Lỗ Ái

Chương 324: Ngoại truyện 054: Cổ Dư bị thương

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Xe đi được một nửa, Mộ Dạ Triệt bỗng nhiên phát hiện áo khoác trêи người của Lâm Tiêm Tiêm nhìn có chút quen mắt, hình như là bộ đồ mà sáng nay Cổ Dư mặc qua, điều này làm cho hắn lập tức ra lệnh tài xế dừng xe, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm nằm trêи giường truyền nước biển!

"Đây là có chuyện gì?" Người làm thế thân cho Lâm Tiêm Tiêm ở bệnh viện là Cổ Dư sao? Hay là người này mặc quần áo giống Cổ Dư?

"Thiếu gia, phía bên Dịch Phong không có tin tức gì, hình như bọn họ gặp phải phiền phức." Vệ sĩ đi theo báo cáo chi tiết cho hắn, sớm đã nhảy xuống xe, chuẩn bị tiến đến trợ giúp, "Là người của Lâm Ngọc Nhi."

"Đi thôi!" Gương mặt Mộ Dạ Triệt lạnh như băng, gật đầu ý bảo bọn họ đi đi, chính mình thì tiếp tục chỉ đạo tài xế lái xe về phía trước, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm trêи giường bệnh. Nếu người thế thân này quả thật là Cổ Dư, vậy hắn chỉ có thể nói, cô gái này không biết sống chết, chính mình muốn tìm đến xen vào việc của người khác!

Trước mắt dưới tình huống này, hắn sẽ làm cho cô lập tức bay về nước, chứ không phải để cho cô một lần lại một lần đến bệnh viện tìm kiếm Lâm Tiêm Tiêm! Cô gái chết tiệt này vốn dĩ không nên nghĩ tới chuyện bay đến Singapore!

Mà Lâm Tiêm Tiêm đang truyền nước biển rơi vào trạng thái miên man, cô cảm giác được Mộ Dạ Triệt đang dùng cặp mắt kia mà gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhưng cô không biết hắn suy nghĩ cái gì, liền tiếp tục duy trì trạng thái miên man, hai cánh tay im lặng nắm chặt tấm chăn phía trêи.

Tuy rằng thời gian trước Mộ Dạ Triệt đối xử với cô quá mức lãnh đạm, nhưng cô tin tưởng từ giờ trở đi, hắn sẽ chậm rãi chấp nhận cô, làm cho cuộc sống hạnh phúc của cô thật sự bắt đầu!

Lâm Tiêm Tiêm

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 286: Ngoại truyện 054: Cổ Dư bị thương

Trêи thực tế, Dịch Phong cũng không ở cùng một chỗ với Cổ Dư, Cổ Dư bị thương là được một khác cứu đi, bởi vì Lâm Ngọc Nhi thuê số lượng ở công ty sát thủ nhiều lắm, hung tàn hơn nữa còn coi rẻ pháp luật, khiến cho cảnh sát Singapore không thể không ra quân can thiệp vào, còi cảnh sát kêu vang khắp nơi.

Nại Sâm chính là dẫn người tới được lúc sau, vốn anh đang đi xem xét xung quanh bên trong bệnh viện, tìm kiếm kế sách xử lý thích đáng, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm mặc quần áo của Cổ Dư đi vào thang máy xuống lầu, xin cảnh sát Singapore âm thầm bảo vệ mình, thế này anh mới bừng tỉnh, vội vàng dẫn theo người đuổi đến đây!

Nhưng mà khi anh đuổi đến nơi, tìm kiếm Cổ Dư, bên này đã đánh nhau, vài tên hung tàn ác sát cầm mã tấu cùng gậy sắt, đang phát điên gặp người là chém!

Tuy rằng võ công của Dịch Phong cùng vài người vệ sĩ không tệ, có thể dùng quyền cước đối phó được với mã tấu cùng gậy sắt này, nhưng Cổ Dư ngã xuống đất thì không thể, cô nâng hai tay lên để ngăn cản cây gậy sắt đang đánh lên đầu mình, đau đến mức kêu to oa oa, sau đó không ngừng lùi về phía sau, có ý đồ chụp gì đó trêи mặt đất mà đánh trả!

Dịch Phong không thể phân thân, căn bản không thể chạy tới cứu cô, trêи mặt đất cũng trống trơn, không có gì để phòng vệ, khiến cho Cổ Dư bị thương quả thật là không ổn chút nào!



Nại Sâm tận mắt chứng kiến một cảnh này, quả thật bị hành vi của mấy tên côn đồ này khiến anh sợ tới mức kinh hãi! "Toàn bộ nằm xuống!" Trước khi mấy tên côn đồ hung tàn cầm mã tấu chém về phía Cổ Dư yếu đuối bên dưới, anh cảnh cáo rống to một tiếng, cảnh cáo bọn chúng thu tay lại, đầu tiên là nổ súng chỉ thiên, sau đó nhắm lại đây, không chút do dự mà nổ súng, hung hăng bắn gãy cổ tay đang chém mã tấu của bọn chúng!

Nơi này là phạm vi khu vực do anh quản lý, thế nhưng có người dám càn rỡ đến thế! Mấy tên khốn không biết sống chết này!

Mà hiện tại, Cổ Dư yên ổn ngồi lên chiếc xe cảnh sát của anh để băng bó miệng vết thương, một cái chân dài còn lại thì gác lên đài điều khiển, đang xức thuốc cho mắt cá chân sưng đỏ.

"Vì sao muốn làm vậy?" Theo anh thấy, lần này Cổ tiểu thư bị thương không nhẹ, thiếu chút nữa mất mạng, lại không được thù lao gì. Bởi vậy anh nhịn không được mà nhìn Cổ Dư nhiều hơn, phát hiện cô gái này luôn luôn cúi đầu xoa chân, còn thích ý nghe nhạc ở trong xe, đầu vừa cử động vừa đánh nhịp, căn bản giống như không có việc gì xảy ra.

Nhàn nhã như vậy sao?

Đôi mắt anh hiện lên chút kinh ngạc, cùng với sự lo lắng nồng đậm, vươn tay, tắt nhạc bên trong xe đi.

"Làm sao vậy?" Cô Dư đang say sưa trong âm nhạc thế này mới ngẩng đầu nhìn anh, buông đôi chân gác trêи đài điều khiển xuống, không rõ vì sao anh lại tắt nhạc của cô đi, "Có lẽ thiếu gia Nại Sâm không thích nghe bài hát Gangnam Style này nhỉ?" Không phải nghe rất vui sao, vừa nghe đã muốn nhảy theo rồi.

"Cổ tiểu thư." Nại Sâm nghiêm túc nhìn cô, "Vừa rồi là cô giúp Lâm Tiêm Tiêm sao? Mà cô biết rõ, cô không nhất định phải mạo hiểm như vậy, cho dù vừa rồi cô có chết dưới con dao mã tấu kia, Lâm Tiêm Tiêm cũng sẽ không cảm kϊƈɦ cô."

"Giúp?" Cổ Dư nghe vậy cười ha ha, cảm giác thiếu gia Nại Sâm này đang đề cao cô, cười nói: "Cũng không đến mức là giúp, chỉ là cảm thấy lúc ấy không có ai thích hợp hơn tôi để làm giả Lâm Tiêm Tiêm, tôi có thể chạy có thể nhảy, cực kỳ ăn ý với nhóm của Dịch Phong. Lúc ấy vừa mới gặp được Dịch Phong ngay tại cửa thang máy, cũng gấp gáp, thật đúng là khiến người ta không đành lòng, đây là một loại duyên phận nhỉ ~ nếu tùy ý tìm một người y tá khác, nói không chừng trong quá trình chạy trốn, nữ y tá sẽ hoảng sợ mà thét lớn kêu to, khiến nhóm của Dịch Phong sẽ thất bại trong gang tấc, ha ha! Đúng rồi, giờ là mấy giờ?"

"Mười giờ." Nại Sâm phát hiện cô gái này thật sự nói lảng sang chuyện khác, vẫn bình tĩnh nhìn cô như trước, "Việc này có muốn nói cho Mộ thiếu gia biết không?"

"Nói cho anh ấy?" Cô Dư cười càng vui hơn, dùng một loại ánh mắt đồng tình mà nhìn thiếu gia Nại Sâm này, chậc chậc hai tiếng, lại gác chân của mình lên đài điều khiển lần nữa, yên ổn nằm xuống, "Anh nói cho anh ấy để làm gì! Anh ấy sớm đã biết chuyện này, sau khi về nước anh ấy sẽ mời tôi ăn cơm, cũng không uổng công tôi bị trật chân, ha ha."

"......" Nại Sâm thấy cô như vậy, quả nhiên không hề lên tiếng, xoay qua nhìn về phía trước, làm cho bên trong xe một lần nữa khôi phục sự trầm mặc.

Sau khi hai người trở lại đại trạch của Trần gia, Nại Sâm dặn người hầu dìu Cổ Dư về phòng, sau đó mời bác sĩ gia đình đến kiểm tra thân thể cho Cổ Dư, bảo đảm cô không có chuyện gì đáng ngại.

Nhưng Cổ Dư kiểm tra thân thể xong cũng không có im lặng nghỉ ngơi, mà là lục tung ở trong phòng, ngồi xổm dưới đất không biết làm cái gì.

Nại Sâm gõ cửa, đứng ở ngoài nhìn bóng dáng của cô mà nói: "Ngoài cửa có vị Lãnh tiên sinh tìm cô, có muốn gặp hay không?" Thật ra anh cùng Lãnh tiên sinh này cũng có vài lần có duyên gặp gỡ, xem như là biết nhau. Lần này Lãnh tiên sinh đi công tác ngang qua nơi này, thuận tiện lại đây thăm Cổ Dư.

"Lãnh tiên sinh?" Cổ Dư kinh ngạc quay đầu lại, chậm rãi buông vali trong tay ra.



Đã trễ thế này, Đông Húc là từ đâu bay tới?

Vì thế vài phút sau, cô ăn mặc chỉnh tề gặp mặt cùng Đông Húc ở phòng khách của Trần trạch, Đông Húc mặc đồ âu, đeo cà vạt mà cô tặng, tuấn cử mê người xuất hiện trước mặt cô.

Cháu trai này quả thật là đi công tác ngang qua nơi này, theo bộ đồ vét cùng áo sơ mi của hắn là có thể nhìn ra, phía sau còn mang theo nam thư ký, thư ký đang cầm túi xách công vụ, nói là vừa bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài xong, hiện tại đang quay về nước.

"Mợ út có muốn cùng tôi bay về không?" Đông Húc cười nói với cô, nghiêng người nhìn bốn phía, "Tiểu cữu Dạ Triệt của tôi đâu? Không ở cùng mợ út sao?"

Những lời này là nói cho một nhà An Đề nghe, nhấn mạnh mối quan hệ đã kết hôn giữa Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt, không để cho An Đề cùng lão gia Tư Chính vẫn cho rằng hai người có mối quan hệ bạn bè! Mộ Dạ Triệt này, quả nhiên cùng Cổ Dư trở về mối quan hệ bạn bè một lần nữa! Cũng chưa từng nâng lên mối quan hệ thật sự giữa mình cùng Cổ Dư ở mảnh đất Singapore này!

Theo hắn biết, Cổ Dư vừa mới trở thành người phụ nữ thật sự của Dạ Triệt, thậm chí thiếu chút nữa bị Dạ Triệt công khai thân phận phu nhân thị trưởng ở Cẩm thành! Hiện tại Dạ Triệt tự động không đề cập tới, lại quay lại làm bạn cùng Cổ Dư, đây là vì chuyện gì xảy ra?

Quả nhiên, An Đề ở bên cạnh cảm thấy thật kinh ngạc, nhìn lão gia cùng con dâu bên cạnh mà cười nói, "Ôi, thì ra Cổ tiểu thư cùng Mộ thiếu là vợ chồng! Hèn gì đầu tiên An Đề gặp mặt, liền cảm thấy hai người thật là trai tài gái sắc, khí chất tương xứng, quả nhiên là ông trời tác hợp. Giờ An Đề lại hi vọng Nại Sâm sớm kết hôn, lấy Mộ thiếu gia làm gương......"

"An Đề, có thể là Mộ thiếu gia vì lý do thân phận, không thể công khai với bên ngoài. Lão gia nhà chúng ta làm phó tổng thống nhiều năm, lúc đó chẳng phải cũng làm đơn giản mọi chuyện sao? Doãn Sâm cùng Nại Sâm có thể cũng chú ý này đó......"

Bên này, Cổ Dư thấy Đông Húc nói chuyện, khiến cho một nhà An Đề bừng tỉnh, liền nháy mắt với hắn, để hắn đừng nói nữa, đi tới cười nói: "Đông Húc, hôm nay thật là khéo nha, tôi cũng vừa thu dọn hành lý xong, chuẩn bị ngày mai bay về nước, hôm nay chúng ta cùng đi đi."

Lại nháy mắt với hắn, để hắn đừng đề cập chuyện này nữa.

"Chuyện của mợ út xong chưa?" Đông Húc lại cười nhẹ nhàng, đôi mắt liếc nhìn cô từ đầu đến chân, "Hình như mợ út bị thương? Sao trêи trán lại có vết thương thế này?" Cô gái này mang một thân đầy vết thương, giống như binh lính đào ngũ từ chiến trường trở về! Có một người đàn ông lại một lòng thiên vị Lâm Tiêm Tiêm, căn bản mặc kệ sống chết của cô!

Nếu hiện tại hắn không chỉ điểm, có lẽ mọi người còn không biết cô bị thương, ngốc nghếch một trận! Cô gái này có phải tâm tràn ngập sự đồng tình, mới chạy đi làm thế thân của Lâm Tiêm Tiêm không? Cho dù cô cho mình là một người bạn của Dạ Triệt, đã hoàn toàn buông bỏ, muốn nhìn Dạ Triệt hạnh phúc, nhưng không đến mức ngu như vậy chứ, chạy đi đồng tình với Lâm Tiêm Tiêm?!

Cổ Dư

Cổ Dư lấy tay quẹt quẹt một chút vết thương trêи trán, phút chốc khôi phục tinh thần lại, lặng lẽ trừng mắt liếc hắn một cái, "Giúp tôi đi lấy hành lý chứ?" Những vết thương trêи người cô thật ra đều hiện rõ! Cô muốn giải thích như thế nào, mới có thể để cháu trai hiểu được thật sự chỉ là ngoài ý muốn? Một lần chạy trốn đơn giản mà thôi, vì sao lại biến thành phức tạp như vậy?! Cô đến bệnh viện, vừa gặp được Dịch Phong đang sứt đầu mẻ trán, mà Dịch Phong lại là người của Mộ Dạ Triệt, cho nên cô mới cho rằng mình là người thích hợp nhất để hỗ trợ Dịch Phong lúc đó, cứ nghĩ đơn giản vậy thôi! Chuyện chém giết phía sau đều là ngoài ý muốn!

"Được, giúp mợ út lấy hành lý." Đông Húc mỉm cười với mọi người, gật gật đầu tỏ vẻ phải đi, quả nhiên không hề truy vấn mợ út của mình nữa, ga lăng theo cô đi về phòng. A, ngồi trong phòng của cô gái này chờ Dạ Triệt trở về vậy, hắn vội vàng chạy tới nơi này, thật ra càng muốn hung hăng đấm Dạ Triệt một chút!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook