Lỗ Ái

Chương 320: Ngoại truyện 050: Phơi bày quá khứ của Lâm Ngọc Nhi

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 282: Ngoại truyện 050: Phơi bày quá khứ của Lâm Ngọc Nhi

Vừa rồi hắn cố ý vì cô mà đưa ra tiết mục hôn môi đính ước, cố ý đưa cô đến, cùng hắn hoàn thành bữa tiệc xem mặt này!

Nhưng đối mặt với nụ hôn chân thành thâm tình của hắn, cô phát hiện chính mình căn bản không thể chấp nhận hắn như vậy! Cho dù là hắn vô tình, hay là thâm tình, cô đều không thể nhận! Cô căn bản không có khả năng sau khi công khai mối quan hệ với hắn, cô vẫn cứ việc thật chờ mong!

Cho dù cô tự mình mâu thuẫn, tóm lại, sau khi trải qua những chuyện này, cho dù hắn biến thành cái dạng gì cô đều cảm thấy không thể trở lại như trước!

Lãnh Đông Húc ở bên cạnh thấy cảm xúc của cô phập phồng, biểu tình có vẻ có chút quật cường, liền không lên tiếng kϊƈɦ thích cô nữa, mà là đưa cô về Mộ trạch, pha cà phê cho cô nhấm nháp.

"Sau này sẽ không cho cô tham gia buổi xem mặt của tôi nữa, uống đi." Hắn cười khẽ, đưa cà phê nóng hổi cho cô, chính mình cũng bưng một ly ngồi trêи sô pha mà nhấm nháp, nhìn đồng hồ, "Bọn họ chắc cũng sắp trở lại, cô có muốn đi tắm thay một bộ quần áo khác không? Tôi nghĩ vừa rồi ở bữa tiệc, ngoài Dạ Triệt nhận ra cô, những người khác cũng không biết cô là ai. Nhất là hai chị em Mộ gia."

Cổ Dư

Cổ Dư nâng ly uống hai ngụm cà phê nóng hổi, cảm thấy hương vị quả không sai, đậm đà, liền nhấp nhấp, tiếp tục thưởng thức ly cà phê, "Không sao, tôi cởi áo khoác vét, thả tóc là xong." Cô nâng tay cởi áo khoác âu phục, cất túi xách, tháo bung mái tóc của mình, cũng trả lại áo khoác vét mới mua cho Đông Húc, "Tuy rằng bị tôi mặc qua một lần, nhưng tôi cũng không có xé tag, chắc là cứ coi như mới đi, có thể lấy lại."

Đông Húc miết mắt liếc nhìn một cái, thế này mới phát hiện cô gái này quả nhiên không xé tag, liền như vậy mặc bộ vét này, cười nói: "Xem ra cô sớm đã tính trả lại bộ váy áo này cho tôi, mới không xé tag, bộ váy áo này tôi tặng cho cô không được sao? Cô mặc rất đẹp."

"Vì sao lại muốn tặng cho tôi?" Cổ Dư có chút kinh ngạc, cũng có chút không hiểu, "Tuy rằng tôi đồng ý giả làm bạn gái để giúp anh ngăn cản việc xem mặt, nhưng chúng ta dù sao cũng không phải là bạn bè khác giới thật sự, vì sao lại mua váy áo cho tôi? Đừng diễn giả làm thật là được rồi!"

"Bộ váy áo này cô đã mặc qua, bởi vậy chỉ có thể tặng cho cô." Đông Húc cười nói.

"Vẫn không được." Cổ Dư quả quyết cự tuyệt. cảm thấy lý do này thật gượng ép, "Đông Húc, đừng nói với tôi rằng, anh có ý với tôi đó chứ?" Nói thật, cô không tiêu hóa nỗi Đông Húc là một người dễ dàng động lòng với phụ nữ, nhưng gần đây Đông Húc đối xử với cô rất tốt, làm cho cô không nghĩ qua là đã nghĩ sai.

Quả nhiên Đông Húc cảm thấy những lời này là câu chê cười, cười nói: "Mợ út, mặc dù có khi cô sẽ phát ra một cỗ hương đẹp mê người, che dấu hành động dùng chân đá cửa của mình, nhưng còn chưa đạt đến trình độ để cháu trai tôi đây vừa gặp đã thương. Tôi chỉ cảm thấy cô yêu có chút ủy khuất, muốn để cô nhảy ra khỏi vũng bùn này mà thôi."

Quả nhiên câu trả lời này khiến Cổ Dư bị đả kϊƈɦ một chút, xoay đầu đi không dám đối mặt với Đông Húc, cười pha trò mà nói: "Vừa rồi là nói giỡn, đừng có tưởng thật. Đông Húc, bộ váy áo này vẫn nên lấy lại thôi, tôi không mặc được, nếu không tôi sẽ bị hai người chị chồng bắt gặp, biết được vừa rồi tôi đến tham dự bữa tiệc xem mặt......"

Cô xấu hổ muốn chết, không thể không đứng dậy đi lên lầu, đem nhốt mình lại trong phòng không hề đi ra.

Đông Húc thì đang không ngừng nhấm nuốt câu nói vừa rồi, đang suy tư câu trả lời vừa rồi có phải đả kϊƈɦ đến cô hay không?

Bên này, hai chị em Mộ gia đã xong bữa tiệc xem mặt hoành tráng, mang theo sự thất vọng nồng đậm về tới Mộ trạch.

Trong mắt tam tiểu thư Mộ Thanh Vận của Mộ gia xem ra, lần này cô bỏ vốn không ít, Đông Húc lại bỏ chạy giữa chừng, quả thật đây đúng là một loại khiêu khích cùng phản kháng với dì Ba đầy quyền uy này!

Mà Dạ Triệt, vốn dĩ cô không nghĩ để hắn đi xem mặt, nhưng bản thân Dạ Triệt lại nguyện ý hôn môi đính ước cùng người đẹp số 64, cô còn có biện pháp gì nữa? Nhưng mà cuối cùng cũng may, số 64 tự mình bỏ quyền rời đi, nếu không Cổ Dư biết được chuyện này nhất định sẽ bị tức chết!

"Chị Trương, thiếu nãi nãi đâu?" Cô hung hăng ném túi xách lên sô pha, trừng mắt liếc nhìn chị Hai một cái, để giúp việc lập tức qua bên này, "Thiếu nãi nãi có biết chút gì hay không? Hoặc là có hành động bất thường nào không?" Lần này xác định là Dạ Triệt quá đáng!

"Tam tiểu thư, thiếu nãi nãi vẫn ở trong phòng, giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, nhưng giờ đã trở lại. Thiếu gia Đông Húc cũng đã về."

"Đi làm chuyện của mình đi." Mộ Thanh Vận gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, để chị Trương lui xuống, còn mình thì lên lầu tìm Cổ Dư, gõ gõ cửa phòng, "Em dâu, Dạ Triệt có về nhà hay không?" Vừa rồi bữa tiệc chấm dứt, Dạ Triệt cũng vội vàng rời đi, không biết có phải đuổi theo người đẹp số 64, hay là đi làm việc gì khác?

"Không có. Chị Ba, làm sao vậy?" Cổ Dư đắp mặt nạ dưỡng da mở cửa ra, tỏ vẻ cũng thật kinh ngạc tương tự, "Anh ấy không có ở tòa thị chính sao? Hôm nay là tuần thứ ba, có Lương bí thư cần họp ở trong này, mấy ngày nay có khả năng anh ấy bộn bề nhiều việc."

"Ồ, là vậy à." Mộ Thanh Vận cười cười, trong lòng thật thẹn với Cổ Dư, đột nhiên nói lời thấm thía với cô: "Cổ Dư, cho dù Dạ Triệt có xảy ra chuyện gì, em đều phải tin rằng đây là hiểu lầm. Em chỉ cần tin nó, cảm tình của hai người sẽ bền chặt, ai cũng không tách hai người ra được."

Cổ Dư nghe, biết chị Ba cảm thấy áy náy vì chuyện vừa rồi, là một người có tính tình thẳng thắn, liền nhẹ nhàng gỡ mặt nạ trêи mặt xuống, dường như không có chuyện gì mà xoa xoa mặt, bảo dưỡng làn da của mình, "Chỉ cần chị đứng phía bên này với em, em liền cảm thấy mỹ mãn. Như vậy em cùng Dạ Triệt vĩnh viễn không tách ra, tình cảm bền vững." Vừa rồi số 64 kia rõ ràng chính là cô, nên cô tức giận làm gì!

Nếu cô có tức giận, vậy cũng là tức giận vì chuyện của Mộ Dạ Triệt cùng Lâm Tiêm Tiên! Nếu thực sự có một ngày như vậy, người của Mộ gia phải làm ra lựa chọn giữa cô cùng Lâm Tiêm Tiêm, cô hi vọng chị Ba vẫn tốt với cô như vậy, cố định ở bên phía này với cô!

Singapore.



Lâm Tiêm Tiêm mệt mỏi về thể xác và tinh thần chưa từng ngủ một giấc, suốt đêm bị kéo đi, mặc váy cưới đưa đến cửa nhà lão gia Lí Quang Diệu.

Lão gia Lí Quang Diệu bảy mươi ba tuổi, tuy rằng yêu thích nữ sắc, nhưng có quyền lực hơn người ở Singapore, thanh danh lan xa, đứng đầu giới thượng lưu giàu có ở Singapore.

Một ngày này trời xanh trong, nắng rực rỡ, tựa như là một ngày tốt, toàn bộ các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Singapore đều rút ra thời gian, đến tham gia hôn lễ lần thứ tám của lão gia Lí Quang Diệu.

An Đề, đại gia Singapore mà Lâm Ngọc Nhi hầu hạ cũng lại đây động viên, đưa quà cưới tặng cho Lâm Tiêm Tiêm, cầu chúc cô gái trẻ tuổi này an khang hạnh phúc, cuộc sống êm thuận.

Lâm Tiêm Tiêm xinh đẹp mặc váy cưới cùng lão gia Lí Quang Diệu đứng trước bàn lễ thật dài, trái phải đều là những nhân vật có uy tín danh dự lớn ở Singapore, có tài phiệt, doanh nhân, cũng có danh gia vọng tộc, quan lớn, ngôi sao, những người này đang chức mừng lão gia Lí Quang Diệu cưới được một thiếu nữ xinh đẹp, thanh thế lớn ngồi xếp thành hai hàng.

Đồng thời, Lâm Ngọc Nhi hơi có danh tiếng đang ở bên cạnh chỉ đạo người làm bưng lên những món ăn ngon của Singapore mà bà chuẩn bị cho bọn họ, để cho khách quý nếm thử tay nghề có tiếng của mình! Bà xem như mình là chủ nhân đang chiêu đãi khách!

Vì thế khi giới thiệu thân phận của con gái xong, bà là mẹ ở bên cạnh cũng được thơm lây, tất cả danh nhân giàu có của Singapore đều biết bà là mẹ chồng của lão gia Lí Quang Diệu, con gái của bà mất tích đã lâu nay du học trở về, rốt cuộc cũng hoàn thành hôn ước với lão gia Lí Quang Diệu, khiến ai cũng phải nể mặt bà ba phần!

Nhưng Lâm Tiêm Tiêm thân là cô dâu mới rõ ràng thật không vui, nãy giờ không nói gì, cho dù là khách quý đối mặt bắt chuyện, cô cũng chỉ lạnh lùng thoáng nhìn qua, không trả lời vấn đề gì, căn bản không quý trọng cơ hội mà mẹ tranh thủ cho cô.

Thật ra trong gia tộc vang dội của lão gia Lí Quang Diệu, Lâm Tiêm Tiêm này gả vào đây thật là không có thân phận ngồi chung chiếu với các nhân vật lớn này, cô nhiều lắm chỉ có thể đi ra kính một ly rượu, không có tư cách để nói gì. Nhưng lão gia Lí Quang Diệu vẫn nhớ rõ dáng vẻ thanh thuần năm đó của cô, bởi vậy ông ta cho cô đặc quyền này, để cô công khai thân phận ngồi bên cạnh mình.

Điều này coi như là, một loại sủng ái đối với cô đi.

"Tiêm Tiêm, trả lời vấn đề của lão gia Tư Chính của Quốc vụ đi, ông ấy đang hỏi con học đại học gì ở Trung Quốc." Lâm Ngọc Nhi nhẹ nhàng đi tới đụng đụng cô, để con gái đừng như khúc gỗ ngồi bên cạnh lão gia Lí Quang Diệu nữa, quả thật khiến bà mất mặt, nhỏ giọng cảnh cáo con gái, "Nói với lão gia, con tự mình kiếm tiền học ở Trung Quốc, cũng chính là trường đại học Bắc Kinh."

Sau đó đối mặt với khách quý, để mọi người đừng khách sáo, hãy tự nhiên nếm thử những món ăn tinh xảo mà bà tỉ mỉ chuẩn bị cho mọi người.

"Lâm phu nhân cũng ngồi đi, chúc mừng ngài." Mọi người cũng mời nữ chủ nhân ngồi vào vị trí, vô cùng cảm tạ bà đã chiêu đãi, thế nhưng lại được chính tay mẹ vợ của lão gia Lí Quang Diệu chiêu đãi, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tự hào!

Lâm Ngọc Nhi

Lâm Ngọc Nhi cũng cảm thấy tự hào, cười nâng ly lên, lầu đầu tiên ngồi ăn uống cùng các đại nhân vật của Singapore, nói chuyện với nhau, làm cho thân phận không cao không thấp của bà trong nháy mắt xoay chuyển, trở thành thái thái nhà giàu ngồi cùng mâm với mọi người!

Thật ra, năm đó nếu bà gả cho Hàn Vũ Ngấn, vậy đời này của bà chính là kẻ nghèo hèn, vĩnh viễn không có khả năng leo lên được độ cao như hôm nay. Cho nên bà lựa chọn con đường cho hai cô con gái của mình thật là chính xác, bà có thể kéo Hàn Vũ Ngấn về phía mình, khiến ông ta phải ly hôn cùng vợ, nhất định phải bỏ đi, cuối cùng có cưới hay không thì bà cũng không sao cả, nhưng, hai cô con gái này tuyệt đối không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của bà!

Bởi vì, đàn ông không đáng tin cậy, chỉ có những gì nắm giữ trong tay mình mới đáng tin nhất!

Lâm Tiêm Tiêm nhìn sự đắc ý xẹt qua từng đợt trêи mặt mẹ mình, sự căm hận trong lòng đột nhiên lại cuồn cuộn kịch liệt, dâng lên cổ họng, khiến cho cô đột nhiên nhớ tới trước đây, mẹ lại nhiều lần đánh chửi cô, cùng với một lần cãi nhau với Hàn bá bá!

Cô nhớ rõ sự đắc ý năm đó trêи mặt mẹ mình! Lúc ấy Hàn bá bá đang khắc khẩu cùng mẹ, mẹ là người châm ngòi trước, không chịu ngừng lại, Hàn bá bá vẫn trầm ổn nội liễm đột nhiên lớn tiếng thét lên -- "Cô ấy đã chết, là bị chúng ta bức tử, là tự sát, tự sát ở trước mặt anh, Ngọc Nhi, em còn muốn như thế nào nữa?"

"Cô ấy" này, cô còn nhỏ nghe hiểu được đó là một người phụ nữ, Hàn bá bá vì mẹ, buông tha người phụ nữ tự sát này.

Nhưng mà lúc ấy khiến cho cô không ngờ được, mẹ nghe tin người chết cũng không kinh ngạc hoặc là áy náy, mà là lộ ra vẻ đắc ý, kiêu ngạo nâng mặt mình lên.

Mỗi khi bà lộ ra biểu tình này, đã nói lên bà không cần ngụy trang vẻ ôn nhu buồn bã của mình, mà là giơ móng vuốt của mình lên, bắt đầu biến đổi sắc mặt, điều này khiến cho cô là con gái đã sớm nhìn thấu, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi! Tất cả mọi người ở Singapore đều cho rằng bà là người ôn nhu, trêи người lộ ra một sự u buồn thản nhiên, cho dù là An Đề giàu có nhất, cũng vẫn cho rằng mẹ mang theo hai đứa con gái thật vất vả khổ cực, nên vẫn để mẹ hầu hạ ở bên cạnh mình!

Nhưng ai sẽ tin tưởng, mẹ vẫn luốn bức ép con gái gả vào gia đình giàu có, thật ra chính là vì thực hiện giấc mộng phú quý của bà! Năm đó cô rời nhà khi mười bốn tuổi, chính mắt thấy mẹ như có như không mà câu dẫn lão gia An Đề, nhưng phẩm hạnh của lão gia đoan chính, nhìn như không thấy sự câu dẫn như có như không này, nhưng cũng không có chứng cứ xác chứng minh giúp việc của vợ đang câu dẫn mình, chỉ có thể không giải quyết được gì.

Nay, mẹ biết rằng tuổi mình đã lớn, mà lão gia nhà giàu lại không cho bà một ngụm ăn, bà chỉ có thể để cho cô cùng Lâm Nho Nhỏ tiếp tục đi con đường này của mình, làm cho cô hiến thân vào gia đình quý tộc!

Nhưng làm như vậy không cần trả giá đắt sao? Mẹ dựa vào cái gì mà lấy hạnh phúc của con gái để đổi lại hạnh phúc của mình? Dựa vào cái gì?!

Hôm nay mẹ bức ép cô rời khỏi bên người Mộ Dạ Triệt, như vậy tương tự, cô cũng sẽ khiến cho người mẹ độc ác này phải hai bàn tay trắng! Ai cũng đừng nghĩ rằng chính mình sẽ có được gì đó!

Vì thế gương mặt lạnh lùng của cô đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng ly trả lời với lão gia Tư Chính của Quốc vụ: "Vài năm nay Tiêm Tiêm luôn học ở trường bên Trung Quốc, nhân tiện đi thăm cha đẻ của mình. Lão gia Tư Chính biết cha đẻ của tôi là ai không? Năm đó mẹ sinh chị gái cùng tôi, lập tức ly hôn cùng ông, để đi tìm tình nhân của mình làm nơi nương tựa."

Gương mặt cười của lão gia Tư Chính của Quốc vụ cùng các vị khách khác hơi hơi cứng đờ, không rõ phu nhân này vì sao nhắc lại chút chuyện cũ.

Lâm Ngọc Nhi bên này cũng cảm thấy sự việc không ổn, phát hiện con gái giả vờ thuận theo đang trả thù mình, quát lớn ý đồ giữ con gái lại: "Tiêm Tiêm!" Vừa rồi không phải Tiêm Tiêm đã suy nghĩ cẩn thận sao? Con bé đã đồng ý gả đi! Nhưng hiện tại, đứa con gái đê tiện chết tiệt này đang lật lọng!



Trêи bàn tay của cô là con dao nhọn cắt thịt bò, lại mỉm cười: "Năm đó mẹ của tôi chia rẽ một nhà hạnh phúc của bác Hàn, mới đưa tôi cùng chị đến Singapore. Thật ra chúng tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi vì muốn bức ép bác Hàn ly hôn, mới cố ý đi Singapore. Nhưng bà ấy cũng thật không ngờ, khi bác Hàn ly hôn thành công rồi đuổi theo Singapore, cũng không có giàu có như ở Trung Quốc, cho nên bà ấy muốn được gả vào gia đình giàu có của Singapore, vẫn luôn bức ép tôi gả đi, năm đó tôi chỉ mới mười bốn tuổi......"

"Tiêm Tiêm!" Lâm Ngọc Nhi đã muốn điên cuồng, nhanh chóng chạy qua bên này, có ý đồ ngăn cản con gái!

Nhưng Tiêm Tiêm lấy con dao cắt thịt bò đặt lên chính cổ tay của mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đứng lên, trong mắt chứa đầy nước mắt đau thương mà cười nói: "Lúc ấy tôi chỉ mới mười bốn tuổi, mẹ vẫn ép gả tôi đi, bởi vậy tôi không thể không trốn khỏi nơi này, trở về Trung Quốc, luôn luôn lang bạc ở bên ngoài. Giờ tôi lại bị mẹ bắt cóc đưa về trong đêm, tôi không muốn gả đi, nhưng nếu không lấy chồng, mẹ sẽ giết tôi, bởi vì mẹ đã sớm báo với chính phủ Singapore rằng tôi đã mất tích, mẹ giết tôi sẽ không ai hay biết......"

"......" Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Nhi đang tức giận ở kia.

"Lão gia, ngài đừng nghe nó nói hươu nói vượn!" Lâm Ngọc Nhi đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nhanh chóng xông đến bên phía Lâm Tiêm Tiêm, nhất định phải làm cho con gái câm mồm, "Thật ra Tiêm Tiêm nó có chứng bệnh nhân cách phân liệt!"

Lâm Tiêm Tiêm hung hăng cứa một dao cắt lên cổ tay của chính mình, trước khi mẹ nhảy qua đây, máu chảy như suối mà lảo đảo suy yếu ngã ra phía sau, trong lúc giãy dụa bỗng nhiên lại cầm tay áo của lão gia Lí Quang Diệu ở bên cạnh, dùng cánh tay trái đang phun máu tươi mà bắt lấy lão gia, sắc mặt trắng bệch mà cầu xin ông: "Tôi......dùng tính mạng của mình......để chứng minh lời nói này! Lão gia, tôi không muốn......gả đi, buông tha......tôi đi. Tôi không muốn trở thành công cụ......thay mẹ gả vào gia đình giàu có......Vài năm nay...... tôi chịu đủ rồi, ngài cũng không thể bị mẹ tôi lợi dụng......"

Lão gia Lí Quang Diệu sớm đã bị một mảnh máu tươi kia làm khϊế͙p͙ sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại Lâm Tiêm Tiêm lại đổ lên người ông, nhiễm đỏ áo quần của ông, ông ta sợ tới mức đẩy Lâm Tiêm Tiêm ra, lớn tiếng kêu gào cảnh vệ đi vào, "Mau đuổi bọn họ ra đi! Điềm xấu! Điềm xấu! Mau đuổi đi!" Ông ta đều đã bảy tám mươi tuổi, thầm nghĩ cưới thiếu nữ xinh đẹp này vào cửa, không muốn nhìn thấy máu tươi trong ngày vui! Máu sẽ khiến ông ta giảm thọ, người già cao tuổi kiêng kị nhất điều này!

Vì thế tại một ngày này, hôn lễ oanh động khắp Singapore này không tật mà chết, cô dâu tự sát ngay tiệc cưới, Lâm Ngọc Nhi thì bị lão gia Lí Quang Diệu đuổi ra khỏi cửa, màu đỏ chuyện hỉ biến thành một vũng máu tai ương!

Mà đối với những lời nói của Lâm Tiêm Tiêm trước khi tự sát, cũng nhanh chóng khiến truyền thông chú ý, truyền thông Singapore đang đào móc bí mật của Lâm Ngọc Nhi ra, đã triển khai điều tra đoạn tình ngoài giá thú năm đó phát sinh giữa Hàn Vũ Ngấn cùng Lâm Ngọc Nhi. Nhưng kỳ quái là, không tìm được người tên Hàn Vũ Ngấn này, tiểu Hàn Triệt năm đó cũng đã hoàn toàn không có tin tức, giống như có người cố ý phong tỏa tất cả manh mối.

Mà Lâm Tiêm Tiêm cắt cổ tay tự sát vẫn nằm trong phòng cấp cứu, cho đến tối cũng không có tỉnh lại, tựa như đã không có dấu hiệu sức sống.

Bởi vì đây là một tin tức chấn động cả Singapore, nên ở Trung Quốc, người nhà Mộ gia đang xem TV cũng thấy được tin này.

Mộ thái thái đối với tin tức cuối cùng của tiểu Hàn Triệt có chút khϊế͙p͙ sợ, vội vàng đứng dậy, đi gọi điện cho con.

Năm đó giúp việc của bà đưa Dạ Triệt vào cửa, nói dối hắn sinh ra ở cô nhi viện, nhưng thật ra bà đã điều tra qua thân phận của hắn, biết hắn họ Hàn, cho nên lại lần nữa đặt tên cho tiểu Hàn Triệt một cái tên là Mộ Dạ Triệt. Hiện tại truyền thông Singapore đã bắt đầu chấn động, bà thực sự lo lắng Dạ Triệt sẽ bị cuốn vào trong này! Lâm Ngọc Nhi với Lâm Tiêm Tiêm, bà chưa từng nghe nói qua! Chỉ biết lời đồn năm đó, Hàn gia vì phá sản mà cửa nát nhà tan, Hàn phụ mắc nợ trốn đi, Hàn mẫu tự sát, tiểu Hàn Triệt phải ở một năm trong cô nhi viện!

"Dạ Triệt, tin tức hôm nay con đã xem chưa?" Bà gọi qua số điện thoại riêng của con, thật ra cũng không biết hôm nay con cùng Cổ Dư đã xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc xem mặt, chính là tìm một chỗ yên tĩnh, nói gấp: "Năm đó mẹ biết con có một cái tên khác là Hàn Triệt, cha của con kinh doanh thất bại phải trốn nợ, có phải là cùng một người với tiểu Hàn Triệt mà truyền thông Singapore đưa tin hay không? Nói cho mẹ."

Mộ Dạ Triệt thì trầm mặc, không có lên tiếng, tựa như đang cười lạnh. Trêи thực tế sau khi chấm dứt bữa tiệc xem mặt, hắn vốn chưa từng xuất hiện ở Mộ trạch, bởi vậy mọi người không biết hắn đi đâu, cho rằng hắn đang bận làm việc.

Mà giờ phút này, Cổ Dư ngồi ở Mộ gia cũng không biết hắn đang làm cái gì, từ khi cô trốn khỏi bữa tiệc, bọn họ vốn chưa từng gặp mặt qua, mối quan hệ tựa như cứ thế vỡ tan. Bởi vậy khi cô ngủ dậy đi ra

từ phòng ngủ, trong lúc vô ý đi qua bên người Mộ thái thái, thế này cô mới nghe được Mộ thái thái nhắc tới thân thế trước kia của Mộ Dạ Triệt -- Hàn Triệt! Điều này khiến cho cô vô cùng hứng thú, vội vàng dừng bước!

Thì ra trước kia hắn kêu là Hàn Triệt!

"Giờ con đã bay qua Singapore, không ở trong nước." Thật lâu sau, Mộ Dạ Triệt mới phát ra tiếng cười trầm thấp trong điện thoại, tiếng nói lãnh đạm, tiếng cười thuần hậu, lại bình tĩnh đến kinh người, "Hàn Vũ Ngấn này cũng không phải là mắc nợ bỏ trốn, mà là sau khi bội bạc vợ, đuổi theo qua Singapore để tìm kiếm bên thứ ba đã bức tử vợ của mình, có ý đồ kết hôn thâm tình cùng ả ta. A."

"Dạ Triệt, nói như vậy, tin tức mà truyền thông Singapore đưa ra đều là thật? Vậy Lâm Ngọc Nhi kia, rốt cuộc có quan hệ gì với con?" Mộ thái thái vì tin tức này mà cảm thấy hoàn toàn khϊế͙p͙ sợ, bà không thể tin năm đó Hàn gia là bị một bên thứ ba chia rẽ, mà hiện tại bên thứ ba này mang theo con gái ngóc đầu trở lại, sớm đã có quan hệ rối ren cùng Dạ Triệt, "Lần này con bay qua Singapore, là vì thăm con gái Lâm Tiêm Tiêm của bà ta sao? Vì sao cô gái này lại tự sát?"

Bà tình nguyện tin rằng đây không phải sự thật!

Cổ Dư đứng ở phía sau bất chợt kinh ngạc, tâm tình cũng khấp khởi phập phồng tương tự vậy. Cô vội vàng rời đi, trở về phòng khách nhìn TV còn đưa tin Singapore, kinh ngạc nhìn Lâm Tiêm Tiêm cắt cổ tay tự sát nằm trong vũng máu, cùng với tin tức tiếp theo Lâm Tiêm Tiêm được đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Thì ra thời điểm tổ chức bữa tiệc xem mặt ở Cẩm thành, Lâm Tiêm Tiêm đang cắt cổ tay tự sát bên Singapore, làm sáng tỏ những xấu xa trước đây của mẹ mình, hai đầu chiến tuyến với mẹ, cho tới bây giờ cũng không được ai cứu giúp!

Nghe nói miệng vết thương bị cắt thật sâu, là thật sự tuyệt vọng mà tự sát, chứ không phải hù dọa mọi người!

Bởi vậy, Mộ Dạ Triệt thế này mới phát hiện Lâm Tiêm Tiêm cũng không phải hù dọa hắn tự sát, mà là thật sự bị hắn bức ép đến tự sát, vì thế chấm dứt bữa tiệc xem mặt xong liền vội vàng bay qua Singapore sao?

Trời ạ, nếu thật đúng là vậy, Mộ Dạ Triệt anh vì sao còn không đuổi theo Lâm Tiêm Tiêm từ sớm đi, nhận nghe điện thoại cầu cứu của cô ấy, cứu cô ấy trở về từ trong tay Lâm Ngọc Nhi?

Vì sao cho đến khi cô ấy thật sự tự sát, làm cho anh nhìn thấy một cảnh cô ấy nằm trong vũng máu trêи TV, anh mới vội vàng bay qua Singapore? Đây là bức ra sự nhiệt tình của anh, khiến anh đau lòng sao?

Mà anh có còn nhớ rõ tối hôm qua anh đã làm gì với em không! Nếu anh nhất định là muốn đuổi theo bay qua Singapore, vậy đừng nên để xảy ra chuyện tối hôm qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook