Chương 56: Ăn tối cùng cô.
Ảm Hương
26/07/2016
Edit: Shyn
Vì thế cho nên một loạt những ngọn nến lung lịnh bị dẹp đi hết, đèn treo ở đại sảnh được mở ra, không gian tràn ngập những vầng sáng nhu hòa.
Đại Lận ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, vẫn không nói gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn diễn lệ tràn đầy tâm sự, nhìn có vẻ gầy yếu vô cùng.
Đằng Duệ Triết ngồi ở đối diện, con ngươi trầm duệ, tao nhã uống một ngụm rượu hồng, bình tĩnh nhìn cô.
Một lát sau, anh bảo cô chọn món, cô không đồng ý, bảo rằng ăn gì cũng được, anh liền tự mình gọi vài phần thức ăn tiêu chuẩn cao, gọi cho cô một phần thịt dê nướng kiểu Australia, một ly nước trái cây, một phần bít tết Mexico.
“Chờ một chút, tôi không muốn ăn thịt dê nướng, có cơm Trung Quốc không?” Đại Lận gọi nhân viên phục vụ, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại.
“Xin lỗi, chỗ chúng tôi có cơm ý, cơm Nga, đồ ăn Australia, đồ ăn Mexico, đồ ăn Đông Nam Á, nhưng không có cơm Trung Quốc.”
“Cho tôi một phần canh bơ hải sản và một chén cơm, những món kia không cần."
“Thịt dê nướng, bít tết, canh hải sản, cơm, tất cả đều mang ra, đi xuống chuẩn bị đi!” Đằng Duệ Triết nặng nề nói, ý bảo phục vụ lui xuống đi, ánh mắt u ám, nhìn Đại Lận đối diện:“Tại sao không muốn ăn những thứ tôi gọi?!”
“Không muốn ăn.” Đại Lận buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói, mong muốn lông mi che đi đôi mắt đẹp của cô.
Mày rậm Đằng Duệ Triết nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức âm trầm, “Chẳng phải toàn những thứ cô thích ăn sao? Còn muốn chống đối tôi bằng cách này?”
Đại Lận cụp mắt, môi mím lại không nói. Thịt dê và món ăn tanh đầy mùi mỡ bò đó, cô thật sự không muốn ăn. Hơn nữa trước mắt cuộc sống của cô nghèo túng như thế, chỉ mong chờ có cơm ăn, làm sao có thể dùng phương thức này chống đối anh.
Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhướn lên, tức giận nhìn cô.
Trước kia cô gái này thích nhất là ăn cơm cùng với anh, ăn một miếng liền nhe ra chiếc lưỡi phấn nộn, lắc lắc đầu nhỏ, khoa trương dùng tay nhỏ quẫy quẫy liên tục, há mồm uống nước, hô to "Cay quá cay quá, nhưng mà ăn rất ngon, anh Duệ Triết cũng ăn đi", sau đó mở hé cái miệng nhỏ nhắn bị cay đỏ au, thổi phù phù, sôi nổi muốn anh ăn.
Mỗi lần như vậy, anh đều hổn hển đem cô đến trước cửa, ném ra bên ngoài, bởi vì anh không thích ăn mấy thứ này, càng chán ghét cô luôn bám theo anh mọi lúc mọi nơi!
Cô quấn quýt bảo anh ăn này ăn nọ, những mỗi lần như vậy đều mang đến rắc rối, thậm chí đánh ngã cà phê, làm cho cà phê đổ đầy trên bàn làm việc; Bỏ lại nhà anh vô số quần áo bẩn, mỗi lần như thế có thể chất quần áo thành núi;
Nếu anh đến Đằng trạch để ngủ, nhất định trong phòng anh sẽ xuất hiện một người một chó, cùng nhau trốn trong chăn. Cô mang theo con chó nhỏ tên ‘Tiểu Tuyết Cầu’, mặc áo ngủ hồng nhạt đáng yêu, trên tóc còn mang theo mùi hương ô mai, xem nơi này thành nhà của mình mà qua lại tự nhiên.
‘Tiểu Tuyết Cầu’ của cô phe phẩy cái đuôi nhỏ, lăn tròn vo, giống như một cuộn len lớn, tha dép lê của anh đi lung tung, nằm trên sô pha sủa tới sủa lui, còn hay trừng mắt, nhìn thấy anh là rưng rưng sủa hai tiếng.
Nếu anh đem Đại Lận vứt ra ngoài, Tiểu Tuyết Cầu sẽ cắn vào chân anh.
Nếu có Tô Đại Lận và Tiểu Tuyết Cầu xuất hiện, nhất định Đằng trạch sẽ gà bay chó sủa.
Mà anh vô cùng chán ghét con chó nhỏ ấy, giống như chán ghét chủ nhân nó vậy, gặp lần này đến lần khác, cuối cùng phải thả con chó anh nuôi nhiều năm ra, bảo với người hầu – nếu Tô đại tiểu thư đem chó của cô ấy đến đây một lần nữa, hãy để cho chó xông ra cắn một lần, thương vong thế nào tôi chịu.
Nhưng mà, bản lĩnh của Tô Đại Lận rất lớn, rất tự nhiên xuất hiện hết lần này đến lần khác...
“Trước tiên ăn thịt dê nướng nhé, tôi sẽ bảo bọn họ làm cay hơn một chút.” Anh kéo địa thịt nướng của phục vụ mang đến, kiên quyết không cho cô cự tuyệt, lạnh lùng nói: “Những thứ này đều là món cô thường ăn, không hề kém những món trước kia! Bữa cơm này tôi nghĩ cô rất muốn ăn, bởi vậy tôi cũng không đụng đến, nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi cũng nên ăn chút thịt dê nướng!”
Đại Lận nhìn thịt dê nướng thơm ngào ngạt trước mặt, bên trên phủ một tầng mù tạc dày đặc, đột nhiên nhớ đến Tiêu Tử ở Cẩm thành xa xôi.
Lần trước sau khi mua thuốc, mỗi lần ăn xong bao tử của cô lại khó chịu, uống nước lạnh vào lại trướng đau. Có thể là bởi vì ăn quá nhanh, mỗi lần ăn lại ra sức mà nuốt dẫn đến khó tiêu.
Cho nên anh đã bắt cô phải ăn cháo, càng nhẹ càng tốt, sau đó nghiền một ít khoai tây cho vào, cô và Tiêu Tử cùng ngồi trước biệt thự Tô gia ăn, nói chuyện phiếm, thức ăn cũng vì thế mà ngon bội phần.
Chứ không phải là ngồi ở đại sảnh trong nhà hàng, nghe mệnh lệnh bá đạo của Đằng Duệ Triết, ăn cái thứ thịt dê và mù tạc xa xỉ này!
Trước kia cô thích ăn đồ Tây sao? Có lẽ là thế, thích ăn thịt bò tươi mới, mì ống, gà cuốn, chân gà hấp rượu vang, nhưng không cay lắm, tất cả đều không cay.
Cô mang cơm Tây đến văn phòng của Đằng Duệ Triết, là vì anh thường xuyên đi ăn cơm cùng khách, mỗi lần như thế đều đến nhà hàng cơm Tây, uống cà phê, uống trà, ăn cơm, mời khách...
Bởi vậy cô nghĩ anh thích ăn những món đó, sợ anh tăng ca đói bụng, liền đem cơm Tây đến cho anh, cố ý ăn thật ngon trước mặt anh, bỏ thêm thiệt nhiều mù-tạc, cay đến ứa nước mắt.
Nhưng không hiểu sao lúc cô đem rau xanh đến, anh rất cáu bẳn, cô trượt tay làm đổ trên bàn làm việc của anh, lại không cẩn thận làm đổ chén cà phê... Sau đó cô không dám làm phiền anh nữa, lặng lẽ mang cà phê đặt trên bàn anh.
Kết quả, anh chẳng thèm nhìn đến mà vứt thẳng vào thùng rác.
Sau ba năm, cuối cùng cô cũng hiểu, nếu một người đã chán ghét bạn, vô luận bạn làm gì người đó cũng chán ghét. Anh không phải thích ăn cơm Tây, mà là cơm Tây rất gọn, môi trường im lặng thanh nhã, rất thích hợp để gặp mặt khách hàng
Mà hiện tại, chắc là anh cũng giống như cô ba năm trước, đều không biết đối phương muốn gì.
Anh quản lý một công ty lớn, có vô số công ty con, chi nhanh khách sạn trải rộng khắp nơi, hơn nữa địa vị của cô chú Đằng trong xã hội này không phải dạng thường, trên chốn quan trường hẳn là anh không hề thua kém cha mình năm xưa.
Sự nghiệp thành công, địa vị cao, được ăn vô số bữa ăn, những bữa ăn đó, uống vào chẳng phải rượu, ăn vào chẳng phải cơm, mà là quyền và tiền. Có lẽ sau khi xã giao, anh sẽ rất muốn ăn một bữa khuya, ăn đồ ăn thượng hạn mà anh yêu thích, nhấm nháp ít rượu hồng.
Có lẽ, anh đói bụng vì xã giao trong công việc, mà cô, đói bụng là vì không có tiền.
Anh nghĩ cô thích ăn cơm Ý, giống như trước kia cô nghĩ anh thích ăn cơm Tây. Tuy rằng đều là những ngon miệng, ăn no, nhưng nghĩ lại, sau khi cô ra tù, anh vẫn bá đạo như vậy với cô, đối với cô khắc sâu đến thâm căn cố đế, nghĩ rằng cô không muốn ăn bữa cơm này, là cố ý chống đối anh!
Vì thế cho nên một loạt những ngọn nến lung lịnh bị dẹp đi hết, đèn treo ở đại sảnh được mở ra, không gian tràn ngập những vầng sáng nhu hòa.
Đại Lận ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, vẫn không nói gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn diễn lệ tràn đầy tâm sự, nhìn có vẻ gầy yếu vô cùng.
Đằng Duệ Triết ngồi ở đối diện, con ngươi trầm duệ, tao nhã uống một ngụm rượu hồng, bình tĩnh nhìn cô.
Một lát sau, anh bảo cô chọn món, cô không đồng ý, bảo rằng ăn gì cũng được, anh liền tự mình gọi vài phần thức ăn tiêu chuẩn cao, gọi cho cô một phần thịt dê nướng kiểu Australia, một ly nước trái cây, một phần bít tết Mexico.
“Chờ một chút, tôi không muốn ăn thịt dê nướng, có cơm Trung Quốc không?” Đại Lận gọi nhân viên phục vụ, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại.
“Xin lỗi, chỗ chúng tôi có cơm ý, cơm Nga, đồ ăn Australia, đồ ăn Mexico, đồ ăn Đông Nam Á, nhưng không có cơm Trung Quốc.”
“Cho tôi một phần canh bơ hải sản và một chén cơm, những món kia không cần."
“Thịt dê nướng, bít tết, canh hải sản, cơm, tất cả đều mang ra, đi xuống chuẩn bị đi!” Đằng Duệ Triết nặng nề nói, ý bảo phục vụ lui xuống đi, ánh mắt u ám, nhìn Đại Lận đối diện:“Tại sao không muốn ăn những thứ tôi gọi?!”
“Không muốn ăn.” Đại Lận buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói, mong muốn lông mi che đi đôi mắt đẹp của cô.
Mày rậm Đằng Duệ Triết nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức âm trầm, “Chẳng phải toàn những thứ cô thích ăn sao? Còn muốn chống đối tôi bằng cách này?”
Đại Lận cụp mắt, môi mím lại không nói. Thịt dê và món ăn tanh đầy mùi mỡ bò đó, cô thật sự không muốn ăn. Hơn nữa trước mắt cuộc sống của cô nghèo túng như thế, chỉ mong chờ có cơm ăn, làm sao có thể dùng phương thức này chống đối anh.
Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhướn lên, tức giận nhìn cô.
Trước kia cô gái này thích nhất là ăn cơm cùng với anh, ăn một miếng liền nhe ra chiếc lưỡi phấn nộn, lắc lắc đầu nhỏ, khoa trương dùng tay nhỏ quẫy quẫy liên tục, há mồm uống nước, hô to "Cay quá cay quá, nhưng mà ăn rất ngon, anh Duệ Triết cũng ăn đi", sau đó mở hé cái miệng nhỏ nhắn bị cay đỏ au, thổi phù phù, sôi nổi muốn anh ăn.
Mỗi lần như vậy, anh đều hổn hển đem cô đến trước cửa, ném ra bên ngoài, bởi vì anh không thích ăn mấy thứ này, càng chán ghét cô luôn bám theo anh mọi lúc mọi nơi!
Cô quấn quýt bảo anh ăn này ăn nọ, những mỗi lần như vậy đều mang đến rắc rối, thậm chí đánh ngã cà phê, làm cho cà phê đổ đầy trên bàn làm việc; Bỏ lại nhà anh vô số quần áo bẩn, mỗi lần như thế có thể chất quần áo thành núi;
Nếu anh đến Đằng trạch để ngủ, nhất định trong phòng anh sẽ xuất hiện một người một chó, cùng nhau trốn trong chăn. Cô mang theo con chó nhỏ tên ‘Tiểu Tuyết Cầu’, mặc áo ngủ hồng nhạt đáng yêu, trên tóc còn mang theo mùi hương ô mai, xem nơi này thành nhà của mình mà qua lại tự nhiên.
‘Tiểu Tuyết Cầu’ của cô phe phẩy cái đuôi nhỏ, lăn tròn vo, giống như một cuộn len lớn, tha dép lê của anh đi lung tung, nằm trên sô pha sủa tới sủa lui, còn hay trừng mắt, nhìn thấy anh là rưng rưng sủa hai tiếng.
Nếu anh đem Đại Lận vứt ra ngoài, Tiểu Tuyết Cầu sẽ cắn vào chân anh.
Nếu có Tô Đại Lận và Tiểu Tuyết Cầu xuất hiện, nhất định Đằng trạch sẽ gà bay chó sủa.
Mà anh vô cùng chán ghét con chó nhỏ ấy, giống như chán ghét chủ nhân nó vậy, gặp lần này đến lần khác, cuối cùng phải thả con chó anh nuôi nhiều năm ra, bảo với người hầu – nếu Tô đại tiểu thư đem chó của cô ấy đến đây một lần nữa, hãy để cho chó xông ra cắn một lần, thương vong thế nào tôi chịu.
Nhưng mà, bản lĩnh của Tô Đại Lận rất lớn, rất tự nhiên xuất hiện hết lần này đến lần khác...
“Trước tiên ăn thịt dê nướng nhé, tôi sẽ bảo bọn họ làm cay hơn một chút.” Anh kéo địa thịt nướng của phục vụ mang đến, kiên quyết không cho cô cự tuyệt, lạnh lùng nói: “Những thứ này đều là món cô thường ăn, không hề kém những món trước kia! Bữa cơm này tôi nghĩ cô rất muốn ăn, bởi vậy tôi cũng không đụng đến, nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi cũng nên ăn chút thịt dê nướng!”
Đại Lận nhìn thịt dê nướng thơm ngào ngạt trước mặt, bên trên phủ một tầng mù tạc dày đặc, đột nhiên nhớ đến Tiêu Tử ở Cẩm thành xa xôi.
Lần trước sau khi mua thuốc, mỗi lần ăn xong bao tử của cô lại khó chịu, uống nước lạnh vào lại trướng đau. Có thể là bởi vì ăn quá nhanh, mỗi lần ăn lại ra sức mà nuốt dẫn đến khó tiêu.
Cho nên anh đã bắt cô phải ăn cháo, càng nhẹ càng tốt, sau đó nghiền một ít khoai tây cho vào, cô và Tiêu Tử cùng ngồi trước biệt thự Tô gia ăn, nói chuyện phiếm, thức ăn cũng vì thế mà ngon bội phần.
Chứ không phải là ngồi ở đại sảnh trong nhà hàng, nghe mệnh lệnh bá đạo của Đằng Duệ Triết, ăn cái thứ thịt dê và mù tạc xa xỉ này!
Trước kia cô thích ăn đồ Tây sao? Có lẽ là thế, thích ăn thịt bò tươi mới, mì ống, gà cuốn, chân gà hấp rượu vang, nhưng không cay lắm, tất cả đều không cay.
Cô mang cơm Tây đến văn phòng của Đằng Duệ Triết, là vì anh thường xuyên đi ăn cơm cùng khách, mỗi lần như thế đều đến nhà hàng cơm Tây, uống cà phê, uống trà, ăn cơm, mời khách...
Bởi vậy cô nghĩ anh thích ăn những món đó, sợ anh tăng ca đói bụng, liền đem cơm Tây đến cho anh, cố ý ăn thật ngon trước mặt anh, bỏ thêm thiệt nhiều mù-tạc, cay đến ứa nước mắt.
Nhưng không hiểu sao lúc cô đem rau xanh đến, anh rất cáu bẳn, cô trượt tay làm đổ trên bàn làm việc của anh, lại không cẩn thận làm đổ chén cà phê... Sau đó cô không dám làm phiền anh nữa, lặng lẽ mang cà phê đặt trên bàn anh.
Kết quả, anh chẳng thèm nhìn đến mà vứt thẳng vào thùng rác.
Sau ba năm, cuối cùng cô cũng hiểu, nếu một người đã chán ghét bạn, vô luận bạn làm gì người đó cũng chán ghét. Anh không phải thích ăn cơm Tây, mà là cơm Tây rất gọn, môi trường im lặng thanh nhã, rất thích hợp để gặp mặt khách hàng
Mà hiện tại, chắc là anh cũng giống như cô ba năm trước, đều không biết đối phương muốn gì.
Anh quản lý một công ty lớn, có vô số công ty con, chi nhanh khách sạn trải rộng khắp nơi, hơn nữa địa vị của cô chú Đằng trong xã hội này không phải dạng thường, trên chốn quan trường hẳn là anh không hề thua kém cha mình năm xưa.
Sự nghiệp thành công, địa vị cao, được ăn vô số bữa ăn, những bữa ăn đó, uống vào chẳng phải rượu, ăn vào chẳng phải cơm, mà là quyền và tiền. Có lẽ sau khi xã giao, anh sẽ rất muốn ăn một bữa khuya, ăn đồ ăn thượng hạn mà anh yêu thích, nhấm nháp ít rượu hồng.
Có lẽ, anh đói bụng vì xã giao trong công việc, mà cô, đói bụng là vì không có tiền.
Anh nghĩ cô thích ăn cơm Ý, giống như trước kia cô nghĩ anh thích ăn cơm Tây. Tuy rằng đều là những ngon miệng, ăn no, nhưng nghĩ lại, sau khi cô ra tù, anh vẫn bá đạo như vậy với cô, đối với cô khắc sâu đến thâm căn cố đế, nghĩ rằng cô không muốn ăn bữa cơm này, là cố ý chống đối anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.