Lỗ Ái

Chương 331: Ngoại truyện 061: Ly hôn

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 293: Ngoại truyện 061: Ly hôn

"Lão gia tử cảm thấy thất vọng vì những hành vi gần đây của con?" Mộ Dạ Triệt đang tinh tế cân nhắc những lời này, đôi mắt híp lại trông về phía xa ngoài cửa, "Ngoài những lời này, Mộ bí thư còn nói gì không?" Hiện tại các tạp chí lớn của Cẩm thành đang đưa tin gièm pha về mẹ con Lâm gia, nói vậy Mộ bí thư xem qua tin tức, đã biết chút gì.

"Dạ Triệt, một câu này còn chưa đủ sao?! Ông ấy kiên quyết để con cùng Cổ Dư ly hôn, tính làm cho Đông Húc cùng Cổ Dư ở chung một chỗ!" Mộ thái thái lại gấp đến mức dơ tay dơ chân, "Dạ Triệt, con nói thật cho mẹ đi, con thật sự không thương Cổ Dư sao? Cho dù chúng ta tác hợp hai người lâu như vậy, con cũng không rung động sao?" Cho dù tâm là tảng đá, vậy trái tim kia cũng nên sớm hòa tan chứ!

Câu này quả nhiên khiến Mộ Dạ Triệt khẽ biến sắc, lạnh lùng nói: "Vì sao lão gia tử nhất định phải làm cho Đông Húc ở cùng một chỗ với Cổ Dư?" Vốn dĩ theo hắn thấy, Mộ bí thư vì vấn đề danh dự, tuyệt đối sẽ không cho phép cháu ngoại cùng mợ ở cùng một chỗ! Thế nhưng hiện tại Mộ bí thư lại mệnh lệnh hắn ly hôn cùng Cổ Dư, trả tự do cho Cổ Dư!

Chẳng lẽ, đây là ý tứ của bản thân Cổ Dư sao?

"Dạ Triệt, tuy rằng thân thể của ba con không được tốt, nhưng mắt cũng không có mù. Đông Húc đối tốt với Cổ Dư như vậy, ai mà không nhìn ra được? Lần trước Cổ Dư đi Thái Lan, rõ ràng chính là vì cãi nhau với con, mới lựa chọn ra nước ngoài giải sầu. Lần này cô ấy bay đi Singapore, sau khi trở về rõ ràng giống như thay đổi thành người khác, im lặng, tâm sự cũng thật mạnh, người gầy hẳn, loại biến hóa này ai cũng đều nhìn thấu, khiến cho mẹ cùng ba nhìn thêm đau lòng. Chẳng lẽ con không đau lòng sao? Một cô gái tốt như vậy lại bị con bức thành như thế! Dạ Triệt à, nếu thật sự không được, vậy con cùng Cổ Dư tách nhau ra đi, mẹ và ba đã không xem trọng đoạn hôn nhân này rồi, hơn nữa ba con nói, hai người có khả năng là giả kết hôn, Cổ Dư vì không muốn trái lương tâm, mới lựa chọn tiếp tục ở lại đây......"

"Chờ con trở về xử lý chuyện này." Mộ Dạ Triệt bỗng nhiên nói lạnh nhạt, cúp máy, không có bàn luận cùng mẹ về vấn đề này nữa.

Rời xa hay không rời xa, chờ hắn trở về rồi nói sau. Cổ Dư hứa hẹn cùng hắn sẽ duy trì mối quan hệ bạn bè, sẽ thực hiện hợp đồng thêm một tháng nữa, hắn tin tưởng cô sẽ không khiến hắn thất vọng.

Buổi chiều, Lâm Ngọc Nhi mời họp báo tại khách sạn Hào Sinh, mời công ty truyền thông lớn nhất của Singapore đến tham dự, trận thế vô cùng to lớn. Mộ Dạ Triệt thân là nhân vật chính trong chuyện xấu này, cũng bị mời đến tọa đàm, cười lạnh, cười xem một cảnh ầm ầm này, cùng đợi Phó Minh Khải đến.

Phó Minh Khải

Phó Minh Khải đối với hắn mà nói, là bên vì hắn mà thua thiệt, hắn từng sai người đem công ty Sóng Biển trả lại trong tay Phó Minh Khải, hơn nữa lấy phương thức nặc danh để cho Phó thiếu có vô số cơ hội hợp tác, để Phó thiếu giải quyết vấn đề tài chính, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề góp vốn trùng kiến công ty.

Chính phủ có nhiều hạng mục như vậy, cũng sẽ có ít hoặc nhiều hạng mục chuyển tới trong tay Phó Minh Khải, chỉ cần Phó Minh Khải dựa vào chính năng lực của mình mà nắm lấy cơ hội, sự nghiệp của Phó thiếu sẽ lên trời, vĩnh viễn không còn lo lắng gì.

Đương nhiên, Phó thiếu gia cũng không biết hắn là kẻ đứng phía sau, nếu để Phó Minh Khải biết được hắn đang âm thầm thao túng, Phó thiếu này tuyệt đối sẽ giống lúc trước hung hăng tát Lâm Tiêm Tiêm một cái, bị sự tức giận buông tha những cơ hội trùng kiến công ty, thà rằng cao ngạo, cũng tuyệt đối không chấp nhận sự bồi thường của kẻ thù!

Hiện tại Phó Minh Khải đã biết hắn chính là người mang tâm của Lâm Tiêm Tiêm đi, chỉ sợ là tức ngẹn ở họng, rất khó nuốt xuống. Như vậy để Phó thiếu lại phát tiết ở buổi họp báo này thì sao? Trải qua buổi họp báo này, Phó thiếu gia nhất định sẽ thanh tỉnh ý thức được rằng -- cô gái bị mình dễ dàng buông tha tuyệt đối sẽ không có khả năng quay đầu! Là chính Phó thiếu thương tổn đuổi Lâm Tiêm Tiêm đi, thế này mới khiến Lâm Tiêm Tiêm trong sự tuyệt vọng vội vàng tìm đến một đoạn tình cảm khác để chữa thương, cam tâm tình nguyện bị người ta nhục nhã. Mà hiện tại Lâm Ngọc Nhi xuất hiện, chỉ biết kéo vị Phó thiếu gia này xuống nước, để cho anh cuốn vào thị phi bên trong của Lâm gia.

Trêи thực tế, vị Phó thiếu này ngoài việc gặp mặt một hai lần cùng Lâm Tiêm Tiêm, căn bản không biết cô đang ở nơi nào, cùng một chỗ với ai. Vị Phó thiếu này có thể là thông qua việc Cổ Dư xuất hiện ở bệnh viện, thế này mới đoán Lâm Tiêm Tiêm có khả năng liên lụy với Mộ Dạ Triệt, đang thu thập tất cả manh mối. Bởi vậy để vị Phó thiếu này cùng Lâm Ngọc Nhi cùng nhau đoán đi, bọn họ chính là không cam lòng mà thôi, lại vĩnh viễn không có khả năng tìm được manh mối gì.

"Vì sao Phó thiếu gia còn chưa tới? Đi hỏi xem sao lại thế?" Lâm Ngọc Nhi nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn hai mươi phút, nhưng Phó Minh Khải cũng không đến đúng hẹn. Điều này khiến trong lòng bà ta vô cùng lo lắng, thật sợ là Phó Minh Khải bắt tay Mộ Dạ Triệt để đối phó với mình!

"Phu nhân, gọi điện cho Phó thiếu gia không được." Trợ lý mặc đồ đen ở bên cạnh đang âm thầm đưa điện thoại cho bà ta nghe, "Đã gọi ba cuộc, Phó thiếu gia đều trong trạng thái không có tín hiệu. Giờ chúng ta làm sao đây?"

"Cái tên chết tiệt này!" Lâm Ngọc Nhi cuối cùng ý thức được Phó Minh Khải đang trêu đùa mình, tức giận đến chửi thầm một câu, lập tức nói: "Nếu cậu ta không muốn đến, vậy bản phu nhân sẽ mời ra một nhân vật chính khác. Hôm nay ta nhất định phải đánh cho họ Mộ này lộ nguyên hình!" Bà ta nheo mắt cười lạnh nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt ở cách đó không xa, đôi mắt hiện tia đắc ý, hơn nữa lại âm lãnh, "Đúng là không biết sống chết!" Năm đó thời điểm bà ta vẫn là dì Lâm, thiếu gia Hàn Triệt này vẫn còn đang mặc quần yếm, đái dầm vào buổi tối! Muốn đấu với bà ta sao, trước mắt phải học tập Triệu Hiểu Nhu ở âm phủ vài năm đi đã!

"Ý của phu nhân là?"

"Gọi điện để Hàn lão gia đến đây một chuyến, hiện ông ấy đang ở trong khách sạn." Hàn Chính vừa mới trở lại Singapore, là nên cùng con ruột gặp mặt một lần!

"Vâng, tôi đi làm ngay."

---



Mộ Dạ Triệt nhận được ánh mắt địch ý của Lâm Ngọc Nhi, hắn nghiêng người mỉm cười, lịch sự chào hỏi cùng "Dì Lâm" năm đó.

Con gái vừa mới chết, người phụ nữ này lập tức không chịu nổi cô đơn tìm đến Hàn Vũ Ngấn, quả nhiên là không hề giảm sự lẳng lơ năm đó, xoay quanh Hàn Vũ Ngấn này mà đùa giỡn! Hai người quả nhiên là đất trời tạo nên một đôi!

Nhưng mà thật ra hắn rất chờ mong gặp mặt cùng Hàn Vũ Ngấn, nhất định sẽ thật phấn khích! A.

Hàn Vũ Ngấn

"Mộ thiếu gia, Hàn tổng của Triển Hồng Quốc Tế muốn cùng ngài uống một tách trà." Nhân viên làm việc trong buổi họp báo lại đây nhẹ giọng mời hắn, mời hắn đến một phòng họp khác, "Hàn lão gia đang chờ ngài trong phòng họp, không tiện xuất hiện trong buổi họp báo."

Mộ Dạ Triệt soái khí sửa sang lại áo vét, lịch lãm đứng lên, "Vậy mời đi."

Triển Hồng Quốc tế là công ty đầu tư tài chính lớn nhất Malaysia, không thể tưởng tượng được sự nghiệp của Hàn Vũ Ngấn nhiều lần rung chuyển, hiện tại thành tích lại vượt xa xa gấp mấy lần so với hai mươi mấy năm trước! Hiện tại Triển Hồng là công ty đứng đầu giới tài chính của Malaysia, dựa vào sự phát triển công ty mà kéo kinh tế quốc gia này lên, nắm trong tay cổ phiếu thị trường, ổn định mạch máu kinh tế, nhưng không ai nghĩ tới người đứng đầu công ty này lại là Hàn Vũ Ngấn năm đó!

Hắn cất bước đi đến cửa phòng họp, lập tức có người trợ lý mặc đồ âu giày da thay hắn mở ra hai cánh cửa cổ kính. Người đàn ông trung niên thì ngồi đối diện cửa, sườn mặt anh tuấn nghiêm khắc có vài sợi tóc bạc ở thái dương, khí chất ác liệt, hơn nữa vững như Thái Sơn.

"Ngồi." Hàn Vũ Ngấn đối mặt với Mộ Dạ Triệt thật khách sáo, mời hắn ngồi xuống, hơn nữa để trợ lý lịch sự rót trà thơm ngát, lẳng lặng cùng con ruột nhấm nháp trà.

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt sắc bén, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên này một cái, lập tức ánh mắt trong trẻo ôn hòa, cười lạnh ngồi xuống đối diện Hàn Vũ Ngấn, "Nhiều năm không gặp, Hàn Vũ Ngấn ông vẫn đẹp lão."

Hàn Vũ Ngấn đang uống trà kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt lợi hại nhìn về Mộ Dạ Triệt trước mặt: "Con gọi ta là Hàn Vũ Ngấn?"

"Có cái gì không ổn?" Mộ Dạ Triệt cười lạnh, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này, "Cho dù ông là Hàn Chính, hay hiện tại là Hàn lão gia trong miệng mọi người, ông vĩnh viễn đều là Hàn Vũ Ngấn năm đó." Bởi vậy khuôn mặt này, thật sự đáng ghét!

Hàn Vũ Ngấn khẽ nhếch mày, nheo mắt nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt ở trước mặt: "Vì sao lại bức tử Tiêm Tiêm?" Tiêm Tiêm là một đứa con ngoan nhất của Lâm Ngọc Nhi, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy! Dung túng có sai, cũng không nên tươi sống bức tử người ta như thế!

Nói đến đây, hai người liền không cần tiếp tục hàn huyên nữa, Mộ Dạ Triệt đứng lên, buông mắt nhìn Hàn Vũ Ngấn này cười hừ một tiếng: "Con gái của Lâm Ngọc Nhi tự sát, trông ông có vẻ thật đau lòng nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm, năm đó ông có mối quan hệ ngoài giá thú với Lâm Ngọc Nhi, Lâm Tiêm Tiêm vừa mới ra đời, bởi vậy, thật ra Lâm Tiêm Tiêm là con ruột của ông?"

Nếu thật đúng như vậy, vậy càng thêm có ý tứ! Lâm Tiêm Tiêm dĩ nhiên là em gái cùng cha khác mẹ với hắn! A!

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng cùng giọng điệu mỉa mai của Mộ Dạ Triệt, Hàn Vũ Ngấn lặng lẽ theo dõi hắn, nói lạnh lùng: "Vì sao lại muốn dùng phương thức này để Tiêm Tiêm tự sát vì con?! Con giết một đứa trẻ vô tội, chẳng lẽ con không cảm thấy áy náy với cô ấy sao?! Con đang lợi dụng tình cảm của cô ấy đối với con!"

"So với ông, loại thực hiện này của tôi có là gì." Mộ Dạ Triệt cười lạnh, đôi mắt lóng lánh hàn quang, bờ môi lại nhẹ nhàng bâng quơ, "Cũng giống như Lâm Ngọc Nhi câu dẫn ông, tất cả đều là do Lâm Tiêm Tiêm tự nguyện. Không ai bắt buộc cô ta, cô ta chính là trò giỏi hơn thầy, so với Lâm Ngọc Nhi còn dữ dội hơn. Hàn Vũ Ngấn, ông hẳn nên vì thế mà cảm thấy tự hào."

"Nhưng con làm như vậy, có khác gì phạm tội giết người? Đây là con đang trả thù sao? Đây là con đang thương tổn người vô tội, toàn bộ những người quanh bị con lợi dụng, khiến cho họ cửa nát nhà tan!" Hàn Vũ Ngấn rốt cuộc cũng lộ ra cảm xúc của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Dạ Triệt đang cười lạnh ở trước mặt, "Một ngày nào đó, con cũng phải trả giá vì những việc này!"

Mộ Dạ Triệt nhếch môi, tựa như nở nụ cười, nhưng trêи gương mặt tuấn tú này lại mang sự chế nhạo, nhìn Hàn Vũ Ngấn trước mặt.

Thật lâu sau, tầm mắt hắn lạnh lẽo, đảo qua gương mặt của Hàn Vũ Ngấn, "Tôi biết tôi sẽ trả giá vì những hành động không từ thủ đoạn của mình. Nhưng bắt đầu từ một khắc bị ông bỏ rơi kia, tôi chỉ biết rằng tôi sẽ có ngày hôm nay, cũng đi lên con đường giống như ông năm đó. Bởi vậy ông nên may mắn năm đó Hàn Triệt đem toàn bộ tinh lực của ông đặt lên người mình đi, hắn ta lấy tài năng này mà tìm kiếm thú vui trong đời, tìm kiếm được người nhà của mình. Hiện tại cha con đoàn tụ, ông cảm thấy hạnh phúc sao, hỡi người cha mà tôi tôn kính?"

Hàn Vũ Ngấn theo dõi hắn, không có lên tiếng, đôi mắt lạnh như băng.

Mộ Dạ Triệt liền cười, ánh mắt như dao kiếm dừng lại trêи nét mặt già nua của Hàn Vũ Ngấn, đến gần ông, "Nếu ông đau lòng, vậy xin cứ tiếp tục đau lòng đi. Năm đó nỗi đau mà Triệu Hiểu Nhu không muốn thành toàn cho các người, ngay hôm nay, toàn bộ phải do các người trả lại! Đối với tôi mà nói, mỗi ngày gặp ác mộng đều là một loại tra tấn. Nếu khiến Hàn Vũ Ngấn ông không thể sống yên ổn, vậy càng tốt. A."

Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo liếc Hàn Vũ Ngấn một cái, đi qua bên người ông ta, thân hình cao to đi đến cửa phòng họp.



Nét mặt của Hàn Vũ Ngấn đang không ngừng biến hóa, cuối cùng ông ta cảnh cáo một câu với Mộ Dạ Triệt đang đi về phía cửa: "Nếu con nhất định phải tiếp tục làm sai như vậy, vậy chớ có trách ta thay Tiêm Tiêm kiện chuyện này lên tòa! Thật ra con có nghĩ tới hay không, yêu một người, cùng với không thương một người nhưng lại mang cảm giác áy náy với người đó? Không thương chính là không thương, tất cả đều không cưỡng cầu được."

Bước chân của Mộ Dạ Triệt dừng một chút, không nghĩ rằng Hàn Vũ Ngấn sẽ nói ra những lời này, nhưng lập tức hắn lại tiếp tục đi về phía trước, quyết tuyệt rời khỏi nơi này.

Bên ngoài vẫn là buổi họp báo với khí thế ngất trời, Lâm Ngọc Nhi đang bất an thì đứng bên ngoài phòng họp mà nghe lén, cảm thấy mừng thầm vì một câu cuối cùng của Hàn Vũ Ngấn, đến khi Mộ Dạ Triệt đi ra khỏi phòng, bà ta lập tức lảng tránh, làm bộ như đi ngang qua nơi này.

Mộ Dạ Triệt thì không nhìn bà ta, trực tiếp đi qua, rời khỏi buổi họp báo.

"Để cảnh sát Singapore lập tức bắt Lâm Ngọc Nhi." Hắn lạnh giọng chỉ đạo Dịch Phong, ngồi lên xe của mình, "Sau đó nộp tiền bảo lãnh cho Lâm Ngọc Nhi, cho bà ta tất cả đãi ngộ, cũng tìm kiếm một tên đàn ông bốn mươi tuổi khỏe mạnh, cho đến khi bà ta vừa lòng mới thôi!" Một ả đàn bà lẳng lơ ɖâʍ đãng không chịu cô đơn giả vờ trinh tiết liệt nữ mà thôi! Nếu Hàn Vũ Ngấn muốn nói đến chân ái, như vậy hắn sẽ khiến cho Hàn Vũ Ngấn nhận ra cái gì là yêu thật sự! Có lẽ trong hai mươi mấy năm qua, đôi gian phu ɖâʍ phụ này phát sinh không ít ma sát, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến Lâm Ngọc Nhi trầm mê trong sắc ɖu͙ƈ, cảm giác sẽ càng không giống với lúc trước!

Cổ Dư

Cẩm thành.

Mộ Dạ Triệt bay trở về Mộ gia xử lý chuyện ly hôn, một mình hắn gặp Cổ Dư, cùng cô đi trong vườn hoa của Mộ gia.

"Ly hôn là ý của em?" Hắn nhìn Cổ Dư hơi xa lạ ở trước mặt, phát hiện Cổ Dư gầy đi rất nhiều, cằm nhọn, gương mặt có vẻ thanh tú hơn.

Cổ Dư thì không có nhìn hắn, biết hắn đến lúc này liền sẽ đi, lại là vài giờ giải quyết chuyện tình, lập tức quay lại Singapore, tựa như đêm đó hắn bay trở về, liền nhìn bầu trời mà nói: "Trước khi thân phận của em bị làm sáng tỏ, ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa mối quan hệ hôn nhân này khiến em cảm thấy thật áp lực, không có ai làm bạn lại đi kết hôn, rất quái dị."

Mộ Dạ Triệt thấy Cổ Dư lãnh đạm như vậy, liền nâng tay kéo hai vai cô lại đây, để cho cô nhìn hắn, nói giọng khàn khàn: "Kiên trì thêm một tháng nữa không được sao?"

"Vì sao em phải kiên trì thêm một tháng?" Cổ Dư cười hỏi lại hắn, "Hiện tại Mộ bí thư đã biết chuyện gì xảy ra, chúng ta có cần thiết phải tiếp tục giả vờ nữa không?" Mấy ngày nay quả thật quái dị khác thường, cũng không biết chính cô đang đảm nhiệm nhân vật gì trong nhà này? Nếu nói là thiếu nãi nãi, nhưng "Chồng" của cô luôn luôn ở lại Singapore, giống như cũng không phải là Mộ thiếu gia, mà là đã khôi phục thân phận Hàn Triệt của hắn!

Nhưng nếu nói cô là khách, cô lại quả thật là thiếu nãi nãi, một thiếu nãi nãi trêи danh nghĩa nhưng không có chồng!

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt trầm xuống, hai tay không tự giác nắm chặt bả vai gầy yếu của cô, trêи mặt hiện lên một tia không buông tha, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, tiếng nói khàn khàn, "Chỉ cần kiên trì thêm một tháng nữa, hợp đồng sẽ đến kỳ hạn, Cổ Dư, anh hi vọng em có thể kiên trì đến lúc đó, đừng hủy hợp đồng trước."

"Vậy anh có thể ngừng báo thù không?" Cổ Dư đột nhiên hỏi hắn, hai tay hơi hơi gỡ bàn tay đang kiềm chế của hắn, khó hiểu mà nhìn hắn: "Lâm Tiêm Tiêm đã chết, thật ra anh có thể ngừng lại sai lầm, trở lại Mộ gia. Hiện tại Mộ gia sắp bị Hàn gia của anh mà cửa nát nhà tan, anh không cảm giác được sao? Nếu không có anh, Mộ bí thư còn hi vọng gì mà chống đỡ trong cuộc đời này? Thời điểm anh đối mặt với Lâm Ngọc Nhi, chẳng lẽ không nghĩ tới cha mẹ nuôi của mình sao? Anh là người con duy nhất của bọn họ!"

Hàn Triệt này, quả nhiên khiến cô cảm thấy xa lạ!

Quả nhiên Mộ Dạ Triệt nao nao, híp mắt lại, đem những lời Cổ Dư nói nghe vào lòng. Hắn dời ánh mắt, nhìn về nơi khác mà nói: "Báo thù chính là một phần trong cuộc đời anh, nhưng không là toàn bộ. Giải quyết xong chuyện ở Singapore, anh sẽ trở lại Cẩm thành, vẫn là mộ Dạ Triệt của Mộ gia như trước. Nhưng, mọi người cần cho anh một tháng."

"Một tháng đủ sao?" Cổ Dư bắt đầu cười lạnh, cũng lui về phía sau từng bước, "Chắc là không đủ đâu, đây là một đoạn ân oán, là chuyện cả đời, vĩnh viễn cũng không có khả năng kết thúc. Mà em, không có khả năng vĩnh viễn ở trong trò chơi này đảm nhận một vai diễn không hề có tác dụng phối hợp, vẫn bị anh kiềm chế như vậy! Làm vợ chồng không được thì làm bạn, đây là lời anh nói, hiện tại em muốn chấm dứt hết tất cả, anh có thể trả tự do cho em không?"

"Dạ Triệt, ký tên......vào đơn ly hôn đi." Cách đó không xa, Mộ bí thư ngồi xe lăn sẳng giọng nhìn con, trong đôi mắt tang thương vẫn cuồn cuộn lửa giận như cũ, mang theo sự thất vọng, thái độ đúng là kiên quyết hơn so với ai khác, "Con......không xứng với......Cổ Dư, ký đi, đừng hại cô ấy nữa."

Ông nói một hai câu liền bắt đầu suyễn, ho khan, nét mặt trướng đỏ bừng, đủ thấy bệnh tình cùng nỗi lòng không ổn định.

Mộ thái thái ở một bên thay ông khẽ vuốt ngực, tiếp tục nói với Dạ Triệt: "Cho dù con dùng lý do gì để xóa đi ác mộng trước kia của mình, nhưng dù sao con cũng đã tạo thành thương tổn cho Cổ Dư. Con không có quyền lợi tổn thương cô ấy, lợi dụng cô ấy. Bởi vậy lần này ba của con để hai người ly hôn, là vì tốt cho hai người, chúng ta đã không còn chờ mong con tài cán cho ông bà già này cháu nội, chuyện của con tùy con vậy. Nhưng mà sau khi ly hôn, chúng ta sẽ coi Cổ nha đầu là con gái ruột của mình, không thể không có cô ấy. Hiện tại Cổ Dư đã ký tên vào đơn ly hôn, con cũng ký đi, ôi, đừng tra tấn nhau nữa."

Mộ Dạ Triệt xoay qua, đôi mắt u trầm nhìn cha mẹ mình, "Con không muốn ly hôn cùng Cổ Dư." Để cô gái này vĩnh viễn biến mất trước mặt hắn, hắn sẽ không có thói quen, hơn nữa luyến tiếc! Chẳng lẽ bọn họ thật sự không có nơi quay về sao?

"Em đã ký tên, anh cũng ký đi." Cổ Dư ở phía sau hắn nói kiên định, mang theo sự thoải mái sắp được giải thoát, cười cười, "Dạ Triệt, ở Singapore anh từng đưa ra sự lựa chọn cuối cùng, để chúng ta quay trở về làm bạn, bởi vậy sau khi ký đơn ly hôn xong chúng ta chính là những người bạn thật sự. Giữa bạn bè thì không cần bị hôn nhân trói buộc, ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook