Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc
Chương 77: Thân phận của Fate ngày càng khó đoán!
MRA
09/09/2024
[Đậu mòe? Đậu mòe?!]
[Lên live rồi... Ôi đệt, rốt cuộc Fate là trùng gì?]
[Bá quá, sau một tuần vụ án quảng trường, tài khoản này vẫn hoạt động bình thường. Chắc chắn Fate là đặc quyền! Chắc chắn thân sinh có một quý ngài cấp A! Vậy không thể giải thích được tại sao Liên minh Thủ đô và Tòa án mâu thuẫn, Fate vẫn thản nhiên livestream như không có chuyện gì xảy ra! Thế lực chống lưng của ổng mạnh thật đấy!]
[Quý ngài cấp A! Cấp bậc chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa! Có cao thủ nào tính được tuổi Fate không? Có thể đoán ra quý ngài cấp A nào là hùng phụ của ổng không?]
[Đặc quyền đích thân viết câu chuyện tình yêu? Khó mà nói đây là câu chuyện kinh dị hay mộng tưởng!]
[Chưa chắc nhé, chỉ là giả thiết thôi, Liên minh Thủ đô đi sai một bước gây ra hậu quả khó lường. Lệnh phong tỏa toàn cảnh khiến cả tộc căm phẫn, quân đội Liên minh Thủ đô còn bao vây ba gia tộc nắm thực quyền, đồng thời cắt đứt nguồn cung cấp vật tự, đắc tội với phe Quân đoàn. Bộ trưởng Tư pháp Thủ đô còn ra tay sát hại phó chủ tịch Tòa Án! Lúc này Liên minh Thủ đô còn rảnh tay để "cảnh cáo" streamer Fate nữa hay không, hay là họ đang bận túi bụi dọn dẹp mớ hỗn độn do phe phản đối Fate gây ra?]
...
[Lệnh phong tỏa toàn cảnh này thật vô lý! Nói thật không có chỉ thị vô lý này, thì phe Thủ đô có thể cử trùng thông báo cho công ty giải trí khóa tài khoản của Fate. Bây giờ ha ha, phe Thủ đô không xử lý mớ hỗn độn này thì chỉ có nước chờ bị Quân đoàn bắn chết!]
[Quân đoàn đã ra quân từ sớm! Quân đoàn 2 và Quân đoàn 10 liên tục di chuyển đến Liên minh Thủ đô trong tuần này. Hạm đội của hai quân đoàn lơ lửng trên tuyến đường an toàn của Liên minh Thủ đô rất khủng bố. Mấy đứa không hiểu chuyện còn tưởng dị thú xuất hiện ở tuyến đường an toàn của liên minh. Nhiều gia tộc đặc quyền ngoài liên minh hủy thẳng kế hoạch giao dịch gần đây với Liên minh Thủ đô. Thân trùng của tôi đang tại ngũ trong quân đội liên sao của Thủ đô, ban đầu anh ấy đã đăng ký hẹn hò với quý ngài trong tuần này, nhưng bận rộn đến mức không có thời gian, liên tục canh gác đề phòng quân đoàn tấn công nên chẳng có thời gian quay về mặt đất. Khi tôi liên lạc với anh ấy, anh ấy tức tối, chửi rủa quân đoàn xuất chiến hạm bừa bãi!]
[Quân đoàn 10 là tò vò chẳng lẽ đến đến đó để trút giận cho streamer Fate? Vậy chiến hạm của Quân đoàn 2 tới góp vui à?]
...
[Không ngờ tổng công ty giải trí Starnet lại không chủ động khoá tài khoản của Fate để lấy lòng Liên minh Thủ đô... Thật không tin nổi! Hoá ra bối cảnh của Fate lại khiến tổng công ty bất chấp dư luận bảo vệ. Tôi có một suy đoán đáng sợ, có thể là sự thật! Fate nắm giữ nhiều bí mật về Mắt Mèo đúng không? Vậy chẳng lẽ hùng phụ ổng là cấp A, mà ổng còn một anh em trùng đực cấp bậc rất cao?!]
[Bọn này lố quá rồi! Mau lan truyền đi! Fate có một dàn anh em là quý ngài trùng đực!]
[Cười ẻ, các quý ngài đấy! Toà án mau quỳ xuống cầu xin tọa độ của Fate đi!]
[Nếu không làm sao giải thích việc công ty giải trí tổng hợp cố bảo vệ tài khoản của Fate? Hẳn là Liên minh Thủ đô đã gây áp lực lên công ty! Tuy công ty có đội bảo vệ vũ trang riêng, nhưng làm sao có thể sánh được quân đội liên sao của Liên minh Thủ đô! Họ dám bảo vệ Fate! Chắc chắn họ đã xác định rằng Fate có con át chủ bài lớn hơn!]
[Càng nói càng xuôi? Ông chủ tập đoàn năm nay 57, tôi có vinh dự được phỏng vấn ông ấy tại hành tinh tổng công ty giải trí! Trông tầm 30 tuổi không khác gì quý tộc đặc quyền tầm ở Thủ đô, nghe nói vẫn chưa kết hôn, có lẽ... có chút ấy ấy với anh em trùng đực chống lưng cho Fate?]
[Càng nói càng ảo! Diễn đàn sắp có bài bóc trần 818 anh em trùng đực chống lưng cho Fate, cười chết đi được!]
[Lời đồn nhảm khó tin nhất năm nay: Fate có một dàn anh em là quý ngài trùng đực!]
...
...
Hệ thống tuân theo mệnh lệnh của Thời sensei, ghi chép từng dữ liệu về buổi livestream, phân loại tổng hợp, trích xuất những lời bình luận quan trọng của nhóm fan cụ thể.
Hệ thống chẳng quan tâm đến những chuyện khác, nó bật đèn livestream, mở nhạc nền BGM đã chọn sẵn, treo bảng cảnh báo, đến giờ thì bắt đầu gieo chữ.
@Fate Stay Night:
[...
Lần trước kể đến đâu rồi nhỉ?
À, là lúc Joshua cứu tôi khỏi đường ống tối tăm và nói rõ mọi chuyện trong phòng bệnh.
Mà về tương lai, tiên đoán, đợt tấn công thứ ba của bầy dị thú vào Quân đoàn Tò vò... và tôi là hùng chủ của anh trai Joshua.
Lúc ấy tôi cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường, khó tin, bị xúc phạm và xâm phạm vào vùng riêng, dù cậu ta có nắm giữ "tương lai" cũng khiến tôi khó chịu và phản cảm.
...
Vì sao không bảo cậu ta cút đi?
Đúng vậy, tôi hiểu thắc mắc của bạn.
Lý do tôi không bảo cậu ta đi không phải vì ngoại hình của cậu ta.
Khi đó tôi hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện. Tôi tin rằng chỉ cần tôi đuổi cậu ta ra khỏi phòng bệnh, cậu ta sẽ lập tức rời đi, không xuất hiện trước mặt tôi suốt tháng tiếp theo.
Suy cho cùng, cậu ta nói ra một đống chuyện kỳ quặc lộn xộn, thông tin thú nhận còn bao gồm việc "tôi" đã kết hôn, "tôi" và cậu ta có mối quan hệ bất thường, một "tương lai" khiến tôi vô cùng phản cảm, mà lúc đó tôi lại quá suy yếu, não bộ không thể xử lý tình huống phức tạp này, đáng lẽ tôi phải bảo Joshua rời đi ngay lập tức, nhưng hành động của tôi lại trái ngược với lý trí.
Một là vì lời của cậu ta khiến tôi dao động, Quân đoàn Tò vò như nhà, gia đình của tôi có nguy cơ bị phá huỷ một lần, tất nhiên tôi sẽ bận tâm.
Hai, vì cậu ta biết giới tính thật của tôi, tôi phải kiểm soát tin này. Tâm lý cậu ta không ổn định, tôi không biết chuyện gì xảy ra nếu để cậu ta đi.
Ba...
Ba, cũng có thể nói đây là chút tư tâm nhỏ của tôi.
Tinh thần của cậu ta rất lạ, dường như nguy hiểm hơn hai lần gặp trước. Lẽ ra cậu ta phải ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nhưng giờ Joshua Warsaw trước mặt tôi... trông như sắp vỡ tan tành.
...
Khi còn trẻ tôi theo quân ngũ, mang theo hộp thuốc y tế đơn giản và hai bộ đồ, cùng các chiến sĩ tò vò rong ruổi qua nửa khu chiến tranh. Từ hành tinh cấp thấp - trung - cao cho đến hành tinh dị thú cấp thấp - trung - cao, tôi đều đã đặt chân đến.
Nhìn lại hành trình tuổi trẻ đầy nguy hiểm và lao đao, ký ức sâu sắc nhất của tôi là trận chiến ở hành tinh dị thú cấp thấp. Hành tinh dị thú cấp thấp này ẩn mình sau đám mây bụi vũ trụ của một hành tinh dị thú cấp cao. Bề mặt nó được bao phủ bởi thảm thực vật nguyên sinh, tài nguyên khoáng sản khan hiếm. Địa hình lục địa chủ yếu là núi cao, đồng bằng, đá và sa mạc, hàm lượng oxy rất thấp.
Sau trận chiến khốc liệt với dị thú trên hành tinh cấp cao, Quân đoàn Tò vò cử hai đội quân đi thu hoạch dị thú trên hành tinh cấp thấp. Tôi đi theo đội quân rồi hạ cánh xuống hành tinh này. Trận chiến kết thúc trong thời gian ngắn. Lần này quân đội có dịp nán lại hành tinh này lâu hơn thường lệ. Bề mặt bằng phẳng của hành tinh rất thích hợp làm thao trường cho lục quân. Quân đoàn Tò Vò vừa tiêu diệt xong dị thú liền bắt đầu khảo sát thực địa.
Có rất nhiều đoàn khảo sát thực địa, tôi theo một đoàn trong đó, đi qua những thảo nguyên mênh mông, vượt qua sa mạc Gobi cằn cỗi, cuối cùng leo lên ngọn núi đá rồi ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao.
Thoạt đầu tôi chỉ thấy một sa mạc đỏ rực và dòng sông ảm đạm, dấu hiệu của sự sống ở đây vô cùng mỏng manh và khô héo. Đây là một hành tinh thô sơ khiến trùng thấy buồn tẻ và vô vị.
Bất chợt, tiếng hót vang vọng của chim ưng từ trên cao vọng xuống, rền rã và chói tai, xé tan sự tĩnh lặng của vạn vật mang theo luồng sinh khí lướt qua bầu trời, hệt như hành tinh chết này đang hít thở.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khó tin vào mắt mình.
Một con chim ưng như mũi tên lao vun vút qua bầu trời u ám, sải cánh dài gần 6 mét, nhìn từ xa như bóng chiếc phi cơ siêu thanh. Hành tinh thô sơ cằn cỗi với tài nguyên thiên nhiên khô kiệt như vậy, làm sao có thể sinh ra sinh vật nào được?
Chiến hữu của tôi đang dùng máy móc để khảo sát địa chất. Thấy tôi ngạc nhiên, anh ấy mỉm cười giải thích: Vài hành tinh cấp thấp khi mới hình thành, địa hình chủ yếu là thảm thực vật tự nhiên, có cả núi và sông. Do đó tài nguyên khoáng sản tự nhiên cũng rất dồi dào. Chỉ khi nào bị dị thú ký sinh, chúng sẽ hút cạn tài nguyên dần biến nơi đó thành hành tinh thô sơ.
Tôi và chiến hữu đứng bên vách đá ngắm nhìn chú chim ưng bay lượn một lúc, cho đến khi nó hòa mình vào màn trời ảm đạm.
Chiến hữu nói, tài nguyên trên hành tinh này ngày càng cạn kiệt, sinh vật trên hành tinh đang thích nghi với sự thay đổi của môi trường, cái chết và đói khát luôn cận kề, nhưng chúng vẫn sẽ vỗ cánh bay cao, đổ mồ hôi, nỗ lực và kiên trì hơn tổ tiên để chinh phục bầu trời, thoát khỏi bóng ma của tử thần.
Vài loài chim vốn sinh ra là để tung cánh bay cao, chúng không nản lòng trước hiểm nguy, không khuất phục trước sợ hãi, chỉ cần được sải rộng đôi cánh, chúng có thể vượt qua cả lằn ranh sinh tử.
Phút chốc ấy, tôi như thấy lại hình ảnh chú đại bàng trong Joshua.
Cậu là thiếu tướng trẻ tuổi nhất mà tôi từng gặp.
Cậu là chỉ huy Quân đoàn 1 tạm thời được cử sang hỗ trợ Quân đoàn 2 tái thiết căn cứ. Hai lần trong tình cảnh nguy hiểm, tôi tưởng chừng không thể qua khỏi, cậu đã cứu mạng tôi. Ở độ tuổi này, cậu vừa có khả năng thống lĩnh vạn quân, vừa có bản lĩnh chiến đấu phi thường, một mình xông pha chém giết trong biển thú dữ.
Cậu ấy còn trẻ như vậy, rực rỡ như vậy, không nên tan vỡ.
Lúc 10 tuổi tôi đã cầm dao, hàng ngàn sinh mạng qua tay tôi, có quân thư chết, có quân thư sống tiếp tục tiến bước.
Dù thân thể lành lặn hay tàn tật, họ vẫn bước ra tiền tuyến, dốc hết mồ hôi, công sức, nghị lực và niềm tin, chạy đua với tử thần, từng ngày rèn luyện bản thân trên đường đua, biến mình thành những vũ khí mạnh mẽ.
Joshua Warsaw mang trong mình tài năng khiến hàng ngàn trùng ao ước, cậu là một chiến binh dũng mãnh.
Tôi tôn trọng và sẵn sàng bảo vệ mồ hôi, tâm huyết, tài năng của mỗi chiến binh, ấy là việc tôi đã và đang làm, tôi là một bác sĩ.
Dẫu cho tôi ghê sợ trước những lời lẽ ấy, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà phủ nhận mồ hôi, sự hy sinh và lòng tốt của cậu.]
[Xin hân hoan thông báo! Top lời thoại tình cảm tháng 8 đã xuất hiện!]
[Đã bảo mà! Đã bảo mà! Ngài Milan không phải trùng chỉ thích nhan sắc!!!]
[Đệt!!! Tôi phải đi tập kích quân y của Quân đoàn Tò vò!!]
[Mịa mày, xéo.]
[Tôi là quân thư cũng là tò vò. Nói tóm lại, ngài Milan tôn trọng và sẵn sàng bảo vệ tôi!!! Vẫn là quý ngài theo phiên bản quân đội là tuyệt vời nhất! Ôi dauma có ngài bên cạnh, tôi xông vào lỗ đen bảy lần cũng chẳng ngại!!!]
[Ai mà chịu nổi chứ... Ngài Milan tốt bụng quá, ngài ấy vốn không ưa Warsaw, nhưng Warsaw có tài năng và chịu khó, ngài Milan có thể gạt bỏ cảm xúc cá nhân, đứng trên lập trường khách quan nhìn nhận vị tướng trẻ tuổi tài năng này.]
[Chó Warsaw!]
[Fate chơi bẩn quá! Muốn gào thét với ngài Milan trẻ tuổi đừng để bị lừa!! Chó Joshua chết bầm này là một nấm bùn đen!!! Lại một lần nữa, sự nhân từ lý trí của ngài Milan khiến tôi rung động. Thôi thì, chỉ cần lý do thỏa đáng là được! Ngài Milan quả thực sẽ dừng bước vì trùng cái, kiên nhẫn lắng nghe tên này lảm nhảm một đống lời.]
[Theodore: Đang gọi tôi đấy à?]
[Chẳng có quân thư nào có thể chối từ một Milan như vậy. Nếu có, chỉ có thể là do họ có vấn đề tâm lý.]
[...
Bởi vậy, tôi bảo cậu đứng dậy, muốn hỏi chuyện khởi đầu phi lý và "tương lai".
Cậu đứng dậy, nhưng cậu không chịu được ánh mắt của tôi, vừa nhìn vào mặt tôi, cậu đã cúi gằm mặt xuống.
Hệt như đoá hoa hướng dương cao ngút nhưng lại ủ rũ rủ xuống.
Rõ ràng là một vị tướng quân, nhưng lại toát lên vẻ e dè, non nớt đầy mâu thuẫn của một trùng non chưa thành niên.
Tôi kinh ngạc trước cảm xúc mãnh liệt, phong phú trong đôi mắt xanh của cậu. Ban đầu tôi định đề cập đến vụ Quân đoàn Tò vò bị tập kích, nhưng những cảm xúc trong mắt cậu làm rối tung suy nghĩ của tôi.
Câu nói "anh là hùng chủ của em" như kim châm vào tim tôi khiến tôi sực nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của chính mình.
Thế là tôi hỏi cậu: "Tôi...'tôi' trong ký ức của cậu là từ lúc nào..."
Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được câu hỏi này. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại gia tộc, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất cứ trùng cái nào.
Giọng tôi khản đặc: "... Lúc nào tôi kết hôn với anh trai của cậu?"
Joshua đứng yên tại chỗ, cúi đầu, vẻ rụt rè ban đầu bỗng tan biến như thể bị thứ gì đó hút đi.
Cảm giác rờn rợn khó tả nổi lên trong lòng tôi.
Cậu cúi đầu không nhìn tôi, giọng nói bỗng chốc trở nên nhỏ nhẹ, nhẹ đến mức tôi phải ghé sát tai mới nghe được.
Cậu khẽ nói: "Sẽ không còn lần sau nữa đâu."
Câu này không có chủ ngữ, cũng chẳng rõ đầu đuôi, không thể coi là một câu trả lời.
Vừa lúc tôi định hỏi tiếp thì bỗng có bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Ấy là chiến hữu tôi quen, bác sĩ quân y thuộc bộ phận khác, khi anh ta trông thấy cảnh tượng trong phòng bệnh liền cau mày: Thiếu tướng Quân đoàn 1, tại sao ngài còn ở lại bệnh viện quân đội của chúng tôi?
Lời lẽ của chiến hữu khá gay gắt, ẩn ý trách móc hành động thiếu chuẩn mực của tôi.
Tôi cũng hiểu, bản thân đang bị thương, không nên có sĩ quan cấp cao khác trong phòng bệnh.
Việc một sĩ quan cấp cao xuất hiện vào lúc này chỉ có thể là tìm cớ gây khó dễ.
Joshua lập tức hoảng hốt.
Ừ, tôi không hề nói quá.
Cậu đúng như một đứa trẻ, nghe lời quở trách của trùng trưởng thành mà run bắn người, chẳng nói lấy một lời đã vội vớ lấy áo khoác rồi chạy mất tăm mất dạng, hành động rất thất lễ.
Để lại tôi và chiến hữu nhìn nhau ngơ ngác.
Chiến hữu hỏi tôi một cách bực bội: Gì đây? Tên đó bị sao vậy?
Lúc đó tôi không muốn nói sâu về chủ đề này.
Nào ngờ, hai tuần sau lần gặp gỡ ở phòng bệnh, tôi mới có dịp gặp lại Joshua Warsaw.
Suốt hai tuần đó, hễ có thể xuống giường, tôi liền quay trở lại công việc.
Bầy dị thú thứ hai ập đến, Quân đoàn Tò vò tử thương hơn nửa, tất cả học trò của tôi đều hy sinh, thực tập sinh mới được điều đến cần được đào tạo lại, nên tôi vừa phải cứu chữa bệnh nhân còn lại, vừa phải dẫn dắt học trò thực hành, đồng thời duy trì công tác điều phối y tế cho khoa ngoại trong lúc giành giật bệnh nhân từ tay học trò.
Các trưởng bộ phận cùng quân hàm với tôi sắp kiệt sức rồi.
Còn tôi mệt mỏi đến tê liệt, uống viên dinh dưỡng và chất kích thích như nước lã. Khái niệm một ngày hoàn toàn tan biến, thời gian của tôi chỉ còn những mốc 1 tiếng sau, 2 tiếng sau, 6 tiếng sau.
Hai tuần qua, đầu óc tôi toàn là ca phẫu thuật chấn thương, nên so với tương lai một tháng sau (hiện tại là hai tuần sau), thì những binh sĩ đang cần cấp cứu ngay trước mắt quan trọng hơn lúc tôi mới có thể xuống giường.
Cho đến khi gặp lại Joshua Warsaw ở bệnh viện đồn trú, ký ức về tương lai nguy hiểm ùa về khiến tôi biến sắc.
Sắc mặt khó coi của tôi khiến trưởng quan tò vò dẫn đường cũng không khỏi ái ngại.
Trưởng quan tò vò triệu tập tất cả trưởng bộ phận tại thành phố y học, thông báo: Chúng ta sẽ di dời hành tinh trong vòng một tuần. Chỉ huy Warsaw của Quân đoàn 1 sẽ cử trùng sang bàn giao dữ liệu và thiết bị di dời.
Trưởng quan tò vò triệu tập hai bên họp. Trong buổi họp, Joshua Warsaw lại thay đổi thành một trùng khác hoàn toàn! Nụ cười rạng rỡ cùng những câu chuyện dí dỏm của cậu khiến các binh sĩ cấp thấp - trung dễ nảy sinh thiện cảm.
Tôi đã từng nói, quan hệ giữa Quân đoàn 1 và 2 vào năm 1600 không hề tốt đẹp, nhưng chỉ bằng một buổi diễn thuyết hợp tác, Joshua Warsaw đã khiến một số binh lính Quân đoàn 2 bắt đầu kính trọng và tin tưởng vào lý thuyết di dời hành tinh mà cậu đề xuất.
Tôi cảm thấy khó tin.
Joshua Warsaw trước mặt tôi hoàn toàn khác với trùng đã quỳ gối bên giường bệnh của tôi hai tuần trước!
Chẳng lẽ tôi bị lừa rồi?
Tôi ghét bị lừa dối.
Suốt cuộc họp, ánh mắt tôi hẳn đã hiện rõ điều đó. Lúc đầu Joshua Warsaw còn mỉm cười với tôi, phong thái đĩnh đạc, thanh nhã pha chút hài hước khiến cậu trông trưởng thành đầy sức hút, nhưng sau vài lần, cậu không còn nhìn về phía này nữa.
Sau khi tan họp, tôi từ chối lời mời của chiến hữu, một mình hút thuốc trên ban công.
Tôi mang quân hàm cấp tá, binh lính cấp thấp - trung không dám đến gần nếu tôi không cho phép.
Khi sắp hút hết điếu thuốc thứ hai, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Không cần ngoảnh đầu lại, tôi biết chiến hữu sẽ không quay lại sau khi bị từ chối. Kẻ đến chỉ có thể là Joshua Warsaw.
Tôi nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: "Cảm ơn sự tử tế và lòng rộng lượng của ngài."
Phải nói là, hai tuần nay tôi bận đến mức chỉ muốn mở mắt ra là ngủ, thực sự quên mất biển dị thú thứ ba sẽ xảy ra sau một tháng nữa.
Biết bao sinh mạng đang chờ được giải cứu tuôn trào trong tay tôi, tôi không thể lơ là dù chỉ một giây. Khi tôi không thể phân tâm, Joshua Warsaw đã dốc sức di dời Quân đoàn 2 thành công.
Tôi rất biết ơn.
Tôi phải bày tỏ lòng biết ơn.
Tôi hỏi cậu: "Thiếu tướng, ngài cần tôi báo đáp thế nào?"
Nhưng sau một hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại từ phía sau.
Tôi nhấn tắt tàn thuốc lên ban công rồi xoay người lại nhìn.
Joshua Warsaw lặng lẽ đứng sau lưng, chờ tôi ngoảnh đầu.
Giọng cậu trở nên nhẹ tênh, hụt hẫng.
Joshua hỏi: "... Anh không thích gương mặt này của em đúng không?"
"Gương mặt này trưởng thành, hài hước, khéo léo và luôn giữ chừng mực, đáp ứng mọi kỳ vọng và kính trọng, tựa như trùng đặt nền móng cho một phe phái, ai ai cũng yêu mến."
Biểu cảm của Joshua vẫn bình thản, nhưng tôi lại cảm nhận được sự mục ruỗng trong thân xác cậu.
Giọng cậu nhẹ nhàng, dè dặt hỏi lại: "Anh không thích sao?"]
Weibo: 圈子里的喵
Weibo: 路过复活赛看一眼
[Lên live rồi... Ôi đệt, rốt cuộc Fate là trùng gì?]
[Bá quá, sau một tuần vụ án quảng trường, tài khoản này vẫn hoạt động bình thường. Chắc chắn Fate là đặc quyền! Chắc chắn thân sinh có một quý ngài cấp A! Vậy không thể giải thích được tại sao Liên minh Thủ đô và Tòa án mâu thuẫn, Fate vẫn thản nhiên livestream như không có chuyện gì xảy ra! Thế lực chống lưng của ổng mạnh thật đấy!]
[Quý ngài cấp A! Cấp bậc chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa! Có cao thủ nào tính được tuổi Fate không? Có thể đoán ra quý ngài cấp A nào là hùng phụ của ổng không?]
[Đặc quyền đích thân viết câu chuyện tình yêu? Khó mà nói đây là câu chuyện kinh dị hay mộng tưởng!]
[Chưa chắc nhé, chỉ là giả thiết thôi, Liên minh Thủ đô đi sai một bước gây ra hậu quả khó lường. Lệnh phong tỏa toàn cảnh khiến cả tộc căm phẫn, quân đội Liên minh Thủ đô còn bao vây ba gia tộc nắm thực quyền, đồng thời cắt đứt nguồn cung cấp vật tự, đắc tội với phe Quân đoàn. Bộ trưởng Tư pháp Thủ đô còn ra tay sát hại phó chủ tịch Tòa Án! Lúc này Liên minh Thủ đô còn rảnh tay để "cảnh cáo" streamer Fate nữa hay không, hay là họ đang bận túi bụi dọn dẹp mớ hỗn độn do phe phản đối Fate gây ra?]
...
[Lệnh phong tỏa toàn cảnh này thật vô lý! Nói thật không có chỉ thị vô lý này, thì phe Thủ đô có thể cử trùng thông báo cho công ty giải trí khóa tài khoản của Fate. Bây giờ ha ha, phe Thủ đô không xử lý mớ hỗn độn này thì chỉ có nước chờ bị Quân đoàn bắn chết!]
[Quân đoàn đã ra quân từ sớm! Quân đoàn 2 và Quân đoàn 10 liên tục di chuyển đến Liên minh Thủ đô trong tuần này. Hạm đội của hai quân đoàn lơ lửng trên tuyến đường an toàn của Liên minh Thủ đô rất khủng bố. Mấy đứa không hiểu chuyện còn tưởng dị thú xuất hiện ở tuyến đường an toàn của liên minh. Nhiều gia tộc đặc quyền ngoài liên minh hủy thẳng kế hoạch giao dịch gần đây với Liên minh Thủ đô. Thân trùng của tôi đang tại ngũ trong quân đội liên sao của Thủ đô, ban đầu anh ấy đã đăng ký hẹn hò với quý ngài trong tuần này, nhưng bận rộn đến mức không có thời gian, liên tục canh gác đề phòng quân đoàn tấn công nên chẳng có thời gian quay về mặt đất. Khi tôi liên lạc với anh ấy, anh ấy tức tối, chửi rủa quân đoàn xuất chiến hạm bừa bãi!]
[Quân đoàn 10 là tò vò chẳng lẽ đến đến đó để trút giận cho streamer Fate? Vậy chiến hạm của Quân đoàn 2 tới góp vui à?]
...
[Không ngờ tổng công ty giải trí Starnet lại không chủ động khoá tài khoản của Fate để lấy lòng Liên minh Thủ đô... Thật không tin nổi! Hoá ra bối cảnh của Fate lại khiến tổng công ty bất chấp dư luận bảo vệ. Tôi có một suy đoán đáng sợ, có thể là sự thật! Fate nắm giữ nhiều bí mật về Mắt Mèo đúng không? Vậy chẳng lẽ hùng phụ ổng là cấp A, mà ổng còn một anh em trùng đực cấp bậc rất cao?!]
[Bọn này lố quá rồi! Mau lan truyền đi! Fate có một dàn anh em là quý ngài trùng đực!]
[Cười ẻ, các quý ngài đấy! Toà án mau quỳ xuống cầu xin tọa độ của Fate đi!]
[Nếu không làm sao giải thích việc công ty giải trí tổng hợp cố bảo vệ tài khoản của Fate? Hẳn là Liên minh Thủ đô đã gây áp lực lên công ty! Tuy công ty có đội bảo vệ vũ trang riêng, nhưng làm sao có thể sánh được quân đội liên sao của Liên minh Thủ đô! Họ dám bảo vệ Fate! Chắc chắn họ đã xác định rằng Fate có con át chủ bài lớn hơn!]
[Càng nói càng xuôi? Ông chủ tập đoàn năm nay 57, tôi có vinh dự được phỏng vấn ông ấy tại hành tinh tổng công ty giải trí! Trông tầm 30 tuổi không khác gì quý tộc đặc quyền tầm ở Thủ đô, nghe nói vẫn chưa kết hôn, có lẽ... có chút ấy ấy với anh em trùng đực chống lưng cho Fate?]
[Càng nói càng ảo! Diễn đàn sắp có bài bóc trần 818 anh em trùng đực chống lưng cho Fate, cười chết đi được!]
[Lời đồn nhảm khó tin nhất năm nay: Fate có một dàn anh em là quý ngài trùng đực!]
...
...
Hệ thống tuân theo mệnh lệnh của Thời sensei, ghi chép từng dữ liệu về buổi livestream, phân loại tổng hợp, trích xuất những lời bình luận quan trọng của nhóm fan cụ thể.
Hệ thống chẳng quan tâm đến những chuyện khác, nó bật đèn livestream, mở nhạc nền BGM đã chọn sẵn, treo bảng cảnh báo, đến giờ thì bắt đầu gieo chữ.
@Fate Stay Night:
[...
Lần trước kể đến đâu rồi nhỉ?
À, là lúc Joshua cứu tôi khỏi đường ống tối tăm và nói rõ mọi chuyện trong phòng bệnh.
Mà về tương lai, tiên đoán, đợt tấn công thứ ba của bầy dị thú vào Quân đoàn Tò vò... và tôi là hùng chủ của anh trai Joshua.
Lúc ấy tôi cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường, khó tin, bị xúc phạm và xâm phạm vào vùng riêng, dù cậu ta có nắm giữ "tương lai" cũng khiến tôi khó chịu và phản cảm.
...
Vì sao không bảo cậu ta cút đi?
Đúng vậy, tôi hiểu thắc mắc của bạn.
Lý do tôi không bảo cậu ta đi không phải vì ngoại hình của cậu ta.
Khi đó tôi hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện. Tôi tin rằng chỉ cần tôi đuổi cậu ta ra khỏi phòng bệnh, cậu ta sẽ lập tức rời đi, không xuất hiện trước mặt tôi suốt tháng tiếp theo.
Suy cho cùng, cậu ta nói ra một đống chuyện kỳ quặc lộn xộn, thông tin thú nhận còn bao gồm việc "tôi" đã kết hôn, "tôi" và cậu ta có mối quan hệ bất thường, một "tương lai" khiến tôi vô cùng phản cảm, mà lúc đó tôi lại quá suy yếu, não bộ không thể xử lý tình huống phức tạp này, đáng lẽ tôi phải bảo Joshua rời đi ngay lập tức, nhưng hành động của tôi lại trái ngược với lý trí.
Một là vì lời của cậu ta khiến tôi dao động, Quân đoàn Tò vò như nhà, gia đình của tôi có nguy cơ bị phá huỷ một lần, tất nhiên tôi sẽ bận tâm.
Hai, vì cậu ta biết giới tính thật của tôi, tôi phải kiểm soát tin này. Tâm lý cậu ta không ổn định, tôi không biết chuyện gì xảy ra nếu để cậu ta đi.
Ba...
Ba, cũng có thể nói đây là chút tư tâm nhỏ của tôi.
Tinh thần của cậu ta rất lạ, dường như nguy hiểm hơn hai lần gặp trước. Lẽ ra cậu ta phải ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nhưng giờ Joshua Warsaw trước mặt tôi... trông như sắp vỡ tan tành.
...
Khi còn trẻ tôi theo quân ngũ, mang theo hộp thuốc y tế đơn giản và hai bộ đồ, cùng các chiến sĩ tò vò rong ruổi qua nửa khu chiến tranh. Từ hành tinh cấp thấp - trung - cao cho đến hành tinh dị thú cấp thấp - trung - cao, tôi đều đã đặt chân đến.
Nhìn lại hành trình tuổi trẻ đầy nguy hiểm và lao đao, ký ức sâu sắc nhất của tôi là trận chiến ở hành tinh dị thú cấp thấp. Hành tinh dị thú cấp thấp này ẩn mình sau đám mây bụi vũ trụ của một hành tinh dị thú cấp cao. Bề mặt nó được bao phủ bởi thảm thực vật nguyên sinh, tài nguyên khoáng sản khan hiếm. Địa hình lục địa chủ yếu là núi cao, đồng bằng, đá và sa mạc, hàm lượng oxy rất thấp.
Sau trận chiến khốc liệt với dị thú trên hành tinh cấp cao, Quân đoàn Tò vò cử hai đội quân đi thu hoạch dị thú trên hành tinh cấp thấp. Tôi đi theo đội quân rồi hạ cánh xuống hành tinh này. Trận chiến kết thúc trong thời gian ngắn. Lần này quân đội có dịp nán lại hành tinh này lâu hơn thường lệ. Bề mặt bằng phẳng của hành tinh rất thích hợp làm thao trường cho lục quân. Quân đoàn Tò Vò vừa tiêu diệt xong dị thú liền bắt đầu khảo sát thực địa.
Có rất nhiều đoàn khảo sát thực địa, tôi theo một đoàn trong đó, đi qua những thảo nguyên mênh mông, vượt qua sa mạc Gobi cằn cỗi, cuối cùng leo lên ngọn núi đá rồi ngắm nhìn cảnh vật từ trên cao.
Thoạt đầu tôi chỉ thấy một sa mạc đỏ rực và dòng sông ảm đạm, dấu hiệu của sự sống ở đây vô cùng mỏng manh và khô héo. Đây là một hành tinh thô sơ khiến trùng thấy buồn tẻ và vô vị.
Bất chợt, tiếng hót vang vọng của chim ưng từ trên cao vọng xuống, rền rã và chói tai, xé tan sự tĩnh lặng của vạn vật mang theo luồng sinh khí lướt qua bầu trời, hệt như hành tinh chết này đang hít thở.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khó tin vào mắt mình.
Một con chim ưng như mũi tên lao vun vút qua bầu trời u ám, sải cánh dài gần 6 mét, nhìn từ xa như bóng chiếc phi cơ siêu thanh. Hành tinh thô sơ cằn cỗi với tài nguyên thiên nhiên khô kiệt như vậy, làm sao có thể sinh ra sinh vật nào được?
Chiến hữu của tôi đang dùng máy móc để khảo sát địa chất. Thấy tôi ngạc nhiên, anh ấy mỉm cười giải thích: Vài hành tinh cấp thấp khi mới hình thành, địa hình chủ yếu là thảm thực vật tự nhiên, có cả núi và sông. Do đó tài nguyên khoáng sản tự nhiên cũng rất dồi dào. Chỉ khi nào bị dị thú ký sinh, chúng sẽ hút cạn tài nguyên dần biến nơi đó thành hành tinh thô sơ.
Tôi và chiến hữu đứng bên vách đá ngắm nhìn chú chim ưng bay lượn một lúc, cho đến khi nó hòa mình vào màn trời ảm đạm.
Chiến hữu nói, tài nguyên trên hành tinh này ngày càng cạn kiệt, sinh vật trên hành tinh đang thích nghi với sự thay đổi của môi trường, cái chết và đói khát luôn cận kề, nhưng chúng vẫn sẽ vỗ cánh bay cao, đổ mồ hôi, nỗ lực và kiên trì hơn tổ tiên để chinh phục bầu trời, thoát khỏi bóng ma của tử thần.
Vài loài chim vốn sinh ra là để tung cánh bay cao, chúng không nản lòng trước hiểm nguy, không khuất phục trước sợ hãi, chỉ cần được sải rộng đôi cánh, chúng có thể vượt qua cả lằn ranh sinh tử.
Phút chốc ấy, tôi như thấy lại hình ảnh chú đại bàng trong Joshua.
Cậu là thiếu tướng trẻ tuổi nhất mà tôi từng gặp.
Cậu là chỉ huy Quân đoàn 1 tạm thời được cử sang hỗ trợ Quân đoàn 2 tái thiết căn cứ. Hai lần trong tình cảnh nguy hiểm, tôi tưởng chừng không thể qua khỏi, cậu đã cứu mạng tôi. Ở độ tuổi này, cậu vừa có khả năng thống lĩnh vạn quân, vừa có bản lĩnh chiến đấu phi thường, một mình xông pha chém giết trong biển thú dữ.
Cậu ấy còn trẻ như vậy, rực rỡ như vậy, không nên tan vỡ.
Lúc 10 tuổi tôi đã cầm dao, hàng ngàn sinh mạng qua tay tôi, có quân thư chết, có quân thư sống tiếp tục tiến bước.
Dù thân thể lành lặn hay tàn tật, họ vẫn bước ra tiền tuyến, dốc hết mồ hôi, công sức, nghị lực và niềm tin, chạy đua với tử thần, từng ngày rèn luyện bản thân trên đường đua, biến mình thành những vũ khí mạnh mẽ.
Joshua Warsaw mang trong mình tài năng khiến hàng ngàn trùng ao ước, cậu là một chiến binh dũng mãnh.
Tôi tôn trọng và sẵn sàng bảo vệ mồ hôi, tâm huyết, tài năng của mỗi chiến binh, ấy là việc tôi đã và đang làm, tôi là một bác sĩ.
Dẫu cho tôi ghê sợ trước những lời lẽ ấy, nhưng tôi sẽ không vì vậy mà phủ nhận mồ hôi, sự hy sinh và lòng tốt của cậu.]
[Xin hân hoan thông báo! Top lời thoại tình cảm tháng 8 đã xuất hiện!]
[Đã bảo mà! Đã bảo mà! Ngài Milan không phải trùng chỉ thích nhan sắc!!!]
[Đệt!!! Tôi phải đi tập kích quân y của Quân đoàn Tò vò!!]
[Mịa mày, xéo.]
[Tôi là quân thư cũng là tò vò. Nói tóm lại, ngài Milan tôn trọng và sẵn sàng bảo vệ tôi!!! Vẫn là quý ngài theo phiên bản quân đội là tuyệt vời nhất! Ôi dauma có ngài bên cạnh, tôi xông vào lỗ đen bảy lần cũng chẳng ngại!!!]
[Ai mà chịu nổi chứ... Ngài Milan tốt bụng quá, ngài ấy vốn không ưa Warsaw, nhưng Warsaw có tài năng và chịu khó, ngài Milan có thể gạt bỏ cảm xúc cá nhân, đứng trên lập trường khách quan nhìn nhận vị tướng trẻ tuổi tài năng này.]
[Chó Warsaw!]
[Fate chơi bẩn quá! Muốn gào thét với ngài Milan trẻ tuổi đừng để bị lừa!! Chó Joshua chết bầm này là một nấm bùn đen!!! Lại một lần nữa, sự nhân từ lý trí của ngài Milan khiến tôi rung động. Thôi thì, chỉ cần lý do thỏa đáng là được! Ngài Milan quả thực sẽ dừng bước vì trùng cái, kiên nhẫn lắng nghe tên này lảm nhảm một đống lời.]
[Theodore: Đang gọi tôi đấy à?]
[Chẳng có quân thư nào có thể chối từ một Milan như vậy. Nếu có, chỉ có thể là do họ có vấn đề tâm lý.]
[...
Bởi vậy, tôi bảo cậu đứng dậy, muốn hỏi chuyện khởi đầu phi lý và "tương lai".
Cậu đứng dậy, nhưng cậu không chịu được ánh mắt của tôi, vừa nhìn vào mặt tôi, cậu đã cúi gằm mặt xuống.
Hệt như đoá hoa hướng dương cao ngút nhưng lại ủ rũ rủ xuống.
Rõ ràng là một vị tướng quân, nhưng lại toát lên vẻ e dè, non nớt đầy mâu thuẫn của một trùng non chưa thành niên.
Tôi kinh ngạc trước cảm xúc mãnh liệt, phong phú trong đôi mắt xanh của cậu. Ban đầu tôi định đề cập đến vụ Quân đoàn Tò vò bị tập kích, nhưng những cảm xúc trong mắt cậu làm rối tung suy nghĩ của tôi.
Câu nói "anh là hùng chủ của em" như kim châm vào tim tôi khiến tôi sực nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của chính mình.
Thế là tôi hỏi cậu: "Tôi...'tôi' trong ký ức của cậu là từ lúc nào..."
Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được câu hỏi này. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại gia tộc, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất cứ trùng cái nào.
Giọng tôi khản đặc: "... Lúc nào tôi kết hôn với anh trai của cậu?"
Joshua đứng yên tại chỗ, cúi đầu, vẻ rụt rè ban đầu bỗng tan biến như thể bị thứ gì đó hút đi.
Cảm giác rờn rợn khó tả nổi lên trong lòng tôi.
Cậu cúi đầu không nhìn tôi, giọng nói bỗng chốc trở nên nhỏ nhẹ, nhẹ đến mức tôi phải ghé sát tai mới nghe được.
Cậu khẽ nói: "Sẽ không còn lần sau nữa đâu."
Câu này không có chủ ngữ, cũng chẳng rõ đầu đuôi, không thể coi là một câu trả lời.
Vừa lúc tôi định hỏi tiếp thì bỗng có bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Ấy là chiến hữu tôi quen, bác sĩ quân y thuộc bộ phận khác, khi anh ta trông thấy cảnh tượng trong phòng bệnh liền cau mày: Thiếu tướng Quân đoàn 1, tại sao ngài còn ở lại bệnh viện quân đội của chúng tôi?
Lời lẽ của chiến hữu khá gay gắt, ẩn ý trách móc hành động thiếu chuẩn mực của tôi.
Tôi cũng hiểu, bản thân đang bị thương, không nên có sĩ quan cấp cao khác trong phòng bệnh.
Việc một sĩ quan cấp cao xuất hiện vào lúc này chỉ có thể là tìm cớ gây khó dễ.
Joshua lập tức hoảng hốt.
Ừ, tôi không hề nói quá.
Cậu đúng như một đứa trẻ, nghe lời quở trách của trùng trưởng thành mà run bắn người, chẳng nói lấy một lời đã vội vớ lấy áo khoác rồi chạy mất tăm mất dạng, hành động rất thất lễ.
Để lại tôi và chiến hữu nhìn nhau ngơ ngác.
Chiến hữu hỏi tôi một cách bực bội: Gì đây? Tên đó bị sao vậy?
Lúc đó tôi không muốn nói sâu về chủ đề này.
Nào ngờ, hai tuần sau lần gặp gỡ ở phòng bệnh, tôi mới có dịp gặp lại Joshua Warsaw.
Suốt hai tuần đó, hễ có thể xuống giường, tôi liền quay trở lại công việc.
Bầy dị thú thứ hai ập đến, Quân đoàn Tò vò tử thương hơn nửa, tất cả học trò của tôi đều hy sinh, thực tập sinh mới được điều đến cần được đào tạo lại, nên tôi vừa phải cứu chữa bệnh nhân còn lại, vừa phải dẫn dắt học trò thực hành, đồng thời duy trì công tác điều phối y tế cho khoa ngoại trong lúc giành giật bệnh nhân từ tay học trò.
Các trưởng bộ phận cùng quân hàm với tôi sắp kiệt sức rồi.
Còn tôi mệt mỏi đến tê liệt, uống viên dinh dưỡng và chất kích thích như nước lã. Khái niệm một ngày hoàn toàn tan biến, thời gian của tôi chỉ còn những mốc 1 tiếng sau, 2 tiếng sau, 6 tiếng sau.
Hai tuần qua, đầu óc tôi toàn là ca phẫu thuật chấn thương, nên so với tương lai một tháng sau (hiện tại là hai tuần sau), thì những binh sĩ đang cần cấp cứu ngay trước mắt quan trọng hơn lúc tôi mới có thể xuống giường.
Cho đến khi gặp lại Joshua Warsaw ở bệnh viện đồn trú, ký ức về tương lai nguy hiểm ùa về khiến tôi biến sắc.
Sắc mặt khó coi của tôi khiến trưởng quan tò vò dẫn đường cũng không khỏi ái ngại.
Trưởng quan tò vò triệu tập tất cả trưởng bộ phận tại thành phố y học, thông báo: Chúng ta sẽ di dời hành tinh trong vòng một tuần. Chỉ huy Warsaw của Quân đoàn 1 sẽ cử trùng sang bàn giao dữ liệu và thiết bị di dời.
Trưởng quan tò vò triệu tập hai bên họp. Trong buổi họp, Joshua Warsaw lại thay đổi thành một trùng khác hoàn toàn! Nụ cười rạng rỡ cùng những câu chuyện dí dỏm của cậu khiến các binh sĩ cấp thấp - trung dễ nảy sinh thiện cảm.
Tôi đã từng nói, quan hệ giữa Quân đoàn 1 và 2 vào năm 1600 không hề tốt đẹp, nhưng chỉ bằng một buổi diễn thuyết hợp tác, Joshua Warsaw đã khiến một số binh lính Quân đoàn 2 bắt đầu kính trọng và tin tưởng vào lý thuyết di dời hành tinh mà cậu đề xuất.
Tôi cảm thấy khó tin.
Joshua Warsaw trước mặt tôi hoàn toàn khác với trùng đã quỳ gối bên giường bệnh của tôi hai tuần trước!
Chẳng lẽ tôi bị lừa rồi?
Tôi ghét bị lừa dối.
Suốt cuộc họp, ánh mắt tôi hẳn đã hiện rõ điều đó. Lúc đầu Joshua Warsaw còn mỉm cười với tôi, phong thái đĩnh đạc, thanh nhã pha chút hài hước khiến cậu trông trưởng thành đầy sức hút, nhưng sau vài lần, cậu không còn nhìn về phía này nữa.
Sau khi tan họp, tôi từ chối lời mời của chiến hữu, một mình hút thuốc trên ban công.
Tôi mang quân hàm cấp tá, binh lính cấp thấp - trung không dám đến gần nếu tôi không cho phép.
Khi sắp hút hết điếu thuốc thứ hai, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Không cần ngoảnh đầu lại, tôi biết chiến hữu sẽ không quay lại sau khi bị từ chối. Kẻ đến chỉ có thể là Joshua Warsaw.
Tôi nhả ra một làn khói rồi lên tiếng: "Cảm ơn sự tử tế và lòng rộng lượng của ngài."
Phải nói là, hai tuần nay tôi bận đến mức chỉ muốn mở mắt ra là ngủ, thực sự quên mất biển dị thú thứ ba sẽ xảy ra sau một tháng nữa.
Biết bao sinh mạng đang chờ được giải cứu tuôn trào trong tay tôi, tôi không thể lơ là dù chỉ một giây. Khi tôi không thể phân tâm, Joshua Warsaw đã dốc sức di dời Quân đoàn 2 thành công.
Tôi rất biết ơn.
Tôi phải bày tỏ lòng biết ơn.
Tôi hỏi cậu: "Thiếu tướng, ngài cần tôi báo đáp thế nào?"
Nhưng sau một hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại từ phía sau.
Tôi nhấn tắt tàn thuốc lên ban công rồi xoay người lại nhìn.
Joshua Warsaw lặng lẽ đứng sau lưng, chờ tôi ngoảnh đầu.
Giọng cậu trở nên nhẹ tênh, hụt hẫng.
Joshua hỏi: "... Anh không thích gương mặt này của em đúng không?"
"Gương mặt này trưởng thành, hài hước, khéo léo và luôn giữ chừng mực, đáp ứng mọi kỳ vọng và kính trọng, tựa như trùng đặt nền móng cho một phe phái, ai ai cũng yêu mến."
Biểu cảm của Joshua vẫn bình thản, nhưng tôi lại cảm nhận được sự mục ruỗng trong thân xác cậu.
Giọng cậu nhẹ nhàng, dè dặt hỏi lại: "Anh không thích sao?"]
Weibo: 圈子里的喵
Weibo: 路过复活赛看一眼
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.