Chương 321: Ngoại truyện 051: Lâm Tiêm Tiêm lại tự sát
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy
Ngày hôm sau, tin tức này liên tục được đưa tin ở Singapore, Lâm Tiêm Tiêm mất máu quá nhiều rốt cuộc cũng được cứu giúp, đang gặp sự truy vấn điên cuồng của phóng viên, cùng với sự trả đũa của Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi bị đuổi đi sớm đã không dám khinh thường, ngoài việc trốn trong nhà tạm thời không ra khỏi cửa, đồng thời bà cũng phái người đến bệnh viện, tính lặng lẽ kéo Lâm Tiêm Tiêm suy yếu trong bệnh viện ra ngoài!
Đứa con gái này nếu dám để thanh danh của bà đi quét rác, vậy bà tuyệt đối không để đứa con gái này của mình còn sống mà ra khỏi bệnh viện! Bà hẳn là nên nghĩ từ sớm, giữ lại đứa con gái này là một cái tai họa ngầm!
"Ngọc Nhi, mấy ngày nay cô không cần đến hầu hạ ta, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." An Đề giàu có nhất giới hào môn gọi điện cho bà, để bà tạm thời đừng đến cửa nhà của bọn họ, tựa như cũng có chút cố kỵ đối với tin đồn trong hai ngày nay, "Ngọc Nhi, cho dù trước kia tình trạng hôn nhân của cô như thế nào, đều đã là quá khứ, nhưng cô bây giờ đối đãi với Tiêm Tiêm như vậy là không đúng. Giờ khắp Singapore đều lan truyền tin tức này, lão gia Lí Quang Diệu rất tức giận."
"Đúng vậy, An Đề, tôi biết sai lầm rồi. Xin ngài giúp tôi." Lâm Ngọc Nhi biết An Đề có tình cảm chủ tớ với mình, vẫn thật đồng tình với bà, sẽ không bỏ đá xuống giếng đối với bà. Hơn nữa ở Singapore nhiều năm như vậy, An Đề vẫn đối xử với bà như con gái ruột, mặc dù không có quan hệ huyết thống, cũng là có tình cảm mẹ con, liền lại nói lời cầu xin: "An Đề, mấy năm nay Tiêm Tiêm ở nước ngoài, tôi không biết con bé đã trải qua những chuyện gì, mới dẫn đến thần kinh thất thường như vậy. Thật ra An Đề ngài cũng nhìn ra, Tiêm Tiêm đang nổi điên, dùng dao cắt luôn cổ tay của mình."
"Ừ, đúng là có một chút." An Đề đồng tình gật đầu, quả thật cũng bị một cảnh hôm qua dọa khϊế͙p͙, lại nói: "Ta sẽ phái người nhìn Tiêm Tiêm, để bệnh viện cho con bé được nhận điều trị tốt nhất, Ngọc Nhi, cô không cần tự trách, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng." Lâm Ngọc Nhi tựa như khổ sở nghẹn ngào trong điện thoại, sau đó cúp máy.
Nhưng sau khi cúp máy xong, bà lập tức gọi điện cho những người mà mình mua chuộc, để cho đối phương nhất định phải cho Lâm Tiêm Tiêm "Một bài học". Cho dù là dùng phương pháp gì!
Mà An Đề ở bên này, cùng chồng của mình, con trai, con dâu, cháu nội, thật ra đang nhiệt tình chiêu đãi một vị khách quý đến từ Trung Quốc, chính là người một nhà đang dùng cơm cùng khách trêи chiếc bàn thật dài, chuẩn bị dùng những món ăn ngon nhất của Singapore.
Vị khách quý này là bạn của cháu nội An Đề, đến từ Trung Quốc, con của danh gia vọng tộc, nhưng khi thân ảnh vĩ ngạn của hắn đi vào cửa, lão gia cùng thiếu gia lại nhận ra hắn, quả thật có chút kinh ngạc, ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được thị trưởng của Cẩm thành lại đến đây!
Vì thế gia đình giàu có nhất Singapore tổ chức một bữa tiệc phong phú, trận thế khổng lồ, nhưng không có công khai tin tức ra ngoài, vô cùng bí ẩn.
"Cháu trai, gần đây Mộ bí thư có khỏe không?" Lão gia đứng đầu gia tộc vô cùng nhượng bộ Mộ Dạ Triệt, sớm cũng nghe thấy danh tiếng của hắn, tiếng cười lanh lảnh. Thật ra lão gia Tư Chính này là phó thủ tướng của Singapore đã về hưu, sau đó ở phía sau, nâng đỡ từng đứa con, đứa cháu của mình, danh vị cả đời hiển hách, hiện tại đã về hưu dưỡng già, thọ tám mươi ba tuổi, rất có giao tình cùng Mộ bí thư.
Mà Mộ Dạ Triệt lần này tự mình đến đây thăm, chủ yếu là muốn nhìn một chút nơi mà Lâm Ngọc Nhi mang theo hai đứa con gái tìm kiếm vinh hoa phú quý sống ở trong này, cảm thấy hứng thú với "Mục tiêu theo đuổi" cả đời của Lâm Ngọc Nhi.
Bởi vậy hắn dùng ánh mắt đạm mạc đảo nhìn toàn bộ dinh thự tráng lệ này, cong môi cười nhạt, nhận sự nhiệt tình của gia đình này, ánh mắt trầm duệ đang lanh lảnh nói chuyện cùng lão gia Tư Chính, xúc tiến giao tình của hai gia đình, dần dần dung nhập vào mảnh đất Singapore này!
Bởi vì từ hôm nay trở đi, Lâm Ngọc Nhi sẽ cút xéo khỏi nơi dinh thự che chở này, không có An Đề tương trợ, dùng chính bản lĩnh năm đó của mình mà đối phó với vận rủi tiếp theo đi!
---
Lâm Tiêm Tiêm được cứu sống, trêи thực tế đây là lần thứ ba cô từ quỷ môn quan đi ngược một vòng trở về, cho nên đối với việc lúc này mình chết đi mà sống lại cũng không có phản ứng cảm xúc quá lớn, chính là im lặng nằm ở trêи giường, nghiêng mặt.
Phó Minh Khải
"Tiêm Tiêm, em tỉnh rồi sao? Anh là Minh Khải!" Có người gõ cửa thật mạnh ở ngoài phòng bệnh của cô, phát ra âm thanh hô to lo lắng, có ý đồ lấn át âm thanh của phóng viên để cô nghe được, "Em có khỏe không?"
Lâm Tiêm Tiêm xoay qua, có chút kinh ngạc vì lần này Phó Minh Khải lại bay qua Singapore thăm cô đầu tiên, nhìn về phía cửa. Nhưng ngoài kinh ngạc ra, trong lòng cô cũng không có vui sướиɠ, sự kinh ngạc chỉ chợt lóe mà qua, nháy mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Có một số việc thường thường chính là như vậy, thời điểm cô muốn, cố tình lại không chiếm được. Nhưng khi cô nghĩ không muốn, Minh Khải lại vội vàng chạy tới Singapore thăm cô, xuất hiện đầu tiên ở trước mặt cô. Thật ra, cô hy vọng thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa là Mộ Dạ Triệt, chứ không phải là Phó Minh Khải! Cô cùng Phó Minh Khải đã là chuyện quá khứ!
Phó Minh Khải ở ngoài cửa thấy cô vẫn không lên tiếng, vội vàng đẩy đám phóng viên chật chội ra mà đi tìm y tá, hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng y tá báo cho biết, bệnh tình của cô đã ổn định, đang truyền nước biển, chắc là đang trong trạng thái thức tỉnh.
"Vì sao cô ấy không chịu để ý tôi?" Phó Minh Khải rất thất vọng đối với thái độ của Lâm Tiêm Tiêm, giống như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, khiến cho anh phong trần mệt mỏi lập tức lạnh từ đầu đến chân, ánh mắt lập tức ảm đạm, "Cho dù là bạn, cũng có thể để tôi vào thăm cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy thật sự chán ghét tôi như vậy sao?"
Anh thật hối hận một cái tát kia của chính mình, nhưng một cái tát này là trong tình huống anh đau đớn vì cái chết của mẹ mà mất đi lí trí mà tát lên mặt cô, vì sao Tiêm Tiêm không thể thông cảm cho anh?
Trong phòng bệnh, Lâm Tiêm Tiêm chui mình trong chăn, nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn kim tiêm trêи cổ tay.
Cô không có phản ứng cảm xúc quá lớn khi Phó Minh Khải đến, anh đến, hoặc là đi, cũng không ảnh hưởng đến cô, cô nghĩ đến gương mặt của Mộ Dạ Triệt, cùng với cuộc điện thoại cuối cùng giữa bọn họ.
Trêи thực tế cô đã có cái nhìn bất đồng với Cổ Dư thừa nước đục mà nhảy vào, cô cứ cảm thấy, Cổ Dư cũng không có giúp cô chuyển lời cho Dạ Triệt, ngược lại cùng Mộ Dạ Triệt lăn đến trêи giường, gạo nấu thành cơm. Cô gái này lợi dụng khoảng thời gian cô bị nhốt tại Singapore, không tuân thủ quy tắc trò chơi mà giở trò xấu!
Đương nhiên, thân là tình địch, Cổ Dư cũng không có nghĩa vụ chuyển lời trong điện thoại hôm đó cho Dạ Triệt, nhưng qua điều này có thể thấy được, vị Cổ tiểu thư này thật ra cũng không quang minh lỗi lạc, không nên để cho cô là người mang áy náy! Cô dựa vào cái gì mà phải áy náy, dựa vào cái gì lại xem chính mình là bên thứ ba chứ? Dù sao, Dạ Triệt quả thật không thương Cổ Dư, hai người chưa bao giờ xác định quan hệ, Cổ đại tiểu thư mới là bên thứ ba xen vào giữa cô cùng Dạ Triệt!
Đây cũng là điều khiến cô thương tâm muốn chết! Đến khi cô bị mẹ bắt về Singapore ép kết hôn, gả cho một lão già có thể làm ông nội của mình, Dạ Triệt cũng không nhận điện thoại, không cứu cô, không đáp lại cô một câu, "Chỉ cần cô ra được khỏi Cẩm thành, tôi liền cho cô xuất ngoại du học"......
Tức là như vậy, cô chết đến ba lần thì còn gì đáng vướng bận. Cô không nên không muốn rời xa người đàn ông này, lại càng không muốn nhảy từ hố lửa này vào một cái hố lửa khác, sống không bằng chết.
Cô nằm thẳng người lại, ánh mắt nhìn trần nhà, biểu tình lẳng lặng, còn mang theo cười, tay phải lại rút kim tiêm ở trong tay trái ra, cũng vạch mở băng gạc che miệng vết thương, làm cho miệng vết thương vừa mới kết vảy lại không ngừng chảy máu......
Đến khi y tá phát hiện ra, bên người cô đã chảy ra một vũng máu, thật là một cảnh nhìn thấy đến ghê người, làm cho bác sĩ cùng y tá cảm thấy cô gái này rất nhẫn tâm, cũng làm cho người ta rất là lo lắng!
Bọn họ phải tìm chuyên gia để bảo vệ tính mạng của cô, nhưng là phải mau chóng tăng cường lực lượng để cứu sống cô, gọi điện thông báo cho người quản lý của cô!
Lâm Ngọc Nhi thân là mẹ ruột của cô, nghe tin tức này đúng là vô cùng vui sương, trực tiếp mời những người mà bà dùng tiền mua chuộc để đi "Dạy dỗ" con gái phiền phức này, cũng có thể lấy thân phận người quản lý mà trực tiếp đến đây cho cô một bài học!
Nhưng mà đang lúc bà chuẩn đi đi ra, An Đề bên kia gọi điện tới, để bà không cần đến bệnh viện, chuyện của Tiêm Tiêm đề gia đình An Đề toàn quyền phụ trách, bất kỳ kẻ nào cũng không được nhúng tay.
"Tiêm Tiêm đúng là bởi vì bị cô bức hôn mới tự sát, cô đi làm gì? Cứ ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi." Lời nói của An Đề mang theo trách cứ, bắt đầu phê bình kín đáo với hành vi của bà, "Tôi sẽ cho người của mình xua đuổi đám phóng viên này, cô đừng có xuất hiện trước mặt mọi người."
"Vâng, An Đề." Lâm Ngọc Nhi nghĩ An Đề như đang dùng kế mê hoặc giúp bà, dịu dàng đồng ý, quả nhiên không có đến bệnh viện tìm Lâm Tiêm Tiêm, cũng đợi An Đề giúp bà giải quyết tất cả mọi chuyện. Bởi vì trong mắt bà xem ra, An Đề cần bảo vệ thanh danh của mình, mà bà là đầu bếp của An Đề, nếu thanh danh của bà bị xấu, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến An Đề, liên lụy đến cả nhà lão gia Tư Chính.
Mà bệnh viện bên này, Lâm Tiêm Tiêm lại mất một lượng máu lớn, bệnh viện lại truyền cho cô mấy bình máu AB cỡ lớn, nhưng vẫn không khởi sắc, tim của cô đập càng ngày càng yếu.
Bác sĩ ở bên cạnh xử lý vết thương trêи cổ tay của cô, liền không dám động vào bất kì nơi nào khác, mà để y tá thông báo cho người nhà tiến đến, chuẩn bị thông báo bệnh tình nguy kịch. Bởi vì ý muốn sống sót của bệnh nhân yếu ớt, hơn nữa là cắt phải động mạch, bệnh viện bọn họ không gánh vác nổi hậu quả nghiêm trọng này, phải để người nhà đến làm quyết định tiếp tục hay không, hơn nữa phải ký lên đơn đồng ý!
"Bác sĩ, là cắt đứt động mạch, không có cầm máu trước sau?" An Đề cũng không tự mình đến bệnh viện, mà là gọi điện thoại vô cùng lo lắng quan tâm việc này, phát hiện nha đầu Tiêm Tiêm này thật là tàn nhẫn, làm sao lại nhẫn tâm để cô tay của mình vẫn đổ máu, rất là đau, "Bệnh viện nhất định phải cứu sống Tiêm Tiêm, đây là mệnh lệnh của lão gia Tư Chính!"
"An Đề, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Mà Lâm Tiêm Tiêm nằm trêи bàn cấp cứu, sắc mặt đã ngày càng trong suốt, dấu hiệu sự sống ngày càng mỏng manh. Tuy rằng phương pháp cô chấm dứt mạng sống có chút tàn nhẫn, nhưng đây cũng là đang chứng minh câu nói kia của mình, nếu nhất định phải làm cho cô cùng đường, vậy cô chỉ có tự sát.
Vài năm lang bạc, cô mệt mỏi, từ thời điểm cô bị tai nạn xe cộ, không nên để Mộ Dạ Triệt cứu cô. Có lẽ cứ như vậy, cô sẽ mang theo sự chờ mong đối với Phó Minh Khải mà rời khỏi cuộc đời này, ở thiên đường vẫn mong đợi làm vợ của Minh Khải, chứ không phải sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mang theo tuyệt vọng mà cắt cổ tay tự sát.
Nhưng mà đang lúc hơi thở của cô mỏng manh xuống một chút, cô cảm thấy đôi môi của mình bị một đôi môi lạnh lẽo chạm vào, mềm nhẹ làm hô hấp nhân tạo cho cô sống lại, làm cho cô hít thở, cái loại hương vị tươi mát mê người này, đúng là điều mà cô mê luyến cùng khát vọng!
Lòng cô tuyệt vọng bỗng giật mình một cái, giống như bừng tỉnh từ giấc ngủ mơ, nhớ lại tai nạn xe ngày ấy, hương vị của Mộ Dạ Triệt đặt ở trêи môi cô!
Mộ Dạ Triệt, hắn thế nhưng lại đến đây thăm cô!
"Tiên sinh, quả nhiên tim của bệnh nhân đập nhanh hơn, ngài hô hấp nhân tạo rất hiệu quả!" Y tá bên cạnh nhìn không được mà vui sướиɠ kêu to khi Mộ Dạ Triệt thực hiện hô hấp nhân tạo cứu sống bệnh nhân, thật sự là bị một cảnh này làm khϊế͙p͙ sợ, đã giúp bác sĩ bắt lấy cơ hội cứu sống, giúp Lâm Tiêm Tiêm khôi phục tính mạng, "Bác sĩ, huyết áp của bệnh nhân tăng 100mmhg, nhịp tim 70."
"Tốt lắm, bệnh nhân đã có ý thức muốn sống."
Mộ Dạ Triệt ở một bên yên tĩnh xem bác sĩ cấp cứu, bàn tay to chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia của Lâm Tiêm Tiêm, lui về phía sau từng bước, rũ mắt lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Tiêm Tiêm, bên môi thản nhiên hiện chút cười lạnh.
Nếu hôm nay hắn không đến, cô gái này thật đúng là tính làm cho mình khô máu mà chết sao?
---
Cổ Dư nghe tin xong cũng bay qua Singapore, dựa theo địa chỉ mà Lâm Tiêm Tiêm đưa cho cô trước đây, tìm đến số 21 Dụ Hành Lang Đông, 218 phố Đại Bài.
Nơi này là nơi mà Lâm Ngọc Nhi mang theo hai đứa con gái sinh hoạt ở trong này, cũng là nơi mà cha đẻ Hàn Vũ Ngấn của Mộ Dạ Triệt từng ở lại, nhà cũ của bác chồng Lâm Tiêm Tiêm, một dãy nhà cũ trêи con đường phồn hoa. Nơi này giao thông vô cùng tốt, dòng người qua lại cũng vô cùng lớn, người trêи đường tựa như chen lấn nhau mà đi, khiến Cổ Dư ở xa mà đến không kịp nhìn.
Nhưng mà đúng là vì vậy, Lân Ngọc Nhi trốn ở trong nhà đang đứng bên cửa sổ, liền không nhìn thấy Cổ Dư trong đám người.
Cổ Dư cũng không biết ân oán giữa bọn họ, chính là tìm đến theo địa chỉ này, lại đây nhìn xem, nhưng Lâm Ngọc Nhi ở Trung Quốc một tuần, từ miệng con gái lớn Lâm Nho Nhỏ liền biết được thân phận của Cổ Dư -- Cổ đại tiểu thư, em gái của công tố viên Cổ Ngạo lớn nhất ở Cẩm thành, ông ngoại vô cùng giàu có, đang theo đuổi người đàn ông mà Lâm Nho Nhỏ coi trọng!
Bởi vậy, Lâm Ngọc Nhi biết được gương mặt này của Cổ Dư! Đối với Cổ Dư sẽ không khách sáo!
Cổ Dư ở dưới lầu nhìn sân vườn này, không thể tưởng tượng được vì sao Lâm Tiêm Tiêm phải rời khỏi đây, chạy tới Trung Quốc phát triển? Đương nhiên cũng không phải so sánh điều kiện kinh tế ở nơi này với Trung Quốc, mà là theo cô thấy, cô cảm thấy nơi này rất có hương vị quê nhà, đủ loại hoa cỏ, cổ kín, sạch sẽ, thời điểm Lâm Tiêm Tiêm còn nhỏ nhất định rất thích đá cầu trong sân.
---
Bởi vì cô nhìn thấy trêи cánh cửa gỗ có treo một quả cầu màu sắc rực rỡ, giống như rèm cửa, các lông chim đầy sắc màu đang đung đưa trong gió. Cánh cửa gỗ thật cũ, trêи quả cầu cũng bám đầy tro bụi, màu sắc phai nhạt, xem ra đã lâu không có người chủi rửa.
Vì thế cô nhìn chăm chú một lát, xoay người rời đi, đến bệnh viện mà Lâm Tiêm Tiêm nằm.
Lâm Tiêm Tiêm tự sát, tin tức này tất cả mọi người đều biết, đồng thời cũng biết cô ở bệnh viện nào, phóng viên Singapore đều đưa tin mỗi ngày.
Cho nên cô đeo kính màu trà, bắt taxi đến bệnh viện.
Nói thật, người chú ý đến Lâm Tiêm Tiêm trêи truyền thông Singapore cũng không nhiều lắm, sau khi phóng viên bị xua đuổi đi, người ở lại cũng ít hẳn. Cổ Dư mua lẳng hoa, một đường thông suốt, hỏi phòng bệnh của Lâm Tiêm Tiêm ở trước quầy lễ tân.
Nhưng y tá lại nói cho cô, Lâm tiểu thư lại tự sát, trước mắt đang ở phòng cấp cứu.
Lại tự sát?
Đôi mắt của Cổ Dư lại hiện lên sự khϊế͙p͙ sợ, thật sự không thể tưởng tượng Lâm Tiêm Tiêm ngực bự này lại nhịn đau thế nào mà đem cổ tay của mình cắt nát đến hai lần?! Chậm rãi mà đổ máu, cảm giác bản thân tự sát thật thích sao? Có một số người rất muốn sống, lại bị bệnh nan y quấn thân bất đắc dĩ mới buông tay rời khỏi cuộc đời, vị Lâm tiểu thư này thì ngược lại, bệnh viện gắng hết sức cứu sống cô, cô lại đòi tự sát! Là bị bức ép đến một loại tình trạng nào mà nhất định phải tự sát?
Cho dù cô bị buộc đến điên rồi cũng nên quý trọng tính mạng của mình, phải sống thật tốt! Vì một người đàn ông mà tự sát, vì cảnh ngộ bức bách, thật ra đều là lấy cớ!
"Phòng cấp cứu ở đâu?" Cô nhìn về phía cuối hành lang.
"Lầu ba quẹo trái."
"Cám ơn."
Khi cô đem theo lẵng hoa đi lên lầu ba, đầu tiên cô nhìn thấy vài người vệ sĩ của Mộ Dạ Triệt đang canh giữ ở cửa, người cầm đầu bên cạnh Mộ Dạ Triệt là Dịch Phong, ngày đó theo cô đi ăn xiên nướng bên đường, cô liếc mắt một cái liền nhận ra. Bởi vậy lập tức xoay người đi về, cánh tay vươn ra, một tay lấy lẳng hoa ném vào thùng rác một cánh chính xác, dường như không có việc gì mà quay lại.
Xì, đã có Mộ Dạ Triệt ở trong này chăm sóc Lâm Tiêm Tiêm, vậy lần sau cô đến thăm. Cô rất hiếu kỳ với mối quan hệ của hai người này, không muốn ở trong nước mà mù quáng đi đoán, bởi vậy chính mình cũng bay qua đây, muốn xác định một chút. Nhưng thật hiển nhiên, cô rãnh rỗi không có việc gì làm, không biết phát điên cái gì mà lại mua một lẳng hoa đến thăm Lâm tiểu thư.
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt im lặng khiến cho Lâm Tiêm Tiêm gả cho một lão già bảy mươi tuổi, bức Lâm tiểu thư đến đường cùng, nhưng không phải hắn vẫn đến đây thăm Lâm Tiêm Tiêm sao? Đây là hai người liếc mắt đưa tình, đầu giường giận cuối giường làm hòa sao?
Dịch Phong ở phía sau thấy thân ảnh cao gầy của cô, kinh ngạc gọi cô một cái, "Là Cổ tiểu thư sao? Cô cũng lại đây thăm bệnh nhân?"
Cổ Dư thấy Dịch Phong nhận ra mình, không thể không dừng lại bước chân. What?! Chỉ dựa vào một cái bóng dáng cùng tư thế đi đường, có thể nhận ra cô sao? Không hổ là trợ thủ đắc lực của Mộ Dạ Triệt! Chết tiệt, vậy mà lại nhận ra cô! Thật ra cô đang phẫn nộ!
"Cổ tiểu thư?" Dịch Phong đi tới phía cô, xác định cô đúng là thiếu nãi nãi.
"Ô -- tôi lại đây thăm bệnh nhân, là anh đó à." Cô nghiến răng nghiến lợi chậm rãi quay đầu lại, trêи mặt lại nở nụ cười tươi sáng, nhìn thấy anh quả thật "Vui mừng", lại duỗi tay chụp lại lẳng hoa bị ném vào thùng rác đang nằm trong tay của nhân viên vệ sinh, lấy tay chỉ chỉ vào phòng cấp cứu, cười nheo mắt, "Lâm tiểu thư ở trong đó hả, tôi đến thăm cô ấy, ha ha."
Nhìn một cái cũng không sao đâu, cô vốn dĩ chính là đến thăm Lâm tiểu thư này, ai sợ ai chứ, a. Liền đi thẳng về phía trước.
"Nhưng bên trong đang cấp cứu, bất kỳ ai cũng không thể đi vào, thiếu nãi nãi." Dịch Phong lại ngăn cản cô.
"Ờ --" Cổ Dư mang theo lẳng hõa quả nhiên đẩy cửa phòng ra một giây rồi dừng lại, làm như phanh lại đúng lúc, không có đẩy cửa đi vào, mà là kinh ngạc nhìn bên trong.
Người đàn ông chết tiệt này đang hôn Lâm Tiêm Tiêm sao?
Vì sao loại hô hấp nhân tại này thoạt nhìn giống hôn môi vậy? Mộ Dạ Triệt cúi người ở phía trêи Lâm Tiêm Tiêm, phủ lên người cô, hôn cô ôn nhu như vậy, mở ra đôi môi của cô, hai người dán cánh môi vào nhau, sườn mặt thâm tình, quả thật là một cặp người yêu sinh ly tử biệt...... Cho đến khi nhịp tim của Lâm Tiêm Tiêm bắt đầu đập nhanh hơn, khiến cho y tá ở bên cạnh thét chói tai, thế này mới đột nhiên làm cho Cổ Dư bị hút ra khỏi một màn này, lại nhìn sườn mặt bình tĩnh của Mộ Dạ Triệt. Vừa rồi, rốt cuộc là hôn, hay là hô hấp nhân tạo?
Ngày hôm sau, tin tức này liên tục được đưa tin ở Singapore, Lâm Tiêm Tiêm mất máu quá nhiều rốt cuộc cũng được cứu giúp, đang gặp sự truy vấn điên cuồng của phóng viên, cùng với sự trả đũa của Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi bị đuổi đi sớm đã không dám khinh thường, ngoài việc trốn trong nhà tạm thời không ra khỏi cửa, đồng thời bà cũng phái người đến bệnh viện, tính lặng lẽ kéo Lâm Tiêm Tiêm suy yếu trong bệnh viện ra ngoài!
Đứa con gái này nếu dám để thanh danh của bà đi quét rác, vậy bà tuyệt đối không để đứa con gái này của mình còn sống mà ra khỏi bệnh viện! Bà hẳn là nên nghĩ từ sớm, giữ lại đứa con gái này là một cái tai họa ngầm!
"Ngọc Nhi, mấy ngày nay cô không cần đến hầu hạ ta, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." An Đề giàu có nhất giới hào môn gọi điện cho bà, để bà tạm thời đừng đến cửa nhà của bọn họ, tựa như cũng có chút cố kỵ đối với tin đồn trong hai ngày nay, "Ngọc Nhi, cho dù trước kia tình trạng hôn nhân của cô như thế nào, đều đã là quá khứ, nhưng cô bây giờ đối đãi với Tiêm Tiêm như vậy là không đúng. Giờ khắp Singapore đều lan truyền tin tức này, lão gia Lí Quang Diệu rất tức giận."
"Đúng vậy, An Đề, tôi biết sai lầm rồi. Xin ngài giúp tôi." Lâm Ngọc Nhi biết An Đề có tình cảm chủ tớ với mình, vẫn thật đồng tình với bà, sẽ không bỏ đá xuống giếng đối với bà. Hơn nữa ở Singapore nhiều năm như vậy, An Đề vẫn đối xử với bà như con gái ruột, mặc dù không có quan hệ huyết thống, cũng là có tình cảm mẹ con, liền lại nói lời cầu xin: "An Đề, mấy năm nay Tiêm Tiêm ở nước ngoài, tôi không biết con bé đã trải qua những chuyện gì, mới dẫn đến thần kinh thất thường như vậy. Thật ra An Đề ngài cũng nhìn ra, Tiêm Tiêm đang nổi điên, dùng dao cắt luôn cổ tay của mình."
"Ừ, đúng là có một chút." An Đề đồng tình gật đầu, quả thật cũng bị một cảnh hôm qua dọa khϊế͙p͙, lại nói: "Ta sẽ phái người nhìn Tiêm Tiêm, để bệnh viện cho con bé được nhận điều trị tốt nhất, Ngọc Nhi, cô không cần tự trách, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng." Lâm Ngọc Nhi tựa như khổ sở nghẹn ngào trong điện thoại, sau đó cúp máy.
Nhưng sau khi cúp máy xong, bà lập tức gọi điện cho những người mà mình mua chuộc, để cho đối phương nhất định phải cho Lâm Tiêm Tiêm "Một bài học". Cho dù là dùng phương pháp gì!
Mà An Đề ở bên này, cùng chồng của mình, con trai, con dâu, cháu nội, thật ra đang nhiệt tình chiêu đãi một vị khách quý đến từ Trung Quốc, chính là người một nhà đang dùng cơm cùng khách trêи chiếc bàn thật dài, chuẩn bị dùng những món ăn ngon nhất của Singapore.
Vị khách quý này là bạn của cháu nội An Đề, đến từ Trung Quốc, con của danh gia vọng tộc, nhưng khi thân ảnh vĩ ngạn của hắn đi vào cửa, lão gia cùng thiếu gia lại nhận ra hắn, quả thật có chút kinh ngạc, ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được thị trưởng của Cẩm thành lại đến đây!
Vì thế gia đình giàu có nhất Singapore tổ chức một bữa tiệc phong phú, trận thế khổng lồ, nhưng không có công khai tin tức ra ngoài, vô cùng bí ẩn.
"Cháu trai, gần đây Mộ bí thư có khỏe không?" Lão gia đứng đầu gia tộc vô cùng nhượng bộ Mộ Dạ Triệt, sớm cũng nghe thấy danh tiếng của hắn, tiếng cười lanh lảnh. Thật ra lão gia Tư Chính này là phó thủ tướng của Singapore đã về hưu, sau đó ở phía sau, nâng đỡ từng đứa con, đứa cháu của mình, danh vị cả đời hiển hách, hiện tại đã về hưu dưỡng già, thọ tám mươi ba tuổi, rất có giao tình cùng Mộ bí thư.
Mà Mộ Dạ Triệt lần này tự mình đến đây thăm, chủ yếu là muốn nhìn một chút nơi mà Lâm Ngọc Nhi mang theo hai đứa con gái tìm kiếm vinh hoa phú quý sống ở trong này, cảm thấy hứng thú với "Mục tiêu theo đuổi" cả đời của Lâm Ngọc Nhi.
Bởi vậy hắn dùng ánh mắt đạm mạc đảo nhìn toàn bộ dinh thự tráng lệ này, cong môi cười nhạt, nhận sự nhiệt tình của gia đình này, ánh mắt trầm duệ đang lanh lảnh nói chuyện cùng lão gia Tư Chính, xúc tiến giao tình của hai gia đình, dần dần dung nhập vào mảnh đất Singapore này!
Bởi vì từ hôm nay trở đi, Lâm Ngọc Nhi sẽ cút xéo khỏi nơi dinh thự che chở này, không có An Đề tương trợ, dùng chính bản lĩnh năm đó của mình mà đối phó với vận rủi tiếp theo đi!
---
Lâm Tiêm Tiêm được cứu sống, trêи thực tế đây là lần thứ ba cô từ quỷ môn quan đi ngược một vòng trở về, cho nên đối với việc lúc này mình chết đi mà sống lại cũng không có phản ứng cảm xúc quá lớn, chính là im lặng nằm ở trêи giường, nghiêng mặt.
Phó Minh Khải
"Tiêm Tiêm, em tỉnh rồi sao? Anh là Minh Khải!" Có người gõ cửa thật mạnh ở ngoài phòng bệnh của cô, phát ra âm thanh hô to lo lắng, có ý đồ lấn át âm thanh của phóng viên để cô nghe được, "Em có khỏe không?"
Lâm Tiêm Tiêm xoay qua, có chút kinh ngạc vì lần này Phó Minh Khải lại bay qua Singapore thăm cô đầu tiên, nhìn về phía cửa. Nhưng ngoài kinh ngạc ra, trong lòng cô cũng không có vui sướиɠ, sự kinh ngạc chỉ chợt lóe mà qua, nháy mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Có một số việc thường thường chính là như vậy, thời điểm cô muốn, cố tình lại không chiếm được. Nhưng khi cô nghĩ không muốn, Minh Khải lại vội vàng chạy tới Singapore thăm cô, xuất hiện đầu tiên ở trước mặt cô. Thật ra, cô hy vọng thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa là Mộ Dạ Triệt, chứ không phải là Phó Minh Khải! Cô cùng Phó Minh Khải đã là chuyện quá khứ!
Phó Minh Khải ở ngoài cửa thấy cô vẫn không lên tiếng, vội vàng đẩy đám phóng viên chật chội ra mà đi tìm y tá, hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng y tá báo cho biết, bệnh tình của cô đã ổn định, đang truyền nước biển, chắc là đang trong trạng thái thức tỉnh.
"Vì sao cô ấy không chịu để ý tôi?" Phó Minh Khải rất thất vọng đối với thái độ của Lâm Tiêm Tiêm, giống như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, khiến cho anh phong trần mệt mỏi lập tức lạnh từ đầu đến chân, ánh mắt lập tức ảm đạm, "Cho dù là bạn, cũng có thể để tôi vào thăm cô ấy. Chẳng lẽ cô ấy thật sự chán ghét tôi như vậy sao?"
Anh thật hối hận một cái tát kia của chính mình, nhưng một cái tát này là trong tình huống anh đau đớn vì cái chết của mẹ mà mất đi lí trí mà tát lên mặt cô, vì sao Tiêm Tiêm không thể thông cảm cho anh?
Trong phòng bệnh, Lâm Tiêm Tiêm chui mình trong chăn, nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn kim tiêm trêи cổ tay.
Cô không có phản ứng cảm xúc quá lớn khi Phó Minh Khải đến, anh đến, hoặc là đi, cũng không ảnh hưởng đến cô, cô nghĩ đến gương mặt của Mộ Dạ Triệt, cùng với cuộc điện thoại cuối cùng giữa bọn họ.
Trêи thực tế cô đã có cái nhìn bất đồng với Cổ Dư thừa nước đục mà nhảy vào, cô cứ cảm thấy, Cổ Dư cũng không có giúp cô chuyển lời cho Dạ Triệt, ngược lại cùng Mộ Dạ Triệt lăn đến trêи giường, gạo nấu thành cơm. Cô gái này lợi dụng khoảng thời gian cô bị nhốt tại Singapore, không tuân thủ quy tắc trò chơi mà giở trò xấu!
Đương nhiên, thân là tình địch, Cổ Dư cũng không có nghĩa vụ chuyển lời trong điện thoại hôm đó cho Dạ Triệt, nhưng qua điều này có thể thấy được, vị Cổ tiểu thư này thật ra cũng không quang minh lỗi lạc, không nên để cho cô là người mang áy náy! Cô dựa vào cái gì mà phải áy náy, dựa vào cái gì lại xem chính mình là bên thứ ba chứ? Dù sao, Dạ Triệt quả thật không thương Cổ Dư, hai người chưa bao giờ xác định quan hệ, Cổ đại tiểu thư mới là bên thứ ba xen vào giữa cô cùng Dạ Triệt!
Đây cũng là điều khiến cô thương tâm muốn chết! Đến khi cô bị mẹ bắt về Singapore ép kết hôn, gả cho một lão già có thể làm ông nội của mình, Dạ Triệt cũng không nhận điện thoại, không cứu cô, không đáp lại cô một câu, "Chỉ cần cô ra được khỏi Cẩm thành, tôi liền cho cô xuất ngoại du học"......
Tức là như vậy, cô chết đến ba lần thì còn gì đáng vướng bận. Cô không nên không muốn rời xa người đàn ông này, lại càng không muốn nhảy từ hố lửa này vào một cái hố lửa khác, sống không bằng chết.
Cô nằm thẳng người lại, ánh mắt nhìn trần nhà, biểu tình lẳng lặng, còn mang theo cười, tay phải lại rút kim tiêm ở trong tay trái ra, cũng vạch mở băng gạc che miệng vết thương, làm cho miệng vết thương vừa mới kết vảy lại không ngừng chảy máu......
Đến khi y tá phát hiện ra, bên người cô đã chảy ra một vũng máu, thật là một cảnh nhìn thấy đến ghê người, làm cho bác sĩ cùng y tá cảm thấy cô gái này rất nhẫn tâm, cũng làm cho người ta rất là lo lắng!
Bọn họ phải tìm chuyên gia để bảo vệ tính mạng của cô, nhưng là phải mau chóng tăng cường lực lượng để cứu sống cô, gọi điện thông báo cho người quản lý của cô!
Lâm Ngọc Nhi thân là mẹ ruột của cô, nghe tin tức này đúng là vô cùng vui sương, trực tiếp mời những người mà bà dùng tiền mua chuộc để đi "Dạy dỗ" con gái phiền phức này, cũng có thể lấy thân phận người quản lý mà trực tiếp đến đây cho cô một bài học!
Nhưng mà đang lúc bà chuẩn đi đi ra, An Đề bên kia gọi điện tới, để bà không cần đến bệnh viện, chuyện của Tiêm Tiêm đề gia đình An Đề toàn quyền phụ trách, bất kỳ kẻ nào cũng không được nhúng tay.
"Tiêm Tiêm đúng là bởi vì bị cô bức hôn mới tự sát, cô đi làm gì? Cứ ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi." Lời nói của An Đề mang theo trách cứ, bắt đầu phê bình kín đáo với hành vi của bà, "Tôi sẽ cho người của mình xua đuổi đám phóng viên này, cô đừng có xuất hiện trước mặt mọi người."
"Vâng, An Đề." Lâm Ngọc Nhi nghĩ An Đề như đang dùng kế mê hoặc giúp bà, dịu dàng đồng ý, quả nhiên không có đến bệnh viện tìm Lâm Tiêm Tiêm, cũng đợi An Đề giúp bà giải quyết tất cả mọi chuyện. Bởi vì trong mắt bà xem ra, An Đề cần bảo vệ thanh danh của mình, mà bà là đầu bếp của An Đề, nếu thanh danh của bà bị xấu, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến An Đề, liên lụy đến cả nhà lão gia Tư Chính.
Mà bệnh viện bên này, Lâm Tiêm Tiêm lại mất một lượng máu lớn, bệnh viện lại truyền cho cô mấy bình máu AB cỡ lớn, nhưng vẫn không khởi sắc, tim của cô đập càng ngày càng yếu.
Bác sĩ ở bên cạnh xử lý vết thương trêи cổ tay của cô, liền không dám động vào bất kì nơi nào khác, mà để y tá thông báo cho người nhà tiến đến, chuẩn bị thông báo bệnh tình nguy kịch. Bởi vì ý muốn sống sót của bệnh nhân yếu ớt, hơn nữa là cắt phải động mạch, bệnh viện bọn họ không gánh vác nổi hậu quả nghiêm trọng này, phải để người nhà đến làm quyết định tiếp tục hay không, hơn nữa phải ký lên đơn đồng ý!
"Bác sĩ, là cắt đứt động mạch, không có cầm máu trước sau?" An Đề cũng không tự mình đến bệnh viện, mà là gọi điện thoại vô cùng lo lắng quan tâm việc này, phát hiện nha đầu Tiêm Tiêm này thật là tàn nhẫn, làm sao lại nhẫn tâm để cô tay của mình vẫn đổ máu, rất là đau, "Bệnh viện nhất định phải cứu sống Tiêm Tiêm, đây là mệnh lệnh của lão gia Tư Chính!"
"An Đề, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Mà Lâm Tiêm Tiêm nằm trêи bàn cấp cứu, sắc mặt đã ngày càng trong suốt, dấu hiệu sự sống ngày càng mỏng manh. Tuy rằng phương pháp cô chấm dứt mạng sống có chút tàn nhẫn, nhưng đây cũng là đang chứng minh câu nói kia của mình, nếu nhất định phải làm cho cô cùng đường, vậy cô chỉ có tự sát.
Vài năm lang bạc, cô mệt mỏi, từ thời điểm cô bị tai nạn xe cộ, không nên để Mộ Dạ Triệt cứu cô. Có lẽ cứ như vậy, cô sẽ mang theo sự chờ mong đối với Phó Minh Khải mà rời khỏi cuộc đời này, ở thiên đường vẫn mong đợi làm vợ của Minh Khải, chứ không phải sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mang theo tuyệt vọng mà cắt cổ tay tự sát.
Nhưng mà đang lúc hơi thở của cô mỏng manh xuống một chút, cô cảm thấy đôi môi của mình bị một đôi môi lạnh lẽo chạm vào, mềm nhẹ làm hô hấp nhân tạo cho cô sống lại, làm cho cô hít thở, cái loại hương vị tươi mát mê người này, đúng là điều mà cô mê luyến cùng khát vọng!
Lòng cô tuyệt vọng bỗng giật mình một cái, giống như bừng tỉnh từ giấc ngủ mơ, nhớ lại tai nạn xe ngày ấy, hương vị của Mộ Dạ Triệt đặt ở trêи môi cô!
Mộ Dạ Triệt, hắn thế nhưng lại đến đây thăm cô!
"Tiên sinh, quả nhiên tim của bệnh nhân đập nhanh hơn, ngài hô hấp nhân tạo rất hiệu quả!" Y tá bên cạnh nhìn không được mà vui sướиɠ kêu to khi Mộ Dạ Triệt thực hiện hô hấp nhân tạo cứu sống bệnh nhân, thật sự là bị một cảnh này làm khϊế͙p͙ sợ, đã giúp bác sĩ bắt lấy cơ hội cứu sống, giúp Lâm Tiêm Tiêm khôi phục tính mạng, "Bác sĩ, huyết áp của bệnh nhân tăng 100mmhg, nhịp tim 70."
"Tốt lắm, bệnh nhân đã có ý thức muốn sống."
Mộ Dạ Triệt ở một bên yên tĩnh xem bác sĩ cấp cứu, bàn tay to chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia của Lâm Tiêm Tiêm, lui về phía sau từng bước, rũ mắt lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Tiêm Tiêm, bên môi thản nhiên hiện chút cười lạnh.
Nếu hôm nay hắn không đến, cô gái này thật đúng là tính làm cho mình khô máu mà chết sao?
---
Cổ Dư nghe tin xong cũng bay qua Singapore, dựa theo địa chỉ mà Lâm Tiêm Tiêm đưa cho cô trước đây, tìm đến số 21 Dụ Hành Lang Đông, 218 phố Đại Bài.
Nơi này là nơi mà Lâm Ngọc Nhi mang theo hai đứa con gái sinh hoạt ở trong này, cũng là nơi mà cha đẻ Hàn Vũ Ngấn của Mộ Dạ Triệt từng ở lại, nhà cũ của bác chồng Lâm Tiêm Tiêm, một dãy nhà cũ trêи con đường phồn hoa. Nơi này giao thông vô cùng tốt, dòng người qua lại cũng vô cùng lớn, người trêи đường tựa như chen lấn nhau mà đi, khiến Cổ Dư ở xa mà đến không kịp nhìn.
Nhưng mà đúng là vì vậy, Lân Ngọc Nhi trốn ở trong nhà đang đứng bên cửa sổ, liền không nhìn thấy Cổ Dư trong đám người.
Cổ Dư cũng không biết ân oán giữa bọn họ, chính là tìm đến theo địa chỉ này, lại đây nhìn xem, nhưng Lâm Ngọc Nhi ở Trung Quốc một tuần, từ miệng con gái lớn Lâm Nho Nhỏ liền biết được thân phận của Cổ Dư -- Cổ đại tiểu thư, em gái của công tố viên Cổ Ngạo lớn nhất ở Cẩm thành, ông ngoại vô cùng giàu có, đang theo đuổi người đàn ông mà Lâm Nho Nhỏ coi trọng!
Bởi vậy, Lâm Ngọc Nhi biết được gương mặt này của Cổ Dư! Đối với Cổ Dư sẽ không khách sáo!
Cổ Dư ở dưới lầu nhìn sân vườn này, không thể tưởng tượng được vì sao Lâm Tiêm Tiêm phải rời khỏi đây, chạy tới Trung Quốc phát triển? Đương nhiên cũng không phải so sánh điều kiện kinh tế ở nơi này với Trung Quốc, mà là theo cô thấy, cô cảm thấy nơi này rất có hương vị quê nhà, đủ loại hoa cỏ, cổ kín, sạch sẽ, thời điểm Lâm Tiêm Tiêm còn nhỏ nhất định rất thích đá cầu trong sân.
---
Bởi vì cô nhìn thấy trêи cánh cửa gỗ có treo một quả cầu màu sắc rực rỡ, giống như rèm cửa, các lông chim đầy sắc màu đang đung đưa trong gió. Cánh cửa gỗ thật cũ, trêи quả cầu cũng bám đầy tro bụi, màu sắc phai nhạt, xem ra đã lâu không có người chủi rửa.
Vì thế cô nhìn chăm chú một lát, xoay người rời đi, đến bệnh viện mà Lâm Tiêm Tiêm nằm.
Lâm Tiêm Tiêm tự sát, tin tức này tất cả mọi người đều biết, đồng thời cũng biết cô ở bệnh viện nào, phóng viên Singapore đều đưa tin mỗi ngày.
Cho nên cô đeo kính màu trà, bắt taxi đến bệnh viện.
Nói thật, người chú ý đến Lâm Tiêm Tiêm trêи truyền thông Singapore cũng không nhiều lắm, sau khi phóng viên bị xua đuổi đi, người ở lại cũng ít hẳn. Cổ Dư mua lẳng hoa, một đường thông suốt, hỏi phòng bệnh của Lâm Tiêm Tiêm ở trước quầy lễ tân.
Nhưng y tá lại nói cho cô, Lâm tiểu thư lại tự sát, trước mắt đang ở phòng cấp cứu.
Lại tự sát?
Đôi mắt của Cổ Dư lại hiện lên sự khϊế͙p͙ sợ, thật sự không thể tưởng tượng Lâm Tiêm Tiêm ngực bự này lại nhịn đau thế nào mà đem cổ tay của mình cắt nát đến hai lần?! Chậm rãi mà đổ máu, cảm giác bản thân tự sát thật thích sao? Có một số người rất muốn sống, lại bị bệnh nan y quấn thân bất đắc dĩ mới buông tay rời khỏi cuộc đời, vị Lâm tiểu thư này thì ngược lại, bệnh viện gắng hết sức cứu sống cô, cô lại đòi tự sát! Là bị bức ép đến một loại tình trạng nào mà nhất định phải tự sát?
Cho dù cô bị buộc đến điên rồi cũng nên quý trọng tính mạng của mình, phải sống thật tốt! Vì một người đàn ông mà tự sát, vì cảnh ngộ bức bách, thật ra đều là lấy cớ!
"Phòng cấp cứu ở đâu?" Cô nhìn về phía cuối hành lang.
"Lầu ba quẹo trái."
"Cám ơn."
Khi cô đem theo lẵng hoa đi lên lầu ba, đầu tiên cô nhìn thấy vài người vệ sĩ của Mộ Dạ Triệt đang canh giữ ở cửa, người cầm đầu bên cạnh Mộ Dạ Triệt là Dịch Phong, ngày đó theo cô đi ăn xiên nướng bên đường, cô liếc mắt một cái liền nhận ra. Bởi vậy lập tức xoay người đi về, cánh tay vươn ra, một tay lấy lẳng hoa ném vào thùng rác một cánh chính xác, dường như không có việc gì mà quay lại.
Xì, đã có Mộ Dạ Triệt ở trong này chăm sóc Lâm Tiêm Tiêm, vậy lần sau cô đến thăm. Cô rất hiếu kỳ với mối quan hệ của hai người này, không muốn ở trong nước mà mù quáng đi đoán, bởi vậy chính mình cũng bay qua đây, muốn xác định một chút. Nhưng thật hiển nhiên, cô rãnh rỗi không có việc gì làm, không biết phát điên cái gì mà lại mua một lẳng hoa đến thăm Lâm tiểu thư.
Tuy rằng Mộ Dạ Triệt im lặng khiến cho Lâm Tiêm Tiêm gả cho một lão già bảy mươi tuổi, bức Lâm tiểu thư đến đường cùng, nhưng không phải hắn vẫn đến đây thăm Lâm Tiêm Tiêm sao? Đây là hai người liếc mắt đưa tình, đầu giường giận cuối giường làm hòa sao?
Dịch Phong ở phía sau thấy thân ảnh cao gầy của cô, kinh ngạc gọi cô một cái, "Là Cổ tiểu thư sao? Cô cũng lại đây thăm bệnh nhân?"
Cổ Dư thấy Dịch Phong nhận ra mình, không thể không dừng lại bước chân. What?! Chỉ dựa vào một cái bóng dáng cùng tư thế đi đường, có thể nhận ra cô sao? Không hổ là trợ thủ đắc lực của Mộ Dạ Triệt! Chết tiệt, vậy mà lại nhận ra cô! Thật ra cô đang phẫn nộ!
"Cổ tiểu thư?" Dịch Phong đi tới phía cô, xác định cô đúng là thiếu nãi nãi.
"Ô -- tôi lại đây thăm bệnh nhân, là anh đó à." Cô nghiến răng nghiến lợi chậm rãi quay đầu lại, trêи mặt lại nở nụ cười tươi sáng, nhìn thấy anh quả thật "Vui mừng", lại duỗi tay chụp lại lẳng hoa bị ném vào thùng rác đang nằm trong tay của nhân viên vệ sinh, lấy tay chỉ chỉ vào phòng cấp cứu, cười nheo mắt, "Lâm tiểu thư ở trong đó hả, tôi đến thăm cô ấy, ha ha."
Nhìn một cái cũng không sao đâu, cô vốn dĩ chính là đến thăm Lâm tiểu thư này, ai sợ ai chứ, a. Liền đi thẳng về phía trước.
"Nhưng bên trong đang cấp cứu, bất kỳ ai cũng không thể đi vào, thiếu nãi nãi." Dịch Phong lại ngăn cản cô.
"Ờ --" Cổ Dư mang theo lẳng hõa quả nhiên đẩy cửa phòng ra một giây rồi dừng lại, làm như phanh lại đúng lúc, không có đẩy cửa đi vào, mà là kinh ngạc nhìn bên trong.
Người đàn ông chết tiệt này đang hôn Lâm Tiêm Tiêm sao?
Vì sao loại hô hấp nhân tại này thoạt nhìn giống hôn môi vậy? Mộ Dạ Triệt cúi người ở phía trêи Lâm Tiêm Tiêm, phủ lên người cô, hôn cô ôn nhu như vậy, mở ra đôi môi của cô, hai người dán cánh môi vào nhau, sườn mặt thâm tình, quả thật là một cặp người yêu sinh ly tử biệt...... Cho đến khi nhịp tim của Lâm Tiêm Tiêm bắt đầu đập nhanh hơn, khiến cho y tá ở bên cạnh thét chói tai, thế này mới đột nhiên làm cho Cổ Dư bị hút ra khỏi một màn này, lại nhìn sườn mặt bình tĩnh của Mộ Dạ Triệt. Vừa rồi, rốt cuộc là hôn, hay là hô hấp nhân tạo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.