Chương 323: Ngoại truyện 053: Cô giúp Lâm Tiêm Tiêm xuất viện
Ảm Hương
16/07/2021
"Vậy để tôi nếm thử." Cổ Dư nhét một miếng vào miệng, lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng, "Vâng, không sai không sai, ngon lắm." Tay nghề của Lâm Ngọc Nhi thật sự rất đáng nể, làm được điểm tâm thật sự rất ngon miệng!
Nhưng mà lần này cô căn bản không muốn nhận lời làm đầu bếp, mà là không muốn để Lâm Ngọc Nhi nhắm vào cô, tìm cô gây phiền phức!
Vài giờ trước nhất định là Lâm Ngọc Nhi cho rằng cô cố ý lại đây điều tra mẹ con bọn họ, bởi vậy nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô! Tuy rằng là cô đánh bậy đánh bạ, vô cùng có khả năng bị cuốn vào thị phi bên trong, thật đúng là -- nằm không cũng trúng đạn!
"Món điểm tâm này ăn ngon quá, với tay nghề của tôi có lẽ không đạt được đến trình độ này, thật sự làm ngài chê cười rồi. Hơn nữa tôi cũng không biết làm đồ ăn Mân Nam, chỉ biết làm vài món ăn sáng cơ bản nhất." Cô báo cáo chi tiết, mừng rỡ cười hì hì như trước, quay đầu thưởng thức dinh thự xa hoa này, "Kiến trúc cổ kính ở đây đúng là rất đẹp, cho dù là bên ngoài hay bên trong, có lẽ giá trị cũng rất xa xỉ."
"Vậy......" An Đề khó hiểu nhìn cô, tao nhã buông tách trà trong tay, "Torn tiểu thư ở lại mấy ngày đi, An Đề để Nại Sâm đưa cô đi dạo Singapore." Thì ra người bạn này của Mộ thiếu gia quả thật bị cháu nội hiểu lầm mang về nhà, là du khách đến Singapore du lịch, Trần gia bọn họ đúng là hiểu lầm cô gái này.
"Vâng, cám ơn An Đề." Cổ Dư cầu còn không được.
Vì thế buổi tối hôm nay, Cổ Dư ở lại dinh thự cổ kính này, nghe âm thanh côn trùng vang lên ở ngoài cửa, nằm trêи giường nghiên cứu bản đồ Singapore.
Ai nói Mộ Dạ Triệt bắt cô trở về, cô nhất định phải trở về? Thật vất vả mới bay qua đây một chuyến, vậy tốt xấu cô cũng phải đi chơi xung quanh vài ngày, để tâm tình của mình trở nên vui sướиɠ!
Ngày mai để cho thiếu gia quân nhân này mang cô đi trực đi, đi dạo đường phố ở Singapore, hóng gió. Như vậy mới có uy phong, mới có mặt mũi, thuận tiện mang một ít đặc sản của Singapore về làm quà cho hai vị trưởng bối, không uổng công qua đây!
Vì thế cô tiếp tục mộng đẹp, đem thân thể chui vào trong chăn, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Nhưng phía sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một thân ảnh cao lớn đứng ở bên ngoài, trầm giọng nói với cô: "Anh đã để Dịch Phong đặt vé máy bay cho em, tám giờ sáng mai, cho em bay về nước."
Cổ Dư xoay người ngồi dậy từ trong chăn, lấy tai ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, "Anh nói cái gì? Em nghe không được......Nghe không được......Ôi mệt quá, mỏi muốn chết, ngủ thôi......" Sau đó cố ý ngáp không ngừng, lười đi mở cửa, thân hình lại lần nữa chui vào trong ổ chăn nằm ngủ.
Mộ Dạ Triệt ở ngoài cửa cũng không so đo cùng cô, sắc mặt hơi trầm xuống, đem vé máy bay cắm ở cửa, xoay người rời đi.
Cổ Dư thấy người đàn ông này đi sảng kɧօáϊ như vậy, liền bật dậy từ trêи giường, thầm mắng một câu khốn nạn, chạy vội đi mở cửa. Chỉ thấy vé máy bay rớt xuống từ khe cửa, hắn thì đã sớm rời đi, không lưu lại một tia hơi thở.
"Thật đúng là đi rồi sao?" Cứ như vậy lấy loại mệnh lệnh này mà đuổi cô đi sao? Thái độ này đối xử với cô có thể tốt hơn một chút được không? Cổ Dư nắm chặt vé máy bay trong tay, vò nó thành một cục, sau đó nâng cánh tay lên ném vào bồn hoa, lại đóng cửa cái rầm!
---
Nại Sâm
Sáng sớm hôm sau, trêи chiếc bàn ăn thật dài, Mộ Dạ Triệt vẫn như cũ thấy Cổ Dư đang hồng hộc ăn cháo, hơn nữa ăn cháo xong, cô cũng không đi ra sân bay, mà lại theo thiếu gia Nại Sâm đi ra cửa, lẽo đẽo đi theo phía sau thiếu gia Nại Sâm! Tuy rằng Nại Sâm mặt lạnh, nhưng đối mặt với cô gái mặt dày này, thế nhưng ngẫu nhiên còn lộ ra khuôn mặt tươi cười!
"Cổ Dư!" Hắn gằn một tiếng lớn, cảnh cáo cô gái này lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Singapore!
Cổ Dư ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục cùng Nại Sâm đi ra cửa, cũng không cho rằng người đàn ông này có quyền lợi hạn chế tự do thân thể của cô. Lạy hồn, cô tới Singapore du lịch không được sao? Không phải vì hắn mới ở lại nơi này! Hàn Triệt hắn cho rằng mình là tổng thống Singapore a, có thể hạn chế tự do hoạt động của cô ở mảnh đất Singapore này hả?
Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mộ Dạ Triệt run rẩy một trận rất nhỏ, không còn cách nào khác nhìn chằm chằm cô đang nghênh ngang ngồi lên xe của Nại Sâm!
Cô gái này là đang cố ý đối nghịch cùng hắn sao? Cô thật sự nghĩ rằng ở lại Singapore, Lâm Ngọc Nhi sẽ không làm gì cô sao?
Tốt lắm! Nếu cô không muốn tự mình bay về nước, vậy hắn sẽ phái người mạnh mẽ vác cô về!
"Nại Sâm!" Hắn lạnh giọng kêu giữ Nại Sâm lại, để anh khoan lái xe đi, dùng giọng nói Singapore mà ra lệnh cho anh: "Đưa cô ấy đến sân bay, cô ấy ở lại đây sẽ không an toàn!"
Cổ Dư bên cạnh thì ngoái đầu, tựa như nghe không hiểu tiếng Singapore, đang ngắm khung cảnh xung quanh.
Thiếu gia Nại Sâm thì nhảy xuống xe, đi đến bên cạnh Mộ Dạ Triệt cười nói: "Mộ thiếu, đừng lo lắng, có tôi ở đây Cổ tiểu thư sẽ không gặp chuyện gì. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô ấy đi thăm tượng sư tử biển cùng công viên Gardens by the Bay."
Ánh mắt Mộ Dạ Triệt lạnh buốt sắc bén, như đao kiếm bắn về phía Nại Sâm, trong ánh mắt hiện lên một tia cân nhắc, "Vì sao nhất định phải giữ cô ấy lại ở trong này?" Mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn cũng không cho phép cô ở lại!
Thiếu gia Nại Sâm cười cười, vì vấn đề này mà cảm thấy khó xử, không thể trả lời vấn đề của Mộ Dạ Triệt. Phụng mệnh An Đề, đưa Cổ Dư tiểu thư du lịch Singapore, đây là lễ nghi cơ bản nên có khi Trần gia bọn họ làm chủ nhà. Mộ thiếu thì trái lại, cho dù thấy thế nào, đều là nhúng tay chen ngang chuyện của Cổ tiểu thư, đem Cổ tiểu thư trở thành vợ của mình.
Bởi vậy, nếu Mộ thiếu để ý anh cùng Cổ tiểu ở chung một chỗ, vậy anh có thể mời Mộ thiếu đi du lịch cùng.
"Không phải anh ấy nhất định phải giữ em lại, là chính em muốn đi chơi một chút ở Singapore." Cổ Dư ló đầu ra từ cửa kính xe, lớn tiếng dùng lời nói Singapore mà nửa đời cô không quen dùng mà nói với Mộ Dạ Triệt, nói cho hắn rằng cô nghe hiểu được tiếng Singapore, đừng có lòe cô, "Em nói anh đủ rồi đó! Ở lại Singapore hay không là chuyện của em, anh làm gì lại đem chuyện này liên quan đến chuyện của anh? Mộ Dạ Triệt, anh nói được thì làm được, không phải người đàn ông của Cổ Dư này thì tuyệt đối đừng quay đầu, ngay buổi chiều bay tới Singapore lại đi hôn môi một cô gái khác! Bởi vậy chúng ta hòa bình ở chung không được sao? Nếu anh đã tuyệt tình bỏ đi, vậy đừng nhúng tay chuyện của em! Em không cần anh quản!"
Lại hổn hển nâng kính xe lên, thật sự bị tính tình thay đổi thất thường của người đàn ông này tra tấn đến nổi điên! Quả thật, cô vô cùng thông cảm hắn thân là Hàn Triệt đau đớn, cả đời không thể quên một cảnh tự sát của mẹ mình, ác mộng vĩnh viễn quấn thân! Nhưng cái này liên quan cái rắm gì đến cô, Cổ Dư cô không có tác dụng gì trong trận báo thù này! Nếu hắn không thương cô, vậy hoàn toàn thanh toán xong cùng cô đi, đừng hơi một tí là quan tâm đến sự an toàn của cô, khiến cho cô lại dâng lên hi vọng linh tinh với hắn!
Hắn không biết đây là đang tra tấn cô sao? Mà Lâm Tiêm Tiêm bị hắn "Trả thù", đóng một vai trò trong trận báo thù này, tuy rằng bị hắn cố định đặt vào vị trí là kẻ thứ ba ở bên người, là tình địch cuối cùng của người vợ Cổ Dư cô đây, nhưng lạy hồn, hai đời mẹ con Lâm gia đều là tiểu tam, hắn nghĩ rằng Lâm Tiêm Tiêm sẽ cảm thấy nhục nhã vì thân phận tiểu tam này sao?
Nếu Lâm tiểu thư cảm thấy nhục nhã, lúc trước sẽ không kiểu người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà nhào vào lòng hắn, tự nguyện hiến thân ngay trêи bàn cơm! Lúc trước cô giúp Lâm Tiêm Tiêm tìm luật sư, Lâm tiểu thư này chỉ biết Cổ Dư cô cùng Mộ Dạ Triệt hẹn hò đã hai năm! Sau lại không phải giả vờ không biết gì, ở trước mặt cô mà diễu võ dương oai sao?
Xì, cô không nói đến Lâm tiểu thư này như thế nào, nhưng mấu chốt là, Mộ Dạ Triệt anh có thể buông tha cho em sao?
Cô có thể ngồi vào vị trí phu nhân thị trưởng này, khiến cho Lâm Tiêm Tiêm cả đời đều làm tiểu tam, thực hiện nguyện vọng của Mộ Dạ Triệt. Nhưng, đừng có dây dưa không rõ với cô! Một lần mơ hồ, không có nghĩa là cô lại sắp sửa đau lòng thất tình, nếu Mộ Dạ Triệt hắn đúng là diễn trò với Lâm Tiêm Tiêm, vậy mời hắn diễn xong lại quan tâm đến sự an nguy của cô,
Gần đây, cô rất phản cảm đối với sự quan tâm của hắn!
Mộ Dạ Triệt ở ngoài cửa xe nghe xong những lời này của cô, gương mặt cũng ám trầm xuống dưới, đôi mắt tối đen lạnh lùng. Một câu cuối cùng kia của cô, ý nói là cô không mong cầu hắn quan tâm, là hắn đang xen vào việc của người khác! Bởi vậy, cô gái này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Nại Sâm, cậu phải bảo vệ cô ấy cho tốt." Cuối cùng hắn trầm giọng nói với Nại Sâm, không có kiên trì đưa Cổ Dư về nước nữa, đôi mắt lạnh như băng, thần sắc trầm tĩnh như nước, hiên ngang rời đi.
Vì thế hôm nay, Cổ Dư có tâm tình tốt ngồi lên xe riêng của thiếu gia Nại Sâm mà đến thăm tượng sư tử biển cùng công viên Gardens by the Bay, ngồi ở trêи cây khổng lồ mà la to, cảm thấy vui sướиɠ.
Sau khi xuống dưới, Nại Sâm đưa cho cô một ly nước ướp lạnh, hai người ngồi uống ở trêи xe.
"Cổ tiểu thư, cô biết Lâm Tiêm Tiêm sao?" Hai người ngồi trong xe một lát, thiếu gia Nại Sâm đột nhiên hỏi Cổ Dư, xem ra là biết Lâm Tiêm Tiêm, có một chút sâu xa cùng Lâm Tiêm Tiêm, "Nghe nói gần đây cô ấy phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc?"
Cổ Dư đang dùng khăn tay lau mồ hôi, nghe vậy lập tức quay đầu, cười nói: "Đúng, tôi cùng Lâm tiểu thư làm chung một cơ quan, được xem là đồng nghiệp. Nhưng mà tôi cũng nghe nói qua mẹ của Lâm tiểu thư là đầu bếp của An Đề, làm sao Lâm tiểu thư lại đến Trung Quốc phát triển sự nghiệp vậy?"
Thiếu gia Nại Sâm uống một ngụm cà phê, tháo mũ quân nhân xuống, gương mặt góc cạnh như được điêu khắc, mắt nhìn về phía trước mà nói: "Có một năm, Lâm Ngọc Nhi từng mang theo hai chị em Lâm Tiêm Tiêm cùng Lâm Nho Nhỏ lại đây để cho vài vị thiếu gia chúng tôi tuyển người đẹp, bởi vì diện mạo của Lâm Tiêm Tiêm thanh thuần ngại ngùng, tương xứng với tuổi của cô ấy. Nhưng ngày tuyển người đẹp đó, cô ấy ở trong những cô gái khác lại ăn mặc quần áo táo bạo nhất, dường như là để lộ trọn vẹn cơ thể ra trước mặt mọi người. Vì thế, tôi mới chú ý rằng người mẹ Lâm Ngọc Nhi của cô ấy có phương pháp giáo ɖu͙ƈ con gái đúng là không giống với người thường, cảm thấy đồng tình với hai chị em cô ấy."
Cổ Dư lẳng lặng nghe, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Xem ra thiếu gia Nại Sâm biết một ít chuyện tình năm đó, cũng cảm thấy chán ghét Lâm Ngọc Nhi này đến cực độ! Nhưng mà Lâm tiểu thư không khỏi trưởng thành sớm quá mức, mười ba, mười bốn tuổi đã cởi sạch trước mặt mọi người, sự tự tôn của nữ giới bị dẫm nát dưới lòng bàn chân của đàn ông! Quả nhiên là có số mệnh nhấp nhô!
"Năm đó Lâm Tiêm Tiêm có thể là không chịu nổi bị Lâm Ngọc Nhi đánh chửi và bức ép, mới lén bỏ nhà đi xa đến Trung Quốc!" Nại Sâm lại im lặng nói, nghiêng người nhìn về phía Cổ Dư ở bên cạnh, "Cho dù Lâm Ngọc Nhi không dạy dỗ con gái, đại gia Singapore cũng không có ai dám cưới hai chị em kia. Ở trong mắt bọn họ, thân phận Lâm Ngọc Nhi quá mức thấp hèn, không trèo cao vào gia tộc của bọn họ được, vì thế năm đó có người đàn ông họ Hàn cũng nhảy vào vòng đại gia thượng lưu của Singapore, là công dân Trung Quốc di dân sang. Cái này cũng không phải chuyện lạ ở Singapore, tổ tiên Trần gia chúng tôi thật ra cũng di dân từ vùng Mân Nam lại đây, trở thành công dân Singapore, Singapore có hơn nửa dân số là di dân từ Trung Quốc. Nhưng kì quái là, Lâm Ngọc Nhi từng gả cho người đàn ông họ Hàn này, nhưng sau đó vẫn theo đuổi giấc mộng hào môn."
"Người đàn ông họ Hàn này tên là gì?" Cổ Dư ngồi ngay ngắn.
"Hàn Chính."
"Hàn Chính?" Cổ Dư cử động đầu, phát hiện cha đẻ của Mộ Dạ Triệt thật sự thay đổi tên tuổi, thế nhưng lại cùng tên với thị trưởng của Hải thị, thân phận địa vị cùng cấp bậc cũng không kém lắm, quả nhiên là đủ hiển hách, "Ông ta cùng Lâm Ngọc Nhi sống không hạnh phúc sao?" Thế nhưng còn khiến cho Lâm Ngọc Nhi dùng hết mọi thủ đoạn, vắt hết óc dựa vào hai đứa con gái để thực hiện giấc mộng phú quý!
"Cái này không rõ lắm." Nại Sâm lắc đầu, đôi mắt để lộ ra chút lo lắng với cô, "Cổ tiểu thư, tối hôm qua vì sao cô lại đến sân nhà của Lâm Ngọc Nhi, hơn nữa làm cho bà ta phát hiện ra cô ở cùng một chỗ với phóng viên? Hiện tại bà ta xem cô là kẻ địch, sẽ không khách sáo với cô đâu. Có lẽ Mộ thiếu gia quyết định là đúng, tôi hẳn nên đưa cô đến sân bay."
"Đừng!" Cổ Dư vội vàng ngăn anh lại, đè ép bàn tay của anh ở vô lăng, để cho anh mặc kệ chuyện của cô, một lát lại nằm dựa vào ghế, lưu loát thắt dây an toàn, "Đi thôi, rời nơi này, anh đi đâu tôi đi theo đó." Không phải là cô không muốn về nước, mà là cô phải biết rõ ràng một chuyện, không để cho chính mình "Chết" mà không biết vì sao!
"Có khả năng giờ tôi phải đến bệnh viện Quốc Lập nơi Lâm Tiêm Tiêm nằm, bảo vệ sự yên ổn cho bệnh viện, bởi vì vài ngày nay Lâm Ngọc Nhi sai người "Dạy dỗ" con gái, Cổ tiểu thư cùng đi qua sẽ gặp nguy hiểm."
"Không phải đi tuần tra sao?" Cổ Dư xoay qua, đương nhiên có chút mâu thuẫn với bệnh viện Quốc Lập mà Lâm Tiêm Tiêm nằm! Nhấc lên quan hệ với ai chứ cô cũng không muốn nhấc lên mối quan hệ với Lâm tiểu thư, điều này sẽ khiến cô cảm thấy Lâm tiểu thư thật ra vừa đáng giận lại vừa đáng thương!
"Không có cách nào, đây là nhiệm vụ lãnh đạo trực tiếp giao cho tôi mấy ngày nay." Nại Sâm lại đội mũ quân nhân lên, khôi phục vẻ tuấn mỹ của mình, cười lịch sự, "Vừa rồi đã đưa Cổ tiểu thư đến công viên Gardens by the Bay, giờ nên đến bệnh viện chấp hành nhiệm vụ, Cổ tiểu thư lựa chọn tiếp tục đi nhờ xe, hay là quay về nghiên cứu thực đơn cùng An Đề? An Đề rất thích nghiên cứu ẩm thực, bà tôi cảm thấy hứng thú với thức ăn Trung Quốc."
"Lựa chọn đi nhờ xe." Cổ Dư vén vén mái tóc dài của mình, tiếp tục nằm dựa vào ghế, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, quyết định đi theo thiếu gia vừa quen biết này! Nếu để cho cô nghiên cứu đồ ăn, có lẽ cô sẽ thiêu hủy nguyên phòng bếp!
---
Bệnh viện Quốc Lập Singapore.
Lâm Tiêm Tiêm cửu tử nhất sinh nằm trêи giường bệnh nghỉ ngơi, truyền nước, hai lần mất máu liên tiếp khiến cho cô gầy rọp hẳn đi, ngay cả môi cũng trắng như tờ giấy.
Nhưng trạng thái tinh thần của cô cũng không tệ lắm, đã bắt đầu phối hợp với y tá ăn cơm.
Giờ phút này cô đang ăn cháo hoa, nằm trêи giường nghỉ ngơi, cùng đợi người của Mộ Dạ Triệt lại đây đón mình xuất viện.
Mộ Dạ Triệt tính sắp xếp một chuyên gia chăm sóc một mình cô, tránh khỏi bệnh viện hỗn độn cùng nguy hiểm này, làm cho cô an tâm nghỉ dưỡng.
Hiện tại ai cũng đều biết cô cùng mẹ Lâm Ngọc Nhi trở mặt thành thù, phóng viên theo cô vì muốn đào móc càng nhiều tin tức càng tốt, sẽ không ngừng quấy rầy cô, Lâm Ngọc Nhi cũng phái người lại đây cho cô một bài học, làm cho cô không bước chân ra khỏi bệnh viện này! Bởi vậy trong tuyệt vọng lại có hi vọng, Mộ Dạ Triệt mặc kệ không hỏi han cô ngoài việc kéo cô trở về từ trêи bàn cấp cứu, hiện tại đã dần dần nhận rõ tâm của mình, cùng Cổ Dư trở về làm bạn, còn đối với cô, lại là dần dần có ý thương tiếc.
Cái này là đủ. Chỉ cần có thể nhìn thấy ánh mắt hắn thương tiếc cô, cô có thể hiểu được tâm của hắn, đây mới là phản ứng trực tiếp nhất ở trong lòng hắn.
"Lâm tiểu thư, người của Mộ tiên sinh đã tới đón cô, chúng tôi giúp cô đứng lên." Nữ y tá bên cạnh giúp cô nâng đầu giường dậy, vì cô cầm bình truyền nước, thật cẩn thận đỡ cô ngồi lên xe lăn.
Nhưng Dịch Phong lại đây đón cô đi tới cửa, bảo y tá khoan đẩy Lâm Tiêm Tiêm đi ra, ra lệnh vệ sĩ đi theo nhìn xung quanh.
"Lâm tiểu thư, khả năng bốn phía có phóng viên cùng người của Lâm Ngọc Nhi, có lẽ cô nên đợi thêm chút nữa." Anh nói chuyện lạnh như băng mà giải quyết việc chung, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, để Lâm Tiêm Tiêm lùi về, "Nếu không đi được, vậy Lâm tiểu thư cô cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nơi này."
Lâm Tiêm Tiêm
"Ha ha." Lâm Tiêm Tiêm nhẹ nhàng cười, cũng không vì anh mà phiền não, biết Dịch Phong này đang xếp cô vào loại gái phục vụ cao cấp, cũng không có xem cô là nữ chủ nhân, cô không cần so đo cùng anh. Dù sao đây cũng không phải mệnh lệnh trực tiếp của Mộ Dạ triệt, mệnh lệnh của Mộ Dạ Triệt là, đón cô ra khỏi bệnh viện, sau đó gặp mặt với hắn ở trêи xe riêng. Giờ phút này Mộ thị trưởng đang chờ ở trong xe dừngbên ngoài, không có tiện xuất hiện.
Mà bên này, Cổ Dư cùng thiếu gia Nại Sâm thì thấy được một đám phóng viên đông nghịt, điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Từ nhỏ đến lớn, cũng không có nhìn thấy phóng viên nhiều như vậy! Lần này là làm sao vậy? Nhóm phóng viên này điên cuồng chạy tới chạy lui, gần như xâm nhập vào từng cái góc của bệnh viện, giống như uống phải thuốc kϊƈɦ thích muốn đào ra người đàn ông đứng sau lưng Lâm Tiêm Tiêm, cùng tin tức của Lâm Ngọc Nhi và Hàn Vũ Ngấn!
"Xin lỗi xin lỗi, nhường đường một chút." Cô đẩy nhóm phóng viên này ra, chen lấn đến cửa thang máy, cùng Nại Sâm vào thang máy đi lên lầu.
Nhưng số lượng phóng viên trước cửa phòng bệnh của Lâm Tiêm Tiêm lại kinh người hơn, gần như xô đổ cả cửa phòng bệnh, hưng phấn truy hỏi người đàn ông âm thầm bảo vệ Lâm Tiêm Tiêm là ai?
Cổ Dư trân trối nhìn xem mà nghẹn họng, quay đầu hỏi Nại Sâm: "Hiện tại tình huống này giải quyết thế nào?" Một đám phóng viên thêm một đám nhân viên bạo loạn, Lâm Tiêm Tiêm suy yếu nếu đi ra khỏi cánh cửa này, tuyệt đối mất mạng ngay lập tức!
Nại Sâm nhíu mày nghĩ nghĩ, bị đám người chen lấn đẩy về phía sau mấy bước, "Mấy người này trải đều mỗi khu vực của bệnh viện, chắc chắn không đuổi đi được, biện pháp duy nhất, chính là tìm người thay thế Lâm tiểu thư, đưa ra kế điệu hổ ly sơn, dẫn bọn họ lại đây, sau đó lặng lẽ đưa Lâm Tiêm Tiêm ra ngoài."
Cổ Dư gật gật đầu, cảm thấy có thể thực hiện phương pháp này, nhưng lại không liên quan trực tiếp gì đến mình, nhân tiện nói: "Vậy thiếu gia Nại Sâm đi tìm người thay thế đi, lần sau tôi lại đến thăm Lâm tiểu thư."
"Được." Nại Shuyệt tống cô quay lại thang máy.
Nhưng cửa thang máy mở ra, người xuất hiện đúng là vệ sĩ mà Mộ Dạ Triệt phái tới, vài người đi kiểm tra bốn phía một lượt, lại tiến lên hội họp với Dịch Phong. Vì thế khi Cổ Dư liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi đi vào thang máy, Dịch Phong phụ trách đón Lâm Tiêm Tiêm vội vã đi tới bên này, lạnh giọng ra lệnh với vài người, sắc mặt hung ác nham hiểm: "Thiếu gia đang chờ ở dưới lầu, chúng ta đẩy nhanh tốc độ một chút, đưa Lâm tiểu thư đi xuống!"
"Nhưng khắp nơi đều là phóng viên, còn có tay chân của Lâm Ngọc Nhi canh giữ bốn phía, có khả năng chúng ta không thể đón Lâm tiểu thư ra ngoài trong khoảng thời gian này. Hành lang cùng thang máy đã bị hỏng."
"Không thể để thiếu gia chờ!" Dịch Phong lại nói, giương mắt lại đây, bỗng nhiên nhìn thấy thiếu nãi nãi của bọn họ đứng ở thang máy, lại là giật mình, "Cổ tiểu thư?"
Cổ Dư cũng vẫy tay chào hỏi cùng Dịch Phong, lấy tay chặn cửa thang máy, cười nhìn bốn phía, "Nhận lệnh đến đây đón Lâm tiểu thư sao? Nhưng không nghĩ rằng nhóm phóng viên này lại chờ sẵn từ sớm?" Như vậy Mộ Dạ Triệt cũng ở
một nơi gần đây cách không xa nhỉ? Tính đón Lâm Tiêm Tiêm rời xa nơi này sao?
Dịch Phong không lên tiếng, nhưng hơi hơi cúi người với cô, lại gọi cô một tiếng Cổ tiểu thư.
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Phóng viên lại nhiều như vậy." Trong lòng Cổ Dư biết rõ ràng, lấy tay chỉ vào đám người, biết hôm nay không đón được Lâm Tiêm Tiêm đi ra, bệnh viện này mỗi ngày đều bị phóng viên cùng sát thủ ẩn núp khủng bố, làm cho Lâm Tiêm Tiêm có nằm mơ cũng sẽ không thể xuất hiện mà ở riêng với Mộ Dạ Triệt.
Hiện tại đón người đi ra ngoài thật là tốt nha, vừa không làm thân phận của Mộ Dạ Triệt bị lộ, cũng có thể bảo vệ tốt cho Lâm Tiêm Tiêm!
"Cổ tiểu thư, hiện giờ thiếu gia đang chờ ở một nơi cách bệnh viện không xa, chúng tôi nhận lệnh đi đón Lâm tiểu thư." Cuối cùng Dịch Phong mới báo cáo chi tiết, nhìn bốn phía, chuẩn bị mang theo vệ sĩ nghĩ biện pháp khác.
"Tôi có thể giúp mọi người." Cổ Dư kêu anh lại, cười cười, "Tôi có thể phối hợp với mọi người đưa Lâm Tiêm Tiêm ra khỏi nơi này, mà ở trong này, chỉ có tôi mới có thể đáng tin cậy. Những y tá khác không đáng tin."
"Cổ tiểu thư?" Dịch Phong kinh ngạc quay đầu lại, không thể tưởng tượng được cô biết bọn họ muốn làm cái gì.
"Tìm người đánh tráo, không phải sao?" Vừa rồi thiếu gia Nại Sâm đã muốn nói qua!
Vì thế vài phút sau, đoàn người của Dịch Phong đẩy "Lâm Tiêm Tiêm" truyền nước biển xuất hiện trước mặt mọi người, những người này vừa rồi thấy Dịch Phong tiếp xúc qua với Lâm Tiêm Tiêm, bởi vậy biết anh là người đến đón Lâm tiểu thư, bởi vậy như ong vỡ tổ mà hướng qua bên này như sóng đổ, chuẩn bị bao vậy bọn họ bốn phía.
Dịch Phong thì đẩy cô gái trêи xe lăn đi nhanh, không vào thang máy, mà đi thang lầu.
Hơn nữa cô gái mặc đồng phục bệnh nhân còn có thể phối hợp cùng bọn họ đi xuống cầu thang, nhảy xuống, một khi có phóng viên thành công đuổi theo, cô gái liền ngồi lại trêи xe lăn, mái tóc dài che che sườn mặt thoạt nhìn rất giống Lâm Tiêm Tiêm. Cuối cùng mấy người thành công phá vòng vây ở lầu một, cô gái liền kéo đôi chân bị sưng ở mắt cá được vệ sĩ bảo vệ trái phải, từng bước từng bước chạy về phía trước, kéo theo một đám phóng viên điên cuồng đuổi theo chạy ra khỏi bệnh viện đến mấy mét.
Mà phòng bệnh trong này, đã không còn phóng viên nào ở trước cửa, nhất là phóng viên bên kia càng đuổi càng xa, lớn tiếng hô "Đuổi theo", khiến cho vài người phóng viên bên này vội vàng chạy xuống lầu, hướng bên kia mà cướp tin tức!
Nữ y tá thì để cho Lâm Tiêm Tiêm thật mặc quần áo của Cổ Dư, để cho cô đứng lên, dưới sự bảo vệ âm thầm của cảnh sát Singapore, để cho cô dường như không có việc gì mà đi vào thang máy, sau đó một đường thông suốt đi ra khỏi bệnh viện.
Rất nhanh, thân thể suy yếu của Lâm Tiêm Tiêm đi tới chiếc xe của Mộ Dạ Triệt đang bí mật dừng ở một nơi gần đó, cô thật sự suy yếu, gần như là choáng váng, ngồi lên xe, thân thể liền xụi lơ dựa vào trong lòng Mộ Dạ Triệt, sắc mặt trắng bệch đến trong suốt. Mộ Dạ Triệt để bác sĩ lập tức truyền nước biển cho cô, thân thể nằm trêи giường trong xe, để tài xế lập tức lái xe rời khỏi nơi này.
Xe bọn họ vững vàng chạy qua đám phóng viên điên cuồng ở bên này, nhưng đám phóng viên này vẫn đuổi theo "Lâm Tiêm Tiêm" cà thọt kia như cũ, không chịu bỏ cuộc, thậm chí là khởi xướng công kϊƈɦ, điều này khiến cho Cổ Dư phải nhảy lầu đến trật chân, đau quá kêu rống một tiếng, tháo bình nước biển trêи vai mà hổn hển ném qua phía bọn họ,
"Chết tiệt, các người có để tôi yên không! Tôi nằm viện ra ngoài tản bộ thì làm sao vậy? Các người đúng là một đám khốn nạn!" Các người quả nhiên là một đám ngu xuẩn, bị tôi lừa một cú là cắn câu ngay! Vừa rồi xe của Mộ Dạ Triệt đã lái đi ra mà các người không biết sao? Các người vĩnh viễn tìm không ra hành tung của Lâm Tiêm Tiêm, dưới sự bảo vệ của Mộ Dạ Triệt, các người vĩnh viễn không tìm được cô ấy! Ai bảo các người có mắt không tròng!
"......" Quả nhiên đám phóng viên liên tục lùi về sau vài bước, không dám tranh cãi nữa, cũng không dám như ong vỡ tổ, mà là trừng mắt nhìn cô vài lần, sau khi xác định cô thật sự không phải là Lâm Tiêm Tiêm, xoay người chạy trở về!
Nhưng, trong đám người hỗn độn vẫn có vài người không chịu đi như cũ, trêи tay bọn họ thậm chí là cầm gậy sắt, mã tấu, thừa dịp náo loạn mà đuổi giết qua bên này!
"Chính là cô ta!"
Bọn họ là vừa mới nhân dịp mà trà trộn vào, là tay chân mà Lâm Ngọc Nhi phái đến, nếu bọn họ không tìm thấy Lâm Tiêm Tiêm, vậy tìm cô gái chạy thoát khỏi tay bọn họ tối hôm qua cũng được! Bọn họ đang lo không tìm thấy cô gái may mắn chạy thoát này!
Cổ Dư đang ngồi xổm dưới đất, mắt thấy vài tên hung thần ác sát này không biết từ đâu chạy tới đây cầm gậy sắt, mã tấu, cùng nhau chạy qua đuổi giết cô, cô thở hổn hển phút chốc bị dọa đến hồn bay phách lạc, đặt ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất!
Nên......Đáng chết, vài tên này là sát thủ mà Lâm Ngọc Nhi phái tới, hiện tại bọn chúng đã nhận ra cô! Không bắt được Lâm Tiêm Tiêm, vậy cho cô một bài học cũng giống nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.