Lỗ Ái

Chương 304: Ngoại truyện 034: Hắn chờ Cổ Dư về

Ảm Hương

16/07/2021

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 266: Ngoại truyện 034: Hắn chờ Cổ Dư về

"Thư ký Kim, phiên dịch viên đến chưa?" Hắn dùng khăn ăn tao nhã ấn ấn hai bên khóe miệng, nghiêng người nhìn về thư ký bên cạnh, "Dựa theo chỉ đạo của tôi mà làm chứ?"

"Đúng vậy, Lãnh tiên sinh, Cổ tiểu thư đã qua đây." Nữ thư ký cười cười với hắn, ngón tay chỉ về cửa, "Cổ tiểu thư vừa mới đi vào." Sau đó hơi khom người với hắn, lại đến đây giới thiệu nữ phiên dịch mới tới cho mọi người, "Các vị, đây là Cổ tiểu thư, tên tiếng Anh là Torn. Tiếp theo cô ấy sẽ dùng tiếng Hàn để giới thiệu phong cảnh của Cẩm thành cho mọi người, phiên dịch cho mọi người, chúc mọi người vui vẻ!"

Sau đó bảo Cổ Dư dùng tiếng Hàn tự giới thiệu bắt đầu công việc, còn mình thì lui ra phía sau, mỉm cười với Lãnh tiên sinh, cùng ông chủ chờ mong biểu hiện tiếp theo của Cổ Dư.

Vài vị khách Hàn Quốc đầu tiên nhìn thấy ngoại hình cao gầy thon thả của Cổ Dư liền cảm thấy kinh diễm! Đều vỗ tay, cũng giơ ngón tay cái lên, dự cảm đây sẽ là một chuyến du lịch Trung Quốc vui vẻ, rất có thu hoạch!

Ai mà không muốn đi du lịch với người đẹp chứ! Người đẹp xuất hiện chính là lễ vật trêи trời ban xuống cho bọn họ, ai nấy đều thích cô gái xinh đẹp, hoạt bát, hào phóng trước mặt này!

"Chào mọi người, tôi là Torn, rất vui được phục vụ mọi người, chào mừng mọi người đến với Trung Quốc." Cổ Dư thì dùng tiếng Hàn giới thiệu với mọi người, cũng kéo Thị Na ở phía sau đến, trêи gương mặt tinh xảo vẫn duy trì nụ cười mỉm hoàn mỹ, điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, dấn thân vào công việc mới của mình, "Đây là em gái Tina của tôi, tiếp theo hai chị em chúng tôi sẽ giới thiệu các danh lam thắng cảnh của Cẩm thành cho mọi người, mong rằng mọi người sẽ cảm thấy thích thú!"

"Cám ơn, rất được, rất có khả năng!" Các vị khách Hàn Quốc nhiệt liệt vỗ tay vì hai cô gái, thực vừa lòng thái độ của hai người, cũng thật thích hai chị em xinh đẹp như hoa này, "Đến đây, ngồi xuống ăn cùng đi. Đồ ăn Trung Quốc ngon lắm, rất vừa miệng!"

Thị Na

"Ok, OK!" Thị Na cũng không biết nghe hiểu tiếng Hàn không, gật đầu thật mạnh một cái, sớm đã không khách sáo mà đặt ʍôиɠ ngồi xuống, bắt lấy con cá muối ở trêи bàn đưa vào miệng, "Ngon lắm! Ngon lắm! Mọi người ăn nhiều một chút!" Đem tất cả những món hải sản sang quý này mà ăn uống thả cửa, nhét vào dạ dày của mình, chọc những người khách cười ha ha một trận.

"Không sai, không sai......" Cô còn đang ăn rong biển, không ngừng gật đầu.

Cổ Dư thì ngồi bên cạnh bắt đầu công việc phiên dịch, căn bản không quan tâm Thị Na, chỉ uống một ly nước, bởi vì cô còn phải phiên dịch cho mọi người bất cứ khi nào, phải thật sự nghe mọi người nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến những món sơn hào hải vị này, chỉ có thể lặng lẽ nuốt nước bọt!

"Lãnh tiên sinh, những người khách này nói đồ ăn Trung Quốc ngon lắm, rất cảm ơn sự chiêu đãi của anh!" Giờ phút này cô đang liếc mắt hâm mộ Thị Na đang nhét đồ ăn đầy miệng, nuốt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn cháu trai Lãnh Đông Húc của mình, "Lãnh tiên sinh, anh có điều gì cần nói không?"

Giờ phút này Lãnh Đông Húc khôi phục vẻ mạnh mẽ vang dội cùng nghiêm khắc lãnh khốc khi làm việc, đôi mắt liếc nhìn Cổ Dư một cái: "Nói với bọn họ không cần khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi. Tiếp theo hỏi bọn họ muốn đi chơi ở đâu?"

Vì thế Cổ Dư dịch đoạn này cho khách nghe, hỏi bọn họ tính đi đâu chơi?

"Torn, cô cứ giới thiệu cho chúng tôi đi, chúng tôi đều nghe lời cô." Những người khách Hàn Quốc đều gật đầu cười nói, nâng ly lên muốn cụng ly với người đẹp, "Chúng ta cụng một ly, du lịch vui vẻ."

Cổ Dư liền mỉm cười, nâng ly rượu lên cụng ly với bọn họ, vô cùng hào sảng, "Du lịch vui vẻ!"

Nếu Đông Húc không hiểu tiếng Hàn, vậy việc tiếp theo cứ giao cho cô đi, cô cam đoan sẽ "Hầu hạ" tốt những ông chủ lớn này, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện! Địa điểm đầu tiên là đi bán đảo thân tiên, để những người khách này mua đồ lưu niệm về nước, mua vé vào bán đảo...... Đương nhiên, những đồ lưu niệm này rất quý giá, vé vào cửa cũng mắc tiền! Cô sẽ mang theo bọn họ đi du lịch khắp nơi, ăn hoa hồng! Oa ha ha ha!

Lãnh Đông Húc bên cạnh thì đi ra nhận điện thoại, là Mộ Dạ Triệt gọi tới, hỏi Cổ Dư có phải ở bên cạnh hắn không?

"Để cô ấy quay về tòa thị chính, cậu không có phê duyệt đơn nghỉ việc của cô ấy." Mộ Dạ Triệt nói lạnh nhạt, thái độ thật kiên quyết, tiếng nói cũng thật âm lãnh, "Không có lãnh đạo ký tên, tất cả đơn từ chức đều trở thành phế liệu! Chiều nay để cô ấy quay lại đây!"

"Vì sao cậu nhất định phải làm cho cô ấy trở về?" Lãnh Đông Húc cười lạnh lùng, từ chối giúp hắn, "Cô ấy có chính lựa chọn của mình, cháu sẽ không can thiệp chuyện của cô ấy. Chiều nay cô ấy sẽ bắt đầu công việc mới của mình, hoàn toàn bước từng bước đi ra! Dạ Triệt, buông tha cho cô ấy đi!"

"Chiều nay để cô ấy lại đây!" Tiếng nói trầm thấp ôn nhã của Mộ Dạ Triệt lại âm lãnh thêm một tầng, giống như đang cực lực nhịn xuống tính nhẫn nại của hắn, "Nghe đây, trong khoảng thời gian Mộ bí thư bình phục, cô ấy phải đứng ở tòa thị chính, một tấc cũng không được rời khỏi tầm mắt của cậu! Cô gái chết tiết này hiện đang tồn tại mối quan hệ hôn nhân với cậu, không ai cho phép cô ấy muốn làm gì thì làm! Để cô ấy lập tức lại đây! Đông Húc!"

"Thật xin lỗi, cháu không giúp được chuyện này." Lãnh Đông Húc cười nhẹ, lựa chọn cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Cổ Dư trêи bàn ăn, suy tư tiếp theo nên đi đâu.

Chỉ thấy Cổ Dư đã thân thiết hơn với những người khách Hàn Quốc, vừa vui vẻ ăn tiệc, vừa trò chuyện cười đùa thật vui với bọn họ, khi thì phát ra âm thanh cười vui một trận, đem những người khách thành hầu hạ dễ bảo.

"Cổ tiểu thư, ăn món cá này cùng hải sâm, thật sự rất mới lạ." Những người khách Hàn Quốc thế nhưng chủ động đưa những món hải sản ngon lành đến cho cô, ngược lại thành ra hầu hạ cô, tranh nhau gắp thức ăn cho cô, "Món tu hài này cũng ngon, chúng tôi cố ý gọi cho Cổ tiểu thư đó, cô ăn nhiều một chút."

"Ăn món cá phi long này đi, ngon lắm." Một người khách khác giành đưa cá phi long tới.

"Không đúng, Cổ tiểu thư ăn món này nè......."

"Đây, Cổ tiểu thư uống nước trái cây đi."

"Cám ơn." Cổ Dư mới không khách sáo với bọn họ, trái gắp chiếc đũa, phải cũng gắp chiếc đũa, nhét đồ ăn ngon vào miệng, sau đó uống ngụm nước trái cây, quay đầu nhẹ nhàng cười với những người khách, bảo bọn họ đưa dĩa đồ ăn trong tay lại đây. Hiện tại bụng còn chưa ăn no, tiếp theo cứ tiếp tục ăn đi! Dù sao những người khách này cũng chủ động gọi món cho cô, lật ngược thế cờ thành người hầu hạ cho cô, tranh nhau gắp thức ăn cho cô. Loại cảm giác này quá sung sướиɠ!

Lãnh Đông húc đi đến bên này, ho nhẹ một tiếng, "Cổ tiểu thư, nói với khách, giờ chúng ta phải rời khách sạn đến bán đảo thần tiên, hỏi bọn họ cần cái gì không?"

Hắn chỉ mới nghe một cuộc điện thoại thôi mà, sao những người khách này ngược lại đi hầu hạ nữ phiên dịch như cô, cô biến hóa nhanh chóng trở thành hoàng thái hậu vậy? Mặc dù hắn là Lãnh Đông Húc, là chủ nhà cũng muốn cho bọn họ chút mặt mũi, không dám để bọn họ hầu hạ mình!



"Cổ tiểu thư, Lãnh tiên sinh nói gì đó?" Những người khách tiếp tục dùng tiếng Hàn nói chuyện với cô, khó hiểu nhìn bên này.

"Lãnh tiên sinh nói chúng ta tiếp tục ăn đi." Bởi vì bụng cô ăn chưa no, cô muốn nhét toàn bộ những món ngon này vào bụng mới tính kết thúc! Vì thế cô tiếp tục ăn, chiếc đũa gắp liên tục, tay trái cầm chân con cua, tay phải cầm lấy con ốc, tao nhã mà cắn rất nhanh......Không nên lãng phí tiền của, cô phải ăn no!

"Ô, thì ra là vậy." Những người khách như bừng tĩnh, sau đó phát ra tiếng cười sang sảng, tiếp tục ăn cơm cùng uống rượu, còn nâng ly cụng ly với Lãnh Đông Húc.

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Đông Húc lập tức bị một đám mây đen phủ kín, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại phát ra âm thanh cảnh cáo với mợ út của mình: "Thời gian không còn sớm, nói với khách là giờ chúng ta phải xuất phát đến khu du lịch, đây là hành trình đã sắp xếp trong hôm nay."

Vì thế ánh mắt của những người khách lại rớt trêи mặt Cổ Dư, dùng tiếng Hàn nói chuyện với nhau, "Cổ tiểu thư, Lãnh tiên sinh lại nói cái gì?"

Lần này Cổ Dư uống ngụm nước trái cây, dùng khăn ăn chùi nước dầu dính trêи ngón tay của cô, dịch qua tiếng Hàn, "Lãnh tiên sinh nói chúng ta có thể tiếp tục ăn uống, ngài ấy rất vinh hạnh khi mọi người có thể đến Trung Quốc, hi vọng mọi người có thể tham quan được nhiều danh lam thắng cảnh, tốt nhất nên mua một ít đồ lưu niệm quay về, cứ đăng ký ở chỗ tôi." Sau đó lại uống một hớp lớn nước trái cây, ăn con ốc cuối cùng, thế này mới vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, "Được rồi, giờ chúng ta xuất phát, điểm đầu tiên là bán đảo thần tiên! Mọi người nhớ đăng ký ở chỗ tôi mà mua đồ lưu niệm nhé, càng nhiều càng tốt! Lãnh tiên sinh sẽ rất vui!"

---

Tối hôm qua ở trước mặt Mộ bí thư, Đông Húc phiên dịch là cô đang hát nhạc thiếu nhi, như vậy hôm nay cô cũng trả lại cho hắn, kiếm chút thu nhập cũng như chúc mừng công việc mới của cô! Giá của những món đồ lưu niệm này cô sẽ nâng cao một chút!

Lãnh Đông húc đứng ở phía sau cô không hề cử động, bờ môi cười cười, bỗng nhiên phát hiện một chân lý không muốn ai biết -- chọc ai chứ đừng chọc phiên dịch, nhất là nữ phiên dịch "Có thù tất báo"! Cô sẽ ngụy trang phiên dịch, hoạt động ham cái lợi nhỏ! Không biết đang nói hươu nói vượn gì trước mặt khách!

Nhưng mà nói đi nói lại, những đồ lưu niệm này từ trong tay cô mà bán ra ngoài thì có giá bao nhiêu tiền? Mấy trăm tệ? Cổ đại tiểu thư quả nhiên là kiếm tiền không biết mệt mỏi mà! Thật sự là để tiền chui vào trong mắt, keo kiệt, tính toán chi li, không để ý hình tượng mà ăn uống thả phanh, nhưng chết tiệt lại khiến hắn cảm thấy thật đáng yêu!

---

Tòa thị chính, phòng họp.

Mộ Dạ Triệt đang họp cùng hơn mười vị lãnh đạo, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận có vẻ thật nghiêm túc, im lặng nghe các vị lãnh đạo lên tiếng. Mà trong phòng họp rộng thoáng cũng thật nghiêm túc, không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe thấy âm thanh vang dội của lãnh đạo, quanh quẩn từng đợt ở bên trong. Đây là công việc của Mộ Dạ Triệt bắt đầu từ ngày đầu tiên đi làm, mỗi ngày đều phải trải qua --

Thật nghiêm túc, thật áp lực, cũng thật bất đắc dĩ. Nhưng hắn thân đã là thị trưởng cấp cao, sau khi trải qua rất nhiều các cuộc họp ở nơi này mấy năm, thế nhưng trong quá trình diễn ra cuộc họp trang trọng này, dần dần thất thần.

Vốn dĩ hắn đang nghiêm túc nghe các vị lãnh đạo lên tiếng, khi thì nhíu mày, khi thì liếc mắt nhìn người đang phát biểu, nhưng sau một thời gian dài, trước mắt hắn bắt đầu xuất hiện hình ảnh Cổ Dư ăn uống thả phanh, cùng với ý nghĩ bị kϊƈɦ thích của hắn đến phản cảm mãnh liệt!

Tại sao cô gái này không chịu vì hắn mà thay đổi một chút? Chẳng lẽ cô ấy cho rằng tướng ăn của mình như vậy rất đẹp sao?! Hắn càng lấy tiêu chuẩn của phu nhân thị trưởng đi nhắc nhở cô, cô liền càng phóng túng, được một tấc lại tiến một thước, thô bạo dã man!

Chẳng lẽ vì một người đàn ông không thương mình, cô sẽ lợi dụng phương thức hủy hình tượng này để buông tha chính mình sao? Cô gái này, có phải khiến người ta thất vọng rồi hay không!

"Mộ thị trưởng, về công trình này, ngài còn cần bổ sung gì không?" Phó thị trưởng bên cạnh hắn hỏi kéo thần trí của hắn lại, "Nếu ngài không có ý kiến, chúng tôi sẽ dựa theo phương châm trước kia để thực hiện công trình này."

Mộ Dạ Triệt nâng mắt lên, con ngươi thâm hắc khôi phục vẻ trong trẻo, tuyên bố tan họp, "Dựa vào phương châm ban đầu mà thi công, tôi sẽ ký duyệt. Giờ tan họp!"

Hắn thân là thị trưởng cấp cao, thân hình cao to đứng lên đi ra ngoài, mang theo nam thư ký chậm rãi đi trêи hành lang, chuẩn bị trăm công nghìn việc vì hành trình mà thư ký sắp xếp cho hắn -- tự mình gặp mặt các lãnh đạo cấp cao, cùng nhau ăn cơm, đêm nay hẳn phải khuya lắm mới về nhà, lại bỗng nhiên tâm phiền ý loạn, lấy tay hất lịch trình mà thư ký đưa qua, "Sắp xếp để Lí phó thị trưởng đón khách."

"Vậy Mộ thị trưởng thì sao?" Nam thư ký cũng nhìn ra được, hôm nay sắc mặt của Mộ thị trưởng không tốt lắm, thân thể không hề hăng hái, vội vàng nói: "Ngài ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, Lí phó thị trưởng sẽ sắp xếp hết tất cả."

"Ừ." Mộ Dạ Triệt lạnh lùng trả lời, cất bước đi về văn phòng thị trưởng của mình, ngồi trêи ghế da màu đen lạnh lùng nhìn chằm chằm điện thoại di động trêи mặt bàn.

Hắn không có gọi lại cho Cổ Dư, mà là để phòng tài liệu hủy đơn từ chức của cô, giữ vị trí lại cho cô.

Mà đối với việc Lâm Tiêm Tiêm nhận chức, hắn cũng không giải thích gì với Cổ Dư, mà là để Lâm Tiêm Tiêm chính thức nhận chức, để cho cô mặc váy liền áo màu đỏ khêu gợi đi rêu rao ở khu văn phòng thị trưởng.

Toàn bộ khu thị trưởng bao gồm chính cấp, thứ cấp, bí thư, mấy chục vị cán bộ phó trưởng đều làm việc ở trong này, mỗi người có một văn phòng riêng, chiếm hết hai tầng lầu của tòa thị chính, vì thế Lâm Tiêm Tiêm thân là thư ký trưởng, cũng bị điều đến văn phòng cách vách của văn phòng thị trưởng, xài chung văn phòng với các thư ký khác, không được tính là ở chung một phòng với hắn.

Chẳng qua khoảng cách rất gần, lúc nào cũng có thể gõ cửa đi vào.

Lâm Tiêm Tiêm

Lúc này, Lâm Tiêm Tiêm đang gõ cửa đưa công văn vào cho hắn, mềm nhẹ hô một tiếng Mộ thị trưởng, "Mộ thị trưởng, tài liệu của công trình Hyde đã đưa đến đây cho ngài ký tên, cần đưa vào không?" Công văn này hẳn là cô chủ động yêu cầu đưa đến, cướp lấy cơ hội gặp Mộ thị trưởng, dù sao thân là người mới, cô phải tranh thủ tất cả cơ hội hướng lên trên!

"Đưa vào đây đi." Hắn nâng mí mắt, bảo Lâm Tiêm Tiêm tiến vào, đạm mạc quét mắt liếc nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi cô một vấn đề, "Gần đây có liên lạc gì với Lâm Nho Nhỏ không?"

Lâm Tiêm Tiêm cầm công văn, không có trực tiếp đưa đến bàn làm việc để hắn ký tên, mà là vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh hắn, tựa như muốn hắn ôm cô, đôi mắt to xinh đẹp lóe ra một tia khát vọng, "Sắc mặt của anh có vẻ không được tốt lắm, có phải thân thể cảm thấy không thoải mái hay không?" Hiện tại dáng vẻ ở chung của bọn họ không có một chút gì là ngọt ngào yêu nhau, cho nên thật ra cô rất muốn hắn có thể ôm cô vào lòng, tặng cho cô một nụ hôn ngọt ngào.



Cô muốn đưa tay chạm đến cái trán của hắn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm kinh sợ, không dám thân mật lung tung cùng hắn ở văn phòng, liền sửa miệng cười nói: "Hiện tại Lâm Nho Nhỏ không có liên lạc với em, chị ấy đang cân nhắc làm thế nào để đối phó với em. Ha ha. Mà em, chỉ thầm nghĩ quý trọng mỗi một ngày ở chung cùng anh, dù có bao lâu cũng không sao, cũng chẳng sợ chỉ có một hai tháng. Dạ Triệt, anh sẽ cho em cơ hội này sao? Hôm nay đến biệt thự nghỉ ngơi đi, sắc mặt của anh thoáng nhìn không tốt, em giúp anh mát xa, trước kia em có học qua một chút......"

"Hôm nay tôi sẽ về Mộ gia." Mộ Dạ Triệt từ chối cô, bảo cô buông tài liệu, sau đó đi ra ngoài, "Không cần chờ tôi! Nếu tôi quyết định đến biệt thự, sẽ gọi cho cô!"

"Được." Lâm Tiêm Tiêm thất vọng xoay người đi về, lòng tràn đầy bi thương, phát hiện cuộc hẹn lãng mạn đêm nay lại biến thành một đống bọt biển, nhưng trong nháy mắt nam thư ký gõ cửa đi vào, cô hiểu được lập tức che giấu biểu tình mất mát trêи mặt mình, dường như không có việc gì mà đi ra ngoài.

Mộ Dạ Triệt chờ cô rời đi, ký ký tên lên tài liệu, thân hình cao lớn đứng lên chỉ đạo nam thư ký, chuẩn bị quay về Mộ gia: "Mấy ngày nay tôi sẽ nghỉ vài ngày, chuyện ở văn phòng để cậu toàn quyền xử lý. Có chuyện quan trọng thì gọi cho tôi."

"Vâng, Mộ thị trưởng."

---

Mộ Dạ Triệt về tới Mộ gia, nhưng Mộ gia một mảnh lạnh tanh, không có tiếng cười đùa của Cổ Dư, cũng không có tiếng huyên náo ồn ào của cô, có vẻ im lặng đến kỳ lạ.

Hắn vội vàng đi tới phòng ngủ ở tầng hai, mở tủ quần áo ra mà nhìn nhìn, phát hiện quần áo của Cổ Dư vẫn còn, đồ dùng cá nhân cũng vẫn còn!

Điều này khiến cục đá đè nặng trong lòng hắn lặng yên rơi xuống, nhưng lại làm cho hắn có một cảm giác mất đi mà tìm lại được. Cô gái này kiên quyết nghỉ việc, nhưng cô ấy cũng không kéo hành lý đi, điều này chứng minh tối nay cô còn có thể về nhà! Như vậy, hắn sẽ chờ cô về!

---

Cổ Dư cùng Thị Na mang đoàn khách Hàn Quốc đến bán đảo thần tiên, từ giữa kiếm được một nửa vé vào cửa, hơn nữa trong quá trình này, cô ba hoa chích chòe về một số cảnh đẹp nơi này, thế cho nên một số khách Hàn Quốc cũng chạy theo các cô, từ trong tay cô mua không ít đồ lưu niệm!

Cuối cùng hai người lấy cớ đi vệ sinh, ngồi xổm bên bờ sông mà xổ tiền mặt, dính dính nước bọt, đếm tiền, "Hai ngàn lẻ năm, hai ngàn mười......Ba trăm ngàn......Woa, phát tài!" Hai người cầm xấp tiền mặt không ngừng hôn hôn lên môi, hoa chân múa tay xoay quanh tại chỗ, cười to, "Kiếm được ba trăm bảy mươi tệ! Còn ăn một bữa tiệc xa hoa! Tiếp theo còn dẫn đoàn đi Thái Lan được một trăm vạn, oa oa, tiền cứ thế mà vào! Tôi muốn mua đất ở nơi này, sau đó xây một căn nhà!"

Lãnh Đông Húc đứng ở chỗ cao phía sau hai người, nhíu mày vì một câu cuối cùng. Hai cô gái không biết sống chết này, thế nhưng lại cầm một trăm vạn đi mua đất xây nhà ở khu du lịch! Một trăm vạn chắc là không mua được mười mét vuông! Tính xây nhà vệ sinh sao?

Mà phía sau hắn, những người khách Hàn Quốc ôm đồ lưu niệm đang tìm kiếm thân ảnh của Cổ Dư, không biết nữ hướng dẫn viên xinh đẹp đáng yêu này đang chạy đi đâu, bọn họ rất nhớ, "Lãnh tiên sinh, Cổ tiểu thư đi toilet sao? Vì sao đến giờ vẫn chưa ra?"

Lãnh Đông Húc nghe hiểu được tiếng Hàn, nhưng hắn không thể trả lời, liền dùng cặp mắt nhạy bén quét mắt nhìn nữ thư ký bên cạnh một cái, để nữ thư ký mời hai cô gái đang ngập trong đống tiền kia đi ra.

Vì thế một lát sau, Cổ Dư cùng Thị Na chạy hồng hộc lên đây, nhưng hai người ngồi lên xe của mình, chuẩn bị quay về, nhiệm vụ còn lại giao cho Lãnh Đông Húc hoàn thành, không ngừng vẫy tay với ngoài cửa xe, "Hẹn gặp lại mọi người! Hy vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác! Bye bye!"

Hiện tại các cô phải đi trước bảo vệ đống tiền này, sau đó ăn bữa khuya chúc mừng, rồi về nhà, không thể để nhóm khách Hàn Quốc này tiếp tục chạy sau ʍôиɠ mình được, nếu không bọn họ sẽ có ý kiến về chuyện mua đồ lưu niệm kia.

Nhưng Lãnh Đông Húc vươn dài cánh tay mở cửa xe, một tay kéo Cổ Dư xuống xe, ngồi lên xe của hắn, "Nếu đã chấm dứt du lịch, vậy tôi nên hộ tống cô về nhà! Chuyện còn lại để thư ký cùng Thị Na xử lý, cô đi theo tôi!"

"Nhưng......" Tiền của cô còn chưa vào tài khoản, toàn bộ do Thị Na cầm! Cô muốn tận mắt nhìn thấy chúng nó chui vào sổ tiết kiệm của cô!

Cổ Dư ghé vào cửa kính xe, còn muốn ra ngoài, nhưng bị Đông Húc kéo trở về, thắt dây an toàn cho cô, "Giờ muốn đi đâu?"

"Muốn đến quán ăn ven đường, cũng muốn uống bia." Cổ Dư lập tức nói ra điều kiện của mình, nhận định không có một người đàn ông nào chịu theo cô đến chợ đêm ở Giang Bắc để ăn khuya cùng uống rượu! Bởi vì tiếp theo cô sẽ say khướt, nói năng loạn xạ, đàn ông chỉ biết trốn xa!

"Không thành vấn đề!" Đúng là Lãnh Đông Húc sảng kɧօáϊ đồng ý, "Nhưng mà hôm nay cô làm ăn lời mấy ngàn tệ, cô phải mời!" Nếu cô uống rượu, hắn cõng cô về nhà là được! Nhưng chắc là

hắn sẽ không để cô uống rượu, dù sao uống rượu cũng không tốt, hắn không thể để cô uống rượu giải sầu để phát tiết thống khổ khi thất tình!

---

Mộ Dạ Triệt nghỉ ngơi ở nhà một buổi chiều, trạng thái tinh thần đã điều chỉnh không sai, vẫn luôn tao nhã. Buổi tối, hắn cùng uống nước ăn trái cây với Mộ bí thư, nói chuyện phiếm, vẫn đợi đến chín giờ tối, thế này Cổ Dư và Đông Húc mới cùng nhau về tới nhà.

Cổ Dư vào cửa đầu tiên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mang theo chút đỏ bừng do uống bia, nhưng không có uống rượu. Sau khi cô đổi dép lê, chào Mộ bí thư trước, sau đó bình tĩnh liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, không nói chuyện với hắn, trực tiếp lên lầu, hơn nữa còn tự nhiên gọi Đông Húc, "Đông Húc, lên lầu đi, vừa rồi chưa có đã nha......"

Thoáng nhìn hôm nay giải sầu thật vui vẻ, ở chung cùng Đông Húc thật không sai.

Đông Húc thì đi vào trước mặt ông ngoại cùng cậu, mắt nhìn lên lầu cười nói: "Ông ngoại, Dạ Triệt, mợ tìm cháu có việc, cháu đi trước." Sau đó cười cười, đi theo Cổ Dư lên lầu, bóng dáng khôi vĩ biến mất trước mặt mọi người.

Mộ bí thư thì khó hiểu nhìn theo bóng dáng của hai người, xoay đầu qua nhìn con: "Dạ......Triệt, hai......người này......đang làm cái gì?" Vừa rồi ông liền cảm giác ba người này là lạ, hiện tại vừa nhìn mặt con, thế này mới phát hiện mặt của Dạ Triệt đã bị tức đến xanh mét! Thì ra vừa rồi Dạ Triệt luôn luôn chịu đựng tức giận, chờ Cổ Dư về, nhưng vừa rồi Cổ Dư rõ ràng trốn tránh hắn, không thèm để ý đến hắn!

Con trai nhìn như nho nhã ôn hòa, thật ra đang tức giận!

"Dạ Triệt, sao......vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook