Lỗ Ái

Chương 332: Ngoại truyện 062: Là cô sai sao?

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Lúc này về nước, Mộ Dạ Triệt cũng không ký tên vào đơn ly hôn. Ngay chiều hôm đó, hắn cho cha mẹ một câu trả lời là, cần suy nghĩ, bởi vậy chiều ngày hôm đó hắn đưa Cổ Dư rời khỏi Mộ gia, cùng cô đi đến một nơi khác.

Nơi này thật im lặng, là một nghĩa tang thấp thoáng giữa những cây tùng bách, bên trong có mộ bia của thị trưởng Tô Cẩm Phong, cũng có mộ bia của Mộ Thanh Như, giờ phút này hai người đang đứng trước mộ bia của Mộ Thanh Như, vì người chết mà dâng lên một cành hoa cúc trắng.

Mộ Dạ Triệt

"Mộ mẹ đẻ của anh ở Bắc Kinh." Mộ Dạ Triệt trầm giọng bình tĩnh, nhìn ảnh chụp của Mộ Thanh Như trêи mộ bia, trong đôi mắt hiện lên sự hoài niệm,

"Trong vài năm nhận chức ở Cẩm thành này, hằng năm anh vẫn về Bắc Kinh tảo mộ mẹ một lần, nhưng nhiều tuổi qua đi như vậy, Hàn Vũ Ngấn còn chưa từng trở về thương tiếc Triệu Hiểu Nhu. Anh vốn nghĩ rằng ông ta đã chết, mà hai mươi mấy năm sau ông ta vẫn phong độ xuất hiện trước mặt anh. Bởi vậy có rất nhiều lúc, anh sẽ tưởng niệm Thanh Như ôn nhu, hoài niệm tình cảm cô ấy từng là một người chị, một người mẹ của mình, nhưng từ khi cô ấy rời nhà trốn đi, anh bắt đầu lại cô đơn, biến thành Hàn Triệt bị ác mộng quấn thân. Mà Cổ Dư em --"

Hắn quay đầu nhìn Cổ Dư bên cạnh, "Em theo đuổi chân ái của mình không có sai, anh không thể chấp nhận được những khuyết điểm của em cũng không có sai. Nhưng mà, thực chất anh quả thật đã tổn thương em, anh càng hi vọng em sống hạnh phúc, không cần lại bị ân oán của anh mà liên lụy dính vào, nhưng rất nhiều thời điểm, anh đối với em càng có nhiều cảm xúc mâu thuẫn tồn tại. Anh vừa không hi vọng em khiến cho anh trở nên không vui, anh cũng không hi vọng em rời khỏi anh, anh tựa như có thói quen có em ở bên cạnh, có thói quen tức giận đối với em, quản giáo em, thích nhìn thấy dáng vẻ đầy khuyết điểm trêи người của em. Nhưng đồng thời anh lại hi vọng em bỏ được những thói hư tật xấu này, trở nên hoàn mỹ hơn."

Cổ Dư lẳng lặng nghe, không biết lời nói này của hắn có được tính là thổ lộ hay không, nhưng quả thật những lời này của hắn là đang tâm sự cùng cô, không chứa mùi thuốc súng gì, chính là nói chuyện với nhau phát ra từ nội tâm, để cho cô biết suy nghĩ trong nội tâm của hắn, cho nên cô bỗng nhiên bắt đầu có chút hiểu được hắn, bình thản nói: "Dạ Triệt, cảm giác em đối với anh cũng là giống nhau, hi vọng anh vẫn là Mộ tiểu cữu Mộ Dạ Triệt, nhưng cố tình có khi anh lại biến thành Hàn Triệt, làm cho em cảm thấy xa lạ. Bởi vậy, trước khi anh không có hoàn toàn chấm dứt đoạn ân oán này, em vĩnh viễn sẽ không đối xử với anh như Mộ tiểu cữu trước kia được. Chúng ta làm bạn, đây là một câu mà anh luôn mãi cường điệu, bởi vậy xin anh thể hiện ra sự quyết tuyệt trước kia của mình, không cần mâu thuẫn rồi trở nên không giống chính anh! Dạ Triệt, thật ra anh rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, em cũng rất rõ ràng!"

Ánh mắt Mộ Dạ Triệt trầm tĩnh, bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt có dấu muôn vàn lời nói, lại lẳng lặng không có nói nữa, một lát, xoay người đi trở về, thân ảnh cao lớn đi dưới hàng cây xanh trong nghĩa trang.

Hắn đưa Cổ Dư về tới Mộ trạch, cùng cô đi vào phòng khách, lại đối mặt với Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, mà Đông Húc phía sau nghe tin cũng chạy tới, đôi mắt lo lắng nhìn Cổ Dư, không hi vọng Dạ Triệt lại tổn thương cô!

Gương mặt trầm tĩnh của Mộ Dạ Triệt thì thản nhiên đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, đi đến trước mặt cha mẹ, trầm giọng đưa ra quyết định của mình, "Nửa giờ sau, luật sư sẽ đến giải quyết việc ly hôn cho chúng ta. Nhưng sau khi con cùng Cổ Dư ly hôn, cũng xin ba mẹ đừng dùng loại phương thức từng đối xử với con, mà giúp Cổ Dư tìm một đoạn nhân duyên khác. Cô ấy cần chính mình đi tìm hạnh phúc, không được bức ép cô ấy."

Mộ thái thái nhớ tới chút chuyện trước kia, quả thật có chút cảm khái, cụp mắt xuống nhìn Mộ bí thư, không có lên tiếng, nét mặt già nua cũng một mảnh tang thương.

Ly hôn, căn bản không phải một chuyện đáng giá chúc mừng! Tuy rằng bọn họ thành công làm cho con cùng Cổ Dư ly hôn, hoàn toàn đã xong mối quan hệ này, mà Cổ Dư là thật sự vui vẻ sao? Lúc trước, nếu không phải bà một lòng muốn tác hợp Dạ Triệt cùng Cổ Dư, Cổ Dư làm sao lại càng lún càng sâu? Nay Cổ Dư chỉ là vì thoát khỏi loại tra tấn không chừng mực này, mới có thể nhảy ra khỏi cuộc hôn nhân trói buộc, vĩnh viễn cũng không có khả năng sẽ cảm thấy vui vẻ vì cuộc ly hôn này!

Ai mà vui vẻ được? Thật ra một ngày này, Mộ gia bọn họ vốn đầy tiếng cười nói sớm đã bị bao phủ bởi một tầng mây u ám, hơi thở đau thương tràn ngập đến từng góc, không biết khi nào thì mây mờ tan, gặp lại ánh sáng? Bọn họ cảm thấy vô cùng đau đớn vì cuộc hôn nhân này, vì chút cừu hận tận đáy lòng của Dạ Triệt mà cảm thấy bất đắc dĩ cùng đau lòng, nhưng cố tình bọn họ lại là người ngoài cuộc, ngoài việc trơ mắt nhìn một gia đình yên lặng, bọn họ căn bản không thể làm được chuyện gì cho cặp vợ chồng son này!

Lúc trước là bọn họ nhúng tay nhiều lắm, mới có thể làm cho Cổ Dư càng lún càng sâu!

"Dạ Triệt, con......đi đi." Tinh thần Mộ bí thư không tốt lắm nâng nâng tay, ý bảo con ly hôn xong xuôi thì quay lại Singapore, không cần trở về nữa, "Đi gặp cha đẻ......của con đi, nếu cần, ba......sẽ giúp con."

Ông để vợ đẩy xe lăn của mình về phòng, tình cảm đối với con nuôi trong phút chốc trở nên phức tạp hẳn lên, không muốn nói chuyện với nhau.

Cùng lúc, ông cảm thấy rất tức giận vì cách mà con xử lý tình cảm, vì con cùng Cổ Dư giả kết hôn mà cảm thấy nổi trận lôi đình, nhưng đối với những gì Dạ Triệt gặp phải trước đây, ông cảm thấy đau lòng. Ông cũng không đồng ý phương thức báo thù này của con, chỉ hi vọng sau khi Dạ Triệt thanh tỉnh, hiểu được chính mình đang làm cái gì.

Dạ Triệt làm như vậy, không chỉ có mất đi Cổ Dư yêu mình, cũng sẽ bị cuốn vào một trận mưa máu gió tanh bên trong, khiến ác mộng của Hàn gia vẫn tiếp tục. Làm như vậy hắn sẽ mất nhiều hơn được, thậm chí là ngọc đá cùng vỡ tan, căn bản không có khả năng đạt tới mục đích báo thù.

Dù sao năm đó Hàn phụ đã không để ý mà bỏ Dạ Triệt đi, bay qua Singapore cùng tình nhân Lâm Ngọc Nhi, từ nay về sau không trở về nữa, liền chứng minh tâm của Hàn phụ tàn nhẫn. Hiện tại hai mươi mấy tuổi qua đi, làm sao nói đến chuyện Hàn phụ nhận lại đứa con này, quay lại làm một người cha? Trước mặt những người cực ác tàn nhẫn này, hắn cần làm là không dây dưa làm gì để rồi tiếp tục ác mộng, mà là sống cho hiện tại, để chính mình được hạnh phúc!

Nghĩ vậy, Hàn mẫu qua đời hơn hai mươi mấy năm cũng không hi vọng con trai sống trong cừu hận chứ? Đứng ở góc độ cha nuôi như ông, ông chỉ hi vọng Dạ Triệt cùng Cổ Dư được hạnh phúc, con đường làm quan bằng phẳng, danh dự cả đời. Đây là kỳ vọng lớn nhất của ông dành cho các con, sống được thản nhiên, sống được hạnh phúc, bình an.

Mộ bí thư bị đẩy về phòng, ngồi dưới ánh mặt trời bên cạnh cửa sổ, hàng mi trói chặt, lo lắng nhìn bên ngoài cửa sổ, không thể tưởng tượng được Dạ Triệt cũng sẽ gặp chuyện không may, đây là báo ứng sao?

Mà dưới lầu, luật sư cũng đúng hẹn đến đây vì thủ tục ly hôn của Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư, Mộ Dạ Triệt dựa theo quy định của hợp đồng, đem nửa tài sản của mình chuyển qua cho Cổ Dư, bao gồm phần tài sản cùng bất động sản mà Mộ bí thư sắp để Dạ Triệt kế thừa, Cổ Dư chiếm một danh sách trong đó.



Nhưng trước khi gần ký tên, Cổ Dư không chịu nhận tài sản chia cho vợ cũ, mà là chuyển vào danh nghĩa của Mộ bí thư, giữ lại một phần tài sản kia của Mộ bí thư.

Nói cách khác, hiện tại trước mặt toàn bộ mọi người trong Mộ gia, để cho hai chị em Mộ gia, con rể của Mộ gia biết, hiện tại tài sản trêи danh nghĩa của Mộ bí thư có một phần ba là thuộc về Cổ Dư cô, hiện tại Cổ Dư chính là tạm thời gởi ở chỗ Mộ bí thư, lúc nào lấy đi cũng được.

"Dạ Triệt, em có phải ngốc hay không?" Chị Hai Mộ Thanh Nhàn kéo cánh tay của Mộ Dạ Triệt qua, bị loại phân chia tài sản này tức đến chảy nước mắt, "Hiện tại cô ta chỉ là một người ngoài, làm sao em có thể đưa tài sản của Mộ bí thư chia cho cô ta được? Hiện tại chị em chúng ta có ba người, phần tài sản kia của Mộ bí thư đã bị hai vợ chồng em chiếm đến ba phần tư, chị cùng Thanh Vận chỉ còn một phần tư! Đây là cách chia gì vậy? Cô ta đã ly hôn cùng em, dựa vào cái gì mà chiếm được một phần ba tài sản?! nhiều hơn so với chị cùng Thanh Vận như vậy! Không công bằng!"

Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm bà, đôi mắt híp lại, hiện lên một tia cười lạnh, dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo bà buông móng vuốt đang nắm chặt tay hắn, trêи gương mặt rõ ràng có chút giận dữ! Chờ Mộ Thanh Nhàn chột dạ lập tức buông tay hắn ra, thế này hắn mới tiếp tục ký vài nét chữ tên mình lên hợp đồng ly hôn, nâng mắt nhìn Cổ Dư trước mặt.

"Anh đồng ý ly hôn, cũng không phải vì cho em cùng Đông Húc ở cùng một chỗ, mà là để em không cần có gánh nặng tâm lý nữa." Hắn nói lạnh nhạt, thân hình cao lớn chậm rãi đứng lên từ sô pha, đi tới trước mặt Cổ Dư, nhìn chằm chằm gương mặt không có chút vui mừng nào của cô, "Không cần cưỡng bức bản thân mình làm những chuyện mình không muốn nữa, như vậy em sẽ biến trở thành Cổ Dư trước kia, tìm về chính mình."

Cổ Dư nhìn hắn, không có lên tiếng.

Hắn liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Đông Húc một cái, ánh mắt phức tạp lại không nói thêm gì, mang theo luật sư cùng trợ lý xoải bước rời khỏi nơi này.

Sau khi hắn rời khỏi, bầu không khí trong phòng khách Mộ gia có vẻ càng thêm trầm trọng, không ai dám nói gì, cũng không có người dám ồn ào lớn tiếng vì việc phân chia tài sản. Bởi vì vấn đề phân chia tài sản của Mộ gia, không phải do Mộ Dạ Triệt quyết định, mà là ý tứ của bản thân Mộ bí thư! Mộ bí thư đối xử với Cổ Dư như con gái ruột, đó là vì Cổ Dư đã đem Mộ bí thư cùng Mộ thái thái trở thành cha mẹ ruột của mình mà phụng dưỡng!

Tuy rằng trong giai đoạn này Cổ Dư có những hành vi thô tục khó coi, nhưng quả thật là vì chọc cười Mộ bí thư, để bệnh tình Mộ bí thư nhanh chóng chuyển biến tốt! Điều này, mọi người trong Mộ gia xem đều hiểu được!

"Đông Húc, chẳng lẽ lời mẹ nói vừa rồi có gì sai sao? Vì sao Dạ Triệt lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn chằm chằm mẹ?" Mộ Thanh Nhàn nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, thật sự bị ánh mắt sắc bén vừa rồi của Mộ Dạ Triệt dọa đến, sợ tới mức linh hồn bà như bị hút ra khỏi thân thể, "Mẹ nói cũng là sự thật thôi! Hiện tại Cổ Dư đã ly hôn cùng Dạ Triệt, là một người ngoài, dựa vào đâu lại muốn tranh giành phân chia tài sản nhiều hơn mẹ cùng Thanh Vận? Rõ ràng không phải Mộ bí thư này đang thiên vị sao?"

"Hiện tại Cổ nha đầu là con gái của ta cùng lão Mộ, vì sao con bé không được phân chia tài sản?" Mộ thái thái đang từ cầu thang chậm rãi bước xuống, thất vọng cùng cực khi không nhìn thấy thân ảnh của Dạ Triệt ở nhà, lại nhìn hai cô con gái của Mộ gia, "Cổ nha đầu vĩnh viễn là một phần tử của gia đình chúng ta, con bé là em gái của hai người, Thanh Nhàn, sau này cô đừng nói con bé như vậy nữa!"

Mộ Thanh Nhàn cười lạnh, hơi hơi nghiêng mặt đi, không thèm nghe Mộ thái thái. Ai chẳng biết rằng hai ông bà Mộ gia yêu thương Cổ Dư, bệnh tình của Mộ bí thư chuyển biến tốt là công lao của một mình Cổ Dư, ai nấy cũng phải dạt sang một bên! Em gái thì em gái, Mộ gia bọn họ cũng không thiếu thêm một bộ chén đũa! Coi như là bố thí cho Cổ đại tiểu thư từ nhỏ không cha không mẹ đi!

Thế giới này a, chính là như vậy. Có một số người, liền ước gì cha mẹ sớm ngày quy tiên, đừng có ở đó mà khiến con cái nhìn mặt đến phiền lòng! Có một số người, từ nhỏ không có cha mẹ đau lòng nuôi dưỡng mình, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, hiện tại lấy cha mẹ người khác làm thành cha mẹ của mình, thật đúng là đem chính mình làm thành người trong nhà!

Hiện tại nói ly hôn cũng đã ly hôn, tài sản cũng chia tới tay, bây giờ còn ở lại không chịu đi là có ý gì?

"Em lên lầu xem Mộ bí thư." Cổ Dư đương nhiên đọc hiểu được sự chán ghét trong mắt Mộ Thanh Nhàn, khách sáo cười cười, tính lên lầu.

Cô rời đi, là chuyện sớm hay muộn, nhưng mặc dù là vừa mới ký đơn ly hôn, cô cũng cần thời gian thu dọn hành lý, nói lời từ biệt cùng Mộ gia chứ! Gấp cái gì, cô sẽ không nuốt một phần tiền nào của Mộ gia!

"Cổ Dư." Mộ thái thái bảo cô dừng lại, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, bỗng nhiên nói lời thật lòng: "Không cần đi lên nói lời từ biệt với ba của con, là ông ấy bảo mẹ xuống dưới, để mẹ nói cho con, ông ấy hi vọng con tiếp tục ở lại nơi này, chúng ta vẫn là Mộ gia đầy đủ, không có bất kỳ kẻ nào rời đi."

"Cổ Dư, chị Ba cũng tán thành việc em ở lại." Mộ Thanh Vận đã ở một bên nháy mắt cười khẽ, đi tới thân mật kéo Cổ Dư lại, "Nếu không có em, bệnh của ba càng ngày càng nghiêm trọng. Huống hồ Đông Húc nhà chị còn muốn có em, nếu không có em, nó sẽ thất vọng như thế nào. Này, em nhìn cặp mắt kia mà xem......."

Cô cười lấy tay chỉ về hướng Đông Húc, để Cổ Dư nhìn qua mà xem, quả nhiên đôi mắt Đông Húc sáng ngời, chứa đầy kỳ vọng nhìn cô! Nhưng Đông Húc không có lên tiếng, chính là lẳng lặng nhìn Cổ Dư, đang dần dần che dấu cảm xúc của chính mình, gương mặt trầm tĩnh như nước.

"Trước khi Mộ bí thư lành bệnh, em sẽ không rời đi." Cổ Dư cười nói, nhìn Đông Húc cùng Mộ Thanh Nhàn ở bên cạnh, "Em đến đây để chăm sóc Mộ bí thư, không phải bởi vì từ nhỏ đã không cha không mẹ, mà thân là vợ của Dạ Triệt, cha mẹ anh ấy cũng chính là cha mẹ em. Hơn nữa, lòng Mộ bí thư có tích tụ, em nghĩ đọc báo có thể chọc ông vui vẻ, đây là việc đứng đắn nhất mà em có thể làm được. Thật có lỗi khi quấy rầy đến chị hai cùng anh rể, cũng xin thông cảm cho em."

Mộ bí thư và Mộ thái thái là người tốt như vậy, vì sao Mộ Thanh Nhàn không chịu quý trọng? Ôi, cô sẽ mặt dày ở lại trong này nhận cha mẹ, coi như là vì cô thiếu tình thương từ nhỏ, lấy cha mẹ của người khác làm cha mẹ của mình. Cô sẽ trước sau như một xem Mộ bí thư cùng Mộ thái thái là cha mẹ ruột của mình, phụng dưỡng trước giường.

Mộ Thanh Nhàn hơi hơi nghiêng mặt, không để ý cô. Nhưng đôi mắt Đông Húc rõ ràng có ý cười, ánh mắt nhìn cô chuyên chú.

Lãnh Đông Húc



"Cổ Dư, tối nay chúng ta đi ăn lẩu xoay tròn." Hắn cười nói, chậm rãi đi tới phía Cổ Dư, lấy tay thân mật phất phất vai của cô, thoạt nhìn là đang ăn đậu hủ của cô, hoặc là giúp cô hất tóc, động tác rất quen thuộc cùng tự nhiên, "Sau này không cần kêu em là mợ út nữa, loại cảm giác này thật thoải mái." Là hắn cố ý phất cô, chọc cô hơi hơi lui về phía sau từng bước, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Đông Húc thế nhưng lại "Đùa giỡn" cô trước mặt mọi người, là cố ý hả?! Oh, cô muốn phun một ngụm máu tươi quá! Cô vừa mới ly hôn thôi, có lẽ nào lại thông đồng với người đàn ông khác nhanh như vậy được! Sẽ khiến người của Mộ gia cho rằng cô lẳng lơ! ~

Quả nhiên, Mộ Thanh Nhàn bên cạnh bắt đầu che miệng lại mà kêu to, mở to hai mắt mà nhìn, "Đông......Đông Húc, không thể nào, con là thật lòng với cô ta sao?" Tuy rằng trước đó bà vẫn muốn phá hư mối quan hệ của Cổ Dư cùng Dạ Triệt, để chính con mình đi "Câu dẫn" Cổ Dư, nhưng bà không có làm cho bọn họ thật sự rung động có cảm tình nha! Chọc giận Mộ bí thư mà thôi, ai bảo cưới nha đầu Cổ Dư kia làm con dâu! Nếu thật sự để Đông Húc nhà bà cưới, vậy không bằng chọc tức bà đến chết sao? Đời này bà chịu không nổi chính là thiên kim tiểu thư có hành vi thô tục!

"Mẹ, đây là Mộ bí thư đã hạ ý chỉ." Đông Húc xoay qua, trêи gương mặt tuấn mỹ có chút tà ác, ánh mắt mang cười, thật sự nhìn chằm chằm vào gương mặt đang khϊế͙p͙ sợ của mẹ mình, "Lúc trước, không phải mẹ vẫn luôn tác hợp cho con cùng Cổ Dư sao? Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, cô ấy cùng Dạ Triệt chính là giả kết hôn, có phải mẹ nên chúc phúc chúng con hay không?" Đời này, chuyện hắn ghét nhất, chính là mẹ luôn lấy hôn nhân đại sự của hắn ra mà làm màu, làm cửa hàng mặt tiền!

Trêи thực tế nhiều tuổi qua đi như vậy, tuổi tác mẹ luôn đi về trước, tâm trí thì ngược lại không ngừng hướng về sau, chẳng những giúp hắn tìm một ông ba dượng tiểu bạch kiểm, càng không thấy con mình bất đắc dĩ, vẫn luôn trong thế như nước với lửa với ông ngoại! Những điều này hắn có thể dễ dàng tha thứ, hắn cũng không can thiệp quyết định của mẹ, cũng duy trì mối quan hệ bạn bè với ba dượng, nhưng cố tình lúc này đây, hắn lại bị mẹ hại thảm!

Vốn dĩ Lãnh Đông Húc hắn trời sinh tính lạnh lùng, đạm mạc, cũng không nói chuyện tình cảm với phụ nữ, nhưng lần này lại bị mẹ hắn quật ba thước đất triệu hồi về Cẩm thành, làm cho hắn âm kém dương sai, gặp được cô gái hướng dẫn viên du lịch là người đầu tiên tạo cho hắn cảm giác rung động!

Hắn đôi khi sẽ hồi tưởng lại tình cảnh gặp mặt lần đầu tiên cùng Cổ Dư, rõ ràng là cực kỳ chán ghét tiếng huyên náo của cô gái giả làm hướng dẫn viên này, cũng không cảm thấy người này có bao nhiêu đẹp bao nhiêu hấp dẫn, nhưng sau vài lần ở chung, hắn bắt đầu phát hiện cô gái này thật thú vị, tâm tư mẫn cảm, dưới vẻ tùy tiện bên ngoài thật ra lại có một trái tim yếu ớt bên trong......Mà hiện tại, chuyện hắn sợ hãi nhất, là lo lắng cô sẽ bị thương tâm mà khóc.

Hắn vĩnh viễn nhìn thấy dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của cô, chính là vết thương lòng. Ly hôn đối với cô mà nói là một loại giải thoát, thật ra cũng là một loại thương tổn, sau này cô rốt cuộc không tìm thấy lý do có khả năng phát triển tình cảm cùng Mộ Dạ Triệt nữa, cô sẽ luyến tiếc, nhưng không ly hôn cô càng thống khổ hơn.

Mà thái độ của Mộ Dạ Triệt, vẫn luôn chiếm thế chủ động, hắn có thể vừa ký đơn xong liền rời đi, không lưu lại một tia hơi thở nào. Nhưng người bị thương lại đang âm thầm chữa thương, không biết khi nào thì có thể ra khỏi bóng ma này?

"Đông Húc, mẹ sẽ không chúc phúc cho con, con đừng xằng bậy!" Mộ Thanh Nhàn đang kêu la, trừng mắt, rốt cuộc kiên quyết phản đối con, "Nhà chúng ta tuyệt đối không chấp nhận người đàn bà ɖâʍ đãng mà Dạ Triệt đã dùng qua! Đông Húc, điều kiện của con tốt như vậy, loại nào không tìm, vì sao lại cố ý tìm loại phụ nữ mà Dạ Triệt không cần? Con nhìn không thấy sao? Người phụ nữ mà Dạ Triệt kiên quyết không cần này thì có chỗ nào tốt, một phế phẩm không có tí mỹ mạo nào mà thôi! Còn giả kết hôn nữa!"

"Mẹ!" Cuối cùng Đông Húc giận tím mặt, gương mặt tuấn tú đột nhiên biến lạnh! Toàn bộ những người bên cạnh cũng vì câu nói này của Mộ Thanh Nhàn mà chấn động, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Mộ Thanh Nhàn: "Cổ Dư chọc giận mẹ như thế nào, mà mẹ muốn khinh thường cô ấy như vậy! Chính mẹ cũng không phải là một người đàn bà ɖâʍ đãng sao, gả cho vài người chồng như vậy? Hiện tại là Dạ Triệt có lỗi với cô ấy, lương tâm của mẹ có phải bị chó ăn rồi không?!"

Mộ Thanh Nhàn tuy rằng chột dạ, nhưng bà vẫn ngẩng cao cằm như cũ: "Kết hôn cùng Đông Húc nhà ta chính là không được! Đông Húc nhà ta chỉ có thể tìm một cô gái rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là họ Cổ này! Ngoài Dạ Triệt, không ai có thể chấp nhận cái loại phế phẩm như cô ta! Coi như là Dạ Triệt có dự kiến trước!" Lửa không đốt tới được trêи người Mộ Thanh Nhàn này, đương nhiên bà không vội! Mà hiện tại họ Cổ này lại phải gả gấp cho Đông Húc nhà bà!

"Được rồi! Mộ Thanh Nhàn, hiện tại cô liền mang tiểu bạch kiểm của mình, cuốn gói hành lý cút xéo khỏi Mộ gia đi!" Mộ thái thái hoàn toàn bị chọc giận, một dòng máu nóng dâng lên sau đầu, lấy tay chỉ chỉ lên lầu, "Quản gia, lập tức đi thu dọn hành lý của hai người này, Mộ gia ta vĩnh viễn không cho hai người này bước chân từng bước vào nhà!"

"Tôi họ Mộ, là Mộ bí thư cho tôi tên, bà già như bà có quyền gì mà đuổi tôi đi?" Mộ

Thanh Nhàn bắt đầu đối chọi gay gắt, cười lạnh nhìn chằm chằm mẹ kế, cũng không cho rằng chính mình phản đối thì có gì sai, phẫn nộ lấy tay chỉ vào cái mũi của Mộ thái thái: "Đây là Mộ gia của tôi, người phải cút đi chính là bà già như bà! Bà họ Mộ sao?" Dạ Triệt đều đã không cần cô ta, dựa vào cái gì mà bắt Đông Húc nhà bà đi nhận lấy? Mệt mộ bí thư này già đến hồ đồ nghĩ ra cái chủ ý này! Nhà bọn họ cũng không phải thùng rác!

"Hiện tại cô là người của Lãnh gia, gả đi ra ngoài! Đông Húc đều đã lớn như vậy, cô còn có mặt mũi gì mà ăn nhờ ở đậu tại Mộ gia?" Mộ thái thái tái nhợt mặt mày đã bắt đầu lung lay sắp đổ, rõ ràng là huyết áp tăng lên não, người đã không đứng vững được, hai tay lập tức đỡ lấy cái bàn, người bên cạnh sợ tới mức đều tiến lên, "Mộ gia chúng ta, thật xin lỗi Cổ gia, là ta cùng ba các người tác hợp hai người bọn họ, là chúng ta ích kỷ......Mà Mộ Thanh Nhàn cô đời này cũng chỉ có một chút tiền đồ như vậy, nhất định phải trả thù để Mộ gia cửa nát nhà tan vì năm đó lão Mộ không có đề bạt Đông Húc......Hiện tại Dạ Triệt đã ly hôn cùng Cổ Dư rồi, Cổ Dư thương tâm, cô bỏ đá xuống giếng vui vẻ lắm phải không? Cô không sợ gặp báo ứng sao?"

"Mẹ, đừng nói nữa." Mộ Thanh Vận ở một bên đỡ lão thái thái, để quản gia lập tức đi mời bác sĩ, phòng khách to như vậy lập tức hỗn loạn.

Lãnh Đông Húc thì âm trầm mặt mày đứng một bên, tuy rằng lo lắng thân thể của Mộ thái thái, nhưng dưới tình huống bác sĩ gia đình đang vội vàng cấp cứu, không thể lại gần, chính là lạnh lùng nhìn Mộ Thanh Nhàn không nói được câu nào tử tế, "Hiện tại dát vàng lên mặt mình đi, thời gian cũng không còn sớm nữa! Đông Húc nhà mẹ chưa từng được Cổ Dư yêu, thậm chí là một tia tình yêu nam nữ, cũng chưa từng có! Hiện tại, không phải là Cổ Dư phải gả cho Lãnh gia, mà là Lãnh Đông Húc này thỉnh cầu Cổ Dư đáp lại mình! Con của mẹ hiện tại không đáng một đồng, mẹ nhìn không thấy sao?"

Giọng nói của hắn bắt đầu tăng cao, mang theo sự hùng hậu, mang theo sự nổi giận, Mộ Thanh Nhàn sợ tới mức lùi về sau từng bước, kϊƈɦ động mà trốn vào trong lòng chồng mình, "Đông Húc, con đang giận cái gì vậy vậy?! Không phải mẹ chọc lão thái bà giận đến như vậy, mẹ chỉ là bàn luận, không muốn con cưới......"

"Cút!" Cho tới bây giờ Lãnh Đông Húc thất vọng mẹ mình đến cực điểm!

Mắt thấy Mộ thái thái ngã xuống đất không dậy nỗi, con bị chọc tức đến hai mắt đỏ tươi, thế này Mộ Thanh Nhàn mới chột dạ chạy lên lầu, thu dọn hành lý liền mang theo ông chồng tiểu bạch kiểm của mình vội vàng chạy ra ngoài, không dám ở lại nơi này nữa.

Mà Cổ Dư bị nhục nhã thì có vẻ im lặng đến dị thường, cô vừa không có thương tổn tâm, cũng không có tức giận, mà là lẳng lặng đánh giá phòng khách này, ánh mắt dừng lại trêи người Mộ thái thái đang được mọi người vây quanh, khóe mắt có dòng nước mắt im lặng chảy xuống. Chẳng lẽ, tất cả những điều này là nhất định sao? Vốn Mộ thái thái thân thể an khang khỏe mạnh lại bị tức đến tăng huyết áp lên não, vô cùng có khả năng giống Mộ bí thư như vậy, vĩnh viễn làm bạn cùng xe lăn, tuổi già si ngốc.

Mà Mộ gia, quả nhiên đang dần dần nhà tan cửa nát. Đây là lỗi của cô khi mặt dày mày dạn ở lại trong này sao? Hay là lỗi của Mộ Dạ Triệt? Vừa rồi ký tên ly hôn xong, cô có phải nên quyết tuyệt rời đi hay không, chứ không phải là lưu luyến ở lại bên cạnh hai ông bà Mộ gia? Mộ Dạ Triệt anh nhìn thấy sao? Chúng ta hủy diệt toàn bộ Mộ gia rồi, Mộ gia tiếp theo sau Hàn gia, đã rơi vào cảnh cửa nát nhà tan! Mà tất cả những điều này, đều là em sai! Từ hai năm trước theo đuổi anh, tạo niềm vui cho Mộ thái thái, chính là một cái sai lầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook