Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc
Chương 78: Anh trai cậu tên gì
MRA
09/09/2024
[Thao tác ngạt thở này, Fate tự vả mặt? Định nghĩa câu chuyện trước không thể biến thành "muôn mặt"? Hành động của Joshua chẳng phải là giẫm mìn à?]
[... Bỗng dưng hiểu ra Liên minh Thủ đô đang lên cơn điên gì, chính sách cớt cái gì chứ! Lầm to rồi! Truyện của Fate cho ta thấy lũ cấp cao sẽ dùng thủ đoạn gì để quyến rũ quý ngài. Lần này, lần này Fate phát sóng bí kíp tán tỉnh bí mật của trùng cấp cao!]
[Đúng là dám nghĩ dám viết.]
[Không thể để ngài ấy sa vào bẫy, càng không thể để ngài ấy rơi vào tay trùng cấp cao của Liên minh Thủ đô! Fate xé nát bộ mặt của trùng cấp cao đi!]
[Fate, ông anh làm tôi nể phục! Một đấm vả mặt hai anh em đang tại ngũ trong bộ đội liên sao.]
[Nhật ký: Thưa ngài Milan, ngài hút thuốc lá hiệu gì? Xin hãy dập tắt tàn thuốc trên ngực tôi ~ ah ]
...
@Fate Stay Night:
[...
Tôi im lặng nhìn cậu.
Cậu cũng im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt cậu run run, cẩn trọng nhưng lại kiện định như đang chờ một lời phán quyết? Định đoạt? Phủ định? Hay là gật đầu?
Khi ấy, tôi chẳng hề vui vẻ gì.
Có lẽ bạn sẽ thấy khó hiểu.
Joshua Warsaw tuổi trẻ tài cao, chiến tích hiển hách là một ngôi sao mai.
Ai mà chẳng muốn nắm giữ một ngôi sao mai?
Nếu tổng tư lệnh của Quân đoàn 1 biết ngôi sao mai chủ động theo đuổi, rơi xuống tay một quân y vô danh của Quân đoàn 2, ông sẽ lập tức nổi giận triển khai kế hoạch chiến tranh với Quân đoàn 2.
Vào năm 1600 trong thời đại quân đoàn thống trị, không một trùng nào khước từ quy phục, theo đuổi và tôn sùng bởi một ngôi sao mai, nhưng tôi chỉ cảm thấy áp lực.
Mọi đặc điểm của Joshua như gã quái vật khổng lồ khiến tôi không thể chống lại.
Cậu mang mặt nạ cười lấy lòng giả tạo đầy kỳ dị khiến tôi rùng mình e dè.
[Ghi chú ngay! Anh em là quý ngài của Fate đã nói, trùng cái không thể dùng bộ mặt giả tạo và quỷ quyệt của Liên minh Thủ đô trước mặt quý ngài!]
[Coi live muộn 5 phút mà tôi đã bỏ lỡ tin quan trọng thế này? Streamer Fate thực sự có anh em là quý ngài??]
[Nhìn kìa nơi này có trùng thật thà!!]
...
[Tôi châm điếu thuốc thứ ba, rít được nửa chừng, tôi cất lời hỏi trong làn khói mờ ảo: "Tại sao cậu nghĩ tôi thích hình tượng bên ngoài như vậy?"
Khi ấy tôi còn trẻ, lời lẽ sắc như dao giải phẫu, vừa chạm da đã rạch toạc, nhất quyết nhìn xem nội tạng bên trong cơ thể cậu có màu gì.
Nếu là tôi của hiện tại, tôi sẽ dùng thủ đoạn tốt hơn và an toàn hơn gặng hỏi "tương lai" từ miệng cậu.
Nhưng lúc bấy giờ, tôi trẻ tuổi, gai góc, đành hanh, cậu là mối đe doạ với tôi, mà tôi lại cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của cậu dành cho mình, tôi nắm giữ lợi thế, tôi quyết định ra tay trước.
"Ai nói với cậu? Hay là trong tương lai của cậu, tôi sẽ yêu kiểu trùng cái này?"
Joshua lập tức cúi gằm mặt, lảng tránh ánh nhìn chăm chú của tôi. Chiếc mặt nạ điềm tĩnh, trưởng thành tan biến như giấy thấm nước, trả lại cho cậu vẻ ngây thơ kỳ quặc vốn có.
Chỉ có những kẻ yếu đuối mới dùng sự im lặng để trốn tránh thực tế. Bởi họ bất lực trước thế giới, không biết phải làm gì, không biết cách chống cự, cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng, cầu mong sự im lặng có thể giải quyết mọi vấn đề.
Tôi không có hứng thú giao tiếp với kẻ câm điếc.]
[Đố vui không thưởng: Trong số anh em của Fate thì ai là quân y? Giáo viên hướng dẫn của tôi đã nói một câu y hệt vậy luôn đó!]
[Kiểm tra giới tính giáo viên của cậu xem.]
[Đã hiểu, quý ngài thích quân thư lắm lời.]
[Nếu giáo viên hướng dẫn của tôi là ngài Milan, bị, ừm, bị mắng nhất định sẽ ôm ôm. Ai cũng biết, quân y hướng dẫn sẽ phạt học trò! Nhưng nếu là ngài Milan thì hoàn toàn không sao cả!]
[Giáo viên hướng dẫn của bro có biết bro thường xuyên động dục trên mạng như vậy không?]
[Đuổi khỏi sư môn! Lập tức đuổi khỏi sư môn!]
[Giáo viên hướng dẫn của bro cày ngày cày đêm học thêm phẫu thuật thiến!]
.
[Tôi vẩy tàn thuốc bèn hỏi: "Anh trai cậu cũng vậy sao?"
"Thư quân tương lai của tôi? Tôi sẽ yêu một trùng cái như vậy?"
Tôi tin chắc giọng điệu và thái độ của tôi lúc đó đủ khiến trùng khó chịu, nhưng Joshua Warsaw lại không hề tỏ ra tức giận hay bị xúc phạm.
Thái độ của cậu lại mềm mỏng đến lạ, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bình tĩnh ôn tồn đáp: "Nếu thái độ của em làm anh không thoải mái, em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."
...
Ừ, lúc đó tôi thấy ớn lạnh.
Tôi phụ trách khoa ngoại, biết nhiều quân thư sau chiến trường cần được điều trị tâm lý, nhưng tôi không phải bác sĩ tâm lý nên chỉ có kiến thức về vận hành máy móc điều trị. Lúc này tôi không thể phân biệt được liệu sự bất thường của Joshua là do ảnh hưởng thường gặp sau chiến tranh hay do... "hồi quy"?
Tôi không còn tâm trạng để tiếp tục hút thuốc.
"Hồi quy" của Joshua, rốt cuộc là một lần hay hai lần?
Chỉ một lần trải nghiệm cận kề cái chết cũng đủ để hủy hoại phẩm chất và mọi kiên trì trước đây của một chiến sĩ.
Tôi đã chứng kiến vô số binh lính mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, đa số đều trở nên điên loạn, hoàn toàn biến thành một dạng sinh vật khác, số ít còn lại thì được an táng theo nghi thức quân đội.
Tôi hỏi: "Cậu sao vậy? Warsaw, dạo này cậu có đi tư vấn tâm lý sau khi trở về từ chiến trường không?"
...
Sau này tôi mới biết, chính câu hỏi nghi ngờ của tôi lại giúp Joshua gắng gượng thêm một thời gian.
Khi tôi lên tiếng, bản năng nghề nghiệp của bác sĩ bỗng trỗi dậy, sự cảnh giác trở nên lố bịch xen lẫn với nghiêm khắc vốn có khi đối mặt với những học trò vụng về trong ca phẫu thuật.
Ừ, thời gian đó tôi đang dẫn dắt một nhóm học trò mới, chuột bạch còn thông minh hơn cả bọn họ, hai tuần đó tôi liên tục cáu bẩn.
Tôi vừa đanh giọng lại, họ đã sa sầm mặt mày. Joshua cũng chẳng khác học trò của tôi, cậu bị sự nghiêm khắc này làm cho căng thẳng.
Cái cách cậu căng thẳng thật kỳ lạ.
Cậu... Dùng từ này để mô tả một quân thư trưởng thành cao hơn 190cm quả là kỳ lạ, nhưng lúc đó từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là từ này.
Joshua bỗng "ngoan" lạ thường.
Vẻ trưởng thành, điềm tĩnh của một vị lãnh đạo trong buổi họp vẫn còn phảng phất. Từng sợi tóc được chải chuốt gọn gàng, toát lên sự thanh nhã và sang trọng. Trên ban công nhỏ yên tĩnh không tiếng trùng, tôi ngửi thấy mùi bụi bặm, ẩm ướt do lâu ngày không dọn dẹp, mùi nước khử khuẩn trong không khí và cả hương nước hoa thoang thoảng trên người cậu.
Thoạt nhìn, cậu là hiện thân điển hình của đặc quyền, thế nhưng chỉ cần tôi hỏi một câu, "hình mẫu" này liền rối bời như có một trùng khác chân thành và vụng về hơn xuất hiện để đáp lời.
Joshua nói: "Mọi thứ đều ổn. Lần xuất quân chiến giáp gần đây nhất là ba ngày trước, em đã đi tư vấn tại khu thứ ba của tò vò, dùng phòng trị liệu số 30061 do chuyên gia tâm lý Karl Porter phụ trách."
Khi nói chuyện không nhìn vào mắt là hành động thiếu tôn trọng.
Lúc ấy Joshua không nhìn thẳng vào tôi, cậu ngẩng đầu lên, khẽ nghiêng sang một bên, nửa gương mặt tuấn tú hướng về phía tôi, nhưng khi nói chuyện, hàng mi của cậu lại khẽ run, sợi mi bạc như hai cánh bướm phập phờn trong ánh trăng, toả ra thứ ánh sáng khiến trái tim rung động.
Cậu nói không ngừng như muốn chứng minh bản thân bình thường, Joshua chủ động đề cập đến những điểm chính trong quá trình di dời căn cứ tò vò lần này. Cậu báo cáo nhanh gọn, rõ ràng, từng việc một rồi giải thích luôn những bước ngoặt lịch sử quan trọng sắp tới của quân đoàn tò vò.
...
...
...
Joshua đang nói những sự kiện lớn trong 10 năm tới, bỗng cậu vươn tay về phía tôi khiến tôi ngỡ ra.
Giữa vô vàn chủ đề có thể khiến thế giới đảo lộn, Joshua bất chợt chen ngang một câu về tôi.
Joshua nghiêng đầu, khẽ nói: "Sắp hết thuốc rồi, cẩn thận bỏng tay."
Bàn tay đeo găng tay trắng lễ nghi đưa ra, lòng bàn tay hướng lên ra hiệu cho tôi có thể dập tàn thuốc vào đó.
Không phải yêu cầu, cũng chẳng phải mệnh lệnh, tự nhiên như thể vốn dĩ phải như vậy.
Tôi không dập tắt mà vứt đại tàn thuốc xuống đất, dùng đế giãy ấn tắt, rút điếu thứ tư từ bao thuốc, bảo cậu tiếp tục nói.
Joshua rất nhạy cảm, lập tức rụt tay lại, còn giấu cả sau lưng, đứng nghiêm trước mặt tôi.
Giữa lúc căng thẳng, chi tiết nhỏ bất ngờ này khiến tôi có chút... dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn.
Tôi có tài đức gì mà có cơ hội trải nghiệm cảm giác của tổng tư lệnh Quân đoàn 1.
Cậu nói tiếp.
Tôi chăm chú lắng nghe, càng nghe càng cau mày.
...
Chuyện về bước ngoặt tương lai của Quân đoàn Tò vò, tôi không tiện đề cập chi tiết. Bạn có thể dành thời gian nghiên cứu tài liệu để hiểu rõ hơn nhé.
Tôi lên tiếng.
...
Khi Joshua nói về tương lai, tôi nhận ra cậu đang cố tình lảng tránh đề cập đến tương lai của "Milan Clement", chỉ nói về những điều hiện tại và tương lai có lợi cho tôi và Quân đoàn Tò vò.
Việc này khiến tôi lúc đó cảm thấy thoải mái. Đôi khi "ấn tượng cố hữu" và "những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai" có thể trở thành gông xiềng tư tưởng, tôi luôn thích tự khám phá và trải nghiệm hơn.
Lúc bấy giờ, tôi còn trẻ có kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa xuất chúng. Khi ấy tôi tự nhủ rằng lựa chọn do chính mình đưa ra mới là lựa chọn thực sự, còn "lựa chọn" được tiên đoán chỉ dẫn đến thất bại.
Khi tôi châm điếu thuốc thứ năm, Joshua đã rành rọt, mạch lạc kể cho tôi nghe về tương lai mà tôi có thể sử dụng.
Giọng cậu ôn tồn mang theo chút hối lỗi: "... Xin lỗi, em chỉ có thể lấy ra chừng này, đây là tất cả những gì em có, em chỉ nhớ được đến đây."
"Em chỉ sống đến năm 39 tuổi, chuyện gì xảy ra sau đó em không biết được."
Nghe đến 39 tuổi, ngón tay tôi khẽ run lên.
Tôi có hơi kinh ngạc nhìn vào mặt cậu.
Giờ trông cậu chỉ tầm 25 tuổi.
Một thiếu tướng 25 tuổi, tương lai nhất định sẽ trở thành tổng tư lệnh. Sau khi trở thành tổng tư lệnh, cậu không cần phải thường xuyên ra vào chiến trường biển sao chiến đấu với dị thú, vậy làm sao cậu chỉ sống đến 39 tuổi?
Tôi cau mày, suy nghĩ về một khả năng, sắc mặt hơi đổi.
Tuy Joshua quay mặt đi, nhưng chắc chắn khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn tôi, vừa thấy sắc mặt tôi thay đổi, cậu liền lên tiếng.
Cậu nói: "Trước khi hồi quy em chỉ sống đến 39 tuổi, hoàn toàn do em tự quyết định, không có trùng nào có thể can thiệp. Nơi em chết là cổng lỗ đen, chiến đấu đến chết trong biển sao là lựa chọn của một chiến sĩ."
Tôi nói, vậy à.
Cậu khẳng định đáp: "Đúng vậy, Mi... thưa bác sĩ Clement, xin ngài tin em."
Cậu dùng cả kính ngữ.
Một đặc quyền với quân y cấp trung ư?
Tôi bật cười.
Trước đó, tôi luôn cau mày, thái độ lạnh lùng và gai góc, tiếng cười khẽ bất chợt này như dự đoán đã dọa cậu hoảng sợ.
Joshua vô thức lùi lại nửa bước, hàng mi bạc run run trên sống mũi cũng ngưng lại.
Tôi hỏi: "Miệng bảo tin mà lại nhắm nghiền mắt? Sao cậu không quay lại nhìn tôi rồi nói?"
Tôi chẳng dùng mưu mẹo gì, chỉ gợi chuyện, Joshua đã tuôn một tràng, nói rõ về tương lai liên quan đến Quân đoàn Tò vò. Tôi phải nghĩ cách moi móc chuyện "hùng chủ" từ miệng cậu.
Joshua ngoảnh đầu lại nhưng không mở mắt, dường như cậu cũng hiểu rõ vì sao tôi liên tục truy hỏi.
Cậu dè dặt, lí nhí giải thích: "Thưa bác sĩ, chuyện mà ngài lo ngại đã không còn khả năng xảy ra."
"Anh trai em đã kết hôn với một quý ngài khác cũng xuất thân từ quân đoàn, anh ấy chưa bao giờ nghe qua tên của ngài."
"Ngài hoàn toàn an toàn."
...
Tôi im lặng một lát, mới nói...
...
Sao cơ?
Ừ, cậu cũng nghĩ tôi sẽ nói câu "nhưng có cậu biết" đấy à?
Khéo thật, Joshua ngày trước cũng nghĩ vậy.
Câu này không ổn.
Một khi nói ra, dù là tôi của hiện tại hay tôi năm đó đều tin chắc rằng Joshua sẽ có hành động cực đoan.
...
[Ngài Milan, một tuyệt tác sẽ mềm lòng với quân thư...]
[Mềm lòng cái củ cẹc!! Joshua còn sống giá trị càng lớn, ngài Milan có chút khôn ngoan sẽ không dùng lời lẽ xúi giục cậu ta tự sát.]
[Ghi nhớ điểm quan trọng: Fate Wynne tượng trưng cho nhiệt tình, còn Joshua có thể xem như tượng trưng cho trung thực?]
[...
Tôi đã nói trước một câu rồi, có nhớ không.
Khi ấy cả tôi và Joshua đều là trùng trưởng thành, nếu cậu có thể đeo mặt nạ giả tạo để diễn thuyết, vậy cậu cũng hiểu được hàm ý ẩn sau lời đáp bình tĩnh của tôi.
Cậu nên biết, nếu cứ tiếp tục đứng im, tiếp tục nghe, tôi sẽ nói ra những lời khiến cậu rơi vào thế bí.
Ví dụ như những lời mà ký chủ cho là xúi giục tự tử.
Nhưng cậu không đi.
Joshua vẫn đứng đó, chờ những lời còn chưa thốt ra khỏi miệng tôi.
Bám víu vào thứ mà bản thân chẳng muốn hiểu.
Cái sự cố chấp mù quáng này làm tôi liên tưởng đến những quân thư chết trên bàn mổ.
Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ vẫn cố gắng van nài: "Cứu tôi, bác sĩ, tôi không muốn chết!"
Dẫu biết rằng mình không thể qua khỏi, họ vẫn cầu mong một chút hy vọng mong manh.
Thế là tôi hỏi: "Vậy anh trai cậu tên gì?"
Joshua đột nhiên quay ngoắt đầu lại, mở to mắt nhìn tôi, mặt mày ngỡ ngàng.
Cậu ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh trai em đã kết hôn."
Lúc ấy tôi cảm thấy cậu ít nhiều gì cũng hiểu rõ tôi, có lẽ kiếp trước đã từng tiếp xúc gần gũi với tôi khoảng một thời gian dài. Tôi vẫn chưa quên hành vi táo bạo mạo phạm khi lần đầu tiên cậu tới cứu tôi.
Kết quả xem cậu nói gì? Chẳng lẽ tôi còn có ý nghĩ gì với một trùng cái đã kết hôn mà chưa từng gặp mặt?
Thần kinh.
Tôi cười khẩy: "Được thôi, cậu nói tên cho tôi, tối mai tôi sẽ đi ám sát anh ta."
Joshua lại muốn cúi đầu.
Tôi ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Cậu cứng đờ, vẻ trưởng thành và ôn tồn biến mất, giọng nói trở nên nhỏ hơn.
"... Josko Warsaw."
Tôi nghe không rõ lắm bèn lặp lại: "Jos? Jos gì?"
Tai Joshua ửng đỏ.
Biểu cảm lúc đó của tôi có phần là lạ nên Joshua liền nói lại to hơn: "Là Josko Warsaw, anh trai thứ ba của em, tên anh ấy rất giống em, cả ngoại hình cũng giống. Hùng phụ của em rất thích kỳ diệu sinh học này nên đã đặt cho cả hai có cái tên tương tự, em..."
Tôi nói: "Ngừng."
Joshua mím môi đến mức tái đi, nhưng bất chợt chỉ trong giây tiếp theo, biểu cảm luống cuống của cậu biến mất, con ngươi hoá thú, nét mặt trở nên hung tợn.
Thái độ thay đổi đột ngột của cậu làm tôi nổi gai ốc.
Joshua bỗng quay phắt đầu, hướng mắt về phía hành lang ban công. Vừa nãy trước khi đến họp, tôi đã uống bốn lon nước tăng lực mạnh, tinh thần và sự tập trung đang ở mức cao nhất. Tôi lập tức dõi theo tầm mắt của Joshua, thấy có trùng từ phía hành lang đi tới.
Joshua có giác quan rất nhạy bén, khi phát hiện sự hiện diện cách xa cả trăm mét. Vẻ trưởng thành giả tạo và sự vụng về của cậu tan biến, cặp râu dựng đứng, biểu cảm dữ tợn như dã thú, dữ tợn đến mức trở nên méo mó.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.
Cậu sẽ sát hại trùng vô tình đi ngang qua!
Joshua lùi lại một bước, tiếng ủng quân đội vang dội trên sàn nhà, cậu sắp tấn công sang hướng đó.
Tôi bước lên một bước, túm lấy cà vạt của cậu, giật mạnh đến mức ghim cài cà vạt văng ra, cả chiếc cà vạt bị tôi kéo ra khỏi bộ quân phục xanh đậm của Quân đoàn 1.
Toàn thân cậu căng cứng như tượng đá, tôi không tài nào lay được cậu, trái lại do lực tác động, chính tôi là va vào lòng cậu, chiếc ghim cà vạt văng ra rạch vào lòng bàn tay tôi.
Tôi cũng đeo găng tay, cần phải bảo dưỡng tay cẩn thận. Găng tay của tôi làm bằng da thuộc màu đen có khả năng chống đâm thủng tốt.
Nhưng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.
Ghim cà vạt đâm thủng găng tay tôi, máu từ chỗ rách rỉ ra ngoài.
Joshua ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức quay đầu lại. Không phải nói quá, biểu cảm của cậu lúc ấy chính xác là trắng như tờ giấy, hoảng loạn tột độ. Cử chỉ đầu tiên của cậu là nắm lấy tay tôi, hôn lên vết thương và máu trong lòng bàn tay tôi, dùng lưỡi liếm lớp da bị cứa rách, hút sạch máu đang rỉ ra ngoài.
Lúc đó tôi cũng hoảng hốt. Hormone của trùng đực được xác định bằng xét nghiệm máu, phản ứng của Joshua chẳng khác nào cứu nguy kịp thời.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, lệ tràn ra từ đôi mắt xanh biếc, như trân châu được đại dương nuôi dưỡng, cùng với những giọt nước mắt là đôi cánh của cậu cũng hiện ra.
Sau này tôi suy đoán, trong ký ức "triệu lần" của cậu hẳn đã từng xảy ra tình huống tương tự, "tôi" bị thương sắp bại lộ, nên cậu phải bất chấp mọi thứ để đưa tôi đi.
Phớt lờ lệnh cấm bay, Joshua sải cánh vảy ngay trên ban công thành phố, ôm lấy tôi rồi bay về phía vầng trăng.
Dứt khoát tránh hành lang ban công có trùng tuần tra.
...
Sao?
À, tất nhiên rồi.
Joshua là tộc bướm.
Sải cánh dài đến 4 mét, đầu cánh có móc nhọn, cậu ấy là tộc bướm Morpho nên cánh rất đẹp.]
[Hỡi tộc bướm! Đứng lên nào!!!]
[Trung thực là có thể liếm được quý ngài trùng đực? Liếm thật à?? Một ngụm máu này chứa bao nhiêu hormone... ngài Milan cấp cao, Joshua liếm một ngụm thôi chắc hẳn đã bị kích thích đến mức động dục rồi nhỉ???]
[Vấn đề đây, tôi đột nhiên liếm tay quý ngài sẽ bị Toà án giám sát mắng bay, làm ơn đó Fate, anh làm chút chuyện trùng nên làm đi, tôi tuyệt vọng quá, tại sao Joshua rút trúng bài thi địa ngục còn có thể nhập học thành công hả?]
Tác giả có lời muốn nói:
Lời thoại của Milan dùng phép ẩn dụ từ Tây Du Ký: "Ngươi nói tứ đại giai không nhưng lại nhắm chặt hai mắt. Nếu ngươi mở mắt nhìn ta, ta không tin hai mắt ngươi sẽ chẳng có gì."
Lý do không thể cập nhật thường xuyên: Truyện này từ khi lên VIP đã theo tần suất 20.000 chữ mỗi tuần, không phải cập nhật mỗi ngày. Lời hứa tăng chương vào hè năm ngoái dựa trên điều kiện tui có thể thành công vào công ty đã đề cập trước đó. Sau đó offer gặp vấn đề, tui không thể vào được, tất cả kế hoạch sau tốt nghiệp đều bị đảo lộn vì chuyện này. Công ty đó có đàn anh đàn chị nên tui tưởng sẽ suôn sẻ... haiz, tạm thời phải đi ứng tuyển lại. Hồi trước đi chơi sau giờ học không thấy đi taxi đắt, giờ đi phỏng vấn khắp nơi, công ty nào cũng xa, đi tàu điện ngầm ít nhất cũng một tiếng, đi taxi khứ hồi mất mấy trăm tệ (cỡ trên 300k), giờ công ty mới tìm được cách chỗ ở 50 phút đi lại, nếu được nhận vào làm chắc chắn sẽ chuyển nhà đến gần hơn. Dạo này tui thực sự rất bận, xin lỗi mọi người vì không thể ra thêm chương vào dịp hè như đã hứa. Tui sẽ cố gắng duy trì lịch đăng chương mỗi tuần đồng thời viết thêm nhiều hơn một chút. Truyện này đã có dàn ý và kết thúc, phần giới thiệu nội dung cũng đã viết được một phần. Vì tui gõ chữ khá chậm, không thể viết nhanh như các tác giả giỏi khác mỗi ngày 6.000 chữ, nhưng tui sẽ cố gắng viết hết và viết tốt câu chuyện này. Mong mọi người thông cảm, cảm ơn mọi người đã theo dõi và mong chờ, tui cũng thích mọi người cmt và các kiểu fanfic. Mong mọi người không tranh cãi trong phần bình luận, xin đừng tức giận, hãy vui vẻ đọc truyện. Về việc cập nhật, tui xin nhắc lại là số lượng từ mỗi tuần vẫn giữ nguyên 20.000, tui sẽ cố gắng đăng nhiều hơn nếu có thể. Nếu có trường hợp bất khả kháng phải tăng ca, tui sẽ thông báo sớm nhất. Xin cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui (cúi đầu PS: Ngày mai sẽ không có chương mới vì tui có buổi đào tạo, công ty tổ chức liên hoan và tui cũng không có thời gian để chỉnh sửa bản thân...)
Weibo: 隐婚1001夜枇少宠翻天
Fanart Joshua
[... Bỗng dưng hiểu ra Liên minh Thủ đô đang lên cơn điên gì, chính sách cớt cái gì chứ! Lầm to rồi! Truyện của Fate cho ta thấy lũ cấp cao sẽ dùng thủ đoạn gì để quyến rũ quý ngài. Lần này, lần này Fate phát sóng bí kíp tán tỉnh bí mật của trùng cấp cao!]
[Đúng là dám nghĩ dám viết.]
[Không thể để ngài ấy sa vào bẫy, càng không thể để ngài ấy rơi vào tay trùng cấp cao của Liên minh Thủ đô! Fate xé nát bộ mặt của trùng cấp cao đi!]
[Fate, ông anh làm tôi nể phục! Một đấm vả mặt hai anh em đang tại ngũ trong bộ đội liên sao.]
[Nhật ký: Thưa ngài Milan, ngài hút thuốc lá hiệu gì? Xin hãy dập tắt tàn thuốc trên ngực tôi ~ ah ]
...
@Fate Stay Night:
[...
Tôi im lặng nhìn cậu.
Cậu cũng im lặng nhìn tôi.
Ánh mắt cậu run run, cẩn trọng nhưng lại kiện định như đang chờ một lời phán quyết? Định đoạt? Phủ định? Hay là gật đầu?
Khi ấy, tôi chẳng hề vui vẻ gì.
Có lẽ bạn sẽ thấy khó hiểu.
Joshua Warsaw tuổi trẻ tài cao, chiến tích hiển hách là một ngôi sao mai.
Ai mà chẳng muốn nắm giữ một ngôi sao mai?
Nếu tổng tư lệnh của Quân đoàn 1 biết ngôi sao mai chủ động theo đuổi, rơi xuống tay một quân y vô danh của Quân đoàn 2, ông sẽ lập tức nổi giận triển khai kế hoạch chiến tranh với Quân đoàn 2.
Vào năm 1600 trong thời đại quân đoàn thống trị, không một trùng nào khước từ quy phục, theo đuổi và tôn sùng bởi một ngôi sao mai, nhưng tôi chỉ cảm thấy áp lực.
Mọi đặc điểm của Joshua như gã quái vật khổng lồ khiến tôi không thể chống lại.
Cậu mang mặt nạ cười lấy lòng giả tạo đầy kỳ dị khiến tôi rùng mình e dè.
[Ghi chú ngay! Anh em là quý ngài của Fate đã nói, trùng cái không thể dùng bộ mặt giả tạo và quỷ quyệt của Liên minh Thủ đô trước mặt quý ngài!]
[Coi live muộn 5 phút mà tôi đã bỏ lỡ tin quan trọng thế này? Streamer Fate thực sự có anh em là quý ngài??]
[Nhìn kìa nơi này có trùng thật thà!!]
...
[Tôi châm điếu thuốc thứ ba, rít được nửa chừng, tôi cất lời hỏi trong làn khói mờ ảo: "Tại sao cậu nghĩ tôi thích hình tượng bên ngoài như vậy?"
Khi ấy tôi còn trẻ, lời lẽ sắc như dao giải phẫu, vừa chạm da đã rạch toạc, nhất quyết nhìn xem nội tạng bên trong cơ thể cậu có màu gì.
Nếu là tôi của hiện tại, tôi sẽ dùng thủ đoạn tốt hơn và an toàn hơn gặng hỏi "tương lai" từ miệng cậu.
Nhưng lúc bấy giờ, tôi trẻ tuổi, gai góc, đành hanh, cậu là mối đe doạ với tôi, mà tôi lại cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của cậu dành cho mình, tôi nắm giữ lợi thế, tôi quyết định ra tay trước.
"Ai nói với cậu? Hay là trong tương lai của cậu, tôi sẽ yêu kiểu trùng cái này?"
Joshua lập tức cúi gằm mặt, lảng tránh ánh nhìn chăm chú của tôi. Chiếc mặt nạ điềm tĩnh, trưởng thành tan biến như giấy thấm nước, trả lại cho cậu vẻ ngây thơ kỳ quặc vốn có.
Chỉ có những kẻ yếu đuối mới dùng sự im lặng để trốn tránh thực tế. Bởi họ bất lực trước thế giới, không biết phải làm gì, không biết cách chống cự, cuối cùng chỉ còn lại sự im lặng, cầu mong sự im lặng có thể giải quyết mọi vấn đề.
Tôi không có hứng thú giao tiếp với kẻ câm điếc.]
[Đố vui không thưởng: Trong số anh em của Fate thì ai là quân y? Giáo viên hướng dẫn của tôi đã nói một câu y hệt vậy luôn đó!]
[Kiểm tra giới tính giáo viên của cậu xem.]
[Đã hiểu, quý ngài thích quân thư lắm lời.]
[Nếu giáo viên hướng dẫn của tôi là ngài Milan, bị, ừm, bị mắng nhất định sẽ ôm ôm. Ai cũng biết, quân y hướng dẫn sẽ phạt học trò! Nhưng nếu là ngài Milan thì hoàn toàn không sao cả!]
[Giáo viên hướng dẫn của bro có biết bro thường xuyên động dục trên mạng như vậy không?]
[Đuổi khỏi sư môn! Lập tức đuổi khỏi sư môn!]
[Giáo viên hướng dẫn của bro cày ngày cày đêm học thêm phẫu thuật thiến!]
.
[Tôi vẩy tàn thuốc bèn hỏi: "Anh trai cậu cũng vậy sao?"
"Thư quân tương lai của tôi? Tôi sẽ yêu một trùng cái như vậy?"
Tôi tin chắc giọng điệu và thái độ của tôi lúc đó đủ khiến trùng khó chịu, nhưng Joshua Warsaw lại không hề tỏ ra tức giận hay bị xúc phạm.
Thái độ của cậu lại mềm mỏng đến lạ, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bình tĩnh ôn tồn đáp: "Nếu thái độ của em làm anh không thoải mái, em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."
...
Ừ, lúc đó tôi thấy ớn lạnh.
Tôi phụ trách khoa ngoại, biết nhiều quân thư sau chiến trường cần được điều trị tâm lý, nhưng tôi không phải bác sĩ tâm lý nên chỉ có kiến thức về vận hành máy móc điều trị. Lúc này tôi không thể phân biệt được liệu sự bất thường của Joshua là do ảnh hưởng thường gặp sau chiến tranh hay do... "hồi quy"?
Tôi không còn tâm trạng để tiếp tục hút thuốc.
"Hồi quy" của Joshua, rốt cuộc là một lần hay hai lần?
Chỉ một lần trải nghiệm cận kề cái chết cũng đủ để hủy hoại phẩm chất và mọi kiên trì trước đây của một chiến sĩ.
Tôi đã chứng kiến vô số binh lính mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, đa số đều trở nên điên loạn, hoàn toàn biến thành một dạng sinh vật khác, số ít còn lại thì được an táng theo nghi thức quân đội.
Tôi hỏi: "Cậu sao vậy? Warsaw, dạo này cậu có đi tư vấn tâm lý sau khi trở về từ chiến trường không?"
...
Sau này tôi mới biết, chính câu hỏi nghi ngờ của tôi lại giúp Joshua gắng gượng thêm một thời gian.
Khi tôi lên tiếng, bản năng nghề nghiệp của bác sĩ bỗng trỗi dậy, sự cảnh giác trở nên lố bịch xen lẫn với nghiêm khắc vốn có khi đối mặt với những học trò vụng về trong ca phẫu thuật.
Ừ, thời gian đó tôi đang dẫn dắt một nhóm học trò mới, chuột bạch còn thông minh hơn cả bọn họ, hai tuần đó tôi liên tục cáu bẩn.
Tôi vừa đanh giọng lại, họ đã sa sầm mặt mày. Joshua cũng chẳng khác học trò của tôi, cậu bị sự nghiêm khắc này làm cho căng thẳng.
Cái cách cậu căng thẳng thật kỳ lạ.
Cậu... Dùng từ này để mô tả một quân thư trưởng thành cao hơn 190cm quả là kỳ lạ, nhưng lúc đó từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là từ này.
Joshua bỗng "ngoan" lạ thường.
Vẻ trưởng thành, điềm tĩnh của một vị lãnh đạo trong buổi họp vẫn còn phảng phất. Từng sợi tóc được chải chuốt gọn gàng, toát lên sự thanh nhã và sang trọng. Trên ban công nhỏ yên tĩnh không tiếng trùng, tôi ngửi thấy mùi bụi bặm, ẩm ướt do lâu ngày không dọn dẹp, mùi nước khử khuẩn trong không khí và cả hương nước hoa thoang thoảng trên người cậu.
Thoạt nhìn, cậu là hiện thân điển hình của đặc quyền, thế nhưng chỉ cần tôi hỏi một câu, "hình mẫu" này liền rối bời như có một trùng khác chân thành và vụng về hơn xuất hiện để đáp lời.
Joshua nói: "Mọi thứ đều ổn. Lần xuất quân chiến giáp gần đây nhất là ba ngày trước, em đã đi tư vấn tại khu thứ ba của tò vò, dùng phòng trị liệu số 30061 do chuyên gia tâm lý Karl Porter phụ trách."
Khi nói chuyện không nhìn vào mắt là hành động thiếu tôn trọng.
Lúc ấy Joshua không nhìn thẳng vào tôi, cậu ngẩng đầu lên, khẽ nghiêng sang một bên, nửa gương mặt tuấn tú hướng về phía tôi, nhưng khi nói chuyện, hàng mi của cậu lại khẽ run, sợi mi bạc như hai cánh bướm phập phờn trong ánh trăng, toả ra thứ ánh sáng khiến trái tim rung động.
Cậu nói không ngừng như muốn chứng minh bản thân bình thường, Joshua chủ động đề cập đến những điểm chính trong quá trình di dời căn cứ tò vò lần này. Cậu báo cáo nhanh gọn, rõ ràng, từng việc một rồi giải thích luôn những bước ngoặt lịch sử quan trọng sắp tới của quân đoàn tò vò.
...
...
...
Joshua đang nói những sự kiện lớn trong 10 năm tới, bỗng cậu vươn tay về phía tôi khiến tôi ngỡ ra.
Giữa vô vàn chủ đề có thể khiến thế giới đảo lộn, Joshua bất chợt chen ngang một câu về tôi.
Joshua nghiêng đầu, khẽ nói: "Sắp hết thuốc rồi, cẩn thận bỏng tay."
Bàn tay đeo găng tay trắng lễ nghi đưa ra, lòng bàn tay hướng lên ra hiệu cho tôi có thể dập tàn thuốc vào đó.
Không phải yêu cầu, cũng chẳng phải mệnh lệnh, tự nhiên như thể vốn dĩ phải như vậy.
Tôi không dập tắt mà vứt đại tàn thuốc xuống đất, dùng đế giãy ấn tắt, rút điếu thứ tư từ bao thuốc, bảo cậu tiếp tục nói.
Joshua rất nhạy cảm, lập tức rụt tay lại, còn giấu cả sau lưng, đứng nghiêm trước mặt tôi.
Giữa lúc căng thẳng, chi tiết nhỏ bất ngờ này khiến tôi có chút... dở khóc dở cười, không biết nói gì hơn.
Tôi có tài đức gì mà có cơ hội trải nghiệm cảm giác của tổng tư lệnh Quân đoàn 1.
Cậu nói tiếp.
Tôi chăm chú lắng nghe, càng nghe càng cau mày.
...
Chuyện về bước ngoặt tương lai của Quân đoàn Tò vò, tôi không tiện đề cập chi tiết. Bạn có thể dành thời gian nghiên cứu tài liệu để hiểu rõ hơn nhé.
Tôi lên tiếng.
...
Khi Joshua nói về tương lai, tôi nhận ra cậu đang cố tình lảng tránh đề cập đến tương lai của "Milan Clement", chỉ nói về những điều hiện tại và tương lai có lợi cho tôi và Quân đoàn Tò vò.
Việc này khiến tôi lúc đó cảm thấy thoải mái. Đôi khi "ấn tượng cố hữu" và "những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai" có thể trở thành gông xiềng tư tưởng, tôi luôn thích tự khám phá và trải nghiệm hơn.
Lúc bấy giờ, tôi còn trẻ có kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa xuất chúng. Khi ấy tôi tự nhủ rằng lựa chọn do chính mình đưa ra mới là lựa chọn thực sự, còn "lựa chọn" được tiên đoán chỉ dẫn đến thất bại.
Khi tôi châm điếu thuốc thứ năm, Joshua đã rành rọt, mạch lạc kể cho tôi nghe về tương lai mà tôi có thể sử dụng.
Giọng cậu ôn tồn mang theo chút hối lỗi: "... Xin lỗi, em chỉ có thể lấy ra chừng này, đây là tất cả những gì em có, em chỉ nhớ được đến đây."
"Em chỉ sống đến năm 39 tuổi, chuyện gì xảy ra sau đó em không biết được."
Nghe đến 39 tuổi, ngón tay tôi khẽ run lên.
Tôi có hơi kinh ngạc nhìn vào mặt cậu.
Giờ trông cậu chỉ tầm 25 tuổi.
Một thiếu tướng 25 tuổi, tương lai nhất định sẽ trở thành tổng tư lệnh. Sau khi trở thành tổng tư lệnh, cậu không cần phải thường xuyên ra vào chiến trường biển sao chiến đấu với dị thú, vậy làm sao cậu chỉ sống đến 39 tuổi?
Tôi cau mày, suy nghĩ về một khả năng, sắc mặt hơi đổi.
Tuy Joshua quay mặt đi, nhưng chắc chắn khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn tôi, vừa thấy sắc mặt tôi thay đổi, cậu liền lên tiếng.
Cậu nói: "Trước khi hồi quy em chỉ sống đến 39 tuổi, hoàn toàn do em tự quyết định, không có trùng nào có thể can thiệp. Nơi em chết là cổng lỗ đen, chiến đấu đến chết trong biển sao là lựa chọn của một chiến sĩ."
Tôi nói, vậy à.
Cậu khẳng định đáp: "Đúng vậy, Mi... thưa bác sĩ Clement, xin ngài tin em."
Cậu dùng cả kính ngữ.
Một đặc quyền với quân y cấp trung ư?
Tôi bật cười.
Trước đó, tôi luôn cau mày, thái độ lạnh lùng và gai góc, tiếng cười khẽ bất chợt này như dự đoán đã dọa cậu hoảng sợ.
Joshua vô thức lùi lại nửa bước, hàng mi bạc run run trên sống mũi cũng ngưng lại.
Tôi hỏi: "Miệng bảo tin mà lại nhắm nghiền mắt? Sao cậu không quay lại nhìn tôi rồi nói?"
Tôi chẳng dùng mưu mẹo gì, chỉ gợi chuyện, Joshua đã tuôn một tràng, nói rõ về tương lai liên quan đến Quân đoàn Tò vò. Tôi phải nghĩ cách moi móc chuyện "hùng chủ" từ miệng cậu.
Joshua ngoảnh đầu lại nhưng không mở mắt, dường như cậu cũng hiểu rõ vì sao tôi liên tục truy hỏi.
Cậu dè dặt, lí nhí giải thích: "Thưa bác sĩ, chuyện mà ngài lo ngại đã không còn khả năng xảy ra."
"Anh trai em đã kết hôn với một quý ngài khác cũng xuất thân từ quân đoàn, anh ấy chưa bao giờ nghe qua tên của ngài."
"Ngài hoàn toàn an toàn."
...
Tôi im lặng một lát, mới nói...
...
Sao cơ?
Ừ, cậu cũng nghĩ tôi sẽ nói câu "nhưng có cậu biết" đấy à?
Khéo thật, Joshua ngày trước cũng nghĩ vậy.
Câu này không ổn.
Một khi nói ra, dù là tôi của hiện tại hay tôi năm đó đều tin chắc rằng Joshua sẽ có hành động cực đoan.
...
[Ngài Milan, một tuyệt tác sẽ mềm lòng với quân thư...]
[Mềm lòng cái củ cẹc!! Joshua còn sống giá trị càng lớn, ngài Milan có chút khôn ngoan sẽ không dùng lời lẽ xúi giục cậu ta tự sát.]
[Ghi nhớ điểm quan trọng: Fate Wynne tượng trưng cho nhiệt tình, còn Joshua có thể xem như tượng trưng cho trung thực?]
[...
Tôi đã nói trước một câu rồi, có nhớ không.
Khi ấy cả tôi và Joshua đều là trùng trưởng thành, nếu cậu có thể đeo mặt nạ giả tạo để diễn thuyết, vậy cậu cũng hiểu được hàm ý ẩn sau lời đáp bình tĩnh của tôi.
Cậu nên biết, nếu cứ tiếp tục đứng im, tiếp tục nghe, tôi sẽ nói ra những lời khiến cậu rơi vào thế bí.
Ví dụ như những lời mà ký chủ cho là xúi giục tự tử.
Nhưng cậu không đi.
Joshua vẫn đứng đó, chờ những lời còn chưa thốt ra khỏi miệng tôi.
Bám víu vào thứ mà bản thân chẳng muốn hiểu.
Cái sự cố chấp mù quáng này làm tôi liên tưởng đến những quân thư chết trên bàn mổ.
Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ vẫn cố gắng van nài: "Cứu tôi, bác sĩ, tôi không muốn chết!"
Dẫu biết rằng mình không thể qua khỏi, họ vẫn cầu mong một chút hy vọng mong manh.
Thế là tôi hỏi: "Vậy anh trai cậu tên gì?"
Joshua đột nhiên quay ngoắt đầu lại, mở to mắt nhìn tôi, mặt mày ngỡ ngàng.
Cậu ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh trai em đã kết hôn."
Lúc ấy tôi cảm thấy cậu ít nhiều gì cũng hiểu rõ tôi, có lẽ kiếp trước đã từng tiếp xúc gần gũi với tôi khoảng một thời gian dài. Tôi vẫn chưa quên hành vi táo bạo mạo phạm khi lần đầu tiên cậu tới cứu tôi.
Kết quả xem cậu nói gì? Chẳng lẽ tôi còn có ý nghĩ gì với một trùng cái đã kết hôn mà chưa từng gặp mặt?
Thần kinh.
Tôi cười khẩy: "Được thôi, cậu nói tên cho tôi, tối mai tôi sẽ đi ám sát anh ta."
Joshua lại muốn cúi đầu.
Tôi ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Cậu cứng đờ, vẻ trưởng thành và ôn tồn biến mất, giọng nói trở nên nhỏ hơn.
"... Josko Warsaw."
Tôi nghe không rõ lắm bèn lặp lại: "Jos? Jos gì?"
Tai Joshua ửng đỏ.
Biểu cảm lúc đó của tôi có phần là lạ nên Joshua liền nói lại to hơn: "Là Josko Warsaw, anh trai thứ ba của em, tên anh ấy rất giống em, cả ngoại hình cũng giống. Hùng phụ của em rất thích kỳ diệu sinh học này nên đã đặt cho cả hai có cái tên tương tự, em..."
Tôi nói: "Ngừng."
Joshua mím môi đến mức tái đi, nhưng bất chợt chỉ trong giây tiếp theo, biểu cảm luống cuống của cậu biến mất, con ngươi hoá thú, nét mặt trở nên hung tợn.
Thái độ thay đổi đột ngột của cậu làm tôi nổi gai ốc.
Joshua bỗng quay phắt đầu, hướng mắt về phía hành lang ban công. Vừa nãy trước khi đến họp, tôi đã uống bốn lon nước tăng lực mạnh, tinh thần và sự tập trung đang ở mức cao nhất. Tôi lập tức dõi theo tầm mắt của Joshua, thấy có trùng từ phía hành lang đi tới.
Joshua có giác quan rất nhạy bén, khi phát hiện sự hiện diện cách xa cả trăm mét. Vẻ trưởng thành giả tạo và sự vụng về của cậu tan biến, cặp râu dựng đứng, biểu cảm dữ tợn như dã thú, dữ tợn đến mức trở nên méo mó.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.
Cậu sẽ sát hại trùng vô tình đi ngang qua!
Joshua lùi lại một bước, tiếng ủng quân đội vang dội trên sàn nhà, cậu sắp tấn công sang hướng đó.
Tôi bước lên một bước, túm lấy cà vạt của cậu, giật mạnh đến mức ghim cài cà vạt văng ra, cả chiếc cà vạt bị tôi kéo ra khỏi bộ quân phục xanh đậm của Quân đoàn 1.
Toàn thân cậu căng cứng như tượng đá, tôi không tài nào lay được cậu, trái lại do lực tác động, chính tôi là va vào lòng cậu, chiếc ghim cà vạt văng ra rạch vào lòng bàn tay tôi.
Tôi cũng đeo găng tay, cần phải bảo dưỡng tay cẩn thận. Găng tay của tôi làm bằng da thuộc màu đen có khả năng chống đâm thủng tốt.
Nhưng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.
Ghim cà vạt đâm thủng găng tay tôi, máu từ chỗ rách rỉ ra ngoài.
Joshua ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức quay đầu lại. Không phải nói quá, biểu cảm của cậu lúc ấy chính xác là trắng như tờ giấy, hoảng loạn tột độ. Cử chỉ đầu tiên của cậu là nắm lấy tay tôi, hôn lên vết thương và máu trong lòng bàn tay tôi, dùng lưỡi liếm lớp da bị cứa rách, hút sạch máu đang rỉ ra ngoài.
Lúc đó tôi cũng hoảng hốt. Hormone của trùng đực được xác định bằng xét nghiệm máu, phản ứng của Joshua chẳng khác nào cứu nguy kịp thời.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, lệ tràn ra từ đôi mắt xanh biếc, như trân châu được đại dương nuôi dưỡng, cùng với những giọt nước mắt là đôi cánh của cậu cũng hiện ra.
Sau này tôi suy đoán, trong ký ức "triệu lần" của cậu hẳn đã từng xảy ra tình huống tương tự, "tôi" bị thương sắp bại lộ, nên cậu phải bất chấp mọi thứ để đưa tôi đi.
Phớt lờ lệnh cấm bay, Joshua sải cánh vảy ngay trên ban công thành phố, ôm lấy tôi rồi bay về phía vầng trăng.
Dứt khoát tránh hành lang ban công có trùng tuần tra.
...
Sao?
À, tất nhiên rồi.
Joshua là tộc bướm.
Sải cánh dài đến 4 mét, đầu cánh có móc nhọn, cậu ấy là tộc bướm Morpho nên cánh rất đẹp.]
[Hỡi tộc bướm! Đứng lên nào!!!]
[Trung thực là có thể liếm được quý ngài trùng đực? Liếm thật à?? Một ngụm máu này chứa bao nhiêu hormone... ngài Milan cấp cao, Joshua liếm một ngụm thôi chắc hẳn đã bị kích thích đến mức động dục rồi nhỉ???]
[Vấn đề đây, tôi đột nhiên liếm tay quý ngài sẽ bị Toà án giám sát mắng bay, làm ơn đó Fate, anh làm chút chuyện trùng nên làm đi, tôi tuyệt vọng quá, tại sao Joshua rút trúng bài thi địa ngục còn có thể nhập học thành công hả?]
Tác giả có lời muốn nói:
Lời thoại của Milan dùng phép ẩn dụ từ Tây Du Ký: "Ngươi nói tứ đại giai không nhưng lại nhắm chặt hai mắt. Nếu ngươi mở mắt nhìn ta, ta không tin hai mắt ngươi sẽ chẳng có gì."
Lý do không thể cập nhật thường xuyên: Truyện này từ khi lên VIP đã theo tần suất 20.000 chữ mỗi tuần, không phải cập nhật mỗi ngày. Lời hứa tăng chương vào hè năm ngoái dựa trên điều kiện tui có thể thành công vào công ty đã đề cập trước đó. Sau đó offer gặp vấn đề, tui không thể vào được, tất cả kế hoạch sau tốt nghiệp đều bị đảo lộn vì chuyện này. Công ty đó có đàn anh đàn chị nên tui tưởng sẽ suôn sẻ... haiz, tạm thời phải đi ứng tuyển lại. Hồi trước đi chơi sau giờ học không thấy đi taxi đắt, giờ đi phỏng vấn khắp nơi, công ty nào cũng xa, đi tàu điện ngầm ít nhất cũng một tiếng, đi taxi khứ hồi mất mấy trăm tệ (cỡ trên 300k), giờ công ty mới tìm được cách chỗ ở 50 phút đi lại, nếu được nhận vào làm chắc chắn sẽ chuyển nhà đến gần hơn. Dạo này tui thực sự rất bận, xin lỗi mọi người vì không thể ra thêm chương vào dịp hè như đã hứa. Tui sẽ cố gắng duy trì lịch đăng chương mỗi tuần đồng thời viết thêm nhiều hơn một chút. Truyện này đã có dàn ý và kết thúc, phần giới thiệu nội dung cũng đã viết được một phần. Vì tui gõ chữ khá chậm, không thể viết nhanh như các tác giả giỏi khác mỗi ngày 6.000 chữ, nhưng tui sẽ cố gắng viết hết và viết tốt câu chuyện này. Mong mọi người thông cảm, cảm ơn mọi người đã theo dõi và mong chờ, tui cũng thích mọi người cmt và các kiểu fanfic. Mong mọi người không tranh cãi trong phần bình luận, xin đừng tức giận, hãy vui vẻ đọc truyện. Về việc cập nhật, tui xin nhắc lại là số lượng từ mỗi tuần vẫn giữ nguyên 20.000, tui sẽ cố gắng đăng nhiều hơn nếu có thể. Nếu có trường hợp bất khả kháng phải tăng ca, tui sẽ thông báo sớm nhất. Xin cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui (cúi đầu PS: Ngày mai sẽ không có chương mới vì tui có buổi đào tạo, công ty tổ chức liên hoan và tui cũng không có thời gian để chỉnh sửa bản thân...)
Weibo: 隐婚1001夜枇少宠翻天
Fanart Joshua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.