Chương 57: Đưa cô đi bệnh viện (1)
Ảm Hương
05/08/2016
Cô cúi đầu, không đẩy đĩa sườn dê nướng ra nữa, mà dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy tức giận
của anh cúi xuống, cắn một ngụm, nhẹ nhàng nhai nuốt.
Ánh mắt anh chợt lóe lên tia sáng, môi mỏng vẽ nên một đường cong hài lòng!
Người phụ nữ này, cuối cùng cũng biết suy xét không ngỗ nghịch mà chọc giận anh nữa! Đây là lần đầu tiên anh vì cô mà chuẩn bị đồ ăn cô thích, xoay xung quanh cô, sợ cô bị đói, nếu cô mà dám không cảm kích, anh sẽ khiến cho cô tiếp tục bị đói... Nhưng không đợi anh mở miệng nói chuyện, người ngồi đối diện đột nhiên ói một tiếng, rồi vội vơ lấy khăn lau che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đáng sợ, co người nằm ở trên ghế.
Cô ngửa mặt, mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy dọc xuống, nhỏ trên cần cổ trắng nõn của cô.
Anh vội vã đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt càng ngày càng tái đi của cô, "Làm sao vậy?"
Cô nôn vài tiếng nhưng không có ói ra cái gì, chỉ nhắm mắt lại nằm một lúc, lát sau lại yếu ớt mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, tiếp tục cầm lấy dao nĩa, 'thưởng thức' món thịt dê nướng kia.
Cô quả thực đã hoàn thành hết món sườn dê nướng đó, rõ ràng không muốn ăn, nhưng lại cứ nhét vào miệng hết miếng này đến miếng khác.
Sắc mặt anh khẽ biến, nghiêm mặt mắng một tiếng: "Đừng ăn nữa!" Rồi đẩy ghế ra bước vội tới, đoạt lấy dao nĩa trên tay cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cô: "Cô không thể ăn được đồ cay nhiều dầu mỡ sao?! Vì sao không nói sớm!"
Đại Lận cúi đầu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi khẽ mở nhưng không lên tiếng, đôi mắt mờ sương lóe lên tia đau thương, trong lòng chua sót. Cô trầm mặc một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đằng Duệ Triết cho một nữ phục vụ qua giúp cô, còn bản thân mình thì đứng một chỗ nhìn chằm chằm một bàn đầy thịt dê nướng và thức ăn cay như có điều suy nghĩ.
Anh gọi quản lý đem đổ hết mấy thứ thịt dê kia đi, lại gọi lại phần cảnh hải sản lúc trước, thanh đạm hết mức, cùng với một phần bánh mỳ và salad khoai tây. Chẳng trách Tô Đại Lận không ăn cơm mà anh gọi khách sạn đưa lên phòng, hóa ra là không ăn được!
"Tổng giám đốc Đằng, Tô tiểu thư cô ấy..." Nữ phục vụ từ trong phòng vệ sinh vội vàng chạy tới, sốt ruột nói: "Tô tiểu thư đau bụng, có thể là do ăn phải mù tạt...... Cô ấy vừa rồi vẫn ngồi trong đó chịu đựng, bây giờ hình như không được nữa rồi!"
Đằng Duệ Triết chấn động, sải bước vội về phía phòng vệ sinh.
Anh ôm lấy một thân đầy mồ hôi lạnh của cô gấp gáp chạy đến bệnh viện, chỉ cảm thấy cả người cô nhẹ bỗng không hề có chút sức nặng nào, giống như một sợi dây run lẩy bẩy cuộn mình ở trong lòng anh, hệt như con mèo nhỏ.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng cỡ bàn tay, khuôn mặt này so với Bạch Tuyết chỉ sợ còn kém ba phần, hoàn toàn không có huyết sắc. Lúc anh đặt cô lên xe cứu thương, cô đột nhiên mở mắt, cổ tay mảnh khảnh vẫn luôn giữ chặt lấy anh.
Anh ngồi bên cạnh cô, có vậy cô mới không sợ hãi, cuộn mình ở trên giường nhịn xuống cơn đau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ nhẹ.
Bác sĩ nói bệnh đau dạ dày của cô rất nghiêm trọng, là do luôn ăn không đủ no, lại không hợp vệ sinh, thể lực bị tiêu hao lớn, thân thể thường xuyên bị hàn khí* ăn mòn tạo thành, đồ ăn cay quá mức sẽ giống như thuốc độc kích thích dạ dày khiến cho hệ tiêu hóa bị suy yếu, người bệnh càng đau đớn, hơn nữa cô còn bị cảm nắng, sức đề kháng hiện tại vô cùng yếu.
(* khí lạnh, chịu lạnh chịu rét nhiều)
"Ý của bác sĩ là, cô ấy thường xuyên bị đói nên mới thành như vậy?" Mặt Đằng Duệ Triết nhăn lại.
Bác sĩ gật đầu: "Có thể nói là vậy. Cơ thể muốn duy trì khỏe mạnh, cần bổ sung đầy đủ một ngày ba bữa, dinh dưỡng phối hợp, ăn uống khoa học! Nhưng vị tiểu thư này hẳn là mỗi ngày chỉ có một bữa, lại không có hấp thu qua thịt và sữa, đồ ăn chắc cũng chỉ có một, hơn nữa ăn vô cùng nhanh, lại không sạch sẽ, làm tăng thêm gánh nặng cho hệ tiêu hóa nhất là dạ dày...... Tình huống này chắc hẳn đã giằng co vài năm rồi, thế nên hệ tiêu hóa mới bị tổn thương nghiêm trọng như vậy."
Ánh mắt anh chợt lóe lên tia sáng, môi mỏng vẽ nên một đường cong hài lòng!
Người phụ nữ này, cuối cùng cũng biết suy xét không ngỗ nghịch mà chọc giận anh nữa! Đây là lần đầu tiên anh vì cô mà chuẩn bị đồ ăn cô thích, xoay xung quanh cô, sợ cô bị đói, nếu cô mà dám không cảm kích, anh sẽ khiến cho cô tiếp tục bị đói... Nhưng không đợi anh mở miệng nói chuyện, người ngồi đối diện đột nhiên ói một tiếng, rồi vội vơ lấy khăn lau che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đáng sợ, co người nằm ở trên ghế.
Cô ngửa mặt, mồ hôi lạnh từ giữa trán chảy dọc xuống, nhỏ trên cần cổ trắng nõn của cô.
Anh vội vã đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt càng ngày càng tái đi của cô, "Làm sao vậy?"
Cô nôn vài tiếng nhưng không có ói ra cái gì, chỉ nhắm mắt lại nằm một lúc, lát sau lại yếu ớt mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, tiếp tục cầm lấy dao nĩa, 'thưởng thức' món thịt dê nướng kia.
Cô quả thực đã hoàn thành hết món sườn dê nướng đó, rõ ràng không muốn ăn, nhưng lại cứ nhét vào miệng hết miếng này đến miếng khác.
Sắc mặt anh khẽ biến, nghiêm mặt mắng một tiếng: "Đừng ăn nữa!" Rồi đẩy ghế ra bước vội tới, đoạt lấy dao nĩa trên tay cô, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của cô: "Cô không thể ăn được đồ cay nhiều dầu mỡ sao?! Vì sao không nói sớm!"
Đại Lận cúi đầu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi khẽ mở nhưng không lên tiếng, đôi mắt mờ sương lóe lên tia đau thương, trong lòng chua sót. Cô trầm mặc một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đằng Duệ Triết cho một nữ phục vụ qua giúp cô, còn bản thân mình thì đứng một chỗ nhìn chằm chằm một bàn đầy thịt dê nướng và thức ăn cay như có điều suy nghĩ.
Anh gọi quản lý đem đổ hết mấy thứ thịt dê kia đi, lại gọi lại phần cảnh hải sản lúc trước, thanh đạm hết mức, cùng với một phần bánh mỳ và salad khoai tây. Chẳng trách Tô Đại Lận không ăn cơm mà anh gọi khách sạn đưa lên phòng, hóa ra là không ăn được!
"Tổng giám đốc Đằng, Tô tiểu thư cô ấy..." Nữ phục vụ từ trong phòng vệ sinh vội vàng chạy tới, sốt ruột nói: "Tô tiểu thư đau bụng, có thể là do ăn phải mù tạt...... Cô ấy vừa rồi vẫn ngồi trong đó chịu đựng, bây giờ hình như không được nữa rồi!"
Đằng Duệ Triết chấn động, sải bước vội về phía phòng vệ sinh.
Anh ôm lấy một thân đầy mồ hôi lạnh của cô gấp gáp chạy đến bệnh viện, chỉ cảm thấy cả người cô nhẹ bỗng không hề có chút sức nặng nào, giống như một sợi dây run lẩy bẩy cuộn mình ở trong lòng anh, hệt như con mèo nhỏ.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng cỡ bàn tay, khuôn mặt này so với Bạch Tuyết chỉ sợ còn kém ba phần, hoàn toàn không có huyết sắc. Lúc anh đặt cô lên xe cứu thương, cô đột nhiên mở mắt, cổ tay mảnh khảnh vẫn luôn giữ chặt lấy anh.
Anh ngồi bên cạnh cô, có vậy cô mới không sợ hãi, cuộn mình ở trên giường nhịn xuống cơn đau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ nhẹ.
Bác sĩ nói bệnh đau dạ dày của cô rất nghiêm trọng, là do luôn ăn không đủ no, lại không hợp vệ sinh, thể lực bị tiêu hao lớn, thân thể thường xuyên bị hàn khí* ăn mòn tạo thành, đồ ăn cay quá mức sẽ giống như thuốc độc kích thích dạ dày khiến cho hệ tiêu hóa bị suy yếu, người bệnh càng đau đớn, hơn nữa cô còn bị cảm nắng, sức đề kháng hiện tại vô cùng yếu.
(* khí lạnh, chịu lạnh chịu rét nhiều)
"Ý của bác sĩ là, cô ấy thường xuyên bị đói nên mới thành như vậy?" Mặt Đằng Duệ Triết nhăn lại.
Bác sĩ gật đầu: "Có thể nói là vậy. Cơ thể muốn duy trì khỏe mạnh, cần bổ sung đầy đủ một ngày ba bữa, dinh dưỡng phối hợp, ăn uống khoa học! Nhưng vị tiểu thư này hẳn là mỗi ngày chỉ có một bữa, lại không có hấp thu qua thịt và sữa, đồ ăn chắc cũng chỉ có một, hơn nữa ăn vô cùng nhanh, lại không sạch sẽ, làm tăng thêm gánh nặng cho hệ tiêu hóa nhất là dạ dày...... Tình huống này chắc hẳn đã giằng co vài năm rồi, thế nên hệ tiêu hóa mới bị tổn thương nghiêm trọng như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.