Lỗ Ái

Chương 353: Ngoại truyện 083: Lâm Tiêm Tiêm thật sự mang thai

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy

Lâm Tiêm Tiêm cầm tay Lâm Bích Nhi đi nhanh về phía trước, lại bỏ tay cô ta ra, càng nhanh chóng rời khỏi nơi này!

"Đứng lại!" Mộ Dạ Triệt gầm lên một tiếng, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cô gái này, lững thững đi tới, đôi mắt thâm ảm lóe ra chút không thể tin được, "Đem những lời vừa rồi, nói lại cho bản thiếu nghe lần nữa?!"

Lâm Tiêm Tiêm lại chạy nhanh hơn, gần như là chạy vội thoát khỏi nơi này, không chịu dừng lại đối mặt với hắn!

Lâm Bích Nhi thì ngược lại, chắn trước mặt Mộ Dạ Triệt, ngửa đầu giọng gấp gáp: "Mộ thiếu gia, đừng làm bộ như không biết cô ấy nữa! Cô ấy mang thai con của anh, đã hơn hai tháng rồi, hơn nữa thân thể thật sự không tốt......"

Mộ Dạ Triệt trong cơn phẫn nộ buông mắt nhìn chằm chằm cô ta, không có tiếp tục đuổi theo Lâm Tiêm Tiêm, mà là lấy tay đẩy ra người phụ nữ đang chắn đường mình, cười lạnh mà nói: "Sau khi tiệc rượu chấm dứt, làm cho cô ấy chủ động tới tìm tôi!"

Nheo mắt nhìn về phương hướng Lâm Tiêm Tiêm chạy khỏi, lạnh lùng xoay người rời đi.

Khi thân ảnh cao ngất của hắn dần dần biến mất ở trong này, Lâm Tiêm Tiêm tránh trong một góc tối thế này mới đi ra, không nói câu gì, ánh mắt nhìn chăm chú lẳng lặng đi về phía trước.

Lâm Bích Nhi khoác đàn violincent trêи lưng, vội vội vàng vàng đi theo bên cạnh cô, "Iris, thật sự phải trả cái nhẫn này cho Cổ Dư sao? Chiếc nhẫn nữ này rõ ràng là nhẫn cặp, là một đôi, nhẫn nam nhất định nằm trêи tay Mộ thiếu gia."

"Trả lại cho cô ấy đi." Lâm Tiêm Tiêm nói lạnh nhạt, quay đầu nhìn Lâm Bích Nhi, "Sau này, đừng ở trong tình huống em không biết gì, lại tự tiện lấy đồ vật của Cổ Dư. Em không thích chị như vậy."

"Vậy để chị tìm cơ hội trả lại cho cô ta." Lâm Bích Nhi vội vàng nhỏ giọng nhận sai, lấy chiếc nhẫn ra từ trong túi áo, nhanh chóng đưa Thanh Huyên xem, "Vẫn còn mới, "Lệ chi luyến" được khắc trong một cặp nhẫn, phiên bản giới hạn trêи toàn cầu. Vốn dĩ chị chỉ muốn gây chú ý với con người ác độc đó, để cô ta chủ động lại đây xin lỗi, nhưng nếu chiếc nhẫn này quý như vậy, hơn nữa Mộ thiếu gia cũng tự mình mở miệng, vậy để chị trả lại cho cô ta."

Lâm Tiêm Tiêm liếc mắt nhìn chiếc nhẫn này, dời ánh mắt đi, tiếp tục đi về phía trước, "Đỡ em về phong nghỉ một chút, nửa giờ sau tham dự tiệc rượu, thân là Từ Thanh Huyên em không thể vắng mặt."

"Ừ, được!" Lâm Bích Nhi nhanh chóng đuổi theo, cẩn thận nâng đỡ cô, theo cô cùng về phòng nghỉ.

---

Thân là phụ nữ mang thai, Cổ Dư không thể uống rượu, chỉ có thể gọi nước trái cây, cùng vui vẻ với Mộ Thanh Vận trong quán bar.

Mộ Thanh Vận uống rượu nặng như uống nước lã, một ly lại một ly, cuối cùng còn có thể cầm mic ca hát nhảy nhót, không hề có chút men say nào!

"Cổ Dư, cùng hát nào." Cô đem một cây mic khác đưa cho Cổ Dư, để Cổ Dư hát cùng, sau đó nhìn đồng hồ, đi ra khỏi ghế mở cửa nhìn nhìn bên ngoài. Không phải gọi điện cho Đông Húc rồi sao? Sao giờ còn chưa đến!

Cô nhíu nhíu mày, sau đó đóng cửa lại, nằm ở sô pha uống rượu, nghỉ ngơi.

Cổ Dư thì đang hát, đang say sưa, tiếng hát trong trẻo quả thật êm tai, cảm tình dạt dào.

Hát một bài lại một bài, thời gian nhanh chóng trôi đi, tâm tình của Cổ Dư cũng dần dần tốt lên, bắt đầu hoa chân múa tay trêи ghế sô pha, sức sống bắn ra bốn phía!

Đời này ngoài việc cô tham những món lợi nhỏ, tính toán chi li, còn thích ca hát nhảy mua, tính toán cò con.

Giờ phút này có thể làm cho cô vui vẻ thoải mái ca hát là tốt nhất, tất cả mọi phiền não đều trở thành hư không, cả người đắm chìm trong âm nhạc tuyệt vời của chính mình.

Mộ Thanh Vận thì nằm trêи sô pha ăn luôn quả mơ trong ly rượu nồng, cũng nghe thấy Cổ Dư hát, mười phần say mê, vì thế chậm rãi, cô nằm ở sô pha lim dim ngủ, đôi môi đỏ gợi cảm phun ra mùi rượu, rượu tác dụng chậm rốt cuộc cũng đã đến!

Đêm nay là cô theo Cổ Dư đến đây, nhưng Cổ Dư vừa đình chỉ thai kì, không thể uống rượu, cho nên cô tự làm mình quá chén, nằm nơi này giết thời gian.

Đông Húc anh tuấn nhà bọn họ sao giờ còn chưa đến, Cổ nha đầu còn đang chờ hắn đến an ủi đây!

Cổ Dư thấy cô vừa ngủ vừa ôm thùng rác mà nôn, liền ngừng hát, dìu cô đến buồng vệ sinh.

Thời điểm quay lại, cô giúp Mộ Thanh Vận nhận nghe điện thoại, nghe được lời Mộ Dạ Triệt dặn dò chị gái: "Đêm nay, em không thể đi về, chị nhớ chăm sóc Cổ Dư, đừng để cô ấy say rượu ở bên ngoài. 12 giờ, em phái người qua đón hai người về."

"Thanh Vận đang ở buồng vệ sinh." Cổ Dư lên tiếng, không ngại để hắn nghe được âm thanh của cô, cười cười, "Tiệu rượu đã xong rồi sao? Giờ thời gian cũng không còn sớm."

"Ừ, đã xong." Mộ Dạ Triệt nghe được âm thanh của cô thật ra lại không sợ hãi, thản nhiên trả lời, lại nói: "Bây giờ Thanh Vận có đi được không? Có muốn anh lại đó đón chị ấy không?"

"Không thể đi, say rất lợi hại." Cổ Dư đem âm thanh Thanh Vận ngồi xổm trong buồng vệ sinh mà nôn ói cho hắn nghe, lại dán điện thoại lên tai mình, "Em có thể nhờ nhân viên phục vụ ở quán bar gọi xe giùm."

"Vậy em cũng uống rượu sao?" Mộ Dạ Triệt lại đem lực chú ý chuyển dời lên người cô, thanh âm thản nhiên, nhưng quả thật là đang quan tâm cô, "Trừ hai người uống rượu ở quán bar ra, có những người khác đi theo không?"

"Không có."

"Anh lập tức đến đó, đừng đi đâu cả." Không đợi Cổ Dư trả lời, hắn đã nhanh chong cúp máy!

Cổ Dư đưa điện thoại ra trước mặt mình nhìn nhìn, không rõ vì sao hắn lại muốn đích thân lại đây? Không phải vừa mới nói muốn phái người lại đây đón tụi cô sao? Sao vừa nghe nói "Say rượu" cái, chính hắn liền tự mình đến đây đón về?

Một lúc sau, thân ảnh cao lớn của Mộ Dạ Triệt quả nhiên xuất hiện trong quán bar.

Hắn cõng Mộ Thanh Vận say khướt, để Cổ Dư cầm túi xách cùng áo khoác, mang theo cô đi ra bên ngoài.

Hắn tự mình lái xe đến đây, nhét Mộ Thanh Vận say như chết vào ghế sau mà ngủ, Cổ Dư thì cùng hắn ngồi ở phía trước, bị hắn kiểm tra có uống rượu không, môi của hai người gần đến nỗi thiếu chút nữa chạm vào nhau.



Cổ Dư - Mộ Dạ Triệt

"Hình như không có uống rượu." Hắn ngồi thẳng người lại, gương mặt không có dán lên Cổ Dư nữa, chuẩn bị lái xe.

Cổ Dư thì xoay đầu đi, lấy tay che chính ngực của mình, ngăn chặn trái tim đang kinh hoàng.

Vừa rồi hắn đang làm cái gì? Sao hắn lại có thể dán mặt mình gần với cô như vậy, bốn cánh môi đều muốn chạm vào nhau, mắt đối mắt, còn tưởng rằng hắn muốn hôn cô nữa! Đây được xem như xâm phạm sao?

"Đêm nay Đông Húc chưa từng tới sao? Bận gì à?" Mộ Dạ Triệt đang lái xe lại đột nhiên hỏi cô, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn cô một cái, ngũ quan anh tuấn có vẻ thâm trầm, "Gần đây, hình như Đông Húc bận rộn công việc, đêm qua mới ở nhà."

Nếu đêm nay không có Đông Húc tiếp khách, hai cô gái này ở quán bar có lẽ không bảo đảm được tấm thân trong sạch. Đã vậy Thanh Vận còn quá sơ ý, tự mình uống rượu, bỏ Cổ Dư lại một mình trong quán bar!

Cổ Dư mềm nhũn nằm dựa vào ghế, lắc lắc đầu, "Không biết."

Lại bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn nhìn Mộ Thanh Vận đang nằm lắc lư ở phía sau, nói với Mộ Dạ Triệt: "Đưa tụi em về cửa Mộ gia là được rồi, anh đi làm chuyện của mình đi."

Mộ Dạ Triệt thì quay đầu nhìn cô một cái, lái xe vào Mộ trạch, ôm Mộ Thanh Vận vào phòng ở lầu hai, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Cổ Dư.

"Chuyện tối hôm nay, thật xin lỗi." Hắn nói giọng khàn khàn, thaanh hình cao ngất hướng đến gần Cổ Dư một hai bước, đôi mắt lẳng lặng nhìn cô, "Từ Thanh Huyên không phải Lâm Tiêm Tiêm, Lâm Tiêm Tiêm trước kia đã chết."

Cổ Dư kinh ngạc nhìn hắn, lại lùi về phía sau từng bước, "Chuyện này có liên quan gì đến em?"

"Bởi vậy, anh không hi vọng em vì thế mà lại phiền não." Sắc mặt Mộ Dạ Triệt không đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng sợ hãi, lo lắng nhìn cô, "Hiện tại điều quan trọng nhất là em phải dưỡng tốt thân thể."

Cổ Dư nhìn hắn cười lắc đầu, "Anh không phải tính nhìn em xuất giá trước chứ?"

Nhìn cô gả cho Đông Húc trước, để cô bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mới, quên mất hắn, sau đó hắn mới có thể cùng Lâm Tiêm Tiêm nhận nhau?

Ngẫu nhiên sao, làm sao ánh mắt của hắn nhìn thấy cô còn có ý với hắn? Bởi vì đêm nay cô đi quán bar uống rượu sao?

Tên này làm chồng của cô không thành, thế nhưng lại trở thành cha hoặc anh trai của cô, giám sát cô phải dưỡng tốt thân thể, trở thành người giám hộ của cô! Chẳng lẽ cô đi uống rượu thì nhất định là bởi vì hắn sao?

"Em đi rửa mặt." Cô vừa cười nói, chỉ chỉ ngoài cửa, chạy nhanh rời khỏi hắn, "Sau này anh phái người đến đón tụi em là được rồi, không cần tự mình đến đón."

Đóng cửa phòng cái rầm, chạy nhanh ra khỏi phòng của Mộ Thanh Vận, không muốn lại đối mặt với hắn.

Cô ở phòng mình không ngừng rửa mặt, sau nó nằm lên trêи giường, giang tay giang chân, nhìn trần nhà không chớp mắt, chính là suy tư về tương lai của chính mình.

Mà dưới lầu, xe của Mộ Dạ Triệt đã rời đi, hắn chính là rút ra một ít thời gian để lại đây đón Cổ Dư về, tránh việc cô ở quán bar bị người ta lừa gạt. Sau đó hắn quay về khách sạn, dưới lời mời nhiệt tình của quản lý khách sạn, chính thức gặp mặt cùng Từ Thanh Huyên.

Tiệc rượu kéo dài, khiến thân thể suy yếu của Từ Thanh Huyên có vẻ cực mệt, nhưng lại giống với Mộ Dạ Triệt, thân phận đặc thù của bọn họ khiến cho bọn họ không thể không nhận các lời mời, tham dự các hoạt động, đeo mặt nạ đi gặp người khác. Cô không thể trở về phòng nghỉ ngơi, mà là dưới sự giới thiệu của quản lý khách sạn, lén gặp mặt cùng Mộ Dạ Triệt.

Giờ phút này, tiệc rượu đã xong, bọn họ đang ngồi uống cà phê ở quán nước, nhận ra nhau.

"Mộ thiếu gia, vị này là Từ tiểu thư, mới từ Thụy Sĩ lại đây." Chủ tích hiệp hội âm nhạc Trung Quốc làm giới thiệu cho hai người, hợp tác cho đôi ben, vẫn mỉm cười nhiệt tình, "Tuy rằng đây là lần đầu tiên Từ tiểu thư tham gia diễn tấu, nhưng diễn tấu đàn violincent không hề thua kém mẹ mình."

"Xin chào." Mộ Dạ Triệt thản nhiên gật gật đầu, ôn nhuận như ngọc, bạc môi ôm lấy cười, nhìn Từ Thanh Huyên ở đối diện, "Có vẻ Từ tiểu thư mệt muốn chết, có muốn về phòng nghỉ ngơi hay không?"

"Ôi, hiện tại quả thật đã khuya rồi." Chủ tích hiệp hội âm nhạc Trung Quốc vội vàng nhìn đồng hồ, tìm đường lui cho Từ Thanh Huyên, nâng tay với trợ lý, "Dìu Từ tiểu thư về phòng nghỉ ngơi trước đi, chúng ta hẹn gặp sau."

Lâm Tiêm Tiêm thì cảm kϊƈɦ liếc mắt nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, đứng lên nhẹ nhàng cung kinh khom người với mọi người, được Lâm Bích Nhi dìu trở về phòng khách sạn.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng Mộ Dạ Triệt sẽ truy vấn chuyện cái thai, nhưng hắn không có, bề ngoài thoạt nhìn thật bình tĩnh, đối với cô cũng rất lãnh đạm.

Bởi vậy phản ứng này của hắn, vừa làm cho cô cảm kϊƈɦ hắn, lại có chút thất vọng.

Mộ Dạ Triệt ngồi ở chỗ cũ, sau khi nói chuyện cùng chủ tịch hiệp hội âm nhạc Trung Quốc, sau đó khách sáo nói lời tạm biệt, đã xong buổi gặp mặt lần này. Nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi khách sạn, mà là tiếp tục ngồi ở quán cà phê uống cà phê, ngắm cảnh đêm.

Lúc này đêm đã khuya, khách ở quán cà phê ít ỏi không có mấy, nhân viên làm việc đi tới mỉm cười nói với hắn, quán cà phê sắp đóng của, mời khách kiểm tra lại đồ dùng cá nhân của mình, không lại để quên.

Đang lúc nhân viên phục vụ nói xong câu đó, cái chuông ở cửa vang lên, bỗng nhiên lại có khách đi vào.

"Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa......" Nữ nhân viên phục vụ ở cửa có ý định ngăn cản.

"Quấy rầy." Lâm Tiêm Tiêm nghỉ ngơi ở phòng khách sạn khoảng mấy tiếng đồng hồ vội thu hồi bước chân, tính rời đi. Nếu đã đóng cửa, vậy cô không cần nhìn xem vị trí hắn vừa ngồi. Hiện tại cô chính là như vậy, không thể đối mặt nói chuyện cùng với hắn, chỉ có thể sau khi hắn rời đi, mới lại tới nơi này.

Nhưng không nghĩ rằng, hắn thế nhưng còn ngồi ở đó, tựa như đoán được cô đi sẽ quay lại, ngồi ở trong này gần hai ba tiếng đồng hồ!

"Nếu Từ tiểu thư đã lại đây, vậy vào ngồi xuống đi." Mộ Dạ Triệt uống một ngụm cà phê, đôi mắt lợi hại thản nhiên thoáng nhìn về phía cô, gương mặt trầm tĩnh, ý bảo cô đi vào, "Chúng ta có năm phút để nói chuyện với nhau."

Trong lòng Lâm Tiêm Tiêm căng thẳng, thế này mới chậm rãi đi tới, một lần nữa ngồi xuống trước mặt hắn.



"Còn mệt sao?" Mộ Dạ Triệt nâng mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại trêи mặt cô vài giây, cuối cùng rơi xuống vết sẹo màu hồng nhạt trêи cổ cô, "Là ai, ai giới thiệu Lí Mỹ Thắng cho cô?"

---

Dung nhan tuấn mỹ của hắn bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm cùng phức tạp, thêm một thoáng áy náy, một thoáng lo lắng, giọng nói khàn khàn: "Nếu đối phương đã tìm cho cô một thân phận mới, vì sao không tiếp tục sống ở Thụy Sĩ cho tốt?"

Đôi mắt long lanh của Lâm Tiêm Tiêm lóe ra sự nhớ nhung nồng đậm, trong lòng trong mắt tất cả đều là hắn, mắt ánh ánh nước, chưa từng mảy may dời mắt khỏi khuôn mặt của hắn, là giống như muốn hắn cho cô một cái ôm nhớ thương!

Nhưng lần này, là cô gạt An Đề, về nước trước!

Cô cửu tử nhất sinh không đợi được đến khi học thành tài, liền tràn ngập nhớ nhung, khẩn quay muốn về nước gặp Mộ Dạ Triệt!

Tuy rằng quả thật Từ Thanh Huyên sắp mượn danh tiếng của mẹ về nước phát triển sự nghiệp, nhưng tất cả những dự định này cũng phải đợi cho thân thể của cô phải bình phục đã, kế hoạch nửa năm sau mới trở về.

Cho nên cô tính lén nhìn Mộ Dạ Triệt, không cho hắn biết sự tồn tại của cô, sau đó nửa năm sau, đổi một thân phận mới hoàn toàn để trở về, cho hắn biết cô còn sống, không cần phải áy náy!

Nhưng làm cho cô chính thức lộ diện ở buổi nhạc hội, là bởi vì sự về nước của cô, cũng là buổi diễn đầu tiên của cô.

Sau khi sống lại, cô sống trong một gia dòng dõi gia giáo, mẹ là nữ vương đàn violincent, cha là giảng viên, một gia đình bình yên, là An Đề giúp cô chọn lựa một cuộc đời mới, để cô không phải lang bạc giang hồ nữa. Nhưng mà một lòng của cô lại thủy chung dừng ở nơi này, luôn phải quay về.

Sau khi trở về, cô sẽ một lần nữa đối diện đoạn tình cảm này, nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa cùng Mô Dạ Triệt.

Lâm Tiêm Tiêm

---

Lâm Bích Nhi tự mình đến thăm Mộ gia, tự tay đem chiếc nhẫn nữ trả lại cho Cổ Dư.

"Thật xin lỗi Cổ tiểu thư, ngày đó tôi cũng không biết đây là nhẫn của tiểu thư, bởi vậy mới lấy đi. Hiện tại trả lại cho chủ nhân của nó, mong tiểu thư thứ lỗi."

Cổ Dư mặc đồ ở nhà, đang nhảy bài thể ɖu͙ƈ, thấy Lâm Bích Nhi tự mình đến đây, nhận lấy cái nhẫn, cười lạnh một tiếng, "Hôm nay tiểu thư Bích Nhi đích thân đến đây, chắc là không chỉ muốn trả lại nhẫn nhỉ?"

Lâm Bích Nhi thì ngồi ngay ngắn ở sô pha trong phòng khách, khách sáo nhận tách trà mà giúp việc đưa tới, đôi mắt còn đang đánh giá Mộ trạch, cười nói: "Đúng vậy, ngoài việc trả lại nhẫn, còn muốn nhận lỗi với Mộ phu nhân cùng Cổ tiểu thư."

"Được rồi." Cổ Dư tắt TV, đi đến trước mặt cô gái này, bắt đầu tiễn khách, "Không cần xin lỗi, cô cứ đi thong thả, không tiễn!"

Xem ánh mắt không an phận đang di chuyển xoay tròn của cô gái xấu tính này, chỉ biết là người đến không có ý tốt! Chịu nhận lỗi là giả, muốn gặp Mộ bí thư mới là thật! Nhìn giỏ quà tặng đều đã xách đến đây, không có chuyện gì thì sao phải nhọc công như thế!

"Không được, phải có phép tắc chứ." Lâm Bích Nhi cười đứng lên, đi đi ở phòng khách, vẫn chờ Mộ bí thư xuống lầu.

Một láy, Mộ bí thư ngồi xe lăn được chú Tiền phụ giúp xuống lầu, Mộ bí thư liếc mắt nhìn mặt bàn đầy đủ bao lớn túi nhỏ quà tặng, khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Tiểu thư Bích Ni đem cầm mấy thứ này lại đi, tôi chưa bao giờ ăn uống mấy món thuốc bổ này."

"Mộ bá phụ, đây là một ít tâm ý của Thanh Huyên, tôi giúp cô ấy đưa đến đây." Lâm Bích Nhi vội vàng đẩy những món quà tặng này đến trước mặt Mộ bí thư, mặt cười thành một đóa hoa, Thật cảm ơn Mộ bí thư đã tới động viên Thanh Huyên, bởi vậy Thanh Huyên mới để tôi đưa mấy món quà này đến thăm Mộ bá phụ."

Mộ bí thư vẫn không thay đổi sắc mặt, uy nghiêm, hơn nữa còn đạm mạc, bảo chú Tiền tiếp tục đẩy mình đi phía trước, nói: "Tiểu thư Bích Nhi ngoài việc tặng quà ra, còn có chuyện gì?"

Sau đó nhìn nhìn Cổ Dư vừa tập thể ɖu͙ƈ xong, thế này nét mặt già nua mới hơi giãn ra nhu hòa, để nha đầu lên lầu nghỉ ngơi, tiếng nói hùng hậu lại hiền từ, "Nếu tiểu thư Bích Nhi đã đem trả lại nhẫn, vậy nha đầu kia sẽ không để bụng, chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi. Hiện tại lên lầu nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa xuống dưới ăn cơm."

Nghiêng mặt đi, ý bảo chú Tiền tiễn khách, "Đưa tiểu thư Bích Nhi ra cửa đi."

"Con thay quần áo xong rồi đi xuống." Cổ Dư cười hì hì, gật gật đầu, cầm nhẫn của mình lên lầu, để không gian lại cho bọn họ.

Cô chưa từng xem chuyện này là quan trọng! Chính là Lâm Bích Nhi mượn cớ đến đây trả nhẫn mặt dày mày dạn không chịu đi, nhất định phải ở trong này, Mộ bí thư không có cách nào phải ra lệnh đuổi khách thôi! Người tới vẫn là khách, vẫn là người đại diện cho Từ Thanh Huyên, Mộ gia thật sự là không còn cách nào từ chối tiếp khách!

Giờ phút này cô tính chạy thùng thùng lên lầu, thay quần áo xong xuống lầu ăn cơm, nhưng Lâm Bích Nhi này thế mà vẫn không chịu rời đi, bỗng nhiên dùng âm thanh không lớn không nhỏ mà cười nói:

Lâm Bích Nhi

"Mộ bá phụ, thực không dám giấu diếm, hôm qua sau khi kết thúc tiệc rượu, bởi vì Thanh Huyên đi hẹn gặp Mộ thiếu gia, lại là người đang mang thai, bị ốm nghén mệt mỏi. Hôm nay vốn dĩ cô ấy muốn tự mình đến đây chào hỏi Mộ bá phụ, cũng xin lỗi Cổ tiểu thư, nhưng tối qua hẹn hò cùng Mộ thiếu gia về quá muộn, sáng nay dậy thật lâu cũng không thể nhích người, bởi vậy không thể không để tôi thay cô ấy đến đây thăm hỏi. Cô ấy thật sự quá mệt mỏi......"

Thình lình nói ra một câu, khiến cho Cổ Dư trêи lầu cùng Mộ bí thư dưới lầu đồng thời đều biến sắc! Cổ Dư nhanh chóng quay đầu lại, không có lại đi nhanh chạy nhanh nữa, khϊế͙p͙ sợ nhìn phía dưới!

Mang thai? Lâm Tiêm Tiêm thế nhưng cũng mang thai?

Trời!

Mộ bí thư bị tức đến co rúm khóe miệng, môi giật giật, bỗng nhiên gầm lên một tiếng, "Đưa tiểu thư Bích Nhi đi ra ngoài!"

"Mộ bí thư, cái thai này......" Lâm Bích Nhi lại tính khoe ra.

"Đi ra ngoài!" Nét mặt Mộ bí thư đã đỏ lên, huyết áp tăng cao, chỉ đạo chú Tiền đem toàn bộ quà tặng, tính thêm cả Lâm Bích Nhi, tống cổ toàn bộ ra khỏi cổng.

"Mặc kệ tối qua vị Từ tiểu thư này hẹn hò cùng ai, điều này cùng Mộ gia ta không có liên quan! Đây là chuyện của Từ gia cô ta! Tiễn khách!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook