Livestream Vô Hạn: Đại Lão Siêu Mạnh Lại Siêu Ngốc
Chương 4: Tiểu Trấn Kinh Dị: Tôi Cảm Thấy Cô Đang Xạo Ke!
Khoát Lạc Gia Băng
17/05/2024
Nhà của ông Trương nằm ở cuối con phố của tiểu trấn, rất vắng người, chỉ có mỗi gia đình họ.
Họ sống trong kiểu nhà trệt có kèm sân, tổng cộng ba gian phòng. Ngoài gian phòng ông ta và vợ ở, hai gian còn lại chính là phòng sắp xếp cho khách.
Lý Khải tự giác nhận trách nhiệm lãnh đạo, sắp xếp: “Chi bằng Hạ Vi và Lâm Tinh Thiển một phòng, ba người đàn ông chúng tôi một phòng. Thế nào?”
Nói xong, âm thầm nhìn Hạ Vi.
Hạ Vi tiếp nhận ánh mắt, lập tức giả bộ lo lắng nói với Lâm Tinh Thiển: “Tuy tôi cũng là streamer cấp C nhưng năng lực không mạnh bằng anh Khải. Nếu có tình huống gì, có thể sẽ không lo cho cô được. Chi bằng cô ở cùng với anh Khải, tôi và Ngụy Cường, Cảnh Dục một phòng. Ngụy Cường tốt xấu cũng là cấp D, hai chúng tôi kéo một người mới có lẽ không thành vấn đề. Ở nơi này, không phân biệt nam nữ, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.”
Lời trong ý ngoài đều giống như thật sự suy nghĩ cho Lâm Tinh Thiển.
Lý Khải cũng tỏ ra trầm tư, như thể lời Hạ Vi nói rất có lý.
Ngụy Cường thì sao cũng được, anh ta không tham gia thảo luận.
Hạ Vi: “Tinh Thiển, cô thấy sao?”
Lâm Tinh Thiển: “…”
Tôi cảm thấy cô đang xạo ke.
Cô lười bóc mẻ ngón kịch dở tệ của Hạ Vi và Lý Khải, giả đến mức sợ người khác không nhìn ra họ đang diễn.
Được, cô chơi cùng họ.
Lâm Tinh Thiển nghiêng đầu nhìn Lý Khải, thẹn thùng cười: “Được chứ, chị Vi Vi.”
Lý Khải bị nụ cười này câu mất nửa hồn phách, cố kiềm chế, nghiêm túc nói: “Vậy thì như thế đi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta mau chóng nghỉ ngơi, áng chừng ngày mai có một trận quyết chiến đang đợi chúng ta.”
Nói xong, sau lưng anh ta bỗng lạnh toát, có cảm giác bị thứ đáng sợ để mắt đến.
Nhưng quay đầu lại, ngoài Cảnh Dục vẫn đang chậm rãi vào phòng, không có bất cứ ai.
Lâm Tinh Thiển đã sớm vào phòng.
Lý Khải vừa nghĩ tới cô liền hưng phấn xoa tay.
Kinh dị + sắc tình, hai nhân tố thu hút nhất kết hợp lại, đêm nay anh ta không chỉ có thể sướng rơn một trận, điểm nhân khí cũng có thể đại bạo!
Trong phòng chỉ có một chiếc giường ván gỗ đơn giản, trong phòng còn có một mùi mốc khó ngửi.
Lâm Tinh Thiển ngồi bên giường.
Lý Khải trực tiếp ngồi xuống sát cạnh cô, cố ý bóp giọng muốn thể hiện giọng nói từ tính quyến rũ hơn.
“Thiển Thiển, kể từ lúc gặp em lần đầu anh đã rất thích em. Chi bằng chúng ta…thử xem?”
Lâm Tinh Thiển muốn ói.
Không có điều kiện giọng nói như Cảnh Dục, bóp giọng nghe tởm kinh.
Lâm Tinh Thiển nhếch môi: “Được, thử xem thì từ trần(1).”
Lý Khải nhìn thấy điểm nhân khí tăng vọt lên như ý nguyện, lại thấy Lâm Tinh Thiển biết điều như vậy, trực tiếp muốn hôn cô.
Oạch!
Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xác thịt va chạm và tiếng ván gỗ nứt gãy vang lên.
Hạ Vi ở phòng kế bên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, trong lòng vui mừng muốn chết.
Không ngờ anh Khải rất biết chơi, lần này Lâm Tinh Thiển xui xẻo rồi.
Ngụy Cường nằm trên sàn đã ngủ say như chết.
Cảnh Dục ngồi dựa vào tường, nửa người ngồi trong bóng tối, trong ánh mắt ngập tràn tăm tối.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhìn thấy Lâm Tinh Thiển tinh thần sảng khoái bình an đi ra khỏi phòng, Hạ Vi không dám tin vào mắt mình.
“Cô…cô!”
Lâm Tinh Thiển nhướng mày, cố ý bắt chước theo cô ta: “Ừm, tôi…tôi làm sao?”
Hạ Vi trừng cô một cái: “Anh Khải đi đâu rồi?”
Lâm Tinh Thiển: “Tối qua anh ta đòi sống đòi chết muốn đến phòng các người, tôi liền mở cửa cho anh ta đi. Sao, cô không nhìn thấy anh ta?”
Sự thật là sau khi bị đánh tới thừa sống thiếu chết, Lý Khải nhiều lần bò tới cửa muốn chạy trốn, cô lại kéo về đánh tiếp.
-------
(1): từ trần đồng âm với thử xem, đều phát âm là shishi.
Họ sống trong kiểu nhà trệt có kèm sân, tổng cộng ba gian phòng. Ngoài gian phòng ông ta và vợ ở, hai gian còn lại chính là phòng sắp xếp cho khách.
Lý Khải tự giác nhận trách nhiệm lãnh đạo, sắp xếp: “Chi bằng Hạ Vi và Lâm Tinh Thiển một phòng, ba người đàn ông chúng tôi một phòng. Thế nào?”
Nói xong, âm thầm nhìn Hạ Vi.
Hạ Vi tiếp nhận ánh mắt, lập tức giả bộ lo lắng nói với Lâm Tinh Thiển: “Tuy tôi cũng là streamer cấp C nhưng năng lực không mạnh bằng anh Khải. Nếu có tình huống gì, có thể sẽ không lo cho cô được. Chi bằng cô ở cùng với anh Khải, tôi và Ngụy Cường, Cảnh Dục một phòng. Ngụy Cường tốt xấu cũng là cấp D, hai chúng tôi kéo một người mới có lẽ không thành vấn đề. Ở nơi này, không phân biệt nam nữ, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.”
Lời trong ý ngoài đều giống như thật sự suy nghĩ cho Lâm Tinh Thiển.
Lý Khải cũng tỏ ra trầm tư, như thể lời Hạ Vi nói rất có lý.
Ngụy Cường thì sao cũng được, anh ta không tham gia thảo luận.
Hạ Vi: “Tinh Thiển, cô thấy sao?”
Lâm Tinh Thiển: “…”
Tôi cảm thấy cô đang xạo ke.
Cô lười bóc mẻ ngón kịch dở tệ của Hạ Vi và Lý Khải, giả đến mức sợ người khác không nhìn ra họ đang diễn.
Được, cô chơi cùng họ.
Lâm Tinh Thiển nghiêng đầu nhìn Lý Khải, thẹn thùng cười: “Được chứ, chị Vi Vi.”
Lý Khải bị nụ cười này câu mất nửa hồn phách, cố kiềm chế, nghiêm túc nói: “Vậy thì như thế đi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta mau chóng nghỉ ngơi, áng chừng ngày mai có một trận quyết chiến đang đợi chúng ta.”
Nói xong, sau lưng anh ta bỗng lạnh toát, có cảm giác bị thứ đáng sợ để mắt đến.
Nhưng quay đầu lại, ngoài Cảnh Dục vẫn đang chậm rãi vào phòng, không có bất cứ ai.
Lâm Tinh Thiển đã sớm vào phòng.
Lý Khải vừa nghĩ tới cô liền hưng phấn xoa tay.
Kinh dị + sắc tình, hai nhân tố thu hút nhất kết hợp lại, đêm nay anh ta không chỉ có thể sướng rơn một trận, điểm nhân khí cũng có thể đại bạo!
Trong phòng chỉ có một chiếc giường ván gỗ đơn giản, trong phòng còn có một mùi mốc khó ngửi.
Lâm Tinh Thiển ngồi bên giường.
Lý Khải trực tiếp ngồi xuống sát cạnh cô, cố ý bóp giọng muốn thể hiện giọng nói từ tính quyến rũ hơn.
“Thiển Thiển, kể từ lúc gặp em lần đầu anh đã rất thích em. Chi bằng chúng ta…thử xem?”
Lâm Tinh Thiển muốn ói.
Không có điều kiện giọng nói như Cảnh Dục, bóp giọng nghe tởm kinh.
Lâm Tinh Thiển nhếch môi: “Được, thử xem thì từ trần(1).”
Lý Khải nhìn thấy điểm nhân khí tăng vọt lên như ý nguyện, lại thấy Lâm Tinh Thiển biết điều như vậy, trực tiếp muốn hôn cô.
Oạch!
Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xác thịt va chạm và tiếng ván gỗ nứt gãy vang lên.
Hạ Vi ở phòng kế bên nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, trong lòng vui mừng muốn chết.
Không ngờ anh Khải rất biết chơi, lần này Lâm Tinh Thiển xui xẻo rồi.
Ngụy Cường nằm trên sàn đã ngủ say như chết.
Cảnh Dục ngồi dựa vào tường, nửa người ngồi trong bóng tối, trong ánh mắt ngập tràn tăm tối.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhìn thấy Lâm Tinh Thiển tinh thần sảng khoái bình an đi ra khỏi phòng, Hạ Vi không dám tin vào mắt mình.
“Cô…cô!”
Lâm Tinh Thiển nhướng mày, cố ý bắt chước theo cô ta: “Ừm, tôi…tôi làm sao?”
Hạ Vi trừng cô một cái: “Anh Khải đi đâu rồi?”
Lâm Tinh Thiển: “Tối qua anh ta đòi sống đòi chết muốn đến phòng các người, tôi liền mở cửa cho anh ta đi. Sao, cô không nhìn thấy anh ta?”
Sự thật là sau khi bị đánh tới thừa sống thiếu chết, Lý Khải nhiều lần bò tới cửa muốn chạy trốn, cô lại kéo về đánh tiếp.
-------
(1): từ trần đồng âm với thử xem, đều phát âm là shishi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.