nổi bật để nhận dạng em ấy không?”
“Chắc cô bé là hoa khôi trường đấy.” Ông chủ nói: “Chắc là vậy, đi hỏi thăm một chút là biết ngay.”
“Ừm.” Hạ Quyết Vân cười: “Cảm ơn nhé ông anh! Thông tin rất có ích.”
Ông chủ: “Giúp được cậu thì tốt.”
*
Cư dân mạng ngồi trong phòng live stream của Tam Yêu bối rối.
“Ông chủ cửa hàng tạp hóa nói toẹt hết ra rồi còn đâu. Có vẻ Vương Đông Nhan đã giở trò với Chu Nam Tùng, nhưng hơi quá tay nên làm tinh thần Chu Nam Tùng bị ảnh hưởng, suy sụp đến mức tự tử. Cô ấy là người gây ra bạo lực học đường, xong đến cuối cùng lại thành người bị hại.”
“Nếu để mọi người đoán được hết, chứng tỏ hướng suy luận đó sai [doge](1)”
(1)Đó là icon hình chú chó này nhee (Ảnh)
“Yêu cầu đưa ra là người chơi phải thoát kết cục được định sẵn. Nếu chuyện thế thật thì trò chơi phải tiếp diễn thế nào mới khiến Vương Đông Nhan bớt áy náy? Không lẽ đến tìm người nhà nạn nhân xong quỳ xuống xin lỗi?”
“Đừng có đi quỳ xin lỗi bọn họ. Người chơi trước cũng làm y hệt vậy, làm xong thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bất ổn. Kiểu báo ứng quái quỷ gì thế này? Đứa nào nghĩ kịch bản lăn ra đây ông chém!”
“Chúng mày nghĩ người dám cầm gậy inox đánh nhau như kia chịu quỳ xuống xin lỗi chắc? Tao nghĩ, nếu đi đến bước đường đó, chắc cô ấy tình nguyện nhảy lầu.”
“Hiện giờ chứng cứ tìm được chỉ hướng suy luận quá rõ ràng, tôi nghĩ không ra khả năng thứ hai. Nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm ngồi xem live stream ra mà nói, tôi đảm bảo chuyện không đơn giản như vậy.”
*
Mười lăm phút sau, Hạ Quyết Vân đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa. Ra cửa anh bắt gặp Khung Thương ngồi xổm dưới đất, thừ người ra ngắm hoa cỏ mọc dại ven đường. Cái gậy inox phơi đồ cô đeo thẳng đứng sau lưng, nhìn như cây bắt anten di động.
Hạ Quyết Vân khua khua tay trước mặt cô: “Này!” Hoàn hồn đi!
Khung Thương giữ nguyên tư thế, chớp mắt, hỏi: “Sao rồi?”
Hạ Quyết Vân nói: “Cầm được băng ghi hình rồi.”
Cuối cùng Khung Thương cũng phản ứng, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Lấy được cả video theo dõi á?”
Nhìn từ góc độ này, trông Hạ Quyết Vân cao lớn lạ thường. Anh giơ ổ cứng trong tay lên, nói: “Ông chủ cửa hàng tạp hóa này có vẻ là một người rất thích xem phim trinh thám, tính cách thận trọng, lưu băng ghi hình theo tuần. Tam Yêu đã đẩy số liệu này vào, chứng tỏ bên trong có chứng cứ mang tính mấu chốt.”
Khung Thương gật đầu, rồi tiếp tục thẫn người ra.
Hạ Quyết Vân đi vòng qua cô, ngập ngừng trong phút chốc mới nói: “Phải rồi, rất có thể Vương Đông Nhan không hoàn toàn vô tội. Người hay giả thần giả quỷ, có lẽ là cô ấy.”
Khung Thương bình tĩnh nối tiếp chủ đề: “Nói đúng hơn, thì là người đầu têu ra cái trò này. Chính xác hơn chút nữa, giữa mấy trò đùa dai với việc già thần giả quỷ cũng có sự chênh lệch nhất định đấy.”
“Ừm. Vậy thì bạn cùng phòng của cô ấy có thể coi như… trò giỏi hơn thầy? Họ đang muốn làm sứ giả chính nghĩa?” Hạ Quyết Vân nói: “Chủ cửa hàng bảo mình từng thấy Vương Đông Nhan và Chu Nam Tùng cãi nhau. Trong trường có một số lời đồn không hay nhằm vào cô ấy. Người bên cạnh cũng vì chuyện Chu Nam Tùng chết mà xa lánh cô ấy. Sự việc cực rõ ràng.”
Hạ Quyết Vân nhếch miệng, cười châm chọc: “Dù nghĩ từ hướng nào cũng thấy đây là món nợ xấu.”
Khung Thương không đáp.
Hạ Quyết Vân đứng nhìn cô một lúc nhưng không tài nào đọc được cảm xúc của cô. Rồi anh dứt khoát ngồi xuống cạnh cô, thẫn thờ.
Không bao lâu sau, tiếng chuông trong trường vang lên, loa phát thanh được gắn ở xung quanh trường bắt đầu vang lên giai điệu y hệt nhau.
Khu dạy học cách chỗ này khá xa. Nơi đây vẫn rất yên tĩnh.
Hạ Quyết Vân không nhịn được, hỏi: “Bạn học này, bạn đang nghĩ gì thế?”
“Tính đến nay, hình như mọi chứng cứ chúng ta tìm được đều chứng tỏ vụ việc bắt nguồn từ bạo lực học đường.” Khung Thương cử động, hơi nghiêng người sang chỗ anh, nói: “Dù là Chu Nam Tùng tự tử hay là Vương Đông Nhan gieo gió gặt bão thì bản chất nó vẫn là bạo lực học đường. Có vẻ, mọi người không ai nghĩ đến kết quả tệ nhất.”
“Chứng cứ còn có bắt nguồn nữa à?” Hạ Quyết Vân cau mày, nói: “Chứng cứ là chứng cứ thôi. Trừ phi nó được ngụy tạo.”
Khung Thương lắc đầu: “Không nghĩ như thế được. Đây là một trò chơi nhập vai, các manh mối người chơi thu thập đều lấy từ chỗ NPC. Ai chơi kiểu trò chơi này đều có suy nghĩ bản năng rằng, NPC phụ trách mở cốt truyện, họ sẽ không nói dối. Thật ra, NPC ở đây là con người. Đã là người thì biết nói dối, biết mắc lỗi, có thể bị dụ dỗ.”
Hạ Quyết Vân cảm thấy suy nghĩ của cô quá to gan, vượt giới hạn: “NPC phạm lỗi?”
Khung Thương: “Ừ. Tôi đang rà một lượt vụ án. Trước mắt, chúng ta có thể thu thập chứng cứ theo hai hướng. Nhân chứng và vật chứng. Xét từ vật chứng, không có bất cứ thứ gì trực tiếp ám chỉ việc xảy ra bạo lực học đường. Mấy suy đoán liên quan đến bạo lực học đường, toàn là gom góp từ lời bàn tán của người xung quanh. Tại sao lại xuất hiện tình huống đó? Vì đa số mọi người đều cho rằng, Vương Đông Nhan đã trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra cái chết của Chu Nam Tùng… ít nhất thì họ cho rằng, Vương Đông Nhan là nguyên nhân chủ yếu. Sau đó, họ truyền lại cho chúng ta suy nghĩ đó, đúng chứ?”
Hạ Quyết Vân nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Khung Thương hỏi: “Tại sao?”
Hạ Quyết Vân khó hiểu: “Tại sao gì?”
“Giả sử suy đoán kia đúng.” Khung Thương nói: “Chu Nam Tùng không phải người quái gở, có quan hệ với mọi người khá tốt. Một người không có chướng ngại giao tiếp lại lựa chọn tự tử chỉ vì mấy trò đùa của bạn sao? Cô ấy đâu cần nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải kiểu học sinh yếu đuối không có năng lực phản kháng.”
Hạ Quyết Vân nói: “Vì bạn thân của cô ấy tự tử nên tâm lý bị kích thích mạnh. Ý tôi là, có khả năng cô ấy có bệnh tâm lý. Trò đùa của Vương Đông Nhan, chỉ là một trong số nguyên nhân dẫn đến kết quả cuối cùng mà thôi.”
“Đúng vậy!” Khung Thương nói: “Qua quan sát phản ứng của các học sinh khác, tôi thấy họ đều rất có tinh thần trượng nghĩa, chẳng ai có biểu hiện áy náy gì, chứng tỏ bọn họ biết rõ mình không hề có hành động nào quá đáng. Nếu trò đùa dai của Vương Đông Nhan có đi quá giới hạn thì bạn cùng phòng hoặc các học sinh khác đã can ngăn sớm. Nhưng, nếu việc cô ấy làm không quá đáng, chỉ là một trong số nguyên nhân dẫn tới thì tại sao mọi người lại đẩy hết mọi tội lỗi lên trên đầu Vương Đông Nhan? Chẳng lẽ không phải do cái chết của người đầu tiên ảnh hưởng mạnh đến tâm lý? Hay phải nói, giờ tâm lý của học sinh cấp ba, ai cũng cực đoan như vậy?”
Qua lời cô, cuối cùng Hạ Quyết Vân cũng tóm được điểm kỳ quái trong trực giác của mình, đại não vốn rối loạn bỗng chốc đả thông.
Hai mắt anh sáng ngời nhìn Khung Thương.
“Sao Vương Đông Nhan lại ôm nỗi áy náy lớn tới vậy? Không lẽ chỉ bởi vì mấy trò đùa ác ý? Nhưng theo như phán đoán lúc trước, trước khi Chu Nam Tùng tự tử, tâm lý cô ấy đã hoảng loạn rồi. Chỗ này tôi chưa từng tìm được lời giải thích. Thoạt nhìn có vẻ rất logic nhưng càng đào sâu thì càng giống như đang lợi dụng trạng thái lo âu của học sinh nào đó. Nó chưa thuyết phục được tôi.”
Khung Thương đổi tư thế, tay chống cằm, líu lưỡi: “Thật không thể hiểu nổi. Hay do tôi không học cấp ba tử tế nên không hiểu được?”
Hạ Quyết Vân lẩm bẩm: “Cô nói đúng. Cô nói đúng. Chỉ cần dẫn dắt lối suy nghĩ theo hướng cái chết của Chu Nam Tùng là do bạo lực học đường, chờ Vương Đông Nhan tự tử nữa là sự việc xem như kết thúc. Đây là suy nghĩ đơn giản nhất, đáng tin nhất, một mánh khóe cực kỳ tinh vi. Nghe mỗi cụm từ “bạo lực học đường” thôi là thấy hấp dẫn rồi.”
Nếu mọi âm mưu đúng như hướng phân tích này thì ác ý đang ẩn giấu quả thật khiến người ta lạnh run.
Sự thật là, mọi chuyện không kết thúc sau cái chết của Vương Đông Nhan, nó âm thầm phát triển, đoạt đi cả thảy năm sinh mạng.
Giọng Khung Thương luôn ung dung. Cô lấy thái độ bình tĩnh nhất để suy đoán: “Hơn nữa, cho tới nay, giữa ba người này, có một người khá bí ẩn, không hề xuất hiện bất cứ thông tin hay chứng cứ nào liên quan đến người này.”
Hạ Quyết Vân nheo mắt: “Nạn nhân đầu tiên, Điền Vận.”
Khung Thương: “Ở đây thiếu một mắt xích, một nhân vật mấu chốt có thể xâu chuỗi mối liên hệ của tất cả nhân vật.”
Yết hầu Hạ Quyết Vân trượt lên xuống: “Có. Có một người.”
Anh nhìn Khung Thương, tiếng thở phào gần như không phát hiện ra: “Chính là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp họ. Ông chủ cửa hàng nói, cô gái đấy có quan hệ khá tốt với ba người kia. Trước khi tự tử, Chu Nam Tùng và Điền Vận từng chơi chung với người này.”
Trong đầu Khung Thương lập tức hiện lên một bóng người yểu điệu. Đối phương ngồi tựa vào khung cửa sổ, ánh nắng chiếu vào bao lấy người. Dung mạo cô gái hấp dẫn người khác liếc nhìn.
Hệ thống đưa ra giới thiệu đơn giản về nhân vật mới.
“Hạng Thanh Khê.” Bàn tay buông thõng của Khung Thương siết chặt. Cô ngồi thẳng lưng: “Cô gái này cũng là một học sinh nghèo.”
*
Cư dân mạng ngồi xem live stream: “…”
“Lạy!”
“Đàn ông thì im lặng. Phụ nữ rơi nước mắt. Cư dân mạng rơi nước mắt trong âm thầm [hèn mọn]”
“Lần sau có thể đừng vả mặt tôi nhanh thế không? Ngại quá đi mất! Boss, cho tôi chút mặt mũi đi [chuồn mất]”
“[quấy rầy rồi] Hóa ra cùng một đề thi, hoàn toàn có thể dẫn đến hai đáp án khác nhau. Đệch!”
“Tuy khả năng trinh thám của tôi và boss 92 điểm lệch nhau đến 90% nhưng kết luận của chúng tôi giống nhau! Bốn bỏ lên năm, tôi cũng là một boss [siêu cường]”
“Tôi biết ngay mà. Thiết kế NPC tinh xảo như vậy, chắc chắn không thể là đồ bỏ đi.”
“Mị hoài nghi cô ấy xem kịch bản trước. Hơn nữa, mị có chứng cứ.”
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay, tóc hơi dài, thoạt nhìn trông khá lôi thôi. Tay ông ta bưng bát cơm, mắt thì dán chặt lấy màn hình máy tính coi kịch.
Hạ Quyết Vân đi dạo cửa hàng một vòng, sau đó dừng lại ở trước quầy thu ngân. Anh khom lưng, giơ tay chỉ vào phía trên cửa cuốn: “Ông chủ, dạo này làm ăn tốt chứ?”
Miệng chủ tiệm bận nhai thức ăn, nói không thèm quay đầu lại: “Cũng bình thường.”
Hạ Quyết Vân: “Lúc đông khách ông xoay sở thế nào? Chỗ này nhiều học sinh tới mua đồ lắm. Việc quản lý có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Cuối cùng ông chủ cửa hàng cũng chịu buông bát nhìn anh: “Nhưng mà, cậu là ai thế?”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy ông.” Hạ Quyết Vân lấy từ trong túi trước ngực ra giấy chứng nhận: “Tôi là cảnh sát. Tôi chỉ định hỏi thăm chút thôi.”
Tuy anh nói mình chỉ định hỏi qua vài câu nhưng người bình thường nào ai dám đối đáp tùy tiện với cảnh sát.
“À tôi hiểu rồi.” Người đàn ông đứng lên khỏi ghế sofa, hắng giọng, nói: “Cậu đến để điều tra vụ hai nữ sinh tự tử đúng không?”
Hạ Quyết Vân cất thẻ đi: “Đúng. Tuy vụ án được kết luận là tự sát nhưng người nhà các em ấy khó lòng chấp nhận được kết quả này. Bọn họ cầu xin chúng tôi tiếp tục điều tra, bọn họ muốn biết điều gì đã đẩy con gái họ đến bờ vực của cái chết. Tôi đến đây không phải để tra khảo, chỉ hỏi thăm chút chuyện thôi.”
Người đàn ông trung niên ra chiều mình rất thấu hiểu, gật đầu: “Thật tốt khi cảnh sát các cậu có trách nhiệm như vậy. Đang yên đang lành, một đứa trẻ ngoan ngoãn lại cứ thế mà bỏ đi, đúng là nên cho cha mẹ chúng một lời giải thích thỏa đáng.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Ông có manh mối gì không?”
Ông chủ ngượng ngùng nói: “Thật ra, chỗ tôi chẳng có manh mối nào hữu dụng cả. Trước các đồng chí cảnh sát có đến chỗ tôi lấy khẩu cung một lần nhưng lúc đó tôi quá khẩn trương, một vài chi tiết nói chưa rõ ràng. Sau khi họ rời đi, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn nên lưu lại một bản camera theo dõi. Tuy tôi không nhìn ra được chỗ nào bất ổn nhưng chắc là các cậu có thể nhỉ? Nếu cậu muốn, giờ tôi đi lấy nó luôn cho cậu.”
Để phòng ngừa trộm cắp, đảm bảo có thể quan sát kỹ diện mạo của các học sinh ra vào nơi này, ông đã lắp camera ở cả bên trong lẫn ngoài cửa cuốn. Căn cứ vào vị trí lắp, camera có thể quay được phạm vi nửa con phố.
Từ cửa hàng tạp hóa muốn về ký túc xá, nhất định người di chuyển phải băng qua con đường này. Lúc mới phát hiện ra thi thể, ông ta rất tự giác lưu lại camera ghi hình ngày đó. Sau đó, ông ta cứ để tồn nó trong máy tính, không xóa.
Ông chủ bật cười, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, trông vẻ mặt khá hiền lành chất phác: “Tuy camera của tôi không quay được tới địa điểm các cậu muốn nhưng camera tôi dùng là loại xịn nhất đấy! Chắc chắn xịn hơn nhiều so với loại trường học dùng.”
Hạ Quyết Vân ngây người, không ngờ mọi chuyện còn có thể đi theo hướng này.
“Chu Nam Tùng… à, là cô nữ sinh thứ hai tự tử ấy, ông còn giữ băng ghi hình hôm em ấy tự tử không? Băng ghi hình mấy ngày trước khi xảy ra vụ việc thì sao?”
“Băng ghi hình dính đến khoảng thời gian hai nữ sinh tự tử, tôi giữ băng cả tuần trước khi xảy ra vụ án. Tôi chưa từng tận mắt thấy việc nào lớn hơn việc này. Đùng phát hai nữ sinh tự tử. Quá kỳ lạ! Mới đầu, tôi còn tưởng có âm mưu sâu xa nào ở đây chứ.” Ông chú kích động đến phun cả nước miếng. Ông ta rút khăn giấy lau miệng, tiếp tục nói: “Rất ít người chọn tòa ký túc xá ấy làm địa điểm tự sát. Thế mà lần này có tới hai người nhảy từ đó xuống. Đã thế, cả hai nạn nhân tôi đều có ấn tượng sâu sắc. Quá trùng hợp luôn!”
Hạ Quyết Vân chăm chú lắng nghe: “Học sinh trong trường tới đây mua đồ có vẻ khá đông, sao ông nhớ mặt được hai cô bé ấy?”
Ông chú nói: “Thật ra tôi không biết tên hai cô bé đó là gì nhưng tôi quen mặt. Nữ sinh nhảy lầu đầu tiên là người ở trong tòa ký túc xá đó. Có vẻ điều kiện kinh tế của cô bé không được tốt, là một học sinh nghèo. Vì tiết kiệm tiền, cô bé thường xuyên tới chỗ tôi mua chút đồ sắp hết hạn sử dụng. Tôi thấy cô bé đáng thương nên chủ động giữ lại vài món đồ như thế.”
Hạ Quyết Vân gật đầu, thỉnh thoảng “ừm ừm” một tiếng xem như đáp lời.
“Cô bé sau thì hoàn cảnh gia đình có vẻ khá khẩm hơn. Con gái ấy mà, ai chả thích mấy thứ đồ bé bé xinh xinh. Tôi hay nhập mấy món văn phòng phẩm có hình thù khá đẹp mắt, cô bé chính là khách hàng lớn của tôi đấy. Nào là sách, bút, băng ghi âm, thiệp, cô bé đều rất thích!” Ông chủ nói: “Hai người họ chắc là bạn thân. Cô nữ sinh tóc dài khá hào phóng, thỉnh thoảng lại mời cô bạn mình ăn cơm.”
Hạ Quyết Vân: “Thế trước ngày bọn họ tự sát, ông có thấy họ có gì bất thường không?”
“Người muốn tự tử, nào có ai bình thường? Cái em nữ sinh thứ hai ấy, trước khi nhảy lầu tự tử cũng không ghé qua cửa hàng của tôi mua đồ nữa. Tôi từng bắt gặp cô bé đi trên đường, trông như người mất hồn vậy, rõ ràng có vấn đề.” Ông chủ lắc đầu, cảm thán: “Haiz, học sinh lớp 12 áp lực quá lớn. Tôi nghe họ nói em nữ sinh đầu tiên nhảy lầu hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ đặt áp lực quá lớn. Vì vậy, thành tích mới tụt có tí đã sụp đổ. Em thứ hai thì bị ảnh hưởng từ em trước. Thảm lắm! Nghe nói giờ có rất nhiều học sinh mắc bệnh trầm cảm. Không cẩn thận có khi mất mạng như chơi.”
Hạ Quyết Vân: “Ông thấy sao? Mọi chuyện có giống như bọn họ nói không?”
“Tôi không biết. Nếu tôi thấy có gì bất thường tôi đã báo cảnh sát rồi.” Ông chủ hơi nghiêng người về phía trước, chân thành nhìn vào mắt anh, nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu muốn hỏi gì nữa không?”
Quả là một quần chúng nhiệt tình.
Hạ Quyết Vân cười nhẹ, hỏi: “Vậy còn em học sinh nào để lại ấn tượng sâu sắc cho ông không?”
“Có đấy! Là cô bé mới ra khỏi đây này.” Ông chủ hạ giọng, nhìn ra phía ngoài cửa kính, trỏ tay vào Khung Thương: “Chính là nữ sinh đó! Cô bé hay đến chỗ tôi mua mấy món đồ chơi kỳ quái, hoặc mấy thứ na ná vậy. Có lần tôi còn trông thấy cô bé cãi nhau với bạn… à, là nữ sinh thứ hai nhảy lầu ấy. Hai người họ cãi nhau to, cãi đến mức mặt mũi đỏ bừng, suýt chút nữa là lao vào đánh nhau rồi. May mà lúc đó có một nữ sinh xinh đẹp can ngăn. Ai da, nữ sinh đó xinh lắm, nói năng cũng nhỏ nhẹ.”
Hạ Quyết Vân: “Ông có biết hai người đó cãi nhau về vấn đề gì không?”
“Nữ sinh cãi nhau còn có thể vì gì nữa?” Ông chủ bóp giọng, bắt chước y hệt tình cảnh cãi vã lúc đó: “Mày là đồ không biết xấu hổ! Mày không biết ngượng à? Mày mới là đồ không biết xấu hổ đấy! Chẳng ai mặt dày như mày cả. Mày làm thế để làm gì? Mày quản được tao chắc?”
Hạ Quyết Vân bị ông ta chọc cười.
Ông chủ biểu diễn xong, lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, thở dài: “Chẳng ai là dễ dàng cả. Tôi thấy gần đây tinh thần cô bé đang đứng bên ngoài kia cũng suy sụp chả kém. Trong trường có rất nhiều lời khó nghe nhằm vào cô bé. Nếu có thể điều tra rõ ràng thì tốt. Nhất Trung nên đẩy mạnh việc giáo dục tư tưởng cho học sinh thôi, không thì sẽ còn người gặp chuyện mất.”
Hạ Quyết Vân nghe xong cảm khái một câu: “Hi vọng sẽ có kết quả tốt.”
Ông ta nói: “Cậu đứng đây coi cửa hàng cho tôi một lúc, tôi vào trong lấy tài liệu đưa cậu.”
“Được.” Hạ Quyết Vân phất tay: “Cảm ơn ông.”
Năm phút sau, ông chủ cầm theo ổ cứng ra. Đi được nửa đường, ông ta ngừng bước, mím môi, ngẩng đầu quan sát Hạ Quyết Vân. Trông sắc mặt có vẻ đang lưỡng lự.
Hạ Quyết Vân cười: “Ông nói đi. Muốn nói gì thì nói cái đó, không phải ngại. Không biết chừng tôi còn lần ra được chút manh mối.”
Nghe vậy, ông chủ nói: “Cô bé xinh đẹp mà ban nãy tôi nhắc ấy. Cái người mà tóc dài, giọng nói nhỏ nhẹ ấy. Lần nào nữ sinh đó ra đây, mấy đứa con trai đi ngang qua cũng lén nhìn, cho nên tôi rất ấn tượng. Tôi nhớ nữ sinh đó có quan hệ khá tốt với một vài người. Cậu thử đến tìm cô bé đó xem. Chắc chắn cô bé đó biết nhiều hơn tôi.”
Hạ Quyết Vân: “Với ai thế?”
“Có quan hệ tốt với cả cô bé đang đứng ngoài kia và em nữ sinh thứ hai nhảy lầu.” Ông ta nói: “Trước khi xảy ra cãi vã, hai người họ đi cùng cô bé xinh đẹp kia. Cơ mà nghe nói ba người đó là bạn cùng lớp. Vậy thì đi cùng nhau cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Hạ Quyết Vân nhướng mày, cảm giác như mình đã chạm được tới điểm mấu chốt, nghiêm túc nói: “Có đặc điểm nào nổi bật để nhận dạng em ấy không?”
“Chắc cô bé là hoa khôi trường đấy.” Ông chủ nói: “Chắc là vậy, đi hỏi thăm một chút là biết ngay.”
“Ừm.” Hạ Quyết Vân cười: “Cảm ơn nhé ông anh! Thông tin rất có ích.”
Ông chủ: “Giúp được cậu thì tốt.”
*
Cư dân mạng ngồi trong phòng live stream của Tam Yêu bối rối.
“Ông chủ cửa hàng tạp hóa nói toẹt hết ra rồi còn đâu. Có vẻ Vương Đông Nhan đã giở trò với Chu Nam Tùng, nhưng hơi quá tay nên làm tinh thần Chu Nam Tùng bị ảnh hưởng, suy sụp đến mức tự tử. Cô ấy là người gây ra bạo lực học đường, xong đến cuối cùng lại thành người bị hại.”
“Nếu để mọi người đoán được hết, chứng tỏ hướng suy luận đó sai [doge](1)”
(1)Đó là icon hình chú chó này nhee (Ảnh)
“Yêu cầu đưa ra là người chơi phải thoát kết cục được định sẵn. Nếu chuyện thế thật thì trò chơi phải tiếp diễn thế nào mới khiến Vương Đông Nhan bớt áy náy? Không lẽ đến tìm người nhà nạn nhân xong quỳ xuống xin lỗi?”
“Đừng có đi quỳ xin lỗi bọn họ. Người chơi trước cũng làm y hệt vậy, làm xong thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều bất ổn. Kiểu báo ứng quái quỷ gì thế này? Đứa nào nghĩ kịch bản lăn ra đây ông chém!”
“Chúng mày nghĩ người dám cầm gậy inox đánh nhau như kia chịu quỳ xuống xin lỗi chắc? Tao nghĩ, nếu đi đến bước đường đó, chắc cô ấy tình nguyện nhảy lầu.”
“Hiện giờ chứng cứ tìm được chỉ hướng suy luận quá rõ ràng, tôi nghĩ không ra khả năng thứ hai. Nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm ngồi xem live stream ra mà nói, tôi đảm bảo chuyện không đơn giản như vậy.”
*
Mười lăm phút sau, Hạ Quyết Vân đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa. Ra cửa anh bắt gặp Khung Thương ngồi xổm dưới đất, thừ người ra ngắm hoa cỏ mọc dại ven đường. Cái gậy inox phơi đồ cô đeo thẳng đứng sau lưng, nhìn như cây bắt anten di động.
Hạ Quyết Vân khua khua tay trước mặt cô: “Này!” Hoàn hồn đi!
Khung Thương giữ nguyên tư thế, chớp mắt, hỏi: “Sao rồi?”
Hạ Quyết Vân nói: “Cầm được băng ghi hình rồi.”
Cuối cùng Khung Thương cũng phản ứng, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Lấy được cả video theo dõi á?”
Nhìn từ góc độ này, trông Hạ Quyết Vân cao lớn lạ thường. Anh giơ ổ cứng trong tay lên, nói: “Ông chủ cửa hàng tạp hóa này có vẻ là một người rất thích xem phim trinh thám, tính cách thận trọng, lưu băng ghi hình theo tuần. Tam Yêu đã đẩy số liệu này vào, chứng tỏ bên trong có chứng cứ mang tính mấu chốt.”
Khung Thương gật đầu, rồi tiếp tục thẫn người ra.
Hạ Quyết Vân đi vòng qua cô, ngập ngừng trong phút chốc mới nói: “Phải rồi, rất có thể Vương Đông Nhan không hoàn toàn vô tội. Người hay giả thần giả quỷ, có lẽ là cô ấy.”
Khung Thương bình tĩnh nối tiếp chủ đề: “Nói đúng hơn, thì là người đầu têu ra cái trò này. Chính xác hơn chút nữa, giữa mấy trò đùa dai với việc già thần giả quỷ cũng có sự chênh lệch nhất định đấy.”
“Ừm. Vậy thì bạn cùng phòng của cô ấy có thể coi như… trò giỏi hơn thầy? Họ đang muốn làm sứ giả chính nghĩa?” Hạ Quyết Vân nói: “Chủ cửa hàng bảo mình từng thấy Vương Đông Nhan và Chu Nam Tùng cãi nhau. Trong trường có một số lời đồn không hay nhằm vào cô ấy. Người bên cạnh cũng vì chuyện Chu Nam Tùng chết mà xa lánh cô ấy. Sự việc cực rõ ràng.”
Hạ Quyết Vân nhếch miệng, cười châm chọc: “Dù nghĩ từ hướng nào cũng thấy đây là món nợ xấu.”
Khung Thương không đáp.
Hạ Quyết Vân đứng nhìn cô một lúc nhưng không tài nào đọc được cảm xúc của cô. Rồi anh dứt khoát ngồi xuống cạnh cô, thẫn thờ.
Không bao lâu sau, tiếng chuông trong trường vang lên, loa phát thanh được gắn ở xung quanh trường bắt đầu vang lên giai điệu y hệt nhau.
Khu dạy học cách chỗ này khá xa. Nơi đây vẫn rất yên tĩnh.
Hạ Quyết Vân không nhịn được, hỏi: “Bạn học này, bạn đang nghĩ gì thế?”
“Tính đến nay, hình như mọi chứng cứ chúng ta tìm được đều chứng tỏ vụ việc bắt nguồn từ bạo lực học đường.” Khung Thương cử động, hơi nghiêng người sang chỗ anh, nói: “Dù là Chu Nam Tùng tự tử hay là Vương Đông Nhan gieo gió gặt bão thì bản chất nó vẫn là bạo lực học đường. Có vẻ, mọi người không ai nghĩ đến kết quả tệ nhất.”
“Chứng cứ còn có bắt nguồn nữa à?” Hạ Quyết Vân cau mày, nói: “Chứng cứ là chứng cứ thôi. Trừ phi nó được ngụy tạo.”
Khung Thương lắc đầu: “Không nghĩ như thế được. Đây là một trò chơi nhập vai, các manh mối người chơi thu thập đều lấy từ chỗ NPC. Ai chơi kiểu trò chơi này đều có suy nghĩ bản năng rằng, NPC phụ trách mở cốt truyện, họ sẽ không nói dối. Thật ra, NPC ở đây là con người. Đã là người thì biết nói dối, biết mắc lỗi, có thể bị dụ dỗ.”
Hạ Quyết Vân cảm thấy suy nghĩ của cô quá to gan, vượt giới hạn: “NPC phạm lỗi?”
Khung Thương: “Ừ. Tôi đang rà một lượt vụ án. Trước mắt, chúng ta có thể thu thập chứng cứ theo hai hướng. Nhân chứng và vật chứng. Xét từ vật chứng, không có bất cứ thứ gì trực tiếp ám chỉ việc xảy ra bạo lực học đường. Mấy suy đoán liên quan đến bạo lực học đường, toàn là gom góp từ lời bàn tán của người xung quanh. Tại sao lại xuất hiện tình huống đó? Vì đa số mọi người đều cho rằng, Vương Đông Nhan đã trực tiếp hoặc gián tiếp gây ra cái chết của Chu Nam Tùng… ít nhất thì họ cho rằng, Vương Đông Nhan là nguyên nhân chủ yếu. Sau đó, họ truyền lại cho chúng ta suy nghĩ đó, đúng chứ?”
Hạ Quyết Vân nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Khung Thương hỏi: “Tại sao?”
Hạ Quyết Vân khó hiểu: “Tại sao gì?”
“Giả sử suy đoán kia đúng.” Khung Thương nói: “Chu Nam Tùng không phải người quái gở, có quan hệ với mọi người khá tốt. Một người không có chướng ngại giao tiếp lại lựa chọn tự tử chỉ vì mấy trò đùa của bạn sao? Cô ấy đâu cần nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải kiểu học sinh yếu đuối không có năng lực phản kháng.”
Hạ Quyết Vân nói: “Vì bạn thân của cô ấy tự tử nên tâm lý bị kích thích mạnh. Ý tôi là, có khả năng cô ấy có bệnh tâm lý. Trò đùa của Vương Đông Nhan, chỉ là một trong số nguyên nhân dẫn đến kết quả cuối cùng mà thôi.”
“Đúng vậy!” Khung Thương nói: “Qua quan sát phản ứng của các học sinh khác, tôi thấy họ đều rất có tinh thần trượng nghĩa, chẳng ai có biểu hiện áy náy gì, chứng tỏ bọn họ biết rõ mình không hề có hành động nào quá đáng. Nếu trò đùa dai của Vương Đông Nhan có đi quá giới hạn thì bạn cùng phòng hoặc các học sinh khác đã can ngăn sớm. Nhưng, nếu việc cô ấy làm không quá đáng, chỉ là một trong số nguyên nhân dẫn tới thì tại sao mọi người lại đẩy hết mọi tội lỗi lên trên đầu Vương Đông Nhan? Chẳng lẽ không phải do cái chết của người đầu tiên ảnh hưởng mạnh đến tâm lý? Hay phải nói, giờ tâm lý của học sinh cấp ba, ai cũng cực đoan như vậy?”
Qua lời cô, cuối cùng Hạ Quyết Vân cũng tóm được điểm kỳ quái trong trực giác của mình, đại não vốn rối loạn bỗng chốc đả thông.
Hai mắt anh sáng ngời nhìn Khung Thương.
“Sao Vương Đông Nhan lại ôm nỗi áy náy lớn tới vậy? Không lẽ chỉ bởi vì mấy trò đùa ác ý? Nhưng theo như phán đoán lúc trước, trước khi Chu Nam Tùng tự tử, tâm lý cô ấy đã hoảng loạn rồi. Chỗ này tôi chưa từng tìm được lời giải thích. Thoạt nhìn có vẻ rất logic nhưng càng đào sâu thì càng giống như đang lợi dụng trạng thái lo âu của học sinh nào đó. Nó chưa thuyết phục được tôi.”
Khung Thương đổi tư thế, tay chống cằm, líu lưỡi: “Thật không thể hiểu nổi. Hay do tôi không học cấp ba tử tế nên không hiểu được?”
Hạ Quyết Vân lẩm bẩm: “Cô nói đúng. Cô nói đúng. Chỉ cần dẫn dắt lối suy nghĩ theo hướng cái chết của Chu Nam Tùng là do bạo lực học đường, chờ Vương Đông Nhan tự tử nữa là sự việc xem như kết thúc. Đây là suy nghĩ đơn giản nhất, đáng tin nhất, một mánh khóe cực kỳ tinh vi. Nghe mỗi cụm từ “bạo lực học đường” thôi là thấy hấp dẫn rồi.”
Nếu mọi âm mưu đúng như hướng phân tích này thì ác ý đang ẩn giấu quả thật khiến người ta lạnh run.
Sự thật là, mọi chuyện không kết thúc sau cái chết của Vương Đông Nhan, nó âm thầm phát triển, đoạt đi cả thảy năm sinh mạng.
Giọng Khung Thương luôn ung dung. Cô lấy thái độ bình tĩnh nhất để suy đoán: “Hơn nữa, cho tới nay, giữa ba người này, có một người khá bí ẩn, không hề xuất hiện bất cứ thông tin hay chứng cứ nào liên quan đến người này.”
Hạ Quyết Vân nheo mắt: “Nạn nhân đầu tiên, Điền Vận.”
Khung Thương: “Ở đây thiếu một mắt xích, một nhân vật mấu chốt có thể xâu chuỗi mối liên hệ của tất cả nhân vật.”
Yết hầu Hạ Quyết Vân trượt lên xuống: “Có. Có một người.”
Anh nhìn Khung Thương, tiếng thở phào gần như không phát hiện ra: “Chính là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp họ. Ông chủ cửa hàng nói, cô gái đấy có quan hệ khá tốt với ba người kia. Trước khi tự tử, Chu Nam Tùng và Điền Vận từng chơi chung với người này.”
Trong đầu Khung Thương lập tức hiện lên một bóng người yểu điệu. Đối phương ngồi tựa vào khung cửa sổ, ánh nắng chiếu vào bao lấy người. Dung mạo cô gái hấp dẫn người khác liếc nhìn.
Hệ thống đưa ra giới thiệu đơn giản về nhân vật mới.
“Hạng Thanh Khê.” Bàn tay buông thõng của Khung Thương siết chặt. Cô ngồi thẳng lưng: “Cô gái này cũng là một học sinh nghèo.”
*
Cư dân mạng ngồi xem live stream: “…”
“Lạy!”
“Đàn ông thì im lặng. Phụ nữ rơi nước mắt. Cư dân mạng rơi nước mắt trong âm thầm [hèn mọn]”
“Lần sau có thể đừng vả mặt tôi nhanh thế không? Ngại quá đi mất! Boss, cho tôi chút mặt mũi đi [chuồn mất]”
“[quấy rầy rồi] Hóa ra cùng một đề thi, hoàn toàn có thể dẫn đến hai đáp án khác nhau. Đệch!”
“Tuy khả năng trinh thám của tôi và boss 92 điểm lệch nhau đến 90% nhưng kết luận của chúng tôi giống nhau! Bốn bỏ lên năm, tôi cũng là một boss [siêu cường]”
“Tôi biết ngay mà. Thiết kế NPC tinh xảo như vậy, chắc chắn không thể là đồ bỏ đi.”
“Mị hoài nghi cô ấy xem kịch bản trước. Hơn nữa, mị có chứng cứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.